Bình An Trọng Sinh

Chương 154: Khát cầu người tài

Nhâm Tần Phi giới thiệu Bình An với Tiền Hải Quang, Tiền Hải Quang và Nhâm Tần Phi là bạn học thời cao trung, đồng thời cũng là hàng xóm.
“Xin chào, cô Phương.” Tiền Hải Quang khách sáo bắt tay cùng Bình An, nói đùa, “Bây giờ là phỏng vấn trực tiếp tại chỗ luôn đó phải không?”


Bình An cười khẽ, “Tiền tiên sinh, sau này xin chỉ dẫn nhiều hơn.”
Sau khi Nhâm Tần Phi ngồi xuống, Bình An đã bắt đầu cùng Tiền Hải Quang hàn huyên.


Tiền Hải Quang nhìn trẻ hơn so với trong hình, mặc dù không quá thích nói chuyện nhưng cũng không ngu, chỉ thỉnh thoảng nói đôi lời mà đã thấy là rất hài hước. Ấn tượng của Bình An đối với anh rất tốt, thậm chí cảm thấy nếu công ty có anh gia nhập, rất nhiều vấn đề khó khăn cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.


Quan tâm làm gì chuyện anh là do ai giới thiệu, hiện tại cô thật sự rất cần một nhân tài về quản lý, coi như là Nghiêm Túc đang âm thầm giúp cô đi, cô cũng nhanh chóng mà tiếp nhận.


Nghiêm Túc vẫn không nói năng gì, nhưng khóe miệng lúc nào cũng khẽ nhếch ý cười nhìn bạn gái đã lâu không gặp, đáy mắt lưu chuyển thần sắc ai thấy cũng hiểu, ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào khiến gương mặt đẹp trai của anh càng tăng thêm vẻ dịu dàng.


Không biết Tiền Hải Quang nói câu gì mà làm Bình An cười khẽ, nét mặt tươi như hoa.
Trái tim Nghiêm Túc khẽ thót một cái, không nhịn được đưa tay cầm lấy bàn tay cô ở dưới bàn, dùng sức vuốt ve mấy cái.
Bình An ngẩn ra, quay đầu trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt muốn giãy thoát tay ra.


“Nếu không có vấn đề gì, vậy gọi thức ăn đi.” Làm gì có chuyện Nghiêm Túc buông tay cô ra, mà ngược lại cầm thật chặt, nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên trò chuyện cùng Tiền Hải Quang như không có việc gì xảy ra.


Tiền Hải Quang và Nhâm Tần Phi đều nở nụ cười, “Hóa ra còn chưa gọi thức ăn à, hèn chi càng nói càng đói bụng.”
Gọi phục vụ tới, chọn vài món ăn xong, bọn họ nói đến công ty Duy An của Bình An.


“... Hiện tại văn phòng vẫn còn đang trang trí, mấy ngày nữa vật dụng làm việc mới được đưa đến, chuyện cần làm bây giờ là tuyển dụng nhân viên.” Bình An nói với Tiền Hải Quang.


Nhâm Tần Phi nói, “Nếu có thể mời cô Cao Tinh, Quản lý Nhãn hàng cao cấp của Công ty Tư Tư về làm việc, thì sẽ giúp ích rất nhiều về mặt quảng bá sản phẩm.”


“Cao Tinh ư?” Bình An nhíu mày, cô tiếp xúc ngành mỹ phẩm không lâu, cũng chưa hiểu được sâu sắc, nhưng cái tên Cao Tinh này cô đã nghe nói qua. Cô ấy giống với Trình Vận, đều là nữ doanh nhân thành đạt nổi danh trong ngành mỹ phẩm, chẳng qua Trình Vận tao nhã dịu dàng, còn Cao Tinh lại là một người phụ nữ mạnh mẽ và có dã tâm.


Tiền Hải Quang cũng đồng ý, “Sẽ nói chuyện với cô ấy một chút, biết đâu có thể mời về đây.”
“Cô ta yêu cầu lương không thấp.” Nhâm Tần Phi nói.
Nghiêm Túc cười nhẹ không nói, tiền lương cao hay thấp không thành vấn đề, chỉ cần có một cái giá là tốt rồi.


“Tôi sẽ hẹn nói chuyện với cô ấy.” Tiền Hải Quang nhỏ giọng nói.
Tiền Hải Quang dường như rất có lòng tin sẽ mời được Cao Tinh về đây... Cô thật sự nên yên tâm rồi, bởi cô tin anh sẽ không để cho cô thất vọng.


Việc tuyển dụng nhân viên được giao cho Tiền Hải Quang, tạm thời Bình An không cần phiền não nữa. Cô quyết định ngày mai bắt đầu tiếp tục tìm bí thư thôn Đông An để thỏa luận chuyện mua mảnh đất kia.


Cơm nước xong, Nhâm Tần Phi và Tiền Hải Quang tự giác ra về, không ngồi đó làm kỳ đà cản mũi Nghiêm Túc và Bình An nữa, rời khỏi phòng ăn trước một bước. Bọn họ có mù đâu mà không nhìn ra cả tối nay Nghiêm Túc đều đặt tay trái trên người Bình An, mặc dù nhìn không thấy nhưng không có nghĩa là họ nhận không ra.


Hai người đó vừa đi, Bình An lập tức trợn trừng mắt nhìn Nghiêm Túc, “Tối nay sao anh lại ở chỗ này? Đã nói là tạm thời đừng gặp mặt rồi mà.”
Nghiêm Túc dắt tay cô, “Ra ngoài đi dạo chút đi, mới vừa uống rượu nên hơi choáng.”


Đi mà lừa quỷ ấy. Anh mới uống có nửa ly rượu đỏ, với tửu lượng của anh làm sao say được. Nhưng mà cô vẫn không thể nào quyết tâm ngoan độc được nên đi theo anh ra khỏi phòng ăn, chậm rãi đi dọc theo lối đi bộ được đèn chiếu sáng loang lổ.


“Tiền Hải Quang là anh sắp xếp phải không?” Bình An nhìn đường cong gò má đẹp trai của anh, ánh đèn đường rọi vào mặt làm nổi bật lên gương mặt như ngọc của anh.


Nghiêm Túc cúi đầu nhìn cô cười nhẹ, “Có phải do anh thu xếp hay không thì có liên quan gì, chỉ cần anh ta thích hợp với công ty em, mà công ty em lại có năng lực để anh ta thể hiện giá trị của mình, như vậy là đủ rồi.”
Bình An cọ mặt mấy cái trên cánh tay anh, “Anh nói hay lắm, tạm thời không gặp mặt...”


Đồ ngốc, anh đồng ý không gặp mặt chỉ vì không muốn làm khó cô đó thôi, “Hôm nay anh quả thật không biết em sẽ đến, lúc Nhâm Tần Phi hẹn anh không có nói em cũng ở đây.”
“Ừm.” Bình An buồn buồn đáp một tiếng.


Nghiêm Túc cười thấp, hạ xuống một nụ hôn trên môi cô, “Hôm nay gặp ba em.”
Bình An cả kinh, vội vã ngẩng đầu, “Các người nói gì rồi hả?”
“Nói rất nhiều thứ, thế em muốn biết cái gì?” Nghiêm Túc cười ghẹo.
“Nghiêm Túc, nếu anh không nói em bóp chết anh.” Bình An hung dữ kêu lên.


Nghiêm Túc cười, “Chỉ họp mà thôi, chỉ nói chuyện công việc.”
Bình An nghi ngờ nhìn anh, “Thật chứ? Không nói gì khác sao?” Cô biết Nghiêm Túc không tránh được việc phải gặp mặt ba nên vẫn có chút lo lắng tình cảnh khi hai người bọn họ gặp nhau.


“Thật ra anh cũng muốn nói chuyện một chút với ba em, nhưng mà trừ chuyện công việc, ông không muốn nói gì khác với anh.” Nghiêm Túc dịu dàng vuốt má cô, “Em phải tin tưởng anh, anh dù gì cũng sẽ làm cho ba em chấp nhận mối quan hệ của chúng ta.”


Bình An ôm chặt lấy eo anh, “Nghiêm Túc, những người khác nói cái gì em cũng sẽ không để ý, nhưng đó là ba em... Điều em không muốn nhất chính là làm cho ba tức giận thương tâm.”
“Anh biết.” Đáy mắt Nghiêm Túc hiện lên một tia bất đắc dĩ, “Anh đưa em về nhà trước nhé?”


“Không được, sáng mai em có tiết học, em phải về trường.” Bình An nói.
Ngày hôm sau, Bình An lại đi một chuyến đến thôn Đông An, đây đã là lần thứ năm cô tìm đến hai người Hoàng Duệ Thiêm, mấy ngày nay ngày nào cũng đến trình diện tại thôn.


Cô trực tiếp đi thẳng tới văn phòng của Hoàng Duệ Thiêm.
Hoàng Duệ Thiêm và bí thư thôn Hoàng Thiếu Võ đã ngồi ở văn phòng chờ cô, khi nhìn thấy cô cũng không trưng vẻ mặt lãnh đạm như lúc đầu mới gặp mặt mà nở nụ cười thân thiết kêu Bình An ngồi xuống uống trà.


“Cô bé đúng là không ngại mưa gió gì, nhìn trời sắp mưa to mà cô vẫn xuất hiện đúng giờ nhe.” Khác với Hoàng Duệ Thiêm nói chuyện như dùi đục chấm mắm tôm, Hoàng Thiếu Võ là một trưởng bối ôn hòa lịch sự, rất hòa ái dễ gần.


Bình An ngồi xuống ghế sa lon gỗ sồi, cười nói, “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa.”
Hoàng Duệ Thiêm nói, “Cô đúng là nhất định muốn mua cho bằng được mảnh đất này của chúng tôi ha.”


“Cho nên xin hai ngài niệm tình mà khoan dung độ lượng với bé con như tôi đi.” Bình An tinh nghịch cười nói.


“Không phải chúng tôi không muốn dàn xếp, nhưng vì người dân trong thôn chúng tôi đa số còn dựa vào mảnh đất này để sinh tồn, nếu bán cho cô, bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Chúng tôi không thể phân bua với họ được là vậy.” Hoàng Duệ Thiêm tỏ ra bất đắc dĩ thở dài, ra vẻ lực bất tòng tâm.


Lý do này của ông ta Bình An nghe nhiều đã đầy tai, cười nói, “Hoàng chủ nhiệm, làm người phải nhìn về phía trước đúng không? Đâu thể để cho thôn dân cả đời cày ruộng bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi cũng không có ý là cày ruộng trồng rau thì không tốt, chẳng qua là nếu có cơ hội bước ra phát triển ngoài xã hội thì không phải tốt hơn sao? Hoàng bí thư và Hoàng chủ nhiệm đều là những người theo kịp thời đại, cũng nên tính toán vì thôn dân một chút, khẳng định sẽ có khả năng thôn Đông An phát triển được tốt hơn.”


Hoàng Thiếu Võ nói, “Cô bé à, thôi cứ nói thẳng với cô đi, chuyện cô muốn mua mảnh đất này chúng tôi cũng đã triệu tập đại hội đại biểu thôn dân rồi, có người tán thành nhưng cũng có người phản đối, chủ yếu là có vài người hiện thời vẫn còn đang canh tác trên mảnh đất này, họ sợ mất nhiều hơn được đấy.”


“Hoàng bí thư, tôi mua mảnh đất này cũng không nghĩ phải lập tức xây dựng ngay, dân thôn Đông An có thể tiếp tục canh tác. Tương lai nếu tôi cần dùng đến đất, nhất định sẽ nói trước mấy tháng với mọi người để tất cả mọi người có sự chuẩn bị, ngài xem như thế có được không?” Chỉ cần có sự đồng ý là tốt rồi, mọi việc khác sẽ từ từ thương lượng sau.


Hoàng Thiếu Võ trao đổi ánh mắt cùng Hoàng Duệ Thiêm.
“Cô đã nói như vậy, chúng tôi có thể triệu tập đại hội đại biểu một lần nữa, để nhóm đại biểu về hỏi ý kiến mọi người.” Hoàng Thiếu Võ nói.


“Vậy thì đa tạ Hoàng bí thư và Hoàng chủ nhiệm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cảm tạ hai người.” Đừng tưởng hai vị cán bộ thôn này đang suy nghĩ vì thôn dân nha, dĩ nhiên cũng không thể nói bọn họ ích kỷ, nhưng cô giao tiếp với họ lâu như vậy nên thể nào cũng nhìn ra thâm ý trong đó chứ. Tuy bọn họ cũng muốn tốt cho dân trong thôn, nhưng trên hết vẫn là vì bản thân bọn họ.


Vì để dễ dàng làm xong chuyện, cô biết mình phải hối lộ bọn họ. Không thể bởi vì không đồng tình với cách làm này mà kháng cự lại xu hướng của toàn xã hội, muốn có được một chỗ nhỏ nhoi trên thương trường thì nhất định phải hiểu được thủ đoạn giao dịch dưới gầm bàn này.


Nghe Bình An nói như vậy, Hoàng Duệ Thiêm vội vàng khiêm tốn, “Không cần nói lời cảm tạ, chúng tôi cũng vì thôn dân mà suy nghĩ làm việc thôi, nếu không thì đã không làm khó dễ một cô nương trẻ như cô.”


Cáo già thành tinh, Bình An oán thầm, “Thôn Đông An có cán bộ tốt như các ngài thật là có phúc.”
Hoàng Duệ Thiêm cười hơ hớ.
Bình An hẹn với bọn họ ba ngày sau sẽ quay lại, đến lúc đó hai bên sẽ xác định giá tiền mua mảnh đất này.


Sau khi rời đi Thôn Ủy thôn Đông An, Bình An đi một chuyến đến văn phòng đang được trang trí, Tiền Hải Quang cũng ở đây, có một bộ phận thiết kế được sửa chữa theo ý kiến của Tiền Hải Quang nên anh ở đây đốc thúc đẩy nhanh tốc độ.


Bởi là công ty mỹ phẩm nên trang hoàng hầu hết đều theo xu hướng hiện đại, không thể quá cứng nhắc, vì vậy chi phí trang trí văn phòng tương đối cao. Bình An chia tài sản mẹ để lại cho cô theo từng phần, trong đó phần lớn giao cho công ty quản lý đầu tư tài sản tiếp tục đầu tư, một phần dùng vào việc mua đất, còn một phần dùng cho công ty, nên về mặt tài chính coi như đầy đủ.


Sau khi Phương Hữu Lợi biết Bình An tự mình đăng ký công ty thì muốn giúp đỡ cô nhưng bị Bình An từ chối. Cô không muốn làm cho mình sinh ra tâm lý ỷ lại, cảm thấy dù có thất bại thì vẫn có ba giúp cô.
Cô chỉ cho phép mình thành công, chứ không thể thất bại.


Bình An cùng Tiền Hải Quang thảo luận nửa ngày rồi mới lái xe về trường học. Còn chưa lái ra khỏi trung tâm thành phố đã nhận được điện thoại của Trình Vận. Từ khi Trình Vận đi Hongkong về, họ chưa có cơ hội gặp mặt.
Trình Vận nói tâm trạng đang không tốt, muốn tìm Bình An cùng đi ăn cơm.


Mặc dù cô không biết Trình Vận ở Hongkong đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ tâm tình suy sụp của Trình Vận mà suy ra, đại khái chắc Lương Phàm đã làm cái gì đó khiến cho chị ấy thương tâm. Nhưng Trình Vận chỉ nói với cô Lương Phàm sẽ sáng tác riêng một ca khúc theo đúng chất giọng cho Hồng Mẫn Nhi, muốn cho Hồng Mẫn Nhi chỉ một bài mà nổi tiếng ngay, trừ chuyện đó ra thì không nói thêm gì khác...