Bộ Bộ Sinh Liên Truyện Full

Chương 267: Bộc phát

Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

Vừa nhắc đến thảo phạt phía nam, Triệu Khuông Dận càng vui mừng hơn nói: "Nhị đệ, đệ không hỏi việc này, Hoàng huynh ta cũng sẽ nói với đệ. Phan Mỹ và Doãn Sùng Kha dẫn quân đến Lĩnh Nam, đã công hạ được Hạ Châu thành, đây là tin trưa hôm qua huynh nhận được".

"Đã công hạ được Hạ Châu thành rồi?" Triệu Quang Nghĩa nghe tin vui mừng khôn xiết, không kìm nổi vui mừng khen: "Phan Mỹ thực là hổ tướng, nhanh chóng chiếm được Hạ Châu. Sách lược của đại ca thực cao minh, ban đầu vì chia ra tấn công môt đường, huynh đệ còn có chút tranh cãi với đại ca, giờ xem ra, quyết sách của đại ca là đúng".

Triệu Khuông Dận nghe vậy cười ha ha, lòng thầm đắc ý. Xuất binh, định ra kế hoạch tấn công, đại thần trong triều theo Triệu Quang Nghĩa làm chủ, chủ trương áp dụng thành công của trận điển hình thảo phạt Tần Hoàng Hán Vũ.

Tần Thủy Hoàng sau khi thống nhất Trung Nguyên. Phái đại tướng Úy Đô dẫn năm mươi nghìn đại quân, quân phân thành năm đạo tiến vào Lĩnh Nam, đạo thứ nhất đóng ở đèo Đàm Thành, một quân thủ cửa ải Cửu Nghi, đạo thứ ba đóng ở Phiên Ngung, đạo thứ tư đóng ở Nam Dã, đạo thứ năm đóng ở sông Dư Can. Đánh Bách Việt trong vòng ba năm, mới bình định nơi này. Đến thời Nam hán đế, cuộc chiến tiêu diệt Nam Việt, Hán Vũ đế cũng phân ra năm lộ, qua một thời gian dài, cuộc chiến tổn thất nghiêm trọng, mới bình định được Lĩnh Nam.

Chiến thuật phân binh ra các ngã đường, cùng tấn công, có thể tạo thành lực phát cực đại, đồng thời có thể ép buộc quân địch phải kéo dài chiến tuyến đồng thời ứng chiến, được cái này mất cái khác, khó mà chiếu ứng lẫn nhau. Đây là sách lược đánh đâu chắc đấy. hai vì anh chủ Tần Hoàng Hán vũ không hẹn mà cùng áp dụng chiến thuật này, và nó đều có lý của họ.

Văn thần võ tướng trong triều có khuynh hướng noi theo chiến lược Tần Hán. Nhưng quyết định cuối cùng thì lại do Triệu Khuông Dận quyết. Tần Thủy Hoàng, Hàn Vũ Đế có thể năm nhánh quân đánh Lĩnh Nam, nhưng hắn thì không được, hắn không thể áp dụng rập khuôn phương pháp của Doanh Chính và Lưu Triệt được.

Phân binh tấn công, cố nhiên thanh thế lớn, có thể khiến quân địch mệt mỏi, khó phụ trợ lẫn nhau, nhưng binh lực cần thiết là quá lớn, đồ quân nhu cũng bị hao phí quá nhiều, hắn mấy năm nam chinh bắc phạt, chưa có binh mã nhiều như thế, cũng không thể cướp đoạt đi tiền mồ hôi nước mắt từ trong tay dân chúng để bổ trợ cho số lương thảo tiêu hao.

Cho nên, hắn phái thám mã mật thám, biết đầy đủ tihf hình Nam Hán xong, dựa vào mấy con đường của hắn, ta chỉ đ một đường, căn cứ vào điều kiện bản thân, tập trung ưu thế binh lực, tập trung thành một trọng quyền, đánh tan Lĩnh Nam.

Nguy hiểm như vậy, nếu như đối phương sắp xếp ổn thỏa, thì quân viễn chinh có thể bị bao vây bọc đánh, tiêu diệt, hoặc quân địch sẽ đóng ở thành trì, đợi quân ta mệt mỏi rồi tấn công, mà khi Tống quân mệt mỏi, nếu như không thể thành công luôn thì tinh thần của binh sĩ sẽ bị xuống dốc, thảm bại ở Lĩnh nam.

Nhưng theo tình báo mà hắn có được, Hoàng đế Nam Hán ngu ngốc, triều đình thối nát, tinh thần của binh sĩ bị xuống dốc, tuy đợi quân địch mệt rồi tấn công, lại có địa lợi, nhân hòa cũng rất khó tổ chức phản kháng như vậy, giờ xem ra phán đoán của hắn là đúng, không bắc chước theo Tần Hoàng Hán Vũ, hắn giành được thành công lớn như vậy, đương nhiên hắn vô cùng đắc ý.

"Đã có được Hạ Châu, đã có Hạ Châu trong tay rồi". Triệu Quang Nghĩa vô cùng hưng phấn, cẩn thận nhìn địa lý Nam hán, Triệu Quang Nghĩa phấn chấn nói:

"Tốt rồi, tiếp theo có thể trực tiếp giành Quế Châu thông qua Việt Thành Lĩnh.

Triệu Khuông Dận cười tươi như một đứa trẻ, hắn lắc đầu, nụ cười thần bí nhìn Hoàng đệ: "Không được, không được, đệ đoán xem".

"Chẳng phải chiếm Quế Châu sao?" Triệu Quang Nghĩa ngạc nhiên nói: "Sao lại thế được? Đây có thể là đường tắt từ Bắc hướng Nam, chọn tuyến Việt Châu Lĩnh, có thể tránh việc lặn lội đường xa trước tây sau đông, thứ nhất đường này là đường thủy vận, tiện cho vận chuyển lương thảo quân nhu. THứ hai, Quế Châu được bao bọc bởi núi, nếu vào thành này, thì như vào chỗ không người. THứ ba, tại sao không chiếm Quế Châu luôn?"

Triệu Khuông Dận nói: "Nhị đệ, chiến hạm nước Hán nằm ở Quế Châu, hơn nữa Quế Châu lại là Lĩnh Nam môn hộ, nếu quan trọng như vậy, làm sao có thể không có trọng binh canh gác? Binh của chúng ta đến đó, vận chyuển quân nhu lương thảo đường dài thời gian dài, lại còn sợ tiếp tế không kịp, không thể trực tiếp đánh chiếm chỗ hiểm được". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hắn để đũa xuống, đi đến bên án thư cầm lấy một tranh gỗ cuộn, mở lên trên bàn, Triệu Quang nghĩa đi lại, Triệu Khuông Dận chỉ vào đó nói:

"Nhị đệ ngươi xem, Phan Mỹ sau khi đoạt được Hạ Châu, phòng tuyến nước Hán không còn nữa, khó có thể tiếp ứng giúp đỡ lẫn nhau. Vi huynh lại lệnh cho Phan Mỹ lấy tài liệu, chỉ huy tạo chiến hạm, tạo thanh thế lớn trực tiếp chiếm Quảng Châu, đợi nước Hán tập trung trọng binh ở Quảng Châu xong, thì sẽ tập kích bất ngờ tuyến tây của Chiêu Châu, Chiêu Châu một khi đã nằm trong tay ta, Quế Châu sẽ thành một cô thành trơ trọi, lúc đó ta tấn công bên cánh đến chiếm Quế Châu chưa muộn".

Triệu Khuông Dận nói: "Tuyến bắc, tuyến nam lần lượt đổi chủ, lúc đó Phan Mỹ có thể chỉ huy quân tấn công, trực tiếp đoạt Liên Châu, Thiều Châu, Anh Châu, Hùng Châu của tuyến bắc, đến lúc đó, đô thành nước Hán sẽ là món lễ vật nằm gọn trong lòng bàn tay Trẫm".

Hắn cầm lấy ngọc phủ, đặt lên trên bản đồ, lúc này vung lên về phía trước, mãn nguyện hả hê nói:

"Nước hán một khi đến tay, nước Đường và Ngô Thành tan vỡ là chuyện một sớm một chiều, tiếp theo...". Hai mắt hắn hơi nheo lại, ngọc phủ được chuyển đến hướng mười sáu châu U Vân phía bắc, nhẹ gõ vào đó, ánh mắt đằng đằng sát khí.

***

Đúng vào lúc này, một tiểu hoàng môn chạy vào, vẩy phất trần một cái, khom người thi lễ nói: "Quan Gia, tam ti sứ Sở Chiêu Phụ có việc cầu kiến".

"Lão Sở đến rồi sao? ha ha ha, mời hắn vào mau". Triệu Khuông Dận cười tủm tỉm nói.

Sở chiêu Phụ chính là quan quân nhu, hai người vốn đã quen nhau, giờ tuy Triệu Khuông Dận làm Hoàng đế, vẫn không tự cao tự đại, thêm nữa tinh thần của hắn hôm nay rất tốt, liền dùng ngay chữ "Mời" đối với hạ thần.

Tiểu hoàng môn vội gật đầu rồi khom người lui ra. Sau một lát, Sở Chiêu Phụ chạy vội vội vàng vàng vào.

Triệu Khuông Dận vừa thấy liền cười nói: "Lão Sở à, nhìn ngươi như bị lửa thiêu thế hả? Giờ ngươi làm quan trong triều, gặp chuyện phải bình tĩnh, ha ha, có chuyện gì? Sao vội vàng gặp Trẫm thế?"

"Quan Gia, đại sự không tốt, đại sự không tốt rồi, vi thần bái kiến Quan Gia".

"Được rồi, được rồi". Triệu Khuông Dận sốt ruột nói: "Đại sự gì không tốt cơ, ngươi mau nói rõ ra đi".

"Vâng vâng vâng". Sở Chiêu Phụ nuốt nước miếng, mồ hôi nhễ nhại nói: "Quan Gia, lương thực không đủ ăn rồi".

Triệu Khuông Dận ngẩn người, bật cười nói: "Sao vậy được? Nhà ngươi có bao nhiêu người, bổng lộc mà Trẫm cho ngươi bị thiếu sao, sao lại không đủ ăn được?"

Sở Chiêu Phụ dở cười dở khóc nói: "Quan Gian, không phải lương thực nhà vi thần không đủ ăn, là... là lương thực dành cho hơn một trăm vạn dân phủ Khai Phong ta sắp không đủ ăn rồi".

Triệu Khuông Nghĩa nghe hắn nói vậy cũng không chịu được bật cười nói: "Lão Sở à, ngươi chưa tỉnh ngủ hay là uống quá say vậy? Đại Tống chúng ta kho lương thực tràn đầy, sao lương thực lại không đủ ăn được?"

Sở Chiêu Phụ mím môi di di chân, hai cánh mũ rung rung, run run nói: "Quan Gia, Triệu đại nhân, không phải Lão Sở nói lung tung đâu, lương thực của Khai Phong thực không đủ dùng nữa rồi. Ngài xem, ngài xem, thần cũng vừa mới biết tin, lương thực của chúng ta hiện giờ chỉ đủ ăn đến mùa đông thôi, đến khi nước sông kết băng, lương thực không vận chuyển đến được, toàn bộ sẽ không có gì ăn".

Triệu Khuông Dận nghe vậy vội nói: "Lão Sở, ngươi nói không đầu không đuôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ra. Ngươi... ngươi một tên đần độn, ngươi có mau nói rõ ra không hả?"

Sở Chiêu Phụ mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói:

"Quan Gia, sự việc là thế này, Khai Phong chúng ta có trăm vạn nhân khẩu, mỗi ngày hao hụt đi số lương thực không nhỏ, lương thực từ các nơi ùn ùn vận chuyển đến Khai Phong. Trước đây, việc này đều là phó sứ La Công Minh chịu trách nhiệm, kho lương thực khi không đủ, lập tức điều động đám thuyền bè vận chuyển lương thực đến bù vào.

Nhưng việc này thần cũng không rõ, đã mấy tháng rồi, tiểu quan bên dưới cũng không ai bẩm báo với thần mỗi ngày lương thực bị thiếu đi là bao nhiêu, cho nên cũng không có ai điều động vận chuyển lương thảo bù vào kho lương thực. Lương thực ngày thường vận chuyển đến kinh thành đều không đủ cho dân chúng dùng hàng ngày, ngày ngày cứ ăn như thế, giờ đã ăn trống hết mấy kho lương thực rồi".

Vừa nghe những lời này mặt Triệu Khuông Dận và Triệu Quang Nghĩa đều biến sắc, họ là người làm đại sự, việc này luôn có người lo liệu cho họ, họ có mưu lược kiệt xuất như thế nào, anh minh cơ trí ra sao, cũng có thời gian hỏi tường tận từng việc một, chuyện lương thực luôn được lo liệu rất tốt, từ trước tới nay không bao giờ phải lo nghĩ về vấn đề này cho nên họ cũng không ngờ bây giờ lại xảy ra vấn đề ấy, nhưng lương thực quan trọng như vậy, họ lại không thể không biết, vừa nghe Sở Chiêu Phụ bẩm báo tình hình nguy hiểm đến vậy, họ sao không sững người.

Triệu KHuông Dận vội hỏi: "Giờ tình hình thế nào rồi?"

Sở Chiêu Phụ nói: "Thần đã hỏi kế lại trong nha môn, mấy tháng nay không dự trữ lương thực nữa rồi, nếu như cứ miệng ăn núi lở thế này, đến mùa đông, toàn Khai Phong sẽ không còn một hạt gạo nào nữa, khi có tuyết, vô số người dân sẽ bị lạnh và đói mà chết. Nếu nhanh chógn vận chyuển lương thực từ bây giờ...".

Triệu đại và Triệu nhị cùng hỏi: "Thế thì làm sao?"

Sở Chiêu Phụ nghĩ đến lời nói của kế lại trong nha môn nói với hắn, nói: "Trừ phi bớt đi số lương thực tiêu hao mỗi ngày, thêm nữa vận chuyển lương thực bù vào kho, thì dân chúng Khai Phong có thể qua được mùa đông giá rét".

Triệu đại và Triệu nhị thở phào nhẹ nhõm, Triệu Khuông Dận nói: "Thế thì tốt rồi, bị hú hồn một phen, Lão Sở ngươi í à, nói năng làm việc thực là không đâu vào đâu". T

Sở Chiêu Phụ nhếch miệng, nhỏ giọng nói: "Quan Gia, kế lại còn nói với thần, mấy ngày nữa, mưa thường xuyên, có khi nước sông dâng cao, có khi nước sông lại hạ xuống thấp, thuyền vận chuyển lương thực dễ bị lật úp, số lương thực này không dễ vận chuyển chút nào. Đợi đến đông chí, nước sông kết băng, thủy vận hoàn toàn sẽ bị ngưng trệ lại, nếu như dùng đường bộ, có khoảng trên trăm la ngựa vẩn chuyển lương thực thì cũng không kịp...".

Giọng hắn càng nói càng nhỏ, Triệu Khuông Dận hoài nghi hỏi hắn: "Vậy là có ý gì?"

Sở Chiêu Phụ ngượng ngùng nói: "Có nghĩa là…là nói…đợi đến tháng hai đầu xuân năm sau, nước sông sẽ cạn, khó vận chuyển lương thảo, lương thực của phủ Khai Phong thì hết sạch, lúc đó còn…còn mất mùa, đói…chết…".

"Lão thất phu ngươi!" Triệu Khuông Dận hét lên, chộp lấy ngọc phủ ném về phía hắn. Triệu Khuông Dận nóng tính thích cầm ngọc phủ chặn giấy ném người ta, trong triều đã có mấy đại thần bị hắn ném cho bị thương, ngọc phủ đã được đổi mấy cái, Sở Chiêu Phụ đã đoán trước được điều này, Triệu Khuông Dận vừa mới giơ tay, hắn đã cúi người quỳ xuống, ngọc phủ ném "Bụp" một tiếng bay đến đỉnh đầu của hắn, chỉ nghe thấy một tiếng "Ai zô".

"Trẫm giết ngươi, ngươi là một lão thất phu, Trẫm cho ngươi lương bổng để cho ngươi lo liệu chuyện này, ngươi làm tam ti sứ kiểu gì vậy hả? Kiếm đâu? Đưa kiếm cho Trẫm, Trẫm phải chém chết lão thất phu này!"

Triệu Khuông Dận thực đã phát điên, vừa mới hắn còn suy tính chuyện thống nhất thiên hạ, làm một vị minh chủ có một không hai, giờ hắn lại la ó, trong nháy mắt từ một phú ông trở thành một tên thất thế sa cơ. Triệu Quang Nghĩa ôm chặt lấy đại ca, hét lớn về phía Sở Chiêu Phụ: "Tam ti sứ đại nhân, ngươi có kế sách gì mau nói đi, đừng để cho Quan Gia nổi giận thêm".

Sở Chiêu Phụ đứng dậy, lắp ba lắp bắp nói: "Quan Gia, nếu không muốn mất mùa, không muốn có người chết đói, giờ…giờ chỉ có một cách".

Triệu Khuông Dận bình tĩnh trở lại, chống hai tay lên bàn, vội hỏi: "Cách gì, mau nói, mau nói".

"Ự hừm…giờ phải triệu tập đủ số thuyền bè, mua đủ số lương thực trước khi sông hết băng rồi vận chuyển đến Khai Phong, đủ ăn đến mùa xuân năm sau khi lương thực được vận chuyển bình thường trở lại, vi thần chỉ có một kế này…chính là…chính là…số lương thực đến Lĩnh Nam chuyển đến Khai Phong".

Triệu Khuông Dận nghiến răng nghiến lợi quát: "Trẫm ở Lĩnh Nam, binh mã không quá mười vạn, số lương thảo ấy, có thể cung cấp đủ cho trăm vạn dân Đông Kinh sao? Hơn nữa, Trẫm vận chuyển lương thực đến Khai Phong, đại quân của Trẫm ở Lĩnh Nam thì sao, ngươi nói xem".

Sở Chiêu Phụ sợ run cầm cập, vội biện giải: "Quan Gia, thần còn chưa nói hết mà".

Triệu Khuông Dận tức giận nói: "Ngươi nói mau đi".

Sở Chiêu Phụ nuốt nước miếng, lại nói: "Quan Gia, thần cũng biết lương thực vận chuyển đến Lĩnh nam cũng không đủ cho dân Biện Lương dùng, huống hồ đại quân đang ở Lĩnh nam cũng không thể làm ngơ được. Ý của thần là, một phần lương thảo trong đó vận chuyển đến Biện Lương, còn phần khác chuyển đến Lĩnh Nam, không thể để các tướng sĩ đến cơm cũng không có mà ăn, nhưng…nhưng sợ rằng cuộc chiến thảo phạt Hán này sẽ phải hủy bỏ, Phan Mỹ tướng quân trước khi ăn hết số lương thực phải đưa đại quân trở về".

Triệu Khuông Dận nhắm nghiền hai mắt, thều thào nói; "Sao lại có thể như vậy được Sở đại nhân của ta ơi. Được, Trẫm nghe ngươi, để cho Phan Mỹ dẫn quân trở về, nhưng hắn trở về Biện Lương thì cũng phải ăn lương thực của Trẫm chứ, số lương thực mà ngươi vận chuyển về đây chốc lát sẽ vào bụng họ mà thôi. Phủ Khai Phong của Trẫm thì sao? Thành Biện Lương của Trẫm thì sao? Trăm vạn con dân của Trẫm thì sao đây?"

Hắn vừa nói vừa bị kích động, Sở Chiêu Phụ vội nói: "Thần nghĩ, lúc này, cần phải dùng kế phân binh đồn điền".

Triệu Khuông Dận sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Phân quân đồn điền, có nghĩa là…? Ngươi mau giải thích cho tường tận".

Sở Chiêu Phụ nói: "Nếu muốn kéo dài được đến lũ xuân sang năm, thuyền bè lương thảo vào kinh, mà dân chúng lại không chết đói, chỉ có thể phân quân đồn điền. Quân Phan Mỹ mười vạn đại quân không thể đưa về Kinh thành được, phải đưa họ giải tán đi nơi khác, giải ngũ về quê, như vậy số lương thực của họ mới giải quyết được, mà không đến mức ăn lương thực còn lại của Biện Lương".

Triệu đại Triệu nhị nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ hắn lại nghĩ ra chủ ý như vậy.

Sở Chiêu Phụ nhìn họ không nói gì, đưa ra cách nghĩ của bản thân, không biết có hợp ý họ không, sợ hãi lại nói: "Đương nhiên, cấm quân giữ lại Khai Phong vẫn quá nhiều, thanh niên khỏe mạnh ăn tốn lương thực nhất, cần phải cắt giảm một số đi, để họ về nhà làm nghề nông. Đồng thời, thủy vận, dân thuyền, phàm có thể trưng dụng thì dùng, đến vùng đất Giang Hoài mua và vận chuyển lương thực về…"

Hắn vừa nói vừa phấn khởi, hai tay giơ lên trời, dương dương tự đắc nói: "Nếu làm được như vậy, thần có thể bảo đảm, khai xuân năm sau, thành Biện Lương sẽ không có một ai đói mà chết. Không biết ý Quan Gia thế nào?"

"Ngươi…ngươi ngươi…ngươi…" Triệu Khuông Dận chỉ vào Sở Chiêu Phụ, râu run run, tức giận không nói nên lời. Sở Chiêu Phụ thấy hắn như vậy không khỏi sợ hãi, hắn rụt cổ lại, đáng thương nói: "Quan Gia?"

Triệu Khuông Dận hít một hơi thật sau, rồi mới chỉ ra phía ngoài, hét lớn: "Ngươi…đi ra!"

"Á? Thần tuân chỉ". Sở Chiêu Phụ thấy có gì không ổn, xoay người bỏ chạy.

"Quay lại!" Triệu Khuông Dận tức giận nói năng lộn xộn, mặt hắn tái xanh nói: "Ngươi nói cho Trẫm nghe, ngươi là tam ti sứ của triều đình, đây là công việc mà ngươi được phân công. Trẫm sẽ không thu binh ở Lĩnh Nam, Trẫm sẽ không giải tán cấm quân, Trẫm cần dân chúng Khai phong bình yên qua mùa đông, một người cũng không được chết vì đói. Nếu như không làm được, Trẫm sẽ giết ngươi, cho người thiên hạ một lời nhắn nhủ, cút!"

Sở Chiêu Phụ mặt đỏ như gấc, vắt chân lên cổ chạy biến.

"Thiên hạ sao lại có một kẻ ngu dốt như vậy được?"

Nhìn theo bóng Sở Chiêu Phụ lui ra, Triệu Khuông Dận khó có thể tin được, thở dài than: "Kẻ ngu dốt như thế lại là trụ cột của triều đình Đại Tống".

Hắn tức giận cười, nhìn Triệu Quang Nghĩa nói: "Nhị đệ, đệ ngươi đã từng gặp tên nào ngu xuẩn như vậy chưa? Theo chủ ý của hắn, thế ta có thể cắt giảm luôn cả triều đình đi, thay quần áo về nhà làm nghề nông, thực…thực nực cười".

Triệu Khuông Dận đập bộp một cái vào bàn, một âm thanh bịch vang lên, nghiên mực trên bàn rơi xuống, lăn ra xa.

"Đại ca bớt giận, Sở Chiêu Phụ không nghĩ ra cách không có nghĩa người khác cũng không có cách, theo ý của đên, việc này không phải là không có cách giải quyết".

Triệu Khuông Dận cười khổ nói: "Cách gì, ai có cách đây? Lẽ nào khăn gói đi hỏi đại sư, dùng phép thuật vác lương thực đến cho Trẫm?"

Triệu Quang Nghĩa chợt nghĩ đến chuyện luôn tranh đấu gay gắt với hắn, lão oan gia Triệu Phổ trước mặt Hoàng huynh, bèn nói: "Đại ca, việc này…có thể bảo Triệu Phổ nghĩ cách. Tể tướng, thượng tá thiên tử, lý âm dương. Thuận tứ thời, ngoại trấn phủ tứ di chư hầu, nội thân gần bách tính. Tuy nói việc này là việc của tam ti sứ, nhưng lại có liên quan đến dân sinh, tam ti sứ không gánh nổi, tể tướng càng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, Triệu Phổ xưa nay túc trí đa mưu, không chừng sẽ nghĩ ra các hay".

"Cái này…" Triệu Khuông Dận nghe xong không khỏi nhăn nhó. Chính quyền, quân quyền, tài quyền Đại Tống bây giờ lần lượt quy thuộc nha môn Trung Thư viện, Khu Mật viện và Tam ti sứ. Tể tướng giờ đã không phải như trước kia nắm các quyền cùng một lúc, quyền lực và chức trách đều được phân rõ ràng, từ trước đến nay cấm các chức ti đan xen nhau, giờ bảo hắn hạ chỉ sao đây, để Triệu Phổ lo liệu chuyện này sao?

Thêm nữa, việc này cũng chính phạm kiêng kị của hắn. Triệu Phổ giờ là đồng trung thư môn hạ bình chương sự, là Trung Thư viện trưởng, làm tể tướng trong triều. Mà Khu mật viện sứ Lý Sùng Cự lại là thông gia của Triệu Phổ, hai người này một văn một võ nắm quyền quan trọng nhất của Đại Tống, rất thân với nhau, điều này đã khiến hắn có chút kiêng dè, nếu lại bảo Triệu Phổ đi có mượn cớ đi lo chuyện của tam ti sứ, đến lúc đó, Triệu Phổ nghiễm nhiên là ông vua không ngai.

"Ồ…cũng được…" Triệu Khuông Dận chau mày, trầm giọng gật đầu: "Từ giờ trở đi, khẩn trương vận chuyển lương thực đến, có thể vận chuyển bao nhiêu thì vận chuyển bấy nhiêu. Đồng thời, vấn đề thiếu hụt lương thực của Khai Phong có thể giải quyết như thế nào, nhất định phải cần nghĩ ra cách mà giải quyết".

"Vâng, để đệ đi gọi Lão Sở, nói với hắn tin này". Triệu Quang Nghĩa dứt lời, vội rảo bước ra ngoài, nhếch mép cười nhạt: "Đại ca ngươi luôn coi Triệu Phổ là đỉnh trụ của đất nước, nếu hắn có thế nào, thì…hắc hắc, vì trọng kỳ tài, cuối cũng cũng phải nhường nhịn. Hôm nay ta để ngươi xem xem, vị Triệu Tắc Bình công trung kỳ biểu này có bản lĩnh gì".

"Nếu Triệu Phổ cũng không có cách, lúc đó sẽ phải làm sao đây? Trăm vạn dân Biện Lương ơi…". Triệu Khuông Dận lo lắng vô cùng.