Bình An Trọng Sinh

Chương 119: Người phụ nữ thưởng thức

Nhận được thông báo của luật sư, đầu tiên Bình An gọi điện thoại đến ngân hàng kiểm tra xem mấy năm nay cô tổng cộng được chia bao nhiêu hoa hồng, bởi cho đến giờ cô còn không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tài sản. Kết quả nhận được hóa ra lại quá lớn ngoài dự đoán của cô. Cô biết mẹ để tài sản lại cho cô hết, nhưng cô không ngờ sẽ nhiều đến thế...


Toàn bộ số tiền 150 triệu này ở kiếp trước cô chẳng thèm để ý, số tiền đó là do Lê Thiên Thần đầu tư quản lý, hắn nói với cô chỉ có ba bốn chục triệu gì đó thôi, làm sao mà cô có thể nghĩ là sẽ có nhiều như vậy.


Trừ tài sản cố định ở ngân hàng kể trên, cổ phần Tập đoàn Phương thị mẹ để lại cho cô hàng năm cũng sẽ có cổ tức, còn có những khoản đầu tư khác nữa chỉ khi nào cô 22 tuổi mới được nhận, vậy tất cả cộng lại là một khoản tiền lớn biết bao nhiêu? Kiếp trước cô rốt cuộc bị nhũn não hay sao mà nhất nhất tin tưởng bất cứ lời nói nào của Lê Thiên Thần vậy?


Nếu cô mời người thay cô quản lý tài sản thì cũng không đến nỗi chỉ còn lại ba bốn chục triệu như thế kia, tiên sư nhà anh Lê Thiên Thần, anh đi chết đi.


Bình An thật sự càng nghĩ càng giận, càng cảm thấy kiếp trước mình là một kẻ ngu xuẩn cùng cực đến thế nào, cô đến chết cũng không biết được Lê Thiên Thần tóm lại là cầm bao nhiêu đó tiền của cô đi làm cái gì.


Hít một hơi thật sâu, Bình An buộc mình từ từ bình phục tâm tình. Chuyện giống vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, đời này, Lê Thiên Thần đừng mơ tưởng lấy được một phân tiền nào của cô. Hiện tại, cô nên suy nghĩ thật kỹ xem nên sử dụng số tiền kia thế nào để cho mình càng tăng thêm sức mạnh.


Cô còn chưa biết việc mua bán đất nông nghiệp làm thế nào, có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, trước hết cô phải hiểu cho rõ ràng rồi mới có thể tiến hành hành động kế tiếp. Đúng rồi, đầu tiên là xem xét lại toàn bộ những tài sản này để quen thuộc có những khoản đầu tư nào, khoản nào có thể lấy ra đầu tư và chi tiêu, khoản nào là không thể động đến, v.v. cô nhất định phải tự mình hiểu rõ, sau đó sẽ tìm người ký thác có thể tin cậy để thay mặt cô đầu tư kinh doanh quản lý.


Trong đầu lập tức xuất hiện một người có thể tuyển dụng được, thật ra thì kiếp trước vẫn có người để cô tin tưởng. Vốn dĩ phải mấy năm nữa cô mới biết đến anh, nhưng hiện tại có thể đi tìm anh trước được rồi, lúc này bản thân anh chắc chắc là còn chưa trở thành người đại diện “bàn tay vàng” đâu nhỉ.


Bình An nhìn điện thoại di động, còn có nửa giờ, 5g cô có hẹn với Lý luật sư, người quản lý di sản của mẹ cô. Lý luật sư sẽ giao tất cả tài liệu cho cô.


Từ khu Đại Học đến nội thành đi mất gần 40 phút, sau khi Bình An đến phòng luật sư lấy tài liệu thì đến nhà Viên lão phu nhân ăn cơm tối, tiện đó sẽ thương lượng với lão phu nhân một chút ý tưởng của cô.


Viên Lệ Hoa để lại cho Bình An thừa kế 5% cổ phần Phương thị; các cửa hàng nằm trên đường vành đai đang thịnh vượng được ghi tên Bình An trên sổ danh bạ, tiền cho thuê hàng năm cũng đạt được một con số rất khả quan; một quỹ đầu tư cổ phiếu cố định; còn có ba tòa nhà trọ rộng trên 150m2. Mười một năm, những thứ tài sản này đã tăng giá trị gấp mấy lần.


“Những năm qua Lý luật sư thay con quản lý những tài sản này rất khá.” Xem xong tất cả tài liệu, Viên lão phu nhân nhàn nhạt thở dài.


“Chú Lý là vì mẹ chứ có phải là vì con đâu.” Bình An cười nói, Lý Hoằng Sinh là bạn học của mẹ, mẹ là mối tình thắm thiết của chú ấy. Trước khi lâm chung, mẹ phó thác ông thay cô quản lý di sản, cũng hết sức tin tưởng ông.


“Không biết cậu ấy tìm người ký thác nào thay con quản lý những tài sản này trước giờ nhỉ? Hay là con cũng tìm người ký thác để đại diện xử lý thay con đi, một mình con xử lý không nổi đâu.” Viên lão phu nhân nói.


“Con cũng có ý này. Nhưng người ký thác kia đã gần về hưu, chắc không cách nào tiếp tục xử lý thay con được. Ý của Chú Lý là nên nhờ ba giới thiệu công ty đầu tư khác cho con.” Lý Hoằng Sinh vì nể tình mẹ nên đã giúp cô nhiều năm như vậy, giờ cô đã trưởng thành thì không nên phiền toái người ta nữa.


Viên lão phu nhân gật đầu, “Cũng tốt, Lý Hoằng Sinh đã làm cho mẹ con nhiều rồi.”


“Mẹ con tin tưởng ông ấy, con cũng tin tưởng Chú Lý.” Bình An khẽ mỉm cười, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cha con Lý Hoằng Sinh đều là luật sư cố vấn của Tập đoàn Phương thị. Cô thì còn chưa quen biết gì lắm với Lý Kiến Gia bởi chỉ mới gặp qua hai ba lần, chỉ biết anh ta và Lê Thiên Thần là bạn tốt...


Cho dù thế nào, cô cũng nên tự tìm cho mình luật sư riêng đáng tin mới được.


“Bà ngoại, con thấy bây giờ con cũng không tiện làm phiền Chú Lý nữa, hay là bà giới thiệu cho con một luật sư nào ở Đoàn Luật Sư đi, về sau nếu con có vấn đề gì hoặc là muốn ký hợp đồng gì cũng có thể gọi cho người đó cố vấn.” Viên lão phu nhân trước kia là Kiểm sát trưởng, rất quen thuộc với những luật sư hành nghề, nhờ bà giới thiệu dùm cô nhất định rất tốt.


“Đúng là con phải có luật sư riêng của mình.” Viên lão phu nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy Lý Hoằng Sinh đã là luật sư cố vấn cho Phương thị, giờ lại kiêm thêm luật sư riêng cho Bình An cũng không thích hợp chút nào.


“Đúng vậy đúng vậy, bà ngoại, bà có thí sinh tốt nào giới thiệu cho con không?” Bình An chớp đôi mắt sáng trong nhìn Viên lão phu nhân.
“Ngày mai bà sẽ hẹn người ta ra gặp con. Trước khi bà đi du lịch sẽ làm xong chuyện của con trước.” Viên lão phu nhân cười nói.


Bình An vui mừng gật đầu như gà mổ thóc, “Cám ơn bà ngoại.”


Ngày hôm sau, sau khi tan lớp, Bình An đến địa điểm đã hẹn trước. Người được Viên lão phu nhân giới thiệu cho cô chính là Đại Luật Sư của Công ty Luật Đông Phương, tên Quý Thanh, một phụ nữ mạnh mẽ hơn 30 tuổi, đã từng là cấp dưới của Viên lão phu nhân, sau này mở riêng cho mình một Công ty Luật, luôn luôn kính trọng và xem Viên lão phu nhân như ân sư của mình.


Quý Thanh gặp mặt Bình An một lần, đáp ứng làm luật sư riêng cho Bình An.


Bình An cũng có hảo cảm với vị nữ cường nhân nổi danh trong nghiệp giới này. Quý Thanh dáng dấp không đặc biệt xinh đẹp, nhưng có một loại gợi cảm dễ nhìn, hơn nữa trên mặt có một khí chất chính trực, ngôn ngữ nói chuyện cũng rất gọn gàng linh hoạt. Nghe bà ngoại nói, Quý Thanh có tới mấy phần phong cách của Viên Lệ Hoa năm xưa, chỉ riêng điểm này đã làm cho cô có thể tin tưởng chị Quý Thanh này.


Quý Thanh cũng không có nhiều hảo cảm với thiên kim nhà giàu cho lắm, hồi đầu còn tưởng Bình An cũng là cái loại tiểu thư ngang ngược bốc đồng đó, nhưng sau khi gặp mặt mới đổi cách nhìn, cũng bởi vì cô ấy là cháu gái của trưởng bối mình tôn kính nhất nên cô đối đãi thân tình với Bình An như em gái.


“Về sau nếu có chuyện gì cần cố vấn liên quan đến vấn đề luật pháp, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi. Về phần mảnh đất nông nghiệp thuộc sở hữu tập thể đó, phần lớn quyền quyết định chắc ở trong tay Ủy ban thôn, chỉ cần chủ nhiệm thôn và thư ký thôn đáp ứng, họ sẽ tự triệu tập đại hội thôn dân để trưng cầu ý kiến, căn bản sẽ không có vấn đề gì lớn nữa. Nhưng phải đề phòng trường hợp thôn dân phản đối khiếu nại, đến lúc đó có thể trở nên vô cùng phiền phức.” Quý Thanh có chút kinh ngạc khi nghe Bình An có ý tưởng muốn tự mình đầu tư mua đất nông nghiệp, nhưng vẫn cung cấp ý kiến chuyên môn của mình.


Bình An gật đầu, “Dạ, em sẽ tìm chủ nhiệm thôn để thảo luận chi tiết.”
Trong chuyện mua đất này, Viên lão phu nhân cũng không phản đối, nhưng vẫn dặn dò, “Con phải làm việc cẩn thận, không thể quá nóng vội đấy.”
“Dạ, bà ngoại, con hiểu mà.” Bình An cười nói.


Sau khi chia tay Quý Thanh tại quán trà rồi chở Viên lão phu nhân về nhà, Bình An mới lái xe trở về trường học.


Lúc trở lại ký túc xá, chỉ có Vi Úy Úy đang lên mạng, Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý ra cửa hàng độc quyền LENKA. Sau khi bọn họ biết nỗi khổ tâm của Bạch Hàm, tuy là trong lòng không hề trách cứ cô nhưng ngoài miệng thì dễ gì mà chịu buông tha, chắc lúc này đại khái là đi ra đó ngược đãi Bạch Hàm rồi.


“Ủa, chỉ có cậu ở đây thôi à, ăn rồi hả?” Hè đang dần đến gần, lúc này mặc dù đã gần bảy giờ tối nhưng màn đêm vẫn còn chưa buông xuống, Bình An sau khi vào cửa thì ngồi xuống ghế, cười hỏi Vi Úy Úy.
Vi Úy Úy cười cười nhàn nhạt với cô, “Ăn rồi.”


Kể từ sau buổi sáng hôm đó, thái độ Vi Úy Úy với cô có vẻ không giống như trước nữa. Hai ngày nay Bình An xoay như chong chóng vì chuyện của mình nên cũng không để ý, hôm nay thấy cô ấy cố ý xa cách như thế thì trong lòng khó chịu đôi chút.


“Úy Úy, hay là tụi mình cùng ra ngoài đi dạo chút đi, sẵn cũng tìm bọn Tiểu Ý luôn.” Bình An cất giỏ của mình xong thì nói với Vi Úy Úy như vậy.
“Tớ...” Vi Úy Úy muốn cự tuyệt.


“Tụi mình đã lâu không có ra ngoài đi dạo rồi, hôm nay khí trời tốt lắm.” Bình An không để cho cô từ chối.
Vi Úy Úy tắt máy vi tính, “Được rồi, vậy đi ra ngoài dạo một chuyến.”


Bình An âm thầm thở một hơi trong lòng, cùng cô ấy sóng vai đi ra khỏi ký túc xá, cùng lúc nhắn tin cho Kỷ Túy Ý hỏi các cô đang ở đâu.


Kỷ Túy Ý nhắn trả lại rất nhanh, các cô vẫn còn đang ở cửa hàng độc quyền LENKA, một lát Bạch Hàm muốn mời mọi người đi hát karaoke, kêu Bình An cũng mau mau chạy tới đây.
“Chúng ta đi hát Karaoke đi, bọn Tiểu Ý đang đợi chúng ta đấy.” Bình An cười, nói với Vi Úy Úy.


Vi Úy Úy vẫn đi tới, những bước chân từ từ chậm lại, vẻ mặt khổ sở nhìn Bình An, muốn nói gì đó lại thôi.
Bình An quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô, “Sao vậy?”


“Bình An, cậu không cảm thấy tớ rất buồn cười, rất đáng ghét à?” Mắt Vi Úy Úy hơi đỏ lên, cô nghĩ kiểu gì cũng không thông, sao Bình An còn có thể đối xử với cô y như lúc ban đầu, không phải Nghiêm Túc đang theo đuổi cô ấy sao? Mình yêu mến hâm mộ Nghiêm Túc rõ ràng như vậy, cô ấy không cảm thấy ghen sao?


“Cậu đáng ghét chỗ nào?” Bình An cười hỏi.
“Tớ biết rõ Nghiêm Túc đang theo đuổi cậu, vậy mà không thể khống chế yêu thích của tớ đối với anh ấy, không phải sẽ làm cậu tức giận sao?” Vi Úy Úy hỏi.


Bình An nở nụ cười, đi tới khoác tay Vi Úy Úy cùng nhau chầm chậm bước về phía trước, “Tớ từng xem qua một đoạn văn, điều có thể phản ánh rõ nhất về trình độ thưởng thức của một phụ nữ không phải là quần áo của cô ấy, không phải sở thích riêng, cũng không phải là chiếc xe cô đang lái, loại sách mà cô ấy đọc, trang trí trong nhà, mà là cô yêu một người đàn ông như thế nào. Cho dù sự thưởng thức của cô ấy trên các phương diện khác đều ưu nhã, nhưng nếu yêu một người đàn ông kém cỏi thì xem như mọi công sức đều đổ sông đổ biển. Nghiêm Túc là một người đàn ông rất ưu tú, muốn yêu thương anh ấy thật sự là quá dễ dàng. Úy Úy, cậu còn trẻ, nên chuyện có ảo tưởng về tình yêu là bình thường, cũng bởi vì trẻ tuổi nên mới có thể dễ dàng động lòng. Thích Nghiêm Túc chẳng có gì là không tốt cả, tương lai khi cậu chín chắn rồi sẽ phát hiện đây là một kỷ niệm đẹp vô cùng đáng để nhớ lại.”


“Bình An, đừng có dùng cái giọng người trên nói chuyện với tớ, tớ trẻ, chẳng lẽ cậu không trẻ sao?” Vi Úy Úy nói, thanh âm có chút nghẹn ngào.


“Đúng vậy, tớ cũng trẻ tuổi như cậu, nhưng tớ đã từng yêu.” Bình An nói vô cùng thản nhiên, “Úy Úy, tớ sẽ không vì cậu thích Nghiêm Túc mà đưa ra lời bảo đảm với cậu là trong tương lai tớ sẽ không có xảy ra quan hệ gì đó với anh ấy, nhưng tớ thật sự không thích chỉ bởi vì vậy mà trở nên xa cách với cậu.”


Nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt Vi Úy Úy, đúng vậy, cô sẽ không đảm bảo với Úy Úy bất cứ cái gì, Nghiêm Túc là một người cô không cách nào nhìn thấu ngay được, cho dù cô có muốn tránh xa anh, chưa chắc anh sẽ buông tay với cô.


Vi Úy Úy sững sờ nhìn Bình An, cô trước giờ vẫn cảm thấy Bình An là một đứa bé chưa trưởng thành... Hôm nay nghe những lời nói này thật không giống những lời mà cô nghĩ cô ấy sẽ nói ra.


“Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi, được không?” Bình An chân thành nhìn Vi Úy Úy, mối tình đầu luôn luôn tốt đẹp, hy vọng Vi Úy Úy chỉ là mê luyến nhất thời đối với Nghiêm Túc, sẽ có một ngày thanh tỉnh.