Bổ Thiên Ký

Chương 216: Ngươi tranh ta đoạt



Tư An đứng dậy, linh lực toàn thân vận chuyển, phát hiện tu vi của mình vẫn chưa giảm xuống thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như hắn tự tay tiêu diệt phân thân nguyên thần này thì chắc chắn sẽ khiến tu vi giảm xuống.

Nhưng nhìn cảnh tượng biến mất của phân thân nguyên thần kia thì đó dường như là cấm chế bí pháp của sư tôn.

Tư An lắc lắc đầu, lòng có hơi bất an. Hắn nhìn xung quanh một chút, tuy rằng hắn biết kết giới của mình rất chắc chắn, thế nhưng nhớ đến thủ đoạn của sư tôn, hắn vẫn không kìm được mà rùng mình.

Hạ cấm chế lên phân thân nguyên thần của mình3thì cũng giống như hạ cấm chế lên bản thân vậy.

May mà khi cấm chế kia phát động, phân thân nguyên thần còn chưa hợp thành một thể với hắn, cho nên chỉ có phân thân nguyên thần bị tiêu diệt, bản tôn là hắn lại bình yên vô sự.

Công lực như vậy, cũng chỉ có mình sư tôn mới làm nổi.

Tâm trạng của Tư An hết sức phức tạp, hắn trầm mặc ngồi ở trong động phủ đến hừng đông.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tư An liền từ biệt Thanh Vân Tông, mang theo Sở Sở và đám tu sĩ Nguyên Anh mà tông môn đỉnh cấp phái đến làm hộ vệ của mình, cùng trở về Đạo môn.

Qua0vài ngày, tiểu sư thúc Lục Kỳ Hoằng hàng chữ Huyền của Thanh Vân Tông đi đến động phủ của Vinh Tuệ Khanh, nói với cô: “Trước đó việc vặt quấn thân, không chăm lo cho cô được, hi vọng cô đừng tức giận.”

Mấy ngày nay Vinh Tuệ Khanh thường vào buổi trưa mới bắt đầu tu luyện, sáng sớm và buổi tối đều là tùy tiện đọc vài điển tịch Pháp gia và bút ký chuyện lạ kì hiếm có mượn được từ Tàng Thư Lâu của Thanh Vân Tông.

“Lục sư thúc quá khách sáo rồi. Ta cũng là đệ tử Thanh Vân Tông, vả lại chuyện như tu hành này, người khác chẳng thể thay thế được, mọi thứ5phải tự dựa vào bản thân mới là quan trọng nhất.” Vinh Tuệ Khanh cười, đứng dậy chào hỏi Lục Kỳ Hoằng.

Lục Kỳ Hoằng cười lắc đầu: “Cô đây là đang giận dỗi ta sao.” Nói xong, hắn vươn tay ra với Vinh Tuệ Khanh: “Nào, ta dẫn cô đi đến Lang Hoán Thư Động, điển tịch bên trong ấy không phải là thứ Tàng Thư Lâu bên ngoài kia có thể so sánh.”

Tim Vinh Tuệ Khanh đập thình thịch: “Lang Hoán Thư Động? Thật vậy sao?”

“Cô đi theo ta là được.”

Vinh Tuệ Khanh vẫn luôn muốn tìm một công pháp tu hành, để cho mình mau chóng nâng cao tu vi.

Húc Nhật Quyết cũng không tệ, thế nhưng Húc Nhật4Quyết là công pháp yêu tu, thiên về luyện thể hơn, đối với tu sĩ Nhân giới mà nói, thực là nâng cao tu vi quá chậm. Vinh Tuệ Khanh hiện đang tu luyện Húc Nhật Quyết, phần nhiều là dùng nó như một phương pháp chiến đấu chứ không phải là phương pháp tu hành.

Sức cám dỗ của Lang Hoán Thư Động thực sự quá lớn, Vinh Tuệ Khanh nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là đi theo Lục Kỳ Hoằng.

Lang Thất rất tự giác theo Vinh Tuệ Khanh rời khỏi động phủ, gục đầu đi sau bọn họ.

Dọc đường, Lục Kỳ Hoằng kể cho Vinh Tuệ Khanh về rất nhiều chuyện của Thanh Vân Tông.

“So với các tiền bối của9tông môn khác, các tiền bối của Thanh Vân Tông đã rất tốt rồi. Điều này, nếu cô từng ở tông môn khác hẳn là sẽ cảm nhận được sự khác biệt.” Lục Kỳ Hoằng nói rất hàm súc nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn hiểu được ý của hắn.

Ngày trước, lúc còn ở Dốc Lạc Thần, Vinh Tuệ Khanh nghe từng nghe ông nội của mình đề cập qua, nói rằng chuyện thực lực vi tôn trong giới tu hành kỳ thực đã đến mức điên cuồng ngang ngược lắm rồi. Bên trong rất nhiều tông môn, tu sĩ tu vi cao bóc lột ức hiếp tu sĩ có tu vi thấp vô cùng gay gắt.


Lúc còn ở tông môn cấp ba Long Hổ Môn, cô lại chưa bao giờ gặp được chuyện như vậy. Thế nhưng khi đó La Thần là chỗ dựa của cô, cho nên những kẻ mềm nắn rắn buông kia cũng không dám chọc cô, chỉ vòng vèo lươn lẹo nịnh hót cô. Nhưng mà những ngày lành như vậy cũng chẳng dài lâu, từ cái đêm yêu thú tập kích ban đêm ấy, tất cả đã tan thành mây khói.

Dọc đường Vinh Tuệ Khanh không nói lời nào, đi theo Lục Kỳ Hoằng đến trước cửa Tàng Thư Lâu của Thanh Vân Tông.

Vinh Tuệ Khanh có phần kinh ngạc, quay đầu nhìn Lục Kỳ Hoằng mà không nói lời nào.

Lục Kỳ Hoằng cười ôn hòa: “Đừng vội, đi theo ta.” Dứt lời, hắn bước lên bậc thang dẫn đến Tàng Thư Lâu.

Một nữ tu mang mặt nạ bạc che nửa bên mặt đi ra từ Tàng Thư Lâu, mỉm cười chào hỏi với Lục Kỳ Hoằng: “Tiểu sư thúc.”

Lục Kỳ Hoằng cười nói: “Oánh Oánh cũng đến mượn sách à?”

Nữ tu mang mặt nạ bạc che nửa mặt này chính là Lỗ Oánh Oánh từng bị Vinh Tuệ Khanh rạch nát nửa bên mặt.

Lỗ Oánh Oánh cũng chẳng thèm nhìn đến Vinh Tuệ Khanh đang ở bên cạnh Lục Kỳ Hoằng, nàng ta kéo tay Lục Kỳ Hoằng mà lắc lắc: “Tiểu sư thúc, ta biết ngài có thể đi vào Lang Hoán Thư Động. Hôm nay ngài dẫn ta vào chung, có được không?”

Vinh Tuệ Khanh quay đầu sang chỗ khác, cũng lười xem dáng vẻ vờ vĩnh nũng nịu của Lỗ Oánh Oánh.

“Vinh sư muội, ta mượn tiểu sư thúc một lát nhé, muội sẽ không tức giận chứ?” Lỗ Oánh Oánh như là đến giờ mới nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, thò đầu ra, cười hì hì nhìn cô.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, ánh mắt tựa băng sương, lạnh lùng nói: “Cứ việc.”

Lục Kỳ Hoằng kinh ngạc, mỉm cười nói: “Cũng tốt, vậy cùng vào đi.”

Ba người bước vào Tàng Thư Lâu, cùng nhau bước lên tầng ba.

Tàng Thư Lâu của Thanh Vân Tông tổng cộng có ba tầng, Nhưng hai tầng trên mặt đất, một tầng dưới đất, vừa bước vào cửa là đến tầng hai, tầng một ở trong lòng đất.

Đến khúc quanh thang lầu tầng ba, hai tay Lục Kỳ Hoằng đẩy ra, phác họa ở trước ngực một vòng tròn, sau đó đẩy ngang về phía trước.

Trên vách tường tầng ba dần xuất hiện một lỗ hổng tròn màu đen.

“Vào đây.” Lục Kỳ Hoằng bước vào trước, Lỗ Oánh Oánh đuổi sát theo sau.

Vinh Tuệ Khanh nhìn ngắm xung quanh, sau đó mới đi vào lỗ hổng hình tròn.

Cô sẽ không phơi lưng mình ra trước mặt ả Lỗ Oánh Oánh này.

Vừa vào lỗ hổng, Vinh Tuệ Khanh lập tức cảm thấy như đi đến một thế giới khác.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy lỗ tròn vừa rồi đã biến mất chẳng thấy đâu.

“Mau đến đây. Nơi này chính là Lang Hoán Thư Động.” Lục Kỳ Hoằng đứng ở một cái gác lửng nho nhỏ, vẫy tay.

Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về cái gác lửng tầm thường phía trước.


Lỗ Oánh Oánh thì đã kích động chạy lên.

Vinh Tuệ Khanh cũng tiến vào theo.

Vinh Tuệ Khanh đã đi qua nhiều lần Tàng Thư Lâu của Thanh Vân Tông.

Thế nhưng Lang Hoán Thư Động này thì ngay cả nghe nói thôi cũng là lần đầu tiên.

Vinh Tuệ Khanh đi tới đi lui trước một kệ sách, nhìn thư từ và bí tịch trên giá sách.

“Thanh Vân Tông là tông môn lớn truyền thừa mấy ngàn năm, các loại công pháp thu thập được cũng rất phong phú. Đương nhiên, trên Ngũ Châu Đại Lục có nhiều tông môn nhị cấp như vậy, công pháp mọi người thu gom cũng xấp xỉ nhau. Nhưng mà có thể hơn được Thanh Vân Tông thì lại không có. Trừ phi là những nơi như tông môn đỉnh cấp và thần điện Quang Minh. Nói cách khác, công pháp nơi này đủ cho hai người tu luyện cả đời.”

Lục Kỳ Hoằng nhìn điển tịch công pháp trên giá sách, kích động đến mặt mày hớn hở.

Điển tịch công pháp nơi này đều được phân chia theo cơ sở ngũ hành.

Tu sĩ có thể căn cứ thuộc tính linh căn của mình mà lựa chọn công pháp thích hợp nhất, có thể đạt được hiệu quả làm chơi ăn thật.

Vinh Tuệ Khanh biết mình là Lôi linh căn, bèn một mình đi đến kệ sách nằm ngoài ngũ hành mà tìm kiếm thư tịch.

Lỗ Oánh Oánh trái lại là có mục tiêu rõ ràng, bỗng chốc vọt tới trước mặt Vinh Tuệ Khanh, đưa tay đẩy cô ra, giành vào tay một quyển “Phong Lôi Dẫn” trên giá sách trước mặt.

Vinh Tuệ Khanh buồn cười, vịn giá sách mà đứng, hỏi nàng ta: “Xin hỏi Lỗ sư tỷ có thuộc tính linh căn gì?”

Lỗ Oánh Oánh lập tức bẻ lại: “Liên quan gì đến ngươi?”

Vinh Tuệ Khanh chỉ vào quyển sách trong tay nàng ta, lạnh nhạt nói: “Quyển sách kia là công pháp dành cho tu sĩ có Lôi linh căn tu luyện, nếu ngươi không phải là Lôi linh căn thì lấy nó có ích lợi gì?”

Lỗ Oánh Oánh cười khúc khích: “Ta thích. Cho dù không luyện thì chưng trong động phủ cho đẹp, không được sao?”

Vinh Tuệ Khanh nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy không ổn. Công pháp nơi này là cho đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta dùng để tu hành. Ngươi lại không cần quyển sách này, hà tất phải chiếm nhà xí mà không chịu ị ra?”

Lỗ Oánh Oánh tức giận đến mặt đỏ bừng: “Ngươi phải chú ý thân phận của mình! Có ai nói kiểu như ngươi sao?!”

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Ta luôn là gặp hạng người gì thì nói kiểu lời ấy. Ngươi cảm thấy khó nghe là bởi vì ngươi nhân phẩm không tốt, chẳng liên quan đến ta.”

Lỗ Oánh Oánh thấy đấu không lại Vinh Tuệ Khanh thì cười lạnh nói: “Chẳng qua là một quyển công pháp mà thôi, đáng giá để ngươi chỉ dâu mắng hòe như vậy sao?” Dứt lời, nàng ta tiện tay ném quyển công pháp kia về trên giá sách.

Tay phải Vinh Tuệ Khanh vung lên, một thanh roi màu vàng sẫm xuất hiện trong tay cô, sau đó cô vung tay cuốn roi về phía giá sách, lập tức lấy quyển Phong Lôi Dẫn kia về.

Lỗ Oánh Oánh cười khẽ: “Ta không có Lôi linh căn, không thể tu luyện quyển Phong Lôi Dẫn này, lẽ nào ngươi lại có thể à?”

Vinh Tuệ Khanh đáp không chút do dự: “Đương nhiên. Ta có Lôi linh căn ẩn, tu luyện Phong Lôi Dẫn hoàn toàn không có áp lực gì.”

Lỗ Oánh Oánh há to miệng. Kiếp trước, không phải Vinh Tuệ Khanh rất sợ người khác biết chuyện mình có Lôi linh căn hay sao? Vinh Tuệ Khanh vẫn giấu mãi, mọi người cũng không biết. Tại sao nay lại vừa vào tông môn đã nói ra ngay.

“Ta không tin. Có thì là có, không có chính là không có. Nào có Lôi linh căn ẩn cái gì? Trước giờ ta đều không tin.” Lỗ Oánh Oánh vừa nói, vừa lắc mạnh đầu, chờ xem Vinh Tuệ Khanh giải thích thế nào.

Không ngờ Vinh Tuệ Khanh lại nhìn nàng ta như kẻ ngốc, cười nhạo nói: “Ngươi không tin thì có liên quan gì? Vì sao ta phải chứng minh cho ngươi xem? Ngươi đúng là chập mạch lắm rồi.” Nói đoạn, Vinh Tuệ Khanh vung roi trong tay, nói với Lỗ Oánh Oánh: “Đừng có làm vẻ muốn ăn đòn. Hôm nay tâm trạng ta tốt, không chấp nhặt với ngươi. Nếu ngươi còn chọc ghẹo ta, ta sẽ thẳng tay rạch luôn cả gương mặt bên kia của ngươi.”

Lời nói này đụng đến chỗ đau của Lỗ Oánh Oánh, nàng ta òa khóc lên, chạy đến cạnh Lục Kỳ Hoằng mà kể lể ỉ ôi: “Tiểu sư thúc, ngài xem, ta có lòng tốt khuyên muội ấy, muội ấy lại muốn rạch mặt ta!”

Lục Kỳ Hoằng cau mày, nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh mà nói: “Quyển công pháp kia quả thực cho Lôi linh căn sử dụng. Thế nhưng vạn năm trở lại đây, Ngũ Châu Đại Lục chưa từng xuất hiện Lôi linh căn, cho nên rất nhiều công pháp tu luyện của lôi linh căn đều thất lạc dần, bây giờ còn giữ lại không nhiều lắm.”

Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Nếu thật như vậy, ta càng phải chọn cái này, mong Lục sư thúc thành toàn.”

Lục Kỳ Hoằng yên lặng nhìn cô một chút: “Cũng được. Cô cứ thử xem.”

Vinh Tuệ Khanh cám ơn Lục Kỳ Hoằng rồi xoay người rời đi. Cô không nhìn thấy, trong tròng mắt của Lỗ Oánh Oánh ánh lên chút như mưu kế đã được thực hiện...