Tình cảm cha con giữa Nghiêm Hân và Nghiêm Lôi Hải có bao nhiêu sâu?
Trước khi Nghiêm Hân năm tuổi, Nghiêm Lôi Hải vẫn còn là chồng của Vu Tố Hà, thời gian dành cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga không nhiều lắm. Vào những lúc hiếm hoi đó, Nghiêm Hân còn phải giành giật thời gian với chính mẹ mình, bởi Ôn Nguyệt Nga cũng phải bồi dưỡng tình cảm với Nghiêm Lôi Hải, tự nhiên sẽ lơ là bé con Nghiêm Hân. Đến lúc Nghiêm Lôi Hải và Vu Tố Hà ly hôn xong, mặc dù Nghiêm Lôi Hải có thể quang minh chính đại thừa nhận cô ta là con gái, nhưng ông ta còn phải suốt ngày vội vàng lo chuyện công ty. Lúc Nghiêm Hân cần tình thương của cha nhất, Nghiêm Lôi Hải hoàn toàn không kịp thời cung cấp.
Mãi đến khi Nghiêm Túc trở về đoạt đi quyền quản lý Tập đoàn Nghiêm Thị, một Nghiêm Hân trưởng thành sớm đã không còn cần đến tình thương của cha từ lâu. Sở dĩ cô ta biểu hiện rất thân mật với Nghiêm Lôi Hải chẳng qua vì biết chỗ dựa duy nhất của cô ta tại Nghiêm gia chính là ông ta, chứ không phải thật sự cha con tình thâm gì.
Đại khái đến tận bây giờ, Nghiêm Lôi Hải cũng không hiểu rõ đứa con gái mà mình đã từng thật lòng quan tâm rốt cuộc có tính tình thế nào.
Nếu bàn về vô tình, Nghiêm Hân so ra còn vô tình vô nghĩa hơn cả Nghiêm Lôi Hải, cũng ích kỷ hơn, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn so với Ôn Nguyệt Nga. Giống như cô ta đã từng không chút do dự mà đẩy ngã Bình An, cũng giống như bây giờ cô ta hoàn toàn không nghĩ lại tình cảm trước kia với Nghiêm Lôi Hải mà chỉ chăm chăm muốn lấy được tài sản của ông ta.
Có đôi khi, thân tình trong nhà giàu là được thành lập trên lợi ích nào đấy.
Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân nhanh chóng đi đến chỗ mà Ôn Quốc Hoa nói, mới vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Nghiêm Lôi Hải bị trói trên cây cột.
“Tốt, hai người quả nhiên cũng là đồng mưu!” Nghiêm Lôi Hải nhìn thấy hai người đàn bà này thì tất cả tức giận trong lòng đồng loạt ầm ầm dâng lên, chỉ tiếc không thể xông lên đánh cho họ vài tát tai.
Ôn Nguyệt Nga nhìn thấy ông ta bị trói trông rất chật vật thì trong lòng còn có chút không đành lòng.
“Sao giờ mới đến? Có mang thức ăn không?” Ôn Quốc Hoa từ trong toilet đi ra, cau mày nhìn Ôn Nguyệt Nga.
“Có mang!” Nghiêm Hân đưa túi nylon cho Ôn Quốc Hoa, nhưng mắt thì lại nhìn Nghiêm Lôi Hải, không hề có chút áy náy nào mà chỉ cảm thấy thật hả hê.
Nghiêm Hân đi tới trước mặt Nghiêm Lôi Hải, cười lạnh nhìn ông ta, “Ba, trông ba không tốt lắm nhỉ.”
“Phì, đồ con hoang, tao không phải ba mày.” Nghiêm Lôi Hải tức giận kêu lên.
“Cho dù tôi không phải con ruột ông, nhưng dù gì tôi cũng đã gọi ông là ba hai mươi năm, sao ông có thể nhẫn tâm nói không cần thì lập tức vứt bỏ tôi như vậy? Bao năm qua tôi hiếu thuận với ông chẳng lẽ là giả sao?” Nghiêm Hân không xem Nghiêm Lôi Hải tức giận vào đâu bởi cô ta bây giờ đã ở vào thế leo lên lưng cọp. Đến nước này, cho dù cô ta không bắt cóc Nghiêm Lôi Hải thì cô ta có muốn ở lại tại Thành phố G để phát triển cũng không có khả năng. Còn không bằng dốc túi đánh bạc một lần, biết đâu có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghiêm Lôi Hải vốn còn định nếu thuận lợi ly hôn cùng Ôn Nguyệt Nga thì ông ta có thể để lại căn biệt thự kia và hai căn chung cư thuộc sở hữu của ông ta cho hai mẹ con bà ta, không ngờ hai ả này thế mà lại dám bắt cóc ông ta. Bây giờ ông ta nhìn đến Nghiêm Hân, đừng nói là niệm tình cũ, ông ta chỉ tiếc là không thể bóp chết đứa con gái đã từng kêu ông ta là cha hai mươi năm này, “Hiếu thuận? Bắt cóc tôi đến đây gọi là hiếu thuận? Hiếu thuận của mày tao thật sự không dám nhận đâu.”
“Đó là ông ép chúng tôi phải làm thế!” Nghiêm Hân hét lớn, “Nếu ông không tuyệt tình tuyệt nghĩa, chúng tôi đã không làm vậy. Mẹ tôi hy sinh vì ông nhiều như thế, bây giờ ông nói không cần thì ly hôn bà ngay. Ông coi bà là cái gì?”
Nghiêm Lôi Hải cười ha ha, “Các người hy sinh cho tôi chẳng qua chỉ vì tiền của tôi mà thôi.”
Ôn Nguyệt Nga nghe vậy, thất vọng trừng mắt nhìn ông ta.
“Hai người đừng thừa lời với hắn. Hiện tại cảnh sát đã bắt được hai thằng xã hội đen kia, không biết chúng có khai chúng ta ra hay không. Giờ bất kể chúng ta làm gì thì cũng chỉ có con đường chết.” Ôn Quốc Hoa vừa ăn cơm vừa nói, “Hai người có mang theo hộ chiếu không? Bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy tiền xong thì ngay lập tức rời khỏi nơi này thôi.”
Vừa nghĩ đến việc kế hoạch rất kín kẽ thế mà lại bị phá hủy, Ôn Quốc Hoa cũng bốc hỏa. Biết vậy đã không vì tham vài đồng tiền mà mạo hiểm để bây giờ lại biến thành tội phạm truy nã. Thật may mà đã không lôi con trai mình vào.
“Hay là chúng ta gọi điện cho anh họ, nói anh ấy nghĩ xem có biện pháp nào không?” Nghiêm Hân ngồi xuống cạnh Ôn Nguyệt Nga, trong lòng vẫn nghĩ cách dàn cảnh cho Nghiêm Lôi Hải xảy ra tai nạn gì đó, sau đó cô ta có thể thuận nước đẩy thuyền mà lấy được tài sản.
“Không được!” Ôn Quốc Hoa không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Sao lại lôi Triệu Tân vào chuyện này? Không thể liên lụy nó! Bây giờ chỉ mong chúng ta có thể tự bảo vệ mình đã là may rồi, cháu đừng có mà mưu ma chước quỷ gì khác.”
Nghiêm Hân cắn răng, đáy mắt lộ ra nét thù hận, “Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua?”
Ôn Quốc Hoa hiểu rõ vẻ mặt này của cô ta là ý gì, cười lạnh hỏi, “Cháu muốn giết hắn? Giờ không giết hắn, chúng ta chỉ phạm tội bắt cóc, giết hắn rồi, là mang tội giết người đó.”
Ôn Nguyệt Nga không nghĩ sẽ giết Nghiêm Lôi Hải, nói với Nghiêm Hân, “Hay là... thả ông ta đi.”
“Đúng, thả tôi đi, tôi sẽ cho qua chuyện này không kiện các người.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng nói. Chỉ cần có thể an toàn rời đi, điều kiện gì ông ta cũng sẽ đáp ứng.
“Không được!” Nghiêm Hân lớn tiếng cự tuyệt, cô ta không cam lòng cứ thế mà thả ông ta, “Con không tin ông ta.”
Ôn Quốc Hoa híp mắt nhìn Nghiêm Lôi Hải, “Mày thật sự sẽ không kiện chúng tao? Thế còn con mày thì sao?”
“Chỉ cần tôi có thể trở về, tôi có thể bảo đảm không để chuyện gì xảy ra cho các người.” Nghiêm Lôi Hải nói.
“Lời nói gió bay, sao tụi tao tin mày được!” Ôn Quốc Hoa không muốn sống cuộc sống trốn chạy, nhưng bây giờ cảnh sát hẳn cũng đã biết ông ta là kẻ sắp đặt bắt cóc Nghiêm Lôi Hải, làm sao còn tin tưởng ông ta.
Nghiêm Lôi Hải nói, “Tôi có thể nói với cảnh sát là anh đã cứu tôi, không hề có quan hệ gì với hai tên cướp kia.”
“Hai người đừng tin hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.” Nghiêm Hân thấy Ôn Nguyệt Nga và Ôn Quốc Hoa đều dao động thì lập tức lớn tiếng cảnh cáo.
Ôn Quốc Hoa liếc nhìn cô ta, “Tiểu Hân, cậu biết cháu đang nghĩ gì, cháu nghĩ rằng hắn mà chết thì cháu có thể lấy được tài sản của hắn chứ gì? Đừng nằm mơ giữa ban ngày, Nghiêm Lôi Hải đã sửa di chúc lại lâu rồi! Nếu hắn chết, tất cả tài sản của hắn đều cho Nghiêm Túc, chẳng dính dáng gì tới mẹ con cháu đâu.”
Ôn Nguyệt Nga đã sớm đoán được kết quả này, nên cũng không kinh ngạc lắm.
Nghiêm Hân thì lại càng thù hận và tức tối, chỉ tay vào Nghiêm Lôi Hải lên án, “Thằng già chết toi này, tao hiếu thuận mày nhiều năm như thế sao cuối cùng mày cũng không chịu để lại tài sản cho tao?”
“Tôi vốn cũng không muốn tuyệt tình như vậy, tại các người ép tôi.” Nghiêm Lôi Hải nói.
“Mày...”
Ôn Nguyệt Nga nghe Nghiêm Lôi Hải và con gái cãi qua cãi lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận. Biết vậy đã không nghe theo ý tưởng vớ vẩn này của anh Hai mà ký giấy thỏa thuận ly hôn cùng Nghiêm Lôi Hải sớm cho rồi, nếu vậy bà ta đã không lâm vào kết cục thê thảm thế này. Sao bà ta lại ngu xuẩn thế nhỉ, bởi nếu Ôn Quốc Hoa là một người đáng tin cậy, ông ta đã không bị Ôn Triệu Dung ép đến cả chỗ ngồi yên ổn cũng không có tại Xây dựng Kỳ Phong.
Ôn Quốc Hoa hoàn toàn không phải là một người có thể làm chuyện lớn mà chỉ là một kẻ tiểu nhân ánh mắt thiển cận, vì cái lợi trước mắt mà thôi. Thế mà bà ta lại tin tưởng vào ông ta...
“Đủ rồi.” Ôn Nguyệt Nga quát bảo Nghiêm Hân im miệng, đứng lên nhìn thẳng vào Nghiêm Lôi Hải, giọng mềm lại vẻ khẩn cầu, “Lôi Hải, chúng tôi chưa bao giờ muốn bắt cóc ông, chẳng qua nhất thời hồ đồ thôi. Thôi ông nể tình chúng ta vợ chồng nhiều năm đi. Ngoại trừ chuyện của Tiểu Hân, tôi cũng không làm chuyện gì thật có lỗi với ông. Nếu ông còn niệm chút tình cũ, xin ông bỏ qua cho Tiểu Hân, được không?”
Ôn Quốc Hoa đứng cạnh nghe vậy lập tức cau mày, kêu lên, “Nói vậy là sao, làm như bắt cóc hắn là tôi ép mẹ con cô vậy. Không thể chỉ bỏ qua cho riêng Tiểu Hân không thôi, tất cả chúng ta đều phải không có việc gì mới được.”
Nghiêm Lôi Hải không để ý tới Ôn Quốc Hoa mà chỉ nhìn Ôn Nguyệt Nga, nhớ lại thời gian tốt đẹp với bà ta, cũng biết việc mình cương quyết ly hôn đã tổn thương bà ta rất lớn nên ông ta mềm lòng gật đầu, “Chỉ cần để tôi an toàn về đến nhà, tôi có thể bảo con tôi hủy bỏ cáo trạng.”
“Tôi có thể tin ông chứ?” Ôn Nguyệt Nga nhẹ giọng hỏi.
“Tôi sẽ không để các người phải ngồi tù.” Nghiêm Lôi Hải thở dài. Đây là lời thật tâm. Cho dù ly hôn, ông ta cũng không muốn thấy Ôn Nguyệt Nga có kết quả gì không tốt.
“Cám ơn ông!” Ôn Nguyệt Nga đưa tay định mở sợi dây trên người ông ta.
Nghiêm Hân ngăn bà ta lại, “Mẹ, mẹ tin lời ông ta thật à?”
Ôn Nguyệt Nga gật đầu, “Mẹ tin! Tiểu Hân, chúng ta bây giờ chỉ có thể tin ông ấy, chẳng lẽ con muốn ngồi tù sao?”
Nghiêm Hân cắn cắn môi, không thể làm gì khác hơn là buông tay Ôn Nguyệt Nga ra.
Vừa định cởi sợi dây trên người Nghiêm Lôi Hải ra, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng xe cảnh sát hú còi vang dội. Ôn Nguyệt Nga hoảng hốt, cùng Ôn Quốc Hoa đưa mắt nhìn nhau.
“Cảnh sát, đang bao vây chúng ta.” Nghiêm Hân đi đến cửa sổ nhìn thoáng qua, quay đầu lại lo lắng kêu lên.
“Để tôi đi ra ngoài nói với bọn họ đây chỉ là hiểu lầm.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng nói, sợ Ôn Nguyệt Nga đổi ý.
Nghiêm Hân đột nhiên lấy trong người ra một khẩu súng lục nhỏ, chĩa về phía Nghiêm Lôi Hải, “Không được, giờ không thể thả ông. Đi, lên nóc nhà, nói đám cảnh sát kia thả chúng tôi đi.”
“Tiểu Hân, đừng làm chuyện điên rồ, để cho ông ấy đi ra ngoài nói chuyện với cảnh sát.” Ôn Nguyệt Nga giữ chặt Nghiêm Hân. Nếu ra mặt uy hϊế͙p͙ Nghiêm Lôi Hải như vậy, bọn họ sẽ thật sự tiêu đời.
“Mẹ, mẹ đừng ngu vậy chứ, đến giờ vẫn còn tin hắn.” Nghiêm Hân tức giận kêu to, “Cậu, áp hắn lên nóc nhà, kêu đám cảnh sát kia thả chúng ta rời đi.”
Ôn Quốc Hoa khó xử, nghĩ nghĩ một chút, vẫn cảm thấy Nghiêm Lôi Hải không thể nào lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy nên liền đi tới tóm chặt hai cánh tay Nghiêm Lôi Hải, đẩy ông ta lên lầu hai.
Mặt Ôn Nguyệt Nga trắng bệch. Nếu cứ tiếp tục như vậy... Họ sẽ thật sự không còn đường nào để đi. Nếu để Nghiêm Lôi Hải đi, bọn họ còn có thể có đường sống.
“Tiểu Hân!” Ôn Nguyệt Nga kêu lớn, cùng đi theo đến ban công, nhân lúc Ôn Quốc Hoa không chú ý thì đẩy mạnh ông ta ra, sau đó đẩy Nghiêm Lôi Hải ra phía cầu thang, “Ông đi mau!”
Dù tay Nghiêm Lôi Hải còn bị trói, nhưng hai chân thì tự do. Ông ta bị đẩy khỏi cầu thang lên nóc nhà thì lập tức liều mạng chạy xuống.
“Mẹ, mẹ làm gì thế!” Nghiêm Hân thất kinh kêu lên, đẩy Ôn Nguyệt Nga ra, giơ súng hướng về phía Nghiêm Lôi Hải bóp cò.
“Đừng!” Ôn Nguyệt Nga kéo tay cô ta, “Tiểu Hân, đừng càng lún càng sâu.”
“Buông!” Nghiêm Hân giãy dụa, muốn đẩy Ôn Nguyệt Nga ra.
“Tiểu Hân... Mẹ xin con, đừng giết người.” Ôn Nguyệt Nga khóc cầu khẩn, “Tin ông ta một lần đi, ông ta sẽ không để chúng ta ngồi tù đâu.”
“Bà cả đời chỉ biết dựa vào đàn ông. Tôi không phải là bà.” Nghiêm Hân kêu lên, dùng sức giãy khỏi tay Ôn Nguyệt Nga, nhưng dưới chân lại dẫm lên một đoạn ống sắt không biết từ đâu ra, cả người lăn xuống cầu thang, đầu đập nhiều lần lên trên mặt cầu thang.
“Tiểu Hân...” Ôn Nguyệt Nga gào lên một tiếng đứt ruột đứt gan.
Còn Nghiêm Lôi Hải thì đã chạy ra khỏi biệt thự, hướng về nhóm cảnh sát bên ngoài kêu to, “Cứu với, cứu tôi với...”