Hongkong là một thành phố đêm không ngủ, khi bóng đêm phủ xuống thì cũng là lúc các loại đèn được thắp lên rực rỡ, toàn Hongkong biến thành một biển đèn sáng rực đầy phồn hoa náo nhiệt, hiển thị rõ sức quyến rũ của một đô thị lớn phồn vinh, cho dù bạn lẳng lặng đi trên đường vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sức thu hút mà đô thị lớn tầm cỡ quốc tế này mang lại.
Trình Vận và Kỷ Túy Ý bàn chuyện hợp tác với một đối tác Hongkong xong thì rời khỏi nhà hàng Ý. Kỷ Túy Ý và một đồng nghiệp khác muốn đi dạo mua quà cho chị em trong công ty nên hỏi Trình Vận có muốn đi cùng không.
“Chị không đi đâu, hai em đi đi. Nhớ cẩn thận đấy, chị về khách sạn trước.” Trình Vận cảm thấy hơi mệt, chị đã chẳng còn là một cô gái trẻ tinh lực vô tận như khi xưa rồi.
“Vậy tụi em đi nhé. Chị Vận, chị cũng phải cẩn thận nha.” Kỷ Túy Ý phất phất tay nói, vừa đứng ven đường vẫy taxi vừa không quên dặn dò Trình Vận.
Trình Vận nhẹ nhàng cười, “Bái bai!”
Nhìn hai người Kỷ Túy Ý ngồi taxi biến mất trong màn đêm rồi, Trình Vận mới định đón xe về khách sạn, nhưng sau khi nghĩ một chút thì lại dời chân đến cửa hàng cà phê bên cạnh mua một ly Capuccino, nhìn đám bọt sữa trắng lơ lửng trên miệng chén được vẽ hình trông hết sức vui tai vui mắt. Mùi cà phê thơm lừng có xen lẫn mùi bơ và hương sữa, chị cầm cà phê trên tay, thỏa mãn mà vui vẻ cất bước thong thả đi dọc đường phố phồn hoa nơi đây, lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm đặc biệt riêng chỉ có ở Hongkong.
Nhớ lần đầu tiên đến Hongkong, lúc đó chị còn rất trẻ, lén nhà đến đây tìm Lương Phàm.
Chị cầm tay anh, bước đi trên những con đường xa lạ, nhìn đám người xa lạ vội vàng ngược xuôi, khe khẽ tựa đầu trên vai anh nhẹ nhàng ngân nga một ca khúc anh viết, ánh mặt trời vàng rực thản nhiên vẩy từng tia nắng lên trên người họ, mặt đất như cũng được hưởng ánh sáng lấp lánh màu vàng kim.
Khi đó, chị không rảnh để đi xung quanh thưởng thức phố phường mà chỉ muốn toàn tâm toàn ý với anh, mong muốn giá như có thể vĩnh viễn kéo dài như vậy, cứ như vậy mà cùng với anh đi tới chân trời góc bể, dù cho thế giới hoang vu thì anh và chị vẫn ở chung một chỗ, chị tựa sát vào anh, hát bài hát anh thích. Đó là một việc may mắn biết bao nhiêu, bởi nơi thành thị ồn ào phồn hoa này, chị may mắn vẫn có thể cùng anh hợp lại và có chung những kỷ niệm tốt đẹp, đó chính là một dạng hạnh phúc trong cuộc đời này.
Đã từng, tình yêu mà chị dành cho anh là một tín ngưỡng mà chị yếu hèn tuân phục.
Chị đã suy nghĩ rất nhiều lần, khi đó nếu như chị không tâm huyết lai láng mà dẫn Hồng Mẫn Nhi đến đây, liệu cuộc sống giữa chị và Lương Phàm có phải sẽ hài hòa lưu loát tiếp tục đi tới tương lai hay không? Nhưng rồi sau khi suy nghĩ thật kỹ, thật ra thì kết quả cuối cùng cũng sẽ giống nhau, khác nhau chỉ ở quá trình mà thôi.
Hôm nay nhớ tới quá khứ giữa chị và Lương Phàm, chị đã không còn cảm thấy thương tâm bi thiết nữa rồi. Rời khỏi anh, chị mới có được cuộc sống của chính mình, mới có thể xem như được một lần trọng sinh.
Chị rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
“Vận? Trình Vận?” Một thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Trình Vận hơi ngẩn ra, lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Lương Phàm đang bước từ trong một chiếc xe Buick dừng sát ven đường ra ngoài, thân hình cao lớn vượt trội, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trình Vận đang thong dong đứng trước mặt anh ta. Anh ta mừng rỡ tiến lên phía trước, “Vận, thật sự là em.”
“Lương Phàm.” Trình Vận nhìn anh ta khẽ cười, mặc dù còn chưa thật sự quên được hoàn toàn, nhưng ở trước mặt anh chị đã có thể giữ thần sắc tự nhiên, trong lòng cũng không có cảm giác gì đặc biệt níu kéo không tha rồi.
“Em tới hồi nào?” Thấy vẻ thong dong của Trình Vận, Lương Phàm như có chút ngập ngừng, dường như rất muốn tiến lại gần hơn một chút nhưng lại sợ sẽ chọc cho chị mất hứng.
“Hai ngày trước, tới đây bàn công việc.” Trình Vận cười nói. Đôi tay Lương Phàm cắm vào túi quần rồi lại rút ra ngoài, “A, vậy... vậy khi nào thì em về?”
“Ngày mai.” Trình Vận nói.
“Sớm vậy?” Lương Phàm kinh ngạc nhìn chị, “Sao không ở thêm vài ngày?”
Mày liễu của Trình Vận khẽ cong lên, nụ cười trên mặt mang một vẻ thoải mái không để ý, “Tôi tới đây công tác chứ có phải là khách du lịch đâu, sao có thể muốn ở vài ngày thì ở vài ngày được?”
Nhìn thái độ vui vẻ phấn khởi, mặt mày hớn hở của chị, thời gian như lập tức quay ngược kim đồng hồ, những ký tức thời trẻ trung đột nhiên xuyên qua năm tháng bừng sáng rỡ trong cảm nhận của anh. Anh nhớ anh đã từng yêu người phụ nữ trước mắt này sâu sắc đến thế nào, “Vận...”
Lương Phàm đi tới trước mặt Trình Vận, vẻ mặt nhuốm đầy ưu thương cúi đầu nhìn chị, “Anh rất nhớ em.”
“Anh uống rượu.” Trình Vận thở dài trong lòng, lúc Lương Phàm đến gần thì chị có thể nghe được mùi rượu nồng nặc trên người anh. Anh là người rất ít khi nào uống rượu.
“Vận, em còn có thể trở về bên anh không?” Ánh mắt Lương Phàm nhìn chị đáng thương như một chú chó lạc mẹ.
Trình Vận thương hại nhìn anh, “Lương Phàm, chúng ta đã chia tay rồi.”
Lương Phàm cầm lấy tay Trình Vận, khàn giọng nói, “Thật xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh một lần nữa không, anh... sẽ không tổn thương trái tim của em nữa. Anh không muốn mất em.”
“Anh cũng hoàn toàn không yêu tôi.” Trình Vận nhỏ giọng nói.
“Anh yêu! Hãy tin anh, Vận, trong lòng anh em vẫn là người quan trọng nhất.” Lương Phàm vội vàng khẳng định trái tim mình.
Khóe mắt Trình Vận hơi ươn ướt, “Anh chỉ yêu nhất chính mình thôi, anh hoàn toàn không thể nào chung thủy được. Lương Phàm, hiện tại anh chỉ chưa quen đấy thôi, chúng ta đã không thể nào trở về quá khứ được nữa rồi.”
Lương Phàm bi thương nhìn Trình Vận. Anh vốn dĩ nghĩ rằng khi chia tay với cô thì anh cũng chỉ khổ sở mấy ngày sẽ thôi. Nhưng nào ngờ suốt hai năm qua, cho dù anh và phụ nữ nào khác ở chung một chỗ, anh cũng đều hồi tưởng lại những điều tốt đẹp về cô, nhớ lại từng li từng tí quá khứ chung của hai người, càng nghĩ thì càng cảm thấy không thể rời bỏ cô được... “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi em, anh nhất định sẽ sửa đổi.”
“Lương Phàm, đừng như vậy, cũng đã đến lúc chúng ta nên có cuộc sống của riêng mình rồi.” Trình Vận muốn kéo mở tay anh ra.
“Vận, cho anh thêm một cơ hội được không?” Lương Phàm không chịu buông cô ra, ngược lại lôi cô vào ngực, ôm thật chặt.
Trình Vận giãy giụa, mùi rượu trên người anh làm cho chị thấy khó chịu, trong lòng khổ sở mất một lúc. Chị chưa bao giờ nghĩ tới tình huống sẽ gặp lại anh như thế này.
“Lương Phàm, tôi hiện tại thật sự sống rất tốt, không muốn trở lại tình trạng chạy qua chạy lại giữa hai nơi giống trước kia nữa, không muốn mỗi tháng đều phải chắt chiu thời gian để tới Hongkong tìm anh, không muốn lo lắng đề phòng rằng anh có yêu tôi không. Lương Phàm, chính anh đã phá hủy tất cả suy nghĩ tốt đẹp của tôi đối với anh. Van cầu anh, đừng để cho tôi sau này hễ nhớ đến anh là chỉ có oán hận. Chúng ta như hiện tại đã rất tốt, mặc dù không thể làm bạn, nhưng ít ra sẽ không oán hận lẫn nhau.” Trình Vận không cách nào tránh ra khỏi ngực Lương Phàm, thanh âm càng lúc càng lạnh lùng.
“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa! Bắt đầu lại lần nữa!” Hốc mắt Lương Phàm đỏ lên, siết chặt hai cánh tay, không muốn buông cô ra lần nữa.
Trình Vận hít sâu một hơi, “Anh uống say rồi, buông tôi ra!”
“Vận, Vận...” Lương Phàm nghẹn ngào, ký ức vui vẻ nhất tốt đẹp nhất của hai người càng lúc càng rõ ràng trong đầu anh, trái tim anh cũng càng lúc càng đau.
Mà ở cách bọn họ không xa có một chiếc Bentley đen đang dừng cạnh lề đường, người ngồi trên ghế sau nãy giờ vẫn chăm chú lặng lẽ nhìn hai người.
Đó là Phương Hữu Lợi cũng đang đi công tác tại Hongkong.
Ông và Hồng Dịch Vũ vừa tham gia xong một tiệc rượu đang muốn đi về, nhưng vì Hồng Dịch Vũ muốn đi thăm em gái của anh nên Phương Hữu Lợi kêu tài xế lái từ từ trở về khách sạn. Lúc đi ngang qua đây thì chợt thấy Trình Vận đang đi ven đường. Ông chỉ gặp mặt Trình Vận hai ba lần nhưng ấn tượng khắc rất sâu. Ông vốn kêu tài xế dừng xe để sang đường chào hỏi cô đôi câu.
Không ngờ cô gặp bạn, hơn nữa nhìn kỹ thì có vẻ quan hệ rất thân mật.
Không, không đúng, dường như cô gặp phải phiền toái mới đúng. Phương Hữu Lợi nhíu mày, khi nhìn thấy người đàn ông kia cưỡng chế ôm lấy Trình Vận thì ông lập tức mở cửa xe, sải bước hướng sang phía hai người đang thu hút không ít tầm mắt của người qua đường bên kia.
“Trình tiểu thư!” Ông trầm giọng kêu lên, rồi dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của người đàn ông kia, mỉm cười ôn hòa nói, “Xin lỗi, tôi tới chậm, bây giờ có thể đi được chưa?”
Lương Phàm bị tiếng gọi của Phương Hữu Lợi làm cho hết hồn, buông lỏng cánh tay quay đầu lại kinh ngạc nhìn ông. Anh lập tức nhận ra người đàn ông này là Chủ Tịch Tập đoàn Phương Thị.
Lúc Trình Vận nhìn thấy Phương Hữu Lợi thì đáy mắt thoáng qua một kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, cũng hiểu ngay ý của ông nên liền cười đẩy Lương Phàm ra, “Phương tiên sinh, ông đã đến rồi. Chúng ta đi thôi.”
Mặc dù Phương Hữu Lợi không cố ý bày ra khí chất quan lớn ép dân đen, nhưng khí thế của ông cũng không để cho người khác có thể khinh thường. Ông chỉ im lặng đứng đó là đã đủ khiến cho người ta cảm thấy một sức mạnh khϊế͙p͙ người. Lương Phàm chỉ là dân văn thơ nhu nhược, đối mặt với một Phương Hữu Lợi nổi tiếng một cõi trên thương trường thì khí thế thua hụt rất nhiều.
“Vận!” Lương Phàm kinh hoảng bắt được tay Trình Vận lần nữa. Anh biết, nếu như lần này buông tay, anh sẽ thật sự mất cô. Trong đầu quay cuồng chỉ một câu hỏi, quan hệ giữa Trình Vận và Phương Hữu Lợi là thế nào?
“Lương Phàm, thế giới của tôi bây giờ đã không phải chỉ có riêng mình anh, còn thế giới của anh chưa bao giờ chỉ có riêng tôi. Nên đừng làm cho chúng ta đều oán hận lẫn nhau trong tương lai. Hẹn gặp lại.” Cô phủi tay anh ra, đi tới bên cạnh Phương Hữu Lợi, cảm kích nhìn lên ông.
Phương Hữu Lợi lãnh đạm quét mắt nhìn Lương Phàm một cái rồi cùng sóng vai với Trình Vận đi tới chiếc Bentley dừng bên vệ đường, săn sóc mở cửa xe cho cô, “Mời vào.”
Ông ít khi xem tin tức giải trí, cũng rất ít khi đụng đến những tạp chí không liên quan đến tài chính kinh tế, nhưng về xì căng đan giữa Trình Vận và Lương Phàm, ông cũng có nghe phong thanh một chút, mà phần lớn là nghe Bình An đọc qua ở nhà. Vốn dĩ ông cho là người phụ nữ tên Trình Vận trong miệng con gái ông nhất định là một người không hề có chủ kiến, nhưng không ngờ sau khi gặp cô rồi ông mới phát hiện không có chuyện như vậy.
Cái anh chàng Lương Phàm này... thật sự là một người đàn ông không biết quý trọng cái mình đang có.
“Phương tiên sinh, chuyện tối nay thật sự cám ơn ông.” Trình Vận lên xe xong, lập tức nói cám ơn với Phương Hữu Lợi.
“Một cái nhấc tay thôi chứ có nhiều nhặng gì. Trình tiểu thư cũng đi công tác à?” Phương Hữu Lợi khẽ mỉm cười, thấp giọng hỏi.
Hai người ngồi băng sau, mỗi người một bên, Trình Vận thoạt trông có vẻ rất ngượng ngùng, “Đúng vậy, đang muốn về khách sạn.”
“Ở khách sạn nào, tôi tiễn cô về.” Phương Hữu Lợi nói, một câu cũng không hỏi về tình huốn mới vừa nhìn thấy.
Trong thâm tâm Trình Vận vô cùng cảm kích ông không hỏi đến vấn đề này, bởi chị nhất định sẽ không biết phải trả lời làm sao, “Phương tiên sinh cũng đang đi công tác chứ?”
Phương Hữu Lợi cười, “Đúng vậy, mới từ tiệc rượu ra.”
Trò chuyện một lúc, Trình Vận bất tri bất giác buông lỏng tinh thần, đồng thời cũng phát hiện Phương Hữu Lợi là một đối tượng nói chuyện phiếm rất tốt, dù không cần nói nhiều nhưng luôn có thể nói đến mấu chốt vấn đề, hơn nữa rất hiểu ý chị.
Tâm trạng của chị dần dần vui vẻ lên, không còn nghĩ gì đến rắc rối và bi thương mà Lương Phàm từng mang đến cho chị trước đây nữa, một khi đã chia tay, chị cũng không muốn cứ để cho mình suốt đời cứ chui vào vòng nghĩ ngợi luẩn quẩn.
Còn Lương Phàm lẻ loi đứng sững một chỗ ven đường trơ mắt nhìn Trình Vận đi xa khỏi tầm mắt của mình, thần sắc bi thương nhìn theo hướng Trình Vận vừa rời đi.
Thì ra chờ đến lúc anh rốt cuộc muốn quý trọng thì đã không còn kịp nữa rồi, cô đã không cần anh nữa, mà giờ anh mới phát hiện mình không thể không có cô trong đời. Đây chẳng phải là trời cao trừng phạt anh đó sao?
Lương Phàm cười khổ một tiếng, bâng quơ bước đi.