Bổ Thiên Ký

Chương 154: Ra tay trước chiếm ưu thế (hạ)



Tu sĩ của chính nghĩa minh ngạc nhiên không thôi, hắn tùy tiện thu hình vẽ lại, thề thốt phủ nhận: “Sao lại là con hát?! Đôi cẩu nam nữ này đều là phản đồ của Long Hổ Môn, khi sư diệt tổ, đồng môn tương tàn. Chúng ta phụng mệnh Chính Nghĩa Minh của Ngụy vương gia Ngụy Nam Tâm, ra ngoài thay Long Hổ Môn kêu gọi chính nghĩa!”

Cái đầu của ông chủ rụt lại. Long Hổ Môn là một trong ba phái lớn của nước Đại Sở, đều là tiên sư, không phải là chuyện mà những người phạm tục như họ có thể xen vào. Nên ông ta đành mỉm cười nói: “À, là vậy sao. Long Hổ Môn cách nơi này vạn dặm xa xôi,3sao các vị lại tìm đến đây?”

“Khắp cái nước Đại Sở này, có nơi nào không có người của Chính Nghĩa Minh chúng ta chứ? Tóm lại lần này chúng ta đã lập thiên la địa võng, khiến hai người bọn chúng dù có mọc thêm cánh cũng khó mà bay thoát được!” Tu sĩ của Chính Nghĩa Minh hung hãn đập xuống bàn một cái, khiến cho chén đĩa trên mặt bàn của ông chủ chấn động tới mức nảy lên.

Ông chủ xót của, bèn gọi tiểu nhị qua dẫn bọn họ đi.

La Thần từ lúc đến gần núi Quán Đào này đã đổi thành bộ dạng chất phác giống như người đàn ông trong núi, đến nay vẫn chưa đổi. Nên tự nhiên y đã khác hoàn toàn0so với người đàn ông khôi ngô tuấn tú trong cáo thị đó.

Ông chủ đương nhiên là không biết gì cả. Ông ta chỉ vừa gảy bàn tính tính sổ sách, vừa giễu cợt nói: “Chính Nghĩa Minh? Coi người khác là kẻ ngốc chắc. Nếu Long Hổ Môn đó không bị diệt môn, thì sao phải nhờ đến người của Hoàng Vận Tự giúp họ kêu gọi chính nghĩa? Hai người này nhìn qua thì không phải là người xấu, ai biết được rốt cuộc là quan binh bắt cường đạo, hay là vừa ăn cướp vừa la làng đây?”

Trong lòng La Thần khẽ động, cười nói: “Ông chủ nói câu này rất có lý.”

Ông chủ không đề phòng La Thần vẫn ở bên cạnh. Dù ông ta nổi5giận, nhưng bất luận là Hoàng Vận Tự hay Long Hổ Môn hoặc Chính Nghĩa Minh, thì bây giờ đều không phải là thứ mà ông ta có thể trêu chọc được, nên ông ta vội nói: “Ta đâu có nói gì đâu. Cậu cũng đừng có sinh sự, mau về phòng đi. Người đến trọ hôm nay nhiều, cậu muốn ăn cơm hay nước nóng, thì sớm báo xuống dưới, nếu không thì phải chờ đấy.”

La Thần mỉm cười cảm tạ ông chủ, rồi đi đến chỗ cầu thang của khách điếm.

Chính nghĩa minh lần này đã phái tu sĩ Kim Đan đến, tu vi của La Thần cũng có phần không giấu được nữa.

Các tu sĩ muốn ẩn đi tu vi với nhau, thường thì chỉ có tu4sĩ cấp cao mới có thể che giấu tu vi trước mặt tu sĩ cấp thấp. Đương nhiên, nếu tu sĩ cấp thấp có pháp bảo gì đó, có thể dò tu vi, thì dù là tu sĩ cấp cao cũng không thể che giấu tu vi đi được.

La Thần mới là Kim Đan sơ kỳ. May mà y ở trong nơi Âm Tê dưỡng thương một thời gian, linh khí ở đó không phải là linh khí bình thường, mới khiến vết thương của La Thần chuyển biến tốt. Hơn nữa còn khiến y giữ vững sơ kỳ, nhưng vẫn chưa tiến vào Kim Đan trung kỳ. Nên y và tên đại tu sĩ được Chính Nghĩa Minh phái đến đó là cùng cấp tu vi với nhau.

Người vừa9thăm dò tin tức từ ông chủ là tu sĩ đến trước để dò đường làm công tác chuẩn bị. Họ đều ở giai đoạn Trúc Cơ.

Y đứng bên cạnh, người mà y nhìn thấy chính là các tu sĩ Trúc Cơ đang hỏi chuyện. Nếu cảm giác của y không nhầm, thì tu sĩ Kim Đan đó đã mang theo mấy tu sĩ qua bên khách điếm này.

La Thần nén hơi thở lại, đi lên lầu hai.

Mấy tu sĩ đến trước của Chính Nghĩa Minh có khoảng bảy tám người, hai người ở một phòng, nên đã chiếm mất bốn gian. Họ còn đặt một phòng tốt nhất cho thủ lĩnh là tu sĩ Kim Đan ở. Ngoài ra còn một phòng để cho người hầu hạ tu sĩ Kim Đan ở.

Đều là giai đoạn Trúc Cơ, phong thái đương nhiên không giống người phàm, cũng không nghe thấy các loại âm thanh ồn ào gì.

Từ lầu một đi lên lầu hai, La Thần luôn ẩn thân mình, rồi đi về phía gian phòng thứ nhất mà tu sĩ của Chính Nghĩa Minh ở.

Bên bọn họ chỉ có một người và hai yêu thú, cũng có năng lực chiến đấu nhất định. Nhưng nếu lấy cứng chọi cứng, họ sẽ không thể đấu lại được người của Chính Nghĩa Minh lần này.

Mà phía Chính Nghĩa Minh cầm bức họa của y và Vinh Tuệ Khanh. Lần này ông chủ không chú ý đến, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người vẫn nhận ra tướng mạo của Vinh Tuệ Khanh. Ví dụ như, những người dân của thôn Bì Thị chẳng hạn.

La Thần mím chặt môi lại, y giơ tay mở căn phòng thứ nhất mà tu sĩ của Chính Nghĩa Minh ở ra.

Cửa phòng không một tiếng động mở ra, nhưng không có ai đứng ở cửa.

“Ai?!” Tu sĩ đang ngồi thiền trong phòng hoảng sợ. Bọn họ đã lập kết giới rồi, không ngờ tới lại bị người khác nhúng tay phá bỏ.

“Ra đây!” Một tu sĩ hét lớn, đồng thời sử dụng bản lĩnh sở trường của mình: “Lưu sa, phá!”

Cửa phòng lập tức xuất hiện một hố cát màu vàng, cát ở bên trong không ngừng xoáy tròn đọng lại ở cửa. Chỉ cần bước vào bên trong cánh cửa, thì sẽ bị rơi xuống hố cát này.


Hắn dùng chiêu này không biết đã bẫy chết bao nhiêu tu sĩ cùng cấp, đến tu sĩ cao hơn hắn một bậc, cũng đã bẫy được mấy người.

Một tu sĩ khác cũng lôi một thanh trường kiếm ra, tay bắt lấy kiếm quyết, miệng nhẩm đọc: “Truy vân, hây!”

La Thần bước vào cửa, hiện thân hình. Y phất tay áo một cái, cánh cửa phía sau liền yên lặng đóng lại. Bước chân y khinh thường vút qua thuật lưu sa của tu sĩ thứ nhất, y tiện tay bắt lấy thanh trường kiếm của tu sĩ thứ hai rồi cắm vào trước ngực của tu sĩ thứ nhất.

Tu sĩ thứ hai thất kinh, hắn đang định lôi tín phù trong túi càn khôn ra bóp vỡ, thì đã bị La Thần cản đến.

“Muốn báo tin sao? Hơi muộn rồi.” La Thần nhàn nhạt nói, rồi tóm lấy vạt áo trước của tu sĩ thứ hai. Y dùng tay đập vào khoảng không trên đầu hắn, một luồng linh khí thuận theo huyệt bách hội trên đỉnh đầu hắn hạ xuống, lập tức phong bế ngũ thức* của hắn, sau đó mặt y không đổi sắc quẳng hắn vào trong hố lưu sa mà tu sĩ thứ nhất vừa lập ở cửa ra vào.

* Ngũ thức: tai, mắt, mũi, lưỡi, cơ thể.

Ngũ thức bị phong bế, thì không khác gì người đã chết. Nếu có hơn, thì chỉ là một tia ý thức của người còn sống.

Nhưng dù có ý thức, mà lại không thể nói, không thể nhìn, không thể nghe, không thể cử động. Như vậy còn khó chịu hơn cả chết.

Tu sĩ thứ nhất đã chết, thuật lưu sa vốn đã sắp mất hiệu lực rồi.

Nhưng La Thần là tu sĩ Kim Đan, thuật lưu sa lại không phải là pháp thuật bí mật gì. Nên y nhanh chóng gia tăng thêm một ít linh lực, chồng lên lưu sa đó.

Hai chân của tu sĩ thứ hai vừa tiếp xúc với lưu sa, thì liền bị lún xuống.

Ngũ thức của hắn bị phong bế, cũng không thể cử động được, nên chỉ đành ngày càng lún sâu vào trong lưu sa, dần dần bị dìm chết.

Tu sĩ ở gian phòng thứ nhất đã giải quyết song.

La Thần phủi tay, tiếp tục đi qua gian phòng thứ hai. Y cũng dùng cách thức giống như ban nãy để đối phó với tu sĩ trong này. Tiếp theo là phòng thứ ba, thứ tư.

Đợi lúc tu sĩ Kim Đan của Chính Nghĩa Minh đó mang theo hai nữ đệ tử qua đây, thì tám tu sĩ Trúc Cơ của Chính Nghĩa Minh đều đã chết cả rồi.

La Thần quay về phòng của mình, Vinh Tuệ Khanh đã ăn xong bữa tối. Cô dùng thuật tịnh trần chỉnh trang lại bản thân sạch sẽ, rồi nhắm mắt ngồi thiền trên giường.

Khẳng Khẳng ăn no tới mức da bụng nhô lên cao, đang nằm tiêu hóa thức ăn trên cái gối đầu phía sau cô.

Xích Báo trung thành ngồi chồm hổm trước giường của cô, cậu ta trừng mắt nhìn con lang yêu đang nằm co lại thành một đống ở góc tường đến thất thần.

Lang yêu dù có tu vi tương đương với Xích Báo, nhưng nó trời sinh đã nhát gan. Dù có lòng quấy rối, nhưng lại không có gan. Trừ việc oán thầm Xích Báo trong lòng một lát ra, nó hoàn toàn không dám một đấu một với Xích Báo.

Nhìn thấy La Thần tiến vào, lang yêu ô lên một tiếng chạy qua, tận lực phát huy sở trường nịnh hót: “Lão đại, hai chúng ta ở phòng khác đi ạ. Bốn người ở một phòng, thật sự rất chật chội.”

Xích Báo biến thành hình người đứng dậy, không nhịn được nói với con lang yêu: “… Ngươi mà cũng có thể được coi là một người sao? Ngươi chỉ là một con sắc lang!”

Vinh Tuệ Khanh khúc khích cười một tiếng, cô mở mắt ra nói với Xích Báo: “Lang Thất chỉ là hơi không biết ăn nói thôi, nó cũng chưa từng làm ra loại chuyện tàn nhẫn gì.”

“A! Cô nãi nãi của ta, người đúng là hiểu loài sói chúng ta…” Lang yêu quay người bụp một tiếng quỳ xuống trước Vinh Tuệ Khanh. Nghĩ thật là nước mắt đầy mặt, Lang Thất nó có ý ẩn giấu tính tình thật sự suốt nhiều năm, cuối cùng đã bị Vinh Tuệ Khanh phát hiện rồi. Thật là cảm động quá đi, nó có nên lấy thân báo đáp không nhỉ?

Sắc mặt La Thần biến đổi, hỏi Xích Báo: “… Sắc lang là thế nào vậy?

Tính tình Xích Báo ngay thẳng, thành thật nói: “Vinh cô nương ngồi thiền ở bên đó, con sắc lang này định dùng thuật nhìn thấu… để nhìn Vinh cô nương!”


Tay phải của La Thần nắm thành quyền. Lang yêu lập tức thấy mình như bị một bàn tay sắt túm lấy yết hầu, không thể thở nổi, “bụp” một tiếng nằm sấp xuống đất, hai mắt trợn trắng.

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Thần thúc, cho nó biết chút đau đớn là được rồi. Thúc biết ta có hộ giáp mà, dù thuật nhìn thấu của nó có lợi hại hơn nữa, cũng đều vô dụng.”

Nắm đấm của La Thần buông lỏng, chân đá lang yêu vút lên không, mắng: “Lần sau mà để ta biết có loại chuyện này nữa, ta sẽ trực tiếp lột da dóc xương, bóp nát mạng sống của ngươi!”

Lang yêu bò từ mặt đất dậy, ôm lấy dưới hông của mình, mồ hôi lạnh đầm đìa xin tha: “Lão đại, lão gia, lão tổ, Lang Thất không dám nữa đâu ạ…”

“Tránh sang một bên!” La Thần bước từng bước lớn qua, đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh.

Lang yêu không dám tức giận với La Thần, chỉ đành trừng mắt với Xích Báo, làm khẩu hình nói: “Chỉ biết ton hót! Toàn là cặn bã!...”

Xích Báo cũng không ngờ tới sự tức giận của La Thần lại lớn đến như vậy, cậu ta cũng bị dọa cho một trận, ngồi một bên như có ý gì đó nhìn La Thần.

La Thần lại không để ý gì đến bọn chúng, mà chỉ nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ta vừa đã xử lý tám tu sĩ của Chính Nghĩa Minh rồi. Nơi này không thể ở lại nữa, ngày mai chúng ta lên đường thôi.”

Vinh Tuệ Khanh mở to mắt, đứng dậy từ giường: “Thúc giết hết rồi ạ?”

La Thần gật đầu nói: “Ra tay trước chiếm ưu thế, ra tay sau ắt gặp họa. Họ cầm hình cáo thị của ta và nhóc qua đây, nên không đối phó với họ thì không được.”

Vinh Tuệ Khanh cắn môi dưới trầm tư.

“Ngoài họ ra, còn có một tu sĩ Kim Đan nữa. Đối với người này, ta không chắc sẽ toàn thắng được.” La Thần nói xong lại nói với Xích Báo: “Ngươi ra ngoài canh chừng, chú ý ẩn thân đi, đừng để người khác phát hiện ra.”

Xích Báo tuân lệnh, yên lặng đi ra ngoài, rồi biến mất ở cửa phòng của họ.

Lang yêu lén lút lết ở góc tường, cũng định trốn ra ngoài.

La Thần nhìn nó, cánh tay vươn ra một đạo linh lực đánh vào trong cơ thể nó, rồi nói với Vinh Tuệ Khanh: “Lang yêu dù gian xảo nhưng nhát gan. Nó cũng có chút bản lĩnh, rất giỏi khống chế. Ta vừa rồi đã hạ cấm chế cho nó rồi, để nó nhận nhóc làm chủ. Sau này nếu nó muốn làm hại nhóc, thì cấm chế đó lập tức sẽ phản phệ.”

Lang yêu hận không thể dùng móng vuốt cào tường, đau khổ rơi lệ tỏ ý dù không có loại cấm chế này, thì nó cũng không dám hãm hại người phụ nữ của lão đại mà. Nhưng không có ai tin lời nó cả.

Danh sưng sắc lang quá nổi danh rồi, khó trách người khác không tin nó…

Lang yêu phiền muộn cúi gằm mặt xuống, đi qua để Vinh Tuệ Khanh nhỏ máu nhận chủ.

Vinh Tuệ Khanh không nỡ, nên nói với La Thần: “Ta đã có Khẳng Khẳng rồi, còn có Xích Báo nữa…”

Sắc mặt của La Thần trở nên lạnh lùng, y liếc mắt nhìn Khẳng Khẳng đang ngủ khò khò phía sau Vinh Tuệ Khanh, còn có Xích Báo không biết bên mình hay bên địch ở ngoài phòng. La Thần lắc lắc đầu: “Nhóc đừng sơ ý, nói không chừng sau này Lang Thất sẽ là thuộc hạ đắc lực nhất của nhóc đó. Lúc ta không ở bên cạnh nhóc…”

Vinh Tuệ Khanh hốt hoảng, túm lấy tay La Thần, gương mặt hoảng sợ hỏi: “Thần thúc nói thế là có ý gì ạ?”

La Thần truyền âm nói với lang yêu: “Ra ngoài! Xem chừng Xích báo. Để ý cẩn thận từng hành động của nó.”

Con lang yêu đang cảm thán “Mệnh của mình không tốt” thì nghe thấy truyền âm của La Thần một cái là lập tức phấn chấn tinh thần. Nó nghĩ nó có khả năng từ nô dịch xấu xa biến thành bạn đồng hành rồi, nên vui tới mức toàn thân ngứa ngáy, oạch một tiếng chuồn ngay ra ngoài. Nó biến thành một con chó lớn, canh trước phòng.

Xích Báo đang ẩn hình trong bóng tối, trông thấy lang yêu dương dương đắc ý làm con chó giữ cửa, thì quay đầu đi, cậu ta cẩn thận đánh giá tình hình xung quanh. Cậu ta cũng cảm thấy được, một tu sĩ bậc cao có tu vi mạnh mẽ đang đi qua đây. Tu vi của tu sĩ này tương đương với lão đại La Thần ở trong phòng. Khó trách lão đại của chúng như gặp phải kẻ địch lớn, phái hai yêu thú Trúc Cơ bọn chúng ra ngoài.

Bên trong phòng, La Thần nhìn Khẳng Khẳng đang ngủ khò khò trên giường, y vẫn lập một kết giới, vây mình và Vinh Tuệ Khanh vào trong đó.

Vinh Tuệ Khanh không tiện nói kết giới vô dụng với Khẳng Khẳng, cô vội chuyển sự chú ý của La Thần: “Thần thúc, vừa rồi thúc có ý gì vậy ạ?”

Từ sau khi rời khỏi Dốc Lạc Thần, rồi gặp được La Thần ở sơn trang Đóa Linh, bọn họ dường như đã gắn liền với nhau. Dù trong thời gian đó cũng có lúc La Thần không ở bên cạnh cô, nhưng cuối cùng y lại quay về bên cô, hơn nữa còn xuất hiện vào lúc mà cô cần y nhất.

Đối với một La Thần như vậy, Vinh Tuệ Khanh sớm đã dựa dẫm vào y rồi. Một tiếng “Thần thúc” của cô, là thành tâm thật ý gọi.

Nét mặt La Thần phức tạp nhìn Vinh Tuệ Khanh một lúc, rồi y nhè nhẹ vỗ sau lưng cô: “Nói chuyện về Xích Báo trước. Ta ra ngoài trị thương lần này, đã nghe thấy một chuyện kỳ lạ, phải nói rõ ràng với nhóc.”

Vinh Tuệ Khanh mở lớn mắt: “Xích Báo làm sao ạ?”

“Chuyện về sơn quỷ, lúc trước chúng ta luôn tưởng là trùng hợp. Nhưng gặp được Lang Thất, ta mới biết từ một năm trước, có người mượn cớ sơn quỷ nương nương phái sứ giả Xích Báo truyền lệnh cho một vài yêu thú Trúc Cơ ở núi Quán Đào, nói tu sĩ Nhân giới sắp triển khai hành động săn yêu, nên bảo chúng đi đến nơi Âm Tê để trốn.” La Thần trầm ngâm rất lâu, rồi vẫn nói ra chuyện nơi Âm Tê cho Vinh Tuệ Khanh.

“Xích Báo truyền lệnh từ một năm trước?!” Vinh Tuệ Khanh kinh hô lên: “Một năm trước không phải chúng ta vẫn đang ở Long Hổ Môn sao? Lúc đó, còn chưa có chuyện yêu thú tập kích trong đêm, thậm chí đến tiểu đội săn yêu cũng còn chưa có nữa!”

“Chính là như vậy. Cho nên Xích Báo mà nhóc gặp được ở núi Quán Đào và Xích Báo truyền lệnh của một năm trước rốt cuộc có phải là cùng một con hay không. Đây là điểm mà ta luôn nghi ngờ.”