Bình An Trọng Sinh

Chương 166: Tôi muốn đàm phán trực tiếp với cô

Lê Thiên Thần nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, ánh sáng màn hình yếu ớt lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt tuấn tú càng khiến gương mặt hắn nổi bật vẻ tối tăm thâm trầm, đôi môi mím chặt cho thấy hắn đang cố hết sức để đè nén nỗi tức giận.


Hôm nay hắn mới đến công ty đã cảm thấy ngay không khí giữa các đồng nghiệp có chút quái dị, đặc biệt là những ánh mắt nhìn về hắn. Mặc dù hắn là Tổng Giám Đốc Công ty chi nhánh, nhưng thật ra có rất nhiều người trong lòng không phục hắn chút nào, đều nói lén sau lưng là hắn dựa vào đàn bà mới có được địa vị hôm nay, cũng chẳng tỏ ra tôn trọng hắn gì cho lắm. Hôm nay, tia mắt của những người đó khi nhìn hắn càng có vẻ hả hê.


Nếu lúc Phó Tổng Giám Đốc tới báo cáo công tác với hắn mà trong lời nói không có gai thì có khi hắn còn không biết hóa ra hắn đã trở thành nam nhân vật chính trong bản tin hành lang của Tổng công ty.


Tên Phó Tổng Giám Đốc này bởi vì ghen ghét Lê Thiên Thần đã đoạt vị trí Tổng Giám Đốc của anh ta nên kéo bè kết phái trong công ty, xúi giục rất nhiều người có thái độ bất mãn với Lê Thiên Thần. Lúc Lê Thiên Thần mới đến, rất nhiều công việc không thể triển khai được cũng bởi vì anh ta.


Dĩ nhiên, một phần lớn cũng bởi vì bọn họ nghe nói con gái Chủ Tịch thích Lê Thiên Thần.
Phương Hữu Lợi và Bình An khẳng định cũng đã nhìn thấy tấm hình này, họ sẽ nghĩ thế nào?


Nghĩ đến việc Phương Hữu Lợi sẽ vì vậy mà đâm ra thất vọng với hắn, Lê Thiên Thần phẫn nộ đập mạnh tay lên mặt bàn.


Đúng lúc này, Đỗ Hiểu Mị đẩy cửa bước vào, nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của hắn thì nhếch môi cười nhẹ, “Sao vậy, mới sáng sớm mà đã phát hỏa đến vậy rồi, ai chọc anh tức giận thế?”
Lê Thiên Thần khẽ híp mắt suy tư nhìn Đỗ Hiểu Mị, ánh mắt lộ ra một tia hoài nghi.


“Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Đỗ Hiểu Mị đặt ly cà phê trên tay xuống trước mặt anh, chuyển mắt nhìn vào màn hình vi tính thì thấy ảnh chụp ả ta đang cùng Lê Thiên Thần ôm hôn.


Ả cười lạnh ra tiếng, “Hèn gì, em nói sao hôm nay đi làm lại có cảm giác kỳ quái thế, thì ra là vì vậy.” Từ trước đến giờ ả luôn khinh thường không thèm túm năm tụm ba tám chuyện với những nữ đồng nghiệp khác, nên hiện tại không biết ảnh chụp của ả và Lê Thiên Thần đã bị đăng trên diễn đàn công ty.


“Em cảm thấy là ai làm?” Lê Thiên Thần trầm giọng hỏi.
“Sao em biết được, nhất định là một kẻ nào đó thấy anh không vừa mắt.” Đỗ Hiểu Mị chưa bao giờ muốn giấu giếm quan hệ giữa ả và Lê Thiên Thần nên lúc này có thái độ mặc kệ.


Lê Thiên Thần nhìn thẳng vào ả, “Em có biết là rất có khả năng Phương Hữu Lợi cũng nhìn thấy những tấm hình này hay không?”
Đỗ Hiểu Mị cười lạnh một tiếng, “Thấy thì sao chứ? Anh lo là lo Phương Bình An cũng sẽ thấy được chứ gì?”


“Nếu Phương Hữu Lợi cho là chúng ta làm ảnh hưởng đến công việc thì sẽ không có lợi đối với việc quay về Tổng Công ty của chúng ta trong tương lai.” Lê Thiên Thần quay đầu, sắc mặt trầm xuống, nếu Bình An thấy được ảnh hắn và Đỗ Hiểu Mị ở chung một chỗ... thì sẽ nghĩ gì?


Cô chẳng còn lưu luyến tí nào đối với hắn thật sao?
Nhớ lại vẻ mặt cười ngọt ngào của cô đối với Nghiêm Túc, trong lòng Lê Thiên Thần đau xót.


Đỗ Hiểu Mị là người hiểu Lê Thiên Thần nhất, người đàn ông này mặc dù dây dưa với ả, cùng ả lên giường, nhưng trong đầu vẫn nhớ Phương Bình An như cũ. Hắn vừa muốn làm rể hiền của Phương Hữu Lợi, lại cần hỗ trợ của ả, cho nên một mặt vẫn giả bộ là kẻ quân tử ở trước mặt Phương Hữu Lợi, một mặt vẫn dịu dàng âu yếm ả, biểu hiện thì quân tử, làm thì làm chuyện tiểu nhân.


“Anh muốn về Thành phố G như vậy, rốt cuộc là vì Phương Bình An hay là vì cái gì khác, hẳn trong lòng anh là rõ ràng nhất.” Ả cố nén chịu nỗi thất vọng trong lòng, ả vốn cao ngạo nên không muốn thừa nhận ả thế mà không thắng được Phương Bình An để chiếm được trái tim của Lê Thiên Thần.


“Em đừng có lúc nào cũng lôi Bình An vào, cô ấy bây giờ đã cùng một chỗ với Nghiêm Túc. Anh đang vì tiền đồ mà suy nghĩ đấy.” Lê Thiên Thần khó chịu nói.


Đỗ Hiểu Mị hừ lạnh một tiếng, mắt lại nhìn màn hình lần nữa, chân mày cau lại, “Cung cách chụp hình kiểu này rất giống thám tử tư...”
Lê Thiên Thần nhìn ả, “Em cảm thấy là do ai làm?”


Đỗ Hiểu Mị quay đầu lại liếc nhìn hắn, cười lạnh hỏi: “Chẳng phải anh đang nghi là em đó sao? Cần gì phải hỏi em.”
“Anh biết không phải do em làm.” Lê Thiên Thần nhàn nhạt nói, cho dù hắn hoài nghi ả nhưng đương nhiên sẽ không thừa nhận vào lúc này.


“Bất kể là ai giở trò sau lưng, hiện tại chúng ta cũng không có thời gian đâu mà đi thăm dò, cái bây giờ phải làm là lấy được thông số chỉ tiêu!” Đỗ Hiểu Mị nhắc nhở hắn.


Ả cần gì phải tức giận kẻ nào đã đăng những tấm hình này lên diễn đàn, dù sao đi nữa từ lâu ả đã muốn cho Phương Bình An biết, Lê Thiên Thần là của ả!


Không đúng! Nếu như quả thật có người theo dõi bọn họ, chắc không chỉ nhằm vào quan hệ giữa hai người bọn họ đi, lần trước ả cùng Đoàn Quan Quần gặp mặt... còn có chuyện kia nữa, liệu có thể cũng bị phát hiện luôn hay không?
Xem ra nên cẩn thận một chút mới được!
••••••


Ngày thứ ba sau khi những tấm ảnh thân mật giữa Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị bị đăng lên diễn đàn công ty, Bình An vẫn nhận được điện thoại của Lê Thiên Thần.
Còn tưởng rằng hắn đã hết hy vọng, ai ngờ còn có thể mặt dày mà gọi điện thoại cho cô.
Hắn nói, đây là hiểu lầm.


Bình An chỉ cười, nói chúc mừng hắn và Đỗ Hiểu Mị người có tình đã thành thân thuộc, chúc bọn họ răng long đầu bạc, sông cạn đá mòn.
Cuối cùng, Lê Thiên Thần đành thất vọng cúp điện thoại.


Hiện tại, gần như tất cả đều biết Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị là một đôi, có tạp chí còn đăng lại tấm hình trên diễn đàn của bọn họ, nội dung đại khái là thế này: đại tiểu thư Phương Bình An của tập đoàn Phương Thị có trăng quên đèn chuyển tình cảm sang Tổng tài của Nghiêm Thị, mộng đẹp làm rể hiền của Lê Thiên Thần bị vỡ tan nên quay sang yêu trợ lý hấp dẫn...


Mặc kệ nói kiểu gì cũng đều tốt cả, không người nào để ý chuyện ai đã truyền ra những tấm hình kia, cũng chẳng còn ai ghép Phương Bình An và Lê Thiên Thần thành một đôi nữa, chuyện này đối với Bình An mà nói mới là thật sự đạt được mục đích.


Hiện tại, chuyện làm cô phiền lòng chính là cuối cùng nên chọn ai làm người phát ngôn cho kem dưỡng ẩm của PSD đây.


Hàn Á Lệ còn chưa muốn buông tha ý niệm chọn Từ Mạn làm người phát ngôn, dĩ nhiên Cao Tinh cũng đang đàm phán hợp tác cùng Từ Mạn, nhưng thái độ của Từ Mạn vẫn mập mờ không rõ tóm lại cô ấy muốn làm người phát ngôn của bên nào.


“... Ngôi sao đúng là ngôi sao nhỉ, tính tình thật quái dị.” Kỷ Túy Ý bĩu môi, chẳng còn hảo cảm với Từ Mạn như lúc đầu.
Vốn dĩ cô và Tống Tiếu Tiếu đều rất ủng hộ Từ Mạn, hễ bộ phim nào có cô ấy đóng thì đều muốn xem cho bằng được.


Tống Tiếu Tiếu chống tay lên cằm, nghi hoặc nói, “Sao tớ có cảm giác Từ Mạn làm như vậy là không tầm thường đâu, cô ấy giống như cũng không hăm hở hợp tác với Tư Tư cho lắm, chứ nếu không thì đã sớm đặt ra điều kiện rồi.”


“Rốt cuộc cô ấy muốn gì nhỉ?” Kỷ Túy Ý không kiên nhẫn hỏi, Từ Mạn này cứ làm như phim truyền hình kéo dài lê thê, muốn làm thì cứ trực tiếp ra điều kiện đi, cần gì phải giả vờ thần thần bí bí như vậy.


“Cô ấy muốn gì ấy à, sẽ biết rất nhanh thôi.” Bình An chỉ chỉ ngoài cửa, Hàn Á Lệ vừa ra ngoài gặp mặt quản lý của Từ Mạn đã trở lại.
“Chị Á Lệ, thế nào rồi?” Kỷ Túy Ý đứng lên đi về phía Hàn Á Lệ.
Hàn Á Lệ vỗ vỗ vai cô, suy tư nhìn nhìn Bình An.


Bình An cười hỏi chị, “Thảo luận thế nào rồi?”


“Từ Mạn muốn tự mình đàm phán với em.” Hàn Á Lệ nhíu mày nói. Chị thật sự cảm thấy rất kỳ quái, hai bên đã bàn chuyện hợp tác lâu như vậy rồi mà tới bây giờ Từ Mạn đều không ra mặt, lần này lại đưa ra yêu cầu tự mình đàm phán trực tiếp với Bình An không biết là có toan tính gì.


“Cô ta muốn cái gì ấy nhỉ, chẳng lẽ kết quả cũng không giống đàm phán với chị sao?” Kỷ Túy Ý buồn bực nói.


“Sợ là không có ý tốt ấy chứ,” Tống Tiếu Tiếu nhìn Bình An, “Trước đây Từ Mạn cũng là người phát ngôn cho Nghiêm Thị, nghe nói lúc đó cô ấy ân cần hiến dâng với Nghiêm Túc vô cùng. Bình An, nói không chừng là muốn nhằm vào cậu đấy.”


Bình An cười cười, “Tớ cũng muốn biết tóm lại cô ấy muốn gì.” Nhìn về phía Hàn Á Lệ, “Cô ấy muốn gặp em lúc nào?”


“Gần đây cô ấy tham gia hoạt động dày đặc ở Thành phố G, tối nay mới có thể dành ra chút thời gian.” Hàn Á Lệ nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, thật sự đã mất hết kiên nhẫn đối với những trò đùa bỡn kiểu ngôi sao của Từ Mạn.


“Vậy thì tối nay đi, hẹn gặp ở Khách sạn Bạch Vân nhé.” Bình An nói.


“Chúng tớ đi nữa.” Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đồng thời mở miệng, các cô cũng rất muốn gặp một chút cái cô Từ Mạn mới làm diễn viên không bao lâu đã giở thói kiêu căng ngôi sao này, lúc cần thiết, các cô sẽ châm chọc mấy câu.


Bình An nói, “Chờ chút, sợ lúc đó lại làm cô ấy hiểu lầm chúng ta vô cùng trân trọng cô ấy thì sẽ không hay.”
Kỷ Túy Ý suy nghĩ một chút, cũng đúng, cần gì phải nhiều người đi như vậy, tránh cho cô ta nghĩ rằng bọn họ cố ý đến tiếp kiến cô ta như một nữ hoàng.


Bảy giờ tối, Bình An mặc một bộ thường phục đi cùng Hàn Á Lệ tới địa điểm đã hẹn trước, Từ Mạn và người đại diện còn chưa tới.
“Đã trễ hơn 10 phút rồi, cô ta tính ra oai phủ đầu đấy à?” Hàn Á Lệ sầm mặt, cầm điện thoại di động lên.


Bình An ung dung tự tại uống trà, “Ngôi sao lớn có vẻ khó phục vụ nhỉ.”


Hàn Á Lệ nói, “Tuy rằng hình tượng của cô ta có vẻ thích hợp, nhưng hễ đã hợp tác thì cũng nên có chút thành ý chứ. Với kiểu thái độ này của cô ta, chị cảm thấy thật sự không thích hợp với công ty chúng ta đâu.”


Từ Mạn mặc một bộ váy dài chấm gót gợi cảm, cằm kiêu căng hất cao mang khí thế của một kẻ hạc trong bầy gà. Trong nhà hàng có người nhận ra cô, bàn tán nho nhỏ với nhau.


Cũng may nơi này là khách sạn cao cấp 5 sao, có thể tới nơi đây dùng cơm đều là những người có thân phận và rèn luyện tốt, đối với sự xuất hiện của Từ Mạn cũng chỉ là nghị luận mấy câu rồi thôi.