Nghe lời hâm dọa sẽ chơi xe chấn cùng cô của Trương Diệp Thành, Hải Tiêu Tiêu thức thời không nói tiếng nào.
Tuy khó chịu nhưng anh cùng lắm chỉ hôn cô vài cái rồi buông ra, không nói lời nào liền lái xe chạy thẳng về trọ của cô.
Đến nơi cô không thèm để ý anh lập tức xuống xe đi thẳng lên lầu, nhưng đi vài bước lại phát hiện anh đi theo mình.
Cô dừng lại lườm mắt nhìn anh.
- Anh đi theo tôi làm gì?
Chẳng lẽ anh thật sự định đi lên chỗ ở cửa cô ư, sao lại vô liêm sỉ như thế!
- Anh là để quên đồ, chỉ muốn lấy lại thôi.
Cô nhíu mày khi nghe anh trả lời, đồ gì chứ?
- Lúc chiều ở đây anh có để quên thật mà!
Anh cười miễn cưỡng giải thích, cô hừ lạnh một cái quay mặt tiếp tục đi.
Ngầm thừa nhận cho anh đi theo, cô cũng lười đôi co với anh rồi.
Quả thật Trương Diệp Thành có để quên đồ, là một tập hồ sơ, cô thắc mắc không biết anh đem lên đây khi nào nữa?
Đợi anh ta lấy đồ xong cô liền đuổi anh ta ra ngoài, sau đó khóa chặt cửa đi ngủ.
- Em có cần nhẫn tâm thế không?
Anh uất ức từ ngoài cửa nói vọng vào, đáp lại anh là sự trầm mặc.
Anh đứng cạnh lan can nhìn xuống dưới, cảnh xung quanh điều hiu đều chìm trong bóng đêm.
Điện thoại bỗng đổ chuông, anh lấy điện thoại từ trong túi áo bình tĩnh nghe.
- Tra ra rồi.
Âm thanh bên kia lạnh như băng.
- Là ai?
- Người của tập đoàn Thiên Nhất, là do Lưu Viên Ngọc đứng sau.
- Lưu Viên Ngọc?
- Chính là đứa con riêng của Lưu Gia. Anh ta vừa từ nước ngoài về đã gây ra không ít sóng gió ở Lưu Gia, bây giờ vừa tiếp nhận tập đoàn Thiên Nhất. Anh ta cùng Lý tiểu thư có quan hệ chưa rõ.
- Điều tra họ cho tôi, bắt đầu chỗ cô ta.
Sau khi ngắt máy, anh lẳng lặng rời đi.
"Lý tiểu thư","cô ta" trong lời đối thoại vừa rồi chính là Lý Diệp Chi.
Trong một tuần qua, Trương Diệp Thành không phải là đi tập huấn giáo viên gì cả, chính là anh đi giúp công ty của ông nội anh, Trương Thị.
Ông nội anh chỉ có đứa con trai duy nhất, nhưng ba anh không đi về mảng kinh doanh mà làm bên nghệ thuật, bởi vì không hợp với ông nội liền dẫn mẹ anh đi du lịch, để anh cho ông nội nuôi dưỡng.
Vì vậy mọi niềm tin của Trương Thị đều đặt lên vai anh.
Thật sự anh không hề muốn như ông nội sức khỏe không tốt, gần đây Thiên Nhất lại gây khó dễ cho công ty vì vậy anh phải trở về trợ giúp ông nội.
Tuy tuổi còn trẻ nhưng anh vẫn miễn cưỡng chống đỡ được.
Bởi vì sự việc lần này, ông nội quyết định để anh vào công ty để đào tạo thành người điều hành Trương Thị sau này, điều này làm anh không vui nhưng vì sức khỏe của ông nội không tốt đành phải chấp nhận, đây là tâm huyết cả đời của ông anh.
Thiên Nhất một tuần qua đã gây cản trở cho việc làm ăn ở Trương Thị, phía sau Lưu Gia có lãnh đạo cấp cao của quốc gia chống lưng nên mọi hàng hóa của Trương Thị liên tục bị kiểm tra, đình trệ và không được đóng dấu thông hành, điều này làm thời gian gian hàng bị chậm trễ phải bồi thường hợp đồng với người ta.
Trương Thị là do hai bàn tay trắng của ông nội tự lập nên, không có thế lực lớn chống lưng cũng là điều hiển nhiên.
Nếu không nhờ có người bạn tốt Mẫu Tích Phong giúp đỡ anh tin chắc Trương Thị đã sụp đổ rồi.
Qua chuyện lần này đã tiết lộ có nội gián trong công ty làm lộ đơn hàng để bên kia đúng lúc chặn lại, và Lý Diệp Chi có liên quan trong vụ này.
* * *
Hôm nay Hải Tiêu Tiêu lại bắt đầu đi học, cô cảm thấy chủ nhật trôi qua thật nhanh.
Sắp tới là thi giữa kì rồi, lần này cô lại phải tiếp tục lao đầu vào học tập a. Cô muốn tranh thủ hết thời gian để những kì nghỉ lễ tới có thể đi chơi với bạn của cô.
Nhưng lần này đến trường chẳng suông sẻ tí nào.
- Hải Hoa Tiếu, tôi thích em, làm bạn gái tôi đi.
Một cậu học sinh cao ráo với làn da màu mật ong, khuôn mặt cương nghị tặng hoa cô thô lộ trước toàn trường.
Trong đầu cô giờ phút này chính là...
Em? Cô rõ ràng lớn hơn cậu nhóc này 5 tuổi đó. Tuy cô thay thế em gái đi học nhưng với cậu ta thì cũng cho là bằng tuổi.
Dù sao thì nghe bị gọi là "em" từ mấy cậu nhóc cô vẫn không tài nào tiếp thu được. Đến cả Bạch Mục Thần cô cũng không thể nga...
Được rồi, quay về vấn đề chính, cô đang được người ta tỏ tình đấy!
Phải lựa lời từ chối sao cho tốt đây, nhìn cậu nhóc rất thật lòng, cô không nên quá thô lỗ, ở đang là toàn trường mọi người đang nhìn.
- Tôi...
- Tôi không đồng ý.
Hải Tiêu Tiêu đen mặt, cô còn chưa nói xong ai đã cướp mất rồi.
Bạch Mục Thần từ từ bước đến, khuôn mặt viết rõ "Ông đang không vui, trách xa ông ra nếu không ông điên lên là chúng mày chết."
- Cậu và em ấy chia tay rồi, cậu có quyền gì?
Cậu học sinh da mật ong nói, tin tức hai người chia tay cả trường ai ai cũng biết, cậu ta có quyền gì mà lên tiếng ngăn cả ở đây.
Hải Tiêu Tiêu cũng thắc mắc, cậu ta cũng biết rõ chân tướng cô là chị của Hoa Tiếu rồi, biểu hiện này là sao chứ?
- Chúng tôi chia tay?
Bạch Mục Thần đen mặt, tuy là cậu biết đây là chị của Hoa Tiếu nhưng người ngoài họ đâu biết?
Sau này Hoa Tiếu trở về Trường thì cậu lấy gì ràng buộc cô ấy đây, cậu không có ngu ngốc. Nhưng cậu cũng phát hiện ra người chị gái này có quan hệ với người Cậu kia của cậu. Không thể quá đắc tội.
- Đúng vậy, hai người không còn là người yêu nữa, tôi có quyền theo đuổi em ấy.
Cậu học sinh tiếp tục nói, giọng càng cứng rắn hơn.
- Phải, chúng tôi không phải là người yêu, nhưng...
Bạch Mục Thần đi lại chỗ cô, nhìn cậu ta rõ ràng không có mấy thiện ý.
- Nhưng chúng tôi là gia đình.
Tất cả mọi người đều một phen nín thở, đây là tuyên bố hai người họ là vợ chồng, là một gia đình đi.
Lúc này đến cả Hải Tiêu Tiêu cũng bàng hoàng, không phải thế, cô muốn giải thích.
Biết ý đồ của cô, cậu thì thầm vào tai cô.
- Chị là người phụ nữ của Cậu tôi, chúng ta tất nhiên là một gia đình, nếu chị còn phản bác, tôi nói chuyện này cho Trương Diệp Thành Nga.
Hải Tiêu Tiêu lập tức ngậm miệng.
Không nên tiếng có nghĩa là thừa nhận, mọi người đều đổ dồn ánh mặt vào hai người.
Bạch Mục Thần vẫn ung dung kéo cô rời khỏi.
Cô oan ức quá mà, sao bầy đàn của con sói Trương luôn vây quanh cô hết vậy. Cô thật sự muốn chết a...!!!
-----------------
Ở một góc nào đó khi Hải Tiêu Tiêu đã vào lớp.
- Alô, Cậu à, cháu vừa mới cứu vớt Cậu tránh khỏi một tên tình địch đấy.
- Ừ.
- Không phải nên có cái gì...
Bạch Mục Thần chưa kịp nói hết thì bên kia đã vang lên tiếng nói của người đàn ông lãnh đạm kia.
- Chúng tôi là gia đình.
- Cậu biết là không phải cố ý mà.
Bạch Mục Thần toát mồ hôi, thật ra câu đó có ẩn ý rõ ràng rồi mà, cậu cũng phải để đường lui cho mình chứ!
- Xóa nợ.
Nghe âm thanh ngắt máy của người đàn ông bênh kia cậu chán nản ngẩng đầu.
Việc làm này thế nhưng chỉ xóa được mấy việc cậu bị ghi nợ trước đó thôi ư, không đáng giá!!!
___________Hết Chương 30____________