Sau khi Hồng Dịch Vũ được Phương Hữu Lợi dặn dò rồi đi ra ngoài làm việc, Bình An thừa dịp hôm nay rảnh rỗi liền buộc Phương Hữu Lợi làm một lần tổng kiểm tra chi tiết toàn thân. Bây giờ cô cương quyết muốn Phương Hữu Lợi mỗi nửa năm phải làm kiểm tra toàn diện một lần.
Không bao lâu sau, Phương Khiết Hoa và Lâm Miên Băng cũng đã tới, chắc là sau khi Phương Hữu Kiệt về khách sạn thì liền kể sự việc của Phương Hữu Lợi ở bệnh viện cho bà nghe, cho nên bà lập tức chạy lại đây.
“Anh Ba, anh không sao chớ? Em nghe Anh Hai nói anh nhập viện rồi nên lập tức chạy tới đây. Sao đang yên đang lành lại phải vào nằm viện vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Bà và con gái đang muốn hẹn Bình An ra ngoài dạo phố nhưng không hẹn được, về đến khách sạn thì vừa lúc nhìn thấy cha con Phương Hữu Kiệt mang sắc mặt khó coi quay lại, nghe giọng của họ thì hình như đã xảy ra xung đột gì đó không vui với Phương Hữu Lợi rồi thì phải.
Phương Hữu Lợi không thật sự cảm thấy ghét cô em gái này, hơn nữa ông thấy sự lo lắng trong mắt bà hình như rất chân thành, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều, “Không có việc gì, chỉ là sợ bóng sợ gió một phen thôi ấy mà.”
“Trước đó gọi điện thoại cho Bình An, Bình An cũng có nói gì đâu, phải biết anh nhập viện thì nhất định em đã tới từ sáng sớm rồi.” Phương Khiết Hoa nói.
Bình An rót trà cho mẹ con Phương Khiết Hoa, “Khi đó cháu cũng không biết.”
“Cô gặp Anh Hai rồi hả?” Phương Hữu Lợi hỏi.
Phương Khiết Hoa gật đầu, “Gặp rồi, hình như... tâm trạng không được tốt lắm.” Ánh mắt của bà hồ nghi đánh giá vẻ mặt Phương Hữu Lợi, muốn nhìn ra có manh mối gì không.
“Ừ.” Phương Hữu Lợi chỉ thản nhiên gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Lâm Miên Băng ngồi bên cạnh Phương Khiết Hoa, cười nói với Phương Hữu Lợi, “Bác Ba à, bác không có việc gì là tốt rồi, nghe bác nằm viện lòng cháu cũng đau làm sao ấy.”
Phương Hữu Lợi cười cười, “Hai ngày nay chơi vui không?”
“Chẳng có gì vui cả, cháu không quen Thành phố G, cũng có tìm chị họ cùng đi dạo phố với cháu, nhưng chị họ không chịu.” Lâm Miên Băng ấm ức nhìn Bình An một cái.
Bình An im lặng, đến tố cáo mà cũng không có trình độ.
Phương Khiết Hoa trừng mắt nhìn con gái một cái, cười nói với Phương Hữu Lợi, “Chuyện này cũng không liên quan gì đến Bình An, Bình An còn phải đi học mà, làm sao có thời gian để giúp hai người rỗi rảnh chúng em đi dạo phố được. Anh đừng trách cháu nhé.”
Ông đương nhiên sẽ không trách Bình An, ông biết tính tình cháu gái như vậy làm sao mà hợp với Bình An cho được, hơn nữa đến cả ngày Chủ nhật mà con bé cũng muốn đưa mẹ vợ ông ra xe, đương nhiên là không có thời gian theo hầu các người kia rồi.
“Khiết Hoa, cô quản lý bộ phận nhân sự, chi nhánh công ty có bao nhiêu người chắc cô biết rõ, đúng không?” Phương Hữu Lợi đột nhiên hỏi.
Lập tức nói đến việc công làm Phương Khiết Hoa hơi không phản ứng kịp, “A, vâng, đúng vậy ạ.”
“Chi nhánh tại J có bao nhiêu nhân viên, hàng năm đại khái cần chi bao nhiêu tiền lương, chắc cô cũng rõ ràng.” Phương Hữu Lợi hỏi.
Phương Khiết Hoa như đoán được ý của Phương Hữu Lợi, tim giật thót, “Đúng...”
“Tôi nghe nói số nhân viên thực tế khác với số nhân viên nhận lương, cô đưa cho tôi copy tài liệu nhân sự của chi nhánh công ty đi, tôi muốn xem một chút. À, đúng rồi, tài liệu về việc thu mua nguyên vật liệu xây dựng của công ty những năm qua cũng đưa lên cho tôi xem.” Phương Hữu Lợi nói tiếp.
“Anh Ba.” Phương Khiết Hoa đứng phắt lên, mặt lúc xanh lúc đỏ, “Có phải anh nghe người ta nói ra nói vào cái gì đó không?”
Bình An và Lâm Miên Băng cũng bị động tác đột ngột này của bà làm sợ hết hồn.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy.” Lâm Miên Băng ôm ngực, tức giận kêu lên.
“Câm miệng.” Phương Khiết Hoa rống Lâm Miên Băng một câu, ánh mắt hung ác, dọa cho Lâm Miên Băng chết khϊế͙p͙.
Bình An khẽ nhíu mày, mắt nhìn vào mặt Phương Khiết Hoa.
Sắc mặt Phương Hữu Lợi chẳng gợn sóng, “Cô nghĩ rằng tôi có thể nghe được cái gì về cô?”
“Anh Hai... Anh Hai nói?” Phương Khiết Hoa hỏi bằng một giọng khô khốc.
“Các người là anh em ruột của tôi, có một số việc... tôi cũng không muốn hỏi nhiều làm gì. Nhưng nếu đã có người nói thẳng ra rồi, tôi mà không làm gì thì trong công ty khó tránh khỏi có người chỉ trích.” Phương Hữu Lợi nhẹ thở dài, “Thật là người khôn của khó, thấy được vấn đề lợi ích, người ta dễ gì bỏ qua.”
Sắc mặt Phương Khiết Hoa tỏ rõ vẻ lưỡng lự, bà không hiểu tại sao Phương Hữu Lợi lại đột nhiên nói đến vấn đề này, nhưng khi nhớ đến việc bà bắt tay với Anh Hai trục lợi sau lưng Anh Ba, bà liền cảm thấy thấp thỏm bất an. Chẳng lẽ Anh Hai đã nói thẳng với Anh Ba rồi sao? Nếu như Anh Ba đã biết hết mọi điều rồi, vậy còn hỏi bà làm gì?
Cho dù bọn họ là anh em ruột của Phương Hữu Lợi đi chăng nữa, một khi Tổng Công Ty đã phát hiện là bọn họ... thì cũng phải ngồi tù thôi. Anh Ba chắc chắn rất hiểu điều này nên lâu nay không có nói gì ra, nhưng giờ rốt cuộc thì cũng đã có người tố cáo thẳng với anh ấy, anh ấy tất nhiên là không cách nào tiếp tục bao che cho bọn họ nữa, có phải đúng thế không?
Bà và Anh Hai... cuối cùng thì cũng phải có một người ra nhận tội.
Hôm nay Anh Ba đã hỏi khéo bà thế này, ý là muốn giữ bà lại? Đúng không?
“Anh Ba...” Sắc mặt Phương Khiết Hoa trắng bệch nhìn Phương Hữu Lợi, chỉ cần bà thẳng thắn, có phải anh có thể tha thứ bà hay không, coi như chưa có chuyện gì xảy ra hay không?
“Bình An, con với Miên Băng đi dạo một chút đi, ba và cô cô con có chuyện muốn nói riêng với nhau.” Ánh mắt sắc bén của Phương Hữu Lợi nhoáng lên, rồi quay qua cười và nói với Bình An.
Mặc dù rất tò mò không biết ba sẽ nói gì với cô cô, nhưng cũng biết là nếu hai cô còn ở trong này thì không tiện, đặc biệt là còn có Lâm Miên Băng siêu cấp quái thú này nữa, không lôi đi là không được.
So với ngồi như phỗng chỗ này nghe Bác Ba và mẹ bàn chuyện công ty, Lâm Miên Băng đương nhiên là muốn đi dạo phố hơn, vì vậy mặt mày lập tức hớn hở, kéo cánh tay Bình An như từ xưa đến giờ thân thiết lắm vậy, “Chúng ta đi thôi.”
Đợi hai cô gái trẻ rời đi rồi, Phương Khiết Hoa mới ngã ngồi trên ghế sofa, “Anh Ba, em sai rồi...”
Hồi mới bắt đầu sáng lập chi nhánh công ty, cũng là thời điểm mà sự nghiệp của Phương Hữu Lợi đang ở giai đoạn tiến lên như vũ bão, hoàn toàn không có thời gian để chú ý vào từng chi tiết tại chi nhánh, tất cả đều do hai anh em bà xử lý. Ngoại trừ khoản chi cho việc vẽ các bản thiết kế kiến trúc mà bà và Anh Hai đã hợp tác làm giả báo giá, sau này còn lạm sang việc làm giả sổ sách tiền lương. Hai anh em bà hợp tác cùng làm thần không biết quỷ không hay, không người nào có thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì. Sau khi Phương Hữu Lợi phái Phó Tổng Giám Đốc xuống, bọn họ mới phải thu tay lại.
Nhưng vì đã học được thói quen tiêu tiền như nước, sao có thể cam tâm bị hạn chế như thế được. Phương Hữu Kiệt quyết định xoay sang tính toán trên công trình, nhưng Phương Khiết Hoa dù sao cũng là phái nữ, không có dã tâm lớn như Phương Hữu Kiệt nên muốn thu tay lại không làm nữa. Nhưng rồi bà lại bị Anh Hai uy hϊế͙p͙, nên vài năm nay mới không thể không động tay động chân lên công trình.
Chi nhánh công ty trừ Phó Tổng Giám Đốc là người ở trên phái xuống, gần như tất cả đều là người của bọn họ, giấy tờ dĩ nhiên là không chê vào đâu được, nếu như không phải là có người nói với Phương Hữu Lợi, làm sao có thể nhìn ra?
Có phải Anh Hai vì muốn tự bảo vệ mình nên mới bán đứng bà không?
Phương Hữu Lợi nghe xong những lời mà cô em gái ruột của mình kể ra, trong lòng ông chẳng còn cảm thấy gì khác ngoài cảm giác vô cùng thất vọng, thất vọng bởi chính anh em ruột thịt của ông mà lại đối xử với ông như thế... Chỉ vì tiền tài là có thể không cần để ý đến tình thân gì nữa, mỗi chi nhánh công ty đều chỉ là cơ sở, tham ô trong chi nhánh sẽ chỉ làm cơ sở bị xấu đi, cho nên ông mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho bọn họ, không thể ngờ rằng chính bởi vậy mà ông đã dung túng bọn họ tha hóa đến nông nỗi này.
Họ thế mà lại dám động đến công trình xây dựng, nếu như công trình xuất hiện vấn đề gì, công ty phải chịu bao nhiêu tổn thất? Tập đoàn Phương Thị sẽ không bao giờ có công trình kém chất lượng cả, đây là lời thề mà ông đặt ra với chính mình từ lúc mới bắt đầu thành lập công ty.
“Anh Ba, anh tha thứ cho em đi, em bị ma quỷ ám ảnh, em tham lam ngu ngốc, em không dám thế nữa đâu.” Sắc mặt của Phương Khiết Hoa trắng bệch, lo lắng nhìn Phương Hữu Lợi.
“Cô có biết nghĩ hay không hả, nếu như công trình Thành phố J phát sinh cái gì ngoài ý muốn, ảnh hưởng sẽ lớn biết bao nhiêu không? Đầu tư của chúng ta trên cả nước đều sẽ bị ảnh hưởng, công ty sẽ tổn thất bao nhiêu cô có nghĩ tới hay không?” Phương Hữu Lợi đau lòng hỏi.
Môi Phương Khiết Hoa giật giật, cúi đầu không nói, người đã bị ma quỷ ám ảnh thì làm sao mà còn biết nghĩ đến hậu quả sâu xa như vậy.
Phương Hữu Lợi lắc đầu, ông biết bọn họ tham ô, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ áp chủ ý đó lên ngay trên vậy liệu xây dựng cho công trình, ngoài sự thất vọng đến khôn cùng, ông cũng cực kỳ đau lòng, “Cô về khách sạn trước đi đã.”
“Anh Ba...” Phương Khiết Hoa kinh ngạc nhìn ông.
“Về đi.” Phương Hữu Lợi thở dài, “Tạm thời đừng nói gì với Anh Hai hết.”
Lần này Phương Khiết Hoa tới Thành phố G cũng đã hạ quyết tâm không muốn dựa vào Anh Hai nữa, bà nhất định phải đứng về phía Anh Ba và Bình An, “Vậy em đi về trước.”
Bà không ngu xuẩn giống Phương Hữu Kiệt chỉ muốn tính toán đoạt tài sản của Phương Hữu Lợi. Có đôi khi chỉ cần xem đúng hướng gió, đứng đúng bên, thì có lợi hơn nhiều so với tự mình đi tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy mà cũng chưa chắc đã được gì.
Sau khi Phương Khiết Hoa rời đi, Phương Hữu Lợi ngồi yên một hồi lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, Hồng Dịch Vũ ra ngoài làm việc đã trở lại, ông mới tỉnh lại từ trong trầm tư.
“Chủ Tịch.” Hồng Dịch Vũ thật cẩn thận kêu ông một tiếng, bởi có thể thấy rõ là tâm trạng Phương Hữu Lợi đang rất không tốt.
“Chuyện thế nào rồi?” Phương Hữu Lợi đứng lên, mặc vào áo khoác âu phục.
Hồng Dịch Vũ mở miệng muốn nói rồi lại thôi. Thật ra, chứng cứ tham ô của Phương Hữu Kiệt đã có người chuẩn bị xong từ lâu, nhưng bởi vì ông ta có thân phận đặc biệt nên không ai dám đưa ra. Bây giờ Hồng Dịch Vũ tự mình đến hỏi, những người đó đều biết Hồng Dịch Vũ chính là đại diện cho Phương Hữu Lợi nên bao nhiêu chứng cứ đều lấy ra hết.
Thật đúng là không xem thì không biết, vừa xem được thì anh thật sự hoảng hồn đến nhảy dựng lên, bởi lòng tham của Phương Hữu Kiệt còn lớn hơn nhiều so với anh tưởng tượng. Anh thật sự lo lắng, nếu đưa chứng cứ ra thì liệu Chủ Tịch có chịu đựng nổi hay không.
Phương Hữu Lợi đã mặc lại quần áo chỉnh tề, đứng nhìn ra khoảng không sáng sủa ngoài cửa sổ, “Còn có cái gì mà tôi không thể biết đâu? Sợ tôi thương tâm hay là sợ tôi không chịu nổi cú sốc? Chẳng lẽ đến giờ mà tôi còn không biết rõ bọn họ là hạng người gì sao?”
Hồng Dịch Vũ nhẹ thở ra trong lòng, đúng là Phương Hữu Kiệt có phúc mà không biết hưởng, có một người em trai che chở mình đến độ này mà ông ta còn không biết quý mến trân trọng, không nên ép em mình đến mức cuối cùng tự ông ta lại chui đầu vào rọ thế này.
“Chủ Tịch, chứng cớ đều ở trong này.” Hồng Dịch Vũ đưa cho Phương Hữu Lợi một túi giấy dai thật dầy.
Phương Hữu Lợi chần chờ một chút nhưng rồi vẫn mở túi giấy lôi tài liệu ra, liếc sơ qua giấy tờ, sắc mặt dù có khó coi nhưng xem như vẫn bình tĩnh.
Hồng Dịch Vũ không biết là trước đó Phương Hữu Lợi đã biết được phần lớn sự thật từ Phương Khiết Hoa rồi.
“Chủ Tịch, kế tiếp nên làm thế nào đây?” Hồng Dịch Vũ nhỏ giọng hỏi.
Phương Hữu Lợi nhắm mắt lại, trầm giọng nói, “Lập tức thông báo cho phía Thành phố J... Dừng tất cả công trình lại, điều chuyên gia đi kiểm tra, tất cả vật liệu xây dựng đã nhận vào đều phải kiểm tra cặn kẽ, nếu có thứ phẩm đều không cho phép dùng vào công trình; nếu xác định không có vấn đề mới được tiếp tục công trình.”
Hồng Dịch Vũ nói, “Chủ Tịch, như vậy tổn thất sẽ rất lớn.”
“Chờ đến lúc xảy ra chuyện thì không chỉ dừng lại ở việc tổn thất tài sản đâu.” Phương Hữu Lợi trầm giọng nói.
“Dạ, tôi hiểu, tôi lập tức đi gọi điện thoại.” Hồng Dịch Vũ nói.