Bổ Thiên Ký

Chương 23: Đường ai nấy đi

Ngụy Nam Tâm đang đứng giữa biệt viện vang tiếng kèn trống rộn ràng vui vẻ cử hành hôn lễ, cuối cùng tâm nguyện trong lòng ông ta cũng đã được bù đắp xứng đáng. Có thể cùng người phụ nữ mình hằng tha thiết động phòng hoa chúc, một3đêm nồng cháy ân ái, điên loạn đảo phượng.

1 Điên loan đảo phượng: Ám chỉ việc nam nữ giao hoan. Quán Phượng Nữ sâu trong thâm tâm luôn cảm thấy Ngụy Nam Tâm rất xa lạ, không hề có sự quen thuộc của một vị hôn phu nên có. Thế1nhưng bà không thể nào nghĩ thông nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Dù sao Ngụy Nam Tâm cũng đối xử với bà rất tốt, giữ đúng lời hứa đi cầu thánh chỉ sắc phong Quản Phượng Nữ làm vương phi. Sự coi trọng và yêu thương3lớn nhất một người đàn ông có thể dành cho người phụ nữ chính là cưới nàng ấy làm vợ. Những câu đại loại như “danh phận cho người khác, nhưng tim ta thuộc về nàng” chỉ nên nghe rồi để đó thôi, chứ nếu coi đó là lời thật3lòng thì quả ngu không ai bằng. Quản Phượng Nữ do dự một hồi, sau cùng cũng không đắn đo nhiều nữa. Mặc kệ thế nào, giờ bà đã là thê tử của Ngụy Nam Tâm, danh phận đã có, chưa kể tâm ý của người ấy dành cho mình9cũng rõ mồn một có thể nhìn ra.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Nam Tâm sai đại quân sự quản lý biệt trang chuẩn bị một xe ngựa được làm từ gỗ Thiên Anh, ba tầng trong lẫn ba tầng ngoài đều được lót đệm bằng tơ hạc mềm mại vô cùng để đưa Quản Phượng Nữ trở lại kinh thành.

Chiếc xe ngựa này nhìn bề ngoài cũng không có gì khác những chiếc xe ngựa khác, ngoại trừ được chế tác cực kỳ cẩn thận khéo léo, cộng thêm những chi tiết trang trí ở ngoài cũng rất xa hoa sang trọng.

Nhưng mà xe ngựa được làm bằng gỗ Thiên Anh còn có một công dụng đặc biệt khác, đó là có thể ngăn cản tu sĩ phóng thần thức thăm dò. Đương nhiên không phải tất cả thần thức của các tu sĩ phóng ra đều bị ngăn cách, bởi vì năm tuổi của gỗ Thiên Anh sẽ quyết định mức độ ngăn cản của nó. Cây Thiên Anh sinh trưởng vô cùng chậm chạp, nghe nói nó chỉ sinh trưởng trên một quốc đảo nhỏ ở vùng biển phía Tây. Ba ngàn năm ra hoa, ba ngàn năm kết quả, lại mất thêm ba ngàn năm để chín. Một cây Thiên Anh trưởng thành nghe đâu có thể ngăn cản thần thức thăm dò của tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Chính vì công dụng thần kỳ của Thiên Anh nên nó đã trở thành cây thần dùng để phong thưởng cho tất cả tu sĩ trên khắp Đông Đại Lục. Đó cũng là nguyên do dẫn đến vô số cuộc giao tranh nổ ra giữa các tu sĩ. Sau này khi hòn đảo kia bị đại tu sĩ đánh chìm, theo đó toàn bộ cây Thiên Anh chìm sâu xuống đáy biến thì lúc đó mọi chuyện mới dừng lại.

Hiện tại nếu xét ở Đông Đại Lục, cây Thiên Anh trưởng thành không còn được tính với giá hoàng kim nữa, mà phải so với giá linh thạch cực phẩm. Vẫn như cũ, có tiền chưa chắc đã mua được.

Xe ngựa được chế tác bằng gỗ Thiên Anh của Ngụy Nam Tâm vốn chỉ là tận dụng được chút phế phẩm vớt từ dưới đáy biển lên mà thôi. Nhưng thân cây này cùng lắm mới chỉ sinh trưởng được tầm trăm năm tuổi. Đối với cây Thiên Anh mà nói thì nó chẳng khác gì một cây non. Cho nên xe ngựa của Ngụy Nam Tâm nhiều nhất có thể ngăn được thần thức của tu sĩ Kim Đan kỳ.

Nhưng chuyện này đối với Ngụy Nam Tâm mà nói cũng đã đủ rồi. Tu sĩ đạt tới Kim Đan ở Đại Sở đếm được trên đầu ngón tay, bản thân ông ta cũng là một trong số đó, chưa kể sư môn lại mạnh mẽ vô song. Mà thật ra ông ta làm vậy cũng chỉ muốn bảo vệ Quản Phượng Nữ. Nếu để cho người khác phát hiện ra thân phận thật của Quản Phượng Nữ, thì dù ông ta có năng lực mạnh mẽ đến mức độ nào cũng khó có thể bảo vệ được người ấy.

Trước khi rời đi, Ngụy Nam Tâm đã suy đi tính lại rất nhiều nên cuối cùng đành phải tạm thời buông bỏ ý định truy sát Vinh Tuệ Khanh. Cho tới bây giờ kính Lưu Quang chưa từng xuất hiện trường hợp mờ ảo như thế này. Nếu như còn sống thì ắt hắn bóng dáng hiện ra bên trong sẽ rõ nét sáng tỏ. Còn nếu chết rồi thì hình ảnh chắc chắn sẽ biến mất. Với trường hợp có máu tim của một người thì có thể tìm ra kiếp trước lẫn kiếp này của người ấy không sai.


Chỉ có điều, ông ta không có máu tim của Vinh Tuệ Khanh mà chỉ có máu ở đầu ngón tay của mẹ cô bé là Quán Phượng Nữ. Bởi vì máu mủ liền thân, một giọt máu của Quản Phượng Nữ cũng đủ cho ông ta tìm ra tung tích của Vinh Tuệ Khanh. Đáng tiếc rằng nếu Vinh Tuệ Khanh phải đối mặt với bước ngoặt sinh tử, bị đẩy vào đầu thai chuyển thế thì sau này ông ta cũng không thể tìm ra cô bé nữa. Bóng dáng mơ hồ trong kính Lưu Quang có phải đang muốn báo hiệu cơ hội sống của Vinh Tuệ Khanh đang rất mong manh hay không, Ngụy Nam Tâm không dám tự ý đoán bừa. Ông ta tính khi trở lại kinh thành sẽ đến thỉnh giáo trưởng lão sư môn một phen.

Cỗ xe ngựa Thiên Anh sang trọng lắng lặng chuyển bánh rời khỏi phủ thành Vĩnh Chương ở miền biên thùy phía Tây Bắc của Đại Sở, một đường chạy thẳng về kinh thành.

Trong lúc đó, có một cậu thiếu niên sơn thôn quần áo giản dị đi cùng một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp quyến rũ tới phía trước sơn trang Đóa Linh với dáng vẻ cực kỳ mỏi mệt. Họ đến đây là muốn tham dự đại điển tuyến đồ ba năm một lần của sơn trang Đóa Linh.

Hai người đó chính là Đại Ngưu và Bách Hủy từ Dốc Lạc Thần mới tới.

Mặc dù rất nhiều người tu chân đến đây, những người có linh căn tốt lại hiếm thấy vô cùng. Giống như hai người Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên vừa là hàng xóm của nhau, vừa đồng thời có linh căn thì ở Đông Đại Lục này cũng chỉ có một không hai.

Mấy chấp sự cao cấp của sơn trang Đóa Linh đang lười biếng cầm một mảnh Ngọc Đồng đơn giản, từng bước ướm trên thân những người đang xếp hàng tới thử kia.

Nếu Ngọc Đồng đổi màu, vậy có thể đi vào bên trong điền trang chờ đến lượt kiểm tra lần nữa. Còn không có thay đổi gì thì chứng tỏ kẻ đó không có linh căn, vậy khỏi cần tiếp tục xếp hàng làm gì cho mất công.

Đại Ngưu và Bách Hủy vô cùng thuận lợi tiến vào bên trong, tuy nhiên chưa phấn khởi được bao lâu đã nhận được kết quả kiểm tra nói rằng, họ là tam linh căn. Mà bây giờ tiêu chuẩn của sơn trang Đóa Linh chỉ nhận song linh căn làm đồ đệ. Mặc dù tư chất của người có tâm linh căn không thể nói là quá kém, thế nhưng xét ra cũng không tính là rất tốt. Chính vì vậy xin thong thả rời đi!

Bách Hủy nghe xong không khỏi biến sắc: “Có nhầm lẫn gì hay không? Linh căn của hắn lại không phải vận dặm hiểm có sao?”


“Vạn dặm hiếm có?” Người kia phì cười: “Vậy đại tiểu thư lẫn đại thiếu gia của chúng ta chắc chắn là kinh hãi thế tục! Đúng là ngựa không biết mặt mình dài! Ra ngoài! Ra ngoài đi!” Nói xong bèn giơ tay đẩy họ ra ngoài.

Đại Ngưu vội la lên: “Không phải các người ngay cả người không có linh căn đều nhận sao? Vì sao ngay cả tam linh căn như ta cũng không nhận? Thật là buồn cười!”

Nét mặt của quản sự sơn trang Đóa Linh đanh lại, kéo dài giọng nói đáp: “Ngươi đang ăn nói hàm hồ gì vậy? Ta đi gọi người đến tận cho ngươi một trận bây giờ! Ta đã nói với ngươi, muốn sơn trang Đóa Linh nhận làm đồ đệ thì ít nhất cũng phải là song linh căn. Dạng người như thế này, nếu muốn làm người hầu thì phu nhân chúng ta có thể suy nghĩ một chút!”

Đại Ngưu tức giận, lớn tiếng nói không thèm lựa lời: “Phu nhân các người bắt vị hôn thê của ta đi, ta tới đây muốn tìm nàng!” Giọng của Đại Ngưu oang oang, rốt cuộc cũng đã kinh động đến Đóa Ảnh và Đóa Nhan đang dùng điểm tâm thưởng trà ở trong phòng. Hai người bọn họ đến chỉ muốn điểm qua một chút để về có cái báo cáo với tổ cô cô.

Sau khi nghe có người kêu lên như vậy, hai người đều sửng sốt kinh ngạc. “Vị hôn thê? Là của Lâm Phiêu Tuyết hay Vinh Tuệ Khanh?” Đóa Ảnh trong chớp mắt đã kịp phản ứng, rón rén đi tới gần cửa, lẳng lặng vén rèm lên ngó ra bên ngoài.

“Nhất định là vị hôn phu của Vinh Tuệ Khanh tìm tới đây!” Đóa Ảnh quan sát dáng vẻ của Đại Ngưu bèn liên tưởng ngay tới cách ăn mặc quê mùa của Vinh Tuệ Khanh. Đúng là đúc cùng một khuôn mà ra! “Có cần nói một tiếng với tổ cô cô không? Hay cứ giết chết tên nhóc kia là được?” Đóa Ảnh dán mắt vào Đại Ngưu có chút không cam lòng, âm thầm liếc xéo hắn một cái.

Đóa Nhan vội nói: “Nhiều một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện. Mấy thể loại râu ria không đáng nhắc đến thế này cứ coi như không nhìn thấy đi!”

Bách Hủy ở bên ngoài lúc này cũng lo sốt vó, liều mạng túm lấy góc áo của Đại Ngưu thấp giọng khuyên ngủ: “Huynh không muốn sống nữa sao?”

Đại Ngưu ngây người nhìn ánh mắt dữ tợn tóe lửa của gã quản sự trước mặt, không tự chủ được nhũn hết cả người ra. Hắn khẽ lẩm bẩm: “Đúng... Thật xin lỗi, ta nhận làm người!” Vừa dứt câu bèn quay thẳng đi ra ngoài.

“Đứng lại! Sơn trang Đóa Linh chúng ta không phải nơi người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!” Gã quản sự giận dữ quát một tiếng, ngay sau đó có mấy tên thuộc hạ chạy ra cản đường Bách Hủy và Đại Ngưu. Đại Ngưu mặt mày vàng vọt như màu đất, chỉ biết mím chặt môi thầm trách mình quá vội vàng hấp tấp để người khác bắt thóp được.

Bách Hủy vội vàng cười lấy lòng, sau đó lôi từ trong túi ra một ít bạc nhét vào tay gã quản sự rồi cầu khẩn: “Vị đại thúc này, chúng tôi vốn chỉ là nông dân bần hàn nên không hiểu lễ nghi trên dưới. Nếu có đắc tội với ngài, mong ngài bỏ quá cho!” Bách Hủy vừa nói, vừa lặng lẽ thi triển mị thuật khiến đôi mắt sáng tỏ dần hiện lên tia quyến luyến mị hoặc nhìn về phía ông ta.