Bổ Thiên Ký

Chương 321: Sách cổ bệ ngạn*



La Thần đưa cánh tay ôm hông Vinh Tuệ Khanh, nghiêng người giúp cô chắn gió lạnh dưới hẻm núi.

Trong tiếng ầm ầm vây quanh, Vinh Tuệ Khanh và La Thần đều nhìn thấy hẻm núi sâu đen thui dưới chân bỗng nhiên tách ra một khe nứt nhỏ, vô số tia sáng rực rỡ bắn ra từ trong ấy, xông thẳng đến chân trời.

Đồ Sơn Quỹ Họa đang rơi ở trước mặt bọn họ nhảy vào giữa khe nứt ấy.

Vinh Tuệ Khanh và La Thần lập tức thả thần thức ra, thăm dò điều tra trong khe nứt một lượt.

Chỉ thấy ở bên trong là núi non trùng điệp, cây cỏ xanh mướt um tùm.

Trong đầu hai người đồng thời hiện lên một chữ: Núi Đại Hoang.

“Nhảy!” La Thần ôm chặt hông3của Vinh Tuệ Khanh, Vinh Tuệ Khanh cũng ôm lấy La Thần, hai người cùng nhau gia tăng linh lực, nhanh chóng nhảy vào khe nứt dưới kia.

Khe nứt kia vốn có tầng tầng lớp lớp sương mù lượn quanh, tựa như một bức bình phong, nỗ lực tách khe nứt và ngoại giới ra khỏi nhau.

Nếu núi Đại Hoang không cho phép, bất luận kẻ nào tiếp xúc được tầng sương mù này sẽ bị bắn ngược trở lại.

Chỉ có người được núi Đại Hoang lựa chọn, chỉ có thể đi xuyên qua tầng sương mù kia, tiến vào núi Đại Hoang.

Vinh Tuệ Khanh và La Thần là nhóm người may mắn kia.

Lúc đi qua lớp sương mù, hầu như không bị trở ngại chút nào, hai người thuận lợi nhảy vào0khe nứt.

Phía trên khe nứt bỗng nhiên khép lại, những tia sáng rực rỡ cũng biến mất trong chớp mắt.

Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, mặc dù không có mặt trời, thế nhưng không chỗ nào là không có ánh sáng nhu hòa chiếu đến, trong không khí tựa hồ có mùi hương thơm ngát của ngọc lan, nguyên khí đất trời dồi dào đến mức khó tin.

Cúi đầu xuống, thấy được dãy núi trùng điệp dưới chân, san sát không thôi, kéo dài đến nơi vô cùng vô tận. Dương xỉ trên núi rậm rạp xanh tươi, cao đến tận trời xanh. Có một vài động vật sinh linh kỳ dị lười biếng rong chơi giữa dòng nước giữa các ngọn núi.

Đồ Sơn Quỹ Họa đứng5ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi vẫy tay với họ. Áo đỏ rực rỡ trên đỉnh núi, đứng giữa trời xanh mây trắng, vô cùng đẹp đẽ.

Vinh Tuệ Khanh và La Thần nhanh chóng bay sang chỗ Đồ Sơn Quỹ Họa.


Từ trên cao hạ xuống, Đồ Sơn Quỹ Họa nghiêng đầu quan sát Vinh Tuệ Khanh và La Thần, cười khanh khách nói: “Thật không nhìn ra các ngươi lại là người hữu duyên với núi Đại Hoang.”

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Bọn ta đều là người tốt, núi Đại Hoang sẽ không quá bắt bẻ đâu nhỉ?”

“Theo ta được biết, núi Đại Hoang cũng không phải là xem tốt xấu mà lựa chọn.” Đồ Sơn Quỹ Họa cười vui vẻ, tựa hồ Vinh Tuệ Khanh nói một chuyện cười hết sức4hài hước.

Vinh Tuệ Khanh đỏ mặt, nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện: “Ta thấy chỗ này sao lại kỳ quái như vậy? Trên trời hình như không có mặt trời, nhưng lại có ánh sáng tựa như ánh mặt trời. Còn có đại thụ bên kia, thoạt nhìn cũng không giống cây cối, thế nhưng không nhỏ hơn đại thụ che trời chút nào.”

Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn xung quanh, thong thả thở dài nói: “Tình trạng nơi này hoàn toàn không khác gì hàng tỉ năm trước.”

“Làm sao cô biết?” Vinh Tuệ Khanh líu lưỡi: “Nói cứ như cô đã từng thấy chỗ này lúc hàng tỉ năm trước vậy.”

“Không phải cô muốn nhìn mấy bức tranh sao? Ta mang tới cho cô này.” Đồ Sơn Quỹ Họa nói, mở9hai tay ra, trên tay xuất hiện mấy cuộn quyển trục sách cổ. Chất liệu của quyển trục cổ nhìn qua có vẻ là bằng da, nhưng tuyệt đối không phải là da dê hay các loại da thú thường dùng làm quyển trục mà bọn họ quen thuộc.

“Không cần kinh ngạc. Đây là da rồng của Long tộc.” Đồ Sơn Quỹ Họa nhàn nhạt nói, sau đó ngăn ngăn lại Vinh Tuệ Khanh đang muốn bật ra nhiều câu hỏi hơn nữa: “Đừng hỏi lão tổ tông của ta làm sao để có da rồng mà tạo thành những quyển trục cổ này, chính ta cũng không rõ lắm.”

Vinh Tuệ Khanh không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, tiến đến bên cạnh Đồ Sơn Quỹ Họa, nhìn kĩ quyển trục cổ bằng da rồng trên tay nàng.

Bức tranh thứ nhất vẽ Thiên Đạo bị hư hỏng, chúng thần tranh đấu loạn lạc, Nhân giới gặp phải tai ương, chúng sinh gặp nạn, thảm không nỡ nhìn.

Bức tranh thứ hai, vẽ một cô gái trẻ tuổi khoác áo bào, đứng trên núi Đại Hoang, dường như chính là đỉnh núi bọn họ đang đứng, lửa cháy bừng bừng ngay trước mặt, đang luyện chế đá ngũ sắc. Đấy chính là Nữ Oa, đại thần lớn nhất chỉ sau Bàn Cổ.

Bức tranh thứ ba, vẽ Nữ Oa cầm đá ngũ sắc trong tay, lăng không bay lên, thi triển đại thần thông để vá trời. Xung quanh nàng, vô số dị thú yêu linh diện mạo dữ tợn, nhìn nàng và đá ngũ sắc trong tay nàng mà thèm thuồng nhõ dãi, lại bị bức tường mây rực rỡ ngăn cản, không đến gần được.

Bức tranh thứ tư, vô số ám linh từ bốn phương tám hướng bao vây xung quanh, công kích mãnh liệt Hoang Hỏa hết lần này đến lần khác, chỉ có huỷ diệt được Hoang Hỏa, chúng nó mới có thể đối phó với Nữ Oa. Một tay Nữ Oa cầm đá ngũ sắc vá trời, một tay cầm dải lụa mềm đánh trả, quyết tử với đám ám linh dị thú mưu đồ phá hoại không để nàng vá trời.

Bức tranh thứ năm, Nữ Oa đắc thắng, thuận lợi vá xong lỗ rách cuối cùng, vô số đóa hoa tung bay giữa trời đất, chim Phượng bay qua lại giữa không gian, nhanh chóng nhẹ nhàng, toàn trường náo nhiệt vui tươi, tựa hồ có thể khiến cho người xem tranh lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nghe thấy tiếng ca tuyệt vời của chim Phượng.

Bức tranh thứ sáu, một nam một nữ quỳ một chân trước mặt Nữ Oa, tựa như đang nói gì. Nữ Oa nghiêng tai lắng nghe, mặt lộ nét cười hiền hòa. Một nam một nữ kia đưa lưng về phía bức tranh, không thấy rõ được tướng mạo của bọn họ.

Bức tranh thứ bảy, trong tranh bỗng dưng tối đen, trên bầu trời mây đen rợp trời, hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình trên trời. Giữa mây đen dày đặc, một khe nứt lúc ẩn lúc hiện. Trong khe nứt, sấm chớp rền vang, thỉnh thoảng có trận gió lớn thổi ra ngoài. Mà trước mặt Nữ Oa chỉ có một cô gái, còn người đàn ông kia không biết tung tích thế nào. Hai người đứng đối diện nhau, cô gái đưa lưng về phía bức tranh vươn tay, đẩy về phía Nữ Oa. Nữ Oa nhanh chóng lui về phía sau, bay về chỗ khe nứt kia...

Trọn vẹn bảy bức tranh này đã bày ra một truyền thuyết Nữ Oa vá trời hoàn toàn khác với truyền thuyết của Nhân giới.

Vinh Tuệ Khanh không nhịn được mà lấy cả bảy bức tranh trong tay Đồ Sơn Quỹ Họa sang, lật qua lật lại xem, cuối cùng Vinh Tuệ Khanh nhìn một nam một nữ quỳ một gối trong bức tranh thứ sáu, hỏi Đồ Sơn Quỹ Họa: “Những thứ này thật sự là lão tổ tông của cô tận mắt nhìn thấy sao?”


Đồ Sơn nghiêm túc gật đầu: “Đúng là lão tổ tông tận mắt nhìn thấy. Vì để phòng ngừa ký ức của mình hỗn loạn, ông ấy đã cố ý đi tìm Bệ Ngạn, cầu xin nó cho một mảnh da, in những hình ảnh trong ký ức của mình ra.”

“Bệ Ngạn?”

“Đúng vậy, Bệ Ngạn là con thứ bảy của Thần Long Thượng cổ, dáng vẻ của nó giống hổ, thích nghị luận nhất, trời sinh có thể phân biệt rõ ràng giữa lời nói dối và nói thật, hơn nữa hay giúp đỡ người khác, bênh vực lẽ phải, có thể phân rõ đúng sai, phán quyết theo lẽ công bằng. Dùng da Bệ Ngạn làm thành quyển trục, sẽ không thể chứa đựng những gì dối trá.” Đồ Sơn Quỹ Họa không chút hoang mang mà nói, cầm những quyển trục cổ bằng da rồng cất lại.

Thì ra da rồng này là da của Bệ Ngạn.

Vinh Tuệ Khanh thầm nghĩ.

Nếu như bảy bức tranh này đều là thật, như vậy lời đồn đãi ở Nhân giới chính là giả.

“... Lúc đó lão tổ tông của cô tận mắt nhìn thấy tại đây, thế nên mới có bảy bức tranh này. Vậy lời đồn ở Nhân giới, là do ai truyền ra?” Vinh Tuệ Khanh chỉ ra điểm nghi vấn này.

“Từ trước đến giờ núi Đại Hoang đều không nằm ở trần thế, người bình thường không thể vào được. Chỉ có tu sĩ, yêu thú hoặc yêu tu, yêu linh được núi Đại Hoang lựa chọn mới có thể bước vào.” Đồ Sơn Quỹ Họa bình tĩnh phân tích: “Mà bản thân núi Đại Hoang có quan hệ mật thiết với Nữ Oa. Nói cách khác, lựa chọn của núi Đại Hoang chính là lựa chọn của Nữ Oa. Nếu như núi Đại Hoang hoàn toàn nghe lệnh của Nữ Oa, như vậy dị thú yêu linh tấn công Nữ Oa đang vá trời là từ nơi nào mà đến? Mà sau đó cô gái kia đánh một đòn chí mạng về phía Nữ Oa lại làm thế nào mà vào được? Đây đều là những điểm đáng ngờ.”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Những thứ này hẳn đều liên quan đến vấn đề ta nói ban nãy. Nói cách khác, kẻ có thể tiến vào để tấn công Nữ Oa, sau đó lại tung tin đồn ở Nhân giới về Nữ Oa, là người một phe, hoặc có thể, là cùng một người.”

“Lão tổ tông của cô có thấy rõ dáng vẻ của cô gái trên bức tranh cuối cùng này không? Cô gái này với cô gái trên bức tranh thứ sáu có phải là cùng một người không?” Vinh Tuệ Khanh hỏi kĩ. Tuy là dựa theo trình tự của mấy bức tranh này, có vẻ như cô gái trên bức thứ sáu và bức thứ bảy cùng là một người, thế nhưng quần áo của hai người cũng không giống nhau. Kiểu tóc thì một bên xõa tung, một bên cuốn lên, chỉ từ bóng lưng mà xem, thì rất khó để xác định đây là cùng một người.

Đồ Sơn Quỹ Họa tán thưởng cười nói: “Đây chính là chỗ lão tổ tông không xác định rõ, thế nên không vẽ rõ mặt cô gái này, chỉ vẽ từ sau lưng. Bởi vì từ đầu đến cuối, ông ấy chỉ nhìn thấy bóng lưng, không dám phán đoán có phải là cùng một người hay không. Thậm chí ngay cả giọng nói của bọn họ, lão tổ tông cũng không nghe thấy.

La Thần vẫn trầm mặc đứng ở một bên, đợi đến khi Vinh Tuệ Khanh không lên tiếng nữa, La Thần mới hỏi: “Vậy người đàn ông kia đi đâu rồi?”

“Người đàn ông nào?”

“Trên bức tranh thứ sáu, có một nam một nữ quỳ một chân trên mặt đất nói chuyện với Nữ Oa, rõ ràng bọn họ đều là thuộc hạ của Nữ Oa. Nếu như cô gái trên bức tranh thứ sáu và thứ bảy là cùng một người, vậy chính là thuộc hạ của Nữ Oa tạo phản, cho nên có thể nhân lúc bất ngờ, đánh chết Nữ Oa. Cái này cũng có thể giải thích vì sao núi Đại Hoang lại có thể để những dị thú yêu linh kia tiến vào. Bởi vì những dị thú yêu linh kia là do cô gái phạm thượng làm loạn kia mang vào. Mà ả ta hẳn là thuộc hạ tương đối tâm phúc của Nữ Oa, nói không chừng nắm giữ bí quyết ra vào núi Đại Hoang, thế nên có thể tự do xuất nhập.” La Thần phân tích cô gái kia trước, cho rằng cô gái trên hai bức tranh là cùng một người.

Tiếp đó La Thần lại nói: “Nếu như thuộc hạ của Nữ Oa làm phản, vậy người đàn ông này có tham dự trong đó hay không? Hắn đã đi đâu? Còn nữa, nếu lời đồn ở Nhân giới là do cô gái này lan truyền, vậy ả ta hẳn đang ở trong tu sĩ Nhân giới. Đương nhiên cũng có thể, hai kẻ kia cùng nhau làm phản, lời đồn kia là do người đàn ông này lan truyền ở Nhân giới.”

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh và Đồ Sơn Quỹ Họa đồng thời chấn động, liếc mắt nhìn nhau, lại quay đầu đi chỗ khác, nhìn núi non trập trùng phía xa, trầm ngâm không nói.

Qua một lúc lâu, sắc trời núi Đại Hoang dần dần trở tối. Ban ngày trôi đi, ban đêm kéo đến.

Đồ Sơn Quỹ Họa và Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần mỗi người ngồi một chỗ trên đỉnh núi, khoanh chân ngồi xuống, tự bày kết giới cho riêng mình, yên lặng đả tọa.

Không biết qua bao lâu, Đồ Sơn Quỹ Họa là người đầu tiên đạt được trạng thái Kết Anh, bắt đầu Kết Anh.

Trên bầu trời núi Đại Hoang lập tức xuất hiện kiếp vân ngũ sắc, còn có tiếng sấm ì ùng, bất ngờ tập kích Đồ Sơn Quỹ Họa.

“Các ngươi rời khỏi chỗ này trước đi.” Đồ Sơn Quỹ Họa truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh và La Thần. “Thiên kiếp của ta bao gồm cả khảo nghiệm dành cho Vương của Yêu tu, các ngươi không thể giúp đỡ được.”

Vinh Tuệ Khanh và La Thần nhanh chóng thối lui, để lại đỉnh núi cho Đồ Sơn Quỹ Họa.

Từ xa nhìn thấy Đồ Sơn Quỹ Họa đau đớn giãy giụa trên đỉnh núi, nhận lấy kiếp lôi hết lần này đến lần khác, trong đầu Vinh Tuệ Khanh lại nhớ đến bóng lưng người đàn ông trên quyển trục cổ... tương tự với La Thần đến vậy.