Bình An Trọng Sinh

Chương 151: Bị quỷ ám

Hoàng Duệ Thiêm không muốn bàn cùng cô, Bình An cũng không thể đeo bám mãi, không thể làm gì khác hơn là nói với ông lần sau sẽ trở lại xin gặp, khá thất vọng lái xe rời khỏi thôn Đông An.
Không bao lâu sau, Nghiêm Túc gọi điện thoại cho cô, hỏi chuyện cô và ông ấy bàn như thế nào rồi.


“Chỉ nói quanh co, xem ra là cố ý, hơn phân nửa là muốn tăng giá.” Bình An nói, nếu cô không nhìn ra được trong lòng Hoàng Duệ Thiêm đang tính toán những gì thì cô thật sự không có tư cách học đòi mở công ty giống người ta rồi.


“Nói thế nào?” Thanh âm của Nghiêm Túc qua dòng điện truyền tới, so với bình thường thấp hơn ba phần, nghe vào trong tai có âm điệu trầm ấm dễ nghe.


“Nói phải có bí thư của bọn họ gật đầu mới có thể bàn tiếp, em đoán cho dù có tìm được bí thư của bọn họ thì cũng sẽ có đáp án y như thế.” Cô có thể nhìn ra được, Hoàng Duệ Thiêm không phải là không muốn bán đất, chẳng qua ông ta đang đánh tâm lý chiến cùng Bình An mà thôi.


Nghiêm Túc cười hỏi, “Vậy kế tiếp định làm gì?”
“Kế tiếp à, đi ăn cơm trưa cái đã rồi nói sau.” Bình An cũng không vì bị Hoàng Duệ Thiêm cự tuyệt mà ảnh hưởng đến tâm tình, ngược lại càng cảm thấy có tính khiêu chiến, càng muốn mua trọn mảnh đất đó.


“Tới đây ăn cơm với anh không?” Lúc nói lời này, Nghiêm Túc đang đứng bên cửa sổ văn phòng, ánh mắt dừng ở cao ốc đối diện. Chẳng bao lâu nữa, nơi đó sẽ trở phong cảnh đẹp đẽ thu hút tầm mắt của anh nhất.


Bình An nói, “Không được, tối nay ba em về, phải ăn cơm với ba, giờ phải về trường đi học nữa.”
“Vậy em ăn chút gì trước rồi hãy trở lại trường.” Nghiêm Túc nói.
“Dạ.” Bình An đáp một tiếng, cúp máy, tập trung lái xe.


Cô giải quyết bữa trưa ở MacDonald, sau đó lái xe về trường. Vừa đậu xe xong, xoay người đã thấy hai bóng dáng quen thuộc từ bãi đậu xe bên kia đi tới, một nam một nữ, đang nói chuyện vô cùng thân mật.


Chàng trai ăn mặc khá mốt, trẻ tuổi đẹp trai, là Khâu Thiếu Triết gần đây rất nổi danh trong trường, còn cô gái kia vóc người hấp dẫn... Bình An nhíu mày cười cười, hóa ra là cô bạn Trịnh Yến Đình học cùng lớp nha.


Khâu Thiếu Triết cũng phát hiện Bình An, mặt lộ ra nụ cười lưu manh, “Bình An, đã lâu không gặp, gần đây sao rồi?”
Làm cứ như là thật sự đã có khoảng thời gian rất dài không gặp mặt vậy, cô cười nhạo báng, “Tốt vô cùng, nhưng hình như vẫn thua số đỏ của anh.”


“Em không châm chọc anh thì sẽ chết à?” Khâu Thiếu Triết tức giận hỏi. Anh thích chơi trội, cũng thích hưởng thụ cảm giác hư vinh khi được các cô gái trẻ theo đuổi, nhưng không biết tại sao trước mặt Bình An, những hư vinh và danh tiếng gì đó sẽ trở nên rất buồn cười. Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, những người đó theo đuổi anh cũng chỉ bởi vì ba của anh, nếu như anh chỉ là một sinh viên bình thường thì e rằng trong mắt họ anh chẳng là cái đinh gì.


“Em nào dám châm chọc anh, rõ ràng là hâm mộ và ghen ghét mà.” Bình An cười trả lời, “Ai giống anh được chứ, ba ngày lại đổi một bạn gái?”


Khâu Thiếu Triết liếc mắt nhìn Trịnh Yến Đình bên cạnh một cái, lại nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Bình An, đột nhiên cảm thấy lúng túng, cười gượng mấy tiếng hỏi, “Em ăn cơm chưa? Cùng ăn cơm nhé?”


Bình An nhìn Trịnh Yến Đình một cái, cười cười, “Chưa ăn, nhưng em không muốn làm kỳ đà cản mũi.”


Mặc dù trên phương diện quan hệ nam nữ thì Khâu Thiếu Triết cũng chẳng thuần khiết gì cho cam, nhưng nhìn thấy anh đi chung với Trịnh Yến Đình lại thấy có chút đáng tiếc thay cho anh. Mắt anh ta bị sao vậy, loại con gái như Trịnh Yến Đình này vừa nhìn cũng đã biết chỉ đến vì ích lợi, vóc người tuy rất quyến rũ nhưng thật lòng có hạn, để chơi đùa thì có thể, chứ nghiêm túc thì sẽ bị thua thiệt.


Dù sao cô cảm giác nên cách càng xa càng tốt loại người như Trịnh Yến Đình, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.


Khâu Thiếu Triết vốn có ý muốn theo đuổi Bình An, nhưng sau khi giao tiếp với cô một thời gian thì biết rằng mình sẽ không có cơ hội, dần dần cũng coi cô như bạn. Bạn của Khâu Thiếu Triết anh cũng có rất nhiều, nhưng người có thể thật sự thổ lộ tình cảm thì ngồi ngẫm lại dường như chẳng có một ai. Chỉ có mỗi Bình An là làm cho anh cảm thấy có thể tin tưởng, có thể thật lòng đối đãi. Mặc dù không còn mơ mộng gì về cô nữa, nhưng trong lòng vẫn còn để ý xem cô nghĩ gì về mình, không muốn cô cho là anh phong lưu.


“Anh với bạn học Trịnh chỉ là đúng dịp gặp nhau nên cùng đi ăn cơm mà thôi, em đừng hiểu lầm.” Anh gấp gáp giải thích.
Bình An trợn mắt, cười nói, “Em hiểu mà, anh đâu cần giải thích.” Rất nhiều quan hệ không thuần khiết đều là từ đúng dịp mà bắt đầu.


Khâu Thiếu Triết nghe giọng bàng quan này của cô, trong lòng hơi buồn bực.


Trịnh Yến Đình cũng không vui gì. Từ hai tháng trước cô ta đã cố ý thường xuyên “vô tình” xuất hiện trước mặt Khâu Thiếu Triết, đơn giản là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh. Cô biết trong đám con trai mà cô quen, chỉ có gia cảnh của Khâu Thiếu Triết là tốt nhất, vừa là con nhà có chức quyền, mà dáng dấp cũng tuấn tú, so với những chàng trai mà cô ta lui tới trước đây ưu tú hơn biết bao nhiêu. Cô ta mất bao nhiêu sức lực mới làm cho anh có hứng thú với cô ta.


Nhưng, mất hứng thì mất hứng, cô ta cũng không muốn lộ ra nửa điểm ghen tỵ nào trước mặt Khâu Thiếu Triết. Đàn ông ai chẳng giống nhau? Cái gì lấy được quá dễ dàng thì sẽ không quý trọng. Dù sao cô ta giờ đã làm cho anh chú ý tới cô ta, để tự anh mở miệng mời cô ta cùng đi ăn cơm, vậy là đủ rồi. Tiếp theo thì phải từ từ, không thể để anh cho là mình là loại con gái chỉ cần ngoắc ngoắc tay liền mắc câu, nhất định phải để anh ta chết mê chết mệt vì mình.


“Bạn Phương không nên hiểu lầm, tôi và Khâu học trưởng chỉ là bạn bình thường, chúng tôi đang định đến căn tin ăn cơm, cùng đi chứ?” Trịnh Yến Đình dịu dàng nhỏ nhẹ nói với Bình An, vẻ mặt nhu hòa thân thiết, nếu so với cô gái vẻ mặt dữ tợn hung hăng khi ghen tỵ chuyện Bình An qua lại với Nghiêm Túc thì gần như khiến người ta có ảo giác hoàn toàn không phải cùng một người.


Bình An nghi hoặc nhìn Trịnh Yến Đình một cái, cô gái này bị quỷ ám rồi sao? Đột nhiên dịu dàng như thế thật rất đáng sợ nha, “Không cần, tôi đã ăn rồi, các người đi đi.”
Khâu Thiếu Triết cũng không miễn cưỡng, “Vậy hôm nào cùng ăn một bữa nhé.”


“Được, hẹn gặp lại.” Bình An cười cười, phất tay chào bọn họ, rời khỏi bãi đậu xe.


Trở lại ký túc xá, Kỷ Túy Ý và Vi Úy Úy đều đang ngủ trưa, chỉ có Tống Tiếu Tiếu vẫn còn ngồi trước máy vi tính gõ chữ. Bình An kéo ghế đến ngồi cạnh cô ấy, “Tiếu Tiếu, cái cô Trịnh Yến Đình đó gần đây xảy ra chuyện gì vậy?”


“Thấy cô ta đi chung với Khâu Thiếu Triết hả?” Tống Tiếu Tiếu cũng không ngẩng lên, hỏi.
“Cậu có thiên lý nhãn à?” Bình An sợ hãi than.


Tống Tiếu Tiếu liếc cô khinh thường, “Kể từ khi Khâu Thiếu Triết nổi danh ở trường học thì Trịnh Yến Đình liền đường ai nấy đi với tất cả bạn trai trước đây rồi. Mặc dù tớ cũng không biết cô ta có bao nhiêu bạn trai nhá, nhưng mà tớ nghĩ cũng cắt cái rụp sạch sẽ, tính tình biến chuyển 180°, ai mà không biết chắc còn tưởng cô ta như đóa hoa yếu ớt mảnh mai cần được bảo vệ đó.”


“Cô ấy chắc bị quỷ ám.” Bình An cười nói.
“Đúng vậy, con quỷ đó chỉ ám vào người cô ta khi ở trước mặt Khâu Thiếu Triết thôi.” Chẳng ai trong bọn họ có cảm tình với Trịnh Yến Đình, nên đương nhiên miệng sẽ chẳng nể nang gì.
Bình An cau mày, “Khâu Thiếu Triết mù mới coi trọng cô ta.”


Chủ đề về Trịnh Yến Đình đến đây chấm dứt, Bình An và Tống Tiếu Tiếu đều cảm thấy người này không đáng để họ chú ý quá nhiều, nhưng vì Khâu Thiếu Triết đối với Bình An mà nói là một nhân vật tương đối nhạy cảm, cô muốn mặc kệ cũng khó.


“Dạo này cậu bận gì thế? Nghe tiểu Bạch nói ngay cả cửa hàng cậu cũng không quan tâm, quăng luôn trách nhiệm quản lý, tất cả chuyện lớn nhỏ gì đều do cô ấy và Lâm Tĩnh xử lý.” Tống Tiếu Tiếu rốt cuộc ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Bình An, phát hiện dường như kể từ sau khi kéo Đàm Tuyền khỏi vị trí Hội trưởng Hội Sinh viên, Bình An rất ít khi sinh hoạt cùng các cô, “Đừng nói là chỉ lo yêu mà quên mất chí lớn lập nghiệp của mình rồi đó nha?”


Bọn Tống Tiếu Tiếu vẫn chưa biết Bình An đang chuẩn bị mở công ty riêng bởi Bình An cảm thấy vẫn chưa chắc chắn lắm nên cũng không tiện nói, “Không phải, đang bận chuyện khác, mấy ngày nữa sẽ nói với các cậu.”


“Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu đừng cúp cua nữa, bằng không lúc thi sẽ khóc thét đó.” Tống Tiếu Tiếu nhắc nhở cô.
Bình An sửng sốt một chút, nhanh tới nghỉ hè vậy à? Trong đầu đột nhiên có thứ gì đó thoáng qua, nhưng chưa kịp nắm bắt đã biến mất.


“Thời gian qua mau thật.” Bình An cảm thán, có chút không yên lòng, cảm giác như có chuyện gì đó rất quan trọng đã bị cô bỏ quên.
“Năm nay nghỉ hè cũng không về nhà, ở lại chỗ này thực tập.” Tống Tiếu Tiếu nói.
Bình An cười nói, “Tốt, đến lúc đó chúng ta làm cùng nhau.”


Hai người tám một lát thì đến giờ học, Kỷ Túy Ý và Vi Úy Úy cũng vừa dậy, bốn người cùng nhau lên lớp.
Bốn giờ rưỡi, Bình An nhận được tin nhắn của Hồng Dịch Vũ, bọn họ đã trở lại Thành phố G, đang họp ở công ty.


Bình An hẹn Phương Hữu Lợi tối nay cùng ăn cơm mà giờ vẫn chưa chuẩn bị gì hết, dưới sự che chở của bọn Kỷ Túy Ý trốn hai tiết học sau, lái xe đến siêu thị mua thức ăn.


Khoảng sáu giờ rưỡi, Phương Hữu Lợi mới về nhà. Hồng Dịch Vũ giúp ông mang hành lý vào nhà, vừa vào cửa đã nháy mắt ra hiệu với Bình An. Bình An ngầm hiểu ngay, cười híp mắt tiến lên ôm lấy Phương Hữu Lợi, thân thiết khoác cánh tay ông, “Ba, ba về rồi, con nhớ ba lắm.” Nói xong hôn một cái thật mạnh trên mặt Phương Hữu Lợi.


Vẻ mặt vốn đang căng thẳng của Phương Hữu Lợi hơi giãn ra, nhìn khuôn mặt tươi trẻ trắng noãn của con gái, bóng dáng đã hơi mơ hồ của người vợ quá cố dường như lại rõ ràng thêm một chút, ông bật cười, “Con nói muốn đích thân xuống bếp nấu cho ba ăn phải không? Có món gì ngon đây?”


“Đều là mấy món ba thích.” Bình An cười nói, “Con pha nước sẵn rồi, ba lên tắm trước, xuống là ăn ngay được ạ.”
“Được.” Đôi mắt sắc sảo của Phương Hữu Lợi nhìn thoáng qua mặt Bình An, gật đầu một cái, nén lại lời nói trong lòng, thôi để tìm dịp khác nói chuyện với con bé vậy.


Đợi sau khi Phương Hữu Lợi lên lầu, Bình An lập tức kéo Hồng Dịch Vũ ra vườn hoa bên ngoài, “Chuyện gì vậy? Thấy ba em là lạ.”
Mặc dù cảm giác không khác gì ngày thường, nhưng vẫn cảm thấy có chút biến hoá gì đó.


Hồng Dịch Vũ thở dài một tiếng, “Sáng nay trên máy bay chúng tôi gặp phải Ông Hứa. Ông ấy vừa nhìn thấy Chủ Tịch thì câu đầu tiên là chúc mừng ông tìm được con rể tốt, tương lai Phương thị đã có người nối nghiệp.”


Khóe mắt Bình An giần giật một cái, “... Nói vậy, ba đã biết chuyện của em và Nghiêm Túc rồi hả?”
“Chủ Tịch không tin lời Ông Hứa nói, kiên trì cho rằng đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Tự em nghĩ cách giải thích đi thôi.” Hồng Dịch Vũ nói.


“Em biết rồi.” Hiện tại có muốn giấu giếm cũng không lừa được rồi.