Bình An Trọng Sinh

Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao

Nghiêm Túc ôm Bình An cẩn thận từng li từng tí dìu vào bên trong xe,giúp cô nịt chặt dây an toàn, mới mở ra bên kia cửa xe ngồi xuống, haimắt hẹp dài lóe ra nụ cười lấp lánh.


Nghĩ đến hành động mạnh mẽ mới vừa rồi của cô, còn có câu đừng đến làm phiền bà làm anh chắc lưỡi hít hà...... Anh không nhịn được cười khẽ một tiếng, côcho anh cảm giác vô cùng ngây thơ đáng yêu, thiên kim tiểu thư được nuôi dạy cực tốt, tuy nhiên cũng có lúc có chút tính trẻ con, nhưng cũngkhông ảnh hưởng đến khí chất ngọt ngào của cô, hôm nay thật đúng là đểcho anh mở rộng tầm mắt, chỉ là ngược lại không thấy phải cô thô tục,ngược lại cảm thấy rất chân thật đáng yêu.


Anh đối với cái loại phụ nữ luôn ra dáng cao quý hất cằm lên nhìn người ngược lại càng thêm không có hứng thú.
”Bình An, nhà em ở đâu?” Nghiêm Túc khởi động xe, nhìn đôi mắt to tròncủa Bình An, khóe miệng không thể ức chế được cứ cong lên mãi.


”Phượng Hoàng thành......” Bình An nhỏ giọng nói lầm bầm một địa chỉ.
Nghiêm Túc nghe được ba chữ Phượng Hoàng thành sửng sốt một chút, hoàinghi mình có nghe lầm hay không, đó là khu biệt thự anh sắp khai thácmà, anh lại gần sát mặt Bình An, “Nói lại lần nữa?”


Bình An đã ngủ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, có thể nhìn thấy hàm răngtrắng noãn chỉnh tề như trân châu, gương mặt đỏ ửng cực kỳ giống như một thiên sứ đang ngủ say.
Đột nhiên, đầu quả tim giống như bị thứ gì nhẹ nhàng phất qua, trở nên mềm yếu và dịu dàng.


Anh đưa ngón tay thon dài ưu nhã ra, trong lòng suy nghĩ, gò má của cômềm mại như vậy, cũng không biết có thể nhéo ra sữa hay không. Ý niệmnày chỉ là thoáng qua, anh giống như chạm phải điện, vội vàng thu taylại, vò vò tóc, nhịn không được bật cười.


Anh là một lãng tử duyệt qua vô số người, thế nhưng lại nhìn ngây dại một cô bé còn non nớt thơ ngây đến vậy.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lí Đường Sâm, “Trong vòng mười phút, cho tôi địa chỉ nhà của Đổng Sự Trưởng Phương thị.”


”Lão đại, anh muốn đến đó đi toilet sao?” Không phải thời gian làm việc, Đường Sâm cùng Nghiêm Túc chung đụng vô cùng thoải mái, không có nghiêm cẩn như ở công ty vậy.
Nghiêm Túc cười khẽ, “Đưa một bảo bối trả lại cho ông ta.”


”Phương tiểu thư?” Đường Sâm nhớ tới tình cảnh hôm đó ở Tập đoàn Phươngthị gặp phải Phương Bình An, cả người Nghiêm Túc cũng ôn hòa lại.


Nghiêm Túc nhíu mày, có thể tưởng tượng được vẻ mặt cực kì nhiều chuyệncủa Đường Sâm ở bên kia đầu điện thoại lúc này, “Cậu còn có tám phút.”


”Lão đại, Phương tiểu thư người ta là khuê nữ đàng hoàng đó.” Đường Sâmphát hiện Nghiêm Túc lại đang trốn tránh vấn đề, vì vậy happy hơn tiếptục hóng chuyện rồi, “Gần đây tiên sinh ngài đã chuyển khẩu vị rồisao?”


”Chẳng lẽ tôi không xứng với khuê nữ đàng hoàng?” Cách nói đó của ĐườngSâm...... Giống như anh cũng chỉ có thể sánh đôi cùng những người phụ nữ không nghiêm chỉnh?


Đường Sâm tựa như nghe thấy được mùi vị không bình thường, “Lão đại, anh nghiêm túc thật à, anh có nghĩ kĩ chưa, coi chừng người nói anh trâugià gặm cỏ non đó.”


(Ờ, cái câu này nguyên văn là ác bá đại thúc cường ép bé gái nhỏ, mình thay bằng câu kia cho thuần hơn nhưng vẫn ko thấy đủ nghĩa, đủtính chất ác bá của đại thúc Nghiêm Túc, nên trích dẫn nguyên văn, aimuốn nghĩ sao thì nghĩ nhé)


Nghiêm Túc cắn răng nghiến lợi cười lạnh, “Đường Sâm, hình như cậu ngạicông việc ở Thành phố G quá dễ dàng rồi nhỉ? Có phải muốn ra nước ngoàitu dưỡng thêm hay không?”


“Đường số hai Sa cát phố tám.” Đường Sâm lập tức nói địa chỉ, “Lão đại, không cản trở anh hẹn hò, hẹn gặp lại.”


Tức giận ngắt điện thoại, Nghiêm Túc quay đầu lại vừa liếc nhìn Bình An, cái gì là trâu già chứ, anh bộ lớn hơn cô nhiều lắm sao? Không chỉ chỉ có mấy tuổi thôi sao! Hiện tại ai còn để ý số tuổi.
Nhưng anh cũng không phải là muốn đuổi theo cô, vậy anh đang tức giận cái gì?


Nghiêm Túc nhíu nhíu mày, khởi động xe, nhẹ nhàng lướt ra khỏi bãi đậu xe, chạy về hướng Sa cát.


Lớn hơn cô mười tuổi có cái gì không tốt? Cô đang tuổi phát triển nên có trở ngại thì cũng đã có anh ra đời sớm hơn cô dẫn dắt cô rồi, cô cóthể bớt đi chút rắc rối không cần thiết. Tư tưởng cùng cuộc sống trảiđời của anh cũng nhiều hơn cô, có thể giúp cô cung cấp chỉ dẫn chínhxác và lại nhanh nhất cho cô, để cho cô ít đi đường quanh co một chút.Cũng bởi vì lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy, mới có thể làm cho cô có cảmgiác an toàn, đây không phải là rất tốt sao?


Bị hình ảnh trâu già gặp cỏ non mà Đường Sâm nói làm ảnh hưởngtâm tình nghiêm trọng, người nào đó hoàn toàn không phát giác mình dọctheo đường đi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cho đến nửa giờ sau, lúc anhdừng lại ở đầu đường Sa đảo, trên trán cũng thấm ra mồ hôi lạnh, khôngthể tưởng tượng nổi nhìn Bình An.


Anh rốt cuộc gặp phải bùa mê gì với cô nhóc con này vậy? Nhất định làgần đây loay hoay bận rộn nên không có tìm phụ nữ phát tiết, tối nay cần phải thả lỏng một chút rồi, nếu không cứ suy nghĩ lung tung mãi nhưvậy, sớm muộn gì anh cũng.....


Lại nhìn Bình An một lần nữa, Nghiêm Túc hít sâu một hơi, lái xe đến địa chỉ theo lời Đường Sâm rồi ngừng lại.
Anh ấn chuông cửa, tới mở cửa chính là một người giúp việc trên dưới năm mươi tuổi, “Tiên sinh, ngài là?”


”Tiểu thư các người uống một chút rượu, tôi đưa cô ấy về.” Nghiêm Túcnói giọng nhàn nhạt, trong nhà chẳng lẽ không có những người khác? Bácgái này ôm Bình An nổi không.
Dì Liên nha một tiếng, “Tôi đỡ tiểu thư đi vào.”


Bình An ngủ rất sâu, hoàn toàn gọi bất tỉnh, Dì Liên có chút nóng nảy, “Hay là, tôi đi gọi lão Lý tới giúp một tay.”
”Lão Lý là ai?” Nghiêm Túc không nhịn được hỏi.
”A, là lão Lý làm vườn......” Dì Liên trả lời.


Mắt Nghiêm Túc hơi trầm xuống, “Tôi ôm cô ấy vào.” Nói xong, đã khomngười đem Bình An cẩn thận bế lên, ôm ra ngoài, ý bảo Dì Liên dẫn đường.


Dì Liên quan sát