Blackmoore

Chương 23

Hiện tại.

Tiếng chim đập cánh vào lồng khiến tôi giật mình sực tỉnh khỏi cơn mơ. Hẳn nhiên còn khối thứ đáng làm hơn là ngồi trong căn phòng vắng lặng này và hồi tưởng lại quá khứ đã trôi qua từ nhiều năm trước. Tự trách mắng trái tim mềm yếu một hồi, tôi bèn tiếp tục hoàn thành việc còn dang dở. 

Trước đó, tôi lang thang khắp nhà chủ yếu chỉ để tìm bức tranh giấu lối đi bí mật. Còn hôm nay, tôi muốn thật sự khám phá nó như ao ước khi xưa – một kho báu vô tận, nơi anh em Henry đến hào hứng, rời đi vui vẻ.

Tôi tìm thấy một góc nhà vẫn chưa được khám phá hôm trước. Nó khá dễ bị bỏ quên. Qua hàng thế kỷ, ngôi nhà được tu bổ nhiều lần đến nỗi chẳng còn lấy một khuôn mẫu hay nguyên tắc kiến trúc nào nữa. Có một cánh cửa dẫn đến một chái khác mà tôi chưa từng thấy. Hẳn là mặt sau, nhìn ra đồi hoang của ngôi nhà. Tôi đi dọc theo hành lang và dừng lại trước một cánh cửa để mở. Có một giọng nói khe khẽ vang đến từ bên trong. Tôi chầm chậm tiến lại gần, khẽ khàng giẫm chân trên mặt sàn gỗ cũ kỹ mà chắc chắn sẽ phát ra tiếng kêu kọt kẹt.

Cửa phòng ngủ mở rộng. Tôi dừng lại ngay trước ngưỡng, không cố tình lẩn lút, nhưng cũng không đánh tiếng đi vào. Ngay từ đầu tôi đã nghe thấy giọng Henry, kể cả khi cách xa một đoạn, kể cả khi chỉ khe khẽ thì thầm, tôi vẫn biết rõ là anh. Đặt tay lên khung cửa, tôi lẳng lặng nhìn anh ngồi trước ô cửa sổ có tầm nhìn hướng ra đồi hoang.

Trước cửa sổ đặt hai chiếc ghế tựa xoay mặt vào nhau. Henry dồn mọi sự chú ý của mình vào ông lão ngồi trên ghế. Còn ánh mắt của ông thì dán chặt vào cảnh vật đằng xa.

- Đồi hoang vẫn đẹp như vậy, - Henry nói. – Ông nhỉ? – Anh ngừng một chút, nhưng ông của anh - đó hẳn là ông của anh - không đáp lời. – Ông phải nghe Kate nhận xét về nó. Cô ấy bảo nó xấu xí, cực kỳ xấu xí luôn. – Tôi nghe thấy ý cười trong giọng anh. – Nếu là ông chắc ông đã sẵn có điều để nói rồi nhỉ? Ông sẽ thuyết phục được cô ấy rằng kể cả vào mùa này, đồi hoang vẫn vô cùng quyến rũ.  – Ngừng một lát, vẫn không có tiếng trả lời từ người đối diện. – Ông có nhớ lúc nào cũng giục cháu phải đến đây trước khi thạch nam nở rộ không ạ? Ông đã nói, ai cũng thấy được vẻ đẹp của nơi này khi thu đến, lúc những bụi thạch nam sáng bừng lên và cả miền đồi hoang được tắm trong sắc màu rực rỡ. Nhưng chỉ những đôi mắt thật sự mới nhìn ra được vẻ đẹp của nó trong suốt thời gian còn lại trong năm. Ông đã nói…

Giọng Henry nhỏ dần:

- Ông nói rằng nếu muốn sở hữu Blackmoore, cháu phải yêu quý nơi này như ông vậy.

Một tiếng lách cách lọt vào tai, tôi nghiêng đầu qua, không biết thứ gì vừa tạo nên âm thanh đó. Rồi tôi nhìn thấy ông lão đang cầm một nắm vỏ sò trong bàn tay già nua của mình. Ông ấy hơi động tay, đám vỏ sò chạm vào nhau lách cách, nhưng ông vẫn không nói gì, cũng không rời mắt khỏi cửa sổ.

- Vâng ạ, Kate đang ở đây. – Henry đáp, như thể ông của anh vừa nói chuyện. – Rốt cuộc cháu cũng đã đưa được cô ấy tới đây. Ông còn nhớ cô ấy chứ ạ? Chính là cô gái cháu đã làm tặng cái mô hình ấy đấy. Đó là một trong những kỳ nghỉ vui nhất của cháu đấy ông ạ. Chúng ta đã miệt mài hàng giờ liền… ông đã phải rút bao nhiêu là dằm gỗ ra khỏi tay cháu đấy nhỉ… - Một vẻ đăm chiêu mơ màng lẫn trong giọng anh.

Ông cụ xoay qua nhìn Henry. Trái tim tôi đập rộn lên. Quên bẵng mất mình là một vị khách không mời. Tôi rướn người tới trước, chờ đợi ông cất tiếng.

- Ai? – Ông hỏi bằng chất giọng yếu ớt, khàn khàn vì lâu không dùng đến.

- Kate ông ạ. Cuối cùng, Kate đã đến đây. – Một nét tự hào và nhẹ nhõm tôn thêm sắc thái cho giọng anh.  

Ông lão lắc đầu. Đám vỏ sò càng thêm lạo xạo trong bàn tay cứng đờ của ông.

- Cậu là ai?

Trái tim tôi chùng xuống. Sau một giây chần chừ, Henry đáp:

- Cháu là Henry, ông ạ.

- Henry. Henry nào?

- Cháu trai của ông. – Giọng anh hầu như không lớn hơn tiếng thì thầm là bao.

Những chiếc vò sò càng ồn tợn, vài chiếc rơi loảng xoảng xuống sàn. Henry cúi xuống nhặt chúng, nhẹ nhàng đặt vào tay ông, rồi phủ tay mình lên trên.

- Thôi quên đi. – Anh nói bằng một giọng rất khẽ. Nhưng tôi thấy rõ, trên nét mặt nhìn nghiêng của anh, một vẻ mất mát khó giấu. – Cháu lảm nhảm nhiều quá rồi. Hay cháu đọc sách cho ông nghe nhé?

Ông cụ chỉ ngón tay run run vào chồng sách trên chiếc bàn thấp trước mặt họ. Henry cầm quyển sách trên cùng, liếc qua một cái, rồi đặt sang bên. Tương tự với hai quyển kế tiếp. Đến quyển thứ tư, anh mới mỉm cười, hỏi:

- Shakepeare được không ông?

Ông cụ khẽ gật đầu. Ánh mắt lại dời ra cửa sổ. Henry vừa giở quyển sách ra, âm thanh lách cách bỗng trở nên im bặt.

Giọng anh cất lên như lời ru trầm ấm. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe những vần thơ anh từng đọc nhiều năm về trước.

Tôi không ngăn hai trái tim sôi nổi 

Ðang yêu nhau, vì không thể có gì 

Làm thay đổi, cả khi tình giả dối, 

Khi hai người cách biệt, phải ra đi. 

Trong giông bão, suốt đêm ngày vẫn đỏ, 

Tình yêu là đèn sáng giữa xa khơi; 

Cho những con thuyền lênh đênh đây đó. 

Tình yêu là sao lấp lánh trên trời. 

Tình yêu xoá những bông hồng trên má. 

Nhưng tình yêu không nô lệ thời gian,

Giọng Henry bị khàn, anh dừng lại khẽ tằng hằng. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi tựa hẳn vào khung cửa, yếu ớt với nỗi buồn dâng cao tay đè lên lồng ngực. Tôi nghe thấy anh hít một hơi dài, rồi đọc tiếp:

Và tình yêu dám đương đầu tất cả 

Ðể mãi xanh tươi, không héo, không tàn. 

Nếu tôi sai và thơ tôi nói dối, 

Thì tình yêu và thơ không có nổi.

(Sonnet 116 – bản dịch của Thái Bá Tân)

Tôi vẫn nhắm chặt hai mắt khi giọng anh tắt dần, cảm nhận được lòng kính yêu vô hạn của chàng trai trẻ dành cho người ông đã không còn nhận ra mình.

- Lại đi. – Ông cụ nói.

Tôi mở mắt ra vừa đúng lúc Henry đang duỗi tay đặt một mảnh vỏ sò bị rơi khác vào tay ông. Anh đọc lại lần nữa, còn tôi cẩn trọng xoay đi, biết rằng mình đã nán lại quá lâu. 

Trong đời mình, tôi đã nhiều lần vô tình có mặt ở những nơi không nên có, nhỡ nghe những điều không nên nghe. Mỗi lần trộm nghe ấy đều khiến nỗi hối hận tột cùng đeo bám dai dẳng vào tim

Tôi khẽ khàng dời gót, buộc cửa trái tim phải đóng sập lại trước cảnh tượng vừa rồi. Song, nó lại ngoan cố chống đối, khăng khăng mở ra, mỏng manh, non nớt, và thì thầm với tôi rằng: Không gì trên thế gian này đẹp hơn cảnh tượng ấy. Không gì đáng cảm động hơn sự lòng yêu kính vững bền ấy.

Song, tôi lại thô lỗ bắt nó im đi. Không muốn nghe thêm, càng không muốn cảm nhận. Không muốn để cho sự cảm động ấy lay chuyển mình. Tôi không muốn cúi đầu trước trái tim. Đây là con đường của tôi. Là cách tôi lựa chọn để thay đổi số phận của mình: Chối bỏ mọi bản năng tự nhiên của phụ nữ nhà Worthington.