Bộ Bộ Sinh Liên Truyện Full

Chương 74: Chủ tớ vô lương

Đinh Hạo mắng xong xì một tiếng khinh miệt, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng đến bên người Lý Đại Nương nói: "Đại nương, chúng ta đi thôi, bà ta thích đùa bỡn thì chúng ta cứ mặc kệ bà ta đi, dù sao bà ta cũng là người Đổng gia."

Nói xong kéo Lý Đại Nương nghênh ngang mà đi, Đổng thị ngồi dưới đất không biết có cảm giác gì, muốn đứng lên nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, đang lúc không biết phải làm sao, La Đông Nhi liền tiến lên đỡ nàng, sợ hãi nói nhỏ một tiếng: "Mẹ..."

Đổng Lý thị vịn vào nàng đứng lên, hung tợn mắng: "Cô là tiểu tao chân (đồ con ** =.=), về sau an phận một chút cho ta, lại trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, xem lão thân trừng trị cô như thế nào." Nói xong còn chưa hết giận, nàng véo mạnh cánh tay La Đông Nhi một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi mà vặn, La Đông Nhi đau đến mức thân mình run lên, nước mắt lưng tròng sắp trào ra, nhưng nàng bị khi dễ thành quen, cũng không dám khóc thành tiếng đến.

Lý Đại Nương vừa đi, vừa tức giận gằn từng tiếng: "Lão thân ta sống quá nửa đời người, còn chưa thấy qua người nào lại không có thông tình lý như thế, ngươi không đáp ứng thì thôi, cần gì phải giả bộ kêu khóc lóc om sòm như vậy chứ? Hạo nhi, ngươi đừng để ở trong lòng, đại nương nhất định tìm cho ngươi một cô vợ tốt, ta không tin, với tiền đồ hiện tại của ngươi, chẳng lẽ không lấy được một nương tử vừa ý. Hừ, ngươi đồng ý lấy một goá quả phụ như nàng ta, đó là đã đề cao các nàng rồi. Mụ Đổng Lý thị trời đánh chết toi kia, chỉ mong trói buộc người để thêm một lao động mạnh khỏe, chờ xem, Đổng tiểu nương tử hiện giờ tuổi đang còn nhỏ, còn không hiểu phong tình, nhưng lớn thêm vài tuổi nữa mà không có chút tư xuân mới là lạ, đến lúc cái bụng càng ngày càng to ra, rồi theo một tên nam nhân quê mùa bỏ trốn đi, làm cho Đổng Lý thị không còn ai bên cạnh nữa, để cho người đàn bà chanh chua xảo quyệt này tức chết đi!"

Lý Đại Nương vốn luôn luôn thật thà phúc hậu mà cũng bị Đổng Lý thị làm tức giận đến nỗi phá lệ chửi rủa ầm lên, Đinh Hạo cười khổ, vội vàng dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ. Lý Đại Nương oán hận nói: "Chẳng trách ta tức giận, đại nương ngươi chưa từng thấy người nào quá đáng như vậy, ngươi vừa rồi sao chỉ đoạt của nàng cái phất trần, cần phải cho nàng ta một cái đại tát tai, chúng ta ở nông thôn không cần phải nói nhiều như vậy, không thiếu người đàn bà chanh chua đanh đá bị đánh, lại chỉ bị người khác nhạo báng, không có người nào đi đồng tình với các nàng. Ngươi không thấy nàng khi dễ Đổng tiểu nương tử như thế nào sao, thật sự là làm cho người ta muốn tức bể phổi."

Đinh Hạo lắc đầu, cười khổ nói: "Đại nương, da mặt Hạo nhi so với tường thành còn dày hơn đấy chứ, về chuyện hôn nhân, có được hay không ta cũng không để ý, còn muốn dùng chết để đe dọa ư? Chính là ta không quan tâm, còn Đổng gia tiểu nương tử a, nàng vì ta mà bị liên luỵ, chịu rất nhiều đau khổ. Ta cố ý phớt lờ không để ý tới nàng, lại cố ý nói vài câu làm tổn thương Đổng Lý thị, làm cho bà ta hoà nhã hơn, cảm thấy mất mặt mà không đánh Đông Nhi nữa. Nếu ta thật sự cho nàng hai cái bạt tai, hoặc nói giúp Đổng tiểu nương vài câu, đến khi chúng ta đi rồi thì thôi, nhưng còn Đổng gia tiểu nương tử thì phải làm sao bây giờ? Nếu nàng còn muốn ở lại Đổng gia, khi đó không biết còn phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ nữa, lúc đó chúng ta có thể chạy tới Đổng gia để bảo vệ cho người thiếu phụ được nữa sao? Bằng không, đâu chỉ tát vào cái miệng rộng của nàng, ta còn muốn một cước đạp chết nàng..."

Lý Đại Nương nghe xong thở dài, vỗ vỗ hắn cánh tay nói: "Cái đứa nhỏ này, tâm tư thật là tinh tế, chỉ khổ thân một người a, Đông Nhi thật là đứa nhỏ không có phúc khí, chính mình vốn không có chủ ý, lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bị điêu phụ kia khi dễ thường xuyên, ai! Không nói chuyện nàng ta nữa, ngươi cứ yên tâm đi, đại nương nhất định sẽ tìm cho ngươi một cuộc hôn nhân thật tốt."

Đinh Hạo nhướng mày, kinh ngạc nói: "Đại nương, sao vô duyên vô cớ, lại đột nhiên muốn tìm cho ta một cô vợ vậy? Sang năm ta mới hai mươi tuổi mà, cần gì gấp gáp vậy chứ."

Lý Đại Nương ngạc nhiên nói: "Này, trong thành còn có mấy đứa nhỏ hai mươi tuổi còn đi tìm vợ đâu, mấy hài tử ở nông thôn chúng ta mười lăm mười sáu tuổi đã làm cha cũng không ít, ngươi đã lớn như vậy rồi, ngươi còn không vội, nhưng ta làm trưởng bối đã cấp bách lắm rồi nha."

La Đông Nhi giúp đỡ mẹ chồng trở về trong nhà, hàng xóm láng giềng vây xem nghị luận cũng đều từ từ giải tán. Có người vừa đi vừa nói: "Thì ra Hạo ca nhi coi trọng Đổng gia tiểu nương tử, lại nói tiếp, Đổng gia tiểu nương tử thật sự là một nữ tử tốt a, ở cùng với bà mẹ chồng ác như vậy, cả ngày không đánh thì mắng chửi, cũng thật là khổ cho nàng, người nhà của nàng cũng thất là nhẫn tâm, cứ đem nàng gả đi như vậy là xong luôn a."

Tên còn lại liền nói: "Cũng không hẳn là như vậy, khi cái tên bệnh tật của Đổng gia thành thân ta cũng có thấy qua, tên tiểu tử kia gầy xương bọc da, gió thổi đã muốn ngã, cả ngày lấy thuốc ăn thay cơm, mười ba tuổi làm chú rể, bộ dạng cứ như thằng bé tám chín tuổi, chỉ có ánh mắt là còn như người sống, còm nhom như một con khỉ. Cậu của Đổng gia tiểu nương tử cũng thật là, lại có thể bỏ được một đứa cháu như vậy, một miếng thịt dê ngon a, lại có thể đạp hư, quả thực là lọt vào miệng chuột..."

Một người phụ nữ liền thở dài: "Nói chuyện đó làm gì nữa, Đổng tiểu nương tử cũng thành thật quá mức, bị ác bà bà(mẹ chồng) kia hành hạ chết đi sống lại. Đổng Lý thị là nhân vật lợi hại ra sao, đuổi người ta ra khỏi cổng lại còn mắng chửi cả ngày, mắng chửi không còn ra cái dạng gì. Cũng khổ cho Lý Đại Nương, cả năm ở trong Đinh gia đại viện, nên không hiểu được sự lợi hại của bà ta. Nhà mẹ đẻ của Đổng Lý thị kia người đông thế mạnh, có mấy người dám trêu chọc nàng? Ai, kể cũng lạ, hôm nay Đinh quản sự cư nhiên mắng như thế mà bà ta không dám cãi lại, không dám khóc lóc om sòm. Lại nói tiếp, rốt cục là hồ tiên làm phép lên người hắn, hay là hắn có tiên khí a, Đổng Lý thị kia vốn rất điêu ngoa, lại không dám đắc tội quá mức với hắn."

"Ta thấy, Đổng Lý thị là sợ thân phận Đinh gia quản sự của hắn, mới không dám quá mức chống đối, dù sao cũng phải dựa vào Đinh gia mà sống..."

Mọi người nghị luận xong đều giải tán, Đinh Thừa Nghiệp đứng ở bên trong cửa hông, nghe mọi người nói chuyện, căm giận mắng: "Hắc! tiểu tử Đinh Hạo kia, tự nhiên lại muốn kết hôn với Đổng gia tiểu nương tử, mẹ nó, lão tử còn chưa được thử qua, hắn đã muốn nếm thức ăn tươi sao?"

Đứng bên cạnh Đinh Thừa Nghiệp là Dương Dạ và Liễu Thập Nhất, Dương Dạ cùng Liễu Thập Nhất vốn bày mưu đặt kế giúp Đinh Thừa Nghiệp phải sửa trị Đinh Hạo, hai người muốn trước mặt Đinh thị gia chủ trưng lai khoe khoang chút thủ đoạn của mình, cho nên mới ma quyền sát chưởng, chẳng những âm thầm an bài nhân thủ chuẩn bị gian lận, lại còn an bài người vào trong đám tá điền để chuẩn bị phát động gây rối, nhưng bọn chúng tuyệt đối thật không ngờ Đinh Hạo lại cao tay như vậy, phát động quần chúng đấu quần chúng. Đinh Hạo vốn chỉ mang theo một mình Tao Trư nhi là tâm phúc đi theo, nhưng chỉ trong nháy mắt, cả ngàn vạn tá điền đều trở thành người giúp đỡ hắn, bọn chúng chỉ còn biết trừng đôi mắt tặc lên, trước mắt bao người, sao còn động thủ cước được nữa? Trước tình thế như vậy, chỉ cần giở chút thủ đoạn ra, chẳng những không trừng trị được Đinh Hạo, mà bọn họ lập tức phải trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Lúc này hai người cũng không biết phải làm thế nào, hạt giống thì đã phát hết, đành phải muối mặt chạy tới Đinh nhị thiếu gia thỉnh tội. Đinh lão Nhị gần đây bị Đinh lão gia ủy nhiệm trọng trách, thu mua lương thực để vận chuyển đến Quảng Nguyên thành, lúc này hắn đang ở hậu viện an bài người đem lương thực đã thu mua được đi cất giữ vào kho.

Liễu Thập Nhất cùng Dương Dạ vội vàng chạy tới, dẫn Đinh nhị thiếu tới chỗ vắng lặng, đem toàn bộ sự việc diễn ra thuật lại từ đầu chí cuối. Đinh Thừa Nghiệp nghe xong giận dữ, không tiếc lời mắng chửi hai người vô năng, bỗng nhiên lại nghe thấy ở ngoại viện một trận kêu khóc, lại nghe thấy Đinh gia quản sự gia khi dễ người. Đinh Thừa Nghiệp tò mò, mở ra cửa bên xem thử, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tiểu nương tử thiên kiều bá mị kia Đinh Thừa Nghiệp vốn muốn độc chiếm cho riêng mình, hắn còn chưa đắc thủ, sao có thể để cho người ngoài có chủ ý với nàng, tuy bà mối của Đinh Hạo bị Đổng Lý thị đuổi ra khỏi cửa, nhưng Đinh Thừa Nghiệp vẫn vừa đố kị vừa hận không thôi.

Liễu Thập Nhất đang muốn vãn hồi hình ảnh của mình ở trong lòng Đinh Thừa Nghiệp, vừa nghe thấy lời này vội vàng thêm lời: "Thiếu gia, phụ nhân yêu đương vụng trộm phần lớn đều la do tư tưởng, thiếu gia nhân phẩm tuấn lãng, phong lưu nho nhã, nàng chỉ là một goá phụ, thiếu gia chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, nàng còn không nghe lời thiếu gia sao?"

Đinh Thừa Nghiệp trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Nói nhảm, thiếu gia ta còn cần ngươi chỉ dạy à? Nhưng mà phụ nhân này lại khác a..."

Đinh Thừa Nghiệp thở dài, nhìn về phía Đổng gia lưu luyến không muốn rời, nói: " La Đông Nhi này mắt sáng như nước, lại cương quyết thủ thân như ngọc, thiếu gia ta tìm mọi cách lấy lòng, dùng hết thủ đoạn, cũng không có thể làm gì được, cho tới hôm nay, còn còn chưa chạm được tới sợi lông của nàng, ai..."

Liễu Thập Nhất nhãn châu xoay chuyển, cười nịnh nói: "Thiếu gia, nói đến nữ nhân, tiểu nhân đương nhiên không thể hiểu biết bằng thiếu gia được. Bất quá tiểu nhân lại biết, có một số nữ nhân tâm tính lại bất đồng a, giống như La Đông Nhi như vậy, giữ gìn trinh tiết trong sạch như tánh mạng, vậy thì phải phí một chút tâm tư, nhưng cũng không phải không còn chút cơ hội nào."

Đinh Thừa Nghiệp là người kiêu căng tự đại, không coi ai ra gì, nhưng lại có một điểm tốt, đó là thích tiếp thu "Lời nói thật ", nên vừa nghe thấy mấy lời này nhất thời hai mắt sáng ngời: "Sao? ngươi có diệu kế gì?"

Liễu Thập Nhất cười nói: "Diệu kế thì không dám, thí dụ như có thể dùng dược..."

Đinh Thừa Nghiệp phất tay nói: "Vậy mà nói chủ ý cái quái gì, phụ nhân nếu không thể nhu thuận dâng tặng, dùng dược mê tạo thành một đống thịt chết, lúc lên giường còn thú vị gì nữa chứ? Thiếu gia ta háo sắc như vậy sao? Hơn nữa, nàng là nữ tử cương cường như vậy, nếu nàng không cam tâm tình nguyện theo ta, chỉ sợ đến khi tỉnh lại liền muốn tìm cái chết, đến khi vỡ nở ra, cha ta còn không đánh gãy cả ba chân của ta?" xem tại TruyenFull.vn

Liễu Thập Nhất vội nói: "Khụ khụ, tiểu nhân là nói... dùng dược à, đó chỉ là hạ sách. Muốn cho nàng cam tâm tình nguyện theo thiếu gia, vậy thì phải chặt đứt mọi hy vọng của nàng, hủy đi thứ mà trong lòng nàng coi trọng nhất, làm cho mọi hy vọng của nàng đều tan thành mây khói, đến khi nàng cùng đường, còn không ngoan ngoãn đi theo thiếu gia sao?"

"Ân? Nhe còn có chút đạo lý, ngươi nói cẩn thận xem." Đinh Thừa Nghiệp không ngại "học hỏi" kẻ dưới, vội vàng ghé tai sát lại.

Dương Dạ mặc dù cũng muốn nịnh bợ Đinh Thừa Nghiệp, nhưng đối với việc phá hư phụ nhân trong sạch thì thấy có chút trơ trẽn, nhưng mà việc không liên quan đến mình, hắn lại không muốn làm Đinh Thừa Nghiệp không vui, cho nên đành qua đầu đi chỗ khác.

Liễu Thập Nhất nịnh nọt nói: "Thiếu gia, nàng không phải coi trọng thanh danh thanh bạch sao? Ta liền hủy đi thanh danh trong sạch của nàng, chỉ cần tin đồn *** truyền ra, làm cho nàng mất hết thể diện, ở trước mặt hàng xóm láng giềng rốt cuộc không ngẩng đầu lên được. Mọi người khinh bỉ phỉ nhổ, khi đó..."

"Hắc hắc, thiếu gia ngài thử nghĩ xem a, nàng rất coi trọng trong sạch, nếu như mỗi người đều nói nàng phong lưu phóng đãng, một ngàn người nói, chính là sự thật, nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy nổi, ở trong nhà ngày ngày bị Đổng Lý thị đánh chửi, ra ngoài thì có vô số ánh mắt chế giễu, khi đó thiếu gia lại đối với nàng nhẹ nhàng ôn nhu, còn sợ nàng không phá bình phá ghế, hết hy vọng mà chạy theo thiếu gia sao?"

Đinh Thừa Nghiệp nghe thấy vậy mặt mày hớn hở, đưa tay vỗ thật mạnh lên bờ vai của hắn, khen: "Ý kiến hay, chuyện này giao cho ngươi đi làm. Nếu là bổn thiếu gia có thể thỏa được tâm nguyện, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."

Liễu Thập Nhất vừa nghe vậy liền vội vàng tạ ơn, còn đắc ý liếc mắt với Dương Dạ bên cạnh một cái.

Dương Dạ trên mặt không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh: "Đắc ý cái gì, nếu La Đông Nhi thật sự thành người gối bên người thiếu gia, biết được việc hôm nay, sẽ không mang ơn đối với ngươi. Khi đó, gió thổi đầu giường, hừ, ngươi chết như thế nào cũng không biết. Muốn hủy đi thanh danh trong sạch của người ta, chính là việc vô lương tâm a..."