Thủđô Paris hoa lệ và những con đường tràn ngập ánh sáng không bao giờ tắt lịm.
Đúng 2 giờ 30 phút đêm, cả thành phố như nín thở theo dõi bức tranh vẽ Nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị đáng giá bạc tỷđược treo trong viện bảo tàng Hoàng Gia sắp bị tên trộm nổi danh Cesaire đánh cắp. Ba ngày trước, hắn đã gửi thưđến viện bảo tàng, thậm chí còn hiên ngang thách thức toàn bộ giới cảnh vệ về một cuộc viếng thăm ngoạn mục vào lúc 2 giờ 40 phút.
Từng giây chầm chậm trôi qua. Ngài cảnh sát trưởng ghì chặt chiếc đồng hồ cổ trên tay. Mồ hôi của ông nhỏ giọt theo mỗi nhịp đồng hồ chạy.
2 giờ 39 phút, ánh sáng vẫn phủ khắp căn phòng. Đừng nói làđến người, ngay cả một con ruồi cũng khó bay lọt qua sự phòng vệ nghiêm ngặt.
2 giờ 40 phút, bức tranh vẫn còn nằm ngay ngắn trong tủ kính. Ngài cảnh sát trưởng cẩn thận vẫn căn dặn đám cấp dưới canh giữ thêm năm phút nữa rồi mới ra lệnh giải tán. Ông thở phào đến cạnh chiếc tủ kính, quan sát kiệt tác quý báu của nhân loại vài giây rồi bật cười hả hê.
“Chỉ là một tên trộm vặt, thế màđội ngũ tuần tra lại phóng đại hóa về danh tiếng của hắn.”
“Ngài chắc chứ, Eugene?”– Một thanh niên trẻ bước qua đám lính canh tiến gần ông với dáng vẻ tiếc nuối.
“Cậu nói vậy là sao, Herve? Cậu nghĩ một thám tử như cậu lại giỏi hơn lực lượng cảnh sát à?”– Eugene bực tức đáp.
“Tôi nghĩ ngài nên mở tủ kính để kiểm tra lại. Tôi đã theo hắn ba năm và chưa một lần nào trong suốt ba năm này hắn thất thủ cả.”– Herve nói bằng ngữđiệu tin chắc.
“Đừng nói ta khinh thường tài năng của cậu, Herve nhưng cậu hãy nhìn xem, ởđây canh gác cẩn mật thế, hắn làm sao lọt qua được cặp mắt của ta.”
“Một thiên tài luôn cóđầu óc bằng trăm người thường, ngài cảnh sát trưởng ạ.”– Herve bắt bẻ lại.
Eugene suy nghĩ vòng vo, cuối cùng cũng quyết định lấy chìa khóa mở tủ kính ra để làm bẽ mặt vị thám tử tài ba nhất nhìở Pháp. Thứđầu tiên đập vào mắt ông chính là cành hoa hồng trắng có viết chữ Cesaire trên cánh đang nằm ngay ngắn cạnh bức tranh cùng với một phong thư sực nức hương thơm.
“Thế là rồi!”– Herve nhún vai mỉm cười.
“Nhưng bức tranh vẫn còn đây.”– Eugene ngoan cố cãi lại. Ông mở bức thư ra vàđọc một mạch đến hết.
“Xin chào ngài cảnh sát trưởng quý hóa, tôi đãđến viếng thăm nơi này đúng như lời hẹn và lấy đi bức tranh thật. Tôi đặt bức tranh giảởđây coi như một món quà biếu tặng sự tận tâm của ngài. Hy vọng chúng ta còn gặp lại trong một ngày không xa. Gửi đến ngài ngàn lời chúc của tôi.”
“Tên đểu!”– Eugene tức tối quăng bức thư xuống đất và dậm lên mấy cái. Bấy giờông mới thấy một mật đạo được đào sẵn ở bên dưới bức tranh. Chắc chắn Cesaire đãđến vàđi theo cách này. Nhưng làm sao có thể? Ông luôn dán mắt suốt vào bức tranh cơ mà. –“Cậu đã biết ngay từđầu sao?”–Ông quắc mắt sang trút giận lên Herve.
“Người mà ngài vừa bảo khinh thường tài năng xin nói cho ngài biết một chuyện. Cesaire là một cao thủ vềảo thuật và thôi miên. Dù có hàng trăm người, thậm chí nhiều hơn canh giữ, nhưng toàn hạng không cóđầu óc thì cũng vô dụng thôi.”– Anh bước lại gần tủ kính và nhặt cành hoa hồng đưa lên mũi ngửi với nụ cười mỹ mãn. –“Tôi xin phép lấy nóđi cho đỡ chướng mắt ngài.”
Herve ung dung rời khỏi đó với một câu nói thầm:
“Thằng nhóc này luôn thích chơi nổi. Có ngày cũng sẽ xảy ra chuyện mà.”
——
Nằm cách viện bảo tàng Hoàng Gia không xa chính là căn biệt thựđược thiết kế theo kiểu Châu Á của gia tộc Le Blanc. Người kế thừa đời thứ hai mươi bảy, cũng tức là chủ nhân hiện tại của căn biệt thự tên Avril. Vì cha mẹ cậu qua đời từ sớm, Avril nghiễm nhiên nhận được một kho gia sản kết sù và trở thành ông chủ của mười mấy chi nhánh thương buôn khi chỉ vừa bước qua tuổi hai mươi hai.
Avril được thừa hưởng một nửa nét đẹp ÁĐông đến từ mẹ và sự khôn ngoan lịch lãm đến từ cha. Cậu ăn nói rất khéo, trẻ tuổi và tài năng, là hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái đang độ tuổi xuân thì. Thế nhưng, công tử của dòng họ Le Blanc có hai thói hư. Một làăn chơi phóng túng, thích trêu đùa trên tình cảm chân thành của người khác. Và hai là ham mê thách thức, luôn muốn chứng tỏ tài năng trong những lĩnh vực khó. Bình an thoát khỏi mạng lưới cảnh sát vây tủa để lấy đi bức tranh của Nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị chính là một minh chứng rõ ràng.
“Anh lại lập ra một kỷ lục khác.”– Diane đưa những ngón tay thon dài giúp Arvil gỡ bỏ sợi dây áo choàng. Ban đầu, cô cũng là một tay trộm cắp, nhưng từ khi mêđắm Arvil, côđã bỏ nghề vàđi theo cậu cho đến giờ.
“Không đáng gì cả. Hắn chỉ là một tên cảnh sát ngu ngốc.”– Avril xoay người lại bế Diane lên giường và hôn khẽ vào môi cô. –“Nếu em thích, anh tặng bức tranh ấy cho em.”
Diane đặt hờ hai tay qua cổ cậu:
“Arvil, nếu anh không thích chúng, tại sao phải tốn công lấy cắp về?”
“Anh chỉ muốn thử cảm giác mạo hiểm.”– Cậu vừa nói, vừa kéo sợi dây buộc áo ngực của cô xuống.
“Khoan đã!” – Diane dùng tay chắn ngang môi cậu. –“Hôm qua trên áo sơ mi của anh đãđể lại dấu son môi. Em từng cảnh cáo anh không được chạm vào những cô gái khác nhưng anh cứ chứng nào tật nấy.”
Diane giở giọng hờn trách.
Avril le lưỡi liếm vào lòng bàn tay cô vàđặt nó qua một bên để tiếp tục cuộc vui:
“Cưng à, em đừng làm anh mất hứng.”
Cậu từ tốn trượt lưỡi trên hai ngọn đồi nhấp nhô vàáp sát má của mình vào đóđể tận hưởng sự mát lạnh khoan khoái. Cơ thể của Diane lúc nào cũng lấp đầy kích thích đối với cậu. Hai bầu ngực của cô thuộc loại không một đàn ông nào không ham muốn. Chúng đã nhiều lần ôm ấp đứa trẻ cương cứng của cậu vào trong và ma sát cháy bỏng.
Nghĩ đến đây, Avril đã thấy nóng cả người.
“Vì em luôn nhẫn nhịn anh, nên anh cứđược thể làm tới.”– Diane vẫn chưa nguôi giận.
“Thế em muốn gìđây cưng?”– Avril nghĩ rằng một món quà vặt sẽ làm cô dịu xuống.
“Chúng ta kết hôn đi. Em đã cho anh tất cả, cũng là lúc anh phải trao lại một thứ gìđó cho em.”– Cô nói dứt khoát.
Avril nghe xong câu này liền cạn kiệt hết hứng thú. Cậu ngồi bật dậy và cài lại hàng nút áo:
“Chuyện đó sẽ tính sau.”
“Em không muốn chờ nữa”– Diane cũng ngồi dậy theo. –“Em đã có thai rồi.”
“Em nói gì?” – Avril sững sờ vì không dám tin vào những gì cậu vừa nghe thấy.
“Em đã có thai con của anh.”– Cô lặp lại lần nữa, nắm chặt lấy tay cậu bằng ánh mắt chan chứa. –“Em biết anh chỉ muốn đùa vui, nhưng không sao, miễn là ba người chúng ta được sống cạnh nhau, em sẽ không ngại. Thời gian chắc chắn làm anh nảy sinh tình cảm với em.”
Avril dùng bàn tay còn lại gạt nhẹ tay cô ra. Cậu không dựđịnh sẽ kết hôn ngay lúc này. Huống chi trước sau cậu không hề yêu cô.
“Hay là…” – Cậu nhìn Diane do dự. –“Chúng ta bỏđứa nhỏđi. Chúng ta còn rất trẻ, mai này…”
“Thôi đi!” – Diane gạt phắt lời của cậu. Đáy mắt cô long lanh vài giọt lệ. –“Anh là cha của nóđấy. Sao anh có thể bảo em bỏ nó chứ?”
“Đành thôi!” – Avril không còn cách nào khác ngoài việc nói thẳng. Cậu cho rằng tổn thương cô một lần còn dễ chịu hơn việc dối gạt cô tiếp tục. –“Khi em đi theo anh cũng biết anh là một công tửăn chơi. Anh rõ ràng không thể mang lại một gia đình êm ấm cho em. Em có thể chọn giữđứa nhỏ hoặc từ bỏ nó. Nếu em chọn giữ, anh sẽ nuôi nấng nóđàng hoàng, còn chuyện kết hôn là tuyệt đối không.”
“Anh vô tình thật.”– Diane gục mặt xuống giường. –“Em đã phí hoài hai năm thanh xuân đi theo anh, anh cũng không niệm chút tình nghĩa nào. Tại sao vậy Avril? Trái tim anh làm bằng sắt đáư?”
Avril đi thẳng đến cánh cửa, nấn ná bàn tay quanh chốt rồi trả lời:
“Diane, nói cho em biết một bí mật để em khỏi phải mang ân hận. Cha của anh chính là bị mẹ anh giết chết. Bà muốn ôm gia tài đi theo người đàn ông khác, rất tiếc trước khi chết, ông cũng không cho bà toại nguyện. Anh tận mắt chứng kiến sự tàn sát đó nên tuổi thơđã mang nặng một ám ảnh về sự phản bội. Khi yêu, người ta có thể trao cho nhau vô vàn lời hứa hẹn nhưng một khi tình cảm vơi nhạt, ngay cả giết nhau người ta cũng làm. Em nghĩ anh sẽ tin tưởng vào hai chữái tình hay sao? Quên đi!”
Cậu lạnh lùng bước ra khỏi phòng, bỏ mặc những tiếng khóc thút thít của Diane vẫn vang lên cay đắng. Tình yêu không có tội, nhưng yêu nhầm người phải chăng lại là một tội lỗi rất lớn?
——
Avril uể oải bước xuống cầu thang. Vìđêm qua Diane đã chiếm giường của cậu, cậu đành phải chuyển sang phòng khách ngủ tạm. Việc ngủ lạ giường khiến cho cậu cứ lăn qua lăn lại suốt buổi, gần sáng mới chợp mắt được một chút thì phải thức dậy chuẩn bị cho chuyến bay lúc chiều.
Sáng hôm qua, trước khi cậu thực hiện phi vụ, đã nhận được một bức thư nặc danh đến từ Anh quốc kèm theo một vé máy bay hạng nhất.
“Kính gửi ngài Avril Le Blanc, tôi xin lỗi nếu bức thư này được trao đến ngài trong một tình huống bất ngờ. Tôi là chủ nhân của tòa lâu đài Kingstuff. Tôi có nhiều bạn bèđã từng làm ăn chung với ngài, nhưng ngoài việc giỏi buôn bán, tôi biết ngài còn sở trường về những món đồ nghệ thuật, điển hình là hai bức tranh của Van Gogh trong buổi bán đấu giá năm ngoái, chiếc bình hoa cổđời Hán ở nhà nghị viên Anatole ba tháng trước và bức tranh Nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị sắp tới đây. Tôi không cóýđịnh lật tẩy ngài, chỉ muốn được gặp mặt ngài một lần cho thỏa niềm ước ao. Tôi sẽ cho người đến sân bay đón ngài. Hy vọng ngài không cảm thấy khó chịu vì chuyến đi này. Chắc ngài đã từng nghe qua tiếng tăm tòa lâu đài chết chóc? Tôi rất hãnh diện nếu được dẫn ngài đi tham quan vẻđẹp của nó.”
Khi đọc xong bức thư, Avril chẳng những không nổi điên mà còn cảm thấy hứng thú. Một người ở xa tít tận Anh quốc nhưng vẫn có thể biết rõ mọi việc của cậu trong lòng bàn tay, thử hỏi cậu làm sao không hiếu kỳ màđồng ý lời mời hấp dẫn này? Tuy nhiên, cậu đã nghe không ít lời đồn đại rùng rợn về tòa lâu đài cổ kính đó thông qua những người khách đến từ Anh, thậm chí vẫn thường tò mò đi sưu tầm tài liệu về nó.
Chưa một bản tin nào thực sự chứng minh tòa lâu đài đó có ma, thế mà hàng ngàn sự mất tích lẫn cái chết kỳ lạđều dính dáng tới nó. Không ai biết chủ nhân của nơi này là người thế nào. Từng có tin đồn là một góa phụ chết chồng tìm bắt những thanh niên trẻđẹp, cũng có tin đồn là một vị bá tước thèm khát máu tươi, và còn vô số sự thêu dệt nực cười khác. Không dễ gì mới có vinh dựđến thăm một nơi đặc sắc như thế, nhưng cũng không thể vì vinh dự này mà bỏ rơi tính mạng của mình, cho nên Avril đã lập sẵn một kế hoạch.
“Cậu chủ!”– Bác quản gia già cả Alexte đứng dưới chân cầu thang xoắn ngẩng đầu nhìn cậu một cách chán nản. –“Cô Diane đã bỏđi rồi. Ôi cô gái tội nghiệp thứ sáu!”
Avril không xa lạ mấy với những chuyện này. Một khi yêu cầu kết hôn không được đáp ứng, tất cả các cô gái cậu từng quen biết đều có chung một lựa chọn. Ra đi cũng tốt, ít nhất là họ sẽ không làm phiền cậu nữa và cậu lại có thời gian đi cặp kè với một người đẹp khác.
“Cháu muốn dùng điểm tâm.”– Cậu thản nhiên đáp.
“Lão đã chuẩn bị từ sớm.”–Ông dẫn cậu lại phía bàn ăn.
Avril đang định cầm nỉa lên, Alexte liền lải nhải tiếp. Ông là người quản gia lắm lời nhất mà cậu biết. Nếu không phải vìông đã từng phục vụ hai đời nhà cậu, cậu chắc chắn đáông đi không thương xót.
“Cô Diane nói chuyện mang thai chỉ là gạt cậu. Côấy bảo cậu hãy giữ gìn sức khỏe. Cậu chủ, lão không hiểu được cậu, côấy tốt với cậu như thế, nỡ lòng nào cậu lại làm côấy buồn đến nỗi phải ra đi?”
“Hừ!”– Avril không đáp trả, ung dung cho miếng thịt vào miệng. Cậu vốn không đểýđến lời nói dối đó. Có con hay không có con cũng chẳng quan trọng gì với cậu. Cậu đã sống quen thói ăn chơi bất chấp cả hậu quả về sau.
“Cậu chủ, cảđời cậu sẽ không tìm được một người vợ nếu cậu cứ vô lương tâm như thế.”
“Cháu không thích món thịt bò trộn nước sốt hôm nay. Lần sau bác hãy đổi thịt cừu.”– Avril gắp sơ qua mấy nỉa thì ngưng lại. Cậu lấy ly sữa tươi uống lót dạ.
“Lão biết. Nhưng cậu nghe lão nói hết đã. Ông chủ trước khi chết rất muốn nhìn thấy cậu trưởng thành nên người. Cậu coi như là vì cha mình, hãy bớt tham dự những trò vui vô bổ với đám bạn bè. Tại sao cậu không thể nghiêm túc hơn trong những mối quan hệ tình cảm cơ chứ?”–Ông rít dài bên tai Avril, xém chút là bắn nước mưa vào người cậu.
Avril nheo mắt một cái, nếu cậu cãi lại thì bị xem là vô lễ với người già, thôi thì cậu cứ nghe tai này trút hết qua tai kia.
“Làm người thật phiền, một ngày phải ăn mấy bữa để sinh tồn. Cháu ước gì gặp được một con vampire nào từ thời trung cổđể nó biến cháu thành vampire cho đỡ cực. Vampire chỉ biết uống máu thôi, tiết kiệm biết bao nhiêu là thời gian.”– Cậu đứng lên định quay về phòng mình.
“Ấy cậu chủ, thức ăn…”– Alexte gọi với theo.
“Cháu nghĩ lại rồi. Lần sau khi cháu về, bác đổi cho cháu một ly máu đi.” – Avril cười hí hửng bỏ lên phòng.
Từ bé, cậu đã yêu thích đọc những truyện kinh dị về vampire. Đối với cậu, vampire thật hạnh phúc khi được giữ mãi vẻ thanh xuân rạng ngời. Càng có nhiều thanh xuân, thời gian ăn chơi của cậu càng dài ra. Nghĩ kỹ lại thì vẫn còn nhiều món đồ nghệ thuật cậu chưa trộm đi, nhiều cô gái xinh đẹp cậu chưa chạm qua, và cả kho tài sản kếch sù cậu chưa xài hết.
Tuy vậy, nơi trái tim trống rỗng vẫn tồn tại một nỗi buồn vô cớ. Hình như nỗi buồn ấy đã mang theo từ trước khi cậu sinh ra. Cậu hy vọng sẽ có một ngày giải tỏa được nó. Avril nắm chặt tấm màn cửa. Không biết bầu trời ở Anh quốc có giống hệt bầu trời cậu đang ngắm hay không? Cậu vừa háo hức cho một chuyến đi thú vị, vừa cảm thấy có chút gìđó hơi lo lắng, cứ như sắp đối diện với một thay đổi lớn trong cuộc đời.
Anh quốc, nơi đóđang chờđợi điều gìở cậu?
——
Chập tối cùng ngày, chuyến bay của Avril hạ cánh xuống thủđô hoa lệ không hề thua kém quê hương cậu, London. Theo đúng lời vị chủ nhân của tòa lâu đài, có hai người thanh niên đãđứng chờ sẵn từ trước. Họ nhanh chóng giúp cậu khuân chuyển hành lý. Hơn nửa tiếng sau, Avril đặt chân đến tòa lâu đài Kingstuff rùng rợn nhất trong truyền thuyết.
Cùng thời điểm đó, ở một góc khuất bên ngoài tòa lâu đài, có một người thanh niên cầm laptop đang đứng quan sát vào màn hình. Nụ cười trên khuôn mặt đã nói thay cho sự hài lòng của cậu ta.
Toàn cảnh lâu đầu dần dần hiện rõ. Người thanh niên há hốc cả miệng vì chưa từng nhìn thấy qua một công trình kiến trúc nào lại tinh xảo đến thế. Những mái vòm uốn cong bằng đồng, dãy hành lang nguy nga với các pho tượng sáp, lẫn hàng cột đỏ tía được quấn quanh bởi những sợi hoa hồng trắng.
“Ôi đẹp quá, mình muốn sờ vào chúng.”– Cậu ta thốt lên.
“Vậy tại sao lại không bước vào?”
“Không được. Nơi này nguy hiểm lắm.”– Cậu ta thản nhiên trả lời và chợt cảm thấy lạnh sóng lưng khi tự hỏi mình đang trả lời cho ai nghe.
Trước khi đáp xuống sân bay, Avril đã thuê một cậu thanh niên hám tiền chạc tuổi và hoàn toàn không biết gì về truyền thuyết tòa lâu đài Kingstuff giả dạng thành mình. Cậu đưa cho cậu ta một bị camera siêu nhỏ gắn vào nút áo đầu tiên để giúp cậu quan sát được mọi khung cảnh xung quanh. Avril cho rằng chủ nhân của tòa lâu đài chưa từng gặp qua cậu trước đây nên không tài nào phát hiện ra trò bịp bợm này. Đáng tiếc cậu đã lầm.
Avril định quay đầu lại nhìn kẻđang hỏi mình, chợt bị một cú tay giáng ngay cổ khiến cho ngất xỉu tại chỗ. Người đàn ông ẳm cậu lên, mỉm cười nói:
“Đúng là một thằng nhóc quỷ quyệt.”
Ralph đưa cậu về phòng mình, căn phòng đã từng lưu dấu nhiều kỷ niệm đắng cay lẫn ngọt ngào của hai người. Bao kýức sống dậy như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Vòng tay của cậu, bờ môi của cậu, hơi ấm của cậu, suốt trăm năm tìm kiếm vẫn nguyên vẹn tận đáy lòng anh. Anh đặt cậu nằm xuống giường. Anh đã chờđợi rất lâu, rất lâu cho giây phút tương phùng hiện tại. Nhiều lúc anh còn không dám tin rằng mình đã thực sự tìm thấy cậu giữa biển người bao la như thế.
Ralph xòe lòng bàn tay để cho viên ngọc bích lơ lửng bay trên không. Một viên ngọc bích khác nằm sâu nơi ***g ngực của Avril như cảm ứng thấy linh tính bèn bay vụt ra. Hai viên ngọc bích xoay thành vòng tròn và hợp lại làm một. Sau cùng, nó rơi xuống giữa trán cậu.
Linh hồn Edric tái sinh trong cơ thể Avril.
Những ngón tay thon dài bắt đầu cửđộng từng chút một.
Phản ứng đầu tiên của Edric sau ngần ấy năm dài xa cách là mỉm cười nhìn về phía anh. Anh cũng mỉm cười đáp lại cậu, trong nụ cười long lanh những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Anh đã tìm thấy em.”– Anh lao đến ôm chầm cậu. Vòng tay anh xiết mạnh đến nỗi Edric khó thở ra hơi, phải ho lên mấy tiếng vì ngột ngạt.
“Anh làm em…khó thở?”– Edric gượng nói bập bẹ.
Ralph niềm nở buông tay ra, rồi lại thấy như chưa đủ, bỗng ôm chầm cậu thêm cái nữa:
“Edric, đúng là em rồi. Anh đã tìm em rất khổ cực. Em thật tàn nhẫn với anh. Tại sao luôn bắt anh phải là người tìm kiếm em?”
Edric vịn chặt vai Ralph, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt màđôi mắt lại tràn trề sinh khí:
“Em sẽ không rời xa anh nữa, sẽ không để anh phải đi tìm em nữa. Em ởđây. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Anh dĩ nhiên không cho phép em rời xa anh nữa. Trên đời này, người anh cần nhất chính là em.”
“Trên đời này…người em yêu nhất…chính là anh.”– Cậu thì thầm vào tai anh.
Ralph không biết nói gì hơn. Anh đã nghĩ khoảng thời gian xa cách sẽ khiến anh ôm ấp rất nhiều điều muốn nói cùng cậu. Vâng, nhiều đến nỗi anh không thể sắp xếp cái nào nên nói trước, cái nào nên nói sau. Tuy nhiên, anh đã quyết định không nói nữa. Chỉ cần cậu ở trong vòng tay anh, chỉ cần cậu không còn là những ảo ảnh hằng đêm anh mơ, thế làđã quáđủ.
Thật ra, cũng còn một điều mà anh không thể không nói ra. Anh biết cậu luôn hiểu, nhưng anh vẫn muốn thổ lộ bằng cả trái tim chân thành:
“Anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh, Ralph. Cảm ơn vìđãđể em quay về bên anh. Cảm ơn anh!”
Edric đặt lên môi Ralph một nụ hôn nhẹ và kéo dài. Hai bờ môi chạm khẽ vào nhau, không cần bất kỳ sự chuyển dịch nào của đầu lưỡi vẫn đủđể họ cảm nhận được sự khao khát vô bờđang dành cho nhau. Cơ thể cả hai đồng loạt sôi lên rạo rực như có trăm ngàn ngọn lửa nhỏ thiêu đốt từ bên trong.
Đêm nay, họ sẽ thuộc về nhau một cách dâng hiến và trọn vẹn.
Ralph mỉm cười vì những dòng tưởng tượng ngây ngất cả trái tim. Anh đã luôn tưởng tượng về một ngày sum họp ngọt ngào như thế từ sau khi tìm được Avril, một thanh niên có ngoại hình giống hệt Edric chẳng khác gì hai giọt nước. Anh biết thời khắc mà Edric trở về bên anh sẽ không còn xa. Anh thậm chíđã hồi hộp đến mức không dám thở mạnh.
Ralph biến viên ngọc bích hiện ra trên tay rồi đưa nóđến gần Edric. Thế nhưng, bẽ bàng thay, hiện thực hoàn toàn đối lập với mộng tưởng. Viên ngọc bích không hề phản ứng dù là một tia sáng nhỏ. Anh nhìn trân trân vào nó một hồi lâu, bờ môi cứ thúc giục nó hãy sáng lên nhưng nó vẫn nằm im lìm.
Một tiếng sét giáng đùng xuống tai anh.
Anh đã tìm sai người hay là… Edric vốn không thể sống lại nữa, cậu chỉ lừa dối anh mà thôi?
Ralph đứng chết cứng toàn thân. Sự thật nào đang bày ra trước mắt anh? Và sự thật nào anh phải chấp nhận trong nửa đời còn lại?
Giữa biển người mênh mông, qua muôn vàn năm tháng đằng đẵng, khó khăn lắm anh mới tìm được một người có ngoại hình y chang cậu, làm sao anh tin nổi sự trùng hợp này chỉ là ngộ nhận? Nhưng nếu đây không phải là ngộ nhận, thì lẽ nào người yêu của anh sẽ không bao giờ quay lại nữa?
Không bao giờ quay lại nữa???
“Không! Không thể như thế!”– Ralph hét lên cay đắng. Tiếng thét xé tan cả màn đêm, khiến lũ dơi đang đậu trên trần cũng phải kinh sợ mà bay đi. Hàng cây bên ngoài khua lên tỉ tê, lá rụng xuống bời bời trước những đợt gió rét buốt. Dẫu vậy, mấy ai hay rằng cái lạnh đến từ khung cảnh vẫn không sao lạnh bằng một trái tim đã băng phong hơn cả trăm năm dài.