Bổ Thiên Ký

Chương 289: Con mắt của ma giới (2)



Hình ảnh trên quả cầu thủy tinh lập tức đứng yên, dừng hình ảnh dung nhan tuyệt thế của cô gái lại trên quả cầu.

Ngón tay La Thần run rẩy, từng chút từng chút vuốt ve quả cầu thủy tinh, theo đường nét ngũ quan kia, từ cái trán lướt đến chóp mũi, lại từ đôi mắt sờ xuống cằm, hết một lần lại một lần nữa, dường như muốn điêu khắc toàn bộ dung nhan của cô vào nơi sâu nhất trong lòng.

La Thần cảm thấy trước giờ mình chưa từng gặp qua cô gái này, thế nhưng vừa nhìn thấy cô, y đã cảm thấy hình như mình từng quen biết cô từ ngàn vạn năm trước.

Nhất cử nhất động của cô đều rõ ràng trong trí óc y.

Mà nơi sâu thẳm trong trí óc y tựa hồ3vốn có một người, thế nhưng đó là một cái bóng mờ ảo, y vẫn luôn không thấy rõ được dung nhan của cô.

Hiện tại rốt cuộc đã có một khuôn mặt có thể xếp trùng khớp lên bóng hình trong đáy lòng y.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này như có thanh xương sườn nơi ngực y mơ hồ âm ỉ đau. Tựa như có người cưỡng chế rút xương sườn của y ra, để lại cho y một lỗ thủng lớn, một khoảng trống cần được lấp bù. Mà khuôn mặt này vừa vặn lấp vào khoảng trống của y, để y trở thành một người, hoặc một ma hoàn chỉnh.

La Thần đứng phía trước quả cầu thủy tinh, chăm chú nhìn vào hình ảnh đang dừng lại kia, không biết chăm chú nhìn bao lâu, mới lên tiếng0hỏi: “Nữ tu này là ai?”

Nhân tướng quân đứng thủ bên cạnh y thăm dò nhìn thoáng qua: “Ai? Vương nói ai?”

La Thần dùng ngón tay chỉ nhẹ lên hình ảnh nữ tu đang dừng lại trên quả cầu thủy tinh kia.

Nhân tướng quân vừa nhìn lập tức cứng người.

Nhân giới từ lúc nào sinh ra nữ tu có dung mạo như vậy? Dung mạo thế này dù là đi đến nơi nào cũng đều không trốn được số mệnh bị nam tu cao giai theo đuổi mà!

Chẳng qua dung nhan của cô quá mức nghiêm nghị thánh khiết, thật rất khó tưởng tượng có người đàn ông nào thật sự có thể đứng sánh vai với cô, làm đạo lữ song tu của cô.

Nhưng mà nói đi nói lại thì yêu cơ, dục nữ của Ma giới bọn họ5cũng khá nhiều nhưng vẫn chưa từng thử xem áp một người thánh khiết như tiên nữ dưới thân thể là cảm giác giác gì.

Nghĩ vậy, thứ trong quần Nhân tướng quân lập tức cứng lên: “Vương nhìn trúng nữ tu này sao? Vương có muốn thuộc hạ giúp Vương bắt nàng ta về không? Ma giới chúng ta đã hơn một vạn năm chưa từng thấy nữ tu có dáng vẻ như thế này.” Trong mắt hắn trắng trợn lộ ra vẻ thèm thuồng nhỏ dãi.

Sắc mặt La Thần lạnh lẽo, tay phải bóp quyền vung lên.

Một nguồn ma lực khổng lồ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ập tới, nặng nề giáng lên người Nhân tướng quân.

A!

Nhân tướng quân kêu thảm một tiếng, văng từ trong đại điện ra ngoài, nặng nề mà đập lên khoảng4sân lớn bên ngoài đại điện.

“... Vương...” Nhân tướng quân mở mắt một lần cuối cùng, nhìn thoáng qua bầu trời đỏ rực màu máu.

“Nhân tướng quân chết rồi?”

“Chết rồi. Bị Vương một quyền đánh chết...”

“... Một quyền ư? Tu vi Nhân tướng quân ít nhất đã là Nguyên Anh rồi!? Làm sao bị một quyền đánh chết?”

“Xuỵt, ai biết. Dù sao mạo phạm Vương của Ma giới đều đáng chết!”


La Thần nghe thị nữ cùng hộ vệ bên ngoài xì xào bàn tán, cũng lười để ý, vươn hai cánh tay nhấc quả cầu thủy tinh con mắt của Ma giới lên, ôm về tẩm cung của mình.

Đặt con mắt của Ma giới ở nơi mình có thể thấy được cả ngày lẫn đêm, trở thành một thói quen từ nay về sau của La Thần. Ngoại trừ ngồi9trên vương tọa của mình trầm tư, thì chính là đứng trước quả cầu thủy tinh, nhìn chằm chằm hình ảnh đang dừng lại kia đến ngẩn ngơ.

Hội đồng đại trưởng lão của Ma giới vô cùng bất an vì chuyện này.

Rốt cuộc có một ngày, bọn họ dắt díu nhau đến vương cung của La Thần, cứng rắn nói: “Con mắt của Ma Giới là bảo vật duy nhất của Ma giới có thể liên hệ được với Nhân giới, ngươi không thể khiến nó chỉ dừng lại ở hình ảnh này. Chúng ta cần biết được Nhân giới xảy ra chuyện gì mới ứng biến tốt được.”

La Thần lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, vẫn khoanh tay đứng ở trước quả cầu thủy tinh như cũ, nhìn hình ảnh kia mà ngẩn người.

“Vương, nếu ngươi yêu thích nữ tu nhân loại này, trực tiếp bắt nàng về, cùng Vương hoan hảo là được. Mỗi ngày đều nhìn một bức hình ngẩn ngơ, chẳng phải là làm giảm sút danh tiếng của Ma giới chúng ta sao?” Một Đại trưởng lão thấy La Thần không để ý tới lý do “vì đại nghĩa Ma giới” của bọn họ, không thể làm gì khác hơn là thay đổi cách nói.

Chân mày La Thần khẽ nhúc nhích một chút, xương sườn nơi ngực tựa hồ lại mơ hồ đau nhức. Y nhấc tay phải lên, phủ lên ngực trái, hơi rũ đầu xuống.

Trong mắt những đại trưởng lão này, có vẻ như La Thần đang thật sự suy tư tính khả thi của biện pháp này.

“Vương, đây đúng là một ý kiến hay. Ngài là của Vương của chúng ta, tuổi trẻ anh tuấn, quyền cao chức trọng, nữ tử tam giới đều sẽ chạy theo như vịt.” Trong giọng nói một đại trưởng lão tuổi già sức yếu bỗng nhiên có chút thổn thức. Nhớ năm đó, ông ta cũng có những tháng năm trẻ tuổi anh tuấn biết bao...

La Thần ngẩng đầu, nhìn hết một lượt từ trái sang phải những đại trưởng lão hình thù kỳ quái này, lạnh nhạt nói: “Được, hôm nay ta muốn đi tìm nàng.”

Hả?

Đại trưởng lão vừa đưa ra đề nghị này và đám ủng hộ ban nãy cùng nhau lộ vẻ sợ ngây người.

“Chẳng lẽ không được sao?” La Thần thấy dáng vẻ bọn họ trợn mắt há hốc mồm liền mở miệng hỏi lại.

Đại trưởng lão già nhất lập tức hồi hồn lại, vỗ vỗ khuôn mặt có phần cứng ngắc, nói với La Thần: “Vương, nếu như ngài có thể đạt được truyền thừa của Ma vương đời trước thì có thể tự do đi xuyên qua Ma giới và Nhân giới. Nếu không, ngài đi Nhân giới sẽ lại giống lần trước, mất trí nhớ, mất tu vi, đồng thời có thể sẽ không trở về được.”

Khóe môi La Thần giật giật.

Một đại trưởng lão khác nãy giờ chưa được nói chuyện, lập tức cướp lời nói: “Vương không nên nghĩ đến việc tiền trảm hậu tấu. Ma giới đánh mất Vương một vạn năm, mới vừa bắt trở lại, à không phải, là tìm trở về, chắc chắn sẽ không để Vương rời khỏi Ma giới lần nữa.”

La Thần híp mắt: “Nếu như ta vẫn muốn đi thì sao? Các ngươi ai có thể ngăn được ta?”

“Vậy thật xin lỗi.” Một đại trưởng lão vừa dứt lời, tất cả đại trưởng lão lập tức biến mất. Toàn bộ tẩm cung Ma Vương lập tức phong bế, biến thành một nhà lao có thể cầm tù cả thần ma.

“... Vương chỉ cần luyện hóa ấn ký sao sáu cánh trên lưng mình, sau đó bọn ta sẽ mặc cho Vương xử trí! Đến lúc đó, Vương muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản!” Tiếng nói của đại trưởng lão xa xăm truyền vào.

La Thần tức giận không thôi, một tay nện lên cánh cửa tẩm cung, thế nhưng cánh cửa kia không hề sứt mẻ, không có chút dấu hiệu nào là sẽ mở ra.

Tất cả mọi nơi đều kín kẽ, nhìn không ra một chỗ hở nào.

Không có kẽ hở, dĩ nhiên là không mở ra được.

La Thần cụt hứng ngồi trong đại điện.

Ấn ký sao sáu cánh sau lưng bắt đầu nóng lên, cuối cùng trở nên nóng rực, tựa như muốn đốt ra một cái lỗ trên lưng y vậy.


Chỉ cần luyện hóa ấn ký sao sáu cánh trên lưng là y có thể rời khỏi cái lao ngục này, thậm chí có thể rời khỏi Ma giới bất cứ lúc nào, tự do ngao du trong tam giới.

Nhưng không biết tại sao, y vẫn rất chống cự việc luyện hóa ấn ký sao sáu cánh trên lưng. Trong tiềm thức của y, vẫn có một tiếng nói xa xôi đang ngăn cản y, đang khuyên nhủ y: Không được luyện hóa sao sáu cánh... Không được luyện hóa sao sáu cánh... Nếu như luyện hóa sao sáu cánh rồi, chàng sẽ không còn là ngươi, chúng ta sẽ mất đi một tia liên hệ cuối cùng, ta cũng sẽ không tìm được chàng nữa...

Là ai? Người nào phải tìm được y?

Là cô gái trên quả cầu thủy tinh kia sao?

La Thần cau mày suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng thất bại lắc đầu.

Trí nhớ của y dường như sau khi trải qua cuộc hành trình nơi Nhân giới đã hỗn loạn rất nhiều.

Y biết y trải qua rất nhiều chuyện, bất kể là trước khi đi Nhân giới, hay là sau khi đến Nhân giới, nhưng hiện tại y lại không nhớ gì cả.

Làm sao bây giờ?

Ấn ký sao sáu cánh sau lưng La Thần càng lúc càng nóng rực, tựa như muốn thiêu đốt y.

Tuy là giọng nói trong tiềm thức vẫn ngăn cản y nhưng khát vọng đối với cô gái trên quả cầu thủy tinh kia áp đảo tất cả kiên trì và lòng tin của y.

Y muốn đi tìm cô!

Y muốn đột phá cái nhà lao này!

Y nhất định phải luyện hóa sao sáu cánh!

Dù cho luyện hóa sao sáu cánh đồng nghĩa với y sẽ không còn là y, y sẽ nắm giữ ký ức của Ma Vương đời trước truyền lại, e rằng sẽ biến thành một người khác hoặc một ma khác, y cũng sẽ không hối tiếc. Bởi y biết, cô gái trên quả cầu thủy tinh kia là những gì y khắc cốt ghi xương. Cho dù y có chuyển thế, cũng sẽ không quên ký ức đã khắc cốt ghi xương. Cho dù dung hợp ký ức của Ma Vương đời trước truyền lại cũng không thể loại bỏ cô khỏi tâm trí y.

Loại cảm giác này không cần cân nhắc, càng không cần mưu tính, mà là một loại bản năng.

Muốn ở bên cô, niềm tin này đã trở thành bản năng của y.

Lòng tin của La Thần ngày càng kiên định, ngày càng lớn mạnh, rất nhanh chóng ảnh hưởng đến thân thể y.

Trên tấm lưng bóng loáng từ từ hiện ra một hình vẽ sao sáu cánh.

Đó là ấn ký bẩm sinh của y nhưng lại bị y đè nén rất nhiều năm.

Lúc này đây, y lựa chọn không kiềm nén nữa, không tránh né nữa.

Đùng một tiếng, một cột sáng hình lục giác từ sau lưng La Thần bắn ra. Hình lục giác này trong phút chốc xuyên thấu qua tẩm cung Ma Vương đang giam cầm y, bắn thẳng lên bầu trời đỏ như máu của Ma giới.

Trên trời truyền đến tiếng sấm ầm ầm, còn có tiếng rít của gió táp mưa sa, ánh chớp màu lam tím đùng đùng vang vọng trời cao.

Giữa những dị biến này, cột sáng hình lục giác bắng ra từ lưng La Thần cuối cùng để lại trên bầu trời Ma giới một ấn ký hình ngôi sao sáu cánh, hoà lẫn cùng ấn ký trên lưng La Thần.

Ầm!

Một tiếng nổ vang trời, hình ngôi sao sáu cánh trên bầu trời nhanh chóng xoay tròn, vô số ngân hà như hồng thủy, nương theo đường dẫn của ngôi sao sáu cánh, từ bầu trời Ma giới truyền tống xuống, nhập vào ấn ký sao sáu cánh trên lưng La Thần.

La Thần khoanh chân ngồi giữa đại điện, hai tay nâng lên, ngửa đầu nhắm mắt, cảm nhận được ký ức của Ma Vương đời trước đánh thẳng vào cơ thể.

Vô số hình ảnh, nhân vật, chữ số cùng chữ viết ào ào mà đến, tranh nhau chen vào ngôi sao sáu cánh, chui vào tiềm thức La Thần.

Tiếp nhận toàn bộ ký ức cuồn cuộn như đại dương, trải qua vô số lần va chạm, quán triệt và dung hòa, tiềm thức của La Thần được mở rộng đến mức vô hạn, màu của thức hải cũng từ đỏ tươi chuyển thành màu lam, giống như biển Trầm Tinh của Nhân giới vậy.

Mở mắt ra, đáy mắt La Thần chợt lóe sáng, tựa như có vô số ngôi sao chuyển động trong mắt y.

Cùng lúc lấy được ký ức của Ma Vương đời trước truyền lại, ký ức ở Nhân giới bị phong ấn của y cũng được mở ra.

La Thần nheo mắt, đầu lưỡi đỏ tươi liếm đôi môi mỏng, mặt không đổi sắc phun ra ba chữ: “Vinh... Tuệ... Khanh...”