Bloody Pascali Roses II

Chương 25: Đêm trước cơn mưa bão

Ngày qua ngày, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo, còn không thì là một vườn hồng rộng mênh mông, cho dùđã từng có những vẻđẹp rực rỡđến mức nào, cũng nhanh chóng chìm dần vào sự nhàm chán. Edric cầm ***g chim do Zerah vừa tặng ít phút trước, ngơ ngác đứng trên dãy hành lang dài mà không biết mình sẽ đi vềđâu.

Cậu nhớ lại chuyện Cyril đã nói với Kelsey. Nếu Kelsey một mực bảo anh không giết cậu, vậy thử hỏi có ai trên đời lại giết nổi một vampire thuần chủng của dòng họ Hernandez? Tại sao kẻ này còn muốn đổ tội cho anh? Và…chuyện cá cược giữa anh và cậu lại là thế nào?

Edric tựa đầu vào một cây cột đá. Ánh nắng phủ lên đôi mắt vương nặng nhiều tâm sự một màu đồng tĩnh lặng. Thế giới của vampire quá phức tạp đối với cậu. Từ ngày cậu lỡ sa chân vào cho đến nay, hết phiền muộn này lại nối đuôi phiền muộn khác tìm tới, vốn là không có một giây phút thanh bình để thở. Edric rất muốn trở về với cuộc sống trước đây. Những ngày tháng tự do tự tại ở học viện Stoker chẳng lẽ chỉ còn là một ước mơ nằm xa tầm với?

Edric nhìn vào ***g chim thật lâu, như cũng cảm thông với cuộc đời giam hãm tội nghiệp, cậu mở ***g thả cho nó bay đi.

Kelsey đã đứng ở từ xa nhìn cậu được một lúc. Cánh chim một khi sổ ***g thì không ngu dại gì quay về lại nơi cũ, anh tự hỏi liệu quyết định thả cậu đi ban đầu còn đúng nữa hay chăng? Có thể anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu, cũng có thể 200 năm dài đằng đẵng đã làm thay đổi cơ sở của nhiều thứ. Anh không muốn cậu chết mòn trong chiếc ***g giam, mà thả cậu đi, lòng anh lại lo sợ cậu phản bội mình lần nữa.

Kelsey thôi khoanh tay đứng nhìn, quyết định tiến lại gần Edric:

“Thả nóđi rồi, em không thấy tiếc hay sao?”

“Em cho rằng nó thích được tự do hơn.”– Edric cười đáp trả.

“Quá tự do rất dễ sinh ra những ý nghĩ sai lầm.”

Edric nhíu mày không hiểu:

“Ý nghĩ sai lầm???”

“Nếu không phải vì lúc trước anh thả cho em được tự do, em có cơ hội phản bội anh hay sao?”

Câu nói của anh gây đả kích đến cậu. Cậu hơi cúi đầu quay sang hướng khác, tay níu chặt chiếc ***g bạc đầy lưỡng lự.

“Em cứ nghĩ anh sẽ không nhắc nữa.”

Kelsey nhắm mắt rồi lại mở ra, rít dài một tiếng bực mình:

“Em nghĩ anh có thể quên được sao? Nếu như ai đó lấy dao đâm thẳng vào tim em, liệu vết thương có dễ dàng lành lặn chỉ bằng vài lời nói?”

“Em về phòng trước!”– Edric cầm chiếc ***g định quay bước. Cậu không muốn bàn tiếp vấn đề này.

“Đứng lại đó! Anh vẫn chưa nói xong!”– Kelsey ra lệnh uy nghiêm, bắt buộc Edric không còn cách nào khác làđứng yên để nghe tiếp.

“Em nghĩ những gì trong mấy ngày qua em chịu là hình phạt khủng khiếp rồi sao? Anh không ngại nói cho em biết, nhiêu đó vẫn chưa là gì với anh đâu. Đúng hơn nó chỉ là màn dạo đầu nhằm cảnh cáo thói lẳng lơ của em mà thôi. Nếu em còn dám tái phạm, nhưng hình phạt thật sự, khủng khiếp đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong nhất định sẽáp dụng cho em.”

“Anh không cần phải cảnh cáo em. Anh có con cờđểđiều khiển em cơ mà.”– Edric vẫn không quay mặt về phía anh. Giọng nói của cậu rắn rỏi nhưng chan hòa nỗi đau.

Kelsey bực tức chống tay trái vào cây cột. Ýđịnh lúc đầu của anh làđến để hòa giải với cậu, vốn không nghĩ lại khó kiềm được cơn giận màăn nói hằn hộc.

“Nếu anh cho em cơ hội, em có biết trân trọng hay không?”– Anh xuống nước nhỏ nhẹ.

“Em không hiểu.”– Edric quay đầu lại ngỡ ngàng.

“Ngày mai em có thể về học viện hay đi bất cứđâu em muốn, ngoại trừ việc tuân thủ một điều kiện, trước năm giờ chiều mỗi ngày phải trở về tòa lâu đài này.”– Kelsey tránh nhìn thẳng vào mặt Edric, anh không muốn để cậu trông thấy đôi mắt ánh lên sự khó chịu.


“Anh nói thật sao?”

“Anh không rảnh rỗi nói đùa.”

Edric bật cười mấy tiếng rồi lao vào ôm chặt Kelsey một cách đột ngột khiến anh suýt nữa là mất thăng bằng té nhào vào cây cột:

“Cảm ơn anh!”

Trước niềm vui của Edric, Kelsey cũng thấy lòng thanh thản hơn. Anh xoa đầu cậu cười bảo:

“Cứ như trẻ con vậy. Anh đã cho em cơ hội rồi, em tự liệu lấy thân đấy.”

“Em hứa sẽ không làm gì sai trái.”– Edric xiết thêm vòng tay, cười khúc khích trả lời.

Cậu biết anh chịu trả tự do về cho cậu đã là một sự nhún nhường rất lớn, lớn đến nỗi cậu chưa từng dám tưởng tượng. Cậu càng biết tuy ngoài mặt anh cứ răn đe như vậy, thực ra trong lòng đã sớm tha thứ cho cậu. Nếu không, anh cũng không nghĩ nhiều cho cảm giác của cậu đến thế.

“Em chớ vội vui mừng, anh đâu có nói làđể em đi một mình.”

“Hả???”– Edric rút tay khỏi người anh, ngạc nhiên kêu lên.

Kelsey cười gian xảo sờ quanh bờ môi của cậu:

“Rồi em sẽ biết!”

Edric hơi nhíu mày, có lẽ cậu vừa nảy sinh một ý nghĩ sai lệch. Đúng hơn cậu phải nghĩ tại sao anh bỗng dưng dễ dãi với cậu như vậy? Trong đầu anh liệu đang toan tính gì?

——

Những giai điệu êm ái của Love Story vang lên giữa căn phòng theo từng cơn đứt quãng. Hơi thở dồn dập lấn át phím đàn. Hương trầm thoang thoảng đan xen bao dục vọng cuồng say. Edric nấn ná lướt những ngón tay, bờ môi nhiều lần rên rỉ một cách mất kiểm soát:

“Á…aaa…đừng…đừng Kelsey…”

Anh âu yếm hôn lên tóc, lên má rồi thỏ thẻ vào vành tai cậu:

“Đàn nhanh lên. Anh nghe đồn em rất giỏi về piano mà.”

Edric vốn không thểđàn được. Cậu đang ngồi trên người anh trong khi đứa trẻđầy thèm muốn của anh cứđộng đậy trong chiếc lỗ nhớp nháp của cậu. Ấy là chưa kể bàn tay anh liên tục vuốt ve khắp cơ thể cậu, từ hai đầu nhũ xuống dần vùng hông. Những nhịp va chạm mạnh vàđều, tựa hồ làm Edric ngượng đỏ cả mặt. Thế nhưng, cậu khó lòng phủ nhận sựđiên cuồng của bản thân mỗi lần đắm chìm trong vòng tay anh.

“Aaa…đủ…đủ rồi….em xin anh đấy…”

“Thế nào làđủ? Đây chỉ là màn dạo đầu thôi, em trai thân ái của anh à.”– Kelsey cắn nhẹ vào vành tai Edric, vừa nắm lấy đứa trẻ của cậu, vừa hôn dọc sóng lưng đang run rẩy kia.

“Đừng anh…”– Edric lỡ tay trượt khỏi bàn phím. Nửa thân dưới của cậu đang sôi lên rạo rực. Mỗi tế bào máu dường như cũng co giãn quá thể, làm đầu óc mụ mị chẳng tiếp nhận nổi âm thanh gì.

“Chúng ta sẽân ái hết đêm nay. Và khi bình minh đến, anh muốn xem thử em làm sao còn sức trở về học viện?”– Kelsey đột ngột rút vật thể cương nóng ra khỏi hậu môn Edric và sốc cả người cậu đặt xuống mặt sàn.

Anh đưa tay vuốt ve mấy cái quanh đầu phân thân của mình rồi nhìn Edric cười quỷ quyệt. Một dòng chất nhờn màu trắng thình lình bắn tua tủa vào mặt Edric. Mắt mũi miệng của cậu đều bị lấp đầy. Trong khoảnh khắc, Edric rùng mình vìđánh mất tầm nhìn, chỉ biết quơ tay lia lịa để lau sạch chúng.

Kelsey cảm thấy rất hả hê khi làm Edric trở nên lúng túng, nhưng giữa nụ cười mãn nguyện có chút bực tức in hằn. Anh cũng không rõ mình đang làm điều gì? Thực lòng anh muốn trả tự do cho cậu, mà lại lo lắng cậu sẽ thừa cơ phản bội anh. Tốt nhất anh nên răn đe cậu thêm vài bài học nhớđời. Tuy nhiên, anh đã hứa sẽ dằn lòng trước những chuyện quá khứđể tránh gây tổn hại thêm cho cậu.

Cuối cùng, lý trí cũng thua cho trái tim, anh đưa tay đỡ cậu ngồi dậy vàôm sát cậu vào lòng thở dài:

“Anh đã hơi quá.”

Đôi khi ân cần, đôi khi thô bạo, Edric không biết phải lường sao trước tính cách thất thường của người đàn ông này. Anh vốn dĩ luôn thế, hay chỉ hành động như vậy từ sau khi tỉnh dậy? Cậu chưa từng biết gì về anh, nay lại càng mông lung hơn về trái tim anh đang nắm giữ. Nếu tình yêu là thứ duy nhất tồn tại giữa họ, cậu muốn hỏi nếu một mai sợi dây ràng buộc này mất đi, cậu đối với anh, và anh đối với cậu, sẽ còn lại những gì?

Edric đưa những ngón tay bám víu vào vạt áo của anh.

“Kelsey, nếu anh không thực lòng muốn em rời đi, em sẽ không rời đi.”

Anh suy ngẫm thật lâu mới vuốt nhẹ mái tóc cậu, đáp trả:


“Đừng nói gì nữa.”

Kelsey đẩy nhẹ cậu nằm xuống. Đôi mắt buồn bã của anh vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, còn bờ môi lại nút ngọt ngào trên vùng da thịt mịn màng ở nơi bắp đùi trái. Edric mím chặt môi vào nhau. Cảm giác nhột nhạt khó kể xiết đang xâm chiếm tâm trí cậu. Bàn tay cậu ngượng ngập chẳng biết đểđâu, chỉđành buông hờ dọc theo thân người. Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cửđộng, khiến Kelsey khó lòng bỏ mặc.

Anh ôn nhu nắm lấy bàn tay cậu, cùng lúc, một nỗi đau âm ỉ lại xâm chiếm thành âm hộ khít chịt. Bờ môi đỏ mọng của Edric hé ra một âm thanh lớn. Cậu quằn người xiết chặt tay anh hơn, giả như nỗi đau đó có thể truyền sang anh chỉ bởi cái xiết tay thì tốt biết nhường nào. Anh cười bằng ánh mắt cảm thông, ngả người hôn lên môi cậu. Anh muốn giúp cậu lấp liếm đi nỗi đau bởi sự thăng hoa của cảm xúc yêu thương.

“Hơ…aaa…Kelsey…em…”– Edric như muốn nói một điều gìđó khi Kelsey rời khỏi môi cậu.

“Đã bảo em đừng nói gì, đừng chọc anh nổi giận.”– Anh trượt lưỡi xuống cằm cậu. Hơi lạnh chạy dài theo gân cổ của Edric, những tưởng đang thỏa mãn cơn khát bấy lâu. Cậu khát anh bởi vì cậu yêu anh. Đây đã là một sự thật không thể chối cãi.

Đã từng đi qua rất nhiều con đường, ngần ngại trước rất nhiều sự lựa chọn, chung quy đáp án vẫn luôn có sẵn trong trái tim cậu. Edric không biết là do cậu thiếu rõ ràng về mặt tình cảm, hay do cậu quá mơước sự tự do đang tồn tại ở một vùng trời chẳng hề thuộc về mình? Dù sao đi nữa, hạnh phúc sẽ rất hưảo nếu cậu cố nắm giữ, chi bằng cứ theo đuổi điều hưảo, biết đâu lại tìm thấy hạnh phúc.

Đêm đó, giữa hương thơm của xác thịt và khát vọng, Kelsey đã giữ chặt Edric đến tận trời sáng. Cả hai cơ thểđều thèm muốn nhau, nhưng lại không mở lời nói với nhau một câu nào. Nếu thiên đàng là nơi cứu rỗi những linh hồn tội lỗi, thì thiên đàng cũng chính là nơi phỉ báng họ. Edric tự biết cậu nhất định sẽ bịđày xuống địa ngục tối tăm, vì vậy, cảđời cậu không nên nhìn lên thiên đàng để tránh phải nghe, để tránh phải hỏi bản thân có bao nhiêu tội lỗi, bao nhiêu gớm ghiếc khi một mực dấn thân vào con đường oan nghiệt này.

——

Cánh cửa sắt hé mở. Một chút ánh sáng không sao so sánh với cả bầu trời lấp đầy nắng bạc đang phả xuống mái tóc Edric, tuy thế, đôi mắt tinh nhạy của cậu vẫn phân biệt được.

Cậu đã trở về học viện được năm ngày. Năm ngày bình yên không gợn chút sóng gió nào. Dù cảnh cũ người vắng vẫn làđiều khiến người ta đau lòng, và Edric cũng không tránh khỏi sự nuối tiếc man mác, nhưng ít nhất được thở một bầu không khí khác ngoài vùng trời của tòa lâu đài Kingstuff đãđủ làm tâm trạng cậu khá hơn.

“Hội trưởng, em đang có việc tìm anh đây.”– July cầm một xấp hồ sơ trên tay cười nói. Côđãđi vòng quanh nhiều dãy hành lang hỏi thăm về Edric. Sau cùng mới có người bảo thấy cậu bước lên sân thượng một mình.

“Có chuyện gì quan trọng sao? Anh định chút nữa sẽ về văn phòng.”– Edric chống tay đứng lên. Thật bất nhã nếu tiếp chuyện với một người đẹp mà cậu vẫn nằm lì dưới mặt sàn. Cậu chỉ muốn lên đây hóng mát một chút, bởi vốn biết có nhiều xấp văn kiện ở văn phòng còn đang chờ cậu xét duyệt.

“Anh về văn phòng là lẽđương nhiên. Anh đã nghỉ quá nhiều cho một kỳ phép, nên những bận rộn hiện giờđều làđáng đời anh.”– July nháy mắt.

“Em cũng đâu cần thật thà như vậy.”

Cô nhún vai, đưa một xấp hồ sơ có kẹp cây viết ở giữa cho cậu:

“Hội trưởng thân mến, anh ký vào đây giùm em. Đó là bản kế hoạch cho lễ hội tháng sau của trường chúng ta. Anh đãđồng ý nhưng lại quên ký tên, báo hại em giữa trời trưa nắng phải chạy đôn chạy đáo đi tìm anh, làm phai hết cả phấn son.”

Edric bật cười. Cái tài ăn nói khoa trương của thư ký trưởng Judy Larry thì cậu còn lạ gì. Sau khi ký tên xong, cậu giao trả hồ sơ lại cho Judy.

“Lần sau nếu gặp chuyện tương tự, em cứđể trên bàn anh. Ký xong anh sẽđích thân mang đến lớp giao cho em.”

Nghe Edric nói nhún nhường, Judy lắc đầu:

“Thế thì không cần. Anh bận nhiều việc hơn em mà.”

Cô đưa xấp hồ sơ còn lại cho Edric rồi nói thêm:

“Lại có học viên mới chuyển đến. Sau giờăn trưa chắc cậu ta sẽ đến gặp anh.”

Edric thắc mắc:

“Học viện chúng ta tháng nào mà không có học viên mới chuyển đến. Bình thường anh đâu cần phải gặp mặt họ?”

“Bởi vì thành tích của cậu ta ở kỳ thi xét tuyển vào học viện rất cao, trội nhất là piano. Em chắc chắn cậu ta sẽ vào cùng khoa với anh.”

“Thì ra là vậy.”– Edric cười hiểu.

Cậu mở xấp hồ sơ trên tay. Ngay tức thời, sắc mặt chuyển xám. Nhìn thấy biểu hiện nhợt nhạt của Edric, Judy liền hỏi:

“Anh sao vậy, hội trưởng?”

“À…anh không sao!” – Edric giơ tay lên cao ám chỉ cậu vẫn ổn. –“Anh sẽ giữ hồ sơ này. Em có việc thìđi trước đi.”

“Được thôi!”– Judy liến thoắng rời khỏi như chú chim sáo, nào hay người đang đứng nhìn theo có trăm mối tâm sự trong lòng.

“Em biết là anh.”– Edric thở dài. Một lúc sau, cậu cũng đẩy cửa bước xuống sân thượng. Cậu sắp phải tiếp đón một học viên mới rất đặc biệt đối với mình.

——


Cốc…cốc…cốc…

“Vào đi!” – Edric vừa ký xong một xấp hồ sơ, bèn ngẩng cao đầu ngước nhìn người học viên mới được nhận vào Kingstuff.

Cậu ta có mái tóc màu lam nhạt xõa lơ phơ trên vai. Đôi mắt tinh anh sâu một màu đen thẳm—đôi mắt đã từng khiến cậu khiếp sợ bao lần. Lý trí có thể nhận định sai lầm, nhưng trái tim và trực giác luôn sắc bén khi phân rõ tình yêu của cả một đời người.

Edric chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào người thanh niên đang tươi cười đầy dụng ý với mình:

“Ralph Hernandez! Em biết là anh!”

Người thanh niên gật đầu hài lòng, ung dung đến gần Edric và sờ vào cằm cậu:

“Nếu em không nhận ra anh, hậu quả của em sẽ rất thê thảm. May là em không làm anh thất vọng.”

“Ít nhất là em đã thực hiện được điều em từng hứa, phải không? Tại sao anh lại đến đây?”– Edric hạ thấp ánh mắt.

“Em đừng nghĩ vì anh làm chúa tể vampire nên rất rảnh rỗi, rảnh tới mức bám theo em không rời. Anh có chút việc riêng cần giải quyết. Hơn nữa, lâu lâu thay đổi ngoại hình không phải làý kiến tồi. Em cứ an lòng làm hội trưởng của em.”

Anh hôn lên môi cậu một nụ hôn ngắn.

“Vậy…sau này em phải gọi anh thế nào?”

Anh đứng thẳng người, sờ quanh cổ chần chừ:

“Em hãy gọi anh là Ralph, coi như cái tên mới cho một sự tái sinh sau mấy chục năm dài. Thân xác cũ tạm thời anh không muốn sử dụng nữa.”

“Em càng ngày càng không hiểu nổi anh.”– Edric thất vọng nhìn anh.

“Nếu anh hiểu em, anh sẽ biết được vì sao em lại phản bội anh, hội trưởng à.”– Kelsey đay nghiến đáp.

Edric vò chặt cây bút trong tay, vẫn giữ giọng ôn tồn:

“Nếu anh chịu nói, dù là bất cứđiều gì, em cũng sẽ nghe.”

“Em nói nghe hay nhỉ?”

Anh cười gian xảo bước vòng ra phía sau ghế của cậu:

“Kelsey…anh…???”

“Suỵt!”– Anh đưa một ngón tay lên môi.

“Anh sẽ nói cho em nghe, nếu bờ môi ngoan ngoãn của vị hội trưởng này chịu giúp anh giải tỏa một chút căng thẳng.”– Anh mân mê liên tục quanh vành môi của cậu và tham lam cho những ngón tay chạy tọt vào trong.

Edric đương nhiên hiểu rõý anh, chỉ là nơi chốn văn phòng công khai làm chuyện này thì…

“Khi về lâu đài em sẽ…”

“Vậy em đừng nên hỏi đến chuyện của anh.”

Anh phủi tay định bỏđi thẳng. Trong ánh mắt của Edric dâng lên nỗi bất mãn, cậu nuốt nước bọt vào vòm họng để hạ một quyết định khó khăn.

“Được, em sẽ làm.”

Anh chưa kịp ngạc nhiên quay đầu lại, Edric đãđẩy bật Ralph vào cánh cửa văn phòng đang khép chặt và nới rộng thắt lưng của anh. Anh không dựđịnh phản ứng, chỉđứng yên xem thử thật ra cậu muốn làm gì.

Edric đưa hai tay vuốt quanh đứa trẻ của anh rồi từ tốn cho vào khoang miệng. Đây không phải là lần đầu tiên cậu làm việc này nên chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều. Đầu óc cậu cứ phân vân mãi về chuyện riêng anh nói. Cậu với anh chẳng lẽ lại là người lạ, không đáng cho anh nói ra điều anh đang chất chứa hay sao?

Ralph dựa lưng sát cửa, thầm cười cho sự thông minh của Edric. Nếu anh cứđứng chắn ởđây, liệu có ai xem được cảnh tượng đặc sắc này. Tuy nhiên, anh có thể thông cảm với sỉ diện của một hội trưởng danh tiếng tại Stoker.

“Sâu nữa…em phải nhiệt tình vào thì mới mong anh kể cho em nghe…”


Ralph kéo đầu Edric sát vào hạ bộ của mình. Những ngón tay dịu dàng quấn quanh vành tai cậu như khêu gợi. Edric nhắm chặt mắt, thân lưỡi của cậu đang nóng gay lên. Khi vật thể to lớn của anh chiếm trọn vẹn khoang miệng Edric, cậu không còn một khe hở nào để lưu thông không khí. Cậu chỉ có thể cảm nhận được anh, duy nhất sự tồn tại của anh mà thôi.

“Hơ…ặc…ặc…”– Edric rút miệng ra khỏi người Ralph khi anh cuối cùng đã chịu xuất tinh. Thứ dịch nhờn lấp tràn cổ họng làm cậu sặc mấy cái mới tống khứ hết chúng xuống được bao tử.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Edric còn vương lại vài phần tình dịch, Ralph hít thở một hơi dài. Anh giữ chặt khuôn mặt ấy, dùng lưỡi nâng niu từng chút một chất dịch ngọt ngào cho vào trong miệng. Edric cảm thấy hơi nhột nên rút người lại mỉm cười.

“Em còn cười được sao?”

Edric ái ngại thu lại nụ cười, làm ra vẻ nghiêm nghị hỏi Ralph:

“Bây giờ hãy nói cho em nghe vì sao anh đến học viện?”

“Một là để xem em có giở lại thói cũ không?”– Anh đưa hai ngón tay sờ quanh mũi mình. –“Và hai là bắt cái tên khốn Mine. Hắn là một nhà tiên tri nổi tiếng, không có chuyện gì trên thế gian mà hắn không biết được. Hắn không phải người, cũng không phải vampire nhưng tuổi thọ sánh ngang chúng ta. Hắn chẳng biết tí ti gì về phép thuật, biệt tài duy nhất là cải trang thành bất kỳ ai, bất kỳđộ tuổi và bất kỳ thân phận.”

“Lần trước…anh bảo sẽăn tối với em, rồi anh đi…có phải vì hắn không?”

Ralph chết lặng vài giây trước câu hỏi ngập ngừng của Edric. Cậu vẫn luôn để tâm chuyện đó sao? Phải chăng thỉnh thoảng cậu cũng biết quan tâm anh?

“Phải, anh nhận được tin về hắn. Tiếc là theo mấy ngày vẫn để vuột tung tích, nhưng anh biết hiện giờ hắn đang trốn quanh quẩn học viện này.”

“Hãy để em giúp anh.”– Edric phân vân một lúc mới lấy hết can đảm mở lời. Khoảng cách giữa hai người sao lại quá xa, đến nỗi chỉ mỗi câu nói đơn giản là thế mà cậu cũng khó khăn mở miệng. Tuy nhiên, cậu tin rằng có vun đắp tất sẽ có trái ngọt.

Ralph cười mỉm, xoa nhẹ tóc của cậu đáp:

“Em ngoan là được rồi.”

Anh vốn nghĩ một chuyện cỏn con thì không cần phiền đến cậu, nhưng cậu lại cho rằng anh chẳng muốn mình nhúng tay vào.

“Đừng suy nghĩ nhiều. Anh đi nhận lớp đây.”

“Hôm nay em không có lớp.”

“Ừm, nếu như em muốn…”– Anh lưỡng lự vì ngại. –“…tối nay anh sẽ bù lại bữa ăn hôm nọ. Anh có thể làm mọi việc miễn là em vui.”

Nói rồi, anh quay đầu đi, nào biết đãđể lại trong trái tim của Edric một khoảng trống vô hồn. Phải mất bao lâu thì mối quan hệ giữa họ mới thực sự trở lại như xưa? Hình như từ ngày ấy, trong lòng của anh luôn có một mối nghi kỵ riêng dành cho cậu. Là cậu đã sai, hay vì anh không hiểu cậu đang cố gắng hàn gắn lại những vụn vỡ giữa hai người?

Edric làm việc đến gần chiều thì mới cầm một xấp hồ sơ rời khỏi văn phòng. Cậu muốn tìm cậu học viên có tên trong đây để xác minh lại vài điều trước khi ký tên vào. Khi đến gần phòng violin, bước chân của Edric chợt chùn lại đột ngột. Cậu bâng quơ nhìn vào trong. Căn phòng trống rỗng không lưu lại một vệt kýức nào. Những học viên của khoa này không có tiết hôm nay, hơn nữa dù có, người cậu thật sự muốn gặp đã không còn nữa.

Edric cúi đầu sờ lên những chắn song nơi cửa sổ, cảm giác đau đớn dâng ngập đáy lòng.

“Cậu làm gìởđây?”– Một giọng nói quen thuộc, nhưng lạnh lẽo bao trùm sự kinh ngạc của Edric. Khi cậu quay đầu lại, liền thấy Fowk đang đứng khoanh hai tay dựa vào hàng hiên đối diện lớp học.

“Cậu…”– Edric ngỡ ngàng không nói nên lời. Rồi nhưý thức được nguy hiểm, cậu lùi lại vài bước.

“Tớ nguy hiểm vậy sao? Hay là cậu sợ tớ lại bắt cậu đi?”

Edric ngoảnh mặt sang hướng khác không trả lời. Liệu cậu phải trả lời thế nào đây?

Fowk mỉm cười sắc lạnh. Nếu so với lần trước gặp mặt, tâm tình của cậu ta bây giờđãổn định hơn rất nhiều. Thế nhưng, nỗi hận vì bị người mình yêu từ bỏ suốt đời cậu ta cũng không quên được.

“Chúng ta…có thể trở về như ngày xưa không?”

“Edric Hernandez, tớđúng ra nên gọi cậu một tiếng cậu. Vậy cậu nói thử xem chúng ta còn trở vềđược không?”– Fowk đáp bình thản.

“Cậu cuối cùng đã biết hết.”

“Trí nhớ của tớđã hoàn toàn hồi phục, và tớ biến mất lâu đến thế chính làđểđiều tra về tất cả. Phản ứng này của cậu nói cho tớ biết cậu đã giấu giếm tớ không ít việc.”

Edric không còn dũng cảm nhìn sâu vào mắt Fowk như cậu vẫn hay làm. Một khoảng cách vàđôi bờ trái tim, đã vĩnh viễn bị phân ra.

“Tớ xin lỗi.”


“Một lời xin lỗi thì cóích chi?”– Fowk nhíu mày thét lên. –“Có thể bùđắp thương tổn hay sao? Có thể mang trái tim trả về cho tớ hay sao? Cậu nói đi, rốt cuộc người cậu yêu là ai? Tớ hay anh ta?”

Nếu chỉ bằng một lời nói là dễ dàng phân minh cảm giác trong tim, Edric đã chọn lời nói để bày tỏ từ lâu. Cậu dùng một tay tháo xuống sợi dây chuyền trên cổ hướng về phía Fowk. Có bấy nhiêu đau lòng đều tuôn trào nơi khóe mắt, tiếc là không thể ngấn thành lệ.

“Fowk, tớ nghĩ tớ không còn xứng đáng với nó. Cậu hãy quên tớđi.”

Fowk nhìn sợi dây chuyền đong đưa trên tay Edric, run run giơ bàn tay phải lên, nhưng không vội nắm lấy:

“Đây là quyết định của cậu sao?” – Đôi mắt Fowk in sâu một nỗi cay đắng ngậm ngùi từđáy tim.

“Phải!”

“Nếu tớ nói vì quyết định này, cậu sẽ phải trả một cái giá rất đắt…?”

“Tớ không hối hận.”