Bình An Trọng Sinh

Chương 279: Thì ra không phải là con gái của tôi

Cả đêm này Bình An ngủ không yên giấc, mơ một giấc mơ lung tung lộn xộn, mày lúc nào cũng nhíu chặt, hai tay vẫn lo lắng che lấy bụng...
Nghiêm Túc trông chừng cô, thấy cô như vậy thì ruột gan như xoắn chặt, cứ ôm chặt lấy cô suốt đêm cho đến khi chân trời xuất hiện sắc màu xám trắng.


Trời vừa hửng sáng thì Bình An liền thức dậy, liếc mắt thì thấy ngay đôi mắt đầy tơ máu của Nghiêm Túc, chiếc cằm cương nghị râu xanh rì, đôi mắt lo lắng thâm tình nhìn cô.
Bình An mỉm cười, hôn một cái lên cằm anh, “Chào buổi sáng, ông xã.”


Nghiêm Túc cũng mỉm cười, “Bà xã, chào buổi sáng.”
“Hôm nay trông anh xấu òm.” Bình An vuốt cằm anh, nhếch môi nói.


“Vậy làm sao bây giờ? Chờ em về nhà rồi giúp anh sửa sang lại cho đẹp mắt nhé? Nhưng mà sợ đẹp trai quá mấy cô khác thèm muốn thì làm sao đây?” Nghiêm Túc thân mật đụng chóp mũi với cô, giọng trầm ấm dễ nghe.


Bình An cười khanh khách, “Ai dám giành giật đàn ông với em? Ai dám cướp người đàn ông của em?”
Nghiêm Túc bị chọc cho cười phá lên.
“Tra ra ai làm chưa?” Bình An chờ anh cười xong, tâm trạng sáng sủa lên rồi mới hạ giọng hỏi.


Vừa thốt ra, vẻ mặt vốn đang vui vẻ sung sướng của Nghiêm Túc lập tức lạnh xuống, nhìn cô một lúc lâu mới nặn từ trong miệng ra một cái tên.
Bình An chẳng thấy bất ngờ chút nào. Quả nhiên là cô ta!
“Đừng quan tâm, anh sẽ xử lý.” Nghiêm Túc vuốt tóc Bình An, không muốn cô quá tức giận vì việc này.


“Dạ!” Bình An cười híp mắt gật đầu, “Anh còn phải đi làm đấy, mau về nhà thay quần áo đi. Em ở trong này không sao đâu.”
Nghiêm Túc làm sao chịu rời đi, “Anh ở đây với em.”


“Không cần, em có sao đâu. Nếu không em kêu Tiểu Ý tới đây với em được rồi. Anh mau về đi thôi, lúc nào tan sở lại tới.” Bình An đẩy tay Nghiêm Túc, khuyên anh về đi làm.


Nghiêm Túc không lay chuyển được ý cô nên đành phải dặn dò cô cẩn thận, có gì thì gọi điện cho anh, sau đó còn tự tay gọi điện thoại nhờ Kỷ Túy Ý tới đây chăm sóc cô xong mới lưu luyến rời bệnh viện.


Sau khi Nghiêm Túc đi rồi, Bình An mới thu lại nụ cười trên mặt, đáy mắt hiện ra ánh sắc lạnh.
Cô lấy điện thoại từ túi xách bên cạnh ra, bấm số gọi đi.


“Anh Hà, có kết quả DNA chưa?” Giọng Bình An bình tĩnh dị thường, nhưng trong thâm tâm cô lúc này là lửa giận ngập trời. Nghiêm Hân giỏi thật, dám xô cô bị thương. May mà con cô không sao, chứ nếu nhỡ có chuyện gì... Cô sẽ bắt cô ta phải trả giá đắt gấp trăm gấp nghìn lần.


Chắc cô trông dễ bắt nạt lắm nên Nghiêm Hân mới cho là cô không dám làm gì như thế?
“Có rồi, hai người không phải là cha con.” Hà Tư Lâm đã biết từ đầu là đang thử DNA của ai nên nói thẳng kết quả cho Bình An luôn.


Kết quả này đúng như trong dự liệu, nhưng khi nhận được khẳng định như vậy Bình An vẫn không kìm được cười lạnh, “Anh Hà, có thể làm phiền anh tự tay đưa lại cho em không? Em đang trong bệnh viện thành phố.”
“Sao em lại ở bệnh viện? Ai bị bệnh?” Hà Tư Lâm quan tâm.


“Anh cứ đến đây trước đã.” Bình An nói số phòng rồi cúp máy.
Hà Tư Lâm mang kết quả xét nghiệm DNA đến cho Bình An, hàn huyên vài câu với cô. Biết Bình An động thai thì lấy kinh nghiệm bác sỹ dặn dò cô vài điều. Bình An phải vâng dạ mãi là sau này sẽ cẩn thận, Hà Tư Lâm mới rời đi.


Nếu lát nữa mà anh không phải thực hiện một cuộc giải phẫu thì không biết anh còn nói đến bao giờ.


“Bình An, cậu làm sao vậy?” Hà Tư Lâm rời đi chưa được năm phút thì Kỷ Túy Ý đã tới, “Nhận được điện thoại của Nghiêm Túc mà tớ hết cả hồn. Sao tự nhiên lại động thai vậy, đừng nói là “làm” dữ quá à nha!”


“Nghĩ đâu đâu không à!” Bình An nguýt bạn, biết ngay là con bé này sẽ suy diễn lung tung mà, “Hôm qua tụi này đến dự tiệc của nhà Ôn Triệu Dung, con Nghiêm Hân quỷ sứ kia từ sau lưng đẩy tớ ngã, hại tớ phải nằm trên giường bệnh mấy ngày.”


Kỷ Túy Ý vừa nghe vậy thì trợn tròn mắt, “Con đê tiện kia đúng là ác độc thật.”
“Cô ta với Ôn Nguyệt Nga là một giuộc mà, chắc cảm thấy tớ sẽ không dám đánh trả đây.” Bình An cười cười châm chọc, “Tớ có việc này muốn nhờ cậu.”


“Muốn tớ đập cho con đê tiện kia một trận hả? Tớ đi liền, kêu thêm mấy chị em đi theo, đánh cho nó rụng hết răng khỏi ăn cơm luôn!” Kỷ Túy Ý nổi xung thiên, vô cùng khí khái muốn đi đánh Nghiêm Hân thật, bởi dù sao có hậu quả gì đều có Nghiêm Túc thu dọn mà.


Bình An cười ngăn cô lại, “Đánh nó cũng chẳng bõ tức, chỉ tổ thêm bẩn tay. Cậu xem cái này là cái gì đi.”
Kỷ Túy Ý nhận bản kết quả xét nghiệm Bình An đưa qua, vừa nhìn rõ nội dung bên trong thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Đây... Đây là thật hả?”


“Chẳng lẽ còn giả được?” Bình An cười lạnh, “Thật đến không thể thật hơn.”
“Nói... Nói vậy, Nghiêm Hân không phải là em gái của Nghiêm Túc, cũng không phải là con gái của Nghiêm Lôi Hải?” Mặt Kỷ Túy Ý mang vẻ muốn cười mà không dám cười.


“Đúng!” Bình An gật đầu. Nghiêm Lôi Hải bị cắm cho một cái sừng vừa to vừa dài, nếu ông ta biết được sự thật thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga.


“Ái chà, cái bà Ôn Nguyệt Nga này ghê gớm thật, cho ba chồng cậu làm cha hờ nhiều năm vậy nha.” Kỷ Túy Ý nở nụ cười hả hê, “Cậu định làm gì đây? Nghiêm Túc biết chưa?”


“Tớ còn chưa nói với anh ấy. Tớ muốn đưa kết quả này đến tay Nghiêm Lôi Hải. Giờ tớ không ra viện được nên định nhờ cậu giúp việc này.” Bình An nói.
“Chuyện nhỏ! Lát nữa tớ ra ngoài, nhất định sẽ đưa kết quả này tận tay Nghiêm Lôi Hải.” Kỷ Túy Ý cười khoái chí.


“Đừng để ông ta biết là cậu đưa, cứ dùng chuyển phát nhanh nội thành đi. Không tới hai tiếng là ông ta nhận được rồi.” Bình An cười nói.
Kỷ Túy Ý gật đầu, “Biết rồi. Cậu rửa mặt đi, tớ mang bữa sáng cho cậu nè.”


Bình An cười nói ‘tốt’, mắt lại nhìn xuống bụng mình, âm thầm dặn dò, ‘con à, mẹ không phải là người xấu. Đây không phải là đang làm chuyện xấu, mà mẹ đang tự bảo vệ chúng ta đó’.
***


Hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân tối qua cũng ngủ không yên, suốt đêm đều thấp thỏm không biết Nghiêm Túc sẽ trả thù họ thế nào, sáng sớm hôm nay đã thức dậy kêu Nghiêm Lôi Hải nhanh chóng đi tìm Nghiêm Túc, khuyên anh đừng đi kiện Nghiêm Hân.


Nghiêm Lôi Hải nhìn vợ và con gái, tim mềm nhũn, “Yên tâm, tôi sẽ không để cho hai người gặp chuyện gì đâu.”
“Ba, ba nhất định phải giúp con. Sau này con không dám tùy hứng nữa đâu.” Nghiêm Hân tỏ vẻ ngoan ngoãn đáng thương, nói sự kiện tối qua thành chuyện tùy hứng ngoài ý muốn.


Tùy hứng mà có thể làm ra chuyện tổn hại đến mạng người như thế, vậy nếu không tùy hứng mà cố ý thì sao đây? Không biết tại sao, Nghiêm Lôi Hải lại đột nhiên có ý nghĩ này, nhưng thấy con gái rưng rưng nước mắt tín nhiệm nhìn ông ta cầu cứu thì âm thầm thở dài một tiếng, “Để ba tìm khuyên anh con. Hôm nay con đừng đến công ty.”


Nghiêm Hân vội vàng gật đầu, “Con nghe lời ba.”
Nghiêm Lôi Hải gật đầu, dặn dò hai mẹ con nên ở trong nhà đừng đi đâu, rồi tự mình ra cửa. Ông ta lái xe đến Tập đoàn Nghiêm Thị, vốn muốn tìm Nghiêm Túc nhưng Nghiêm Túc còn chưa tới, chắc là đang ở cạnh Bình An.


Nghĩ đến Bình An vẫn còn ở bệnh viện, Nghiêm Lôi Hải suy nghĩ xem có nên đến thăm cô một chuyến hay không.
Thôi quên đi, cho dù đi, người ta chưa chắc đã cảm kích.
Nghiêm Lôi Hải đợi trong văn phòng Nghiêm Túc hơn hai tiếng, vừa mất kiên nhẫn định rời đi thì thấy Nghiêm Túc từ trong thang máy bước ra.


“Ông ở đây làm gì?” Nghiêm Túc nhíu mày nhìn Nghiêm Lôi Hải, cũng không bất ngờ lắm khi thấy ông ta xuất hiện tại đây.
Nghiêm Lôi Hải đi theo Nghiêm Túc vào văn phòng, biện hộ thay Nghiêm Hân, “Dù sao cũng là em con, chẳng qua vô tâm vô tính chút thôi...”


“Đi ra ngoài!” Nghiêm Túc không chút nghĩ ngợi hạ lệnh đuổi khách.
“Mày là con tao đấy!” Nghiêm Lôi Hải nổi giận vì thấy Nghiêm Túc không tôn trọng mình.
“Đừng buộc tôi kêu ông cút.” Nghiêm Túc ngẩng đầu lên lạnh lùng nói.


Nghiêm Lôi Hải lập tức e ngại, đột nhiên phát hiện ra ông ta thật sự không hiểu đứa con này chút nào. Từ khi nào ông ta đã không còn quyền hạn gì với nó vậy? Hơn nữa, con trai trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào ông ta cũng không biết. Ông ta vẫn cho là tất cả còn nằm trong tầm khống chế của mình.


Cuối cùng vẫn không thể làm Nghiêm Túc tha thứ cho Nghiêm Hân, Nghiêm Lôi Hải ngượng ngập rời công ty.
Ông ta lái ôtô về nhà, vừa đến cửa thì thấy một người đưa thư đang tìm chuông cửa.
“Cậu tìm ai?” Nghiêm Lôi Hải xuống xe, nghiêm giọng hỏi cậu thanh niên.


“Xin hỏi ông là chủ nhà này phải không ạ?” Cậu thanh niên đưa thư hỏi.
Nghiêm Lôi Hải ừ một tiếng.
“Ông là ông Nghiêm?” Sau khi nhận được khẳng định của Nghiêm Lôi Hải, người đưa thư lấy ra một bao thư chuyển phát, “Xin ông ký nhận.”


Ký nhận thư xong, Nghiêm Lôi Hải vừa xé bao thư vừa đi vào nhà, trong lòng tò mò không biết ai chuyển phát văn kiện cho ông ta lúc này.
Đi tới phòng khách, ông ta đã xé xong, nghi hoặc cầm hai tờ kết quả xét nghiệm ra xem.


Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân từ trên lầu đi xuống, “Ông/Ba về rồi à? Nghiêm Túc nói thế nào?”
Nghiêm Lôi Hải như không nghe được lời hai người, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào báo cáo kết quả DNA, mặt mày xanh mét.
Không thể nào... Đây là giả, là giả!


“Nhìn gì mà nhập thần thế?” Ôn Nguyệt Nga đi tới cạnh, cầm lấy tờ giấy trong tay ông ta, vừa nhìn thấy nội dung trên đó thì mặt lập tức trắng bệch ra.
Nghiêm Lôi Hải vốn chỉ đang hoài nghi, nhưng khi thấy sắc mặt của Ôn Nguyệt Nga như thế thì đã chắc chắn. Kết quả DNA này là thật!!!


“Ông... sao ông lại có cái này, ông đi thử DNA hả?” Giọng Ôn Nguyệt Nga cao chói tai, hoảng sợ nhìn Nghiêm Lôi Hải.
Nghiêm Hân đứng sau lưng bà ta, tò mò hỏi, “Cái gì DNA...” Khi mắt cô ta rơi vào bản báo cáo trên tay Ôn Nguyệt Nga thì lập tức thất kinh hồn vía.


“Nó là con ai?” Hai má Nghiêm Lôi Hải giật bần bật, run giọng hỏi, ngón tay chỉ vào Nghiêm Hân.
“Tiểu Hân đương nhiên là con gái ông...” Ôn Nguyệt Nga kêu lên, quăng báo cáo đi, “Đây là giả, là đồ giả!”


Nghiêm Lôi Hải hét lên, “Nếu giả thì vẻ mặt sợ hãi chột dạ của bà là sao?” Làm vợ chồng với Ôn Nguyệt Nga nhiều năm như vậy, mỗi biến hóa trên mặt bà ta mang ý nghĩa gì lẽ nào ông ta không hiểu sao.


Ôn Nguyệt Nga hoảng đến độ muốn rơi nước mắt, “Lôi Hải, ông phải tin tôi, đây là hiểu lầm. Ông nghe tôi giải thích.”
“Ba, ba là ba của con, con chỉ xem ba là ba thôi.” Nghiêm Hân cũng khóc lóc kéo tay áo Nghiêm Lôi Hải.


Vừa nghe xong câu này, Nghiêm Lôi Hải đột nhiên cười to lên, nhưng tiếng cười lại giống như tiếng khóc, “Thì ra không phải là con gái tôi, thì ra thật sự không phải là con gái tôi...Uổng công tôi nâng niu nuôi nấng nhiều năm như vậy, hóa ra là nuôi con thay người khác.”


Thấy Nghiêm Lôi Hải đột nhiên giống như phát điên, Ôn Nguyệt Nga hoảng hốt nhưng vẫn còn mạnh miệng, “Sao lại không phải là con gái ông, chẳng lẽ người khác tạo bừa một báo cáo DNA thì ông tin ngay?”


“Tốt lắm, giờ chúng ta đi bệnh viện, đi ngay lập tức!” Nghiêm Lôi Hải túm lấy tay Nghiêm Hân, lôi cô ta bước ra ngoài.
Thấy Nghiêm Lôi Hải bị kích thích có vẻ hơi điên cuồng, Ôn Nguyệt Nga nháy mắt với Nghiêm Hân, đến bệnh viện, bà ta tự biết phải làm thế nào.