“Hãy đưa anh ấy đến chỗ an toàn!”
Chàng ca sĩ kêu lớn. Với cú nhảy mạnh mẽ, con chiến mã của anh lao ra khỏi đám bụi rậm và phóng vào rừng. Ông lùn trên lưng con ngựa nhỏ cũng vọt theo. Với một tiếng gầm thịnh nộ, những tên Thợ Săn còn lại liền đuổi theo họ. Taran túm lấy dây cương Lluagor trong khi Adaon bám chặt lấy bờm nó, lao về phía bìa rừng. Eilonwy chạy tới với họ. Cả hai cùng giữ cho Adaon khỏi ngã xuống và đâm bổ vào đám bụi rậm. Gurgi, dắt theo Melynlas, cũng vội vã chạy theo. Họ cứ thế nhắm mặt chạy bừa, loạng choạng ngã sấp ngã ngửa qua những bụi gai và đám dây leo chết quấn lại thành những mạng lưới ác nghiệt. Gió nổi lên mạnh hơn, lạnh buốt như một cơn bão, mùa đông, nhưng khu rừng khu đi một chút và khi mặt đất dốc xuống thì họ đã đến được một lòng chảo nhỏ được che chắn bởi những cây tổng quán sủi. Từ trên lưng Lluagor, Adaon ngẩn đầu lên và ra hiệu cho họ dừng lại. Mặt anh xám ngoét và đau đớn, mái tóc đen của anh bết vào trán ướt đẫm.
“Để tôi xuống.” anh thì thào. “Hãy để tôi lại đây. Tôi không thể đi xa hơn được nữa. Doli và chàng ca sĩ sao rồi?”
“Họ đã đánh lạc hướng bọn Thợ Săn khỏi chúng ta.” Taran vội trả lời. “Chúng ta sẽ được an toàn ở đây trong một thời gian ngắn. Tôi biết Doli có thể làm chúng mất dấu chúng ta, và Fflewddur sẽ giúp ông ấy. Rồi họ sẽ tìm được chúng ta bằng cách nào đó thôi, tôi dám chắc như vậy. Giờ ngài hãy nghỉ ngơi đi. Tôi đi lấy thuốc ở túi yên.”
Một cách thận trọng, họ nhấc Adaon từ trên lưng ngựa xuống và đưa anh lên một gò đất. Trong khi Eilonwy đem bầu da đựng nước lại thì Taran và Gurgi tháo yên cương của Lluagor ra và kê chiếc yên xuống dưới đầu Adaon. Gió lồng lộn hú lên trên những ngọn cây, nhưng ngược lại, chỗ kín gió này lại có vẻ ấm áp. Những đám mây trôi dạt ra; ánh mặt trời nhộm những tán lá thành màu vàng rực. Adaon ngồi dậy. Cặp mắt xám của anh nhìn quanh trảng cỏ và anh khẽ gật đầu.
“Phải, đây là một nơi rất tốt. Tôi sẽ nghỉ lại đây.”
“Chúng ta sẽ chữa lành vết thương của ngài.” Taran đáp, vội vã mở gói thuốc ra. “Chẳng mấy chốc ngài sẽ thấy dễ chịu hơn thôi, và nếu phải đi chuyển thì chúng tôi sẽ làm một cái cáng bằng cành cây và buộc nó giữa hai con ngựa.”
“Tôi đang cảm thấy khá dễ chịu rồi.” Adaon nói. “Tôi không còn đau nữa, và ở đây thật thoải mái, ấm áp như mùa xuân vậy.”
Trước những lời ấy của Adaon, nỗi kinh hoàng tràn vào tim Taran. Trảng cỏ yên bình, vầng mặt trời chiếu trên rặng tổng quán sủi, tất cả bỗng trở nên đầy đe doạ.
“Adaon!” cậu hốt hoảng kêu lên. “Đây chính là nơi ngài đã mơ thấy!”
“Đúng, nó rất giống với giấc mơ của tôi.” Adaon khe khẽ đáp.
“Vậy là ngài đã biết trước!” Taran thốt lên. “Ngài đã biết trước mình sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Sao ngài không nói ra từ trước? Nếu biết trước thì tôi đã không bao giờ quyết định đi tìm khu đầm lầy. Chúng ta đã có thể quay trở lại.”
Adaon mỉm cười.
“Đúng thế. Thật ra, đó chính là lý do vì sao tôi không dám lên tiếng. Tôi cũng nóng lòng được trở về bên Arianllyn yêu dấu của tôi, ý nghĩ của tôi luôn hướng về nàng. Nhưng nếu quyết định quay lại thì tôi sẽ mãi mãi tự hỏi mình đã lựa chọn điều đó theo trí óc hay theo những mong ước của trái tim. Tôi thấy mọi việc phải xảy ra như thế này, và đó là số phận của tôi. Tôi bằng lòng được chết ở đây.”
“Ngài đã cứu sống tôi.” Taran kêu lên. “Ngài sẽ không phải bỏ mạng vì tôi đâu. Chúng ta sẽ tìm được đường về Caer Cadarn và gặp Gwydion.”
Adaon lắc đầu. Anh đưa tay lên cổ và tháo chiếc trâm bằng sắt ra.
“Hãy cầm lấy.” anh nói. “Hãy gìn giữ nó thật cẩn thận. Nó chỉ là một vật nhỏ bé, nhưng quý giá hơn cậu tưởng nhiều.”
“Tôi phải từ chối thôi.” Taran đáp với nụ cười không che giấu nổi nỗi lo lắng của cậu. “Đây là món quà của người hấp hối, nhưng ngài sẽ sống, Adaon ạ.”
“Hãy cầm nó đi.” Adaon nhắc lại. “Đây không phải là mệnh lệnh, mà là nguyện vọng của một người bạn dành cho một người bạn.” Anh giúi chiếc trâm vào bàn tay miễn cưỡng của Taran.
Eilonwy đã đem nước đến để ngâm thảo mộc. Taran đón lấy bầu nước từ tay cô và quỳ xuống cạnh Adaon. Mắt Adaon đã nhắm lại. Gương mặt anh trở nên thanh thản; bàn tay xoè ra và duỗi dài trên mặt đất. Và anh đã ra đi như vậy đó.
Khi nỗi đau buồn đã phần nào nguôi ngoai, nhóm bạn liền đào một cái huyệt và lót những phiến đá phẳng dưới đáy. Họ bọc Adaon bằng tấm áo choàng của anh và từ từ hạ huyệt, rồi nhẹ nhàng phủ cỏ lên trên, trong khi Lluagor ai oán hí lên và cào cào lớp đất khô. Sau đó họ chất lên một đống đá nhỏ. Ở một góc kín gió trên trảng cỏ, Eilonwy tìm được một bó hoa vẫn chưa bị sương giá chạm tới. Cô rải những đoá hoa này lên nấm mộ, chúng rơi vào các khe hở và nhìn như mọc lên từ đá vậy. Họ lặng lẽ ngồi đó cho đến tận đêm mà vẫn không thấy bóng dáng Fflewddur hay Doli đâu.
“Chúng ta sẽ đợi họ cho đến khi trời sáng.“ Taran nói. “Sau lúc đó thì ta không thể ở lại đây được nữa. Tôi sợ rằng chúng ta đã mất đi nhiều hơn một người bạn dũng cảm. Adaon đã báo trước là tôi sẽ phải chịu đau khổ.” cậu lẩm bẩm với chính mình. “Và đúng là tôi đã đau khổ, nhiều gấp ba nữa kia.”
Lòng nặng trĩu nỗi đau buồn, lại quá mệt mỏi để thức canh, nhóm bạn cuộn mình vào áo choàng và ngủ thiếp đi. Cũng như tâm trạng của mình, những giấc mơ của Taran hết sức rối loạn, đầy những chuyện đau buồn và đáng sợ. Trong mơ, cậu nhìn thấy vẻ mặt u sầu của những của những người bạn và gương mặt bình thản của Adaon. Cậu nhìn thấy Ellidyr bị một con quái vật đen ngòm túm lấy, nó cắm ngập vuốt sắc vào người anh và bóp chặt tới khi Ellidyr đau đớn thét lên. Những hình ảnh lộn xộn ấy nhừng chỗ cho một thảo nguyên mênh mông, trên đó Taran đang chạy qua lớp cỏ cao ngang vai, tuyệt vọng tìm kiếm đường đi. Trên đầu cậu, một con chim lớn màu xám đang sải cánh bay tới. Cậu đi theo nó và một lối mòn mở ra dưới chân cậu. Cậu cũng nhìn thấy xon suối chảy xiết với một phiến đá nhô lên giữa dòng. Trên phiến đá là cây đàn hạc của Fflewddur, nó tự kêu lên khe khẽ khi làn gió lướt qua những sợi dây. Thế rồi sau đó Taran lại thấy mình đang chạy qua một đầm lầy không có đường mòn nào. Một con gấu và hai con sói đang đuổi theo cậu, nhe nanh muốn xé xác cậu. Kinh hoàng, cậu đành nhảy xuống một cái ao đen sì, nhưng mặt nước bỗng biến thành đất cứng. Ba con thú nổi điên gầm lên và nhảy theo cậu.
Cậu giật mình thức giấc, tim đập thình thịch. Đêm vẫn chưa tàn; những tia sáng bình mình đầu tiên vừa hé lên trên trảng cỏ. Eilonwy cựa mình; Gurgi khẽ rên trong giấc ngủ. Taran cúi đầu, vùi mặt vào hai bàn tay. Giấc mơ vẫn còn đè nặng lên cậu; cậu vẫn có thể nhìn thấy cái miệng há ngoác của con sói và những cái răng trắng nhởn, sắc nhọn. Cậu rùng mình. Cậu biết bây giờ mình sẽ phải quyết định nên quay về Caer Cadarn hay tiếp tục tìm kiếm khu đầm lầy Morva. Taran quay sang nhìn Gurgi và Eilonwy vẫn đang ngủ say bên mình. Chỉ trong có một ngày mà đội quân đã tan tác như lá rụng, và tất cả bây giờ chỉ còn là một nhóm nhỏ thảm hại, lạc lối và kiệt sức. Làm sao họ có thể hy vọng tìm được chiếc vạc đây? Taran sợ họ chưa chắc giữ nổi mạng sống của mình nữa kia; nhưng hành trình đến Caer Cadarn có thể cũng nguy hiểm không kém gì cuộc tìm kiếm này, thậm chí có khi còn nguy hiểm hơn nữa kia. Mặc dù vậy, cậu vẫn phải lựa chọn.
Một lát sau, cậu đứng lên và đóng yên cho hai con ngựa. Eilonwy cũng đã thức giấc và Gurgi đang thò cái đầu rối bù dính đầy cành khô ra khỏi những nếp gấp áo choàng.
“Nhanh lên.” Taran ra lệnh. “Chúng ta nên lên đường sớm trước khi bọn Thợ Săn bắt kịp.”
“Chúng sẽ sớm tìm thấy ta thôi.” Eilonwy nói. “Có khi chúng đang nhan nhản khắp chặng đường từ đây đến Caer Cadarn cũng nên.”
“Chúng ta sẽ đi đến khu đầm lầy,” Taran nói “không phải là Caer Cadarn.”
“Cái gì?” Eilonwy kêu lên. “Anh vẫn còn nghĩ về mấy cái đầm lầy đáng ghét đó sao? Anh thật sự nghĩ chúng ta có thể tìm thấy chiếc vạc sao? Chưa kể đến chuyện kéo nó về từ bất kì nơi nào nó đang bị giấu nữa. Nhưng…” Eilonwy nói tiếp, trước khi Taran kịp trả lời, “tôi đoán đó là điều duy nhất chúng ta còn có thể làm vào lúc này, khi anh đã kéo chúng ta quá sâu vào cái mớ bòng bong này. Và cũng không thể đoán được Ellidyr có ý định gì trong đầu. Nếu anh đừng làm hắn ghen tức vì chuyện con ngựa ngu ngốc ấy thì…”
“Tôi thấy thương hại cho Ellidyr.” Taran đáp. “Adaon từng nói với tôi anh ấy thấy một con quái vật đen tối đang đè nặng lên vai Ellidyr. Giờ thì tôi đã hiểu một chút điều anh ấy muốn nói.”
“Tôi ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy đấy.” Eilonwy nhận xét. “Nhưng anh thật tốt vì đã chữa khỏi chân cho Islimach; tôi rất mừng vì anh đã làm thế. Tôi chắc anh chỉ có ý tốt, và riêng điều đó thôi đã đáng khích lệ rồi. Nó khiến người ta nghĩ có lẽ anh vẫn còn chút hi vọng.”
Taran không đáp lại, vì cậy vẫn còn thấy lo lắng và sợ hãi, mặc dù những cơn ác mộng đáng sợ đã mờ nhạt dần. Cậu trèo lên lưng Melynlas; Gurgi và Eilonwy cưỡi chung Lluagor; và rồi nhóm bạn nhanh chóng rời trảng cỏ. Taran có ý định hướng về phía Nam, hi vọng nội trong ngày có thể tìm thấy khu đầm lầy Morva bằng cách này hay cách khác; mặc dù cậu phải tự thú nhận với mình rằng cậu cũng chỉ có chút ý niệm lờ mờ về độ dài quãng đường và vị trí cụ thể của khu đầm lầy.
Ngày hôm đó sáng trong, lạnh nhưng khô ráo. Trong khi Melynlas phi nước kiệu trên mặt đất phủ đầy sương giá, Taran thấy một tấm mạng nhện đọng sương lấp lánh trên cành táo gai và một con nhện đang bận rộn sửa lại nó. Taran có thể nhận thấy mọi hoạt động dọc theo con đường mòn xuyên rừng rõ ràng một cách kỳ lạ. Lũ sóc đang tích trữ lương thực cho mùa đông; đàn kiến đang cần cù làm việc trong những pháo đài bằng đất của chúng. Cậu nhìn thấy chúng rất rõ ràng, không phải bằng mắt mà theo một cách mà trước giờ cậu chưa từng biết. Chính trong không trung cũng có những mùi vị đặc biệt. Một gợn gió phả tới, lạnh buốt nhưng trong lành, như một ly rượu lạnh. Taran biết mà không cần nghĩ ngợi gì rằng đó là một cơn gió bắc vừa nổi lên. Thế nhưng giữa luồng không khí cậu còn nhận thấy một mùi vị khác nữa. Cậu quay Melynlas về hướng ấy.
“Vì anh đang là người dẫn đường,” Eilonwy nói, “tôi tự hỏi liệu có quá đáng lắm không khi trông đợi anh biết chúng ta đang đi đâu.”
“Gần đây có nước.” Taran nói. “Chúng ta cần đổ đầy bầu nước.” Cậu ngừng lại vẻ bối rối. “Đúng, có một dòng suối,” cậu lẩm bẩm, “tôi dám chắc là như thế. Chúng ta phải đi đến đó.”
Mặc dù vậy, cậu vẫn không khỏi lấy làm kinh ngạc khi một lát sau, quả nhiên họ tìm thấy một dòng suối róc rách uốn lượn qua những bụi thanh lương trà. Họ thúc ngựa đến bên bờ suối. Bật kêu một tiếng, Taran kéo cương ghìm Melynlas lại. Ngồi trên một hòn đá giữa suối là Fflewddur. Anh ta đang ngâm đôi chân trần trong nước cho mát. Chàng ca sĩ nhảy dựng lên và bì bõm lội tới với các bạn. Mặc dù có vẻ phờ phạc và mệt mỏi, anh có vẻ không bị thương tích gì.
“Thật may khi tìm được các bạn – hay đúng hơn là các bạn tìm thấy tôi. Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng tôi bị lạc rồi. Lạc hoàn toàn. Không hiểu sao tôi lại bị mất phương hướng sau khi Doli và tôi nhử cho bọn Thợ Săn đuổi theo. Cố tìm đường quay lại chỗ các bạn thì lại càng bị lạc hơn. Adaon thế nào rồi? Tôi rất mừng là các bạn đã có thể…” Chàng ca sĩ ngừng lại. Vẻ mặt của Taran đã cho anh biết điều gì xảy ra. Fflewddur buồn bã lắc đầu. “Hiếm có người như Adaon.” Anh nói. “Đúng là một mất mát nặng nề. Và cả chuyện mất ông bạn già Doli tốt bụng nữa. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.” Fflewddur nói tiếp. “Tôi chỉ biết chúng tôi đang phóng ngựa hết tốc lực. Giá mà các bạn nhìn thấy ông ấy! Ông ấy thúc ngựa phi như điên, chốc chốc lại tàng hình tồi lại hiện ra, bọn Thợ Săn bám sát sau lưng. Nếu không có ông ấy thì hẳn chúng đã quật tôi ngã xuống rồi. Giờ chúng càng mạnh hơn bao giờ hết. Thế rồi con ngựa của tôi bị ngã. Ý tôi là,” chàng ca sĩ vội nói thêm khi những sợi dây trên cây đàn của anh căng ra và kêu lên “pưng pưng”, “tôi bị ngã ngựa. Cũng may, lúc đó thì Doli đã dụ chúng đi xa lắm rồi. Với tốc độ của ông ấy thì…” Fflewddur nặng nề thở ra một hơi dài. “Sau đó chuyên gì xảy ra với ông ấy thì tôi không rõ nữa.”
Chàng ca sĩ quấn lại xà cạp. Anh đã đi bộ suốt quãng đường và rất vui mừng khi lại được cưỡi ngựa. Gurgi ngồi đằng sau anh trên lưng Lluagor. Taran và Eilonwy cưỡi Melynlas. Tin tức của chàng ca sĩ khiến tâm trạng Taran càng thêm buồn nản, vì giờ cậu đã nhận ra không có mấy cơ hội cho Doli quay trở về với họ. Tuy thế, cậu vẫn tiếp tục dẫn cả nhóm đi về phía Nam. Fflewddur nhất trí rằng đây là hướng duy nhất họ có thể theo cho tới khi nào nhận ra một mốc địa giới.
“Vấn đề là,” anh giải thích, “nếu lệch về phía Nam quá thì chúng ta sẽ đi thẳng ra biển và hoàn toàn bỏ qua khu đầm lầy mất.”
Bản thân Taran không gợi ý được điều gì. Chán chường, cậu buông cương để mặc cho Melynlas tự do và hầu như không hề tìm cách hướng nó đi đâu hết. Rừng cây thưa dần lùi lại sau lưng họ, nhóm bạn tiến vào một thảo nguyên rộng lớn bao la. Taran đang gà gật trên yên, chiếc áo choàng quấn quanh vai, bỗng ngồi thẳng dậy vẻ lo ngại. Thào nguyên này, với đám cỏ cao trải dài quanh họ, có vẻ rất quen. Cậu đã từng nhìn thấy nó; nhưng ở đâu thì cậu không nhớ nổi. Cậu mân mê chiếc trâm cài của Adaon trên cổ. Đột nhiên, vừa sợ hãi vừa phấn khích, cậu bổng hiểu ra. Tay cậu run lên trước phát hiện này. Taran ngước nhìn lên trên đầu. Một con chim lớn màu xám đang lượn tròn và chào liệng, với đôi cánh xoé rộng rồi nhanh chóng bay ngang qua cánh đồng và biến mất.
“Đó là một con chim đầm lầy.” Taran nói, vội quay Melynlas lại. “Nếu chúng ta theo nó,” cậu nói thêm, chỉ về hướng con chim vừa bay, “tôi dám chắc chúng ta sẽ đi thẳng đến khu đầm lầy Morva.”
“Giỏi lắm!” Chàng ca sĩ reo lên. “Tôi phải thừa nhận là mình chẳng bao giờ nghĩ ra được.”
“Ít nhất thì hôm nay anh cũng làm được một việc khôn ngoan rồi đấy.” Eilonwy thừa nhận.
“Không phải do tôi đâu.” Taran nói với một cái nhíu mày bối rối. “Adaon đã nói đúng. Món quà của anh ấy quả thật rất quý giá.” Cậu vội kể cho Eilonwy về chiếc trâm cài và giấc mơ đêm trước. “Cô không thấy sao?” Cậu reo lên. “Tôi đã mơ thấy cây đàn hạc của Fflewddur – và chúng ta đã tìm ra anh ấy. Tôi không hề có ý định đi tìm một dòng suối; nó chỉ tự nhiên hiện ra trong đầu tôi và tôi biết chúng ta sẽ tìm thấy nó. Vừa rồi, ta nhìn thấy con chim – nó cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Và còn một giấc mơ khác nữa, một cơn ác mộng về hai con sói… Rồi chuyện đó cũng sẽ xảy ra, tôi dám chắc vậy. Những giấc mơ của Adaon luôn trở thành sự thật. Anh ấy đã kể cho tôi nghe về chúng.”
Mới đầu Eilonwy không chịu tin cậu.
“Adaon là một con người tuyệt vời.” cô nói. “Anh không thể nói với tôi tất cả chỉ là do một miếng sắt được. Tôi không tin nó có phép màu gì.”
“Tôi không có ý vậy.” Taran nói. “Tôi tin là…” cậu trầm ngâm nói thêm, “Adaon luôn hiểu được những điều này. Ngay cả khi có chiếc trâm cài của anh ấy thì vẫn còn rất nhiều điều tôi không hiểu. Tôi chỉ biết là tôi có cảm giác khác lạ thế nào ấy. Tôi có thể nhìn thấy những thứ tôi chưa từng thấy bao giờ - hay ngửi thấy, hay nếm thấy nữa. Tôi không thể nói chắc chắn nó là cái gì. Nó thật kỳ lạ, và cũng hơi đáng sợ nữa. Và đôi khi lại rất đẹp đẽ. Có những điều tôi biết được…” Taran lắc đầu, “mà tôi còn không biết chắc là vì sao mình biết được chúng nữa.”
Eilonwy im lặng hồi lâu.
“Phải.” cô chậm rãi nói. “Bây giờ thì tôi tin rồi. Anh không nói chuyện như anh vẫn nói thường ngày nữa. Chiếc trâm cài của Adaon đúng là một món quà vô giá. Nó khiến anh hiểu biết hơn.” Cô nói thêm. “Và tôi đoán đó là điều mà những gã Phụ- Chăn lợn cần hơn hết.”