Lúc này khách rượu không nhiều, trong điếm vô cùng vắng vẻ, vài tiểu nhị đang ngồi nhàn rỗi, có khi còn ngáp ngắn ngáp dài, trong tay trưởng quầy cầm một phất trần, thỉnh thoảng lại phẩy phẩy trên quầy tính, trên quầy đặt mười mấy cái đĩa có những món ăn ngon, bên trên đặt một một chiếc lồng bàn màu xanh.
Vừa thấy có khách vào cửa, tinh thần trưởng quầy hứng khởi hẳn, vội vàng gọi vài tiểu nhị lên hầu hạ, hai người xuống bếp chuẩn bị một con gà, chặt ra làm hai rồi kho lên, lại thêm một món nhắm và hai chai rượu đặt trên bàn trước mặc khách.
Thỉnh thoảng có một hán tử nhìn bọn họ, dò xét một lượt, liền bước vào trong tửu điếm, đến trước mặt hai người lại nhìn cẩn thận một lượt, mới chắp tay cười nói: "Hai vị quan khách là người ngoài đến đây?"
Người này ăn mặc một chiếc áo dài giao lĩnh, quần áo thân hình không cao, khuôn mặt của một người phía nam điển hình, trên mặt còn lộ ra vài phần dầu mỡ bóng nhờn, người này vốn là một bang nhàn du tẩu vào tửu lâu trà gian. Bang nhàn chuyên phục vụ cho các khách nhân. Lấy việc kiên khách làm nghề sống, thật ra chính là người trung gian, kinh kỷ.
Bọn chúng thường không tự mình hô hào, duy trì tay chân mồm miệng, có quan hệ ở giữa người bán và người mua, giúp liên hệ làm ăn, từ trong đó kiếm được chút tiền tiêu. Đương nhiên sự phục vụ của bọn chúng không chỉ dừng ở đó, nếu khách muốn đến tìm hoa hỏi nguyệt, bọn chúng cũng chăm sóc vô cùng chu đáo như thế, cô nương nhà nào lầu viện nào xinh đẹp, giá cả công bằng, bọn chúng cũng chỉ dẫn. Nếu khách có nhu cầu ở mặt này bọn chúng cũng sẽ nhận nhiệm vụ tạm thời, tận tình dẫn khách đi kĩ viện, tóm lại chỉ cần làm cho khách vui vẻ mà móc hầu bao trả tiền cho chúng là được.
Bích Túc nhoẻn miệng cười, gật đầu nói: "Ngồi xuống đi."
Tên bang nhàn đó vừa thấy có việc làm ăn, tinh thần phấn chấn hẳn, liền kẹp một chiếc ghế dài đến, ngồi phịch xuống, mặt mũi tươi cười nói: "Tiểu nhân là Thạch Lăng Tử, được gặp hai vị khách quan, không biết hai vị khách quan cần đi đến nhà thân bằng nào, mua bán làm ăn hay là muốn đi du ngoạn ngắm cảnh thôi? Nếu là đến thăm nhà thân bằng hữu, tìm người không khó. Thành Tứ Châu này chỉ là một tòa thành, bốn mươi lăm tòa phụ thành, tổng cộng mười lăm con đường, ba mươi bốn cửa hàng, một vạn bốn nghìn hộ riêng lẻ, không có người nào tiểu nhân không quen biết.
Nếu là buôn bán làm ăn, không chỉ là bán mà còn mua, muốn làm ở hạng mục nào, thương điếm ở nơi đây, tiểu nhân phần lớn cũng đều có thể nói ra được cụ thể chi tiết. Sở Yêu Tế doanh trưởng trung khinh, nữ tử phương nam chúng tôi, thân hình nhỏ nhắn, yểu điệu xinh đẹp, so với mỹ nhân phương bắc có một hương sắc khác biệt, hai vị khách quan nếu muốn vui thú, tiểu nhân có nơi cửa quen chỗ thân, dẫn hai vị tìm được vui lạc một phen, tiểu cảng đó, mĩ nữ như Đinh Hương ……"
"Sao cơ" Bích Túc tinh thần phấn chấn, chẳng kịp đợi hắn nói: "Là sao? Vậy ngươi mau nói, ở nơi đây cô nương viện lầu nào là nổi tiếng nhất? Nói thật với người, các cô nương ở đây của các ngươi đều có vẻ gầy quá, ai ai cũng đều trông như nữ thư sinh, có thể không hợp khẩu vị của nhà ta, Bích mỗ thích nhất là hơi phong du, phong tao, công phu phong nguyệt cao một chút ……"
"Hừ" Dương Hạo hừ một tiếng. Bích Túc nhìn sắc mặt của hắng, vội vàng đổi sắc mặt, khuôn mặt đứng đắn lại nói: "Hai người chúng ta, vừa không phải đi thăm bằng hữu, người thân, cũng không phải tìm hoa tìm nguyệt, là đến để làm ăn thôi, ngươi đừng có nói mấy chuyện vô ích đó."
"Vâng vâng vâng." Thạch Lăng Tử vừa nghe thấy càng vui mừng, trong việc buôn bán làm ăn, đương nhiên là làm ăn sẽ có được hậu lễ nhất. Nếu là gặp phải loại người chẳng hiểu biết gì về làm ăn, bọn chúng và những người thương nhân địa phương sẽ khéo léo kết hợp với nhau hơn chút, thu nhập sẽ càng nhiều nhặn hơn. Thạch Lăng Tử lập tức gấp gáp mà hỏi: "Vậy, không biết hai vị muốn làm ăn buôn bán gì?"
Bích Túc cười nói: "Hai huynh đệ chúng ra, việc làm ăn gì kiếm ra tiền thì làm cái đí, hiện nay cái gì có được lợi nhiều nhất đương nhiên là lương thực rồi."
Thạch Lăng Tử nghe nói bọn họ làm ăn buôn bán không có chuyên môn cố định, việc buôn bán gì kiếm ra tiền thì làm, liền đoán được hai người này kinh nghiện buôn bán e rằng cũng chẳng bao lâu, hơn nữa tiền vốn cũng sẽ không quá nhiều nhặn. Khách như vậy phần lớn có thể sẽ gạt chân hắn ra, từ đó mà một phách hai tán, chẳng cần phải kết giao thành thật, nên cười nói: "Hai vị muốn mua lương hay là bán lương?"
Dương Hạo chen ngang nói: "Đương nhiên là muốn mua lương, gần đây giá lương tăng cao, đặc biệt là phía bắc chúng tôi, đó là nơi có giá mà không có nơi bán, huynh đệ chúng tôi ước chừng đây là con đường phát tài lớn, vì thế liền đi xuống đây ngay. Giang Hoài nơi này vốn là lúa cá đều phong phú, huynh đệ chúng tôi muốn mua ít lương thực chuyển về phía bắc, kiếm thêm mấy đồng tiền vất vả."
Thạch Lăng Tử nghe nói là mua lương chứ không phải bán lương, nhiệt tình cũng giảm đi một ít, chậm rãi mà nói: "Khống biết hai vị quan khách muốn mua bao nhiêu lương? Chúng tôi ở đây hiện nay cũng đang thiếu lương, lương thần khắp nơi toàn bộ đều tập trung lương không bán, e rằng rất khó tìm thấy nơi bán lương."
Dương Hạo mỉm cười nói: "Nơi đây giá lương có cao thêm, có cao vượt hơn được Khai Phong thành không? Chúng tôi biết hiện nay quan phủ đã hạn chế nâng giá, chợ đen giá lương vẫn liên tục nâng cao không hạ, ha ha, chỉ cần có lợi có thể làm chúng tôi vẫn sẽ mua thôi."
Bích Túc cũng không ngại mà nói: "Ngươi kêu khổ với chúng ta cũng có ích gì? Nếu là lần này lương thực mà dễ mua chúng ta trực tiếp đi kho mễ lương mà mua là được rồi, còn hà tất mà tìm đến trung gian như ngươi?"
"Vậy, …… hai vị cần mua bao nhiêu lương?"
Dương Hạo giơ ra một nắm đấm, Thạch Lăng Tử góc mồm mỉm cười: "Năm trăm thạch?"
Dương Hạo cười lắc đầu, Thạch Lăng Tử hai mắt sáng rực: "Năm nghìn thạch?"
Dương Hạo cười nói: "Năm vạn thạch!"
Thạch Lăng Tử ngạc nhiên, thất thanh nói: "Năm vạn thạch? Ngươi …… các ngươi có ăn được hết số lượng lớn như thế không? Nói thật với các ngươi, quan phủ cũng là coi trọng việc đối phó với người dân bán lương thực vận chuyển ra bên ngoài, giá lương vốn đã quá cao, lại thêm việc cấm cản, các ngươi nếu muốn vận chuyển đến kinh thành e rằng cũng chẳng kiếm lại được bao nhiêu tiền."
Bích Túc giơ cả hai tay nói: "Không nghiêm trọng như ngươi nói đấy chứ, trong điếm này không phải vẫn có lương thực bán như bình thường sao?"
Thạch Lăng Tử cười hắc hắc nói: "Điều đó không giống nhau, tửu điếm ở đây là khách quen của các lương thần, vì thế mới mua được các lương thực, chính vì như thế, lương thực mua về cũng là có hạn. Hơn nữa giá cả cũng cao như thế, đợi lát nữa các ngươi xem bảng tính tiền, sẽ biết được thức ăn tửu điếm hiện nay ít nhất cũng tăng lên ba lần rồi."
Dương Hạo hừ nhẹ một tiếng nói: "Ít nói những lời vô nghĩa đó đi, nói thật với ngươi nhé, số lương lớn như thế chúng ta không chỉ có thể chuyển được hết hơn nữa chúng ta còn có cửa để vận chuyển đến tận kinh sư, ta chỉ hòi ngươi có hay không có đường để mua được số lương đó?"
Thạch Lăng Tử nheo nheo con mắt, nhìn cách ăn nói của hắn, giảo hoạt thăm dò hỏi: "Quan khách …… có cửa ở kinh sư à?"
Dương Hạo không trực tiếp nói gì chỉ nhấc chén lên uống một hớp rượu, Thạch Lăng Tử liền vuốt cằm rồi hứng thú nghĩ: "Hiện nay giá lương tăng cao, nhất thời ngư long hỗn loạn, các lộ hảo hán phân phân xuất mã, đều muốn được hưởng chút lợi ở giữa. Nhìn hai người này ăn nói ngôn ngữ, có thể là người nhà quan nào đó trong kinh thấy có lợi có thể trục lợi, liền dặn dò người thân tín gia quyến xuống nam mua lương, vì thế mới không quản đường xa, ăn nói cũng chó chút ngoại tỉnh, nhưng …… cũng có thể là tuần giám quan sai của tri phủ nha môn đó giả trang đi tuần, xem ra có hay không cách nào để kiểm tra. Năm vạn thạch không phải là một con số nhỏ, ta phải làm rõ ràng nguồn gốc của chúng mới đi liên hệ các nhà bán lương."
Nghĩ đến đây, Thạch Lăng Tử liền nói: "Không giấu gì hai vị, lương thần địa phương tiểu nhân đương nhiên có quen biết. Nhưng năm vạn thạch lương quả thật là một con số không nhỏ, không biết hai vị khách quan trọ ở nơi nào, tiểu nhân sẽ đi tìm kiếm các cách, nếu có được manh mối gì mới sẽ liên hệ với các vị."
Dương Hạo cũng là lần đầu tiên làm việc vi phục tuần thú khắp nơi, nào nghĩ được rằng đám bang nhàn cũng có những cảnh giác và giảo hoạt của chúng, vấp phải câu hỏi này nhất thời có chút ấp úng, cũng may Bích Túc vốn vừa vào thành đã đi khắp ngóc ngách đông tây tìm kiếm chốn phong lưu, các biển hiệu của khách điếm tửu lâu cũng đã nhìn qua không ít, vội vàng tiếp lời nói: "Huynh đệ chúng ta trọ ở trong Nguyệt khách lầu. Nếu ngươi có tin tức, có thể đến nơi đó tìm bọn ta. Ta là Bích Túc, hắn là Bích Hạo, vốn là huynh đệ đối đường, rất dễ tìm kiếm và nghe ngóng."
Thạch Lăng Tử nghe thấy vội vàng ghi nhớ lại trong đầu, Dương Hạo không để cho hắn rời đi, tiếp tục ngồi bên cạnh kích đểu để hỏi thăm vài tin tức. Thạch Lăng Tử tạm thời còn chưa biết nguồn gốc bọn họ, chuyện quan trọng hiện nay đương nhiên sẽ không nói ra, nhưng hắn cũng cần làm ra vẻ một chút, cho hai vị khách nhân phương bắc này một ít lòng tin, vì thế ít nhiều gì cũng để lộ ra một vài thông tin mật bên trong. Dương Hạo ghi nhớ trong đầu từng chữ một, đối với những mô hình vận doanh của đám lương thần ít nhiều cũng có được chút hiểu biết. Lần đầu gặp mặt, hắn cũng hiểu được tên Thạch Lăng Tử này không có khả năng có thể nói cho hắn biết những chuyện quan trọng, nếu cứ gấp gáp mà ép hỏi, trái lại sẽ làm hắn nghi ngờ, vì thế với những thông tin không liên quan đến làm ăn buôn bán cố gắng làm ra vẻ chẳng chút quan tâm mà đi thăm hỏi.
Đợi đến khi hắn hiểu được một vài thông tin cần thiết, Thạch Lăng Tử liền đứng dậy mà rời đi, Bích Túc còn tiễn hắn ra đến tận cửa, rồi dặn dò mấy câu, cần hắn nhanh chóng liên hệ các lương thần tốt, tìm mọi phương pháp có thể để hậu đãi hắn. Tức thời lại hứng khởi mà nói: "Các cô nương ta đã gặp ở trên đường thành Tứ Châu đều giống như chiếc bút lông sao mà gầy quá. Nếu mà ép ở bên trên người chỉ sợ lại làm đau mất thôi, hai huynh đệ ta thích người hơi béo một chút, phong tình một chút, phong nguyệt một chút nữa, như thế không biết ở nơi đây có cô nương kĩ viện nào phù hợp với điều kiện đó không?"
Thạch Lăng Tử cười nói: "Bích gia gia cái này không phải cưỡi lừa mà tìm lừa sao? Ngài đã vào ở trong nhà Nguyệt khách điếm đó sao ngay bên cạnh không phải có một tòa Phượng Minh viện à? Ở đó chính là có rất nhiều các cô nương phương bắc, thân hình cao gầy, hơi béo và khỏe đẹp, chỉ là …… khách quan từ phương bắc đến, đến được nơi này lại không thưởng thức hương vị của mỹ nhân nơi đây, khó tránh ……"
Bích Túc cười ha ha: "A! Thì ra chính là Phượng Minh viện đó sao, ta hiểu rồi. Ha ha, không phải ta nói, cô nương của các ngươi ở đây đều giống như ngựa gầy quá, hình dáng yểu điệu đó e rằng không dám làm quá tay? Bất kể nam hay bắc gì gì đó, chỉ cần cưỡi được vui vẻ hết lòng mới được, hết lòng mới được."
Bích Túc tiễn hắn đi xa, liền mặt mày hớn hở tươi cười mà quay vào trong tửu lầu, hắn vừa quay vào, Dương Hạo liền vội vàng hỏi: "Ngươi nói cái nhà Nguyệt khách điếm gì đó, quả là có chỗ ở sao?"
Bích Túc nói: "Đương nhiên là có rồi, tòa khách điếm đó bên cạnh chính là một kĩ viện Phượng Minh viện rất lớn, khi ta vào trong thành đã nhìn rất rõ ràng."
Dương Hạo trừng mắt nhìn hắn một cái, trách cứ: "Ngươi cái tên tiểu tử này hai mắt đạo tặc, không phải đi móc hầu bao người ta thì lại đi cởi quần áo các cô nương."
Bích Túc thủng thẳng nói: "Đại nhân là kẻ no không biết được kẻ chết đói rồi, người không phong lưu uổng thiếu niên mà."
Dương Hạo hừ một tiếng nói: "Nghiệp chướng, lập tức đi đến nơi đó."
Bích Túc cười nói: "Sao thế, đại nhân cũng không đợi được nữa à? Cũng là thời tiết nóng nực, hỏa khí cũng lớn, Oa Oa cô nương lại không ở bên cạnh."
Dương Hạo tức giận nói: "Vớ vẩn! Cái nơi tốt đẹp ngươi chọn đó, không mau đến đó để chuẩn bị một chút, cái tên bang nhàn đó nếu cố ý đến đó thăm dò chúng ta, lập tức sẽ bị lộ tẩy."
Thạch Lăng Tử ra khỏi tửu điếm, lại tìm thêm được vài tên bang nhàn nhìn nói chuyện mấy câu, mọi người lại tự mình tản ra khắp nơi, Thạch Lăng Tử liền vội vàng đi vào trong một con hẻm. Đi không bao xa, bước chân dừng lại, đột nhiên bị một bàn tay rất lớn giữ chặt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt đại hán khôi ngô nước da hơi ngăm đen, trên giáp có vô số những vết tàn tích còn lại, dùng khẩu âm chuẩn của địa phương cười với hắn nói: "Tiểu tử, hai tên hán tử lúc ban nãy vừa mới nói gì với ngươi?"
Thạch Lăng Tử sắc mặt biến dạng, kính sợ nói: "Ngươi là ai?"
Đại hán đó một tay giữ chặt lấy vai của hắn, đẩy một cái làm hắn lảo đảo vào bên cạnh một quán trà, cười nham hiểm nói: "Tri phủ đại nhân nghiêm cấm chợ đen giao dịch, làm loạn thị trường, lại vẫn có người vì mưu lợi mà phạm vào vương pháp, hắc hắc, ngươi nói người như thế có nên nhận nghiêm trị hay không? Không cần sợ hãi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói, gia cũng ngại chẳng muốn hạ tay chân với loại tôm tép như ngươi ……"
Qua một lúc lâu, vị đại hán đó ung dung đi ra khỏi quán trà, nhìn trái nhìn phải một cái, rồi bước nhanh rời đi. Thạch Lăng Tử ngồi ngẩn người trong quán trà một lúc mới như con thỏ vừa bị sợ hãi mà chạy trốn ra ngoài. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Vị đại hán đó bước khỏe nhe bay trên đường ra thành, nhìn thấy không ai đuổi theo, liền lên một chiếc thuyền nhỏ đang dừng lại nổi bồng bềnh bên bờ một con sông ngoài thành, bóc những vết sẹo như đao chém xuống, kéo chiếc rèm buồng bước vào: "Phu nhân, đại phu nhân, lão hắc đã nghe ngóng tin tức về rồi."
Trong thuyền một đôi ngọc nữ đang ngồi chơi cờ liền đứng dậy, đó chính là Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi, cả hai đồng thanh hỏi: "Hắn đang ở đâu, hiện nay đang làm những gì?"
Lão hắc chắp tay nói: "Đại nhân đã vào trong nha môn tri phủ, hiện nay à …… đại nhân và Bích Túc đi Phượng Minh lầu."
Đường Diễm Diễm hỏi: "Phượng Minh lầu? Tứ Châu tri phủ có tiếp đón tẩy trần cho bọn họ à?"
Lão hắc cúi đầu ngậm cười nói: "Đại phu nhân, Phượng Minh lầu …… là một thanh lâu."
Hắn nói xong liền ngẩng đầu lên, đã thấy Đường Diễm Diễm khuôn mặt đột nhiên sa sầm còn đen hơn cả mặt hắn, không khỏi lắp bắp.