Chiều hôm sau, khi nghe tiếng gót giày của Miranda nện trên lối vào khu vườn, bà Doubtfire liền ngừng tưới cây.
“Mẹ các cháu đã đi điều hành đế chế về rồi đấy.”
Miranda đã kịp nghe những từ cuối khi bước vào cửa trước.
“Điều hành đế chế hả?” cô hỏi vọng vào từ ngoài sảnh.
“Xin lỗi cô,” bà Doubtfire trả lời. “Ý tôi nói là công ty. Tôi cứ nhầm lẫn hai từ này suốt mới chết chứ.”
Christopher lo lắng nhìn chị Lydia vừa làm bài vừa cười khúc khích. Miranda vào phòng nhưng không nhận thấy vẻ thích thú của đứa con gái. Như mọi ngày, cô cảm thấy kiệt sức và bàn chân dang đau nhức. Hài lòng nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, cô buông mình xuống cái ghế gần nhất rồi bỏ đôi giày chật ních ra.
“Cô uống tách trà cho đỡ mệt nhé?”
Miranda cầm tách trà với vẻ biết ơn. Trà thật tuyệt, cũng như ngọn lửa ấm áp và bà Doubtfire vậy. Tất cả những nghi ngại của cô tối hôm trước giờ đã tan biến, Miranda cảm ơn Chúa cho ngày cô đón nhận người phụ nữ to lớn, kém duyên dáng này vào nhà. Có thể bà Doubtfire là một người kỳ quặc. Nhưng trước hết và trên hết, Miranda là người làm kinh doanh, cô biết phải đánh giá mọi việc dựa trên kết quả. Cô nhận định rằng kết quả của quyết định đặc biệt này có chút gì đó thần kỳ. Bọn trẻ ngoan ngoãn và vui vẻ hơn, ngôi nhà luôn ngăn nắp, và người phụ nữ này làm bánh mì kẹp thịt ngon không kém gì Daniel. Những lúc như thế này, được nằm dài trên ghế bành trước ngọn lửa cháy rực với cốc trà trên tay trong khi hai đứa con lớn đã ngồi tập trung làm bài tập về nhà còn Natalie đang ngoan ngoãn chơi đùa với những con thú nhựa bé tí xíu xung quanh, Miranda nghĩ làm thế nào mà bốn người họ có thể sống được lúc chưa có bà Doubtfire.
Mỗi ngày bà ấy lại làm nên những điều ngạc nhiên mới. Rõ ràng bữa ăn tối bổ dưỡng đang được nấu trong lò, đống đồ cần ủi của ngày hôm qua đã được cất gọn gàng vào các ngăn tủ, con chim cút đã được ăn uống, và căn bếp đã sạch bóng không một vết bẩn. Nhưng bà Doubtfire vẫn đứng bên mấy cái cây trên giá sách, chiếc khăn đội đầu gật gù một cách lo ngại.
“Cây thài lài tím này đúng là không ổn rồi,” bà nói. “Lúc mới đến đây tôi cứ tưởng nó chết rồi cơ.”
“Cháu thấy nó có sao đâu,” Lydia nói. “Đó là một loài cây thân thảo nhưng sống rất dai, cháu thấy nó thú vị lắm.”
Bà Doubtfire nhìn con bé với nét mặt xấu xí không cần cố gắng.
“Thài lài tím có nguồn gốc từ rừng nhiệt đới,” bà giảng giải. “Nó phải mọc tốt um lên cơ chứ đâu lại thế này. Đây, cháu xem, lá của cái cây này thì có thể đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay hơi dị thường.”
“Nhưng bà đã tạo ra được kỳ tích với những cây còn lại đấy.” Miranda an ủi kho báu của mình. “Chúng ngày càng tươi tốt kể từ khi có bà chăm sóc.”
Quả thực chúng tươi tốt hơn thật. Thế là đám cây cảnh đã được cứu sống. Thậm chí những cây yếu ớt nhất cũng đã được cứu sống. “Cây cúc mắt huyền này trông ngứa cả mắt,” bà Doubtfire đã lẩm bẩm ngay ngày đầu tiên khi đang loay hoay thắt chiếc tạp dề mới tinh. “Còn cây sung rủ kia trông chỉ khá hơn khúc gỗ mục một tí.” Bà đã hì hụi nào là bón phân, rồi xịt nước, nào là tỉ mẩn lau từng cái lá, rồi lại chống thân cho đám cây cảnh. Và giờ đây, cây hoa cẩm chướng đã hồng lên, cây leo đang leo cao hơn, lá rậm rạp hơn, mầm non nhú lên, và tua ở những cây có giỏ treo đã mọc dài, ken dày và uốn lượn vướng cả vào tóc Miranda mỗi tối cô bước ra hiên.
Bà Doubtfire lấy làm hài lòng vô cùng.
“Tôi nghĩ mình cũng không đến nỗi phá cây cảnh của cô.”
“Phá ư!” Miranda giả vờ tức giận. “Làm gì có chuyện đó, bà đã làm được điều kỳ diệu cho ngôi nhà này. Bà giống hệt chồng cũ của tôi vậy. Anh ta rất mát tay.”
Cô nghe thấy tiếng khịt mũi khe khẽ phía sau và tự hỏi có phải Lydia bị cảm lạnh không. Nhưng cô chưa kịp quay lại xem có đúng thế không thì bà Doubtfire đã vỗ vỗ khuỷu tay cô để cô chú ý.
“Khi tôi đến trông chúng thảm hại lắm. Đúng là thảm hại! Tôi đã kịp thời cứu những cây hoa violet châu Phi. Nếu chậm một vài tháng nữa thì cả mấy cây mai dạ thảo cũng chết hết. Phải nói là cô chả chịu chăm sóc chúng gì cả.”
“Tôi cũng cố đấy chứ,” Miranda thở dài. “Chỉ là tôi không giỏi việc chăm sóc cây cối. Tôi đã bỏ công chăm sóc chúng đấy chứ, nhưng, sau khi Daniel đi, càng ngày chúng càng héo úa.”
“Những cái cây tội nghiệp,” Natalie nhẹ nhàng nói vẻ thương cảm.
Miranda thao thao bất tuyệt.
“Mùa xuân năm ngoái, thấy tình trạng mấy cây cẩm chướng như thế, tôi đã thử cắt tỉa một chút. Tôi đặt chúng vào lọ mứt rồi đổ đầy nước vào, đặt trên cái hộp gần nồi hơi dưới tầng hầm.”
“Không nên để cây của mình quá kiêu sa như vậy.” Nhận xét của bà Doubtfire khiến Miranda có cảm tưởng bà đang mỉa mai mình, như thế không giống bà chút nào.
“Chúng đã tốt lên mà,” cô biện bạch. “Vài tuần sau tôi còn thấy chúng mọc những mầm trắng nhỏ nhỏ ở dưới đáy lọ.”
“Rễ đấy,” bà Doubtfire nói. “Cái mầm trắng nhỏ nhỏ ở dưới đáy đó gọi là rễ.”
“Sau đó tôi cho chúng sang mấy lọ sơn cũ đổ sẵn cái gì đó màu nâu đậm - cái đó gọi là gì nhỉ?”
“Đất,” bà Doubtfire nói. “Chúng tôi, những người thích làm vườn, gọi là đất.”
“Không!” Miranda nhớ lại. “Đó là Phân Bón Số Hai của Bà Nimble Mát Tay!”
Cô vui vẻ ngồi xuống.
“Thật sao?” bà Doubtfire hỏi lại khi thấy rõ ràng Miranda coi như thế là hết chuyện. “Rồi sau đó thì sao?”
“Ồ. Sau chúng chết hết.”
Bà Doubtfire cố gắng tỏ ra không quá ngạc nhiên. Nhưng bà vẫn không thể bỏ qua mấy chuyện đã rồi.
“Chắc hẳn là cô không chịu bón phân cho chúng. Hoặc không tưới nước. Hoặc để chúng bị úng nước.”
“Hoặc làm chúng tàn lụi,” Lydia cũng hùa theo.
“Hoặc để chúng ở ngoài gió,” Christopher nói, gạt nỗi lo sợ sang một bên để cố gắng không bị lép vế trước sự thể hiện của các chuyên gia làm vườn.
“Con nghĩ chúng buồn lắm,” Natalie nói. “Hoa cẩm chướng ghét bị ướt chân.”
“Đúng vậy, chúng ghét phân ẩm,” bà Doubtfire đồng ý với Natalie.
Miranda nhìn chằm chằm. Giờ cô mới biết Natalie cũng am hiểu về cây cối. Nhưng càng ngày cô con gái út càng khiến cô ngạc nhiên hơn khi cô bé nói nhiều thứ kỳ lạ không thể học được ở trường. Rõ ràng, sau khi tan học, cô bé chỉ quẩn quanh bên bà Doubtfire, xem bà tưới cây, xịt nước, bón phân và tỉa cây, và họ nói chuyện với nhau về cây cảnh. Miranda rất hài lòng. Trong suốt mấy năm qua, cô thấy mình chưa gần gũi chăm lo cho con cái được, cô còn bận bịu ra ngoài kiếm tiền, thường xuyên mệt mỏi với việc kinh doanh ở công ty, bởi thế cô không còn hơi sức đâu mà ngồi thích thú lắng nghe các con trò chuyện nữa. Miranda thấy nhẹ hẳn người vì bà Doubtfire kỳ diệu vô cùng. Từ khi có bà, mọi thứ đều trở nên dễ dàng, và khi đã dễ dàng hơn thì mọi thứ lại thú vị hơn. Thậm chí những giờ làm việc cũng bớt căng thẳng hơn bởi vì Miranda hoàn toàn không phải lo lắng liệu mình có phải đối mặt với những chuyện bực mình hay phiền phức khi về nhà không.
Người phụ nữ này thực sự là có tài. Thậm chí còn đáng ngưỡng mộ hơn nữa là bà vô cùng quyết đoán. Bà không thích “chờ xem đã”. Và không hề giống với mấy bà mấy cô Miranda từng thuê để giúp cô trong thời gian cô tới công sở, Miranda chưa lần nào thấy bà Doubtfire nói câu nói cũ mòn nhàm chán của mấy người trông trẻ: “Cái này thì ta không biết đâu. Đợi mẹ cháu về rồi hỏi xem thế nào nhé.”
Hoàn toàn ngược lại. Dường như bà hoàn toàn không có ý niệm là bọn trẻ, đầu tiên và trên hết, thuộc về Miranda. Dường như bà nghiêm túc cho mình toàn quyền của một người mẹ đúng nghĩa. Thậm chí ngay lúc này, khi Miranda đang ở đó nhấm nháp tách trà thứ hai và duỗi thẳng chân về phía ngọn lửa ấm, bà Doubtfire đột nhiên quát Christopher không được ngồi kênh chân ghế lên, lại còn nhắc nhở Natalie bé bỏng rằng cô bé có lẽ sẽ làm vui lòng tất cả mọi người trong phòng nếu không cho tay vào mũi nữa.
Lúc đầu Miranda cảm thấy đôi chút bối rối trước kiểu chia đôi quyền lực bất thành văn này. Nhưng rồi cô đã thoải mái khi thấy sự phân quyền này mang lại lợi ích rõ rệt, khi thấy việc đó làm cho mọi mặt của cuộc sống hằng ngày trở nên thật suôn sẻ và dễ dàng sau một khoảng thời gian dài rối tinh rối mù lên.
“Tôi đã nhắc nhở Lydia là mai con bé sẽ không được đến rạp hát cùng bố nếu môn sử của nó không khá lên,” bà Doubtfire nói. “Tiếc là cô không về sớm hơn! Tôi đã bắt Christopher đánh toàn bộ giày dép, kể cả những đôi chỉ cần chải qua một lượt là sáng bóng.”
Bà đứng dậy, chỉnh lại cái váy vải tuýt nặng trịch.
“Cứ thế này tôi lại lỡ xe buýt mất. Trước khi về tôi sẽ bỏ thêm than vào lò sưởi cho cô nhé?”
Đưa cánh tay to lớn nhấc bổng thùng than, bà đặt nó ra phía sau nhẹ nhàng như không rồi bỏ thêm một lượt than vào lò sưởi.
“Này cô, tôi đã thỏa thuận với Natalie là từ giờ trở đi cô bé sẽ có nhiệm vụ bỏ bát đĩa ra khỏi máy rửa bát rồi đấy.”
“Bà thật là một kho báu, bà Doubtfire ạ,”
Miranda lẩm bẩm. “Bà còn hơn một gã chồng gấp trăm lần.”
“Chắc chắn điều đó còn phụ thuộc vào việc đó là chồng của ai, phải không?”
Miranda cười khúc khích.
“Ờ thì, cứ biết là hơn chồng tôi cái đã.”
“Ồ, vậy ư?” bà Doubtfire ngập ngừng khi với cái túi xách tay bằng da cá sấu của mình.
Đằng sau chiếc ghế mẹ đang ngồi, Christopher và Lydia quay sang nhìn nhau. Christopher cắn môi. Thằng bé luôn thấp thỏm không yên mỗi lần bố nấn ná mãi chưa chịu về sau khi mẹ nó về nhà. Đối với Christopher, một khi Miranda đã về nhà thì mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của bà Doubtfire đều rất nguy hiểm. Mối nguy hiểm nằm ở mọi nơi. Sự cố khủng khiếp có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Bà Doubtfire có thể làm rơi vật nặng nào đó vào chân và vô tình thốt ra những lời chửi thề không lẫn vào đâu được của Daniel. Khăn trên đầu bà có thể rơi ra. Bà có thể quên không chốt cửa nhà vệ sinh, và, chuyện cá nhân bị lộ lại kéo theo những chuyện khác. Thậm chí ngay bây giờ, biết đâu trong không khí ấm áp đầy mê hoặc của căn phòng như thế này, bà Doubtfire lại sơ ý xắn tay chiếc áo cánh diêm dúa lên làm lộ ra hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp.
Nhưng Lydia cười toe toét ra chiều khoái trí lắm. Con bé rất thích những giây phút thế này, khi bố nó tạm thời núp trong bộ dạng bà Doubtfire và gợi chuyện để Miranda nhớ lại và kể về những ngày tháng hôn nhân tồi tệ trước đây. Đúng là rất nguy hiểm, nhưng cũng thật hấp dẫn khi nghe bà Doubtfire vạch trần những lời nói hớ của Miranda, giúp con bé hiểu sơ qua về nguyên nhân khiến hôn nhân của họ tan vỡ. Mấy tuần qua con bé đã gỡ bỏ được ít nhiều định kiến sai lầm về bố mẹ. Con bé đã hiểu chuyện hơn. Để nghe được những chuyện quá khứ nhỏ nhặt nhưng hấp dẫn như thế thì dò dẫm trên bãi mìn này cũng đáng.
Và không chỉ có con bé như vậy. Daniel cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc khám phá đầy mạo hiểm này - quả thực, anh có vẻ bắt đầu thích thú những lần tán chuyện ngắn ngủi và liều lĩnh diễn ra hằng ngày, đó là trò bịt mắt bắt dê mạo hiểm, trong đó người vợ cũ của anh luôn phải làm người bị bịt mắt.
“Cậu ấy không phải là kho báu sao, chồng cũ của cô ấy?”
“Lạy Chúa, anh ta thì còn khuya!” Miranda tháo kẹp tóc ra khỏi mái tóc tuyệt đẹp của mình. “Để tôi kể cho bà nghe anh ta tệ như thế nào.”
“Được. Cô kể đi.”
Christopher làm bài tập không yên. Lydia thì vểnh tai lắng nghe. Natalie cũng ngẩng mặt lên khỏi đám thú nhựa.
“Chồng tôi là...” Miranda hít một hơi thật sâu khi những ký ức vẹn nguyên và sống động về Daniel lại ùa về sau vài năm nguôi ngoai đi phần nào. “Kẻ vô trách nhiệm nhất mà tôi không may gặp phải, chưa nói đến chuyện kết hôn.”
“Ồ, làm gì đến nỗi thế chứ!”
“Ôi, thật đấy! Anh ta vô trách nhiệm kinh khủng, có trách nhiệm với bản thân anh ta còn khó chứ chưa nói gì đến trách nhiệm với gia đình, vợ con.”
“Vậy cậu ấy đã làm gì?”
“Để tôi kể cho mà nghe.” Tức giận với những ký ức ùa về, Miranda hất đầu. Những lọn tóc đỏ óng rơi xuống. Cô hất mạnh mái tóc, tóc rũ xuống quanh mặt khiến cô như một thiên thần báo thù.
“Con mụ vu không trắng trợn!” Daniel thầm nghĩ. “Đồ phét lác bệnh hoạn. Đồ bội bạc! Đồ ăn không nói có!”
“Ừ, cô kể đi?” anh gợi chuyện với giọng ngọt ngào.
“Bà biết không,” Miranda nói.
Mọi người cùng yên lặng lắng nghe.
“Lần đầu tiên tôi nhận ra tôi đã lấy phải một gã điên,” Miranda bắt đầu kể, “là trong ngày cưới của mình. Lúc đó tôi mười chín tuổi. Tôi đã mặc váy trắng dài quét đất, trên tóc cài những bông hoa màu cam. Đó là một buổi chiều mùa xuân tuyệt đẹp, những đám mây trắng mềm mịn trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm. Mọi người đều được mời ngoại trừ hai ông chú đáng thương mà mẹ tôi thực sự không bao giờ muốn mời. Đó lẽ ra phải là một ngày hoàn hảo...”
“Con nghĩ là con nghe chuyện này rồi,” Christopher lên tiếng, cố gắng hết sức để ngăn mẹ lại với hy vọng bố cầm túi ra về.
“Suỵt!” Natalie trách. “Anh yên để mẹ kể!”
“Phòng Đăng ký Kết hôn ở ủy ban thị trấn. Mẹ đến thì thấy bố các con đang đứng ở bậc cửa nhìn một bà ở lối vào siêu thị bên cạnh.”
“Con biết rồi, con nghe chuyện này rồi,” Christopher nói, mong là có thể chặn mẹ lại.
“Anh trật tự đi!” Natalie gắt với anh.
“Bà ta đang cố gắng cho đi mấy con mèo con. Bên cạnh bà ta là một hộp các tông, những đôi tai và cái mũi hồng hồng nhỏ xinh của lũ mèo cứ trồi lên tụt xuống miệng hộp. Bà ta có một cái bảng viết rằng lũ mèo con rất cần một ngôi nhà, và nếu con nào không được nhận nuôi trước khi siêu thị đóng cửa thì có thể bị vứt bỏ.”
Natalie ngồi say sưa lắng nghe. Mẹ cô bé tiếp tục kể.
“Mẹ biết tại sao Daniel lại thích thú đến vậy. Con mèo của anh ta cũng vừa mới sinh được một ổ mèo con tám tuần trước dó, song anh ta vẫn chưa tìm được ai nhận nuôi chúng, mà bố mẹ thì đang định đi nghỉ trăng mật.”
“Ở đâu hả mẹ?” Lydia hỏi.
“Miền Bắc Scotland,” bà Doubtfire trả lời cô bé.
Miranda hết sức ngạc nhiên.
“Sao bà biết?”
Bà Doubtfire hơi lúng túng mất một lúc rồi mới giải thích.
“Cô có nhớ mấy bức ảnh đóng khung vứt xó ở đáy tủ của cô không? Tuần trước tôi đã lau chùi chúng và không thể không chú ý tới bức có một anh chàng đẹp trai đang hôn trộm cô ở bàn cà phê trên bờ biển.”
“Nhưng sao bà lại đoán đó là tuần trăng mật của chúng tôi?”
“Ồ!” Bà Doubtfire có vẻ hơi căng thẳng. “Hôn nhau ở nơi công cộng ư?”
“Vậy sao bà đoán được là ở Scotland?”
“Tôi nhận ra những vách đá. Và thời tiết nhìn có vẻ không đẹp lắm...”
“Thôi mà mẹ!” Natalie năn nỉ. “Thế mấy con mèo đáng thương thì sao? Kể cho con về lũ mèo đi mẹ. Con xin mẹ đấy!”
Bị phân tán, Miranda trở lại câu chuyện trong khi Christopher thở phào còn bà Doubtfire kín đáo lau mồ hôi tay.
“Trông thấy mẹ là bố con vội bước xuống bậc thềm. ‘Em yêu’ anh ta nói. ‘Anh vừa nói chuyện với bà kia. Lúc đầu bà ta có sáu con mèo. Bà ta đã đứng đó dầm mưa cả ngày hôm qua, sáng nay mưa to thế mà bà ấy vẫn đứng, đứng tới chiều nay luôn đấy. Bây giờ bà ta chỉ còn lại hai con, một cô bé trong quán đã hứa sẽ chăm sóc một con.”
Mặt Natalie cho thấy rõ tâm trí cô bé đang bị quá tải.
Miranda tiếp tục.
“Lúc đó bố mẹ đã bị muộn. Mẹ kéo tay bố vào ủy ban thị trấn. Tất cả mọi người đang chờ, và bố mẹ kết hôn ngay lúc đó. Bố con rất lo lắng, anh ta đánh rơi nhẫn tới hai lần.”
“Cô không cần một người dự báo thời tiết mới biết gió đang thổi theo hướng nào,” bà Doubtfire nhẹ nhàng trách cô. “Đáng lẽ cô nên dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa, trước khi mọi chuyện quá muộn.”
“Anh ta cũng vậy!” Miranda trả lời gay gắt.
“Ồ, đúng thế. Anh ta cũng nên làm thế. Chuyên đó thì khỏi phải bàn!”
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lydia, nếu bố hoặc mẹ nó dừng lại vào lúc đó thì cả nó, em trai và em gái nó đều không bao giờ được sinh ra. Đó là ý nghĩ khó chịu nhất đối với con bé. Trong khi con bé cố gắng nhét suy nghĩ đó vào một xó xỉnh nào đó trong đầu để khi khác nghĩ tiếp thì Miranda lại nói.
“Dù vậy, mẹ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dừng lại. Mẹ đã vô cùng hạnh phúc. Mẹ yêu anh ta, và muốn anh ta, và cuối cùng đám cưới đã diễn ra. Bố mẹ bước ra khỏi bàn đăng ký, và tất cả bạn bè của bố mẹ ào lên để ôm hôn bố mẹ và...”
Cô bất ngờ dừng lại.
“Sao nữa...?”
“Sao nữa...?”
“Sao nữa...?”
Daniel không tham gia vào dàn đồng thanh. Anh thừa biết chuyện gì xảy ra sau đó.
“Và bố các con bỏ đi!”
“Bỏ đi ư?”
“Bỏ đi ư?”
“Bỏ đi ư?”
“Bỏ đi! Biến mất. Không thấy đâu cả. Chuồn mất. Biến mất.”
“Thế mẹ đã làm thế nào?”
“Thì còn biết làm gì nữa chứ? Một lúc sau, mẹ nhờ bác con vào nhà vệ sinh nam xem anh ta có đó không. Bác quay lại và lắc đầu. Thế là tất cả mọi người loanh quanh ở tiền sảnh, ai nấy đều tò mò, họ túm tụm thành nhóm và thì thầm to nhỏ, tự hỏi liệu có phải chú rể lại chơi trò chạy trốn chỉ một phút sau khi cưới không. Bà ngoại nước mắt giàn giụa còn ông ngoại thì đằng đằng sát khí.”
“Ôi!” Natalie thốt lên. Cô bé cố tưởng tượng ra hình ảnh ông ngoại béo ú và đáng yêu của mình đằng đằng sát khí nhưng không thể.
“Thế còn mẹ ạ?” Lydia bị cuốn vào câu chuyện. “Còn mẹ thì sao?”
“Mẹ ư?” Miranda giật sợi chỉ bung ra ở áo ra. “Mẹ cảm thấy như trời đất đảo lộn. Mẹ xấu hổ, đau đớn, bối rối không biết giấu mặt vào đâu. Đám cưới của mẹ đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Tất cả những gì mẹ biết lúc đó là mọi thứ khác cũng đổ vỡ theo.”
“Điều đó thật là khủng khiếp với mẹ,” Lydia nói. Cô bé nhìn bà Doubtfire đầy ẩn ý trong khi nói với mẹ.
Bà Doubtfire nhăn mặt, coi thế là thể hiện sự cảm thông với Miranda. Miranda tiếp tục hồi tưởng.
“Mẹ buộc lòng phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ vẫn đi tiếp từ người khách này đến người khách khác, cười cười, tán chuyện và nghịch tóc. Mỗi khi có ai đó hỏi chuyện gì đã xảy ra với Daniel, mẹ đều khăng khăng là anh ta sẽ trở lại ngay, và có lẽ đang lập kế hoạch đem lại điều ngạc nhiên thú vị nào đó.”
“Và bố đã làm thế phải không ạ?”
Lydia giữ ánh mắt lạnh băng, bí hiểm nhìn bà Doubtfire.
“Ồ...” Miranda trả lời khô khốc, “đúng là một điều ngạc nhiên thật...”
“Là gì hả mẹ?”
“Cứ từ từ. Sau khoảng hai mươi phút, khi mẹ sắp bị chết vì xấu hổ thì người gác cửa rụt rè tiến đến bảo ông ngoại rằng mọi người phải rời khỏi đó. Còn có đám cưới nữa mà mọi người lại đang chiếm dụng tiền sảnh. Do đó, mọi người phải ra ngoài đứng trên bậc cửa. Và bố con ở đó.”
“Ở đâu ạ?”
“Ở ngay dưới bậc cửa, ngay trước mặt mọi người. Bố con vừa mới nhảy xuống khỏi xe buýt 27. Tay cầm một hộp các tông.”
“Ngạc nhiên quá!” Natalie hét lên, và vui sướng vì cuối cùng bố đã lấy lại được danh dự.
Miranda nhìn con đầy thương cảm rồi tiếp tục kể: “Sau đó, ngay trước mặt tất cả mọi ngiủi, khi mọi con mắt đều dồn về phía mình, bố các con ôm cái hộp bên sườn, chạy lên nắm chặt tay mẹ. ‘Nhanh lên,’ anh ta hét lên. ‘Kẻo bà ấy đi mất bây giờ!’ Anh ta đã lôi xềnh xệch mẹ xuống bậc thềm. Anh ta làm tay mẹ thâm tím lại. Làm rách toạc váy của mẹ. Trước mặt tất cả mọi người, anh ta kéo mẹ đến chỗ người phụ nữ nghèo tuyệt vọng và kiệt sức đang đứng trước cửa siêu thị mong tìm nhà cho con mèo cuối cùng của bà ta. ‘Đây!’ Anh ta nói với bà kia. ‘Cho bà này!’ Và các con có biết anh ta đã làm gì không?”
Natalie ngồi không yên, háo hức được nghe tiếp.
“Anh ta mở nắp hộp các tông và nhón những con vật mềm mại đang vẫy vẫy đuôi vào hộp của bà kia. Cho cả lứa luôn! Thêm tám con mèo nhỏ bé, ngoan ngoãn, yếu ớt và đáng yêu! Bà ta đâm hoảng. Hoảng thật sự! Mẹ còn tưởng bà ta sắp ngất vì sốc. Bà ta sợ không thốt lên lời. Và mẹ chưa kịp nói hoặc làm gì thì Daniel đã kéo mẹ đi, lôi xềnh xệch mẹ qua vỉa hè đông đúc rồi đẩy bừa lên chiếc xe buýt chạy ngang qua. Mẹ vùng vẫy để nhảy xuống xe và quay lại chỗ bà kia, nhưng Daniel cản lại. Anh ta dúi mẹ vào tấm biển Không hút thuốc và hôn mẹ đến lúc đèn xanh, và xe buýt chạy quá nhanh nên mẹ không dám liều nhảy xuống.”
Cả ba đứa trẻ đều tròn mắt nhìn, còn bà Doubtfire trông thiếu tự nhiên nhất.
“Sau đó cả xe buýt bắt đầu vỗ tay. Họ hoan hô Daniel vì đã trao cho cô dâu mới một nụ hôn thật nồng nàn. Mẹ thì giận điên lên, mẹ tát cho anh ta một cái. Ai nấy đều nhăn mặt quay lại phía trước và thì thầm to nhỏ rằng mẹ hung dữ và chàng thanh niên tốt bụng kia rõ ràng đã mắc phải sai lầm tồi tệ nhất trong cuộc đời.”
Cô thở hắt ra thật mạnh.
“Ồ, có thể mẹ có gì đó không tốt. Có thể mẹ đã nhìn nhận mọi việc một cách sai lầm. Tất cả những gì mẹ có thể nói với các con là, mẹ nước mắt ngắn nước mắt dài đứng trên xe buýt chạy với vận tốc hai lăm dặm một giờ rời bữa tiệc cưới của chính mình trong chiếc váy cưới bẩn thỉu và xộc xệch. Mẹ nhận ra rằng mẹ đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, quá khủng khiếp vì đã cưới một người vô trách nhiệm nhất trên thế giới.”
Căn phòng im lặng hồi lâu. Natalie đang nghĩ đến người phụ nữ đáng thương với đôi chân đau nhức phải đứng bên bức tường gạch lạnh thấu xương ngoài siêu thị thêm hai ngày nữa, thậm chí là lâu hơn, vì lại có thêm một hộp đầy mèo con. Natalie nghĩ nó giống như những giờ giải lao dài vô tận ở trường mà không có bạn nào nói chuyện với mình, và không có trò gì chơi cho đỡ lạnh...
Christopher thấy thích thú vì thằng bé chưa bao giờ được nghe chuyện đặc biệt này. Cho dù mẹ nó muốn quên chuyện này đi, và bố nó vô cùng xấu hổ không muốn nhắc tới nữa, thì chí ít ông bà ngoại cũng phải nói đến chuyện đó một hai lần chứ. Xét cho cùng, họ đã phải bỏ ra một khoản tiền cho lễ cưới và bữa tiệc cưới bị phá hỏng đó. Họ chắc hẳn rất buồn bực và tức giận.
Có điều lạ là họ không bao giờ nói tới chuyện đó, thậm chí...
Lydia tự hỏi liệu một đám cưới truyền thống trong nhà thờ thông thường có gì khác biệt không - ngoại trừ cư xử điên khùng của bố con bé như ở đám cưới này. Cuối cùng, con bé nghĩ có lẽ cũng không có gì khác biệt. Nó nghĩ vấn đề ở đây là thiếu tôn trọng; không phải là đôi với lễ cưới, mà là đối với cảm xúc và mong muốn của mẹ nó. Nhìn theo một hướng nào đó thì câu chuyện rất buồn cười. Lydia có thể thấy điều đó. Nhưng chỉ là cái nhìn của người ngoài cuộc sau một thời gian dài. Vào thời điểm xảy ra, chuyện đó không hề buồn cười chút nào và không thể tha thứ được. Nhất là nụ hôn trên xe buýt. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ sau khi cưới, vậy mà bố nó đã biến nụ hôn ấy thành một trò giả dối và khôi hài. Nếu con bé ở trong hoàn cảnh của mẹ...
“Nếu con là mẹ thì con đã giết bố rồi!”
Chiều sâu cảm xúc trong giọng nói của con gái khiến Miranda ngạc nhiên. Và cả Daniel cũng vậy. Mất bình tĩnh, anh cố gắng bào chữa cho mình nhưng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
“Chuyện qua lâu lắm rồi, mà cô thân mến. Như nước chảy qua cầu và trôi đi thôi. Tôi chắc là cậu ấy đã tốt hơn nhiều sau khi cưới.”
“Ngược lại,” Miranda phản bác. “Anh ta còn tồi tệ hơn kia.”
“Như thế nào hả mẹ?” Lydia hỏi.
“Ồ,” Miranda trả lời. “Lúc mới đi trăng mật, anh ta đã nhỏ to với một người Do Thái ngồi chung toa tàu với chúng tôi suốt từ Luân Đôn lên Inverness là tất cả thức ăn trên tàu Anh đều được nấu bằng mỡ lợn. Người đàn ông đáng thương chắc hẳn đã chết đói nếu mẹ không phát hiện ra điều đó khi tàu đến York!”
“Chuyện này thì chắc chắn con nghe rồi,” Christopher nói. Và gạt phăng ý định bảo vệ bố mình, thằng bé nói thêm như trêu chọc: “Cả chuyện con mèo của bà Hooper bị kẹt ở trên cây đu nữa.”
“Sao chị không nhớ chuyện đó nhỉ,” Lydia nói.
Bà Doubtfire húng hắng ho vài tiếng nhưng chẳng ai để ý. Tất cả đang chăm chú nghe Christopher.
“Một buổi sáng, con Kittykins bị kẹt vào cây đu. Thế là nó cứ kẹt ở đấy cả ngày luôn. Khi trời tối mịt, nó thậm chí không nhìn được những mẩu thức ăn rải dưới gốc cây để dụ nó xuống, bà Hooper hoảng lắm. Bà bắt đầu đi mượn thang rồi khua lọc cọc. Bà làm cả phố mất ngủ hàng giờ liền, hết gọi con mèo lại gõ vào cửa kho trong vườn, rồi đập thang vào cành cây. Đến hai giờ sáng thì bố không chịu được nữa. Bố mở toang cửa sổ, đang mặc đồ ngủ mà bố vẫn thò người ra hét: ‘Đừng có mà làm ồn nữa, đi ngủ đi cho người ta nhờ!’ Bà Hooper hét vọng lại: ‘Nhưng còn Kittykins đáng thương thì sao?’ Thế là bố gào hết cỡ với bà Hooper: ‘Vì Chúa, bà kia! Bà năm nay đã bốn mươi chín rồi! Bà đã nhìn thấy được mấy bộ xương mèo trên cây hả?”"
“Thế mà chị không biết,” Lydia nói át tiếng hắng giọng liên tục của bà Doubtfire. “Chị chỉ biết chuyện khi mọi người đang đứng khóc ở đám tang chú Jack.” Con bé cười thật lạ lùng với bà Doubtfire. “Bố đã giả vờ bị chiếc xe tang nghiến vào chân.”
“Thế rồi sao ạ?” Christopher hỏi.
“Người lái xe tang suýt lên cơn đau tim. Bố nhảy lò cò một chân, tay ôm chân kia, bỗng bố bị mất thăng bằng và ngã xuống cái huyệt vừa mới đào.”
“Con cũng nghe chuyện này rồi à?” Miranda nói.
“Con nghe cô Ruth kể,” Lydia trả lời. “Cô ấy đã kể với con hôm bố làm việc gì đó còn tệ hơn.”
“Còn tệ hơn á?” Christopher nghểnh tai lắng nghe. “Chuyện gì thế? Chị kể đi, nhanh lên!”
Gương mặt của bà Doubtfire tối sầm lại khi Lydia kể.
“Chuyện đó xảy ra mấy năm trước.” Có chút gì đó là lạ như đe dọa trong giọng nói của Lydia mà Daniel đã không để ý đến. “Cô Ruth đến thăm em bé.”
“Em bé nào ạ?” Natalie hỏi.
“Là em đấy,” Lydia nói với cô bé. “Lúc đó em còn bé xíu, Natty ạ. Em nhỏ quá nên không thể tự ngồi được. Để em tự ngồi là em ngã lộn nhào mất, mà em đã ngã khá nhiều đấy.”
Natalie cười khúc khích, không thực sự tin những điều chị mình nói.
“Em đang ngủ. Cô Ruth vừa mới thay tã cho em ở ghế xô pha, xong em ngủ ngay trên ghế, giữa mấy cái gối. Cô Ruth không muốn bế em lên đặt vào nôi vì sợ em sẽ thức dậy, nhưng cô phải đi vệ sinh. Cô nói lúc đấy cô mót lắm rồi. Từ lúc đến, cô chưa có lấy một phút nào rảnh. Đúng lúc đó thì bố vào phòng, thế là cô Ruth nhờ bố trông chừng em. ‘Đừng để cháu lăn khỏi ghế nhé,’ cô nhắc nhở rồi lật đật rời khỏi phòng. Cô đóng cửa nhà vệ sinh rồi chốt lại hẳn hoi. Cô vừa mới tụt quần xuống và ngồi lên bệ thì nghe thấy có tiếng cộp khủng khiếp trong phòng khách. Cô nói: ‘Đúng là tiếng đứa trẻ ngã cộp đầu xuống đất rồi!’ Cô sấp ngửa lao ra khỏi nhà vệ sinh, quần lót còn chưa cả kịp kéo lên.”
Lydia ngừng lại. Bà Doubtfire thò tay lấy túi xách dưới gầm ghế.
“Tất nhiên, là tại bố. Bố đã cố tình giậm chân trên tấm ván sàn.”
Bà Doubtfire đứng dậy, túi xách ôm khư khư trước ngực. Mặt bà đanh lại còn giọng thì lạnh băng.
“Tôi nghĩ tôi nên về thôi,” bà nói với mọi người. “Tôi chắc là những mẩu chuyện nhỏ nhặt về bố bọn trẻ sẽ giúp cả nhà vui vẻ cho đến khi đi ngủ.” Có chút chế giễu gợn lên dưới lớp băng trong giọng nói của bà. “Thú thực là tôi không ngờ cô lại phải chịu đựng những chuyện khủng khiếp đến thế.”
Miranda đã không nhận ra sự mỉa mai trong giọng nói đó.
“Đúng là kinh khủng,” cô đồng ý. “Điên hết cả đầu bà ạ. Tôi cũng phải thú nhận rằng tôi là một người khá khắt khe. Nhưng đôi khi tôi có cảm tưởng như Daniel có thể làm hoàn hảo mọi việc trên đời ngoại trừ việc làm một người bình thường và có trách nhiệm!” Cô thở dài. “Ban đầu có thể đó chính là điều hấp dẫn tôi. Bản thân tôi đã quá nghiêm túc và cẩn trọng, có thể tôi đã nghĩ rằng anh ta sẽ đem đến sự thay đổi tốt đẹp, tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh ta có thể thay đổi tôi.” Cô lại thở dài, lần này còn não nề hơn. “Nhưng hôn nhân lại không như thế. Con người ta không bao giờ có thể thay đối ngoại trừ những điều nhỏ nhặt bên ngoài. Thế nên tôi đến là khổ. Sống với Daniel giống như là sống trên một lưỡi dao. Tôi không bao giờ biết được anh ta sẽ làm gì tiếp theo.” Cô xòe tay giống hệt như Daniel làm mỗi khi anh nói về cô. “Nói cho cùng, bà biết đấy, điều tôi quan ngại nhất không phải là anh ta vô trách nhiệm. Mà là anh ta làm tôi mất mặt. Mất mặt thực sự, mất mặt kinh khủng, tưởng như có thể vỡ tung đầu vì những việc tức điên lên mà anh ta đã làm.”
Ngồi sau ghế của mẹ, Lydia ngang nhiên mở quyển sách tiếng Pháp ra và đưa tay lên bịt chặt lỗ tai. Con bé bỗng cảm thấy giận bố kinh khủng, và muốn bố biết điều đó. Đối với Lydia, dường như bố nó đã làm một điều rất sai trái và xúc phạm khi để mẹ nó giãi bày tâm sự một cách thẳng thắn và chân thành, mà không hề biết rằng mình đang nói với Daniel. Lydia nghĩ đó là một kiểu phản bội rẻ mạt cũng giống như nụ hôn giả tạo trên xe buýt, thế nên con bé không còn muốn nghe bất kỳ điều gì nữa.
Nhận thấy con gái thay đổi thái độ, Daniel cố gắng kết thúc câu chuyện cho nhanh.
“Tất cả những chuyện đó đã qua lâu lắm rồi. Cô cậu đã ly dị mấy năm trời rồi còn gì. Chuyện qua cả rồi.”
“Qua ư?” Tách trà của Miranda rơi khỏi thành ghế khi cô đứng lên. “Qua ư? Chuyện không bao giờ qua cả! Còn tồi tệ hơn ấy chứ! Anh ta tồi tệ chưa từng thấy, còn tôi thì vẫn không được báo trước, không kiểm soát được hành động của anh ta, thậm chí không có một cơ hội để giãi bày suy nghĩ của tôi về anh ta!”
Cô bước ngang qua căn phòng. Trong một khoảnh khắc thật khủng khiếp, Daniel nghĩ cô đang tiến đến đánh mình. Nhưng cô lại cúi xuống giá sách cạnh cái ghế anh đang ngồi.
“Thực sự đã qua ư? Bà xem mới dạo nọ ông Hooper ở nhà bên đã mang cái gì sang đây này!”
Cô giật mạnh một vật gì đó bị kẹt sau giá sách.
“Để tôi cho bà xem! Chính hàng xóm của tôi vẽ đấy!”
Cô cố kéo. Nhưng rõ ràng là bức tranh đã bị kẹp chặt sau giá sách khó mà lôi ra được.
Hình dung quá rõ những bức tranh dở dở ương ương mà bà Hooper mang từ lớp vẽ về, bà Doubtfire bồn chồn hỏi.
“Cô có chắc làm thế này là sáng suốt không? Trước mặt bọn trẻ...”
Miranda phớt lờ bà. Cô nghiên răng nghiến lợi lay giá sách. Và cuối cùng cũng lấy được: thành tựu nghệ thuật đẹp đẽ nhất của bà Hooper.
Daniel chỉ cần liếc qua một cái cũng đủ cảm nhận được nỗi nhục nhã cay đắng. Bức vẽ thật kinh tởm. Trong bức vẽ, anh đứng thật lóng ngóng và kỳ cục, bốn chi thì có đến ba bị bà ta bóp cho méo ma méo mó. Một vài chỗ trên da bị bôi màu cánh dán dơ dáy, một số chỗ khác thì như màu hoa anh thảo độc. Chân anh nhìn xấu xí giống như hai cái bướu bị biến dạng. Điều tồi tệ nhất là bà ta vẽ anh y như anh đã tạo hình, hoàn toàn khỏa thân.
Anh đã cố gắng không nhìn vào đó. Nhưng anh vẫn phải nhìn. Và ở đó, ẩn trong đám lông lún phún đỏ bất thường ở phần dưới cơ thể anh được bà Hooper chiếu cố đến với phong cách có thể nói là phóng khoáng nếu bớt phần phóng túng, là phần riêng tư nhất của anh - một cái bướu con tí, èo uột và tái nhợt lồ lộ ra, gần như nổi bật.
“Không thể tin được!” anh thét lên vì bị sốc cực độ.
“Chính xác!” Miranda đắc thắng. “Người ta sẽ nghĩ gì đây?”
Bà ôm chặt túi xách vào ngực vì hoảng hốt.
“Cô không định mang nó ra triển lãm đấy chứ?”
Lydia khúc khích cười.
“Sao lại không ạ?” con bé hỏi. “Mẹ cứ treo trên lò sưởi ấy. Người ta chả bảo sau khi bố mẹ ly dị, con cái được thấy bố chúng càng nhiều càng tốt còn gì?”
Christopher cười bò ra. Natalie thì cố nín cười.
“Có gì hay ho mà cười,” Miranda nạt bọn trẻ. “Chẳng có gì thú vị cả. Bây giờ thế này, sáng nay mẹ chợt nảy ra ý nghĩ phải bắt bố các con tiếp tục trò chơi ngốc nghếch này ngay trong chính căn nhà của chúng ta!”
Không khí im lặng chết chóc bao phủ khắp căn phòng. Liệu có phải họ đều đã bị lộ tẩy rồi không? Lẽ nào Miranda đã phát hiện ra?
Chắc chắn cô đang giận sôi máu.
“Phải thế chứ! Hay không? Anh ta sẽ đứng ngay trên chiếc thảm này, hoàn toàn khỏa thân, thật trơ trẽn!”
“Tôi...? Anh ta ư?”
“Đúng vậy! Tôi không tìm được cách nào để ngăn cản anh ta. Bởi vì tôi đã quá ngốc nghếch khi hứa với bà Hooper rằng nếu đám thợ thuyền vẫn tới nhà bà ta khi trường nghệ thuật nghỉ giữa kỳ thì lớp họ có thể học ở đây!”
Bà Doubtfire chết điếng người khi nghe thấy thế. Bà quả quyết: “Họ hẳn phải có chỗ khác học chứ.”
Miranda cau có.
“Bà nghĩ thế sao? Nhưng có vẻ như cả cái lớp đấy vị nào không sống dưới tầng hầm thì cũng sống trên xe tải hoặc trên thuyền!” Môi cô cong lên khi cô hằn học nói thêm: “Đó là những người không chịu sống trong trại tế bần.”
Daniel cay đắng hối hận vì đã hẹp hòi khi mọi người ở lớp mỹ thuật muốn một người tự nguyện cho lớp mượn nhà mình. Đáng ra anh không nên nói rằng anh đang sống trên thuyền.
“Vậy họ sẽ đến đây hết sao?”
“Lúc mười giờ sáng thứ Ba tới.”
Bà Doubtfire để bộ ngực thênh thang được thở phào nhẹ nhõm pha chút thẹn thùng khi thấy điểm đầu tiên và duy nhất tươi sáng trong toàn bộ câu chuyện rối tung này.
“Tôi rất vui vì tận ba giờ chiều thứ Ba mới tới đây. Tôi sẽ không phải dây dưa vào việc này.”
“Ồ, nhưng bà sẽ phải đến!”
“Nhưng sáng thứ Ba thì tôi lại bận mất rồi.”
“Bà Doubtfire, tôi chỉ còn biết trông cậy bà thôi,” Miranda năn nỉ. “Tôi không thể để từng ấy người vào nhà nếu không có ai đó mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng ở nhà.”
“Nhưng, tôi không dám chắc...”
Miranda lập tức dập tắt vẻ lúng túng của người giúp việc bằng sự quả quyết của một người trả lương đều đặn.
“Chắc chắn chứ, bà Doubtfire, chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu là có thể bà phải đến vào những lúc khác, như khi bọn trẻ bị ốm hoặc khi người ta đến giao hàng, hoặc khi giáo viên nghỉ dạy. Phải có ai đó ở đây. Bà đừng làm tôi thất vọng.”
Bà Doubtfire vẫn đang cố gắng tìm cho ra một lý do hợp lý nghe sao xuôi xuôi tai vì bà không thể đưa trà cho mọi người đang đứng ở một phía của căn phòng trong lúc đang đứng khỏa thân ở phía kia.
“Nhưng thưa cô. Tôi không chắc là tôi có thể chấp nhận được việc khỏa thân...”
“Chuyện đó thì tôi hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào,” Miranda nói. Cô khinh bỉ chỉ bức vẽ đặt dựa vào giá sách. “Bà nhìn xem. Thật là kệch cỡm. Kệch cỡm hết mức!”
Nói rồi cô nhấc bức tranh lên.
“Thực sự tôi không thể chịu đựng thêm được nữa,” cô nói. “Để tôi vứt vào thùng rác, đây mới là chỗ của nó.”
Mọi người cũng nghe rõ cả những lời nói đế thêm vào của cô trong khi đang đi xuống sảnh.
“Cả anh ta nữa!”
Cả Lydia và Christopher cùng tò mò nhìn bố đoán xem anh định làm thế nào để cứu mình thoái khỏi tình huống éo le này. Nhưng anh hoàn toàn không để ý. Từ lúc nghe được mấy lời cuối cùng của Miranda, anh nheo mắt, rút chiếc súng cao su tưởng tượng trong túi chiếc váy tuýt rộng thùng thình ra, chĩa về phía cửa và cẩn thận ngắm đích. Khi đã chắc chắn vợ cũ hoàn toàn nằm trong tầm ngắm, anh kéo đoạn dây chun tưởng tượng căng hết mức có thể để bắn viên sỏi tưởng tượng.
Khi anh quay lại, cả ba đứa trẻ đều đang nhìn anh, mặt đứa nào đứa nấy tối sầm lại.
Cuối cùng chính đứa con lớn của anh đã phá vỡ sự yên lặng căng thẳng.
“Không phải ở đây, bố,” Lydia trách. Mặc dù giọng nói của con bé khá bình thản, nhưng vẫn có vẻ kiên quyết - dấu ấn không thể nhầm lẫn của Miranda. “Không phải ở đây. Trong nhà của mẹ. Con xin bố đấy.”
“Xin lỗi,” anh nói với Lydia. “Bố xin lỗi con, Lydia.”