Bổ Thiên Ký

Chương 142: Tâm ma



Xích Báo lại nhìn sang La Thần, lặng lẽ quỳ hai chân trước xuống, cúi đầu tỏ vẻ phục tùng trước mặt La Thần.

Vinh Tuệ Khanh trợn tròn mắt.

Muốn làm cái gì vậy?

“Xích Báo nguyện ý đi theo tu sĩ Kim Đan, trở thành linh sủng của tu sĩ Kim Đan.”

La Thần chắp tay sau lưng, nhìn Xích Báo một lúc mới nhàn nhạt đáp: “Ta không cần linh sủng. Nhưng nếu ngươi đồng ý lập khế ước linh sủng với cháu gái ta, ta có thể hỗ trợ ngươi Trúc Cơ.”

Trúc Cơ là mục tiêu lớn nhất của Xích Báo. Chỉ cần Trúc Cơ rồi, nó sẽ hóa thành hình người, không cần sống tiếp trong rừng nữa.

“Xích Báo nguyện ý đi theo cô3nương đây.” Xích Báo không chút do dự quỳ bái Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cảm giác có hơi chua chát, bởi vì lựa chọn đầu tiên của Xích Báo không phải là cô. Mà là vì La Thần không cần nên Xích Báo mới lùi một bước tìm đến mình.

La Thần dường như nhìn thấu suy nghĩ của Vinh Tuệ Khanh, mỉm cười: “Chỉ khi nào nhóc đủ mạnh mẽ mới có thể nhận được sự thần phục xuất phát từ nội tâm của người khác. Trong giới tu hành, nói cho cùng cũng là lấy thực lực làm đầu.”

Vinh Tuệ Khanh thở dài: “Ta hiểu. Ta sẽ cố gắng.”

Xích Báo cúi thấp đầu, không lên tiếng.

La Thần liền lấy một giọt máu tim0của Xích Báo bắn vào trong cơ thể Vinh Tuệ Khanh, lập thành khế ước linh sủng.

Một khi khế ước được lập, trừ phi Vinh Tuệ Khanh chủ động giải trừ khế ước bằng không cả đời này Xích Báo sẽ cùng hưởng phúc họa với Vinh Tuệ Khanh.

“Nhóc trở về trước đi, ta ở đây giúp Xích Báo Trúc Cơ.” La Thần khoát tay, để Vinh Tuệ Khanh một mình xuống núi. Bọn họ đã trở về phạm vi thôn Bì Thị, yêu thú nơi đây đã bị bọn họ thu dọn qua rồi, trên núi rất sạch sẽ.

Vinh Tuệ Khanh không yên tâm, vẫn lên tiếng hỏi: “Hai tu sĩ Trúc Cơ khi ấy thế nào rồi ạ?” Cô đánh không lại, chỉ5có thể bỏ chạy. Nhưng La Thần đã đi theo bên cô hẳn là có thể xử lý.

Quả nhiên, La Thần nói: “Đã giải quyết xong rồi. Bao gồm cả hai hòa thượng của Hoàng Vận Tự ta cũng xử lý cả rồi. Chuyện của Xích Báo chắc là vẫn chưa được báo lên, người bên trên không biết sẽ không đuổi đến nơi chúng ta ở.” Nếu không, bọn họ thu nhận Xích Báo cũng là nhận thêm một chuyện phiền phức.

Vinh Tuệ Khanh cười đáp: “Vậy thì tốt rồi.” Nói rồi vẫy tay với Xích Báo và La Thần, một mình vừa ngâm nga vừa đi xuống núi.

La Thần dẫn Xích Báo đến thẳng hang yêu đêm hôm trước: “Ở đây không tồi,4địa phương ẩn mật, thuận tiện lập kết giới. Ngươi Trúc Cơ tại đây hẳn sẽ không xảy ra sai sót.” Nói rồi lại đưa cho Xích Báo một viên Trúc Cơ Đan.

Trúc Cơ Hoàn của tu sĩ nhân giới đối với một yêu thú như Xích Báo quả là linh đan diệu dược chỉ có ngẫu nhiên gặp chứ không cầu được.

Xích Báo rất đỗi vui mừng, quỳ bái mấy lượt trước mặt La Thần.

La Thần không đổi sắc nói: “Đây là đan dược mà chủ nhân ngươi luyện chế. Sau này, ngươi đi theo cháu gái ta, chỉ cần trung thành với chủ, nhất định cháu gái ta sẽ không tiếc gì mấy viên đan dược.”

Xích Báo không ngờ một cô bé nhìn9yểu điệu thế mà còn có cả bản lĩnh này, càng vui vẻ như lên tận mây xanh, trịnh trọng đáp: “Xích Báo đã là linh sủng của chủ nhân thì dù chủ nhân có không biết luyện đan, Xích Báo cũng sẽ dốc lòng phục tùng.”

La Thần hài lòng cười: “Nếu không phải ta thấy ngươi là một yêu thú hiếm thấy chưa từng phạm phải sát nghiệt, thì ta sẽ không yên tâm để ngươi làm linh sủng của cháu gái ta đâu. Ngày hôm nay, ngươi cũng đã tiếp xúc với nó, hẳn cũng đã nhìn ra nó là người như thế nào...”

La Thần còn chưa nói xong câu, Xích Báo đã đáp chắc nịch: “Chủ nhân tâm địa thuần lương, là một người tốt.”

“Người tốt...” La Thần lẩm nhẩm từ này trong miệng bao nhiêu lần, mới bày ra vẻ như vừa mất mát thứ gì đó mà phất phất tay: “Ngươi ăn Trúc Cơ Đan vào rồi thì đi vận công đi. Ta bảo hộ cho ngươi.”

Xích Báo không nhiều lời nữa, ăn Trúc Cơ Đan vào liền cảm thấy một dòng khí mát lạnh dâng lên từ đan điền, yêu đan trong đan điền bắt đầu xoay vòng, hấp thu dược lực của Trúc Cơ Đan.

La Thần ngồi khoanh chân một bên, nhắm mắt, phóng thần thức ra bao phủ quanh hang yêu trong vòng trăm dặm, bao gồm cả bóng dáng Vinh Tuệ Khanh cũng được thần thức của y bảo vệ.

Lúc này, Vinh Tuệ Khanh còn đang đi trên con đường nhỏ xuống núi.

Sắc trời chưa sáng, cô lại không hề cảm thấy sợ. Cô vẫn luôn cảm nhận được La Thần như đang ở bên mình, y đang ở một nơi nào đó dõi theo cô.


Trở về gian nhà tranh ở thôn Bì Thị dưới chân núi, Vinh Tuệ Khanh thấy Khẳng Khẳng đã say ngủ, mà Nhục Chi thì đang cưỡi ngựa tí hon của mình vui vẻ chạy vòng vòng quanh phòng, tựa hồ đang đi dạo.

Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh trở về, Nhục Chi mừng rỡ, vội vàng cưỡi ngựa tí hon đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, giương đôi mắt to tròn ngẩng đầu nhìn cô: “Nhục Nhục đói rồi...” Lại chỉ chỉ túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh, muốn vào trong.

Bên trong túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh có rất nhiều dị thảo do yêu tu phố Hồ Lô tặng cho cô, vốn là cùng loại với Nhục Chi, có thể cung cấp linh khí cho nó.

Vinh Tuệ Khanh đưa Nhục Chi và ngựa tí hon vào túi càn khôn, sau đó gánh nước đi tắm rửa qua loa, thay y phục, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn tu luyện.

Đế Lưu Tương của cô luyện hóa chưa nhiều, không biết có phải vì nguyên nhân này mà cô chậm trễ chưa thể Trúc Cơ hay không.

Lẽ ra lúc Húc Nhật Quyết đạt đến tầng hai, Luyện Khí cũng đã đại viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Trúc Cơ, thế mà cô vẫn chưa có cảm giác Trúc Cơ. Bởi vì trước kia cô đã từng vượt qua cánh cửa ấy, cô biết khi Trúc Cơ thì sẽ thế nào, nhưng bây giờ cô còn chưa nhìn thấy cánh cửa ấy.

Vinh Tuệ Khanh hít sâu vài lần, tĩnh tâm lại, kiềm chế không nghĩ gì nữa, tiếp tục luyện hóa Đế Lưu Tương. Xích Báo trên núi Quán Đào thuận lợi hơn so với Vinh Tuệ Khanh nhiều, lúc này đang ở vào thời khắc quan trọng để Trúc Cơ.

La Thần không phải yêu tu, không thể chỉ điểm cho nó, chỉ có thể tận lực giúp nó hội tụ linh khí, lấy một viên linh thạch trung phẩm của mình đặt lên chân trước của nó.

Linh lực toàn thân Xích Báo sôi sục, mở rộng gân mạch cả người nó, đồng thời yêu đan ở đan điền cấp tốc xoay tròn, vừa hấp thu linh khí vừa nhả linh khí đã luyện hóa được ra ngoài.

Dần dần, giữa hai hàng mi của Xích Báo hiện ra con mắt thứ ba, chùm ánh sáng vàng nhạt đột nhiên trở nên sáng rực, to rộng, chiếu thẳng lên nóc hang đá.

Tường đá xung quanh có kết giới La Thần bố trí. Ánh sáng vàng nhạt chiếu đến kết giới liền bị phản xạ trở lại, không thể xuyên thủng tường đá ra ngoài.

Ngay vào lúc quan trọng để Xích Báo đột phá Trúc Cơ, chùm sáng vàng nhạt lại là thần lực bẩm sinh của Xích Báo, khi va chạm vào kết giới của La Thần, uy lực của nó không thể xem là nhẹ.

La Thần đau kêu lên một tiếng, đồng thời tăng thêm linh lực duy trì kết giới.

...

Một ngày một đêm, La Thần và Xích Báo đều không thấy bóng dáng.

Vinh Tuệ Khanh tự mình Trúc Cơ rất khốn khổ, liền nghĩ Xích Báo phải chăng cũng gặp phải trở ngại.

Cô mở mắt dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn thấy Khẳng Khẳng buồn bực xoay vòng trước mặt cô.

“Làm sao thế?”

“Nhục Nhục đâu rồi?”

“Trong túi càn khôn, nó cần linh khí. Linh khí ở nơi này hẳn là không đủ cho nó.” Vinh Tuệ Khanh nghĩ đến điều này, liền cảm thấy mình không thể cứ mang Nhục Chi ở bên người, nên tìm một nơi dồi dào linh khí cho nó tự do sinh trưởng. Nhưng Nhục Chi không có chút đề phòng nào đối với con người như vậy, khiến Vinh Tuệ Khanh lo rằng mình để nó đi sẽ đưa nó vào con đường chết. Trong lòng cô vô cùng rối rắm.

Khẳng Khẳng học theo Vinh Tuệ Khanh khoanh chân ngồi xuống, cúi đầu, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “... Chúng ta phải nán lại đây bao lâu? Vẫn nên tìm một nơi có linh khí dồi dào, vừa có thể tu luyện lại vừa có thể cho Nhục Nhục sống thoải mái.” Đối với những thiên tài địa bảo như thế này, linh khí chính là lương thực của bọn chúng. Bọn chúng không cần tu luyện công pháp như tu sĩ, bọn chúng chỉ cần có thể tiếp tục sống tiếp, tu vi sẽ càng ngày càng cao thâm. Nhưng điều kiện là bọn chúng phải được cung cấp linh khí, một lượng linh khí đầy đủ, một lượng linh khí thật nhiều.

Dưới lòng đất núi Triều Ca vì sao lại có nhiều thiên tài địa bảo đến thế? Là bởi vì bên dưới khối núi đó có một bí địa tiên phủ, còn có đến năm mạch khoáng linh thạch cực phẩm.

Chỉ là những nơi quý báu ấy đều bị phong ấn, ngoài những thực vật sinh trưởng trên núi Triều Ca có thể cảm nhận được thông qua rễ cây thì những sinh linh khác đều rất khó để cảm nhận được linh khí đó.

Thế nhưng, phải đến đâu mới có thể tìm được một nơi giống với núi Triều Ca đây?

Vinh Tuệ Khanh và Khẳng Khẳng cùng lúc thở dài.

Khẳng Khẳng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, có chút kì quái: “La Thần đi đâu mất rồi? Sao vẫn chưa về nấu cơm? Khẳng Khẳng đói cả một ngày rồi.”

Vinh Tuệ Khanh câm lặng. Cái đồ tham ăn này!

Đến khuya, La Thần vẫn chưa trở về.

Vinh Tuệ Khanh mất cả tinh thần, ăn một ít lá cây Chúc Dư, có thể sống qua mấy ngày.


Khẳng Khẳng từ chối ăn lá Chúc Dư, bảo rằng mình không phải Mão Tam Lang, kiên quyết không ăn lá cây, sau đó chạy nhanh ra ngoài như một làn khói.

Vinh Tuệ Khanh biết Khẳng Khẳng tài giỏi đến thế nào, cũng không mấy lo lắng, chỉ thu dọn đồ đạc rồi lên giường đi ngủ.

Nói đến, cô cũng đã mấy ngày rồi không ngủ. Nghe nói sau khi Trúc Cơ thì cô có thể ích cốc, không cần ăn cơm nữa. Cô cũng có thể không cần ngủ, chỉ cần ngồi thiền là được.

Không ăn, không ngủ... Vinh Tuệ Khanh không rõ đó sẽ là những ngày tháng ra sao.

Có lẽ thật sự quá mệt, Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng thiếp đi.

...

Trong lúc mơ màng, Vinh Tuệ Khanh mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, đi thẳng về trước. Trước mặt là một màn sương mù, Vinh Tuệ Khanh nghe được dường như có người đang gọi tên cô: “Tuệ Khanh... Tuệ Khanh... Tuệ Khanh, muội ở đâu?” Từng chữ chất chứa lệ máu, tê tâm liệt phế.

Giọng nói ấy dường như có chút quen thuộc, Vinh Tuệ Khanh hiếu kì, gắng sức mở to hai mắt nhìn vào bên trong màn sương.

Cô cơ hồ nghe thấy tiếng nói ấy phát ra từ trong màn sương.

Hệt như nghe được tiếng lòng của cô, màn sương mù dày đặc phân tán đi một ít, để cho Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy được tình hình bên trong.

Một người đàn ông có mặt mày như ngọc ngồi nơi đó, dường như đã đến lúc vượt ải quan trọng, mồ hôi đầy mặt, vẻ mặt hơi nhăn lại.

Thế mà lại là cái tên Mạnh Lâm Chân biến thái chết tiệt!

Vinh Tuệ Khanh giật cả mình, vội vàng tự cấu mình mấy cái: “Nhất định là đang nằm mơ. Thật là xúi quẩy! Sao lại mơ thấy cái tên biến thái chết tiệt này!”

Mạnh Lâm Chân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang nơi Vinh Tuệ Khanh đứng, vẻ mặt không rõ buồn vui: “Tuệ Khanh, thật sự là muội?”

...

Vinh Tuệ Khanh hét to một tiếng, giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng. Khiếp, đang yên đang lành lại mơ thấy Mạnh Lâm Chân, đúng là một cơn ác mộng! Hừ, xấu không linh tốt thì linh! Sau đó lại gõ gõ đầu ba cái, tâm tình của Vinh Tuệ Khanh mới bình tĩnh trở lại.

Mạnh Lâm Chân ở nơi cách xa ngàn dặm đột nhiên lĩnh ngộ, cuối cùng cũng đột phá được cửa ải. Kính hạch của Lang Hoán Bảo Kính xoay chuyển cực nhanh trong đan điền, linh lực nhiều không đếm xuể ào ạt đổ đến kính hạch, cuối cùng hợp lại thành một viên kim đan màu vàng.

Trong mật lâu vương phủ của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương nước Đại Sở Ngụy Nam Tâm, vầng sáng ngũ sắc đột ngột bay vụt lên, từng đóa pháo hoa nở bung trên nền trời màu xanh sẫm. Nếu có ai nhìn kĩ thì ở tâm của mỗi đóa như có một khuôn mặt cô gái đang mỉm cười.

Nơi chung đình trong Hoàng Vận Tự ở kinh thành nước Đại Sở, chuông Đại Phật không gió mà lay, đồng thời vang lên tiếng chuông ngân một cách trang nghiêm. Chuông vang lên chín tiếng tượng trưng cho Hoàng Vận Tự lại có thêm một tu sĩ Kim Đan.

Bao nhiêu tu sĩ hết mực xúc động, vội chạy đến vương phủ của Ngụy Nam Tâm chúc mừng. Ngay cả hoàng cung cũng phái sứ giả đến vương phủ cung chúc.

Chỉ là sứ giả ở hoàng cung vừa đi chưa được bao lâu thì nghe đâu từ trong tẩm cung của Hoàng đế truyền ra tiếng hất đổ cốc chén, còn có cả tiếng thét giận dữ.

Mạnh Lâm Chân đều không quan tâm đến những chuyện này. Y yên lặng ngồi trong tĩnh thất ở mật lâu, nhớ lại quá trình vượt ải vừa qua.

Y đã ngồi nhập định ở tĩnh thất được nửa tháng, đến hôm nay mới Kết Đan thành công. Nếu không phải... căn bản y sẽ không thể Kết Đan.

Thật không ngờ, Lang Hoán Bảo Kính vừa sử dụng lại tạo cho y phiền muộn lớn như vậy.

Tiểu Thiên Ma Cảnh, rốt cuộc y nên tiếp tục luyện hay nên từ bỏ đây?

Trời tảng sáng, Mạnh Lâm Chân cuối cùng cũng ra khỏi tĩnh thất nơi mật lâu.

Phong thái của tu sĩ Kim Đan quả nhiên cao hơn một tầng so với tu sĩ Trúc Cơ. Y bẩm sinh đã khôi ngô tuấn tú, xinh đẹp hơn cả phụ nữ, lúc này lại càng khiến cho thị nữ trong vương phủ nhìn đến ngây ngốc.

Ngụy Nam Tâm đứng nơi cổng mật lâu, đích thân nghênh đón y xuất quan. Ông ta mỉm cười với Mạnh Lâm Chân đang từ trong mật lâu đi ra: “Lâm Chân, ngươi đã thành công rồi.”

Mạnh Lâm Chân từng kết Kim Đan một lần ở thế giới trong gương của Lang Hoán Bảo Kính, tiếc rằng bởi vì Vinh Tuệ Khanh đập vỡ Lang Hoán Bảo Kính cũng đồng thời đập vỡ luôn Kim Đan của y, khiến tu vi của y giảm mạnh.

Sau đó, y trở về bên cạnh sư phụ, Ngụy Nam Tâm chuẩn bị cho y Hỗn Nguyên Đan, để y tiếp tục vượt ải Kết Đan.

May sao cuối cùng cũng Kết Đan một lần nữa, tuy vẫn dựa vào sự trợ giúp của kính hạch Lang Hoán Bảo Kính, còn có người đó...

“Lâm Chân, ngươi đã trở thành tu sĩ Kim Đan, sau này Hoàng Vận Tự đều dựa cả vào ngươi.” Ngụy Nam Tâm cười nói.

Mạnh Lâm Chân vội đáp: “Sư phụ sao lại nói vậy. Sư phụ đã là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, lúc nào cũng đều có thể Kết Anh. Con chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, thực sự không thể sánh với sư phụ.”

Ngụy Nam Tâm cười ha hả, lắc đầu nói: “Không cần khiêm tốn như vậy. Ngươi cũng biết, sư phụ là người có gia đình. Gần đây, sư nương của ngươi không được khỏe, ta phải đưa bà ấy đến biệt trang tĩnh dưỡng. Chuyện của Hoàng Vận Tự tạm thời ta không quản nữa. Ngươi bỏ ra một chút tâm sức, xem như san sẻ giúp sư phụ vậy.”

Mạnh Lâm Chân ngỡ ra, cười hỏi: “Có phải sư nương có tin vui rồi?”

Ngụy Nam Tâm trầm sắc mặt, lắc đầu: “Không phải. Có thể bà ấy sẽ không bao giờ mang thai nữa.” Nói rồi xoay người liền đi.

Mạnh Lâm Chân lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Ngụy Nam Tâm, không dám nói cho ông ta biết rằng bên trong Kim Đan của mình là kính hạch của Lang Hoán Bảo Kính, mà mỗi một mặt trên kính hạch đều có hình bóng của Vinh Tuệ Khanh! Cô bé đó đã hoàn toàn trở thành tâm ma của y!

Mạnh Lâm Chân cắn răng, y nhất định không quản bất cứ giá nào cũng phải loại bỏ hình bóng của Vinh Tuệ Khanh ra khỏi Kim Đan của mình!