Bình An Trọng Sinh

Chương 243: Xã hội hài hòa

Tại sao cô lại cho rằng sau lưng Đoàn Quan Quần còn có kẻ khác? Với thành phố đang sống và địa vị của Đoàn Quan Quần thì cho dù có thật sự tham ô hết mức đi chăng nữa cũng không thể có số tiền phải rửa lớn đến mức đó. Cô nhớ kiếp trước đọc được trên báo, số tiền tình nghi được Đoàn Quan Quần rửa sạch vượt quá mức dự liệu của mọi người.


Đoàn Quan Quần hẳn cũng đang giúp người khác rửa tiền!


Nếu như bọn cô chỉ muốn đối phó với riêng Đoàn Quan Quần thì cũng không khó, cứ trực tiếp lôi quan hệ giữa lão và Liên Kiến Ba ra ánh sáng thì vết nhơ về tác phong sẽ lập tức ảnh hưởng đến con đường làm quan của lão. Đừng nói là cạnh tranh với Trương Giang Ninh, ngay cả vị trí Bí thư Thị Ủy Thành phố S chưa chắc đã giữ được. Nhưng nhỡ đâu sau lưng lão còn có núi lớn để dựa vào...


Có thể người phía trên Đoàn Quan Quần không phải là kẻ dễ đối phó.


Phương Hữu Lợi nghiêm nghị, “Bất kể kẻ đứng sau lưng Đoàn Quan Quần là ai, chỉ cần Đoàn Quan Quần không giữ được chức Bí thư Thị Ủy Thành phố S nữa thì kẻ đó cũng sẽ vứt bỏ hắn. Đây là chính trị, tuyệt đối không có quan hệ hợp tác hữu nghị. Đối với người không hữu dụng nữa thì kẻ đứng càng cao càng rõ ràng nên xử lý thế nào.”


Nếu như Đoàn Quan Quần đã trở nên vô dụng đối với người nào đó...
Bình An hơi kích động, “Ba, vậy chúng ta ủng hộ Trương Giang Ninh!”
Phương Hữu Lợi cười nhẹ, “Phải ủng hộ một cách khiêm tốn.”


Những ngày qua bởi vì bận bịu việc của công ty và Tạ Hồng Phương, Bình An đã lâu không có cùng Nghiêm Túc về nhà ăn cơm. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi nên Nghiêm Túc tới đón Bình An cùng đến nhà Nghiêm lão phu nhân.


Bình An kể cho Nghiêm Túc nghe việc muốn ủng hộ Trương Giang Ninh như đã bàn với Phương Hữu Lợi, muốn nghe ý kiến của anh thế nào.
Sau khi nghe xong, Nghiêm Túc nhướn mày, “Dường như tính sót một người.”
“Người nào?” Bình An nghi ngờ hỏi.


“Lê Thiên Thần.” Nghiêm Túc hạ giọng, “Người biết về mối quan hệ cha con giữa Đoàn Quan Quần và Liên Kiến Ba còn có Lê Thiên Thần. Bất kể bây giờ hắn ở đâu, hắn nhất định đã biết mình bị Liên Kiến Ba bán đứng. Với tính cách của Lê Thiên Thần, hắn ta không thể nào cứ như vậy mà ngậm bồ hòn làm ngọt, nhất định sẽ trả thù bọn Liên Kiến Ba.”


Bình An nhíu nhíu mày, “Lê Thiên Thần hiện đang lẩn trốn, hắn còn có thể ăn miếng trả miếng chống lại bọn chúng sao?”
“Cho dù có lẩn trốn... nhưng gọi điện thoại cho tòa soạn báo rất dễ dàng.” Nghiêm Túc nói.
“Cứ ngồi yên xem bọn chúng chó cắn chó?” Bình An cười khẽ hỏi.


Nghiêm Túc gật đầu, “Chúng ta cứ tiếp tục giả vờ không biết quan hệ cha con của bọn chúng. Nếu Lê Thiên Thần muốn đối phó bọn chúng, Đoàn Quan Quần nhất định sẽ tìm đến em hoặc ba em.”
Bình An hừ một tiếng, “Em chờ lão đấy!”


Gần đây hai người khó khi nào được cận kề nhau, nên cũng không muốn tiếp tục nói về những chủ đề phiền lòng này nữa. Nghiêm Túc chuyển sang chuyện hôn lễ, “Đã chọn đãi tiệc ở Khách sạn Bạch Vân, còn cử hành hôn lễ ở Hội sở Golden Bay, em thấy thế nào?”


Nhắc tới chuyện kết hôn, vẻ mặt Bình An nhu hòa xuống, “Nếu bà nội đã thấy không tệ thì phải là rất tốt rồi.”
Cả hai người đều không quá chú trọng hình thức, thật ra chỉ cần họ yêu nhau thì chuyện hôn lễ cử hành thế nào hay cử hành tại đâu đối với họ đều giống nhau.


“Chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật thì tốt nhỉ?” Nghiêm Túc cảm thấy cứ để bậc bề trên sắp xếp hôn lễ cũng không sao cả, nhưng đi nơi nào để hưởng tuần trăng mật thì nhất định phải do hai người quyết định, “Em vẫn muốn đi Provence mà, chúng ta đi Provence nhé... Sau đó sẽ đi Venice. Em muốn đi nơi nào chơi thì chúng ta liền đi nơi ấy, nhé?”


Lòng Bình An rung động, cảm giác ngọt ngào lan tỏa tự đáy lòng. Cô và Nghiêm Túc yêu thương nhau cũng gần ba năm, tình yêu cuồng nhiệt kích thích thưở ban đầu đã dần phai nhạt, nhưng anh vẫn có thể làm cho cô cảm giác được tình yêu chưa từng thay đổi.


Anh biết tất cả những yêu thích của cô, bao gồm cả những nơi cô đã từng vô tình đề cập muốn tới chơi.
Ngay chính cô thậm chí cũng đã quên có chỗ nào đã từng đặc biệt muốn đi, nhưng anh đều nhớ kỹ thay cô.


“Sao không nói gì hết vậy? Không thích à?” Nghiêm Túc từ từ ngừng xe lại, quay đầu cười nhìn cô. Bọn họ đã đến dưới lầu nhà Nghiêm lão phu nhân.
Bình An đột nhiên chồm qua ôm lấy cổ anh, hôn mạnh lên môi anh.


Nghiêm Túc ngẩn ra, rồi lập tức đưa tay giữ đầu cô lại, khiến nụ hôn càng triền miên sâu sắc hơn. Đây là lần đầu tiên Bình An chủ động nhiệt tình hôn anh như vậy, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.


Lưỡi của anh linh hoạt chui vào trong miệng cô, quấn lấy phấn lưỡi của cô mà ʍút̼ vào, tham lam hấp thu ngọt ngào của cô.
Cho dù thời gian đã dài như vậy, nhưng mỗi một lần ôm cô hôn cô đều làm cho anh cảm thấy muốn nhiều hơn nữa.


Bình An bị anh hôn đến thở không nổi, hai tay vô lực khoác lên bả vai anh, ngẩng đầu lên muốn hô hấp.
Nghiêm Túc thuận thế chuyển những nụ hôn vào trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô.


Nơi này là chỗ mẫn cảm nhất của Bình An. Hô hấp ấm áp của anh phun lên da thịt cô, cảm giác tê dại khiến ngón chân cô cũng cong lên.
Anh tỉ mỉ nhẹ ɭϊếʍƈ hôn, hô hấp càng lúc càng trở nên nóng bỏng.


Bình An khẽ thở hổn hển, mắt ngậm đầy ẩn tình mị hoặc. Dù biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ dừng không được, nhưng cô lại nói không ra câu ngăn cản, chỉ lo lắng nhìn ra mặt đường mờ tối bên ngoài. Nơi này không có đèn đường... Cho dù có người đi ngang qua chắc cũng không biết người trong xe đang làm gì đâu nhỉ?


Có lẽ vì trong lòng hồi hộp nên Bình An cảm thấy thân thể như mẫn cảm hơn, mỗi tấc da thịt được anh chạm qua đều như muốn bốc cháy lên.


“Bình An... Bình An...” Nghiêm Túc cắn vành tai của cô, khàn khàn kêu tên cô. Một bàn tay chui vào trong quần áo của cô, nhấc cao nội y, cầm lấy một bên mềm mại vuốt ve mạnh mẽ, đầu ngón tay xoa nắn nụ hoa trên đỉnh, kích thích từng đầu dây thần kinh của cô.


“Nghiêm Túc, mình nên dừng lại thôi, điên cuồng quá!” Thanh âm của Bình An run run.
Nghiêm Túc khàn giọng cười, “Điên cuồng à? Anh thích thế!”
Nói xong, anh kéo váy ngắn của cô, ngón tay lượn vòng nơi bí ẩn mềm mại.
Bình An cắn môi, rên rỉ một tiếng.


“Đừng...” Cô đè lại bàn tay không an phận của anh, giọng giận dỗi.
Nghiêm Túc kéo tay cô tới địa phương đã sưng cứng của mình, “Đừng cái gì?”
“Nơi này... Nơi này không được!” Giọng Bình An líu ríu.


Nghiêm Túc kéo qυầи ɭót của cô xuống, ôm cô ngồi trên đùi mình. Bình An lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có ánh đèn từ khu dân cư hắt ra ngoài.
“Ưm...” Ngay lúc Bình An không để ý, Nghiêm Túc đã động thân tiến vào cơ thể cô.


Bụng hư không như lập tức được lấp đầy, Bình An rên rỉ một tiếng, không kềm lòng được mà đung đưa vòng eo. Cô muốn nhiều hơn...
Nghiêm Túc đỡ hông cô, nhìn cô vì mình mà ý loạn tình mê thì nội tâm rung động, cúi đầu hôn lên ngực cô.


“Nghiêm Túc, Nghiêm Túc...” Bình An xốc tay vào trong tóc anh, “Em hết sức rồi, không còn hơi sức nữa rồi.”
“Hửm?” Nghiêm Túc dùng sức một cái, ôm cô chậm rãi di động.
“Nhanh, nhanh lên một chút!” Bình An kẹp chặt hông anh, mờ mịt kêu lên.


Nghiêm Túc ôm chặt thân thể của cô, tăng nhanh tốc độ tiến công.
Cúc áo sơ mi của Bình An bị mở hơn phân nửa, lộ ra bộ bực trắng nõn như ngọc, đong đưa theo động tác lên xuống, trong mắt Nghiêm Túc quả thực y như một loại thuốc kích thích hưng phấn ȶìиɦ ɖu͙ƈ.


Xe của bọn họ đậu trong bóng tối chấn động rất nhỏ, may mắn là không ai đi ngang qua, nếu không ai mà không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì?
Sau khi hai người đã đạt đến cao triều, Bình An mềm nhũn nằm trên ngực Nghiêm Túc, không muốn nhúc nhích tí nào.


Nghiêm Túc thật giống như còn chưa đã ghiền, một bàn tay vẫn còn vuốt ve trên phần lưng ướt đẫm mồ hôi của cô. Lần này thật sự rất kích thích, bất quá cơ hội như vậy chỉ sợ sẽ không có lần thứ hai.


“Bình An, bà nội vẫn chờ chúng ta đấy.” Nghiêm Túc hôn một cái lên mặt cô, nhẹ giọng nhắc nhở.


“Giờ còn lên thế nào được, gọi điện thoại bảo bà nội ngày mai chúng ta lại tới đi.” Bình An liếc xéo anh một cái, tức giận nói. Quần áo trên người cô đầy nếp nhăn, đã vậy những thứ kia của anh... còn dính trên váy nữa kìa.


Nghiêm Túc cúi đầu nhìn xuống bật cười, “Được được được, anh gọi cho mẹ nói một tiếng.”


Anh cầm áo khoác choàng lên người cô, ôm cô đặt xuống ghế cạnh tài xế xong mới lấy điện thoại ra gọi cho Vu Tố Hà, nói là tối nay phải đi họp, không thể tới dùng cơm tối được, sáng mai sẽ tới tạ tội và ăn sáng cùng hai ông bà cụ.


Vu Tố Hà đứng ở ban công, nhìn xuống chiếc xe hơi quen thuộc đậu cách đó không xa, nhẹ bật cười.
Nghiêm lão phu nhân đứng cạnh Vu Tố Hà, buồn cười mắng, “Đã đến dưới lầu rồi còn họp cái gì!”


“Thanh niên ấy mà!” Vu Tố Hà mỉm cười nói. Thấy con trai có thể tìm được cô gái mình thích, bà thật sự rất cao hứng, rất vui mừng.