Bổ Thiên Ký

Chương 293: Triền miên



Cái mũi Vinh Tuệ Khanh đau xót, suýt nữa thì rơi lệ, vội vàng ôm chặt La Thần, dụi đầu vào hõm vai y, lau hết nước mắt vừa mới chảy ra.

La Thần cảm nhận được nước mắt của Vinh Tuệ Khanh, chỉ cảm thấy đầu vai nóng rực, đau nhức như bị lửa thiêu đốt.

“Đừng khóc, đừng khóc...” La Thần nhẹ nhàng nỉ non, nghiêng mặt sang, hôn lên khuôn mặt Vinh Tuệ Khanh, hôn xuống từng giọt từng giọt nước mắt của cô.

Nước mắt Vinh Tuệ Khanh càng rơi nhiều hơn.

“A...” La Thần khẽ kêu một tiếng.

La Thần chứng kiến vẻ đau khổ trên mặt Vinh Tuệ Khanh, biết cô vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, không khỏi có chút chua xót trong lòng. Thật ra y nhớ rất rõ, nhớ kĩ thiếu nữ ở trước mặt y nhiệt tình lại có phần ngang ngược kia,3trong lúc vui sướng, thậm chí cô chỉ lo cho cảm nhận của mình, chưa từng ẩn nhẫn và xu nịnh như vậy.

Là chia lìa lâu ngày khiến cho cô lo được lo mất sao?

Nghĩ vậy, trong lòng La Thần lại có thêm một tia thương tiếc mà chính y cũng không phát giác được.

Lòng của phụ nữ một khi đã mở rộng, thân thể cũng liền mở ra.

Vinh Tuệ Khanh còn cảm thấy như chưa đủ. Y lấp đầy thân thể và trái tim cô, không lưu một chút khe hở. Một mảnh không trọn vẹn trong sinh mệnh của cô dường như đã được đắp vào, cả thân thể đều mở rộng ôm ấp, nghênh đón một nửa thất lạc của mình.


Cô và y vốn là một thể, như hiện nay, chỉ là hai người không trọn vẹn cuối cùng đã tìm được một nửa kia0của mình mà thôi.

Vinh Tuệ Khanh ôm chặt lấy La Thần.

La Thần bảo vệ đầu cô, đẩy mạnh cô lên phía trên, suýt nữa trượt ra khỏi áo choàng của La Thần.

Ngươi là địa ngục của ta, ta là thiên đường của ngươi.

Thiên đường và địa ngục, vốn chỉ cách nhau một đường kẻ.

La Thần bị động tác của Vinh Tuệ Khanh làm cho nóng ruột như điên, rõ ràng trong lòng có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng giờ khắc này một chút suy nghĩ cũng không phân tách ra được, y thầm muốn theo cô vui sướng, cho cô tất cả những gì y có thể có. Cho dù là cái mạng này, nếu cô muốn, vậy liền cho cô thôi...

“Xong chưa? Ta sắp không chịu nổi nữa...”

Trong không gian nhỏ hẹp phiêu tán ra một làn hương, ngửi vào khiến thần hồn5say mê, so với mị hương trong mị thuật đỉnh cấp của Bách Hủy không kém bao nhiêu.

Đây là không gian La Thần mở ra, đối với tất cả mọi thứ ở nơi này là chân chính “cảm động lây”.

Không khí trong không gian phiêu tán một chút hương thơm, không thoát được mũi của La Thần.


Y nhắm mắt lại, ôm chặt Vinh Tuệ Khanh.

“Khanh Khanh! Khanh Khanh!” La Thần bỗng nhiên gấp gáp hô tên Vinh Tuệ Khanh.

La Thần nằm bên người cô, hai mắt thẫn thờ nhìn lên “bầu trời sao” do chính mình tạo ra.

Vinh Tuệ Khanh tiến tới, tựa đầu lên vai y, cười ngọt ngào: “Thần thúc, lần này chàng không đi nữa chứ?! Làm sao chàng thoát khỏi quan tài thủy tinh được?”

La Thần nhắm mắt lại, không nói gì.

Trên da thịt màu đồng còn lưu lại từng giọt mồ hôi trong4suốt, từng giọt từng giọt, phát ra ánh sáng lộng lẫy như trân châu trong không gian mờ tối.

Vinh Tuệ Khanh đợi trong chốc lát, thấy La Thần còn không lên tiếng, không khỏi nghiêng đầu nhìn y.

La Thần cười khẽ: “Đến lúc thì thoát ra thôi.” Nói xong nhìn Vinh Tuệ Khanh thật sâu: “Nàng hỏi cái này làm gì?”

Vinh Tuệ Khanh nghiêng đầu nói: “Ta nghĩ chàng còn ở đó ngủ say, một lòng muốn đi tìm bè nổi, để về sau tìm chàng trong đại dương. Sau đó lại nghe nói Long Thần xuất hiện, liền muốn cùng thuyền báu ra biển tìm kiếm Long Thần. Tìm được Long Thần là có thể thực hiện ba nguyện vọng. Ta có rất nhiều nguyện vọng cần thực hiện.”

La Thần cười khẽ, ngồi dậy vẫy hai tay một cái, một bộ y phục màu xanh khói xuất9hiện trên người y.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ ngồi xuống, mặc lại hộ giáp ban nãy La Thần đã cởi ra lên người.

La Thần đợi Vinh Tuệ Khanh mặc xong, nắm lấy cánh tay cô, đi tới giáp ranh không gian: “Nàng ra trước đi, ta sẽ theo sau tìm nàng.”