Bộ Bộ Sinh Liên Truyện Full

Chương 355: Tự thiên cơ

"Mạc cô nương, uống một ly nữa nhé?" Dương Hạo nâng cốc, ranh mãnh gọi tên hiện giờ của nàng.

Chiết Tử Du nhìn thấy nụ cười đó liền hậm hực, nhưng đúng là… nàng không hề ghét Dương Hạo một chút nào. Nàng nâng cốc, nhẹ nhàng chạm cốc cùng Dương Hạo, rượu trôi xuống bụng, hai má càng thêm đỏ hồng: "Dương đại nhân, không phải ngày nào ngài cũng rảnh đấy chứ… thế nên mới có nhiều thời gian nhàn nhã như vậy?"

"Ai nói là ta không có việc gì làm?" Dương Hạo nâng chén rượu, cười đáp: "Hôm nay ta vừa làm chuyện đại sự, đánh nhau một trận lớn, xem ra Mạc cô nương ở Kim Lăng cũng không có nhiều tai mắt lắm, nên mới không biết gì cả".

"Mới đánh nhau một trận lớn ư?" Chiết Tử Du tròn mắt, vội hỏi: "Với ai thế? Tại sao?"

Dương Hạo kể chuyện xung đột với sứ giả Khiết Đan cho Tử Du nghe, Tử Du nghe xong mỉm cười nói: "Người Khiết Đan vốn ngang ngược dã man… Nếu ngài càng nhân nhượng thì chúng sẽ được voi đòi tiên. Chúng chỉ tôn kính người mạnh, ngài đánh lại chúng quả không sai, nếu như ngài nhân nhượng dàn xếp ổn thỏa thì sợ rằng sẽ có người tạo phản, huống hồ đây là nỗi nhục quốc gia, các quan lại trong triều Tống sẽ không để yên đâu. Thế nhưng ngài chớ cho rằng người Khiết Đan là quang minh chính đại, đường đường nam tử hán. Bọn họ chỉ như những con sói đói ăn, giảo hoạt như hồ ly, chỉ nhân cơ hội lợi dụng ta rồi đâm lén. Trong tình hình như thế này sao ngài còn dám một mình ra ngoài?"

"Ta đã cẩn thận hết sức rồi, bọn chúng mà muốn trả thù ta thì cũng chẳng ra tay nhanh như vậy đâu".

Tử Du trừng mắt, sẵng giọng: "Ngông cuồng, học được chút bản lĩnh đã vội ra oai trong thiên hạ không có địch thủ? Ngươi phải biết rằng đao thương nhìn thấy thì dễ tránh, nhưng ám tiễn thì khó phòng. Nếu như trên đường bất ngờ có tên phóng ra, ngươi tránh không kịp thì biết làm sao? Hoặc giả lúc ngươi trốn ra đây bọn chúng nhân cơ hội lẻn vào dịch quán ra tay lén sao?"

Dương Hạo thở dài nói: "Ta là hồng tư lự thiếu khanh, là một quan văn. Là thủ lĩnh của đoàn sứ giả, ta là người chịu trách nhiệm chiến hay hòa, coi bọn chúng như địch hay bạn, mà không phải do ta đi quảng cáo ta có nhiều võ nghệ, thì có sao? Nếu như đoàn sứ giả nhà Tống có chuyện gì thì hồng lư thiếu khanh ta thiếu mất một lưỡi gươm bảo hộ rồi, điều đó thật đáng buồn.

Người mà ta đem ra ngoài đều là những thượng đẳng cấm quân, bọn họ võ công cao cường, họ đều biết nên làm gì, cảnh giới, phòng ngự, hoặc tác chiến, không cần ta phải vẽ đường, họ cũng đã tự chuẩn bị tốt, không có chuyện gì đâu.

Hôm nay ta đã kết mối thù với Khiết Đan, nếu còn để tiếp tục bị bọn chúng bắt nạt thì ta quả thật nên bắt chước Gia Luật Văn xin bọn chúng tự sát đi cho rồi""

Nói đến đây, hắn hiếu kỳ quay mặt nhìn Tử Du, mỉm cười nói: "Đúng là kỳ lạ. Bộ tộc Khiết Đan là bộ tộc bắt nguồn từ dân tộc Tiên Bi, nhưng phủ Chiết cũng bắt nguồn từ bộ tộc Tiên Bi Chiết Lan, nói ra thì nàng có họ hàng tổ tông với bọn chúng đấy, sao lại coi quân Khiết Đan là kẻ thù nhỉ?"

Chiết Tử Du trừng mắt nói với hắn: "Ngươi mới là kẻ không hiểu gì hết. Triệu Khuông rốt cuộc có ân đức gì với nhà ngươi mà đáng cho ngươi phải trung thành và tận tâm đi theo bảo vệ hắn? Cùng chung tổ tiên, đúng là chuyện nực cười, nếu như trong thiên hạ này có cột mốc đánh dấu ai là bạn ai là thù thì nội bộ Khiết Đan cũng sẽ làm loạn không ngừng, Trung Nguyên cũng sẽ chỉ có Đại Vũ vua nước Hạ thôi, vạn thế nhất thống rồi.

Mười sáu châu Yến Vân đa phần là người Hán, nhưng nếu các ngươi xuất binh đi cho bọn họ nhận tổ quy tông… Ngươi thử xem mà xem, bọn chúng nghênh tiếp ngươi mỹ tửu hay là mũi tên nhọn? Bọn họ tuyệt đối không mềm tay hơn Khiết Đan đâu. Nếu như nói là cùng tổ tiên thì hai triều vua Tùy Đường còn được gọi là có huyết thống hơn, ngày xưa Hung nô là dân tộc nô lệ, nhiều người phương Bắc mang họ Dương đều có chung huyết thống với họ.

Ngươi cũng họ Dương, biết đâu ba trăm năm trước hai chúng ta lại chẳng có cùng tổ tiên? Nói không chừng ta còn phải gọi ngươi là biểu ca, tại sao ngươi không giúp ta nhỉ?"

Nói đến đây, nàng ta không nén nổi một tiếng phì cười.

Dương Hạo nghe xong cười khổ não: "Đi thôi, ta đã quen nhìn nhận vấn đề bằng con mắt của người hậu thế rồi, nay nàng nói với ta những điều như thế khác nào đàn gảy tai trâu?"

Chiết Tử Du khẽ thở dài nói: "Họ Chiết chúng ta gia thế cư vận, từ đời Đường đã từng cai quản phủ châu, luôn đi theo người mạnh. Lịch Đường, Tấn, Chu, Tống, tất cả đều là những kẻ mạnh cần chống lại. Mà nguyên nhân giống như ngươi vừa nói, họ Thị của ta có cùng tổ tiên với người Khiết Đan, cư dân vùng Tây Bắc gần gũi với Mạc Bắc, một khi bọn họ được thiên hạ, họ sẽ thâu tóm Tây Bắc còn nhanh và khôn ngoan hơn người Trung Nguyên, chúng ta theo nước Tống, xưng thần cống nạp… xuất quân ra trợ giúp nhà Tống thảo phạt Bắc Hán, kiềm chế Khiết Đan, chỉ là để giúp cho bản thân có đất sinh tồn mà thôi".

Nói đến đây, mặt nàng bỗng lộ ra một nụ cười chua xót: "Chúng ta vốn tưởng rằng nhà Tống sẽ thu nạp nhà Đường, rồi sau đó phiên chắn người Tây Bắc họ Thị như ta, nhưng ai có ngờ đâu nhà Tống thôn tính các nước chư hầu nhanh quá, Triệu Khuông có dã tâm bành trướng quá kinh tởm, hắn đã thốt ra lời thề rằng chỉ cần họ Chiết ta chịu làm thần phục vụ Trung Nguyên, thì chúng sẽ để cho họ Thị ta tiếp tục cai quản phủ châu, nhưng hài cốt của gia phụ còn chưa tàn hắn đã nuốt lời hứa".

Dương Hạo nghe xong khẽ lắc đầu nói: "Bất kể Triệu quan gia có giữ lời hay không, Tây Bắc vẫn không thể có sức để chống lại Trung Nguyên, đó là sự thực… biết rõ là không thể nào vậy thì còn ngoan cố làm gì? Ngoài những người đã chết thì bách tính biết làm sao đây?"

Chiết Tử Du buồn rầu nói: "Huynh trưởng nhà ta không cam tâm giao tổ tông cơ nghiệp ra, ta đây cũng chỉ có bổn phận trợ giúp huynh ấy. Bất kể nhà Chiết của ta tốt hay Triệu gia nhà các ngươi tốt, đều là vì một nhà một họ mà thôi. Thiên hạ cũng đều dùng chiêu đó, dùng để xem lòng dân trong thiên hạ thế nào. Ngươi đi khuyên nhủ Triệu Khuông xem hắn có vì thiên hạ thái bình mà vứt bỏ đi mục đích thôn tính Tây Bắc hay không? Chẳng những thế, hắn còn muốn con cháu nhà họ Triệu phải có được một cơ nghiệp vững như thái sơn."

Dương Hạo nói: "Người thức thời mới là kẻ hào kiệt, thiên hạ đại thế, phân lâu ắt hợp, từ khi triều Đường bị tiêu vong đến nay, ngọn lửa chiến tranh Trung Nguyên nổi lên không lúc nào dừng, rung chuyển ầm ầm, lòng người ai cũng mong đến ngày thái bình, Tống quốc nhân thế đó ra đời, Triệu gia thế lực hùng hậu, Tây Bắc vốn căn bản không có đất mà đối đầu. Cũng như thế, tại sao lại không sớm dự định? Đúng là phải dệt gấm thêu hoa cũng không bằng có than sưởi ngày đông, chước xuất binh quyền, chủ động quy phục hoặc là bị đánh dập, kết cục không giống nhau chút nào".

Hai má Chiết Tử Du đỏ ửng: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói chắc chắn như thế? Chiết gia ta không có lực lượng để chống lại nhà Tống, cũng chưa từng nghĩ đến việc làm cho nhà Tống diệtvong, nhưng muốn tự bảo vệ mình thì cũng không phải là không thể thử".

"Chính là do không thể nên ta mới khuyên nàng." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Dương Hạo trầm giọng: "Tử Du, ta không muốn làm hại nàng, càng không thể hứa bừa với nàng, nói thực lòng, người giành được Trung Nguyên ắt sẽ là Đại Tống, Phủ châu sớm muộn cũng sẽ phải hạ cờ đầu hàng Tống mà thôi, đây sẽ là kết cục của trận chiến thế giới kéo dài, sau ba trăm năm nữa, thiên hạ sẽ được hưởng những tháng ngày thái bình, sau đó một trang sử mới sẽ được bắt đầu, Tây Bắc sẽ đi đâu về đâu đây? Nàng tuy là nữ nhi nhưng phải mang theo rất nhiều trọng trách của Chiết gia, cũng là người có ảnh hưởng rất lớn đến Lệnh Huynh, tại sao nàng không khuyên hắn ta thuận theo ý trời?"

"Ngươi nói gì?"

Chiết Tử Du tức giận đứng lên, sau đó ngay lập tức nhận ra mình đang thất thế nên lại từ từ ngồi xuống ghế, mặt trắng bệch nhìn Dương Hạo, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi.. ngươi dựa vào gì mà dám khẳng định? Nếu như ngươi nhìn vào thực lực của nước Tống mà đoán Đại Tống sẽ thống nhất được Trung Nguyên thì cũng không có gì lạ, nhưng ngươi nói… ngươi nói được vận mệnh của nước Tống trong ba trăm năm nữa, lời này là từ đâu ra, sao ngươi biết đích xác như thế?"

Dương Hạo trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Nguyên nhân từ bên trong, ta không thể nào giải thích rõ ràng cho nàng hiểu, nhưng ta sẽ không nói nọ nói kia để làm nàng mơ hồ, càng không thể nói dối nàng, Tử Du, những lời ta nói đều là sự thực, nàng ở nước Đường sẽ không ổn đâu, hãy quay về Phủ Châu đi, đi khuyên Lệnh Huynh đi, đứng lấy trứng chọi với đá nữa".

Chiết Tử Du kinh ngạc không hiểu, trong lòng chợt nghĩ, Dương Hạo là tông đồ của Lữ Tổ, Lữ Tổ được nhân gian cho là người nửa người nửa tiên, dù đã hơn trăm tuổi nhưng dung mạo chỉ mới như một người ngoài ba mươi, có lẽ ông ta có phép thần thông thật? Ông ta là người tinh thông bói toán, hơn nữa lại có những dự đoán chuẩn xác hơn cả Trần Đoàn, Trần Đoàn chỉ có thể phán được con cháu đời sau của Triệu Khuông sẽ có cơ làm đế vương, còn Lữ Tổ thì lại có thể đoán ra những chuyện ba trăm năm sau ư?

Chiết Tử Du mặt biến sắc, nàng vốn là người cơ trí nhưng lúc này đây cũng thiếu kiên nhẫn, trong lòng nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên nghĩ tới Trần Đoàn vẫn ôm mối tâm bệnh trong lòng, không nén nổi mà nói: "Vậy thì… ngươi có biết vận mệnh của ta như thế nào không?"

Dương Hạo trầm mặc không nói, mãi sau mới lắc đầu nói: "Ta không biết…"

Chiết Tử Du cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía Dương Hạo: "Nếu như những lời ngươi nói không… nước Đường… nhất định sẽ bị tiêu diệt dưới tay Đại Tống?"

Dương Hạo nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, hơn nữa đó sẽ là chuyện xảy ra trong vòng ba trăm năm nữa".

Chiết Tử Du nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, chậm rãi hỏi: "Vậy thì, ai là người tiêu diệt nước Đường?"

Dương Hạo cố lục soát lại trí nhớ của mình, chăm chú suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Phan Mỹ, Tào Bân!"

Chiết Tử Du nghe nói những lời khẳng định như vậy, mặt biến sắc… Nếu như những sự thực đó sớm đã được khẳng định thì còn đi tranh đấu làm gì? Nghĩ đến đó trong lòng đột nhiên rối bời.

Dương Hạo thấy thế liền khuyên: "Ta khuyên nàng một lần nữa, không phải là do ta là trung thần của Triệu Khuông, mà là ta lo lắng cho nàng, không muốn nàng đi bước đi sai lầm".

Tần Hán Tùy Đường, mỗi nước đều có vận mệnh riêng, bất kể là nó huy hoàng hay là sẽ đi đến chỗ diệt vong, thì nhà Chiết đã thống trị Phủ Châu hơn hai trăm năm, dù chưa xưng vương xưng tướng hay chứng tỏ được thế lực với các nước khác, nhưng hơn hai trăm năm nay đã không thua kém gì với Đại Đường rực rỡ, nay lại bắt ra hàng, không chỉ không phải với Lệnh Huynh, mà cũng sẽ khiến cho liệt tổ liệt tông phải thất vọng.

Chiết Tử Du hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói: "Được. Vậy ta sẽ ngồi đây xem, nếu như nước Tống chinh phạt nước Đường, đích xác như lời ngươi nói, Triệu Khuông ra chiếu đã thống binh đại tướng là Phan Mỹ, Tào Bân, ta sẽ không nói hai lời, ngay lập tức quay về Tây Bắc, khuyên gia huynh bỏ cuộc, bảo toàn phú quý. Còn nếu như những lời của ngươi không phải là sự thực…"

Dương Hạo mừng rỡ, nhướng mày nói: "Vậy từ nay về sau ta sẽ không khuyên nàng nữa, càng không phá rối nàng nữa".

************************************************** ******

"Được rồi, tiễn ta đến đây thôi". Chiết Tử Du dừng bước, nhìn lên chỗ lồng đèn đỏ treo cửa nhà họ Lâm, quay người nhìn Dương Hạo, lòng nặng nề nói: "Ta… phải về đây, ta hứa với chàng, sẽ ghi nhớ chuyện này. Chàng đi về nhớ cẩn thận nhé, lần sau… tuyệt đối không được ra ngoài một mình đâu đấy!"

Dương Hạo nghe thấy những lời nói của Tử Du cuối cùng cũng có phần nhẹ nhõm, liền không để ý đến mấy chuyện vụn vặt nữa, chỉ nghe thấy trong lời nói có phần quan tâm, không nén được niềm vui sướng mà nói: "Cứ như vậy mà về sao?"

"Hả?" Chiết Tử Du khẽ nhíu mày, kinh ngạc nói: "Còn có chuyện gì sao?"

Dương Hạo làm mặt nghiêm trang nói: "Cái này… không có hôn chúc ngủ ngon sao?"

Chiết Tử Du khẽ đỏ mặt, xấu hổ cúi mặt xuống đất nói: "Đừng có mà mặt dày nữa được không? Ta van ngươi đấy Dương trái sứ, hai chúng ta hiện nay không có chút quan hệ nào đâu."

Dương Hạo bị lời nói đó thức tỉnh, nghĩ tới những dự định của mình, hắn không khỏi buồn bã. Chiết Tử Du thấy vậy không đành lòng, bèn hạ giọng nói: "Trời đã khuya rồi, chàng về phủ phải cẩn thận, nhớ kỹ, lần sau không được một mình ra ngoài nữa. Ta… ta phải về đây…"

"Tử Du!" Dương Hạo đột nhiên ôm chặt lấy Tử Du, ngắm nhìn thật lâu vào gương mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng nói: "Chỉ một cái thôi, một lần này thôi, một đời này thôi, lần cuối cùng…"

Hắn muốn nói thật lòng mình với Tử Du, có lẽ không cần đợi đến lúc triều Tống đánh Đường, hắn cũng sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của nàng, vĩnh viễn. Và cơ hội này có lẽ là cơ hội duy nhất sẽ không bao giờ có được nữa, thế nhưng những lời định nói cứ như vướng lại trong cổ họng, không thể nào cất lên lời.

Chiết Tử Du mơ hồ nhận thấy vẻ khác thường nơi Dương Hạo, không khỏi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem hắn có gì khác thường không, chợt đụng luôn phải gương mặt đang cúi xuống của Dương Hạo, đôi môi đầy quyến rũ đang ở ngay trước mặt, chỉ cần cúi đầu là có thể cảm nhận được vị ngọt ngào và dịu dàng.

"Đêm nay không phạm tội, ta cũng có lỗi với tửu", Dương Hạo thì thào nói, nhẹ nhàng nâng cằm Tử Du lên, từ từ áp lại gần.

Khi chỉ còn cách đôi môi Tử Du một khoảng cách ngắn, Dương Hạo cảm thấy trong hơi thở mình như nóng rực lên, gấp gáp, một cái gì đó lạnh lẽo đột nhiên chạy từ trán tới cổ, ngăn động tác của hắn lại. Dương Hạo hơi khựng lại, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn thấy Tử Du vẫn đứng đó, tay rút ra một con dao ngắn, mũi dao chĩa thẳng vào cổ họng hắn.

"Cho ngươi ba phút, mau rời khỏi đây, đừng giở trò điên dồ nữa, mau cút về phủ đi… Nhớ bảo vệ kĩ cái mạng chó của nhà ngươi, đừng có mà sập bẫy của quân Khiết Đan, nếu không đây sẽ là lần cuối chúng ngươi còn được mở mồm nói chuyện".

Tử Du vừa dứt lời, giơ cao tay cầm dao, sẵng giọng: "Còn không mau cút đi!" nói xong nàng quay người chạy vào phủ.

Dương Hạo sờ sờ mũi, nhìn bóng nàng chạy khuất trước mắt, lẩm bẩm: " Coi như là nàng đang liếc mắt đưa tình…"

"Đại nhân, cuối cùng ngài cũng đã về rồi, làm thần lo muốn chết". Dương Hạo vừa trở về, Tiêu Hải Đào đã vui mừng nói, vội vã đón hắn về.

Dương Hạo cười cười nói: "Ta sẽ cẩn thận, bên Khiết Đan thế nào rồi, có động tĩnh gì không?"

Tiêu Hải Đào cùng hắn trở về phủ, nói: "Bọn binh sĩ canh phòng rất nghiêm ngặt, quân Đường như một bức tường kiên cố, bên kia vẫn không có chút động tĩnh gì, vua Giang Nam vừa cho người qua, mời đại nhân vào cung dự yến tiệc, xem ra muốn điều hòa vụ việc. Người Khiết Đan chỉ phái vài tay cao thủ qua thăm dò, lặng lẽ vào trong dịch quán của chúng ta, muốn thăm dò động tĩnh, bị sa lưới của chúng ta, nhưng hỏi gì chúng cũng không nói, cũng không dám nhận là người Khiết Đan, đến nay vẫn đang chờ đại nhân về giải quyết."

Đang nói, Chương Đồng Nhân người mặc áo giáp bước vào, chào "Đại nhân", đằng sau hắn là hai đoàn binh sĩ, trong đó có hai võ sĩ mặc y phục đen, miệng bị bịt kín, hai mắt dữ dằn như hai con rắn độc, nhìn chằm chặp như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Hạo, trên mặt hiện lên nét u ám hiểm độc.

Dương Hạo cười nói: "Chương chỉ huy, ngươi làm tốt lắm, hai con tép này chẳng có gì cần phải hỏi cả, cũng chẳng cần đến chúng". Hắn liếc một cái rồi cười nói: "Ai có thể chứng minh hắn là quân địch lẻn vào dịch quán của ta? Đây có thể là một tai họa, đem giết hắn đi rồi vứt vào sân Khiết Đan, nếu không, ngày mai sẽ có người bị cắn ngược lại đấy, lại nói chúng ta đi bắt người của kẻ khác…"

Hai tên võ sĩ Khiết Đan nghe thấy vậy thất kinh, chúng không ngờ tên sứ giả người Tống này lại tàn nhẫn như vậy, liền giãy giụa đứng lên, nhưng không làm gì được dưới sức khống chế của lính nhà Tống.

Dương Hạo vội vã hướng về phía sảnh, dặn dò: "Hôm nay tâm trạng của bản quan rất tốt, không muốn nhìn thấy máu, các ngươi lập tức đi xử lý cái bọn ghê tởm này đi, nhớ là trên mặt phải không có máu, trên người nhìn không ra vết thương".

"Hả?" Chương Đồng Nhân kinh ngạc mở to mắt: "Vậy thì làm sao giết được?"

"Chỉ huy sứ đại nhân, thuộc hạ có cách" một tên thân binh đứng cạnh nói nhỏ, cười trộm.

********************

Dương Hạo và Gia Luật Văn cùng bước lên kim điện, mới hôm qua hai người còn là đối thủ của nhau, hôm nay đã cùng nhau đứng trên triều đình nhà Đường. Mặc dù y phục rất trang trọng, dáng vẻ trang nghiêm, nhưng không khí đối địch giữa hai người hiện lên rất rõ rệt. Hai người vừa bước lên cung điện, Gia Luật Văn đứng trước mặt Lý Dục khiển trách thuộc hạ của Tống sứ do tranh cãi với quân của hắn nên dẫn đến việc người của hắn phải động thủ trả thù, sáng sớm hôm nay bên nhà Tống còn giết chết một thuộc hạ của hắn để hả giận, yêu cầu vua Đường phải nghiêm khắc trừng trị hung thủ, đòi lại công bằng cho Khiết Đan.

Dương Hạo thầm nghĩ: "Bọn người này nhìn trông lỗ mãng hiểm độc, ta đã nói mà, hai bên khi đã dụng binh thì nói cho cùng, đánh nhau bất quá thì mỗi bên chiếm một khoảng sân, tại sao còn phái người đến thăm dò bên ta, hắn rất có thể đã thăm dò ra được tình hình của bên ta. May là ta đã có dự liệu từ trước, quả là không sai".

Dương Hạo không chút hoang mang, không cần chờ Lý Dục hỏi đã ung dung mà rằng: "Quốc vương, sứ giả Khiết Đan chủ động khiêu khích, mới hôm qua người Khiết Đan còn chủ động khiêu chiến, có ý đồ muốn chiếm dịch quán của chúng tôi, hơn nữa còn đánh bị thương vài người. Dương Hạo ta đây chẳng qua chỉ là ngăn chặn hành vi bạo lực dã man của người Khiết Đan mà thôi, đó chỉ được gọi là chống đỡ. Bên chúng tôi quản giáo binh lính rất nghiêm khắc, không thể có chuyện ám sát sứ giả người Khiết Đan được đâu. Về chuyện này, Hoàng Phủ Kế Huân đại nhân đêm qua đã phái binh lính canh gác tại hai dịch quán, đại nhân có thể là người làm chứng".

Hoàng Phủ Kế Huân nghĩ thầm "Người Bắc ngoan cường, không thể là kẻ địch của người Nam chúng ta được.. chủ trương này không thể thay đổi, nếu như hôm nay người Tống là người Bắc, người Khiết Đan cũng là người Bắc, đều không thể làm hại đến bên nào. Nhưng so sánh ra thì nhà Tống là hàng xóm láng giềng, thế lực uy hiếp cũng to hơn, có lẽ nên nghiêng về nhà Tống một chút, hơn nữa lời của Dương Hạo cũng không phải hoàn toàn là sai, người Khiết Đan ắt sẽ không thể giận ta được".

Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Kế Huân liền vội vã đứng lên bẩm báo: "Quốc vương, thần phụng mệnh sai lính đi canh gác phủ của hai bên, đêm qua bình yên, hai bên quả thực không xảy ra bất cứ xích mích nào".

Gia Luật Văn giận dữ nói: "Quốc vương, đúng là bọn họ muốn giết người cho hả giận, tất nhiên sẽ không đường hoàng mà đến. Ở nước Đường này, ngoài vị sứ giả nhà Tống kia thì ta chẳng còn có thù oán với ai nữa. Mới sáng hôm qua hai bên còn nảy sinh mâu thuẫn, đến đêm người của ta đã bị giết rồi, không phải là bọn họ làm thì còn ai vào đây? Người Khiết Đan chúng tôi nhận lời mời của vua Đường đến đây vì mối hòa hảo hai nước, nay người của ta bị đối đãi như thế, Quốc vương nên tính xem xử lý thế nào."

Hắn cao giọng nói, tiếng như xé gió rít gào khiến Lý Dục mặt trắng bệch, vội vã đứng lên trấn an: "Gia Luật Văn đại nhân chớ phẫn nộ, về việc này ta nhất định sẽ đi…"

Dương Hạo đột nhiên mở miệng nói: "Gia Luật Văn đại nhân, xin hỏi vị thuộc hạ kia của ngài bị thương ở đâu?"

Gia Luật Văn lạnh người, quay sang nhìn hắn nói: " Sáng sớm hôm nay ta đã phát hiện ra di thể bị vứt sau vườn hoa của chúng ta. Trên người không có vết thương nào, nhưng tên thị vệ đó không thể tự dưng mà chết. Nhất định là đã có người ám sát, chuyện này… xin Quốc vương minh xét kỹ càng, nhất định phải điều tra ra chân tướng, nếu không bản quan sẽ không bỏ qua chuyện này".