Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi

Chương 7: Lửa đã đốt, làm sao dập tắt được!

- Em thật ngang bướng, tôi phải dạy dỗ lại em.
Môi Trương Diệp Thành ép tới, mạnh mẽ tiến vào môi cô, cường bạo đi vào.
Mùi máu tanh nồng tràn hết khoang miệng Hải Tiêu Tiêu, làm cô phải nhíu mày.


Anh không cho cô có lại hành động cắn lưỡi anh như lúc nảy mà thô lỗ bóp chặt cằm cô đến đau rát.
Cho dù cô có phản kháng như thế nào cũng vô tác dụng, vì vậy cô buông lỏng, để yên mặc anh xâm phạm.
Nhưng ánh mắt tràn đầy uất ức và
lửa giận.


Thấy hành động lạ của cô anh cũng không hề để ý, tay nhanh chóng cởi bỏ áo cô ra.
Đến khi đôi gò bồng trắng hồng trong lớp áo bra màu trắng lộ rõ trước mắt, anh lại càng hưng phấn hơn, thoát cái chỗ nào đấy đã cương cứng.
Tay cách lớp áo ngực bắt đầu nhào nặn.
- Ư...đừng...


Nghe tiếng rên rỉ mê người của cô, hơi thở anh càng nặng nề.
Đôi tay anh đưa tay vuốt ve bầu ngực tròn, rồi đến vòng eo bằng phẳng non mịn. Cuối cùng đến cái mông căng mịn của cô, bóp vài cái, khóe miệng anh cong lên.
Hảo, mềm, co giãn, đàn hồi rất tốt.


Cơ thể anh lại nóng lên, tay nhanh chóng luồng ra sau lưng cô, vuốt ve, vỗ về. Miệng tại cổ cô cắn ʍút̼ không ngừng.
- A...ưm...
Cơ thể cô mềm nhũn, khắp người như bị ngọn lửa thiêu đốt, dưới bụng có thứ gì đó cứng rắn đâm phải.


Bỗng hiểu ra thứ đó là thứ gì, khuôn mặt của Hải Tiêu Tiêu bất giác đỏ ửng lên.
Hình ảnh mê người của cô làm anh như bị ăn phải xuân dược, động tác bắt đầu gấp gáp hơn.
- A...


Anh đưa tay tháo áo ngực cô ra, nhanh chóng hai khỏa đầy đặn thoát khỏi vỏ bọc chặt trội xõa sồ trước mắt anh, hai núm anh đào ửng hồng đã cương cứng từ lúc nào.


Anh gầm một tiếng, rồi như một mãnh thú nhào tới cắn ʍút̼ không ngừng, hận không thể nhai cắn nuốt chửng cô. ( (◐∇◐*) Thiện tai thiện tai, anh này là ai tác giả không quen biết!!!)
Cảm nhận cảm giác vừa đau vừa tê dại trước ngực, Hải Tiêu Tiêu khó chịu uốn éo cơ thể.


Miệng thở dốc không ngừng, vừa cố tìm một tư thế thoái mái vừa đẩy đầu anh ra.
- Đừng... rất đau...
Nghe tiếng nói như muỗi kêu của cô, anh mới lòng ngẩng đầu lên.
Nhìn vành mắt đỏ ửng của cô, anh mới biết mình có quá hơi quá đáng.


Nhưng nhớ lại hình ảnh cô cùng người đàn ông khác chở trên chiếc xe đạp vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, thì cơn áy náy hoàn toàn tiêu tan thay vào đó là lửa hận ngút trời.
Khốn khϊế͙p͙, cô dám thân cận với người đàn ông khác ngoài anh, anh không cho phép.
Trừng mắt hung hăng nhìn cô, anh gầm nhẹ.


- Tiểu yêu tinh!
Chưa kịp đợi cho cô phản ứng, anh cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Cô thấy anh gọi vậy có hơi giận mình bất quá đã bị lửa giận dập tắt.
Ai là tiểu yêu tinh chứ? Em gái anh thì có.
Nhưng hình như lúc nảy, ánh mắt anh có tia như đang hờn dỗi.


Mà khoan, cô bị điên mới suy nghĩ như vậy, người đàn ông như thế này thì con mẹ nó hời dỗi kiểu gì chứ vì lúc này anh ta đang nhanh nhẹn cởi váy cô.
Cô bị ngu rồi!!!
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì môi anh đã dời xuống bụng cô, hàng ngàn nụ hôn rơi xuống làm cô run rẩy.


Tay anh lại xoa nắn hạt trân châu phía dưới cho đến khi nó chuyển từ mềm mại sang cứng rắn. Sau đó lại vuốt ve bên ngoài hoa mật ẩm ướt.
Cảm thấy càng ngày càng nóng bức không chịu nổi. Anh đưa tay cởi hết cúc áo sơ mi của mình, để lộ một lồng ngực rắn chắc, mạnh mẽ.


Vài giọt mồ hôi theo cổ chạy xuống quanh xương quai xanh mê người, chảy xuống cơ bụng rắn chắn, rồi biến mất không thấy dấu vết.
Chật, cơ thể thật hoàn hảo. Hải Tiêu Tiêu thầm nuốt nước miếng.
- Hài lòng lắm phải không?
Tại đang chăm chú ngắm cảnh đẹp trước mắt, cô không do dự gật đầu.


Nhưng vừa như ý thức được cô quyết định phải lắc đầu phủ nhận.
- Phương diện này không hài lòng em nhưng phương kia thì rất được?
Đại não cô bị chậm một nhịp chưa hiểu anh đang nói cái gì, thì quần áo trên người bị anh cởi bỏ từng cái.
- Không.


Cô hoảng sợ cầm cái tay đang kéo váy mình ra.
- Không gì chứ, em không thấy mình đang nửa lõa thể ư.
Nói rồi anh gương mắt nhìn ngực cô đang đung đưa vì hành động của cô.
Ý thức được chuyện gì, tay cô rút lại ôm kín bầu ngực của mình, mặt thẹn đến không nói nên lời.


Thấy cô buông tay mình ra, anh liền dứt khoát lôi hết những thứ thừa thải trên người cô xuống, giờ cô đã hoàn toàn như con nhộng.
Làn da mịn màng, có lẽ vì đang thẹn thùng, cả người cô cũng gần đỏ như hai má của mình.


Trương Diệp Thành cười một tiếng rồi cúi xuống ôm cô ngồi lên đùi mình, tách hai chân cô ra, để nơi đấy của mình và của cô ma sát.
- A, đau.
Cô không nhịn được kêu lên, quần của anh ma sát vào chỗ đó của cô thì bảo sao không đau cho được.
- Đừng, buông tha cho tôi đi được không?


Cô lại nhỏ giọng cầu xin. Cô không muốn bị ăn sạch sành sanh ở đây đâu!
- Lửa đã đốt, làm sao dập tắt được.
- Thế thì dùng nước lạnh!
Anh lườm cô một cái, có cô ở đây tại sao anh phải dùng nước lạnh.
- Là ai đốt lửa thì người đó phải chịu trách nhiệm dập tắt.


- Rõ ràng là...
Rõ ràng là anh tự làm, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm. Câu này chưa kịp nói hết thì anh đã đặt tay cô lên thứ nóng hổi ở bên dưới.
Cô đỏ mặt, sau đó từ đỏ chuyển sang đen rồi chuyển sang trắng bệt.


- Tốt nhất em phải tự mình chịu trách nhiệm, "nó" là vì em mà như thế này đấy.
Anh thì thào thổi khí vào tai cô làm cô không nhịn nổi da gà.


Anh gặm cắn vành tai cô như một chú cún con, một tay véo nhẹ lên ngực cô, tay còn lại kéo khóa quần để thứ cương cứng tiếp xúc thân mật với hoa mật khiêu gợi kia của cô.
Cô không nhịn được rên rĩ đứt quãng, đầu óc lâng lâng bay trên không trung, không thể kiểm soát được mọi thứ.


"Xong rồi, lần này cô bị xơi tái." Hải Tiêu Tiêu đau lòng nghĩ.
____________ Hết Chương 7____________