Bổ Thiên Ký

Chương 118: Đợi nàng



Thi thể của Trương Lữ Y ngã trên khoảnh đất trống chính giữa hang đá.

Bên trong hang đá không thông gió là mấy, mùi máu vô cùng nồng đậm.

“Chúng ta đã bàn trước rồi. Ngươi lấy lệnh phù Môn chủ, cô nhóc kia thuộc về ta.”

Lại một giọng nói vang lên tiếp sau.

Vinh Tuệ Khanh hoảng sợ rợn tóc gáy.

Đó là giọng của tên biến thái Mạnh Lâm Chân!

Không cần suy nghĩ gì thêm, nếu rơi vào tay bọn họ, Vinh Tuệ Khanh thà đi làm thức ăn cho Long Thần!

Vinh Tuệ Khanh men theo tường hang đá từng bước dịch về phía cửa sau của hang đá.

So với Long Thần không biết thế nào thì Vinh Tuệ Khanh còn sợ những người mang da người mà không có tính người kia!

“Chậc chậc, cô nhóc ra tay thật là ác. Ngươi nhìn xem, Tiểu Mạnh, ngươi thật sự3quản được cô nhóc bướng bỉnh này sao?” Thịnh Dĩ Ninh mặc một bộ võ trang màu đen, trong tay cầm một cây roi dài màu vàng sẫm tiến vào, đập vào mắt là cảnh tượng Trương Lữ Y chết không nhắm mắt trên nền đá xanh!

Mạnh Lâm Chân đi theo sau Thịnh Dĩ Ninh bước vào, liếc nhìn Trương Lữ Y đã chết trên đất, lè lưỡi liếm cái môi đỏ nhạt, lạnh lùng nói: “Còn tạm được, có thể còn ác hơn nữa. Ta sẽ dạy cô ả.”

Lúc bọn họ tiến vào, vừa lúc Vinh Tuệ Khanh đã luyện hóa xong tất cả linh khí mà Tụ Linh Trận vừa hấp thu được. Húc Nhật Quyết trong lúc chiến đấu lại bất tri bất giác tăng thêm tu vi, dù còn chưa đến tầng thứ hai nhưng đã tiến rất gần rồi!

Tu vi của cô cũng0lên như diều gặp gió, đột phá Luyện Khí tầng sáu, tiến lên Luyện Khí tầng bảy!

Từ tầng sáu đến tầng bảy, nghĩa là cô đã từ Luyện Khí trung kỳ tiến lên Luyện Khí hậu kỳ, có thể tích trữ linh lực tăng cao một tầng!

Linh khí trong hang đá đột nhiên dao động.

Vinh Tuệ Khanh nhân lúc hai người đó đều chú ý vào Trương Lữ Y, lách mình từ phía sau hang đá cướp đường mà ra. Cô trực tiếp nhảy đến cửa sau hang đá, xông vào cấm địa đầm rồng ngay phía sau!

Lúc vào trong hang đá, Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy có hơi nước nhàn nhạt nhiễu quanh hang đá.

Ra phía sau hang đá, đối mặt với đầm rồng trong truyền thuyết, Vinh Tuệ Khanh mới hiểu vì sao người của Long Hổ Môn nói đến đầm rồng lại biến sắc.

Dưới5ánh trăng, cả một đầm nước chỉ thuần một màu đen. Bên cạnh đầm nước là tảng đá trơn nhẵn, cỏ không sinh sôi, cây đều không thấy. Núi cao xung quanh cũng là núi đá, trên núi không hề có bóng cây, chỉ thấy quái thạch lởm chởm, như quái thú bị ngưng đọng thời gian, giương nanh múa vuốt, nhìn rất sống động. Tựa như chỉ một giây tiếp theo, bọn chúng sẽ sống lại chống nạnh cười to với ngươi: “Ha ha, bắt được ngươi rồi!”

Vinh Tuệ Khanh ngơ ngác một thoáng, nghe thấy tiếng hai người đàn ông từ trong hang đá phía sau truyền ra: “Hỏng bét! Cô ta chạy mất rồi!”

Vinh Tuệ Khanh đi vài bước men theo đầm rồng. Nước trong đầm không gió tự lung lay, cuộn về phía chân cô.

Vinh Tuệ Khanh chống vào tảng đá lớn bên cạnh4đầm rồng, xoay người nhìn phía hang đá.

Nước đầm chậm rãi bao phủ hai chân cô, tung lên từng đóa bọt nước, như cái hôn của tình nhân, càng lúc càng dịu dàng lưu luyến.


Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh lại, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉa mai, nhìn hai người đàn ông vội vã chạy ra từ trong hang đá.

“Vinh Tuệ Khanh, ngươi không muốn sống nữa rồi!” Mạnh Lâm Chân buột miệng, tựa như đang sợ cô quá ngu ngốc.

Vinh Tuệ Khanh cười ha ha, giọng nói trong trẻo còn vương nét trẻ con vang vọng quanh đầm rồng: “Các người không phải muốn ta chết đi sao? Chết ở nơi này còn hơn chết với tên biến thái nhà ngươi nhiều!”

Hai mắt Vinh Tuệ Khanh lại chuyển sang Thịnh Dĩ Ninh đang há hốc miệng bên cạnh, trong con ngươi chất chứa lửa giận9bất chấp tất thảy: “Hóa ra tất cả đều là do tên hám làm quan không muốn làm phó nhà ngươi gây ra!” Lại cười nhạo một tiếng: “Chỉ là một chức Môn chủ của Long Hổ Môn cũng đáng để ngươi hao phí tâm cơ, mọi cách lập bẫy, giết chết thượng cấp của ngươi, lại muốn vu oan giá họa cho tiểu đệ tử này. Cuối cùng còn không từ bỏ mà mượn tay tiểu đệ tử trừ khử đại họa lớn nhất của ngươi. Chẳng trách ngươi có thể làm bạn của đại ác nhân Ngụy Nam Tâm. Quả là vật họp theo loài, người tụ theo bầy. Các người đều là ma đầu hung ác tàn độc, giết người không chớp mắt! Ngụy Nam Tâm giết cả nhà ta, diệt toàn bộ Dốc Lạc Thần. Thịnh Dĩ Ninh ngươi hại chết Môn chủ Long Hổ Môn và hàng ngàn đệ tử ngoại môn, chẳng qua là để thỏa mãn mong muốn cá nhân ngươi!”

Từ lúc Thịnh Dĩ Ninh xuất hiện, Vinh Tuệ Khanh đã đoán ra được rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện này.

Thịnh Dĩ Ninh là phó Môn chủ, lại hiểu trận pháp, vậy đại trận hộ sơn của Long Hổ Môn do ai phá hỏng, cố ý để cho yêu thú tiến vào, tất cả đều rất rõ ràng rồi.

Tiếp sau đó, lại dẫn yêu thú đến giết Vinh Tuệ Khanh, không ngờ Vinh Tuệ Khanh còn có bản lĩnh, lại có thể chạy thoát khỏi động phủ.

Thịnh Dĩ Ninh vẫn không bỏ qua, liền sai khiến đệ tử môn hạ dẫn cô đến thẳng nơi lão Môn chủ bế quan. Mượn tay cô dẫn yêu thú đến nhân cơ hội giết chết lão Môn chủ.

Nực cười thay quyền Môn chủ Trương Lữ Y tự cho mình lo liệu mọi mặt chu toàn, nào ngờ cũng là bị người khác tính kế, bị người ta lợi dụng lần nữa hại Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu nhìn trời, càng lúc càng cười lớn: “Ông trời à, người như vậy mà ông cũng để bọn họ tu thành tiên?! Mắt ông mù rồi sao?!”

Vừa dứt lời, từ trong đầm rồng đột nhiên dâng lên một trận sóng lớn, ập lên đầu Vinh Tuệ Khanh.

Giống như phối hợp với bọt sóng trong đầm rồng, trên bầu trời đêm vang lên từng trận sấm, như sắp đánh xuống đến nơi vậy.

Thịnh Dĩ Ninh cả kinh, tung ra một lá bùa Cấm Thanh, phóng đến chỗ Vinh Tuệ Khanh.

Bên cạnh đầm rồng đã trở thành cấm địa.

Bùa Cấm Thanh của Thịnh Dĩ Ninh rơi xuống nơi cách bờ đầm rồng một thước.

Vinh Tuệ Khanh hừ một tiếng, căm hận nói: “Thịnh Dĩ Ninh, ngàn đệ tử Long Hổ Môn đã chết đi đều ở sau lưng ngươi quan sát ngươi! Cả đời này của ngươi đừng mong tăng thêm tu vi!”

Thịnh Dĩ Ninh tức giận: “Tiểu tiện nhân, miệng tiện đáng chết!” Tay phóng ra một con dao găm, không mang theo linh lực gì, bắn sượt qua vai Vinh Tuệ Khanh.

Dao găm không có linh lực, thuận lợi đột phá cấm chế của đầm rồng, bay đến vai trái của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh khẽ đưa bàn tay trắng nõn, Nhật Câu lướt qua, câu lấy dao găm của Thịnh Dĩ Ninh, lại dùng lực đẩy ngược về trước. Con gao găm liền chuyển hướng bay trở về ngay trước mặt Thịnh Dĩ Ninh.

Mắt Mạnh Lâm Chân ánh lên, tay ném ra một sợi dây thừng tựa như làm bằng vàng, quấn lấy eo của Vinh Tuệ Khanh, tay phải hơi dùng sức. Vinh Tuệ Khanh bị dây thừng kéo lên không trung, cơ hồ sắp bị Mạnh Lâm Chân từ bên mép đầm rồng kéo giật trở về!

Vinh Tuệ Khanh ở giữa không trung lưu luyến nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm, khẽ xoay mình, tay phải vung Nhật Câu, dứt khoát chém xuống đoạn dây thừng trói ngang eo cô.

Trong cấm địa đầm rồng, linh lực đều vô hiệu.

Linh lực của sợi dây thừng bị cấm chế của đầm rồng hạn chế, giờ đây chỉ cứng chắc hơn dây thừng bình thường một chút, nhưng nào có thể so với Nhật Nguyệt Song Câu?!

Chỉ một nhát, dây thừng đã đứt làm đôi.


Không có dây thừng chống đỡ, Vinh Tuệ Khanh như diều đứt dây, rơi ùm xuống nước, nháy mắt bị màu đen của nước đầm rồng nhấn chìm.

Mạnh Lâm Chân không nghĩ nhiều, tung người nhảy lên, nhảy theo vào đúng vị trí Vinh Tuệ Khanh rơi xuống nước. Y đã tìm cả trăm năm mới tìm được một nữ tu có thể trợ giúp y tu luyện Tiểu Thiên Ma Cảnh, sao cứ như vậy mà để cô ta dễ dàng chết đi cơ chứ?!

“Tiểu Mạnh!...” Thịnh Dĩ Ninh hoảng hốt, cũng xông đến cạnh đầm rồng. Trong tay ông ta có lệnh phù Môn chủ tìm thấy trên người Trương Lữ Y, mới dám đến gần đầm rồng phía sau hang đá.

Một tiếng rồng ngâm thâm trầm chậm rãi vang lên từ đáy đầm rồng, ngăn cản bước chân của Thịnh Dĩ Ninh.

Thịnh Dĩ Ninh lảo đảo, quỵ xuống bên đầm rồng.

Một trận sóng cuộn lên từ sâu trong đầm rồng, tưới cho cả người Thịnh Dĩ Ninh ướt đẫm.

Thịnh Dĩ Ninh vội nâng cao lệnh phù Môn chủ, nằm rạp bên bờ thỉnh tội.

Tiếng rồng ngâm xa dần, đầm rồng mau chóng trở lại yên tĩnh như trước.

Thịnh Dĩ Ninh lau đi mồ hôi lạnh cùng với nước trong đầm, run lẩy bẩy bò dậy. Ông ta vụt chạy như bay trở về hang đá, phát bùa truyền âm cho hộ pháp, đường chủ và các tầng chấp sự của Long Hổ Môn, báo bọn họ đến hang đá trước mặt đầm rồng.

Các vị cấp cao của Long Hổ Môn mau chóng đuổi tới, nhìn thấy vẻ mặt đau xót của Thịnh Dĩ Ninh và thi thể đầy máu của Trương Lữ Y.

“Lữ Y!” Hà Tân Tiên gào lên, nhào đến bên Trương Lữ Y, chân tay luống cuống ôm nàng ta dậy: “Là ai làm? Là ai đã làm chuyện này?!” Hắn gào thật to.

Thịnh Dĩ Ninh khó nén đau thương, nghẹn ngào: “... Là Long Thần, đã nhập vào người đệ tử sơ cấp kia giết... Trương Lữ Y.”

“Long Thần?!”

Những người có mặt đều kinh hãi, nhưng cũng không nghi ngờ lời nói của Thịnh Dĩ Ninh.

Trong đầm rồng có một luồng thần thức cường đại khác thường, tất cả những ai ở đây đều biết điều đó.

Nếu nói Vinh Tuệ Khanh đã giết Trương Lữ Y thì sẽ không ai tin, trừ khi thật sự do Long Thần nhập vào.

“Thế Vinh Tuệ Khanh đâu rồi?” Thượng trưởng lão bán tín bán nghi, đi sang cùng với Hà Tân Tiên kiểm tra vết thương của Trương Lữ Y.

Vừa nhìn, vết thương chí mạng của Trương Lữ Y quả nhiên là do vũ khí sắc bén tạo thành, chứ không có dấu vết nào của công kích linh lực.

So về linh lực, Vinh Tuệ Khanh tuyệt đối không phải là đối thủ của Trương Lữ Y.

Thịnh Dĩ Ninh chỉ về phía đầm rồng đằng sau hang đá: “Long Thần đã mang Vinh Tuệ Khanh trở về đầm rồng.”

Vậy là đã tế tự thành công.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Long Thần giết chết quyền Môn chủ khẳng định là có điều bất mãn với quyền Môn chủ. Nhưng Long Thần đồng thời cũng tiếp nhận tế tự của bọn họ, hẳn sẽ không bất mãn đối với Long Hổ Môn.

Một chấp sự vội lên tiếng: “Nếu Long Thần đã ra lệnh, chúng ta không thể không nghe. Bây giờ quyền Môn chủ đã bị Long Thần tru diệt, chúng ta có nên chọn ra một Môn chủ mới hay không?”

Một hộ pháp có quan hệ tốt với Thịnh Dĩ Ninh lên tiếng: “Ta thấy chi bằng mời Thịnh phó Môn chủ làm Môn chủ mới của Long Hổ Môn đi. Long Thần đã đến mà Thịnh phó Môn chủ còn có thể bình an vô sự, đủ để thấy Long Thần rất tán thưởng Thịnh phó Môn chủ.”

Thịnh Dĩ Ninh thở dài, nói: “Chúng ta vẫn nên an táng cho Trương Lữ Y rồi hẵng nói. Chuyện Môn chủ không cần gấp.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, dùng pháp thuật vận chuyển thi thể Trương Lữ Y ra ngoài.

...

Sâu trong đầm rồng, Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt, vẫn tiếp tục rơi xuống đáy nước. Không biết đầm rồng sâu bao nhiêu, cũng không biết đầm rồng rộng lớn thế nào. Hô hấp của Vinh Tuệ Khanh dần khó khăn, không khí trong phổi đã sắp dùng cạn. Cô theo bản năng đưa tay nắm chặt lấy cổ họng mình, toàn thân thả lỏng, chìm xuống đáy đầm sâu thẳm.

Một luồng thần thức cường đại từ sâu dưới đáy đầm xoay vòng hướng lên, bao phủ lấy thân thể Vinh Tuệ Khanh, đỡ cô chậm rãi đáp xuống.

“... Là nàng sao? Nàng đến rồi đấy sao? Ta ở đây đợi nàng đã ngàn vạn năm, cuối cùng nàng cũng đến rồi đấy sao?”