Các chấn song cửa sổ in bóng trên mảng nắng nhỏ xíu; thay vì làm căn xà lim sáng sủa hơn thì những tia nắng nhợt nhạt càng khiến nó có vẻ tối tăm và tù túng. Khi mắt Taran đã quen với ánh chiều vàng vọt, cậu nhìn thấy một cánh cửa nặng nề đóng đầy đinh với một cái lỗ nhỏ ở bên dưới. Cả căn xà lim rộng chưa tới ba thước vuông.
Đầu cậu nhức nhối; và vì hai cánh tay vẫn bị trói quặt ra sau lưng nên cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đoán mò xem cái bướu đang đập nhoi nhói trên đầu to đến mức nào. Cậu không dám tưởng tượng xem chuyện gì đã xảy đến với Gwydion. Sau khi bị tên lính Vạc Dầu đánh, Taran đã tỉnh lại một chút trước khi lại chìm vào bóng tối cuộn xoáy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cậu mang máng nhớ là đã mở mắt ra và thấy mình bị quăng lên lưng một tên lính gác. Ký ức lộn xộng của cậu bao gồm một hành lang mờ tối, hai bên đều có cửa. Một lần Gwydion đã cất tiếng gọi cậu - hoặc là Taran tưởng thế - cậu không nhớ nổi người bạn đồng hành đã nói gì, thậm chí có lẽ đó chỉ là một phần của cơn ác mộng của cậu cũng nên. Cậu đoán Gwydion đã bị ném vào một ngục tối khác; Taran hết lòng mong như vậy. Cậu không thể xoá được bộ mặt tím bầm và tiếng thét kinh khủng của Achren ra khỏi trí nhớ, và cậu sợ là có thể mụ đã ra lệnh xử tử Gwydion rồi. Tuy nhiên, vẫn có lý do cho cậu hi vọng người bạn đồng hành của mình vẫn còn sống. Achren đã có thể dễ dàng cắt cổ ông như ông đã thách thức mụ ở gian đại sảnh, vậy mà mụ lại chần chừ. Như vậy có nghĩa là mụ có ý định giữ cho ông sống sót; nhưng có lẽ Gwydion chết đi lại tốt hơn, Taran đau khổ tự nhủ. Ý nghĩ về vị tướng kiêu hãnh giờ chỉ còn là một thân xác kiệt quệ khiến lòng Taran tràn ngập một nỗi thương tiếc và nó nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ. Cậu loạng choạng đứng lên, lảo đảo đi về phía cánh cửa, đá vào nó, quăng mình đập liên hồi lên nó với chút sức lực còn sót lại. Tuyệt vọng, cậu sụp xuống nền đá ẩm, đầu gục vào những phiến gỗ sồi không thể lay chuyển nổi. Một lát sau, cậu lại đứng lên và đá vào bức tường. Nếu may mà Gwydion đang bị nhốt ở xà lim bên cạnh thì Taran hi vọng là ông sẽ nghe được tín hiệu này. Nhưng theo như tiếng động mờ nhạt bị nghẹt lại mà cậu nghe được thì cậu đoán là bức tường quá dày, mấy cú gõ yếu ớt của cậu không thể xuyên qua được.
Cậu vừa quay đi thì một vật gì sáng chói rơi qua chấn song cửa sổ và lăn xuống sàn đá. Taran cúi xuống. Đó là một quả bóng nhìn như làm bằng vàng. Cậu băn khoăn ngẩng đầu nhìn lên. Từ trên cửa sổ, một cặp mắt xanh thăm thẳm nhìn xuống cậu.
“Xin làm ơn,” một giọng con gái nói, nhẹ nhàng và thánh thót, “tên tôi là Eilonwy và nếu anh không phiền thì làm ơn ném quả bóng lên cho tôi được không? Tôi không muốn anh nghĩ tôi vẫn còn là đứa bé con chơi đùa với một quả bóng ngớ ngẩn, bởi vì tôi không còn nhỏ nữa; nhưng thỉnh thoảng ở đây chẳng có việc gì làm cả và nó đã tuột khỏi tay tôi trong khi tôi đang tung nó…”
“Cô bé này,” Taran ngắt lời, “tôi không…”
“Nhưng tôi không phải là cô bé,” Eilonwy cãi. “Chẳng phải tôi vừa nói xong với anh đấy sao? Anh bị bệnh đần độn hay sao thế? Tôi rất lấy làm tiếc cho anh. Thật kinh khủng khi vừa tối dạ vừa ngốc nghếch. Tên anh là gì?” Cô nói tiếp. “Tôi thấy thật buồn cười khi không biết tên một người nào đó. Tôi thấy như là bước hụt ấy, anh hiểu không, hay là như có ba ngón cái trên một bàn tay vậy, nếu anh hiểu ý tôi. Tôi thấy rất lúng túng…”
“Tôi là Taran ở Caer Dallben,” Taran nói, rồi lại ước là mình đã không nói gì. Cậu nhận thấy đây rất có thể là một cái bẫy nữa.
“Hay quá nhỉ.” Eilonwy vui vẻ nói. “Tôi rất mừng được gặp anh. Tôi đoán anh là một hoàng tử, hay một chiến binh, hay một vị tướng, hoặc một ca sĩ hát rong, hay một con quái vật. Mặc dù ở đây chúng tôi không có quái vật cũng đã khá lâu rồi.”
“Tôi không phải là bất kỳ thứ gì trong số đó.” Taran nói, cảm thấy rất hãnh diện vì Eilonwy đã đoán cậu là một trong những nhân vật nọ.
“Thế thì anh còn là cái gì được nữa?”
“Tôi là Phụ - Chăn lợn.” Taran nói. Cậu cắn chặt môi khi vừa dứt lời; rồi sau đó lại tự biện hộ cho cái lưỡi ba hoa của mình bằng cách tự nhủ là cho cô bé này biết chừng ấy thì cũng chẳng hại gì.
“Tuyệt quá.” Eilonwy nói. “Anh là người đầu tiên thuộc loại này chúng tôi nhốt ở đây đấy - không kể đến con người khốn khổ ở cái xà lim bên kia nếu ông ta cũng giống như vậy.”
“Cho tôi biết về ông ấy đi.” Taran vội nói. “Ông ấy còn sống chứ?”
“Tôi không biết.” Eilonwy đáp. “Tôi ngó qua chấn song cửa sổ, nhưng tôi không thể nói chắc được. Ông ta không hề cử động, nhưng tôi nghĩ ông ta còn sống đấy; nếu không thì Achren đã ném ông ta cho lũ quạ rồi. Giờ thì, làm ơn, nếu anh không phiền, nó ở ngay dưới chân anh đấy.”
“Tôi không thể nhặt quả bóng cho cô được,” Taran nói, “vì tay tôi vẫn bị trói.”
Cặp mắt xanh có vẻ kinh ngạc. “Thế ư? Thảo nào. Thế thì chắc là tôi phải tự xuống lấy thôi.”
“Cô không thể xuống đây lấy nó được.” Taran mệt mỏi nói. “Cô không thấy là tôi đang bị nhốt ở đây sao?”
“Tất nhiên là tôi có thấy.” Eilonwy đáp. “Bỏ một người vào ngục mà không nhốt người đó lại thì có tác dụng gì cơ chứ? Thật tình, Taran xứ Caer Dallben ạ, anh làm tôi ngạc nhiên với một vài lời nhận xét của anh đấy. Tôi không muốn xúc phạm anh, nhưng công việc Phụ - Chăn lợn có cần dùng đến nhiều trí khôn lắm không?”
Cái gì đó phía sau ô cửa chấn song và ngoài tầm mắt của Taran bổ nhào xuống và cặp mắt xanh đột ngột biến đi. Taran lại nghe thấy một tiếng mà cậu đoán là tiếng xô đẩy, rồi tiếng thét nhỏ the thé, tiếp theo là một tiếng thét to hơn và tiếng tát đen đét. Cặp mắt xanh không hiện ra nữa. Taran liệng mình nằm xuống lớp rơm. Một lúc sau, trong cảnh tĩnh lặng và cô độc đáng sợ của căn xà lim, cậu bỗng ước là Eilonwy sẽ quay lại. Cô ta là con người khó hiểu nhất mà cậu đã từng gặp, và chắc chắn là độc ác như tất cả những kẻ khác ở lâu đài này - mặc dù cậu không thể tự thuyết phục mình hoàn toàn tin vào điều đó. Mặc dù thế, cậu vẫn mong mỏi được nghe một giọng nói khác, cho dù chỉ là tiếng huyên thuyên của Eilonwy.
Ô cửa trên đầu cậu tối sầm lại. Màn đêm tuôn vào gian xà lim như một đợt sóng đen ngòm ớn lạnh. Cái lỗ dưới chân cửa lớn lạch cạch mở ra. Taran nghe thấy tiếng một vật gì được đẩy vào xà lim và bò đến đó. Đó là một cái bát nông. Cậu cẩn thận ngửi thật kỹ rồi cuối cùng đánh liều thè lưỡi vào bát nếm thử, chỉ sợ trong đó là thức ăn có thuốc độc. Nhưng đó không phải là thức ăn mà chỉ là một ít nước âm ấm và có mùi mốc. Họng cậu khô khốc đến nỗi Taran chẳng thèm để ý đến mùi vị của nó nữa, cậu vục mặt vào cái bát và uống cạn. Cậu nằm cuộn tròn lại cố ngủ cho quên đi cơn đau; những vòng dây thít chặt vào da, nhưng thật may là hai bàn tay sưng vù lại tê cứng nên không có cảm giác gì. Giấc ngủ chỉ đem đến cho cậu những cơn ác mộng và cậu bật tỉnh giấc với một tiếng la. Cậu nằm xuống trở lại. Bên dưới lớp rơm bỗng vang lên tiếng cọt kẹt. Taran loạng choạng đứng dậy. Tiếng cọt kẹt vang lên to hơn.
“Tránh ra!” một giọng nho nhỏ kêu lên.
Taran kinh ngạc nhìn quanh.
“Bước ra khỏi viên đá này ngay!”
Cậu lùi lại. Giọng nói đang vang lên từ cái ổ rơm.
“Tôi không thể nhấc nó lên khi anh đang đứng trên nó được, đồ Phụ - Chăn lợn ngốc nghếch ạ!” giọng nói bị bóp nghẹt ấy kêu ca.
Sợ hãi và bối rối, Taran nhảy về phía tường. Cái ổ rơm từ từ nâng lên. Một phiến đá được nhấc lên, đẩy sang bên và một cái bóng mảnh dẻ hiện ra như chui từ lòng đất lên vậy.
“Ngươi là ai?” Taran thét hỏi.
“Anh nghĩ còn là ai được chứ?” Giọng nói của Eilonwy đáp lại. “Và làm ơn đừng có làm ầm lên như thế. Tôi đã bảo tôi sẽ quay lại mà. A, quả bóng của tôi đây rồi…” Cái bóng cúi xuống và nhặt quả bóng toả sáng lên.
“Cô ở đâu thế?” Taran kêu lên. “Tôi không nhìn thấy gì cả…”
“Đó là điều đang làm anh bận tâm à?” Eilonwy hỏi. “Sao anh không nói sớm?”
Ngay lập tức, ánh sáng rực rỡ tràn ngập trong xà lim. Nó phát ra từ quả cầu vàng trong tay cô bé. Taran kinh ngạc chớp mắt.
“Cái gì thế?” Cậu hỏi.
“Quả bóng của tôi.” Eilonwy đáp. “Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây?”
“Nhưng… nhưng nó phát sáng được!”
“Thế anh nghĩ nó sẽ làm gì? Hoá thành một con chim và bay đi chắc?”
Lần đầu tiên Taran ngơ ngác nhìn Eilonwy và thấy ngoài cặp mắt xanh ra thì cô còn có mái tóc vàng ánh đỏ dài đến tận thắt lưng. Chiếc áo ngắn màu trắng của cô dính đầy bùn và được thắt quanh bằng những mắt xích bạc. Một vầng trăng khuyết lủng lẳng trên một sợi dây chuyền mảnh đeo quanh cổ cô. Cô bé kém cậu một hoặc hai tuổi, nhưng đã cao bằng cậu. Eilonwy đặt quả cầu sáng rực xuống sàn, đi đến bên Taran và cởi những nút dây đang trói chặt tay cậu ra.
“Tôi đã định quay lại sớm hơn,” Eilonwy nói. “Nhưng Achren đã bắt quả tang tôi đang nói chuyện với anh. Mụ quật cho tôi một trận. Tôi đã cắn vào tay mụ. Sau đó mụ nhốt tôi vào một căn buồng ở sâu dưới đất.” Eilonwy nói tiếp, chỉ vào những phiến đá lát sàn. “Có hàng trăm căn buồng như thế ở dưới Lâu Đài Xoáy Ốc, cùng vô số đường hầm và lối đi các loại, như một cái tổ ong vậy. Achren không phải là người xây dựng nên chúng; người ta nói toà lâu đài này trước kia thuộc về một vị vua vĩ đại. Mụ còn chưa đi đến được một nửa trong số đó nữa. Anh có thể tưởng tượng ra Achren mò mẫm trong một đường hầm không? Thật ra mụ ta già hơn vẻ bề ngoài nhiều, anh biết đấy.” Eilonwy cười khúc khích. “Nhưng tôi biết rõ từng lối đi một và phần lớn chúng đều thông với nhau. Mà tôi mất nhiều thời gian dò đường hơn trong bóng tối, vì không có quả bóng của tôi.”
“Cô định nói là cô sống ở cái nơi kinh khủng này ấy à?” Taran hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Eilonwy đáp. “Anh không nghĩ là tôi chỉ muốn đên đây chơi thôi đấy chứ?”
“Achren có phải là… là mẹ cô không?” Taran hổn hển lùi lại vẻ sợ sệt.
“Chắc chắn là không rồi!” cô bé thốt lên. “Tôi là Eilonwy, con gái của Angharad, con gái của Regat, con gái của… ôi, để kể hết ra được thì lằng nhằng lắm. Tổ tiên của tôi,” cô kiêu hãnh nói, “là các Ngư Nhân. Tôi thuộc dòng dõi Llyr Nửa - Lời, Vua Biển. Achren là dì tôi, mặc dù đôi khi tôi nghĩ thật ra mụ ta chẳng phải bà con gì với tôi cả.”
“Nếu vậy thì cô ở đây làm gì?”
“Tôi đã bảo là tôi sống ở đây mà.” Eilonwy đáp. “Chắc phải giải thích lâu lắm thì anh mới hiểu được. Cha mẹ tôi đã qua đời và họ hàng của tôi gửi tôi đến đây để Achren dạy cho tôi trở thành một nữ pháp sư. Đó là một truyền thống trong dòng họ tôi, anh hiểu không? Con trai thì trở thành chiến binh, con gái thì thành nữ pháp sư.”
“Achren đã liên kết với Arawn ở Annuvin.” Taran kêu lớn. “Mụ ta là một kẻ xấu xa đáng ghê tởm!”
“Ồ, cái đó thì ai cũng biết cả.” Eilonwy nói. “Nhiều lúc tôi ước gì họ hàng của tôi đã gửi tôi đến cho một ai khác. Nhưng tôi nghĩ họ đã quên mất tôi rồi.”
Cô nhận thấy một vết chém dài trên tay cậu.
“Làm sao anh lại bị thương thế?” Cô hỏi. “Tôi không nghĩ là anh giỏi chuyện đánh nhau cho lắm, nếu anh để cho người khác đập tới đập lui và chém cho một vết sâu như thế. Nhưng tôi cũng không nghĩ là các anh chàng Phụ - Chăn lợn hay bị phái đi làm những việc kiểu này.” Cô bé xé một dải vải từ gấu váy ra và bắt đầu băng vết thương của Taran lại.
“Tôi đâu có để cho mình bị chém.” Taran bực tức nói. “Đó là do Arawn, hoặc là do dì của cô – tôi cũng không biết là ai nữa, và tôi cũng không quan tâm, kẻ này cũng chẳng tốt đẹp gì hơn kẻ kia.”
“Tôi căm ghét Achren!” Eilonwy bật ra. “Mụ đúng là một kẻ bần tiện, độc ác! Trong số tất cả những người đã đến đây, anh là người duy nhất ít ra nói chuyện cũng dễ chịu - vậy mà mụ lại hành hạ anh thế này!”
“Chưa hết đâu,” Taran nói. “Mụ ta còn định giết người bạn của tôi nữa.”
“Nếu mụ định làm thế,” Eilonwy nói, “thì tôi chắc chắn mụ sẽ giết cả anh luôn đấy. Achren không làm việc gì nửa vời bao giờ. Sẽ thật đáng tiếc nếu anh bị giết. Tôi sẽ rất buồn. Tôi biết tôi sẽ không muốn chuyện đó xảy ra với mình…”
“Eilonwy nghe này.” Taran ngắt lời, “Nếu có lối đi và đường hầm bên dưới lâu đài thì cô có thể vào các xà lim được không? Có đường thoát ra ngoài không?”
“Tất nhiên là có.” Eilonwy đáp. “Nếu có đường vào thì phải có đường ra chứ, phải không nào?”
“Cô giúp chúng tôi thoát ra được không?” Taran hỏi. “Chúng tôi phải thoát ra khỏi đây, việc này rất quan trọng. Cô sẽ chỉ đường cho chúng tôi chứ?”
“Giúp anh trốn thoát ư?” Eilonwy bật cười. “Thể nào Achren cũng sẽ nổi điên lên cho mà xem!” Cô hất đầu. “Cho đáng đời mụ vì đã đánh đập và nhốt tôi lại. Phải, phải,” cô nói tiếp, mắt long lanh, “thật là một ý kiến tuyệt vời. Tôi sẽ rất thích thú được thấy mặt mụ khi mụ xuống tìm anh. Phải, tôi không nghĩ ra cái gì hay hơn được. Anh có thể tưởng tượng nổi…”
“Cô hãy nghe cho kỹ đây,” Taran nói, “có cách nào để cô dẫn tôi đến chỗ bạn tôi được không?”
Eilonwy lắc đầu. “Khó lắm. Anh thấy đấy, một vài đường hầm thông với lối đi dẫn đến các xà lim, nhưng nếu anh tìm cách đi chéo sang thì sẽ đụng phải những đường hầm dẫn đến…”
“Nếu vậy thì thôi,” Taran nói. “Tôi gặp ông ấy ở một trong các đường hầm được không?”
“Tôi không hiểu tại sao anh lại muốn làm vậy.” cô bé nói. “Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu tôi giúp ông ta thoát ra và đợi anh ở bên ngoài lâu đài. Tôi không hiểu sao anh cứ muốn làm mọi việc thêm rắc rối như thế; hai người bò lổm ngổm dưới hầm đã đủ tệ rồi, nhưng cả ba người thì… hẳn là anh có thể tưởng tượng được nó sẽ như thế nào đấy. Và anh cũng không thể tự mình tìm ra đường đâu.”
“Tốt thôi.” Taran sốt ruột nói. “Hãy giải thoát cho bạn tôi trước. Tôi chỉ hy vọng là ông ấy đủ sức để đi được. Nếu không thì cô phải đến cho tôi biết ngay và tôi sẽ nghĩ cách gì đó để chuyển ông ấy ra. Và còn có cả một con bạch mã là Melyngar nữa.” Taran nói tiếp. “Tôi không biết người ta đã làm gì nó.”
“Hẳn là nó ở chuồng ngựa.” Eilonwy nói. “Chẳng phải đó là nơi người ta vẫn nhốt ngựa sao?”
“Xin làm ơn,” Taran nói, “cô phải giải thoát cho cả nó nữa. Và vũ khí của chúng tôi nữa. Cô có làm được không?”
Eilonwy nhanh chóng gật đầu. “Phải, chuyện này sẽ rất thú vị đây.” Cô lại bật cười khúc khích. Cô nhặt quả bóng sáng rực lên, khum bàn tay ôm lấy nó và căn xà lim lại tối đen. Phiến đá được kéo trở lại chỗ cũ và chỉ còn nghe vẳng lại tiếng cười lanh lảnh của Eilonwy.
Taran đi đi lại lại. Lần đầu tiên cậu thấy có chút hy vọng; mặc dù cậu băn khoăn không biết có thể tin được cái cô bé đãng trí này đến mức nào. Rất có thể cô ta sẽ quên bẵng mất mình đang định làm gì cũng nên. Tồi tệ hơn nữa, cô ta có thể phản bội và nộp cậu cho Achren. Đó có thể là một cái bẫy nữa, một cách tra tấn mới, hứa hẹn cho cậu được tự do chỉ để rồi lại cướp nó đi. Nhưng ngay cả nếu điều đó có xảy ra đi chăng nữa thì Taran cũng nghĩ là họ không thể chịu cảnh gì tồi tệ hơn được nữa. Để giữ sức, cậu nằm xuống ổ rơm và cố thư giãn. Cánh tay đã được băng bó của cậu không còn đau nữa và dù cậu vẫn còn đói và khát, bát nước ban nãy đã làm dịu bớt nỗi khổ của cậu. Cậu không biết sẽ mất bao lâu để đi qua những lối đi ngầm dưới đất ấy. Nhưng thời gian trôi qua và cậu đâm ra lo lắng. Cậu cố nạy phiến đá cô bé đã đẩy lên. Nó không hề nhúc nhích, dù Taran đã cố đến độ ngón tay bật cả máu. Cậu lại ngồi phịch xuống trong bóng tối và chờ đợi một cách vô vọng. Eilonwy không quay lại.