Đuổi Tư Mã Diễm xong, Du Phức Nghi nói với Thính Phong:
- Ta đói bụng, bãi thiện đi.
- Từ từ.
Tư Mã Duệ nghe vậy, gọi Thính Phong lại, chỉ vào hộp đựng đồ ăn trên kháng sàng, nói:
- Cầm cái này sai người hâm nóng lên.
Vãn thiện được mang lên, Du Phức Nghi ngồi vào ghế, thấy Tư Mã Duệ cũng đi theo tới đây, nhíu mày nói:
- Không phải lúc hoàng thượng ở bên ngoài đã dùng bữa rồi sao?
- Trẫm không ăn.
Tư Mã Duệ ngồi bên cạnh nàng, nâng tay chống cằm, cười hì hì nói:
- Trẫm nhìn ngươi ăn.
Sau khi canh chân giò được hâm nóng đặt trên bàn, Tư Mã Duệ cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối thịt đặt vào đĩa ở trước mặt Du Phức Nghi, vẻ mặt chờ mong nói:
- Ái phi nếm thử xem.
Du Phức Nghi liếc hắn một cái, dùng đũa nếm thử một miếng, lập tức híp mắt, không hổ là món ăn chiêu bài của Tụ Phúc Lâu, hương vị thật sự rất ngon, nàng gật gật đầu:
- Không tồi.
- Lần sau trẫm lại đi tranh cho ngươi.
Vừa dứt lời, liền thấy Du Phức Nghi trừng mắt nhìn hắn, vội nói:
- Trẫm tự đi, không dẫn Diễm nhi theo.
Ai ngờ nàng nghe vậy vẫn trừng mắt, là trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn, ý thức được nàng đang lo lắng cho sự an nguy của hắn.
Vẻ mặt lập tức nở hoa, thò mỏ lại gần mặt nàng "Bẹp" một cái, cười nói:
- Trẫm không đi, sai thị vệ đi tranh, là được đúng không?
Trước khi Tư Mã Diễm trưởng thành, hắn là phụ hoàng của Diễm nhi không thể xảy ra chuyện.
Nếu không nàng cũng mặc kệ hắn có tự đi tìm đường chết hay không.
Du Phức Nghi hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục hưởng thụ mỹ vị canh chân giò.
Đêm đó Tư Mã Duệ lại lật thẻ bài của Du Phức Nghi, vì muốn nàng nguôi giận, kỹ năng giường chiếu đa dạng chồng chất.
Dùng hết khả năng ra sức lấy lòng, ước chừng lăn lộn đến canh ba mới thôi cày cuốc.
Du Phức Nghi ngủ không đủ giấc, lúc đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Vương hoàng hậu vừa đi vừa ngáp.
Khó khăn ngóng trông đợi giải tán, còn định trở về ngủ một giác, ai ngờ vừa mới đến cửa Trường Xuân Cung.
Cung nữ Bạch Chỉ luôn hầu hạ bên người thái hậu chạy đến đây, nói là thái hậu triệu kiến, nàng chỉ đành xoay người quay đầu.
Thái hậu ngồi trên kháng sàng, bên cạnh là kháng trác bên trên có mấy quyển sách.
Tốt xấu gì thì Du Phức Nghi cũng từng thay Vương hoàng hậu xử lý cung vụ hơn hai tháng.
Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra này đó chính là sách ký lục hậu cung, ngày tháng phi tần thị tẩm tình hình cụ thể được ghi lại tỉ mỉ trong sách.
Trong lòng liền biết nguyên nhân thái hậu triệu kiến nàng.
Nàng tiến lên vài bước, phúc thân cung kính nói:
- Thần thiếp thỉnh an thái hậu.
Thái hậu giống như không nghe thấy, cầm sách trên kháng trác tùy ý lật vài tờ, trong miệng không mặn không nhạt nói:
- Tháng trước tổng cộng ba mươi mốt ngày, mùng một mười lăm nghỉ ở cung hoàng hậu, ba ngày nghỉ ở Càn Thanh Cung, Trịnh quý phi thị tẩm ba ngày, Phùng sung hoa thị tẩm ba ngày, còn lại hai mươi ngày đều lật thẻ bài của ngươi, mà tháng này mới qua tám ngày, đã có bảy ngày lật thẻ bài của ngươi rồi, tiêu phòng độc sủng bất quá cũng chỉ như thế?
Tư Mã Duệ cũng là người biết yêu quý bản thân, tuy tháng trước hắn lật thẻ bài của nàng đến hai mươi mấy lần.
Nhưng thật sự thị tẩm chỉ có sáu bảy ngày, còn lại đều là đơn thuần đắp chung chăn ngủ.
Mà tháng này lật thẻ bảy lần, trừ buổi tối hôm qua, phần lớn thời gian đều là thức đêm khổ chiến đánh mạt chược.
Cái này khó có thể nói ra, cho dù nói, thái hậu cũng chưa chắc tin, cho nên nàng không hé răng, chỉ rũ mi giữ nguyên tư thế.
Nàng giả ngu giả ngốc không phải là lần đầu trước mặt thái hậu, thấy nàng tiếp tục giả ngu, thái hậu giơ tay ném mạnh sách lên kháng trác, "Phẫn nộ" nói:
- Hoàng thượng tuổi trẻ tính tình đơn thuần, không biết yêu quý thân mình cũng liền thôi, ngươi từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn có dự tính, làm sao không khuyên hắn một chút? Bỏ mặc hắn làm bậy, nếu bị thương long thể, phải làm như thế nào? Uổng công ai gia coi trong ngươi, ngươi thật khiến ai gia thất vọng.
Tư Mã Duệ hai sáu, còn nàng hai mốt, rốt cuộc ai trẻ hơn ai? Du Phức Nghi bĩu môi, không muốn Tư Mã Duệ sủng ái nàng thì thôi, một hai phải tìm cái cớ là quan tâm thân mình sức khoẻ của hắn.
Nếu một tháng mà hết hai mươi ngày nghỉ ở chổ Tần quý nhân, thái hậu sẽ vui mừng đến quên trời quên đất, ở đó mà quan tâm long thể.
Du Phức Nghi chửi thầm một phen, lúc này mới nghiêm trang bày ra vẻ mặt khó xử bất đắc dĩ nói:
- Dưới gối hoàng thượng không phong(chưa phong ng kế thừa), chỉ có ba vị hoàng tử một vị công chúa, ngày gần đây tuy hoàng hậu nương nương cùng Tần muội muội liên tiếp truyền ra tin hỉ, nhưng so sánh cùng Đại Chu tiền triều chuyện nhi tử nối dòng với các triều đại hoàng đế khác mà nói, vẫn là thập phần nhỏ bé, cho nên thần thiếp cũng thường xuyên khuyên hoàng thượng mưa móc rãi đều hậu cung, như thế mới có thể thay hoàng gia khai chi tán diệp, nhưng tính tình hoàng thượng như thế nào chắc thái hậu cũng biết rõ. Chuyện gì hắn không thích thì người khác có làm như thế nào cũng không lay chuyển được hắn. Nếu nói nhiều, hắn sẽ buồn bực... Thần thiếp chỉ là thiếp thất, cũng không dám nói gì quá mức, chuyện này chỉ sợ phải là thái hậu cùng hoàng hậu nương nương ra mặt mới thành.
Sao thái hậu lại không biết vấn đề mấu chốt là ở chổ Tư Mã Duệ, nhưng giống như lời Du Phức Nghi đã nói, tính tình hắn lỳ lợm giống như lừa.
Trừ phi thái hậu giả vờ bệnh, nếu không muốn bắt bẻ hắn hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng biện pháp giả bệnh chỉ ngẫu nhiên dùng một hai lần rồi thôi, nếu ngày nào cũng như thế, chỉ sợ phản tác dụng.
Vì vậy thái hậu mới triệu Du Phức Nghi đến đây, để cho nàng ra mặt khuyên bảo, dựa theo tính tình nữ thái phó sặc chết người không đền mạng, nếu toàn lực ứng phó, nhất định có thể chọc Tư Mã Duệ tức đến bốc khói.
Như vậy hắn sẽ không lật thẻ bài của nàng nữa, không chừng sẽ nhớ tới Tần quý nhân tốt đẹp.
Ai ngờ nàng lại nói những câu đánh thẳng vào chổ yếu hại, còn là nói có sách mách có chứng.
Trong lúc nhất thời làm cho thái hậu không biết nên nói như thế nào mới ép nàng nhận mệnh.
Sau một lúc lâu, thái hậu mới ngang ngược vô lý nói:
- Ngươi chính là khuê nữ của tiên thái phó, là hắn tự mình giáo dưỡng, cũng coi như là sư muội của hoàng thượng, chúng phi tần không nói được, nhưng ngươi nói được, phải xem ngươi có tận tâm hay không tận tâm.
Du Phức Nghi sao chịu tội này được, phúc thân lâu như vậy, chân đã bắt đầu tê dại.
Tuy không đến mức té ngã trên mặt đất, nhưng tóm lại cũng không dễ chịu.
Vì thế nàng quỳ xuống thảm, nói:
- Cũng không phải là thần thiếp không tận tâm, mà là thần thiếp vô năng vô lực, thỉnh thái hậu thứ tội.
- Ai gia chỉ phân phó một chuyện nhỏ như vậy, mà ngươi lại dám thoái thác, hay là ngươi không đem ai gia để vào mắt? Xem ra không trừng phạt ngươi là không được...
Thái hậu "Giận tím mặt", một cái tát chụp lên kháng trác, vừa há miệng định tuyên bố trừng phạt Du Phức Nghi.
Đột nhiên giọng của Tư Mã Duệ từ ngoài truyền vào:
- Không biết Đức phi làm sai cái gì, mà khiến mẫu hậu tức giận như thế, mẫu hậu nói cho trẫm nghe một chút, trẫm sẽ thay người phạt nàng.