Sau khi Bình An trở lại văn phòng mới nhớ tới một vấn đề, tên Liên Kiến Ba này rảnh rang dữ vậy sao? Tới công ty nữa làm gì? Chưa hề nghe nói về thanh danh của hắn trong xã hội thượng lưu là thế nào. Nếu như hắn là người Thành phố G, có năng lực thu mua số lượng lớn cổ phần Phương Thị như vậy, lại chơi bời bất cần đời và vô lễ như thế, nhất định là một kẻ huyênh hoang kiêu căng lên giọng với người khác, thế thì tại sao lại không có một chút tin tức nào của hắn?
Với lại, tính tình tên Liên Kiến Ba này khá tương tự với Khâu Thiếu Triết, đều là loại công tử phong lưu quần là áo lượt, chỉ là Liên Kiến Ba có nhiều chất gian tà hơn so với Khâu Thiếu Triết, không có cách nào thật sự đoan chắc được hắn ta đang nghĩ cái gì. Xem ra Khâu Thiếu Triết còn tương đối chân thật hơn một chút.
Bình An nghĩ chắc là Liên Kiến Ba mới vừa trở thành cổ đông lớn nên hôm nay đến tìm Chủ Tịch để tìm hiểu rõ về nghiệp vụ và kế hoạch đầu tư của công ty. Nghĩ vậy, cô bèn dẹp ra sau đầu nỗi bực mình vì gặp phải hắn, chú tâm toàn bộ vào xử lý công việc.
Năm nay, Tập đoàn Phương Thị dự tính phát triển về mặt sản phẩm khoa học kỹ thuật, hai ngày nay Bình An gấp rút muốn gặp gỡ bàn thảo hợp tác song phương với một đối tác, Tổng Tài của đối tác vì vậy cũng muốn sang thăm Phương Thị, cô phải chuẩn bị một chút.
“... Về vấn đề sắp xếp hành trình cho đối tác thì Bộ phận Hành chính sẽ phụ trách, về phần nghi thức chào mừng và tiệc tối sẽ do Bộ phận PR phụ trách, mọi người phải lên dây cót tinh thần 120%. Carlos là khách hàng rất quan trọng của chúng ta, hợp tác được với công ty họ cũng là trọng điểm của công ty chúng ta năm nay, cho nên lần này chỉ có thể thành công, không được qua loa đại khái!” Bình An nêu rõ các phần công việc cho những ngày kế tiếp, đặc biệt dặn dò hai bộ phận chịu trách nhiệm chính.
Đổng Tư Tiệp nói: “Khách sạn và nơi đãi tiệc đều đã được sắp xếp xong, xin Tổng Giám Đốc yên tâm.”
Bình An gật đầu cười, “Trước tiên cứ vậy đi, tất cả mọi người đi lo việc của mình, có chuyện gì thì tìm tôi.”
Sau khi chấm dứt cuộc họp ngắn, Bình An mới vừa trở lại văn phòng thì liền nhận được tin nhắn, Liên Kiến Ba đưa ra yêu cầu muốn tham gia HĐQT, đã có tối thiểu một nửa số thành viên bày tỏ đồng ý cho việc gia nhập này.
Tên Liên Kiến Ba này đến tột cùng là muốn làm gì nhỉ? Trong lòng Bình An nảy sinh nỗi khϊế͙p͙ sợ, hắn làm vậy là muốn trực tiếp tham dự vào việc ra quyết sách hằng ngày ở công ty sao?
Cô không chần chừ gì mà lập tức đi tới văn phòng của Phương Hữu Lợi, vừa lúc Liên Kiến Ba cũng đang từ bên trong đi ra. Vừa thấy Bình An sắc mặt lo lắng đi tới, hắn còn cười lớn một cách khoái trá, “Cô Phương, trưa nay cùng dùng cơm được không?”
Bình An nở nụ cười lành lạnh, đi ngang qua Liên Kiến Ba vào văn phòng của Phương Hữu Lợi.
Liên Kiến Ba sờ sờ cằm, nghĩ thầm, con bé Phương Bình An này làm kiêu thật nhỉ. Xưa nay chưa có phụ nữ nào mà hắn không cưa đổ được, thế mà con bé này không chỉ một lần làm mặt lạnh với hắn. Hắn nhìn ra được, Phương Bình An không thích hắn lắm, nhưng càng như vậy, hắn càng muốn theo đuổi đến bắt được cô vào tay mới thôi.
“Anh Liên?” Trợ lý đứng phía sau hắn nhỏ giọng kêu, nhìn hắn một cách nghi hoặc.
“Đi thôi!” Liên Kiến Ba cười nói.
Sau khi Bình An vào văn phòng liền ngồi xuống trước mặt Phương Hữu Lợi, “Ba à, cái tên Liên Kiến Ba đó rốt cuộc là người trời ơi nào vậy ba?”
Phương Hữu Lợi thấy con gái nóng vội liền ra dấu bảo cô bình tĩnh, kêu Hồng Dịch Vũ rót cho cô một ly nước ấm, xong mới nhỏ giọng nói, “Người này xuất hiện quá nhanh, lúc ba biết cổ phần của lão Ngô bị bọn họ mua được vào tay thì đã quá muộn. Anh ta là chủ Công ty Xây Dựng Liên gia được thành lập bốn năm trước tại Thành phố S. Chỉ trong vòng hai năm qua đã lớn mạnh nhanh chóng tột bực, đang chuẩn bị cổ phần hóa ra đại chúng. Vì thấy chi nhánh công ty chúng ta ở Thành phố S phát triển tốt, anh ta mới nghĩ đến việc đầu tư vào. Chẳng qua ba không ngờ anh ta còn muốn gia nhập Hội đồng quản trị.”
Thành phố S? Bình An nhíu mày, bụng nhảy dựng, trùng hợp đến thế ư?
“Anh ta sao không lo cho công ty của anh ta đi, tham gia vào công ty chúng ta làm gì?” Bình An tức giận, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn.
Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần... liệu có mối quan hệ nào với nhau hay không? Lê Thiên Thần ở Thành phố S hai năm, Liên Kiến Ba lại là một ông chủ lớn ở Thành phố S, chắn chắn phải từng gặp mặt chứ? Lúc Liên Kiến Ba thu mua cổ phiếu Phương Thị, chẳng lẽ Lê Thiên Thần thật sự không biết tí ti nào?
“Bình An, chúng ta là công ty TNHH, Liên Kiến Ba đã là cổ đông, chúng ta không có lý do gì mà không để cho anh ta tham gia vào HĐQT, càng không có quyền không cho phép anh ta nhúng tay vào công việc của công ty.” Phương Hữu Lợi hạ giọng. Tuy rằng hiện ông cũng đầy hoài nghi đối với động cơ của Liên Kiến Ba, nhưng là người có quyền quyết định cao nhất trong công ty, ông biết có một số việc chỉ có thể để ở trong lòng, không dễ gì mà nói ra khỏi miệng.
“Nói như vậy, ba cũng đồng ý cho anh ta vào HĐQT hả?” Bình An cau mày hỏi.
“Chờ họp HĐQT rồi quyết định sau.” Phương Hữu Lợi nói.
Bình An biết hiện tại cô có phiền não thế nào cũng đều vô dụng, với sức của một mình cô thì không thể nào ngăn cản cả một guồng máy vận hành và quyết sách của công ty, huống chi trên tay Liên Kiến Ba quả thật có một số lượng cổ phần Phương Thị khá lớn, bây giờ cô có muốn làm gì cũng không kịp rồi.
Quá sơ suất... Cô cho rằng tất cả mọi chuyện cũng sẽ theo luồng vận hành của kiếp trước, mà hoàn toàn không nghĩ tới việc nếu cô đã thay đổi nhiều chuyện vốn là nên xảy ra như vậy thì cũng đồng nghĩa là sẽ mang lại nhiều biến số khác nữa.
Cái tên Liên Kiến Ba chưa bao giờ xuất hiện trong dự đoán của Bình An này rốt cuộc sẽ dẫn dắt đến một tác dụng gì, cô thật sự không rõ ràng lắm. Thậm chí cô cũng không biết kiếp trước người này có thật sự xuất hiện sau lưng Phương Thị trong một tình huống nào đó mà cô không biết hay không... Đầu óc cô đột nhiên trở nên rối loạn.
“Ba, con biết rồi. Con còn có việc, về văn phòng trước đây ạ.” Bình An cố gắng ổn định cảm xúc. Không thể tự mình loạn trận được! Nói không chừng cái tên Liên Kiến Ba này chỉ là một người qua đường X nào đó mà thôi chứ hoàn toàn không quan hệ gì với thảm kịch xảy ra trong kiếp trước của cô. Chỉ cần cô đừng để ý tới nữa, tất cả rồi sẽ phát triển theo hướng mà cô mong muốn.
Mặc dù tự an ủi trong lòng như vậy, nhưng sau khi Bình An trở lại văn phòng vẫn không kềm được mà cầm lấy túi xách, dặn Tạ Hồng Phương một tiếng rồi rời khỏi công ty.
Cô đi tìm Phúc Vị Chỉ, kêu cậu đi điều tra cái tên Liên Kiến Ba này, tốt nhất là moi ra bằng hết tổ tông mười tám đời của hắn, một dấu vết nhỏ cũng không thể bỏ qua.
Phúc Vị Chỉ vốn còn đang ngủ, cậu là một trạch nam điển hình không tới buổi chiều là không ra khỏi giường, bị Bình An đạp một phát té lăn khỏi giường liền gầm gừ tức giận mà đi đánh răng rửa mặt, mắt nhắm mắt mở ngồi xuống đối diện cô, nghe cô căn dặn.
“Trong một tuần lễ, cậu tra ra cho tôi người này là loại người nào?” Bình An đẩy tờ giấy trên có ghi thông tin đơn giản về Liên Kiến Ba đến trước mặt Phúc Vị Chỉ.
Phúc Vị Chỉ liếc một cái, ngáp dài, “Nói nghe nè, sao cô nhiều kẻ địch thế nhỉ? Lần trước muốn tôi tra Tần Tố gì đó, lần này lại là Liên Kiến Ba này. Hắn là ai thế? Tình địch của cô à?”
Bình An nhíu mày, “Tiểu Phúc, ƈúƈ ɦσα của cậu ngứa hả?”
“Mẹ nó, tôi nói rồi, tôi không phải pê đê. Tôi yêu phụ nữ! Phụ nữ!” Phúc Vị Chỉ giương nanh múa vuốt la hét, thiếu chút nữa muốn nhào lên liều mạng còi với Bình An.
“Ngoan! Nhanh chóng thăm dò cho rõ ràng thâm cung bí sử của người này giùm chị đi, chị sẽ tin ngay cưng thích phụ nữ.” Bình An sờ sờ đầu Phúc Vị Chỉ, cười híp cả mắt cưng nựng.
Phúc Vị Chỉ hừ cô một tiếng, rút ra một phong bì giấy dai từ dưới ghế sa lon, nói, “Tháng trước tôi về Mỹ một chuyến, phát hiện trong bệnh viện của ba tôi lịch sử bệnh nhân của người phụ nữ này.”
Bình An ngớ người, mở phong bì giấy dai ra, vừa nhìn thấy nội dung tài liệu bên trong thì sắc mặt biến đổi rất khó coi, “Tần Tố... phẫu thuật chỉnh hình tại bệnh viện ba cậu à?”
“Hai năm trước làm phẫu thuật chỉnh gương mặt thì phải, tháng trước hình như vừa đến làm kiểm tra.” Phúc Vị Chỉ nhúng vai lấc ca lấc cấc trả lời. Cậu chỉ định về thăm cha mẹ, ai ngờ bị ba cậu kéo đến bệnh viện hỗ trợ nên mới vô tình nhìn thấy người phụ nữ mà cậu đang điều tra tới bệnh viện tái khám. Vì thế cậu mới đi xem lịch sử bệnh của cô ta.
“Có hình của người phụ nữ này trước khi chỉnh dung hay không?” Bình An hỏi.
“Ở bên trong đó, tự nhìn đi.” Phúc Vị Chỉ nói.
Bình An lật tới cuối cùng tập hồ sơ lý lịch sơ lược về bệnh nhân thì cuối cùng thấy được tấm hình của Tần Tố trước khi chỉnh hình. Cô sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tấm hình nho nhỏ kia, tất cả hoài nghi trong lòng cuối cùng cũng tìm thấy lời giải đáp.
Hèn gì lúc đó làm cách nào cũng không tìm được người phụ nữ này...
Hèn gì người phụ nữ này Đỗ Hiểu Mị nói gì nghe nấy...
Hèn gì người phụ nữ này cam tâm t