Biến Yêu Thành Cưới

Chương 49: Thật có báo ứng

Khi Cố Thừa Đông trờ về đã quá nửa đêm, đi vào phòng, phát hiện cô nằm trên giường, đã ngủ rồi. Ti-vi vẫn còn vang lên lời thoại của nhân vật, cũng không biết là kênh nào đang chiếu phim buổi tối. Anh đóng cửa lại, nhưng chưa đi đến phía cô, đôi mắt anh lúc này rất phức tạp khó đoán. Cô chỉ là đang ngủ, nhìn qua không hề có toan tính, thậm chí mang theo chút hồn nhiên, nhưng những thứ này chỉ là nhìn qua thôi. Anh đương nhiên biết cô là dạng phụ nữ nào, lúc vui vẻ thì sẽ không hề có toan tính, sẽ vui vẻ cùng người khác nói chuyện, vui đùa ầm ĩ, lúc mất hứng rồi, liền bắt đầu chỉ trích sai lầm của người khác, lời nói của cô lúc nào cũng là chân lý.

Anh vẫn đứng im, ti-vi truyền ra tiếng cô gái khóc, lại là một tình tiết cũ rích.

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, phải thừa nhận, thượng đế tuyệt đối có chút hậu đãi người này. Khuôn mặt này chắc đã đầu độc rất nhiều đàn ông? Mà chuyện này , anh không có chút nghi ngờ. Huống hồ cô rất biết cách khiêu khích trái tim đàn ông, không biết là cô thật tình hay giả ý.

Còn nguyên nhân?

Kì thực cô là một người phụ nữ dối trá, dối trá đến cực điểm. Anh nhẹ nhàng nở nụ cười. Chỉ khi ánh mắt anh chuyển sang quần áo của cô thì, hơi sửng sốt một chút. Cô vẫn chưa thay quần áo, hẳn là đang chờ anh về. Mỗi lần anh về, đẩy cửa phòng ra, cô luôn cho anh một nụ cười rạng rỡ, thích thú đi đến, không chút cố kỵ nào từ trên giường nhảy xuống, dép cũng không mang, trực tiếp nhào vào lòng anh, hung hăng ôm anh. Khiến anh hoài nghi, cô có đúng hay không càng ngày càng giống trẻ con. Trên bữa tiệc có người nói vợ của anh giống như một đứa trẻ, dường như anh đang nhuôi một đứa con nuôi thì đúng hơn, anh âm thầm chấp nhận.

Cô đương nhiên có lúc thích vui vẻ đùa giởn, cũng có lúc lại thẳng thắn đơn thuần nhất. Tại sao mọi người nếu đã thấy một mặt này của cô, thì sẽ không để ý tới mặt kia nữa?

Anh chậm rãi đến gần cô, ngồi xuống bên giường,nhìn khuôn mặt của cô.

Nhịn không được mà đưa tay ra, muốn chạm vào, nhưng tay vừa đến gần mặt, thì chuyển hướng xuống cổ cô.

Cô đương nhiên có lúc ác độc, hơn nữa là với nhà họ Diệp.

Cố Thừa Đông cũng nắm được vài thông tin về Dương cẩm Ngưng, nhiều nhất chính là hoàn cảnh cô đến nhà họ Dương. Quá khứ của cô, anh cho rằng không quan trọng, vì vậy không cần tốn quá nhiều thời gian và tinh thần. Khi đó anh cho rằng, bí mật thuộc về Dương cẩm Ngưng, cùng lắm cũng chỉ là Dương Nhất Sâm, nên sau đó, anh không đi đều tra tỉ mỉ nữa.

Nhưng hôm nay, nghe Diệp Vãn Hi nói, mới biết toàn bộ quá khứ của cô. Chút kiến thức mờ hồ của anh, tất cả đã rõ ràng, toàn bộ quá khứ của cô.

Cô là con gái Diệp Kim Bằng, nhưng Diệp Kim Bằng lại thích con trai. Vì vậy Tô Tình mới dễ dàng bước vào Diệp gia. Dương Cẩm Ngưng trời sinh tính quật cường, liền cùng mẹ rời đi. Đương nhiên trong lòng Dương Cẩm Ngưng luôn nghĩ bọn họ là bị đuổi ra khỏi nhà. Vì vậy, Dương Cẩm Ngưng hận Diệp gia, hận từng người ở Diệp gia.

Sau khi Dương Cẩm Ngưng rời khỏi Diệp gia, cuộc sống của cô có thể nói là vô cùng đặc sắc, ngay từ cấp hai đã có vô số nam sinh vây quanh cô. Đương nhiên, chính cô cũng không cự tuyệt, chỉ cần hợp sẽ gặp gỡ vài ngày, mất hứng sẽ đổi người khác, dù sao thì cô cũng không mất gì. Khuôn mặt đẹp có thể lợi dụng, đương nhiên sẽ là món hàng cực phẩm đối với những kẻ kia, không có thể hơn Dương Cẩm Ngưng ở điểm này.

Dương Cẩm Ngưng chính là đối tượng theo đuổi của mọi người, thậm chí hai “hot boy” của trường trung học trọng điểm đã từng vì cô mà trình diễn một sự kiện “tranh hoa” lịch sử, nhưng hiện nay, hai người đó cũng chỉ là dĩ vãng. Vì vậy, cái tên Dương Cẩm Ngưng thường xuất hiện trong miệng nhiều người, đông đảo nam sinh muốn xem vị mỹ nữ được đồn đại này tột cùng có dung mạo như thế nào. Có người đối với cô nhất kiến chung tình, cũng có người khinh bỉ cô.

Mãi đến khi Dương Cẩm Ngưng đến Dương gia, cuộc sống của cô mới từ từ thay đổi, cô dụ dỗ anh trai mình, hẹn hò với Dương Nhất Sâm sau lưng bố mẹ nuôi, dù sao cô cũng không để ý, trên thế giới này không có chuyện gì cô không dám làm.

Tại ngôi trường Dương Cẩm Ngưng học, có thể cùng nổi danh với cô chỉ có một người – Suzie.

Nếu như nói Dương Cẩm Ngưng ở trong lòng mọi người là vì vẻ ngoài xinh đẹp, thì Suzie lại là một người trầm tỉnh dịu dàng. Suzie lương thiện, tốt bụng, thậm chí tình nguyện kết bạn cùng một người có tiếng xấu như Dương cẩm Ngưng, cô luôn quan tâm Dương Cẩm Ngưng. Sách vở Dương Cẩm Ngưng đi học hơn phân nữa là do Suzie ghi chép hộ, Dương Cẩm Ngưng bị thầy giáo gọi đi viết bản kiểm điểm thì Suzie cũng viết sẵn cho cô, thậm chí Suzie không cho Dương Cẩm Ngưng ra ngoài giao kết với bạn bè xấu.

Dương Cẩm Ngưng dần trở nên ngoan hơn, chí ít cũng tiến triển theo hướng tốt hơn.

Đương nhiên, trên thế giới này vĩnh viễn không có cái gì là tuyệt tốt.

Lúc Dương Cẩm Ngưng phát hiện ra Suzie là con gái Tô Tình thì giận tím mặt, tình bạn ngày xưa không còn, ý tốt của Suzie, đều bị cô phủ nhận.

Tên Suzie (Tô Tây) là do Diệp Kim Bằng đặt, để cô lấy họ Tô, chính là biểu lộ tình ý với Tô Tình.

Lúc đó Dương Cẩm ngưng liền nổi giận với Suzie, không để ý đến phải trái mà mắng Suzie, đó cũng là lần đầu tiên Suzie phát bệnh.

Cô gái lương thiện lẽ ra không nên có mặt trên đời ấy vẫn luôn mang bệnh trong người, không thể để tâm trạng bị kích động, không thể chịu được đau thương, cũng không thể tức giận. Trời xanh dường như đã sớm an bài vận mệnh của cô.

Diệp Vãn Hi trước sau nhớ kỹ dáng vẻ Suzie gầy yếu nằm trên giường bệnh, khi đó Cố Thừa Đông luôn ở bên.

Suzie, bạn gái duy nhất của Cố Thừa Đông.

Khi anh mở miệng hỏi Suzie tại sao lại như vậy, thì Suzie chỉ lắc đầu, nói là chính cô không cẩn thận, muốn anh đừng đau lòng.

Suzie sức khỏe không tốt, nhưng vẫn kiên trì đi học.

Lần thứ hai Suzie phát bệnh, đó là khi biết tin Diệp Cẩm Dương chết.

Suzie và Diệp Cẩm Dương đều là con ruột của Diệp Kim Bằng, hai người tuổi cũng tương đương, bình thường cũng luôn ở cùng nhau. Diệp Cẩm Dương là con trai duy nhất của Diệp Kim Bằng, dĩ nhiên được cưng từ trong trứng. Mà tính cách Suzie hết sức vui vẻ, khiến cho người không thích con gái như Diệp Kim Bằng cũng rất yêu quý. Hơn nữa, hai chị em họ cũng rất giỏi, chuyện học hành từ trước đến giờ cũng không làm mọi người thất vọng, giấy khen đủ loại. Trong gia đình này, bọn họ rất hạnh phúc.

Diệp Cẩm Dương và Suzie quan hệ rất tốt, có rất nhiều bí mật điều nói cho Suzie, bởi vì như vậy, cái chết của Diệp Cẩm Dương mới đả kích Suzie lớn đến như vậy.

Khi Diệp Cẩm Dương chết, cậu chỉ mới mười tám tuổi, chết là bởi vì gặp phải một cô gái ác độc.

Rất khó tưởng tượng ra, Diệp Cẩm Dương nghe từ miệng bạn học tin tức về Dương Cẩm Ngưng, liền bị kéo đi xem mỹ nữ đó tột cùng có hình dạng thế nào. Diệp Cẩm Dương trong lòng thầy giáo là một học sinh giỏi, trong lòng cha mẹ là một đứa con ngoan, việc học rất tốt, hơn nữa lại nhiều tiền, cho nên cậu ta tự tin hơn người bình thường.

Rất buồn cười là Diệp Cẩm Dương lại nhất kiến chung tình với Dương Cẩm Ngưng,lần đầu tiên nhìn thấy cô liền bị ám ảnh, mỗi ngày đều dừng ở trước nhà Dương Cẩm Ngưng, diễn đủ trò vui, chỉ vì muốn thấy nụ cười của cô.

Khi bắt đầu, Dương Cẩm Ngưng cũng sẽ lạt mềm buộc chặt cự tuyệt vài lần, về sau lại trực tiếp lôi kéo Diệp Cẩm Dương vào thế giới của mình. Diệp Cẩm Dương không biết người con gái trước mắt là chị của mình, nhưng Dương Cẩm Ngưng lại biết rất rõ ràng.

Dương Cẩm ngưng giật dây Diệp Cẩm Dương trốn học, cãi nhau với thầy giáo, thành tích tự nhiên đi xuống dốc không phanh. Dương Cẩm Ngưng chính là cố ý, nếu Diệp Kim Bằng vì đứa con trai này vứt bỏ bọn họ, cô sẽ để cho bọn họ nếm thử nổi đau khổ khi mất đi con trai.

Hai chữ trả thù không ngừng khiêu khích Dương Cẩm Ngưng, khiến cô hết sức hưng phấn.

Có thể chứng kiến Diệp Kim Bằng đau khổ, có thể thấy người đàn bà kia đau khổ, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, đem hạnh phúc xây dựng trên sự đau khổ của người khác, cô nhất định yêu thích loại biến thái này.

Dương Cẩm Ngưng đóng kịch cùng Diệp Cẩm Dương hẹn hò một thời gian, sau đó mệt mỏi, từ chối gặp mặt Diệp Cẩm Dương. Diệp Cẩm Dương đương nhiên không chịu bỏ đi. Vì thế đến quán bar mà cô vẫn thường lui tới nằm vùng.

Diệp Cẩm Dương chứng kiến Dương cẩm Ngưng cùng người đàn ông khác âu yếm, liền trực tiếp xông lên đánh tên kia. Mà người trong cuộc là Dương Cẩm Ngưng, lại làm như không thấy, một mình rời đi.

Đánh nhau một hồi, cuối cùng Diệp Cẩm Dương chết, đối phương cũng bị tống giam, mà tên đầu sỏ là Dương Cẩm Ngưng lại không có chuyện gì.

Dương Cẩm Ngưng thành công trả thù tất cả mọi người ở Diệp gia, Tô tình khóc đến ruột đau từng khúc, lúc đó Diệp Kim Bằng một đêm dường như già đi mười tuổi, toàn bộ gia đình trở nên tiêu điều. Bị đã kích lớn nhất không thể ngờ lại là Suzie, cô lại phát bệnh, vào nằm một thời gian rất dài .

Thân thể Suzie, ngày càng trở nên kém đi, lúc tỉnh lại thường nhớ đến Diệp Cẩm Dương, thậm chí về đến nhà, cũng vô ý mà gọi “Em trai, ăn cơm thôi, chị giữ lại rất nhiều đồ ăn mà em thích ăn.”

Nếu như tưởng rằng Dương Cẩm Ngưng từ bỏ mối hận với Diệp gia, thì bọn họ quả thật là đã quá xem thường cô. Diệp gia một ngày không ngã, cô sẽ không từ bỏ ý định. Cũng phải, vân mệnh Dương cẩm Ngưng cho đến bây giờ đều tốt như vậy. Cho dù rời khỏi Diệp gia, cuộc sống cũng thuận buồm xuôi gió như trước.

Cho dù Diệp gia bắt đầu suy bại, cô cũng không chịu buông tha.

Cô đi tới Diệp gia, làm trò trước mặt Diệp Kim Bằng, khiến Diệp Kim Bằng đuổi ba mẹ con Tô Tình đi, nếu không cô nhất định sẽ khiến Diệp gia sau một đêm khuynh gia bại sản. Cô tuyệt đối có năng lực đó.

Ngay cả ông bà nội ở Diệp gia không ngừng cầu xin Dương Cẩm Ngưng, cô vẫn thờ ơ. Suzie cũng thỉnh cầu Dương Cẩm Ngưng, nhưng cô vẫn không buông tha. Suzi thật sự đau lòng. Tô Tình từ khi Diệp Cẩm Dương ra đi thân thể đều không tốt, rời khỏi Diệp gia lúc này làm sao sống được?

Dương Cẩm Ngưng vĩnh viễn cũng không vì người khác mà suy nghĩ, cô chỉ cần đạt được mục đích của mình là tốt rồi.

Diệp Kim Bằng không làm Dương Cẩm Ngưng thất vọng. Ông ta một lần nữa sẵn sàng vứt bỏ gia đình nhỏ của mình vì bản thân, mẹ con Tô Tình bị đuổi khỏi Diệp gia.

Dương Cẩm Ngưng nhìn cảnh này, cảm thấy thật sự rất sung sướng.

Đương nhiên, cô và mẹ cô, cũng đã từng như vậy, từng bị ông ta đuổi khỏi Diệp gia, hôm nay cô dùng chính phương thức ấy đối xử lại với bọn họ.

Báo ứng?

Có lẽ, đúng thật là có báo ứng trên đời này.

Ngoại truyện (Bí mật về bức tranh)

Không cần Diệp Vãn Hi nói tiếp, Cố Thừa Đông cũng biết cuối cùng Tô Tây rời bỏ thế giới này như thế nào. Sức khỏe của cô vẫn luôn không tốt như vậy nhưng vẫn khuyên anh, cũng sẽ không oán trách anh. Thậm chí anh xuất ngoại cô vẫn giữ thái độ như vậy. Mỗi lần cô phát bệnh đều cố không cho anh biết để anh không lo lắng. Anh ra nước ngoài hai năm Tô Tây cũng chờ anh, hai năm không dài nhưng đối với Tô Tây mà nói, chính là thời gian cuối cùng của cuộc sống.

Cuối cùng anh cũng trở về, muốn gặp Tô Tây, anh muốn nói cho cô biết trong lòng anh cô chính là người vợ duy nhất. Anh sẽ cùng cô kết hôn, sống cuộc sống bình thường nhất, hạnh phúc nhất.

Trong lúc anh đau khổ nhất gặp được cô gái thuần khiết này, lúc cuộc sống của anh vì cô mà thay đổi cũng là lúc anh biết bản thân không có cách nào rời xa cô, có lẽ cả kiếp này cũng không thể.

Tô Tây sẽ là cái tên khác trên giấy hôn thú của anh.

Anh mừng rỡ đi gặp Tô Tây, sau đó cho cô biết kế hoạch của anh, anh sẽ là một người một người đàn ông bình thường, ban ngày làm việc, buổi tối ở cạnh cô không đi đâu, dù đi đâu cũng sẽ mang cô theo. Cô chỉ cần ngoan ngoãn làm một người vợ là được rồi, chỉ cần ở bên cạnh anh.

Hôn lễ anh chuẩn bị rất đơn giản, chỉ cần ở bên nhau dù người khác có chấp nhận hay không anh cũng không quan tâm.

Sau đó thì sao?

Khi anh tỉ mỉ chuẩn bị đám cưới thì bị ông nội gọi về nhà, thậm chí giới truyền thông cũng công bố tin anh kết hôn mà đối tương lại là người được ông nội chọn lựa. Anh bị ông nội quản gắt gao đến mức không có cơ hội nào thoát ra, thậm chí còn bị uy hiếp nếu anh dám trốn đi gặp cô thì ông sẽ không tha cho cô.

Cố Thừa Đông biết sẽ có ngày này nên anh chưa bao giờ công bố việc anh cùng Tô Tây có quan hệ. Thậm chí còn cùng Diệp Vãn Hi phối hợp làm cho mọi người tưởng rằng Diệp Vãn Hi mới là người mà anh yêu, chẳng qua là để bảo vệ Tô Tây, dù cô đã chết anh cũng không muốn người khác đến quấy rầy sự bình an của cô.

Cố Thừa Đông bị Cố lão gia ép phải kết hôn với Dương Cẩm Ngưng, ngày cưới của anh cũng là ngày giỗ của Tô Tây.

Tô Tây nhất định là rất oán hận, rất thất vọng về anh, mà cô gái cùng anh kết hôn lại chính là người đã làm Tô Tây phát bệnh. Nếu Tô Tây không bị phát bệnh nhiều lần như vậy, cô sẽ không chết, hoặc cũng không thể chết sớm như vậy.

Sự tồn tại của Dương Cẩm Ngưng tựa như khắc tinh của Tô tây, lấy đi tất cả của Tô Tây cho đến tận lúc Tô Tây rời khỏi thế giới này.

=====================================================

[Phiên ngoại Dương Cẩm Ngưng]

Trước quen biết Tô Tây, cô tuyệt đối không nghĩ đến trên thế giới này sẽ có một cô gái tốt đẹp thiện lương như vậy. Cô thường cảm thấy tự ti mỗi khi nhìn Tô Tây cười, cô biết cô mãi mãi cũng không thể nào cười được như Tô Tây, xinh đẹp tựa như không nhiễm một hạt bụi.

Khi đó Dương Cẩm Ngưng lúc nào cũng nóng nảy. Lúc giận tới cùng cực sẽ nghĩ rằng số mình không tốt. Tuổi của cô không lớn đã phải gánh vác cả gia đình, khiến cho cô căm hận Diệp gia. Thậm chí cô nhiều lần muốn làm giống như trong các tin tức xem được, trực tiếp cầm dao tới Diệp gia mà chém hết những người cô căm ghét. Loại ý nghĩ đáng ghét này cũng chỉ là nghĩ thôi, cô không thể tự huỷ hoại cuộc sống của mình.

Cô đi học vẽ không phải vì yêu thích mà đơn giản chỉ là muốn tập cho mình tính kiên trì, cô biết nếu như cô cứ nóng giận sẽ không có ai đồng tình với cô, cô phải học cách thoả hiệp

Cho nên cô mới học vẽ, sau hai năm cuối cùng cũng hoàn thành một bức tranh, đó là thành quả mà cô bỏ hết tâm huyết, vẽ rất thật, đẹp như ảnh chụp của nhiếp ảnh gia.

Tình cờ nghe được vị giáo sư kia sau khi xem tác phẩm của cô thì khen không dứt lời, vì cô có năng khiếu trời cho nên muốn nhận cô làm học trò, cô nhẹ nhàng mà từ chối. Cô đối với việc vẽ tranh không có chút hứng thú nào, chỉ là muốn rèn luyện ý chí của bản thân, muốn trở nên kiên trì, trở nên tính toán nếu không sẽ có lúc tính cách của cô làm cô ‘chết không có chỗ chôn’.

Cho nên đối với bức tranh kia cô cũng hoàn toàn không có cảm tình, đem vứt vào thùng rác.

Chính lúc đó thì Tô Tây xuất hiện, lấy ra bức tranh bị cô vứt trong thùng rác đồng thời đi đến ngồi bên cạnh cô, “Rất đẹp, tôi chưa bao giờ thấy người nào vẽ đẹp như vậy, tại sao lại vứt đi?”

Dương Cẩm Ngưng ngồi bên mép bàn học, liếc mắt nhìn cô gái thích xen vào chuyện người khác một cái. Cô cũng không định để ý đến, nhưng tính nhẫn nại của đối phương rõ ràng là hơn hẳn cô.

Tô Tây ở bên cạnh cô nói năng nhỏ nhẹ, không ngừng khích lệ là cô vẽ rất đẹp, thậm chí còn lôi kéo cô tham gia cuộc thi vẽ. Cuộc thi này mục đích là để chọn ra thanh thiếu niên có năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần nộp tác phẩm là có thể tham gia thi đấu, không cần biết là vẽ cái gì…

Dương Cẩm Ngưng nghe tới phát phiền, “Cậu thích thì cứ lấy đi.” Không muốn cô ấy lại đi tìm mình.

Tô Tây chỉ nhìn cô, một lúc sau mới mỉm cười, mắt cong thành hình trăng non, quá mức tốt đẹp làm cho Dương Cẩm Ngưng không nỡ nổi giận.

“Nếu như cậu sợ phiền phức, tôi có thể giúp cậu tham gia. Vẽ tốt như vậy bỏ đi sẽ rất đáng tiếc.”

Dương Cẩm Ngưng nhìn chăm chú Tô Tây một lúc lâu, đối phương nhất định không biết bức tranh này có ý nghĩa gì với cô. Nó tượng trưng cho sự nhẫn nhịn, tượng trưng cho thoả hiệp đối với cuộc sống và với chính cô. Cô chỉ là một người bình thường, không làm được chuyện ‘hô phong hoán vũ’, sẽ không có ai vì bị cô nguyền rủa mà gặp xui xẻo. Cô chỉ có thể đem phẫn nộ bất bình của mình đè nén lại, bức tranh này chính là kết quả của sự nhẫn nhịn đó.

“Những điều đáng tiếc trong cuộc sống rất nhiều! Nhiều thêm một điều cũng không coi là nhiều”

Tô Tây ngơ ngác nhìn bức tranh hồi lâu, trên mặt có chút mất mát.

Dương Cẩm Ngưng thở dài trong lòng, rõ ràng là cô không làm gì, nhưng nhìn bộ dạng Tô Tây giống như bị cô bắt nạt, nhịn không được lại mở miệng, “Tôi nói rồi, nếu cậu thích thì cứ lấy đi.”

Tô Tây vẫn có chút rầu rĩ, “Tôi muốn mang đi thi, viết tên của cậu…”

“Ai bảo cậu xen vào việc của người khác?”

“Nhưng mà…” Tô Tây trở nên hốt hoảng, “Không phải cậu rất thiếu tiền sao? Nếu thi mà được giải nhất sẽ có rất nhiều tiền thưởng, cậu sẽ không vất vả như vậy…”

Dương Cẩm Ngưng sững sờ, nhất thời cảm thấy cay đắng, người này cùng học một lớp với cô, cũng chưa từng nói chuyện, vì sao lại biết được hoàn cảnh của mình? Lại còn nghĩ cho mình như vậy. Khi đó Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không biết, Tô Tây đã chú ý cô từ lâu, thậm chí còn biết với tính cách Dương Cẩm Ngưng, tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự thương hại của người khác nên mới không nói thẳng ra ý muốn giúp đỡ cô.

“Tôi nói, không cần cậu xen vào việc của người khác.”

Tô Tây nhìn cô, ánh mắt kiên trì.

Dương Cẩm Ngưng bị sự kiên trì trong mắt Tô Tây thuyết phục, “Tuỳ cậu… Nhưng không được viết tên tôi”

Tô Tây im lặng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với cô.

Sau khi kết quả được công bố, đúng là bức tranh đó đạt giải nhất, Tô Tây đem toàn bộ tiền thưởng giao lại cho Dương Cẩm Ngưng, vốn là do Dương Cẩm Ngưng dành được.

Có người tốt với mình, tất nhiên sẽ từ từ mà thấm vào lòng.

Nếu lúc đó Dương Cẩm Ngưng chưa từng cảm động, thời điểm biết Tô Tây là con gái sau của Tô Tình cũng sẽ không khó chịu như vậy, con người Tô Tình như vậy làm thế nào có thể sinh được người con gái như Tô Tây?

Dương Cẩm Ngưng không hiểu nổi người bạn tốt nhất trong lòng cô, vì sao lại là con gái của người mà cô hận nhất? Tính cách của cô không cho phép cô chấp nhận chuyện này, cũng không thể chấp nhận. Không thể là không thể. Tô Tây là người tốt, cô biết, nhưng cô vẫn không làm được.

Thế là cô rời xa Tô Tây, trở lại làm người xa lạ.

Cô dứt khoát từ bỏ người bạn tốt nhất, người thật tình với cô nhất ở kiếp này.

Lúc Diệp Cẩm Dương xuất hiện, cô cũng chưa quá chú ý. Cho đến khi Diệp Cẩm Dương chặn đường cô, lôi kéo không cho cô đi, “Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi.” Trên mặt chưa hết vẻ ngại ngùng, chăm chú nhìn vào mặt cô, “Tôi là Diệp Cẩm Dương, hy vọng được quen biết bạn…”

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm dáng vẻ của cậu, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô biết mình không có năng lực gì, việc báo thù chẳng qua chỉ để trong lòng mà oán hận thôi. Thế nhưng Diệp Cẩm Dương lại xuất hiện trước mặt cô, thật tức cười.

Cô cũng không có ý định đi tìm người nhà, nhưng bọn họ lại cứ muốn tìm cô mà chịu tội.

Cho nên, trước tiên cô quan sát Diệp Cẩm Dương mấy ngày, thăm dò sở thích và tính cách của cậu rồi bắt đầu xúi giục cậu trai này. Dù Dương Cẩm Ngưng không muốn thừa nhận, nhưng Tô Tình giáo dục con cái mình rất tốt, mỗi người đều là những nhân vật không tầm thường.

Diệp Cẩm Dương cũng thật đơn thuần, chờ đợi tan học để đến gặp cô, cảm giác này quá tốt, kiếp này cậu chưa từng trải qua chuyện gì tuyệt như vậy. Sau khi nói chuyện với giáo viên xong giống như làm được chuyện tốt là đi tìm cô để nhận thưởng. Đơn thuần như thế cũng khiến cô bắt đầu hoài nghi cậu có thật là con trai của Diệp Kim Bằng và Tô Tình hay không.

Nhìn Diệp Cẩm Dương, nhiều lần cô từng tưởng tượng, nếu cô cùng Diệp Cẩm Dương đứng trước mặt Diệp Kim Bằng, có phải là đả kích lớn nhất đối với ông không? Dù chỉ tưởng tượng một chút về chuyện đó cũng đủ thấy phấn khích.

Thế là cô nảy ra ý muốn lợi dụng Diệp Cẩm Dương ngây thơ kia.

Nhưng ở bên cạnh Diệp Cẩm Dương một thời gian, sự hồn nhiên trong lòng cậu chính là điều mà cô không có. Cậu thật lòng đối với cô, muốn đem lại cho cô những thứ tốt nhất. Thậm chí khi nghe người khác nói không hay về cô, sẽ không do dự mà đôi co với người khác, kiên định đứng về phía cô.

Cứ như vậy, Diệp Cẩm Dương khiến cô dao động, dù cô hận Tô Tình thì cũng không nên liên luỵ đến con bà ta. Cô có thể không làm bạn với cậu, không nhận chị em với cậu, nhưng cũng không có tư cách gì lấy danh nghĩa trả thù mà làm tổn thương cậu.

Nếu mà Diệp Cẩm Dương không bị cô xúi giục thì vẫn có thể trở thành một học trò tốt. Cho nên cô bắt đầu tránh mặt cậu, không muốn tiếp tục lợi dụng cậu trai vô tội này nữa.

Nhưng Diệp Cẩm Dương lại bám chặt lấy cô, cô không còn cách nào khác đành phải giả vờ có quan hệ mờ ám cùng người khác để Diệp cẩm Dương nhìn thấy. Cô muốn cậu phải hoàn toàn hết hy vọng với cô.

Khi người khác gọi điện đến báo cho cô biết chuyện không may, cô còn chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra? Thế nào lại là, Diệp Cẩm Dương chết.

Lúc cô chạy đến quán bar, nhìn thấy thi thể Diệp Cẩm Dương, một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, có tương lai tươi đẹp. Thời điểm đó Dương Cẩm Dương chưa bao giờ bị đả kích lớn đến vậy

Tô Tình cũng chạy đến hiện trường, sau khi biết chân tướng sự việc, nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng thì bắt đầu chạy đến đấm đá.

Cô đứng tại chỗ mặc cho Tô Tình đánh mình.

Bởi vì cô biết Diệp Cẩm Dương vô tội, không ai lại đem tính mạng ra để giải quyết ân oán. Sinh mệnh rất đáng quý, đối với những hận thù trên đời đều không có ý nghĩa gì nữa.

Cô thật hận, sinh mệnh Diệp Cẩm Dương trước mặt mình, lại nhỏ bé như vậy.

Cô chấp nhận bị người khác khinh bỉ, chấp nhận bị Tô Tình chửi bới, thậm chí bị những người đứng xem xung quanh mắng là ‘Hồ ly tinh’, cô cũng chấp nhận.

Cũng ngay tại lúc đó, cô nói với chính mình, tất cả tới đây là có thể kết thúc. Cô không bao giờ muốn thù hận nữa, mặc kệ ân oán Diệp gia, mặc kệ gặp bao nhiêu khổ sở, tất cả mọi thứ tới hôm nay là kết thúc.

Cô không bao giờ so đo cùng Diệp gia nữa, coi như hôm nay đặt dấu chấm hết.

Mà cô cũng có thể nói với chính mình, mẹ cô bất hạnh vì không có mắt nhìn người. Cho nên cô phải hết sức cảnh giác, cẩn thận tìm một người đàn ông tốt để sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng dường như suy nghĩ và thực tế cho tới bây giờ vẫn không giống nhau… Nếu sau này không xảy ra chuyện kia, cô sẽ tìm cho mình một người đàn ông thực sự phù hợp để chung sống, Diệp gia cũng sẽ không trở thành cái gai trong lòng cô một lần nữa.

Nhưng có thể trách ai?

Lương thiện lúc này cũng không thể xoá đi khoảng đen tối lúc trước, cô khiến bản thân mình trở nên ngày càng xấu xa.