Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 90: Không thể khống chế

Những người đứng ngoài gian phòng nhìn xem cũng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập hèn mọn cùng khinh thường.

Nàng ngẩng đầu, làm cho nước mắt ngân ngấn quanh hốc mắt chảy ngược trở về, tuyệt không thể biểu hiện vẻ yếu ớt trước mặt những người này, không phải Doãn Lạc Hàn muốn nhìn nàng yếu đuối sao, xem nàng ngã xuống sao? Nàng tuyệt không để quỷ kế của hắn thành hiện thực!

“Ngậm chặt cái miệng thối của ngươi lại.”

Kim Chính Vũ dừng bước, buông tay nàng ra, nghiến răng nghiến lợi chạy tới, lại là hai quả đấm, lần này mục tiêu là miệng của lão già kia, nhất thời máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

Những người đứng nhìn bàn tán lớn hơn, nhưng không ai dám tiến lên.

“Tránh ra, tránh ra.” Vài thanh âm thô bạo vang lên, vài người bải vệ đẩy đám người đi vào.

Thấy một đám bảo vệ, Lí Đổng vốn đang bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất tỉnh táo lại ngay, “Mau cứu tôi, tôi là khách do ông chủ Doãn Lạc Hàn các người mời tới, tiểu tử này vô cớ vọt vào đánh tôi… Tôi muốn tố cáo tên này…”

Người cầm đầu bảo vệ đi vào phòng, nhìn thân ảnh mập mạp té rạp trên đất, ánh mắt hướng về phía cúi đầu còn muốn huy quyền – Kim Chính Vũ.

“Biết nơi này là đâu sao? Dám ở nơi này gây náo loạn, đem tiểu tử này bắt đến phòng an ninh đi.”

Phía sau vài tên bảo vệ như sói đói hổ vồ lao đến phía Kim Chính Vũ, Mân Huyên phản ứng nhanh, che chắn trước người hắn, “Chuyện do tôi gây nên, không liên quan đến người này, mấy người….”

“Mân Mân, em tránh ra, tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em, tôi còn có năng lực làm được.” Kim Chính Vũ nhẹ nhàng đẩy Mân Huyên ra, trấn định, tự nhiên đối mặt với mấy bảo vệ.

Không gian đột nhiên vang lên mấy tiếng hút khí, tiếp đó tên đứng đầu bọn bảo vệ kinh hãi chỉ vào Kim Chính Vũ, “Ngài, ngài là…. Biểu thiếu gia…. Ngài đã trở về từ Hàn Quốc…”

Kim Chính Vũ nhíu chặt mi, lạnh lùng cười, “Xin hỏi hiện tại tôi có thể đi được rồi sao?”

Thái độ của tên kia đột nhiên thay đổi 180o, gật đầu không ngừng, “Đúng vậy, ngài đương nhiên có thể đi.”

“Mân Mân, chúng ta đi.” Tiếng Kim Chính Vũ rất nhẹ, chậm rãi kéo Mân huyên vẫn đang cúi mặt, hung hăng trừng mắt nhìn lão già đang quỳ rạp trên đất.

Thân thể mập mạp kia ngồi dậy, đôi mắt ti hí nheo lại đầy ngoan độc, “Không được, xú tiểu tử này không thể đi. Ông đây không thể vô cớ bị đánh, còn có ả này là ông chi tiền mua được…”

Kim Chính Vũ cười lạnh rút ví ra, một tập tiền dày vất xuống cái mặt âm hiểm kia, tiền đô la cùng nhân dân tệ đủ màu sắc hệt như bông tuyết phiêu tán trong phòng.

“Như vậy đủ chưa? Từ giờ trở đi cô ấy là do tao mua, về sau mày còn có chủ ý gì với cô ấy, tao thấy mày một lần liền đánh một lần.”

Không nghĩ kẻ kia còn biết bịa đặt, Mân Huyên liều mạng cắn chặt môi kiềm chế nghẹn ngào, đủ, đủ rồi, hết thảy đã đủ cho nàng nhìn thấu Doãn Lạc Hàn, hắn là ma quỷ, hắn là ma vương tà ác, đối đãi với nàng, mãi mãi hắn cũng không bao giờ dùng đến chân thành.

Nàng đột nhiên thật muốn cười to, cười chính mình rất ngốc, vì cái gì mà không nhìn ra tất cả săn sóc cùng thân thiết của hắn đều là giả ý, đóng kịch. Hiện tại biến thành như vậy, đều là nàng gieo gió gặt bão… Nàng xứng đáng…

Trái tim đã đau đến độ không còn cảm giác, thế giới ở trong mắt nàng thật xa xôi, nàng nhìn thấy Kim Chính Vũ đi nhanh tới.

Bời môi của hắn động đậy, hình như nói gì đó với nàng, nhưng mà nàng không nghe thấy, nàng không nghe thấy gì cả, thế giới bắt đầu lay động, thân thể nàng mềm mại ngã xuống.

Nháy mắt trước khi lâm vào hắc ám, đau đớn bị hút ra, nàng giải thoát rồi sao?

Nếu như vậy có thể thoát khỏi cảm giác khuất nhục tưởng như chết đi, nàng tình nguyện vĩnh viễn ngủ say, không bao giờ phải tỉnh lại nữa.

****

Đại khách sạn quốc tế Thịnh Trạch,

Một chiếc Lamborghini vững vàng đỗ ở cửa đại sảnh, hai thân ảnh cao lớn bước lên thảm đỏ êm dày đi đến thang máy dành riêng cho tổng tài.

Từ Bang vụng trộm đánh giá sườn mặt khó coi của Doãn Lạc Hàn, từ khi bước ra câu lạc bộ đến khi ngồi vào trong xe, sắc mặt tổng tài liền vẫn âm trầm người người sợ hãi, quanh thân tản mát ra khí lạnh, làm cho hắn có cảm giác muốn nổi da gà.

Không biết có phải đang lo lắng cho tiểu thư hay không? Tổng tài có hối hận hay không? Từ Bang đang muốn nói, mắt thấy thân ảnh Doãn Lạc Hàn bước vào thang máy riêng, hắn vội vàng đi theo lên.

Thời điểm Từ Bang sắp tiến vào thang máy, thanh âm rét lạnh của Doãn Lạc Hàn truyền tới, “Từ trợ lí, không cần đưa tôi lên, anh có thể đi trở về.”

Từ Bang sửng sốt một chút, thu hồi cước bộ, “Vâng, tổng tài.”

Thang máy chậm rãi khép lại, lao thẳng lên tầng cao nhất, cửa thang máy sáng bóng phản chiếu gương mặt thanh lệ, một đấm nặng nề đập xuống thang máy, lập tức phát ra tiếng vang rất lớn.

Chết tiệt! Hắn rủa thầm một tiếng, vì cái gì, từ lúc hắn đi ra khỏi Câu lạc bộ đến giờ, một lòng như treo giữa không trung, vô luận hắn làm thế nào để bỏ qua bóng dáng của nàng, luôn không thể thành công.

Hắn đi đến cửa Câu lạc bộ, mặt trên xuất hiện mặt của nàng, thật rõ ràng, hắn vội vàng ngồi vào trong xe, vừa xoay đầu đi, trên cửa kính xe vẫn là nàng, hiện tại hắn ở trong thang máy, lại nhìn thấy, chết tiệt! Hắn không thoát khỏi nàng được.

Mở cửa phòng tổng thống, hắn vất cravat màu bạc ra, ngồi xuống ghế xoay sau bàn công tác. Hắn mở ra một tập công văn, lại ngây người nửa ngày, một chữ cũng không vào đầu, buồn bực bẻ gãy chiếc bút trong tay.

Hắn bất đắc dĩ bóp bóp huyệt thái dương, chỉ cần là chuyện hắn quyết định phải làm, hắn liền không bao giờ cảm thấy áy náy.

Đại khái hôm nay uống hơi nhiều, ý nghĩ phát trướng, có chút say mà thôi.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên dọa hắn một chút,, hắn ngẩng đầu, cầm lấy di động tiếp nghe.

Sắc mặt hắn theo nội dung câu chuyện đối phương nói càng ngày càng u ám, cuối cùng rốt cuộc nghe không nổi nữa, đột nhiên đứng lên, cánh tay vung lên, di động như tên rời cung bay ra ngoài, đập vào vách tường cứng rắn phát ra một tiếng vang thúy liệt.