Đối với hành vi xấu xa và lưu manh này của cha con Phương Hữu Kiệt, Phương Hữu Lợi cảm thấy phiền chết đi được, vừa phải bận rộn xử lý vấn đề vật liệu xây dựng ở các công trình tại Thành phố J, lại vừa phải điều động nhân sự chi nhánh công ty một lần nữa, tan việc về nhà lại còn phải đối mặt với đủ loại ngụy biện của Phương Hữu Kiệt. Mỗi lần nhận thêm tư liệu báo cáo kiểm tra chất lượng công trình được nhân viên gửi về, ông càng cảm thấy việc cách chức Phương Hữu Kiệt là quá đúng.
Phương Hữu Kiệt tới dây dưa mấy ngày, biết không thể nào thay đổi ý định của Phương Hữu Lợi được nữa thì đành phải vừa lui vừa cầu xin dần, yêu cầu đưa Phương Húc đến Tổng Công Ty làm việc.
Phương Húc là hạng người gì thì Phương Hữu Lợi hiểu rõ trong lòng từ lâu nên dĩ nhiên là không đáp ứng, chỉ đồng ý cho giữ một chức vụ râu ria gì đó mà thôi, tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm để Phương Húc nắm một chức vụ trọng yếu nào như trường hợp Phương Hữu Kiệt khi xưa.
Mặc dù Phương Hữu Lợi còn chưa tiến hành việc điều động chức vụ đối với Phương Khiết Hoa, bà đã tự mình đệ đơn từ chức trước với lý do là sức khỏe có vấn đề, không thể thích ứng với công việc tại phòng nhân sự chi nhánh công ty nữa, yêu cầu nội bộ cho về hưu non.
Phương Hữu Lợi đương nhiên là không nói lời nào mà phê chuẩn ngay tức thì, chuyện này nhìn qua mắt Phương Hữu Kiệt lại có nghĩa là Phương Khiết Hoa tham sống sợ chết, thấy ông ta xảy ra chuyện liền lập tức rút lui, muốn phủi sạch mọi dính dáng với ông ta.
Trong lòng Phương Khiết Hoa, oán hận đối với sự lộng quyền của Phương Hữu Kiệt không hề ít nên chẳng thèm giải thích cái gì mà lập tức mang Lâm Miên Băng trở về Thành phố J. Mấy năm nay bà cũng để dành không ít tiền, thay vì tiếp tục ở lại trong công ty mà ngày ngày phải lo lắng sợ hãi, chi bằng tự mình bung ra làm ăn. Hơn nữa, con gái bà đột nhiên đổi tính, nói muốn đi học trường nữ quý tộc, bà cũng có ý định dành nhiều tâm tư chú ý đến con gái, nói không chừng con bé thật sự có thể gả cho kẻ có tiền trong tương lai.
Bình An thấy các chiêu uế tạp thà chết không bỏ mục đích của cha con Phương Hữu Kiệt thì trong lòng cũng hết nhịn nổi, sau khi suy nghĩ thật lâu thì trong đầu mới tìm được phương pháp tế sống bọn họ, nhưng tóm lại là có được hay không thì cô cũng cảm thấy rất mạo hiểm.
Cô gọi điện thoại cho Quách Cầm, thật ra thì Bình An cũng không có cảm tình tốt với bác dâu “tóc dài kiến thức ngắn” này cho lắm. Điện thoại được kết nối, mới vừa nói mình là ai thì Quách Cầm đã quang quác mắng xa xả, còn vừa mắng vừa khóc nữa chứ, bởi bà ta cảm thấy chồng mình bị oan uổng cực kỳ, còn lớn tiếng kêu rằng rất nhiều năm qua, một phân tiền bọn họ cũng không lấy của công ty, muốn Bình An nói với Phương Hữu Lợi không thể đối đãi như vậy với những người thân trong nhà như bọn họ được, vân vân và vân vân...
Bình An đè nén nỗi kích động muốn cúp điện thoại, kiên nhẫn nghe Quách Cầm vừa khóc vừa nói xong, giọng mang ý cười hỏi ngược lại, “Bác dâu, bác trai có tham ô hay không chắc trong lòng bác dâu cũng biết rõ mà. Lương một tháng của bác trai là bao nhiêu, liệu có đủ để mua được căn hộ trong tiểu khu cao cấp chỉ trong vài năm ngắn ngủi không? Chuyện này nói ra thì ai mà tin? Không phải ba cháu không muốn giúp bác trai, nếu ba cháu thật sự muốn cách chức bác trai thì đã làm từ mấy năm trước rồi chứ sao lại chờ tới bây giờ mới làm?
“Bởi chính bác trai không chịu thu tay, cứ nghĩ rằng lấy tiền công ty là chuyện đương nhiên, còn có ý định tính toán lên công trình, vì thế người khác mới cảm thấy chướng tai gai mắt. Nếu như lần này mà không được ba cháu ém nhẹm, những người khác trong Hội đồng quản trị đã đưa những chứng cớ này lên Viện Kiểm Sát rồi. Bác nói xem, đến nước đó rồi liệu bác trai chỉ đơn giản là bị cách chức thôi sao? Ba cháu làm vậy chính vì ba cháu cũng đâu muốn nhìn Anh Hai mình ngồi tù.” Bình An hàm ý sâu xa rồi thở dài, vẻ như vô cùng bất đắc dĩ.
Quách Cầm hoảng sợ đến sắc mặt trở nên trắng bệch, “Đây là tiền của chính Phương gia chúng ta mà? Sao còn phải ngồi tù?”
“Cũng như nhau mà thôi. Tội của bác trai là tham ô một số tiền khẳng định là không nhỏ trên sổ sách, chuyện này không cần nói ra thì ai trong chúng ta cũng biết. Tội này phải xử ít nhất là năm năm tù có thời hạn trở lên, còn tịch thu tất cả tài sản hiện có. Bác dâu, bác nguyện ý để chỗ ở hiện tại cũng bị tịch thu sao?” Bình An nhấn mạnh, minh họa sinh động, đủ để dọa Quách Cầm sợ tới mức một câu cũng không nói ra được.
“Còn nữa, những năm qua chẳng lẽ bác trai không hề đắc tội với người nào à? Cho dù ba cháu miễn cưỡng giữ bác ấy ở lại công ty, những người khác cũng sẽ tiếp tục moi móc tìm sai lầm của bác ấy, ngay cả anh họ cũng sẽ không bỏ qua. Nếu như hai cha con họ có thể an phận thủ thường không tái phạm lỗi thì còn dễ nói, nhưng chẳng lẽ bác dâu còn không biết cách làm người của bác trai hay sao? Bác dâu là người hiền lành hiểu chuyện, nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận những đạo lý này.” Bình An tâng bốc Quách Cầm.
“Bác trai và anh họ cháu bây giờ đang ở đâu?” Quách Cầm chỉ là một phụ nữ nông dân ái mộ hư vinh, bà giờ đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tuy rằng cũng có nghĩ đến chuyện sau này chuyển đến sống tại một thành phố lớn, nhưng nếu như giá phải trả là chồng và con vào ngồi tù, vậy thì có thể khẳng định là bà không muốn chút nào.
“A, chắc vẫn đang ở Kim Hoàng Đình, có thể một lát nữa mới đến nhà cháu.” Bình An cúi đầu ngắm nghía móng tay mình, khóe miệng khẽ cong lên.
Giọng Quách Cầm càng run rẩy rõ ràng hơn, “Kim Hoàng Đình là chỗ nào?”
“Cháu cũng không rõ lắm, chỗ đó cháu rất ngại tới, hình như có giúp người ta mát xa gì đó. Có thể do gần đây bác trai tâm tình không được tốt nên mỗi ngày đều đi đến đó để thả lỏng.” Bình An nói xong, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Pằng! Quách Cầm cúp điện thoại không chút do dự, Bình An đợi một chút lại gọi lại nhưng đường dây bị bận.
Sau khi ánh tịch dương vừa khuất, quả nhiên hai cha con Phương Hữu Kiệt lại xuất hiện, chỉ là lần này rõ ràng Phương Hữu Kiệt không còn lộ vẻ kiêu ngạo phách lối như những ngày trước, chỉ yêu cầu Phương Hữu Lợi sắp xếp một vị trí cho Phương Húc rồi thì ông ta sẽ lập tức quay trở về Thành phố J.
Phương Hữu Lợi chỉ nhàn nhạt trả lời, “Sắp xếp nhân sự của công ty thì có Phòng Nhân sự, anh đã không còn là người của công ty nữa, không có quyền can thiệp quá sâu.”
Phương Hữu Kiệt cực kỳ tức giận mắng to lên, bất cứ câu gì khó nghe cũng lôi ra mắng cho bằng hết. Phương Hữu Lợi dứt khoát trở về thư phòng, lập tức đóng cửa ngăn cách ông ta ở bên ngoài.
Hôm sau, Quách Cầm một thân trang phục đỏ tươi như hoa lửa xuất hiện trước cửa phòng khách sạn mà Phương Hữu Kiệt đang ở tạm. Phương Hữu Kiệt không biết là bà đến mà tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn, mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa. Lúc ấy, trên người ông ta chỉ được quấn bằng một cái khăn tắm phía dưới, trên lồng ngực trắng còn có dấu son môi đỏ tươi, cổ cũng có vết cào xước.
Quách Cầm mắt long lên sòng sọc, thét chói tai nhào tới, thấy có một cô gái trẻ tuổi, vóc người như miêu nữ, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ hơn bà đang nằm trên chiếc giường lớn thì mất hết lý trí, mặc dù bà vốn cũng chẳng có tí lý trí gì.
Vì vậy một ngày này, toàn bộ mọi người trong khách sạn đều biết chuyện Phương Hữu Kiệt, người vừa bị Tập đoàn Phương thị cách chức, bị vợ bắt gian tại giường, còn trình diễn một màn đánh hồ ly tinh náo nhiệt hay ho tại khách sạn, ngay cả Phương Húc muốn khuyên mẹ mình cũng bị hung hăng tát hai bạt tai, bởi vì hắn là con mà khi thấy cha ra ngoài ăn chơi đàng điếm tìm gái giải sầu mà một câu cũng không nói không can ngăn, tổn thương nghiêm trọng trái tim của Quách Cầm.
Phương Hữu Kiệt mặc dù không có tình cảm sâu đậm gì với Quách Cầm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn với bà, càng không nghĩ tới việc phá hủy gia đình mình, nên khi bị vợ náo loạn như vậy thì ông ta cũng không còn tâm tư đâu mà tiếp tục dây dưa với Phương Hữu Lợi nữa, ngay đêm đó liền cùng vợ con ảo não trở về Thành phố J.
Vì Quách Cầm nghe những lời đó của Bình An, sợ chồng và con trai sẽ thật sự phải ngồi tù, lại càng sợ chồng giấu bà tìm phụ nữ khác bên ngoài, nên nhất quyết không cho phép ông ta quay lại Thành phố G nữa, dứt khoát đem tiền bạc tích góp được lâu nay đưa cho Phương Húc tự mình đi gây dựng sự nghiệp.
Phương Hữu Lợi và Bình An cuối cùng rồi cũng có được những ngày yên tĩnh.
Giải quyết xong được những thân thích “thượng thừa” này, Bình An cuối cùng mới có thể toàn tâm toàn ý đi lo chuyện của mình. Nhưng mà trước hết thì cô còn phải đến lấy kết quả kiểm tra toàn thân Phương Hữu Lợi trước đó, bởi vì vừa phải đi học vừa phải nghĩ biện pháp để giải quyết cha con Phương Hữu Kiệt, đến bây giờ cô vẫn còn chưa đi đến bệnh viện để lấy báo cáo.
Hôm nay đã là thứ năm rồi, cô kiếm đường lái xe tới bệnh viện Maria, hẹn với bác sĩ sẽ gặp mặt vào lúc chín giờ rưỡi.
“Bác sỹ Trần, kết quả kiểm tra của ba tôi thế nào?” Kể từ ngày xảy ra sự kiện tạt axit sulfuric, bác sỹ của cô và Phương Hữu Lợi liền đổi thành Bác sỹ Trần, một học trò của Hà Nhất Giang. Bác sỹ Trần cầm bản báo cáo từ trên bàn lên đưa cho Bình An, cười nói, “Phương tiểu thư, xin yên tâm, trạng thái sức khỏe của Chủ Tịch Phương vô cùng tốt, huyết áp cũng ở trong phạm vi khống chế được, cô không cần lo lắng quá như vậy.”
Mấy ngày nay, Bình An đã nhiều lần gọi điện thoại cho anh chỉ để hỏi về kết quả này, anh cũng đã nói là không có vấn đề, nhưng cô vẫn không yên lòng nên muốn chính mình sang đây xem một chút mới được.
“Các cơ quan trong cơ thể ba tôi cũng không có vấn đề gì sao?” Bình An lại hỏi lần nữa. Cô cảm thấy rất kỳ quái, cô nhớ kiếp trước thân thể ba cũng không có vấn đề gì, vậy sao lúc cô bị hãm hại thì ba lại bị những tin tức bôi nhọ báo chí tung ra làm cho tức giận đến nỗi phát bệnh tim thế nhỉ? Bác sỹ Trần nở nụ cười, “Các bộ máy chức năng trong cơ thể Phương Chủ Tịch còn rất cường tráng.”
“Nói như vậy, trái tim ba tôi cũng rất tốt, chẳng có một chút vấn đề gì?” Mắt Bình An sáng rực lên, trên mặt đều là vẻ thở phào nhẹ nhõm đến mừng rỡ.
“Đúng vậy, ít nhất trong vòng vài năm nữa, thân thể Phương Chủ Tịch chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn, trừ khi đột nhiên say rượu hoặc là tự hành hạ mình mà thôi.” Bác sỹ Trần đùa.
Một bàn tay của Bình An nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào trong thịt mà cũng chẳng cảm thấy đau đớn, “Tôi hiểu rõ rồi, cám ơn Bác sỹ Trần.”
“Đừng khách sáo.” Rất ít khi anh nhìn thấy một cô con gái quan tâm đến sức khỏe của cha mẹ đến vậy, ấn tượng của anh về Bình An tương đối tốt.
Từ bệnh viện ra, bả vai Bình An run nhẹ, cô phải dùng hết sức mới có thể đi đến nơi đậu xe. Sau khi lên xe, cuối cùng cô nhịn không được mà thét lớn ra tiếng.
Nếu như tim ba vẫn không có vấn đề gì, vậy làm sao có thể chết vì bệnh tim được? Bởi trước giờ cô quá mức thương tâm, bởi cô không dám hồi tưởng lại việc ba vì cô mà chết ở kiếp trước, nên cô đã bỏ qua rất nhiều điểm mấu chốt!
Vừa nghĩ tới việc ba gặp chuyện không may là bởi vì cô, cô liền tự động nhảy qua không nhớ lại đoạn này, bởi việc nhớ lại này đầy sợ hãi và đau đớn thấu tận tâm can, nên cô không muốn nghĩ tới nó dù chỉ một giây một phút.
Cũng bởi vì như vậy, cô mới chưa thật sự ngồi phân tích, với mức độ tin tưởng và thương yêu mà ba dành cho cô, làm sao có thể tin tưởng mấy lời xằng bậy đăng tải trên báo chí, làm sao có thể không giúp cô tìm những tên phóng viên dám phỉ báng cô kia mà tính sổ, ba làm sao có thể bị cô làm cho tức giận mà chết được! Với tính tình của ba, đáng ra phải thay cô hả giận mới đúng.
Bình An ôm đầu đang đau đớn như bị ai đấm vào, trí nhớ bỗng chốc bị tàn nhẫn kéo ngược về thời điểm ấy ở kiếp trước.
Cô tỉnh lại ở bệnh viện, chỉ có Đỗ Hiểu Mị ở bên cạnh cô. Tiếp theo, cô biết thì ra người chồng mà mình yêu thương và người bạn mà mình tín nhiệm nhất lại thông ɖâʍ với nhau. Thật ra thì chuyện này không đủ để làm cho cô tức giận điên cuồng, mà chính là tin mà Đỗ Hiểu Mị nói ra rằng bởi vì những bài báo này mà ba bị phát bệnh tim chết, cô mới nổi điên muốn cầm ống kim đâm chết Đỗ Hiểu Mị. Sau đó, Đỗ Hiểu Mị mua chuộc bác sĩ bệnh viện, nói rằng tinh thần cô thất thường cần đưa vào bệnh viện tâm thần, vào cửa là ở luôn một năm.
Ngay cả nhìn mặt ba lần cuối cùng cô cũng không nhìn được!
Bình An che miệng khóc oà lên, bây giờ nghĩ lại, ba tuyệt đối không phải chết vì bệnh tim.
Sự thật chỉ có một!