Bổ Thiên Ký

Chương 319: Lo được lo mất



Một cánh tay đặt ở hông cô, một cánh tay khác lại sờ soạng trên người cô, nhanh chóng xé sạch quần áo của cô, chỉ còn lại bộ hộ giáp thiếp thân làm bằng lông đuôi Phượng Hoàng kia.

Lúc này La Thần bắt đầu hối hận vì đã luyện chế bộ hộ giáp này cho cô. Tác dụng hộ thân thì chẳng phát huy bao nhiêu lần, ngược lại tác dụng cản trở thì biểu hiện cực kì rõ ràng.

Nhưng hộ giáp rắn chắc như vậy, dù y có sử dụng ma khí cũng không xé rách được.

La Thần thấp giọng mắng chính mình, một tay càng tung hoành linh hoạt hơn trước ngực Vinh Tuệ Khanh, cuối cùng mở được hộ giáp thiếp thân của cô ra.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh đều tràn đầy chuyện đi theo Đồ Sơn Quỹ Họa đến núi Đại Hoang tu luyện, nào có3chút xíu tâm tình phong hoa tuyết nguyệt nào.

Hai cánh tay cô vô thức che ở trước ngực, bất mãn lầm bầm: “Người ta có chính sự muốn nói với chàng, chàng có thể nghe người ta nói xong rồi làm gì thì làm không...”

Đôi mắt La Thần rủ xuống, thấy hai cánh tay Vinh Tuệ Khanh che trước ngực.

Không biết từ lúc nào, La Thần cũng đã cởi quần áo ra, trần trụi đứng trước mặt Vinh Tuệ Khanh. Thân hình cường tráng màu đồng, cánh tay tráng kiện rắn chắc, ôm Vinh Tuệ Khanh vào lòng thật chặt, tựa như sức nặng của một ngọn núi, vững chãi.

Phụ nữ có mạnh mẽ thế nào cũng đều hy vọng bên cạnh có một người đàn ông để dựa vào.

Nhưng đàn ông dù có mạnh mẽ thế nào, cũng có lúc yếu đuối bất lực.

Có đôi khi sự va chạm và0thấu hiểu lẫn nhau giữa trái tim và trái tim, có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể là vừa đúng dịp hiển nhiên.

La Thần không phải là người không phân nặng nhẹ như vậy. Mới vừa rồi còn không nói một lời đứng trước cửa sổ, đợi cô đi tặng đan dược về, thái độ của y lại đột nhiên biến đổi to lớn như vậy, vội ôm lấy cô cầu hoan, nhất định là có chuyện xảy ra rồi.

Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi, hai cánh tay siết chặt, ôm cổ La Thần, thấp giọng hỏi: “Chàng làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Môi La Thần hơi dừng lại, không nói gì, đầu lưỡi đảo quanh.

Vinh Tuệ Khanh khẽ nhếch miệng, hơi ngửa đầu, tựa trên ván cửa. Thân thể trắng như tuyết đã ửng hồng lên.

La Thần rất nóng lòng.

Vinh Tuệ Khanh không biết La Thần5bị cái gì ảnh hưởng, nhưng cô biết tâm tình của y rất kém, y gấp gáp cần một cuộc hoan ái để chứng minh điều gì đó.

Tuy là hiện tại cô còn không biết nguyên nhân, thế nhưng cô biết biện pháp tốt nhất để trấn an y đó là cùng sa vào với y.

Một chân tựa vào cửa, một chân trắng trẻo thon dài khác rũ xuống bên người y, đầu ngón chân như căng cứng, càng có vẻ hoạt sắc sinh hương. Cả thân thể dán sát vào lồng ngực La Thần, thứ mềm mại của cô chạm vào vật cứng rắn của y, khiến cho tâm tình bất an xoắn xuýt của y dần bình thường trở lại.

La Thần cúi đầu, nhìn đôi mắt khép hờ ngập hơi nước của Vinh Tuệ Khanh, cái mũi nhỏ nhắn đang khẽ hô hấp, hai hàng lông mi cong như4cánh nhạn, còn có đôi môi ửng hồng, trong cơn hoan ái, càng có vẻ quyến rũ hơn. Không cần cô than nhẹ thở gấp, cũng không cần cô quanh co chào đón, chỉ cần ôm cô vào trong lòng, độc chiếm vẻ diễm sắc vô song của cô, sẽ không có bất kì người đàn ông nào chống cự được loại cám dỗ này. Cho dù là tu sĩ cấp cao cũng không cách nào chống cự.

Hơn nữa tu vi của cô càng cao, dường như dung mạo của cô lại càng xinh đẹp hơn.

Liệu phải chăng sẽ có một ngày, bọn họ cũng sẽ hữu duyên vô phận?

La Thần càng ôm cô chặt hơn nữa, đè ép cái ý niệm dưới đáy lòng khiến y sợ hãi lo âu này xuống.

Nàng là của ta, nàng chỉ có thể là của ta...

Không còn vẻ dịu dàng săn sóc trước kia,9ngược lại mang theo một chút nhẫn tâm tàn phá, Vinh Tuệ Khanh đau đớn chịu đựng, môi dưới bị hàm răng nhỏ cắn đến rách da chảy máu.

Cuối cùng La Thần cũng phát hiện ra sự khác thường của Vinh Tuệ Khanh, động tác hơi chậm lại, cúi đầu hôn lên bờ môi bị cắn phá của cô, liếm sạch từng giọt máu kia.

Vinh Tuệ Khanh bị đè ở đầu ngọn sóng gió, như trôi nổi trên mặt biển, thân thể dần dà mềm nhũn.

La Thần nhìn chằm chằm mặt cô, thầm than thở, mỹ sắc khuynh quốc, hại người hại mình mà...

Đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, bình thường nhiệt tình như lửa, lúc hoan ái lại mềm mại như nước.

Những gì tốt đẹp của cô cho tới bây giờ cũng chỉ có y biết được, tại sao cô phải có một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành như vậy chứ?

La Thần nhớ đến Vinh Tuệ Khanh từng nói về những chuyện mẹ của cô gặp phải, trong lòng càng nặng nề hơn.

Đối với đàn ông mà nói, muốn giữ được mỹ sắc của phụ nữ, không có thực lực mạnh mẽ là điều không thể nào.

Nhưng dù cho y tự tin rằng tu vi của mình có thể bảo vệ Vinh Tuệ Khanh không bị kẻ khác nhúng chàm. Thế nhưng xảy ra chuyện gì khác thì sao?

Tựa như chuyện của Phác Cung Doanh vậy, vốn dĩ không liên quan gì đến người khác. Hắn chỉ là vô tình gặp trúng Đồ Sơn Quỹ Họa đang tu luyện đuôi hồ ly mà thôi.

La Thần không sợ kẻ thù bên ngoài, chỉ sợ Vinh Tuệ Khanh. Nếu như cô nói một câu muốn từ bỏ, y hoàn toàn không có sức lực để chống cự.

Vinh Tuệ Khanh cảm nhận được sự biến hóa của La Thần, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho y, khẽ hỏi: “Như vậy có mệt không?”

La Thần lắc đầu.

Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại.


Không biết qua bao lâu, cuối cùng La Thần gầm lên một tiếng, bắn tinh nguyên vào trong cơ thể cô, rồi mới thở hồng hộc rời khỏi người cô, xoay người nằm xuống bên cạnh cô, nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề vẫn còn vang lên bên tai Vinh Tuệ Khanh.

Trên người Vinh Tuệ Khanh toàn vết bầm xanh tím, không giống với bất kì lần hoan ái nào trước đây.

Lần này càng kịch liệt hơn, cũng càng dài đằng đẵng hơn.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ vận chuyển linh lực, tự chữa vết thương trên người.

Trong lúc bất tri bất giác, cô phát hiện linh lực bên trong đan điền của mình trở nên thâm hậu vô cùng, tựa như có thực thể.

Đây chính là dấu hiệu sắp Kết Đan rồi.

Vinh Tuệ Khanh cuối cùng cũng hơi vui mừng, quay đầu nhìn về phía La Thần còn đang nhắm mắt thở dốc nói: “Xem ra ta tấn cấp lại nhờ vào thân thể chàng rồi.”

Lần trước Vinh Tuệ Khanh vào Trúc Cơ chính là lần đầu bọn họ hoan ái.

La Thần không mở mắt, lặng lẽ thả thần thức ra, dò xét trên người Vinh Tuệ Khanh một lượt.

Phát hiện linh khí trong đan điền của cô đậm đặc đến độ sắp kết thành trạng thái thực thể, La Thần giật mình, vội vã ngồi dậy nói: “Xem ra nàng sắp Kết Đan rồi, ta gọi bè nổi tìm một chỗ dừng lại, để nàng thử trùng kích Kết Đan.”

Vinh Tuệ Khanh khoác áo lên người, ngồi co người ở chân giường, mái tóc đen trải dài, lặng lẽ nhìn La Thần, dù cho chẳng nói gì cũng đã có vẻ quyến rũ chí mạng.

La Thần nuốt nước miếng, xoay người khàn giọng nói: “Nàng mau mặc quần áo vào, ta ra ngoài.” Rồi chạy trối chết ra khỏi phòng.

Vinh Tuệ Khanh thở dài, chậm rãi ung dung mặc quần áo, bày bố Hộ Linh Đáng Sát Trận trong phòng, chuẩn bị sẵn sàng cho mình Kết Đan.

Kết Đan không như Trúc Cơ, nhất định sẽ có kiếp vân và kiếp lôi.

La Thần trở về phòng giúp cô gia cố linh lực, khoanh chân ngồi ở chỗ không xa, lẳng lặng chờ Vinh Tuệ Khanh Kết Đan.

Vinh Tuệ Khanh thấy La Thần trở về, phấn chấn tâm thần, bắt đầu tập trung tinh thần, một bên rút linh khí trong rễ Hồ Lô ra, một bên vận chuyển Húc Nhật Quyết, nhanh chóng luyện hóa Đế Lưu Tương, ý đồ ở giữa hai tầng bảo vệ, một lần liền Kết Đan thành công.

Một khi Kết Đan thành công, cô sẽ từ tu sĩ cấp thấp bước vào ngưỡng cửa tu sĩ cấp cao.

Linh khí trong đan điền cũng đang điên cuồng xoay chuyển, từng chút từng chút đè ép lên một điểm, sau đó tập kết hội tụ tại điểm kia, dần dần khiến điểm kia trở nên sâu hơn.

Kim Đan chính là dựa trên cơ sở này mà luyện thành.

Bè nổi ở trên biển Trầm Tinh, kiếp vân dần dà cuồn cuộn kéo đến, từng trận tiếng sấm đì đùng nhanh chóng tụ tập trên lâu thuyền bè nổi.

Kim Đan bên trong đan điền của Vinh Tuệ Khanh đã tiến đến thời khắc thành hình.

Tiếng sấm trên bầu trời thật ra cũng không khiến người sợ hãi, cường độ âm thanh cũng không lớn, kiếp vân phiêu phiêu đãng đãng, hết tụ lại tán.

La Thần thấy tình hình này, trong lòng liền biết không ổn.

Lúc này đây Vinh Tuệ Khanh Kết Đan chưa chắc sẽ thành công.

Quả nhiên không bao lâu sau, Vinh Tuệ Khanh đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên phun một ngụm máu tươi ra, hôn mê bất tỉnh.

Kiếp vân trên bầu trời tất nhiên tản đi, kiếp lôi cũng ầm ầm rời xa.

Tựa như tất cả mọi người đang mong chờ một cơn mưa xối xả, kết quả lại chỉ vương vãi vài giọt mưa nhỏ khiến người ta thất vọng

La Thần vội vàng nâng Vinh Tuệ Khanh dậy, dò xét thương thế của cô.

Cũng còn may, chỉ là Kim Đan mới vừa ngưng tụ trong đan điền đã tiêu tán, cũng không có thương tích gì lớn. Cô thổ huyết là vì sức mạnh do Kim Đan tiêu tán tạo thành, không xem là trở ngại lớn gì.

Khẳng Khẳng, Xích Báo, Lang Thất, A Nga, Linh Vũ và Đồ Sơn Quỹ Họa cùng nhau vọt vào, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Bọn họ cũng đều biết Vinh Tuệ Khanh đang Kết Đan, nhưng mà kiếp vân tản ra, kiếp lôi đi xa, bên này lại truyền tới sóng linh lực không ổn định, nhất định là Vinh Tuệ Khanh đã xảy ra chuyện.

La Thần nâng Vinh Tuệ Khanh vào khuỷu tay, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Không có việc gì, Kết Đan thất bại mà thôi.”

“À.” Tất cả thở dài một hơi.

Kết Đan thất bại là chuyện thường xảy ra.

Kết Đan mà thành công trong một lần thì chính là phượng mao lân giác*. Hơn nữa nói gì đi chăng nữa, thất bại thêm mấy lần, đối với quá trình tu luyện về sau càng có lợi hơn.

* Ý chỉ vô cùng hiếm hoi.

Toàn bộ đều thuận buồm xuôi gió, lại chưa hẳn là chuyện tốt.

La Thần bế Vinh Tuệ Khanh đặt lên giường, đút một viên đan dược Vinh Tuệ Khanh đã chuẩn bị từ trước vào miệng cô, sau đó rót linh lực vào, giúp cô luyện hóa đan dược.

Trong lúc vội vàng, ma khí của La Thần che giấu không được tốt lắm.


Đồ Sơn Quỹ Họa nhận thấy sự khác thường của La Thần, yên lặng quan sát kĩ y hồi lâu.

La Thần xử lý xong thương thế của Vinh Tuệ Khanh mới cảm nhận được ánh mắt cảnh giác của Đồ Sơn Quỹ Họa.

“Các ngươi ra ngoài trước đi.” La Thần đuổi Khẳng Khẳng, Xích Báo, Lang Thất, Linh Vũ và A Nga ra ngoài, chỉ để lại Đồ Sơn Quỹ Họa trong phòng.

Đồ Sơn Quỹ Họa đi tới Vinh Tuệ Khanh bên giường, trong tay cầm Si Long Tiên, nhìn La Thần nói: “Ngươi nhiễm phải ma khí từ bao giờ?” Nàng cho rằng La Thần chỉ bị ma khí xâm nhiễm mà thôi.

Suy nghĩ của La Thần thay đổi thật nhanh, vẫn suy tính không nói sự thật cho nàng ta. Tu vi của y cao hơn Đồ Sơn Quỹ Họa quá nhiều, nếu như muốn giấu giếm, đối phương cũng không thể dò xét ra.

“Trước đây ở Âm Tê một thời gian, thế nên dính chút ma khí.” La Thần nhàn nhạt nói, mở rộng thần thức, để cho Đồ Sơn Quỹ Họa tra xét.

Đồ Sơn Quỹ Họa lo lắng, quả nhiên tra xét một phen rồi mới yên tâm gật đầu: “Cũng may, ngươi còn cứu được. Nếu như bị ma khí xâm nhiễm quá mức, ta sẽ không yên tâm để ngươi và Tuệ Khanh ở chung với nhau.”

“Cô sẽ làm gì?”

Si Long Tiên trong tay Đồ Sơn Quỹ Họa vung lên: “Đương nhiên là diệt trừ ngươi.”

“Nếu Tuệ Khanh không đồng ý để cô diệt trừ ta thì sao?” La Thần chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Đồ Sơn Quỹ Họa, dáng vẻ không sợ hãi chút nào.

Đồ Sơn Quỹ Họa nghẹn lời, qua hồi lâu mới nói: “Ta sẽ thuyết phục nàng ấy.”

Lại còn muốn trưng cầu ý kiến của Vinh Tuệ Khanh, chứng tỏ Đồ Sơn Quỹ Họa cũng không phải là một kẻ không hiểu tình người.

La Thần hòa nhã nói: “Tuệ Khanh có bằng hữu như cô quả là phúc khí của nàng.” Sau đó lại chuyển đề tài câu chuyện: “Có điều, về sau cô sẽ là Vương của yêu tu, phải nhớ rằng nhất cử nhất động của cô đều sẽ có ý nghĩa đặc biệt, cũng không thể lỗ mãng như vậy được.”

Ngữ điệu trong lời nói tựa như bản thân y chính là một vị Vương giả, đang đứng ở địa vị tương đương với Đồ Sơn Quỹ Họa mà nói.

Đồ Sơn Quỹ Họa nghe mà sửng sốt, đã vậy còn lên tiếng ứng lời.

Đợi nàng ngơ ngác rời khỏi phòng xong, mới nhớ ra giọng điệu của La Thần ban nãy tựa hồ rất kỳ quái, có điều chuyện đã xảy ra rồi, nàng cũng không muốn trở lại nữa, bèn ngồi đả tọa trong phòng mình, tính toán xem khi nào rời khỏi thuyền để đi núi Đại Hoang.

Núi Đại Hoang cũng không ở trong trần thế. Đương nhiên vương tộc của tộc Cửu Vĩ Hồ biết đường đi đến núi Đại Hoang, có điều cũng phải chờ được cơ hội, núi Đại Hoang mỗi một ngàn năm mới mở ra một lần, khi ấy mới có thể tiến vào.

Đồ Sơn Quỹ Họa bấm ngón tay nhẩm tính, sang năm hẳn đã là thời gian núi Đại Hoang mở ra. Cũng tốt, nàng có thể trở về thành Hồ Lô bàn giao mọi việc rõ ràng, sau đó có thể yên tâm đi núi Đại Hoang rồi.

Trong phòng của Vinh Tuệ Khanh và La Thần, sau khi Đồ Sơn Quỹ Họa đi rồi, La Thần liền ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh say ngủ đến xuất thần.

Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy La Thần yên lặng nhìn mình chăm chú.

“Ta vẫn chưa Kết Đan?” Vinh Tuệ Khanh ngồi dậy, cảm nhận đan điền của mình một hồi, trong giọng nói mang theo nỗi thất vọng vô cùng.

La Thần đỡ cô ngồi dựa vào người mình, ấm áp nói khẽ bên tai cô: “Không sao cả, lần này không thành, vẫn còn lần khác.”

Vinh Tuệ Khanh ừm một tiếng, nhắm hai mắt lại, hồi tưởng tình hình lúc mình Kết Đan ban nãy.

Cô nhớ rõ lúc linh khí ngưng tụ đọng lại đến một mức nhất định, trong cơ thể của cô tựa hồ sinh ra một phản lực, hoàn toàn đánh tan luồng linh lực đang hình thành Kim Đan, khiến cho Kim Đan mới vừa ngưng kết thành hình của mình chỉ trong chớp mắt đã tan vỡ.

Thân thể của cô cũng vì Kim Đan tan vỡ mà phản phệ đến thổ huyết bất tỉnh.

“Thần thúc, ta cảm thấy cơ thể của ta có chút vấn đề.” Vinh Tuệ Khanh mở mắt ra, quay đầu qua, tựa trước ngực La Thần khẽ nói chuyện.

La Thần cúi đầu, đặt lỗ tai cạnh gò má của cô: “Nàng nói cái gì?”

“Ta nói, ta cảm thấy thân thể của ta có chút vấn đề.” Vinh Tuệ Khanh nói lại một lần, nói xong lại cảm thấy có hơi kỳ lạ, rất ngại ngùng.

La Thần cũng hiểu nhầm, duỗi một tay tới, khẽ nhéo bộ ngực cao ngất của cô: “... Là có vấn đề, có vấn đề thật lớn.”

Vinh Tuệ Khanh lúng túng hơn nữa, đưa tay đẩy tay La Thần ra, sẵng giọng: “Người ta nói chuyện nghiêm túc với chàng, chàng đừng có nghĩ lung tung có được không hả?”

La Thần “À” một tiếng, sờ mũi một cái: “Vậy nàng chỉ phương diện nào?”

Vinh Tuệ Khanh ho khan một tiếng, nói lại tình trạng lúc Kim Đan của mình tan rã.

La Thần cũng nghiêm túc: “Để ta xem xem.” Một tay giữ Vinh Tuệ Khanh lại, để cô ngồi dạng chân trên đùi mình, một tay phủ lên đan điền của cô, nhắm mắt lại, cảm nhận đan điền và tiềm thức của cô.

Linh lực của La Thần vận chuyển một vòng lớn trong cơ thể của Vinh Tuệ Khanh, ban đầu cũng không phát hiện được điểm khác lạ nào.

Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi, cả người đều buông lỏng.

Đúng lúc này, dường như vì Vinh Tuệ Khanh buông lỏng cảnh giác, thế nên ngay cả luồng hơi thở ẩn núp trong cơ thể cô cũng buông lỏng, bất tri bất giác lộ ra sơ hở.

Thần thức của La Thần vừa muốn lui ra khỏi cơ thể của Vinh Tuệ Khanh, liền cảm nhận được luồng hơi thở kia ẩn giấu vô cùng sâu, khác biệt hoàn toàn với linh lực của Vinh Tuệ Khanh.

Thoạt nhìn qua, luồng hơi thở kia không khác gì linh lực bình thường, bởi vì mặt ngoài đã bị ẩn giấu đi.

Nhưng tỉ mỉ cảm nhận thì có thể nhận ra luồng hơi thở kia và linh lực của Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, hơn nữa còn có tác dụng áp chế tu vi của cô.

Trước đây tu vi của cô quá cạn, hơi thở này chưa từng xuất hiện.

Bây giờ Kết Đan, nó mới hiện ra lần đầu tiên.

Nếu như La Thần không đoán sai, về sau mỗi khi Vinh Tuệ Khanh muốn tấn cấp, luồng hơi thở này đều sẽ xuất hiện, hấp thu bớt tu vi của Vinh Tuệ Khanh, giống như ký sinh trùng vậy, dựa vào ký chủ mà sinh tồn. Ký chủ càng mạnh, tu vi nó hấp thụ được càng lớn, tu vi của nó cũng sẽ tăng mạnh.

Hơn nữa, trong luồng hơi thở này có sinh cơ, nói không chừng sau khi hấp thụ đủ tu vi, nó sẽ sinh ra thần trí, thay thế luôn Vinh Tuệ Khanh.

La Thần nhíu mày.

Người nào lại ác độc như vậy, gieo xuống một ký sinh thể như vậy trên người Vinh Tuệ Khanh.

La Thần suy nghĩ một lát, quyết định nhẫn tâm, đưa một luồng ma khí vào.

Luồng hơi thở kia bấy giờ mới phát giác ra, liền co đầu rụt cổ trở về một chỗ ẩn nấp không người tìm ra.

Có điều thân phận La Thần là kẻ đứng đầu Ma giới, ma khí thâm hậu đến cỡ nào, luồng hơi thở kia tuy chạy trốn thật nhanh, nhưng vẫn không tránh được bị ma khí của La Thần bắt lại một tia.

La Thần dùng ma khí bao vây luồng hơi thở kia, sau khi cẩn thận phân biệt, sắc mặt không khỏi âm trầm xuống.

Nếu như y không nhìn nhầm, hóa ra luồng hơi thở này đã có sau khi Vinh Tuệ Khanh ra đời không lâu, tuổi tác chênh lệch với tuổi tác của cô chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.

Nói cách khác, sau khi Vinh Tuệ Khanh được sinh ra không bao lâu, thì đã có kẻ gieo ký sinh thể vào người cô.