Ebba gợi ý với nàng, hãy ra thành phố New Orleans, trú tạm ở khu fố cuả người da đen, nơi bác ta có rất nhiều bạn bè thân thiết rồi sau đấy sẽ tính xem nên thế nào.
Họ đi suốt đêm và sáng hôm sau họ vào đến khu fố da đen. Đấy là 1 ngõ hẹp, 2 bên là nàng ngôi nhà thấp lợp lá cọ trông thảm hại. Ebba đưa nàng vào 1 ngôi nhà nhỏ, đông đúc. Tuy ở đây bẩn thịu, hôi hám và quá đông người, Alexandra vẫn cảm thấy như ở thiên đường. Bởi nàng được hoàn toàn yên ổn.
Ngay trưa hôm đó, Alexandra tìm đến chi nhánh cuả ngân hàng New York tại đây để rút tiền. Nàng fải quấn tấm khăn to che mặt và hết sức thận trọng để khỏi bắt gặp Giles hoặc mụ chủ nhà chứa Le Blanc. Cuối cùng nàng đã rút ra được 1 khoản tiền khá lớn. Bây giờ thì chắc chắn Stanton Lewis sẽ biết được nàng ở đâu, nhưng nàng không còn cách nào khác. Vả lại, Giles cũng như mụ Le Blanc đều đã biết rõ tung tích nàng rồi, nàng chẳng cần giấu nữa.
Alexandra không dám ra fố mua hàng, nàng nhờ Ebba đi mua sắm ít quần áo hẳn hoi để nàng mặc. Ebba đưa về toàn những đồ sang trọng và đắt tiền, nhưng nàng đành chịu vậy. Nàng liên hệ được với 1 con tàu chở khách đi Texas. Trước khi chia tay với Ebba, nàng đưa bác ta 1 khoản tiền khá lớn để bác ta có thể trở lên miền Bắc với gia đình. Cỗ xe nàng đem biếu gia đình người da đen đã trú nhờ trong mấy hôm vừa rồi.
Lên tàu xong, lúc con tàu nhổ neo rời bến cảng New Orleans, Alexandra thở fào nhẹ nhõm. Vậy là nàng sắp đến Texas gặp Jacob, thực hiện lời nàng đã hưá với ông già Olaf và bà Eleanor...
Trời đẹp, con tàu lướt sóng về fiá Tây Nam. Thêm 1 may mắn nữa là cùng đáp tàu với nàng có khá nhiều phụ nữ. Họ đi thăm chồng là quân nhân đang đồn trú ở vùng biên giới Đông Nam, giáp giới Mehico. Trong lúc trò chuyện, Alexandra được biết rất nhiều phụ nữ nghỉ trong khoang tàu cùng với nàng có chồng ở thành phố biên giới Brownsville. Vậy là nàng có thể cùng đi với họ đến đó.
Tàu cặp bến cảng Corpus Christi, 1 tốp quân nhân đã đứng trên bến đón đợi để đưa những bà vợ này đến với chồng ở Brownsville. Họ hoan hỉ đón đám khách phụ nữ đồng thời cũng vui lòng cho nàng cùng đi. Tốp quân nhân mang theo đủ xe ngựa để chở người và hành lý. Ngồi trên xe chạy về fiá Nam, Alexandra càng cảm thấy an tâm. Bây giờ thì nàng đã ở rất xa những kẽ thù cuả nàng rồi.
Viên chỉ huy tốp quân nhân là người rất tốt bụng. Ông ta nói với nàng rằng, mặc dù đoàn xe ngựa cuả ông ta không chạy qua trang trại Bar J, nhưng ông sẽ cử 1 tốp binh sĩ đưa Alexandra đến tận trang trại ấy.
Bốn ngày lênh đênh trên biển, Alexandra đã có điều kiện tiếp xúc với các hành khách trên tàu và mau chóng chiếm được cảm tình cuả họ. Và nàng cũng làm thân được với các quân nhân trên xe trong chặng đường 2 ngày từ cảng Corpus Christi đi về fiá thành phố biên giới Bwornsville. Trong số quân nhân này, 1 người đặc biệt chú ý đến nàng. Đó là trung uý Blake.
Viên sĩ quan trẻ tuổi này luôn luôn chăm sóc nàng, tạo mọi điều khiện để nàng được đầy đủ và thoải mái trong xe. Bây giờ, sau khi chia tay với bạn vè mới quen, nàng đang cùng tốp quân nhân và trung úy Blake tiến về hướng trang trại Bar J.
Ngồi trên lưng ngựa, sóng đôi với chàng trung úy trẻ tuổi có hàng ria mép màu hung, Alexandra khoan khoái ngắm fong cảnh trước mắt. Ôi, đây chính là miền Texas mà nàng đã bao lần được nghe nói đến. Vùng đất hoang vu trải dài đến tận chân trời, hầu như không có người ở. Lâu lâu xe mới chạy ngang qua 1 trang trại vắng vẻ với dăm nóc nhà đơn sơ và vài người làm đồng.
Phong cảnh nơi đây sao mà hoang dã đến như vậy, chưa bao giờ nàng được nhìn thấy 1 nơi như thế này. Mặt đất chỉ toàn 1 thức cỏ dại với những bụi cây thưa thớt. Thỉnh thoảng 1 con thú nhỏ xuất hiện trên đường ngơ ngác nhìn đoàn xe rồi hoảng sợ vụt mất. Lâu lâu, nàng thấy 1 đàn bò gặm cỏ, nhưng không thấy người chăn.
Khí hậu ở đây nóng và khô. Nang tiếc là không mua 1 chiếc mũ rộng vành. Chiếc mũ nàng đi quá nhỏ, không đủ che ánh nắng mặt trời thiêu đốt trên thảo nguyên. Tuy trung úy Blake đã chọn cho nàng con ngựa nhỏ lành hiền nhất, nàng ngồi trên lưng nó vẫn thấy toàn thân ê ẩm. Hai mông nàng chưa hết đau vì những ngọn roi cuả tên Giles hôm ở đồn điền Jarmon.
Tuy vậy, tinh thần Alexandra sảng khoái và niềm hy vọng chan chứa trong lòng nhiều lúc khiến nàng quên đi nỗi đau đớn thể xác. Nàng đưa mắt nhìn những người cùng đi. Có 4 người tất cả. Ngoài trung úy Blake, được viên chỉ huy cho fép đưa nàng đến trang trại Bar J, còn có 1 trung sĩ với 2 binh sĩ. Trông họ ngồi trên lưng ngực mới thoải mái làm sao. Nàng có cảm giác họ không biết mệt là gì. Mà cũng fải thôi, họ đều là quân nhân thuc trung đoàn kỵ binh đồn trú ở vùng biên giới này.
Nhìn cảnh vật trước mắt, Alexandra so sánh với fong cảnh quê hương ở miền Bắc, thành phố New York. Nàng nhớ lại cả 1 thời gian qua, chỉ mấy tháng trời, mà nàng tưởng như cả 1 cuộc đời. Từ cái chết thảm thương cuả ông Olaf, người thân cuối cùng cuả nàng ở New York, đến việc Stanton cưỡng hiếp nàng để buộc nàng fải lấy hắn. Rồi chuyến đi trên con tàu đánh cá cuả gã Sully với đám thủy thủ trác táng cuả gã... Nổi bật lên là những ngày sống trong cabin con tàu cuả Jake. Ôi, không biết ông già thủy thủ Morley sau đó có căm giận nàng không? Ông đã đối xử tốt như vậy với nàng mà nàng đã đập chai rượu lên đầu ông làm ông ngã quay lơ, ngất lịm đi. Nhưng nàng không còn cách nào khác.
Mấy tháng qua đi như 1 cuốn fim quay chầm chậm trong đầu óc Alexandra lúc nàng cưỡi ngựa chạy nước kiệu giữa vùng đất hoang vu, nóng bức và đầy bụi... Rồi đêm nhảy muá ở nhà chứa trong ngõ Gallatin, cô gái điếm đáo để nhưng tốt bụng Wanda... Những ngày sống trong nhà chưá cuả mụ Le Blanc. Và hình ảnh tên Giles hiện lên trong trí óc khiến nàng rùng mình. Dưới vẻ mặt sáng suả, khôi ngôi, thậm chí quý fái nữa là 1 tâm hồn thâm độc, tàn bạo. Cách làm tình cuả hắn khủng khiếp, vượt mọi khả năng tưởng tượng cuả nàng... Jake cũng có sỗ sàng, táo tợn, nhưng chàng vẫn còn làm nàng thích, bởi chàng ngổ ngáo, nhưng không độc ác. Dù sao kiểu làm tình cuả Jake cũng vẫn còn hơn tất cả bọn họ. Trong chàng dường như có tình yêu thật sự... Không, Alexandra gạt ngay ý nghĩ ấy đi, Jake vẫn chỉ là 1 kẻ đàn ông, sử dụng thân xác nàng như 1 thứ để giải trí. Chỉ có điều nàng chưa hiểu, 1 mặt nàng ghét Jake, nhưng mặt khác, nàng vẫn muốn gặp lại anh ta.
Đột nhiên 1 ngôi nhà màu nâu hiện lên fiá trước cắt đứt dòng suy nghĩ triền miên cuả Alexandra. Fải chăng kia là trang trại Bar J, bởi nàng thấy vùng đất xung quanh bằng fẳng và những thửa ruộng trồng ngô xanh mướt trông mát mẻ làm sao.
_ Trại Bar J kia rồi, thưa tiểu thư Alexandra_ trung úy Blake nói, quay sang nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt vời đang cưỡi ngựa sóng đôi với anh.
Blake rất tiếc là cô gái cực kỳ xinh đẹp này không ở lại Brownsville với đám phụ nữ kia. Nhưng đồng thời anh cũng hy vọng, 1 cô gái non trẻ, mảnh mai như thến này chắc chắn sẽ không thể ở lại vùng này lâu được, sớm muộn cũng sẽ rời cái trại hẻo lánh và hoang dã này để về thành phố đồn trú Brownsville.
Trại Bar J và vùng lân cận thỉ toàn là những tên đã từng chống lại chính fủ trung ương, sau khi miền Nam thất thủ. Chúng bỏ trốn đến đây. Chúng sống vất vả, làm không đủ ăn làm sao thích hợp được với 1 cô gái xinh đẹp miền Bắc như thế này? Blake tin chắc chắn Alexandra chỉ nay mai là sẽ mò về Brownsville. Và khi đó anh sẽ thuyết fục được nàng...
_ Chưa bao giờ tôi thấy vùng đất như thế này_ Alexandra nói_ Và loại nhà như thế kia nữa.
Nàng ngắm nghía ngôi nhà trước mặt. Nhà xây theo kiểu Tây Ban Nha, tường bằng loại gạch nâu. Mái fẳng, gần như nằm ngang, khá fù hợp với mặt đất xung quanh fẳng lì kéo dài đến vô tận. Mặt trời giữa trưa nóng bức. Mới tháng 5 mà cái nóng đã như đốt. Nàng tự hỏi, ở đây có lẽ mùa Đông cũng không thể rét mướt được.
_ Cái nàng ở đây gay gắt quá nhỉ!_ nàng nói.
_ Đúng thế_ trung úy Blake đáp_ Tôi nghĩ tiểu thư sẽ không chịu nổi thứ khí hậu khắc nghiệt này đâu.
_ Tất nhiên là vất vả, nhưng tôi nghĩ sẽ chịu được_ Alexandra trầm ngâm nói.
Blake chưa tin. Anh cho rằng cô gái xinh đẹp kia chưa thấy được hết những gay go cả cuộc sống nơi đây. Đâu chỉ là đất đai và khí hậu mà cả con người vùng này cũng khủng khiếp nữa. Thổ dân da đỏ đã dần dần chịu khuất fục nhưng dân các nơi kéo đến đây sinh sống thì toàn là loại bất trị. Nhà nước lập đồn biên phòng ở BRownsville chính là để kiểm soát vùng Texas này nhưng cả miền đất mênh mang mà chỉ có 1 đồn nhỏ nhoi nên chẳng thể kiểm soát được gì hết.
Blake nghĩ, cô gái quý fái Alexandra quá thơ ngây, quá non trẻ, quá yếu đuối kia làm sao chịu được nổi cuộc sống khắc nghiệt cũng như những con người táo tợn bất trị nơi đây. Nhưng ngắm nhìn nàng, anh chợt nhận thấy nét bướng bỉnh và nghị lực ánh lên trong cặp mắt xanh lục tuyệt đẹp kia, và anh nghĩ, chưa biết chừng cô gái này sẽ chịu đựng được. Dù sao thì điều đó cũng chưa có gì bảo đảm. Thôi được, ta cứ đợi thử 1 tháng xem nàng có chịu được không? Và nếu nàng không chịu nổi, ta sẽ đến đón, đưa nàng đi 1 nơi nào đó văn minh hơn.
Ghìm cương ngựa lại trước cánh cổng vào trang trại Bar J, Blake nói với Alexandra.
_ Tiểu thư nhớ là nếu gặp khó khăn gì đó thì hãy đến đồn trú cuả chúng tôi ở Brownsville cầu cứu. Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ cô, thưa tiểu thư Alexandra. Xin cô hãy nhớ là như vậy.
Alexandra quay sang nhìn chiếc cằm vuông lực lưỡng và cặp mắt đen cuả viên trung úy trẻ. Nàng nói:
_ Cảm ơn ông đã quan tâm đến tôi, thưa trung úy Blake, và đã đưa tôi đến tận đây. Tôi hứa nếu tồi cần gì hoặc muốn rời khỏi trại Bar J này, tôi sẽ nhờ đến ông.
Tiếng 1 người nào đó trong nhà vọng ra:
_ Các người đến có việc gì đấy?
Một người đàn ông đứng tuổi trong nhà bước ra. Alexandra chăm chú nhìn ông ta, tim đập nhanh. Vậy là cuộc sống cuả mình sắp chuyển sang 1 giai đoạn khác đây. Nàng liếc sang nhìn viên trung úy. Blake vội vã nhảy trên lưng ngựa xuống, chạy đến bên nàng, đỡ cho nàng bước xuống. Lúc ôm ngang eo nàng, Alexandra cảm thấy bàn tay anh dừng lại hơi lâu so với sự cần thiết. Nhưng nàng không quan tâm, bởi nàng đang chăm chú nhìn người đàn ông bước trong nhà ra, đến gần cánh cổng trại.
_ Chúng tôi làm gì mà binh lính các người kéo đến đây thế này?_ người đàn ông đứng tuổi đứng lại bên cạnh Alexandra và trung úy Blake. Cặp mắt ông ta nheo lại dưới ánh nắng nhìn tốp binh sĩ với vẻ ác cảm.
_ Chúng tôi đến đây không fải vì chuyện ông đâu_ trung úy Blake nói dõng dạc_ Chúng tôi chỉ đưa tiểu thư Alexandra đến đây gặp ông.
_ Thật à?_ người đàn ông đứng tuổi ngạc nhiên, nhìn Alexandra chăm chú.
Có vẻ ông ta đang đánh giá nàng. Một cô gái xinh đẹp, rất xinh đẹp là đằng khác. Nhưng cô ta đến đây làm gì? Gặp mình? Nhưng để làm gì kia chứ? Ông chưa hề gặp "tiểu thư" naỳ bao giờ.
Alexandra cũng chăm chú nhìn chủ nhà và nàng quên cả fép lịch sự. Trông ông ta ăn mặc có dáng cuả 1 người quý fái: quần bó, áo sơ mi rộng, ủng cao và khăn quàng đỏ quấn trên cổ. Trên đầu ông ta 1 chiếc mũ vành rất rộng. Cặp mắt đen sắc sảo chăm chú nhìn nàng. Alexandra bỗng thấy nét mặt ông ta có thứ gì đó quen quen.
_ Chào cô_ ông ta nói, vẫn không rời mắt khỏi nàng.
_ Tôi đến để gặp ông Lamar Jarmon và anh Jacob.
Nét mặt người đàn ông đột nhiên dịu xuống. Ông bình thản nói:
_ Vậy ra 1 tiểu thư miền Bắc xinh lại hạ cố đến thăm 2 chú cháu lam lũ này sao?
Alexandra thấu máu nóng dồn lên mặt. Nàng lúng túng:
_ Tôi là Alexandra Clarke. Tôi từ đồn điền Jarmon ở bang Louisiana đến đây.
Người đàn ông khẽ mím môi, không rõ mừng hay tức.
_ Ra thế!
Alexandra bỗng thấy thất vọng. Nàng đinh ninh đến đây sẽ được đón tiếp niềm nở. Nhưng nàng lập tức nghĩ ngay: tại sao nàng lại đòi người ta fải tiếp đón nhiệt liệt kia chứ? Họ đã biết nàng là ai đâu? Bạn hay thù. Nàng vội nói:
_ Bà Eleanor...
_ Eleanor?_ người đàn ông vội vã hỏi, nét mặt dãn ra đôi chút nhưng rồi khép lại ngay.
_ Bà nhờ tôi đến gặp con trai bà, anh Jacob và chú cuả anh ấy, ông Lamar Jarmon. Bà ấy vưà mất.
Người đàn ông đột nhiên cau mặt lại. Lát sau nước mắt trào ra, hai tay ông run rẩy. Ông ta bước chân đi đi lại lại trên mặt đất làm tung bụi lên. Alexandra đoán ông ta đang ghìm cơn xúc động. Nàng thấy 2 bàn tay ông nắm lại rồi lại mở ra liên hồi, sau đấy 1 lát ông ta quay sang nhìn nàng. Ông ta hất chiếc mũ ra sau gáy, mắt đỏ hoe, nói:
_ Sung sướng được cô đến đây, thưa tiểu thưu Clarke. Nếu như cô là người thân cuả bà Eleanor thì cô cũng là người thân cuả chúng tôi. Chính tôi là Lamar Jarmon. Cô cứ gọi tôi đơn giản là Lamar. Mọi người ở đây đều gọi tôi như vậy. Con trai bà Eleanor hiện cũng đang ở đây. Lát nữa cô có thể gặp nó.
Alexandra mỉm cười. Nàng thở fào nhẹ nhõm. Vậy là nàng đã được đón nhận.
_ Cô sẽ ở đây chứ, thưa tiểu thư Alexandra?_ viên trung úy Blake thất vọng hỏi.
Alexandra nhìn ông Blake rồi quay sang nhìn ông Lamar. Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt đen sâu thẳm cuả ông già, nói:
_ Vâng, tôi sẽ ở lại đây. Trung úy vừa nghe thấy rồi thôi. Chủ nhà đã vui lòng tiếp tôi.
Lamar Jarmon nói, dằn từng tiếng:
_ Quả là tôi sung sướng được tiểu thư đến thăm và sẵn sàng mời cô ở lại đây, nhưng tôi fải báo trước. Ai đến trang trại Bar J này cũng fải tự lo lấy mọi thứ và nơi đây không fải là nơi dành cho phụ nữ. Cô sẽ không sống nổi ở đây đâu.
_ Tôi hiểu. Tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết tại đây. Nhưng thưa ông, bà Eleanor lúc hấp hối căn dặn tôi là hãy đến đây. Có những điều tôi fải kể với ông và anh Jacob, con trai bà. Vì vậy tôi sẽ ở lại đây ít lâu, chỉ ít lâu thôi.
Nàng dịu dàng nói, giọng khẩn khoản, 2 mắt nàng rơm rớm
_ Nếu như bà Eleanor dặn cô đến đây và cô lại chịu đựng được chuyến đi vất vả đến tận miền Texas này thì chắc cô đã biết là cuộc sống nơi đây như thế nào. Dù sao tôi cũng fải báo trước cho cô biết là cuộc sống ở đây rất khắc nghiệt, hoàn toàn không thích hợp với phụ nữ, nhất là 1 tiểu thư xinh đẹp và yếu đuối như cô.
Alexandra lại đỏ mặt và lần này giọng cuả nàng hơi bực tức:
_ Thưa ông Jarmon, tôi không còn là đứa trẻ. Tôi biết tôi đang làm gì. Tôi đã hứa với bà Eleanor lúc bà lâm chung và tôi có bổn fận fải giữ lời hứa đó.
Ông Lamar mỉm cười. Ông thầm nghĩ, biết đâu cô gái trông yếu đuối nhưng lại có nghị lực lớn và chịu nổi cuộc sống noi này? Dù sao cặp mắt cô ta cũng bộc lộ 1 ý chí quyết tâm và 1 sự hiểu biết khá lớn, không fải chỉ là cặp mắt cuả đứa trẻ ngây thơ khờ khạo. Thôi được, cứ để cô ta ở đây rồi sẽ xem. Ông chợt nghĩ, cháu ông sẽ không chịu để cô gái này ở đây. Tính nó thẳng băng và nó không chịu nổi 1 cô gái yếu đuối này ở cùng nha `. Nhất là từ hôm ở New Orleans về, lúc nào nó cũng cáu kỉnh.
Ông nhìn lại Alexandra lần nữa. Không thể không cho cô gái này vào nhà. Bà Eleanor dặn cô đến đây để nói gì đó với con trai và ông. Chưa thể đoán sức chịu đựng cuả cô ta đến đâu. Nếu không ổn, sẽ đưa cô ta ra thành phố Brownsville trước khi 2 chú cháu dẫn đàn gia súc ra bán ở fiên chợ Kansas sau đây ít ngày. Mà việc gì fải suy tính nhiều? Cứ hãy nhận cô ta rồi sau đấy tính sau. Nghĩ lắm chỉ tổ già người.
_ Thôi được, nếu cô quyết định ở lại thì chúng tôi sẵn sàng mời cô. Những va li kia là cuả cô fải không?
_ Vâng_ Alexandra mỉm cười nói_ Tôi không mang gì nhiều. Và tôi cũng chưa biết đến đây tôi sẽ fải mang những gì.
Trung úy ra lệnh cho 3 quân nhân đi theo:
_ Các anh đỡ đồ xuống cho tiểu thư.
Rồi anh quay sang nhìn thẳng vào mắt Alexandra:
_ Dù sao cô cũng nên nghĩ cho kỹ, tiểu thư Alexandra. Chỉ phụ nữ Mehico hoặc thổ dân da đỏ mới sống nổi ở miền Bắc này. Cô sẽ không kham nổi đâu. Cô tính toán lại đi.
Alexandra cau mày nói:
_ Tôi đã nghĩ kỹ rồi, thưa trung úy. Tôi nhất quyết ở lại đây.
Chưa bao giờ Alexandra thấy mình quyết tâm như lúc này. Tất cả những gì nàng đã trải qua thời gian gần đây khiến nàng có 1 lòng vững tin rằng nàng sẽ vượt qua mọi thử thách không kém gì bất kể người đàn ông nào. Texas là đất chỉ dành cho nam giới sao? Vậy thì nàng sẽ cho họ thấy nàng không thua gì nam giới.
Alexandra lặng lẽ nhìn mấy quân nhân đang dỡ đồ đạc cuả nàng xuống. Chỉ có chiếc va li lớn và 1 va li nhỏ nhưng cả 3 người: Viên trung úy và binh sĩ cùng xúm vào làm. Họ vác các thứ vào nhà. Nhưng đến cửa, họ ngập ngựng, không biết có nên đi vào không. Bởi trước đây, chưa bao giờ họ được đám "dân nổi loạn" miền Nam đón tiếp nhiệt thành. Và họ lo ngại chủ nhà này không cho họ vào.
Trung úy nhìn thấy thái độ do dự cuả mấy quân nhân dưới quyền và ông bỗng nổi cơn uất giận. Đám "dân nổi loạn" này kiêu hãnh quá chừng. Chúng luôn cho rằng chúng cao quý hơn dân miền Bắc thắng trận, nhưng về mặt fẩm chất mà nói, chỉ đám quý tộc miền Nam, giới đại địa chủ và chủ nô lệ mới thật sự đáng quý. Chúng miễn cưỡng fải chịu sự thống trị cuả chính fủ trung ương miền Bắc.
_ Đem vào nhà kho cho khỏi nắng_ viên trung úy Blake ra lệnh, mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đen đầy vẻ hằn học cuả ông già Lamar Jarmon.
Nhưng ông già chỉ cười đầy vẻ hỗn xược:
_ Chắc ông trung úy và 3 vị quân nhân vui lòng dùng chút giải khát trước khi lên đường chứ?
Trung úy rất muốn chối từ, nhưng lại nghĩ chặng đường về Brownsville còn xa mà trời thì nắng gay gắt thế này. Vì lợi ích mấy tên binh sĩ cấp dưới, ông ta không có quyền từ chối.
_ Đúng thế. Cảm ơn ông.
Alexandra đi trước vào nhà và 2 người kia theo sau nàng: ông Lamar Jarmon và trung úy Blake. Nàng thấy rõ sự khác nhau giữa miền đất này và đồn điền Jarmon vừa rồi. Cả 2 nơi đều nóng bức nhưng ở đồn điền tại Louisiana không khí ảm thấp, còn ở đây khô ráo. Nàng thích khô ráo hơn nhiều. Nàng bước qua cánh cổng 2 bên là tường rào cũng bằng thứ gạch màu nâu sẫm như tường ngôi nhà.
Bước vào trong nhà, Alexandra rất ngạc nhiên thấy trong nhà rất mát mẻ. Có lẽ tường bằng loại gạch xắn từ đất lên tạo cho trong nhà không bị cái nắng hung đốt bên ngoài ảnh hưởng. Gian giữa rất rộng kê ít đồ đạc, nhưng toàn là những đồ gỗ đồ sộ nặng kiểu Tây Ban Nha, có chạm trỗ tỷ mỹ, cầu kỳ.
Dưới sàn và trên tường đều trải thảm, có vẻ là thảm địa phương, cuả người Mehico hoặc cuả thổ dân da đỏ dệt, màu sắc sặc sỡ. Cảnh trang trí trong này khác hoàn toàn với cáhc trang trí nội thất ở New York hay ở New Orleans. Mọi thứ đều hữu dụng theo phong cách miền Texas. Trông không khí rất nam giới, khoẻ khoắn và thực dụng, nhưng nàng lại thích.
_ Mời tiểu thư Alexandra và các ông ngồi_ Lamar Jarmon niềm nở nói, đưa tay trỏ cái ghế.
_ Cảm ơn ông, nhưng chúng tôi đang vội. Chúng tôi fải đi ngay. Từ đây đến Brownsille đường còn xa_ trung úy Blake lạnh lùng nói.
_ Tất nhiên rồi. Xin các vị đợi cho 1 lát thôi.
Ông già vào phòng trong, lúc ra ông bưng 1 khay trên đựng 2 chai rượu và đầy đủ ly.
_ Các vị cứ tự nhiên_ ông đặt khay lên bàn. Trong khi các vị dùng nước, tôi ra cho ngựa uống.
Trung úy Blake bưng đến cho Alexandra 1 ly nước. Viên trung úy rót rượu và vừa uống cạn vừa nhìn nàng. Anh rất muốn nói riêng điều gì đó với nàng trước khi chia tay.
Anh quay sang bảo 3 quân nhân đi cùng:
_ Nếu uống xong rồi, các anh ra xem ngựa nghẽo thế nào. Sau đấy ta sẽ đi ngay.
Viên trung sĩ và hai binh sĩ ngạc nhiên nhìn cấp trên. Họ vội uống cho nhanh rồi quay ra ngoài. Còn lại viên trung úy và Alexandra. Anh nói:
_ Cô đứng lên cho, thưa tiểu thư.
Alexandra chưa hiểu anh nói thế để làm gì, nhưng nàng cũng đứng dậy.
_ Cô sẽ không quên tôi chứ, tiểu thư Alexandra?_ viên trung úy trìu mến nói, cầm tay nàng.
_ Tất nhiên rồi, thưa trung úy_ nàng nói.
_ Tôi cũng vậy. Tôi không bao giờ quên cô_ anh nói và ôm nàng, kéo nàng lại gần.
Alexandra định cưỡng lại. Nàng rất giận: anh định hôn mình hay sao? Mặt nàng đỏ bừng lên: hay anh định đòi trả công?
_ Tiểu thư Alexandra, cô cho fép 1 quân nhân mến mộ được hôn cô chư?
Alexandra cố ghìm cơn giận xuống, mỉm cười nhìn viên trung úy, để mặc cho anh ôm nàng và đặt 1 cái hôn lên miệng nàng. Nàng rất bất bình nhưng không nỡ từ chối, thấy anh quá mến nàng. Vả nàng đã có kinh nghiệm, càng cưỡng ại bao nhiêu càng kích thích sự thèm khát cuả đàn ông lên bấy nhiêu.
Nhưng Alexandra khó chịu thấy anh hôn nàng quá lâu. Và anh ghì chặt nàng đến nỗi làm cặp vú cuả nàng ép mạnh vào bộ ngực lực lưỡng cuả anh. Mặc dù qua hai lần vải, nàng vẫn thấy cách ôm đó rõ ràng là sỗ sàng.
Không thấy Alexandra tỏ vẻ fản đối, viên trung úy không những không rời khỏi cặp môi nàng, còn dùng lưỡi cạy miệng nàng ra đưa nó vào, để tìm lưỡi nàng. Alexandra cố mím chặt môi, nhưng anh cứ cố ấn. Rõ ràng anh ta quên cả trời đất, chỉ còn thấy anh ta với nàng và anh ta cố tân hưởng niềm hạnh fúc hiếm hoi trời cho này. Cuối cùng lưỡi anh ta chạm vào được lưỡi nàng và anh ta đinh ninh, nàng cũng muốn hôn anh ta.
_ Trung úy!_ 1 tiếng quát vang lên trong gian phòng im ắng_ ông làm cái trò gì vậy? Dám cưỡng ép 1 phụ nữ yếu thế! Cút ra ngoài ngay! Ông nên nhớ rằng đám quân nhân miền Bắc không bao giờ được đón tiếp ở trại Bar J này đâu! Cút ngay!
Trung úy Blake hoảng hốt buông Alexandra và lùi lại. Anh quay ngoắt đầu nhìn và ngạc nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc cuả Alexandra. Trung úy Blake quay sang nhìn nàng và lạ lùng thấy nàng cau mặt nhìn người đàn ông vừa bước vào và vừa quát anh ta.
_ Ồ, không! Không fải!_ Alexandra thét lên_ Jake!
_ Đúng, tôi đây, Alex!_ Jake nói, nét mặt đanh lại, nhìn nàng rồi quay sang nhìn viên trung úy_ Xin lỗi trung úy. Tôi quên mất rằng đấy là cô ta trả công ông đã đưa cô ta đến đây. Xin mời ông cứ nhận tiếp sự trả công. Cô ta vẫn thường dùng thân xác cô ta trả công những ai giúp đỡ cô ta!
Jake lạnh lùng nói rồi quay ngoắt định đi vào nhà trong.
_ Không fải thế đâu, Jake!_ Alexandra thét lên, định chạy theo Jake, nhưng viên trung úy đã níu nàng lại, khiến Jake cũng quay lại nhìn ho.
_ Cô cần gì, Alex?_ Jake hỏi.
_ Tôi... tôi... à, ông hiểu lầm rồi, Jake!
_ Tôi không hiểu lầm chút nào. Tôi đã nhìn thấy rõ cô trả công cho người đã giúp cô. Đấy là việc bình thường cuả cô: trả công kiểu như thế. Tôi chỉ là chưa hiểu cô có1 điều, cô đến đây làm gì? Có việc gì mà cô lại đến trại Bar J này.
_ Tôi đến để gặp anh Jacob Jarmon. Thế còn ông ở đây làm gì?
Viên trung úy nhìn hết Alexandra lại đến Jake. Vậy là họ quen nhau. Nhưng xem chừng họ không ưa nhau, điều này đã quá rõ. Viên trung úý Blake ôm ngang eo Alexandra như sẵn sàng bảo vệ cho nàng.
Jake bật cười. Đầu chàng ngửa ra và chàng cười như điên như dại. Sau đó chàng nhìn Alexandra từ đầu đến chân vẻ sỗ sàng.
Trung úy Blake nói:
_ Ông không có quyền đối xử bất lịch sự với tiểu thư Alexandra như vậy.
_ Tiểu thư? Trung úy gọi cô ta là tiểu thư?_ Jake lại cười fá lên giọng hỗn xược_ Sao ông lầm lẫn đến như vậy, trung úy? Nhưng tôi không định vạch ra cho ông thấy sự lầm lẫn đó.
_ Nếu ông làm thế ở đây thì tôi không thể ở lại cái trại này được. Tôi sẽ theo ông trung úy về nơi đồn trú cuả họ ngay bây giờ.
_ Vậy ư?_ Jake hỏi và mắt thốt nhiên mờ đục khiến Alexandra không thể đoán được chàng đang nghĩ gì_ Nhưng cô vưà bảo cô đến đây để gặp Jacob Jarmon kia mà, nếu tôi không nghe lầm?
Alexandra cau mày:
_ Đúng thế. Tôi đến để gặp Jacob, nhưng bây giờ tôi mới biết ông cũng làm ở đây. Đấy là điều tôi hoàn toàn không ngờ. Vậy ông làm gì ở đây?_ Nàng lạnh lùng hỏi, cặp mắt nàng ánh lên vẻ giận dữ.
Jake lại cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng bóng. Hai đôi mắt chàng nheo lại vẻ tinh quái.
_ Tôi sống ở đây. Tôi làm việc ở đây, cô Alexandra thân mến ạ.
_ Tôi không tin. Ông Lamar đâu rồi. Tôi chỉ ở lại đây nếu ông Lamar chịu tống cổ ông ra khỏi cái trại này.
_ Tống cổ tôi?_ Jake lại cười vang.
_ Ai gọi tôi đấy?_ ông Lamar Jarmon vừa hỏi vừa bước vào trong nhà_ Hình như cô vừa gọi tôi fải không, cô Alexandra? Có chuyện gì vậy? Ông trung úy, mấy người cuả ông đang đợi ông ngoài kia.
_ Tôi biết, nhưng lại vừa có chuyện rắc rối. Có lẽ tôi fải đưa tiểu thư Alexandra về nơi đồn trú cuả chúng tôi ở Brownsville.
Ông Lamar ngạc nhiên:
_ Thật ư? Có chuyện gì vậy, cô Alexandra? Chúng tôi sẵn sàng đón cô kia mà?
Alexandra giận dữ nói:
_ Người kia làm gì ở đây?_ nàng trỏ Jake.
_ Cậu ấy sống ở đây với tôi. Nhưng sao cô lại hỏi như vậy.
_ Nếu vậy tôi sẽ không ở lại đây nếu ông không đuổi ông ta đi nơi khác. Công việc cuả ông ta tôi sẽ làm thay. Một thuyền trưởng biết gì việc đồng rung mà làm ở đây? Ông không cần fải dùng đến ông ta. Đuổi ông ta đi. Có thể tôi mới ở lại đây.
_ Đuổi Jake? Nhưng tại sao vậy?_ ông già ngơ ngác hỏi, hết nhìn Jake lại nhìn Alexandra_ Sao lại như thế? Cô lặn lội đến tận miền Texas xa xôi này để gặp nó, vậy mà sao cô lại đòi đuổi nó đi. Tôi chưa hiểu đấy, cô Alexandra.
_ Tôi đến đây đâu fải để gặp ông ta? Tôi đến để gặp anh Jacob Jarmon, con trai bà Eleanor kia mà_ Alexandra giận dữ hét lên.
_ Ôi, vậy ra Jake chưa nói với cô à? Nó chính là Jacob Jarmon.
Alexandra sững người. Bây giờ nàng mới chợt nhớ ra. Jake chính là 1 cách gọi khác cuả Jacob! Có vậy mà sao đến giờ nàng mới hiểu được? Nàng bối rối nhìn thẳng vào cặp mắt xanh biếc cuả Jake. Vậy ra "anh ta" đã có mặt ở New Orleans! "anh ta" đã đến đồn điền Jarmon thăm mẹ và ra đi đúng trước hôm nàng đến đó. Và "anh ta" đã đến miền Texas này cùng sống với chú "anh ta", ông Lamar Jarmon! Ôi, sao nàng lại đui mù đến thế?
-Vậy thì tôi không ở đây nữa. Tôi sẽ đi- Alexandra mệt mỏi nói- Tôi không thể ở lại đây, nếu ông ta cũng ở đây.
-Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư Alexandra!- trung úy Blake nói, ôm ngang eo nàng và tiến lên 1 bước như để che chở nàng- Đất này không sống nổi đâu, tôi vẫn nói như thế từ trước đến nay.
-Buông ta ra, trung úy!- Jake quát giọng đe nạt, rút súng chĩa về fiá viên trung úy.
Jake không muốn bất cứ ai đụng vào người Alexandra. Mặc dù chàng căm ghét nàng đến tận xương tủy, nhưng chàng vẫn không chịu nổi khi thấy ai đụng vào người nàng. Hôm trước, trong nhà chứa cuả Madam Le Blanc, Jake đã uất lên đến tận cổ khi thấy Giles làm tình với nàng, nhưng Jake không thể làm gì được, bởi Giles là anh cùng cha khác mẹ với chàng. Đây là trường hợp duy nhất chàng chịu để yên.
Còn bây giờ... Không! Chàng không thể để yên tên trung úy khốn kiếp kia, kẻ thù cuả miền Nam, đúng hơn là cuả những gia đình địa chủ chủ nô như gia đình chàng ở miền Nam này, được ôm ngang eo nàng thế kia. Vả lại Alexandra đã làm chàng đau khổ vô vàn, chàng fải trả thù cô ta. Chàng fải giữ cô ta ở lại đây để trả thù.
Cô ta là 1 con đĩ! Trước kia chàng đã lầm.. Chàng tưởng cô ta là 1 tiểu thư khuê các. Và bây giờ cô ta lại đánh lừa tên trung úy khờ khạo kia, khiến hắn tưởng cô ta là 1 "tiểu thư"! Nhưng dù thế nào đi nữa, tên trung úy đó cũng không có quyền đụng vào Alexandra. Hắn không buông cô ta ra, Jake sẽ giết hắn.
Jake căm thù Alexandra, nhưng không hiểu sao chàng lại ghen với tất cả những ai đụng vào người nàng. Jake thấy mình là kẻ vô lý, nhưng chàng không nghĩ khác được. Chàng không thể chịu để nàng đi khỏi đây. Jake cảm thấy căm ghét Alexandra nhưng lại không thể thiếu cô ta được. Thiếu cô ta, Jake cảm thấy như fát điên. Đã bao lần chàng tự nhủ "quên cô ta đi" nhưng không sao quên được, vẫn thấy không có Alexandra, cuộc sống cuả chàng không có ý nghĩa gì nữa. Mình là thằng điên, Jake thầm nghĩ.
-Cút khỏi đây ngay, trung úy! Và đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa. Tiểu thư Alexandra đến đây để gặp chúng tôi và cô ta sẽ ở lại đây.
Trung úy Blake do dự. Anh thèm có Alexandra, nhưng mạng sống vẫn quý hơn. Nhìn vẻ mặt lạnh như thép cuả Jake, trung úy Blake biết y sẵn sàng nhả đạn lắm. Thôi đành! Đành để Alexandra ở lại đây. Nhưng anh sẽ không bao giờ quên nàng. Nàng sẽ không thể sống bên cạnh thằng cha Jake lâu đâu. Rồi nàng sẽ fải cầu cứu đến ta. Vả lại Brownsville cũng không cách xa đây. Ít hôm nữa ta sẽ quay lại đây xem thế nào. Nếu quả thật như ta dự đoán, Alexandra không chịu nổi, ta sẽ đưa nàng về Brownsville.
Trung úy Blake buồn rầu nhìn nàng:
-Ông ta chĩa súng về fía tôi, thưa tiểu thư Alexandra. Tôi không thể đưa cô về đồn Brownsville được.
-Nhưng tôi nhất định không ở lại đây. Ông đừng bỏ tôi lại 1 mình, ông trung úy!
Viên trung úy ngập ngừng. Jake quát:
-Cút ngay!
Vừa nói, Jake vừa nhìn thẳng vào mắt viên trung úy, đồng thời chĩa nòng súng vào anh. Sau đó, vẫn giữ khẩu súng như thế, Jake từ từ bước lên, ôm vai Alexandra, kéo về fiá mình. Chàng bóp mạnh vai nàng làm cho nàng đau. Jake cố tình làm như vậy, bởi chàng căm giận nàng. Alexandra đã làm Jake đau khổ biết bao nhiêu. Phải trả thù cô ta!
Khốn nỗi khi chạm vào nàng Alexandra, Jake lại cảm thấy 1 thứ gì dễ chịu, nhưng chàng vội gạt ý nghĩ mềm yếu đó đi.
-Để tôi đi, Jake!- Alexandra hét lên, thấy bàn tay bấu vào vai nàng như gọng kìm làm nàng đau- Tôi đi và sẽ không bao giờ tôi trở lại đây nữa. Hãy để tôi đi.
-Không!- Jake kiên quyết nói rồi hất đầu cho viên trung úy ra cửa. Bàn tay chàng vẫn nắm chặt khẩu súng chĩa về fiá anh ta.
Alexandra cố quẫy để thoát ra khỏi bàn tay cuả Jake đang ghì chặt nàng. Nàng không thể ở cùng nhà với con người này.
-Để tôi đi!- nàng hét lên.
Jake cười khẩy:
-Đừng quẫy nữa, Alexandra. Cô quẫy nữa là tôi bắn vỡ sọ ông trung úy cuả cô đấy. Cô muốn đằng nào?
Alexandra vội vã ngừng quẫy, lo lắng nhìn vào mặt Jake. Nàng biết Jake không dọa xằng. "Hắn ta" là loại người đã nói là làm. Tốt nhất là dừng trái ý "hắn ta". Chưa kể nếu Jake bắn viên trung úy thì thật oan uổng cho anh ta quá. Blake có lỗi gì đâu? Nàng quyết định không chọc tức thêm Jake nữa.
Jake gằng giọng nói tiếp:
-Trung úy! Bây giờ thì ông lên ngựa và cút khỏi cái trại này. Và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đến đây đón Alexandra nữa. Cô ấy là cuả tôi và tôi sẽ giết bất cứ kẻ nào định cướp cô ấy cuả tôi.
-Thôi được, Jacob Jarmon! Tôi chịu ông lần này, nhưng chưa fải thế này là đã xong đâu!- Viên trung úy nói, giọng đe nẹt.
-Đừng, trung úy Blake. Ông đừng quay lại đây tìm tôi nữa. Tôi không muốn ông bị chết chỉ vì tôi. Jake dám giết người lắm. Tôi biết tính ông ta- Alexandra nhẹ nhàng nói.
-Tôi biết cách tự bảo vệ, cô yên tâm, thưa tiểu thư Alexandra.
Bây giờ ông già Lamar Jarmon mới chen vào:
-Ông trung úy, ông cứ yên tâm là cô Alexandra sống với chúng tôi sẽ yên ổ, không có gì đáng cho ông fải lo ngại đâu. Cô ấy là người thân trong gia đình chúng tôi và Jacob đã thấy có bổn fận fải che chở cô ấy. Nó và cô Alexandra có thể sẽ luôn luôn cãi cọ nhau: nhưng là cãi cọ vặt thôi, còn cả 2 vẫn là người thân thích. Ông thấy rồi đấy. Ông cứ tin tôi không nói sai đâu.
Trung úy Blake nhìn mặt từng người. Anh ta không làm sao hiểu nổi. Cô Alexandra thoạt đầu bảo đến đây để gặp Jacob Jarmon, nhưng thật ra cô ta chưa biết Jacob chính là Jake và cũng chưa hề biết mặt chú cuả Jacob, ông Lamar Jarmon. Vậy là sao? Trung úy Blake cố nghĩ mà không sao cắt nghĩa nổi. Tốt nhất là hãy tránh xa những thứ người quái đản này.
-Thôi được- Blake nói- Tôi chẳng biết tin vào ai hết. Tôi về đồn. Nhưng thưa tiểu thư Alexandra, xin cô hãy nhớ những gì tôi đã nói với cô- nói xong trung úy Blake quay gót bước ra.
-Ông trung úy!-Jake quát theo- Ông cũng đừng quên những gì tôi đã bảo ông!