Thấy Ôn Nguyệt Nga hẳn phải đang chơi mạt chược với bạn giờ lại xuất hiện ngay trước mặt nhanh như vậy, Nghiêm Lôi Hải giật mình nhìn bà ta, “Em... Sao em lại ở đây?”
Ôn Nguyệt Nga mang bộ mặt sa sầm, trong mắt đều là vẻ lên án và uất ức đối với Nghiêm Lôi Hải, “Hôm nay hình như là sinh nhật của mẹ, sao anh lại tới đây một mình mà không điện cho em...”
Bà ta vừa nói vừa đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Vu Tố Hà cùng Phương Bình An đang ngồi bên bàn cơm.
Sắc mặt bà ta ngay lập tức thay đổi mấy màu liên tục, trong lòng thầm mắng, thì ra là có hai kẻ đê tiện kia ở chỗ này, hèn gì chẳng ai thông báo cho bà. Thế nhưng ngay cả Nghiêm Lôi Hải cũng không thả tiếng gió cho bà biết, chẳng lẽ là vì Vu Tố Hà?
Nghiêm lão phu nhân quét mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga một cái, không mở miệng kêu bà ta cùng ngồi.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Mắt Ôn Nguyệt Nga như muốn khoét thủng mặt Vu Tố Hà, cố gắng kìm nén bực bội mà nói với Nghiêm lão phu nhân.
Ôn Nguyệt Nga và Vu Tố Hà đã từng là tình địch, mà tình địch thì vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè. Huống chi, đối mặt với một phụ nữ ưu tú như Vu Tố Hà thì sự ghen ghét mà Ôn Nguyệt Nga dành cho bà chỉ có càng ngày càng tăng chứ không hề giảm.
Bà ta đã từng nghĩ rằng sau khi Vu Tố Hà ly hôn với Nghiêm Lôi Hải xong thì nhất định sẽ sống không tốt, ai ngờ cuộc sống của bà lại thoải mái tự tại như vậy. Đã nhiều năm trôi qua, chính bản thân bà ta không cản lại được sự tàn phá của năm tháng, thế nhưng Vu Tố Hà trông như càng tăng thêm vài phần quyến rũ, thế thì bảo bà ta làm sao có thể chịu nổi đây?
“Anh chẳng vừa bảo là anh có chuyện gì gấp đó sao? Sao không nhanh đi làm đi?” Nghiêm lão gia hỏi Nghiêm Lôi Hải.
Nghiêm Lôi Hải xấu hổ cười khan mấy tiếng. Vừa rồi chẳng qua là ông ta muốn chạy đi ngăn cản Ôn Nguyệt Nga tới nơi này thôi, chẳng ngờ bà ta đã đứng ngay ngoài cửa rồi.
“Có muốn ngồi xuống cùng ăn cơm không?” Vu Tố Hà nhỏ giọng hỏi, bình tĩnh ôn hòa nhìn về phía Ôn Nguyệt Nga.
Ôn Nguyệt Nga cảm giác bà ta ở chỗ này là hoàn toàn dư thừa, còn phải chịu đựng để cho Vu Tố Hà nhục nhã, nên nét mặt hầu như vặn vẹo đến xấu xí, “Không, tôi ăn no rồi, chỉ muốn tới đây tặng quà cho mẹ thôi. Con về trước đây, mọi người cứ tiếp tục từ từ dùng bữa.”
Nghiêm Lôi Hải nghe Ôn Nguyệt Nga muốn rời khỏi đây thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, “Cha, mẹ, vậy tụi con về trước.”
Nói xong, khẩn cấp kéo Ôn Nguyệt Nga đi ra ngoài.
“Nghiêm Lôi Hải, tôi rốt cuộc được coi là gì trong nhà họ Nghiêm các người, hả? Coi tôi là cái gì?” Ôn Nguyệt Nga nện mạnh giày cao gót, thở phì phì đi đằng trước Nghiêm Lôi Hải, thanh âm bén nhọn vì tức giận.
Nghiêm Lôi Hải vội vàng kéo tay bà ta, “Em nói nhỏ thôi!”
Chưa rời khỏi cửa được mấy bước mà bà ta đã lập tức la to như vậy, nhỡ hai ông bà cụ nghe được thì làm thế nào? Hai ông bà lão đã không thích bà ta từ trước, đừng để bọn họ càng ghét thêm chứ.
“Tôi còn ngại chưa đủ lớn tiếng đây. Nghiêm Lôi Hải, họ Nghiêm các người khinh người quá đáng.” Ôn Nguyệt Nga tức giận đến hai mắt đều đỏ vằn lên.
“Họ Nghiêm chúng tôi bạc đãi cô thế nào?” Nghiêm Lôi Hải vốn không tốt tính nên không được vài câu đã không còn kiên nhẫn dỗ dành Ôn Nguyệt Nga nữa.
Ôn Nguyệt Nga quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn Nghiêm Lôi Hải, “Họ Nghiêm các người có coi tôi là con dâu nhà họ Nghiêm sao? Cha mẹ anh, con trai anh, có người nào coi trọng tôi không. Ai cũng hướng về cô ta hết. Tôi khổ khổ cực cực liều mạng vì Nghiêm Thị. Kết quả thì sao? Một câu cảm kích cũng không có! Con trai anh quay về thì liền đoạt lấy tất cả của tôi. Anh có nói giùm tôi một câu nào không?” Bà ta đã bất tri bất giác xem Nghiêm Thị là đồ đạc của chính mình, không hề nghĩ lại rằng Nghiêm Thị vốn không thuộc về họ Ôn.
Nghiêm Lôi Hải không phải là kẻ ngu ngốc, nghe thấy Ôn Nguyệt Nga xem Nghiêm Thị là vật sở hữu của chính mình thì mặt lập tức tối sầm xuống, “Nghiêm Thị vốn chính là của họ Nghiêm, giao cho Nghiêm Túc thì có vấn đề gì?”
Ôn Nguyệt Nga vừa nghe vậy thì tức đến muốn nứt phổi, “Phải, đều là của họ Nghiêm các người! Thế thì tôi được tính là cái gì? Ngay cả Vu Tố Hà kia còn có địa vị hơn so với tôi.”
“Chuyện này liên quan gì đến Tố Hà? Cô đừng có cố tình gây sự. Hôm nay không cho cô đi chung cũng là vì muốn tốt cho cô. Dù sao cô cũng đâu muốn tới nơi này để bị khinh bỉ, đúng không.” Nghiêm Lôi Hải nói.
“Tố Hà! Tố Hà! Kêu thân thiết quá hén! Nếu anh luyến tiếc cô ta thì dứt khoát phục hôn với cô ta đi cho rồi.” Ôn Nguyệt Nga ghen ghét hét tướng lên.
Nghiêm Lôi Hải nhớ đến khuôn mặt mỹ lệ trầm tĩnh của Vu Tố Hà, lòng phiếm đầy chua xót, nói không nên lời là cảm giác gì.
Ôn Nguyệt Nga thấy ông ta không lập tức phản bác thì lửa giận trong lòng càng cháy lớn, hét lên một tiếng, phẫn nộ đi về xe của mình, mặc kệ Nghiêm Lôi Hải mà phóng xe rời đi.
Nghiêm Lôi Hải nhìn chiếc xe rít gào phóng đi mất, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tô Cầm rốt cuộc thuận lợi tiến vào Tập đoàn Phương Thị, trở thành thư ký cho Lục Vân Đình. Mặc dù bề ngoài nhìn như quá trình tuyển dụng cũng không có vấn đề gì, nhưng trong thâm tâm Bình An biết rất rõ là nếu như cô không nhắm một mắt mở một mắt để mặc cho Lê Thiên Thần giở trò thì việc Tô Cầm vào Phương Thị làm việc không suông sẻ như vậy.
Bất quá hiện tại cô ta không mang tên Tô Cầm, mà tên là Tần Tố.
Dạo gần đây, mâu thuẫn giữa Lê Thiên Thần và Bình An dường như đang kịch liệt leo thang, chẳng qua chuyện này chỉ có trong lòng hai người biết rõ, những người khác cũng không nhìn ra. Về việc xin tài chính cho công trình cải tạo chung cư cũ, mặc dù Bình An không trực tiếp phụ trách nhưng dù sao cô cũng là Tổng Giám Đốc nên rất nhiều văn kiện đều phải thông qua cô ký tên. Vì không để cho Lê Thiên Thần có thể nhân cơ hội mà giở trò ma quỷ, mỗi một phần văn kiện đều được cô xem xét vô cùng nghiêm khắc. Điều này khiến cho Lê Thiên Thần cảm thấy vô cùng uất ức.
Rõ ràng là Phương Bình An muốn làm khó dễ hắn!
Điều này khiến cho Lê Thiên Thần cực kỳ tức giận, hôm nay chỉ có thể hẹn Liên Kiến Ba ra gặp mặt tại chỗ cũ.
“Không thể để cho Phương Bình An tiếp tục nhúng tay vào công trình này của chúng ta nữa, nếu không tất cả công sức mà