Đưa Nghiêm Túc đi, Bình An cùng Phương Hữu Lợi trở lại phòng làm việctrên lầu, Lê Thiên Thần trầm mặc đi ở phía sau bọn họ, ánh mắt vẫn rơivào trên khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Bình An, khi cô mỉm cười đôimắt trong suốt giống như mặt nước hồ.
Lê Thiên Thần cảm giác mình lập tức đã rơi vào ánh thu ba ấy, ngay cảcơ hội giãy giụa cũng không có, cứ như thế mà trầm mê không thôi.
”Ba, chúng ta có hợp tác cùng Nghiêm thị sao?” Bình An kéo cánh tayPhương Hữu Lợi, hỏi thật tò mò, một đôi mắt trong suốt sáng ngời vụt lấp lánh lấp lánh.
”Chỉ là có chung ý tưởng.” Phương Hữu Lợi cười đem mớ tóc rối trên đầu Bình An vuốt thẳng.
”Nghiêm Túc muốn cùng ba hợp tác cái gì?” Mặc dù trong lòng có tính toán, Bình An vẫn hỏi ra ngoài.
Phương Hữu Lợi cúi đầu nhìn lướt qua cô, “Con thân với Nghiêm Túc lắm à?”
Bình An không nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ của Phương Hữu Lợi, chỉ là cười nói, “Ba không biết sao, Nghiêm Túc là cháu trai của Nghiêm lão phu nhân, chính là bà bà xinh đẹp mà con hay nhắc lúc nhỏ đó, lầntrước có gặp ở nhà ngoại.”
”A! Con nhắc ba mới nhớ.” Phương Hữu Lợi bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười, “Vậy sao con lại thiếu anh ta một bữa cơm vậy?”
Trên mặt Bình An thoáng qua một chút do dự, cái này liên quan tới việccô muốn mở cửa hiệu, bây giờ cô còn không muốn cho ba biết.”Lầntrước...... Anh ấy mời con ăn cơm, nên giờ con phải mời lại.”
Đứa nhỏ này không phải loại cao nhân am hiểu nội tâm mênh mông bề ngoàithâm trầm khó lường, Phương Hữu Lợi vừa nhìn ánh mắt của cô liếc mộtvòng, cũng biết cô chưa có hoàn toàn nói thật. Nghiêm Túc không phải làngười dễ dàng mời người khác ăn cơm như vậy.
Huống chi còn là một cô bé, không phải anh ta muốn thông qua Bình An màquan hệ gần hơn, tiếp theo thúc đẩy Phương thị cùng Nghiêm thị hợp tácchứ?
Ý niệm chợt lóe lên, Phương Hữu Lợi rất nhanh lại cảm thấy không thể có chuyện này, Nghiêm Túc không giống loại người dùng thủ đoạn này.
Phương Hữu Lợi rối rắm, đối với người trẻ tuổi mình không cách nào nhìnthấu dễ dàng, làm ông hoàn toàn nghi ngờ hành động của người ta, nhưnglại hoàn toàn không hề cân nhắc qua người ta có phải đối với con gái ông có ý khác hay không. Bởi vì trong sự hiểu biết của ông, Bình An chỉ làcô gái nhỏ, mà Nghiêm Túc đã có thể cùng ông ngồi ngang hàng ở trên bànđàm phán nói chuyện làm ăn rồi, nói đơn giản, chính là chú lớn cũngcháu gái nhỏ(*), hoàn toàn không thể xảy ra chuyện tình cảm gì được,tuyệt đối là hai đường thẳng song song.
(Nguyên văn đại thúc và tiểu loli, nên các bạn đã hiểu sao QH gọi là Nghiêm đại thúc rồi nhé
”A, không có gì, đang suy nghĩ một phương án.” Phương Hữu Lợi lấy lạitinh thần, cười nói với Bình An, ông nghĩ mãi không thông vì sao NghiêmTúc lại mời Bình An ăn cơm, cũng nhìn ra được Bình An cũng không muốnnhiều lời, ông đương nhiên không tiện hỏi nữa, con gái trưởng thành làcần không gian đó mà.
”Ba, ba vẫn chưa trả lời con đó, Nghiêm Túc muốn cùng Phương thị hợp tác cái gì?” Bình An dĩ nhiên không nhìn ra các loại ý tưởng trong lòngPhương Hữu Lợi lúc này, cô tương đối quan tâm là cuối cùng Phương thị có đồng ý hợp tác với Nghiêm thị về Phượng Hoàng thành đó không.
Bọn họ đã trở lại phòng làm việc của Phương Hữu Lợi, Bình An kéo tay Phương Hữu Lợi ngồi xuống tại ghế sa lon.
Lê Thiên Thần đi theo phía sau bọn họ, đem văn kiện cầm trong tay đặt ởtrên bàn làm việc, nghe được Bình An vẫn còn đang hỏi về chuyện NghiêmTúc, ngực giống như nén lại một chút buồn phiền.
”Phương thị không nhất định phải cùng Nghiêm thị hợp tác, Bình An, chúng ta có năng lực độc lập khai phá bất k