Biển tình sóng gió

Chương 23

Gần giữa trưa, Alexandra bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài. Rồi tiếng chân ngựa đứng lại trước cổng nhà. Nàng cảnh giác ngay. Bởi mọi người đã nhận ra trại bò, trong nhà lúc này chỉ có mỗi một mình nàng. Và giờ này Jake và ông Lamar cũng như mọi người khác đều phải gấp rút thuẩn bị để sáng sớm mai dẫn đàn bò đi San Antonio.

Alexandra chạy ra ngoài xem có chuyện gì, lúc đi ngang qua gian phòng giữa, nàng với khẩu súng săn, cầm sẵn trong tay. Ra đến cửa, nàng thấy một sĩ quan kỵ binh vẫn ngồi trên lưng ngựa. Nàng thoáng ngạc nhiên. Và khi ông ta quay mặt lại, nàng chợt nhận ra.

-Trung úy Blake!

-Chào tiểu thư Alexandra! Cô không định bắn tôi chứ?- Viên sĩ quan mỉm cười- Tôi đến để cứu cô đây mà.

-Tôi làm sao mà phải cứu?- nàng ngạc nhiên hỏi.

Blake xuống ngựa, bước đến bên nàng:

-Tiểu thư Alexandra! Hôm trước, lúc để cô lại đây, tôi vẫn lo. Cho nên hôm nay tôi đã báo cáo đầy đủ với ông tư lệnh và được ông cho phép đến đây đón cô. Bởi tôi tin chắc những ngày qua, cô ở đây đã thấy hết tình hình và đã thấy không thể sống thêm với những kẻ thô lỗ kia thêm được nữa.

-Ồ, không đâu, ông trung úy. Tôi sống ở đây rất yên ổn.

-Nhưng cô vẫn có ý định rời khỏi đây chứ, tiểu thư Alexandra thân mến? Hay cô định ở đây mãi?- giọng nói của viên trung úy lịch sự trìu mến làm Alexandra cảm thấy như ông ta từ một thế giới thanh bình, sang trọng, thế giới mà nàng đã rời xa quá lâu và nhiều lúc ao ước được trở lại.

Nàng nhẹ nhàng nói:

-Đúng thế, tôi cũng đang muốn rời khỏi nơi đây.

Trung úy Blake tươi nét mặt:

-Nghĩa là tôi đoán không sai, thưa tiểu thư Alexandra thân mến. Cô rời khỏi đây là đúng. Nơi này đâu phải chỗ của cô? Mt tiểu thư yếu đuối, mảnh mai, quý phái, làm sao sống ở miền đất hoang dã với đám chăn bò thô lậu như thế này được? Tiểu thư Alexandra thân mến, xin phép được nói với cô thế này. Tôi hết sức kính trọng và yêu quý cô. Tôi hứa sẽ làm tất cả để giúp cô sống cuc sống dễ chịu nhất. Tôi hưá với cô là sẽ đối xử với cô như một người quý tộc, có học thức.

Alexandra nhìn vẻ mặt quý phái của viên trung uý trẻ tuổi và nàng cảm động nói:

-Cảm ơn ông, thưa trung úy Blake! Tôi tin ở ông và tôi rất yên tâm khi được ông che chở.

-Vậy nếu cô đã quyết rời khỏi nơi đây thì xin cô đi ngay bây giờ. Tôi biết họ đang bận rộn ngoài trại bò, chưa về đâu. Ta nên đi ngay kẻo đến lúc họ về sẽ lại xảy ra lắm chuyện phiền toái.

-Ồ, không đâu, thưa ông trung úy. Họ không phải những người như ông tưởng đâu. Và con lâu họ mới về. Họ đang gấp rút chuẩn bị để sáng sớm mai dẫn đàn bò đem đi bán tận bang Kansas. Ta có thể bình tĩnh...

-Dù sao tôi nghĩ tiểu thư cũng nên đi ngay bây giờ- viên trung úy khẩn khoản nói- Tất nhiên nếu cô tin cậy ở tôi.

-Tôi tin ông chứ, thưa ông trung úy. Nhưng thôi được, trong lúc ông cho ngựa uống nước, tôi vào nhà sửa soạn hành lý.

Nói xong, Alexandra quay vào nhà. Trung úy Blake nhìn theo. Một tiểu thư dáng người thanh tú thế kia, có học thức và quen sống cao sang làm sao chịu nổi cuộc sống khắc nghiệt nơi đây? Ôi, mình sẽ đưa cô ấy đi, giúp cô ấy trở về với xã hội văn minh. Và mình sẽ làm cô ấy hiểu tấm lòng chân thành của mình. Cô ấy sẽ yêu mình và một ngày nào đó sẽ bằng lòng lấy mình.

Alexandra vào phòng. Nàng đã quyết định và không phải suy nghĩ thêm gì nữa. Viên trung úy này đúng là con người đáng quý. Luôn lo lắng cho nàng. Tất nhiên ông ta chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nhưng Alexandra tin rằng, vẻ mặt phúc hậu chân thành kia, ông ta rõ ràng là con người nàng có thể tin cậy được. Thậm chí nếu cần, có thể lấy ông ta. Nếu như nàng muốn đứa con nàng sau này có cha.

Trong lúc mở va li lấy vài thứ mà nàng thấy cần thiết nhất. Alexandra vẫn miên man suy nghĩ. Blake không phải là mẫu đàn ông quả cảm, dữ dội, có bản lĩnh mà nàng mơ tưởng, nhưng ông ta là người tốt. Lấy một người chồng như ông ta cũng được, bởi nàng có thể chế ngự được ông ta. Lúc này nàng đã quá mệt mỏi và khao khát một cuộc sống phẳng lặng.

Nàng quyết định để lại đây mọi thứ, chỉ đem theo một bộ quần áo để thay đi, một ít tiền, và nhất là sợi dây chuyền có cái lắc bà Eleanor cho nàng. Alexandra đeo nó lên cổ. Nàng chải lại đầu, vuốt lại bộ đồ đi ngựa trên người, xỏ chân vào ủng, đi chiếc mũ rộng vành chạy ra.

Nàng cố không nhìn sang hai bên. Nàng tự nhủ, ngôi nhà này không có gì đáng để nàng lưu lại đây chút kỷ niệm nào. Nàng sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn, không để lại trong đầu óc một chút lưu luyến nào hết.

Ra đến cổng, nàng được trung úy Blake đỡ nàng lên yên ngựa của nàng. Nàng nhận thấy khi đụng chạm vào người nàng, viên trung úy khá gìn giữ để không tỏ ra lợi dụng gì nàng. Alexandra thầm mỉm cười: Blake khác hẳn những kẻ thô lỗ mà nàng đã gặp phải, trong đó có cả Jake! tuy nhiên khi nghĩ đến chàng, Alexandra bỗng cảm thấy tim mình nhói đau. Nhưng nàng gạt đi ngay và giật dây cương cho ngựa chạy.

Hai người phi ngựa theo hướng Đông suốt cả buổi sáng. Con đường nàng đi, Alexandra có cảm giác giống như con đường nàng đã đi hôm đến đây. Vả lại miền đất mênh mông này cảnh tượng đâu đâu cũng hao hao giống nhau. Vẫn những cánh đồng cỏ với những bụi cây rậm rạp, thỉnh thoảng lại có một cây du hoặc một nhóm du bên đường.

Alexandra thầm nghĩ, mình vui lòng sống ít lâu nữa ở miền Texas này. Về thành phố Brownsville cũng tốt. Sống trong doanh trại đồn trú của trung đòan kỵ binh sẽ được yên ổn, không phải lo tên Giles hay tên Stanton Lewis đến gây chuyện rắc rối. Đã có chàng trung úy hiền lành và cả đơn vị kỵ binh của chàng ta che chở. Tất nhiên nàng sẽ về New Orleans nhưng chưa phải lúc này.

Dù sao Alexandra cũng nhận thấy đất Texas này có gì đó thân thuộc khiến nàng chưa muốn bỏ đi. Nàng ngạc nhiên tại sao khí hậu nóng bức ở đây lại làm nàng mến được như vậy?

Thời gian ngồi trên yên ngựa đã quá kéo dài. Alexandra thấy chân tay ê ẩm, lưng nhức nhối. Chưa bao giờ nàng cưỡi ngựa một chặng dài đến thế này. Nàng hơi ngạc nhiên, lần trước đến đây, đâu có đi lâu như thế này

- Trung úy Blake! Ta nghỉ một chút được không? Tôi mệt quá rồi.

Viên trung úy quay sang nhìn nàng, hơi cau mặt:

-Cũng được, thưa cô Alexandra. Chúng ta phải đi con đường vòng để tránh chú cháu nhà Jarmon đuổi theo, nên hơi dài.

-Tôi đã bảo ông rồi, họ không đuổi theo chúng ta đâu. Họ đang lo sửa soạn chuyển đàn bò đi San Antonio. Mà đàn bò là toàn bộ cơ nghiệp của họ, họ không thể bỏ đấy mà đuổi theo chúng ta được.

Viên trung úy nhìn Alexandra một lúc rồi dừng ngựa bên một khóm cây du. Ông ta xuống ngựa rồi đỡ nàng xuống theo. Hai chân nàng tê dại, không đứng vững nữa. Trung úy Blake phải dìu nàng ngồi xuống. Vẻ mặt ông ta lo lắng:

-Ôi, sao cô không cho tôi biết sớm hơn? Tôi quen cưỡi ngựa rồi nên không thấy mệt, và không biết cô chưa quen ngồi lưng ngựa lâu.

-Không sao đâu, thưa ông trung úy.

-Cô ngồi nghỉ, để tôi đi kiếm chút nước uống và ta dùng thịt bò sấy tôi đã cẩn thận mang theo.

-Ôi, tốt quá- Alexandra nói và bóp chân.

Lát sau, ăn xong, trung uý Blake hỏi:

-Bây giờ cô đi tiếp được chưa?

Nàng mỉm cười với ông ta:

-Được rồi. Tôi đã thấy dễ chịu hơn nhiều.

Họ lên ngựa đi tiếp:

-Không còn xa nữa đâu, thưa cô Alexandra. Tôi biết cô rất mệt, nhưng tối nay đến nơi ta sẽ được tha hồ nghỉ ngơi.

Alexandra nhìn viên trung úy, thấy vẻ mặt lo lắng của ông. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói:

-Tôi sẽ cố gắng. Nhưng tôi e đến nơi ông sẽ lại phải nhấc tôi xuống đấy.

Viên trung úy nở nụ cươì lành hiền:

-Việc gì chứ việc ấy thì tôi xin sẵn sàng.

Mặt trời đã lặn và bóng đêm bắt đầu lan toả trên đồng cỏ hoang vu. Trung úy Blake chỉ một ánh lưả xa xa:

-Kia rồi. Đấy là một doanh trại lưu động của tôi. Ta sẽ nghỉ lại đó để lấy sức mai về Brownville.

Alexandra hơi ngạc nhiên nhưng nàng không hỏi gì thêm. Có Blake bên cạnh nàng thấy tuyệt đối an toàn. Họ phi ngựa về phía ánh lửa. Bây giờ Alexandra đã thấy một đống lửa trại bốc cao ngùn ngụt giữa thảo nguyên và xung quanh là ba lêù vải to trông ấm cúng biết bao.

Nhìn thấy lửa và mái lều, Alexandra nhẹ nhõm cả người. Hai chân nàng đã đau nhừ và lúc này nàng chỉ mong chóng được nằm xuống, ngủ một giấc say sưa. Trung úy Blake cho ngựa chạy chậm lại để đợi nàng đi lên sóng đôi, cùng vào khu đóng quân.

-Vậy là ta đã đến nơi, thưa tiểu thư Alexandra. Cô sắp được gặp vài người quen của cô rồi và cô sẽ được ăn uống, nghỉ ngơi đàng hoàng. Họ dựng trại ở đây và rất mong được gặp cô, đón cô.

Alexandra rất ngạc nhiên:

-Tôi có quen ai ở miền Texas này đâu?

Nhưng vừa nói xong thì nàng thấy hai bóng người đàn ông tiến lại phía họ. Vì ánh lửa từ phiá sau hắt vào lưng họ nên Alexandra không nhìn rõ mặt, chỉ thấy hai bóng đen đang bước tới. Nhưng nàng đột nhiên sửng sốt. Dáng đi của hai người đàn ông đó có nét gì đó quen thuộc.

Nàng hoảng hốt, linh cảm thấy có chuyện chẳng lành. Nàng vội kéo dây cương ngựa định phi ngược lại, nhưng không kịp. Bốn cánh tay lực lưỡng đã đưa ra nắm chặt dây cương con ngựa của nàng.

-Cô lại định chạy trốn tôi nữa sao, Alexandra?- một giọng miền Bắc vang lên làm nàng lạnh gáy.

-Stanton!

-Vâng, chính tôi đây, thưa cô em.

-Và cô cũng định tránh mặt cả tôi nữa cao, cô em?- một giọng miền Nam du dương cất lên.

-Giles!

-Chính vì cô mà chúng tôi vất vả lặn li đến tận đây đấy, cô em thân mến ạ.

-Không! Không!- Alexandra thét lên hốt hoảng.

Viên trung úy Blake nói:

-Hai ông làm cô Alexandra hốt hoảng đấy. Thưa tiểu thư, tôi biết đây là điều bất ngờ đối với cô. Nhưng tôi nghĩ đây là một bất ngờ thú vị. Hai ông đều là những người thân với cô, rất quý cô và họ vất vả tìm đến tận đây để gặp cô, đón cô. Chính họ đã dặn tôi là dành cho cô sự bất ngờ này. Mt bất ngờ vui vẻ.

-Vui vẻ ư, thưa ông trung úy?

-Chắc chắn là vui vẻ! Nhưng thưa hai ông, tiểu thư Alexandra của hai ông hôm nay rất mệt. Chặng đường quá dài và cô lại chưa quen cưỡi ngựa lắm.

-Tất nhiên rồi, thưa ông Blake- Stanton nói rồi bước sang một bên con ngựa của Alexandra.

Giles cũng bước đến bên kia. Trung úy Blake đã xuống ngựa, cũng bước đến bên cạnh Alexandra.

-Tôi sẽ nhấc cô xuống ngay bây giờ, thưa cô Alexandra. Sau đấy cô sẽ...

Nhưng viên trung úy chưa kịp nói hết câu thì Stanton đã dí nòng súng vào lưng ông ta nổ một phát. Blake sửng sốt ngước nhìn Alexandra một giây rồi nhăn mặt, khuỵu chân, ngã sấp xuống đất, chết ngay lập tức.

-Ồ, không, Stanton!- Alexandra thét lên kinh hoàng, mắt đăm đăm nhìn Stanton đang nhét khẩu súng vào bao, trước khi dùng chân lật xác viên trung úy thử xem ông ta đã chết thật chưa.

Sau này nghĩ lại chuyện đó, Alexandra rất ân hận là mình đã không báo trước cho viên trung úy biết để đề phòng. Vì ngay khi nhìn thấy Stanton và Giles, nàng đã linh cảm thấy chúng sẽ thủ tiêu viên trung úy thơ ngây, cả tin kia. Nhưng lúc đó phần vì quá mỏi mệt nàng không kịp nghĩ được gì, thêm nữa sự xuất hiện đột ngột của hai tên tàn bạo kia khiến nàng đầu óc rối tung rối mù.

Nhưng bây giờ thì đã quá mun. Viên trung úy làm sao biết được bản chất của hai tên kia bằng nàng? Alexandra nhìn xuống khuôn mặt khôi ngô của viên trung úy lấm đầy đất cát mà đau đớn. Mt vết máu rỉ ra giữa ngực ông, loang dần ra ngoài vải áo. Bây giờ thì ông ta không còn cưỡi ngựa bên cạnh nàng, không còn che chở cho nàng được nữa!

-Mặc hắn, Alexandra!- Stanton nói, lúc hắn đỡ nàng xuống ngựa.

-Nhưng sao các anh nỡ giết ông ta?- Nàng nói lúc Stanton ôm ngang eo nàng để đưa nàng xuống.

-Hắn còn sống, hắn sẽ gây phiền cho bọn tôi. Hắn quý cô và hắn lại có đơn vị kỵ binh của hắn. Bọn tôi cần hắn để đưa cô đến đây, có vậy thôi. Bây giờ hắn là kẻ thừa.

Stanton nhấc bổng nàng lên vác vào lều vải. Nàng đã giẫy giụa nhưng quá mệt mỏi nên chỉ lát sau nàng nằm im mặc cho hắn đem đi. Hắn đặt nàng xuống bên cạnh đống lửa trại trong khi Giles loay hoay sửa soạn một đĩa thức ăn đêm đến cho nàng. Hắn đưa nàng đĩa:

-Ăn đi, cô em yêu quý. Chắc ô em vừa mệt vừa đói lắm rồi.

Hắn đưa nàng thêm tách cà phê pha rượu nặng. Nàng muốn từ chối nhưng quá đói. Vả lại nàng nghĩ, nàng cần phải ăn để lấy sức. Mọi chuyện sẽ tính sau. Nhất định nàng phải nghĩ cách trốn khỏi chúng. Nàng nhìn theo hắn và đột nhiên rú lên khi thấy hắn quất roi lên hai con ngựa cho chúng chạy biến mất ra thảo nguyên tối tăm.

Nàng vùng dậy thét lên:

-Sao lại đuổi con ngựa của tôi đi?- cặp mắt xanh lục của nàng ánh lên trong ánh lửa trại đang cháy to.

-Con ngựa có dấu của kỵ binh sẽ rất nguy hiểm. Còn con của cô thì chúng tôi không cần đến nó.

-Nhưng cả hai con đều là ngựa tốt- Alexandra vẫn căm giận nói.

-Đúng thế- Stanton thản nhiên đáp, mang một sợi thừng đến gần nàng- Bây giờ tôi phải trói cô lại.

-Anh nói sao?

-Tôi phải trói tay cô lại, Alexandra. Cô đừng nghĩ chúng tôi đã tin cô đâu.

Alexandra lùi lại, định bỏ chạy, nhưng hai tên đàn ông đã túm lại và chỉ lát sau chúng đã trói quặt hai tay nàng ra sau lưng và trói cả chân nàng lại. Xong việc, chúng đứng lên thở phào nhẹ nhõm.

-Vậy là yên, cô hết đường chạy trốn- Stanton vui vẻ nói.

Alexandra cố nhích người để ngồi dậy. Nàng căm thù nhìn thẳng vào mắt chúng, nhưng chúng quay mặt lảng đi. Nàng cố nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ, nhưng đầu óc nàng quay cuồng, nàng không nghĩ được gì hết. Rồi mệt quá nàng thiếp ngủ lúc nào không biết.

Lát sau nàng mở choàng mắt. Hai tên Stanton và Giles đang đứng nhìn nàng. Thấy nàng đã thức dậy, tên Gile quỳ xuống, nhấc bổng nàng lên. Nàng giãy giuạ nhưng không ăn thua gì. Giles vác nàng ra ngoài, trong khi Stanton tắt đống lửa

Mấy con ngựa đã có sẵn yên cương, chuẩn bị lên đường. Chúng đều là những con ngựa to, khoẻ và do cả một ngày được nghỉ ngơi nên trông tỉnh táo. Giles vác nàng đến một con ngựa có yên bên cạnh, loại yên dành cho phụ nữ, hai chân đưa sang một bên. Lúc hắn đặt Alexandra lên yên ngựa, nàng chợt hiểu. Vậy là chúng tính đi suốt đêm nay.

Alexandra hoảng sợ, nghĩ đến lại phải ngồi trên lưng ngựa bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa.

-Không, Giles! Tôi mệt lắm rồi, không thể đi được nữa đâu. Cho tôi nghỉ thêm chút nữa đã.

Stanton phá lên cười:

-Con gái dòng họ Clarke mà lại mệt à? làm gì có chuyện? Vả lại lúc đi đường cô ngồi đó có thể ngủ thêm một giấc nữa. Tôi sẽ dắt ngựa của cô, tuy nó chạy chậm hơn. Tôi không để cho cô trốn được đâu.

Hắn nhấc dây cương con ngựa của nàng cầm tay, rồi lên lưng con ngựa của hắn. Alexandra không còn cách nào khác. Hai tay hai chân nàng đều bị trói và con ngựa nàng bị Stanton dắt, cầm dây cương trong tay hắn. Trung úy Blake thì chết rồi. Jake thì ở xa. Ai cứu nàng bây giờ?

Chúng phi ngựa về hướng Đông Bắc, để đến cảng Corpus Christi, kéo theo tù binh của chúng.