“Chúng ta gặp may rồi.” ông nói. “Ta nghĩ chúng ta đã dò đúng đấu vết của nó.” Gwydion chỉ vào một vòng tròn mờ mờ trên lớp cỏ bị dẫm nát. “Nó đã nằm ngủ đúng chỗ này, và cách đây chưa lâu lắm.” Ông bước mấy bước về phía trước, để ý từng cành khô, từng lá cỏ bị gẫy.
Mặc dù Taran rất thất vọng khi thấy Ông hoàng Gwydion trong chiếc áo khoác thô sờn và đôi ủng dính đầy bùn, cậu đi theo ông với một niềm ngưỡng mộ mỗi lúc một tăng. Cậu nhận thấy không có gì lọt khỏi cặp mắt của Gwydion. Tựa như một con sói xám gầy gò, ông di chuyển lặng lẽ và nhẹ nhàng. Đi được một đoạn ngắn, Gwydion dừng lại, ngẩng mái đầu bờm xờm lên và nheo mắt nhìn về phía một con dốc ở phía xa.
“Dấu vết ở đây không được rõ.” Ông nói, lông mày nhíu lại. “Ta chỉ có thể đoán là nó đã đi xuống dốc.”
“Nhưng với những cánh rừng ở khắp nơi thế này, chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm thế nào đây?” Taran hỏi. “Nó có thể đến bất kì chỗ nào trên Prydain này.”
“Không hẳn thể đâu.” Gwydion đáp. “Có thể ta không biết rõ nó đã đi đâu, nhưng ta biết chắc những nơi nó sẽ không đến.” Ông rút một con dao găm ở thắt lưng ra. “Đây, ta sẽ chỉ cho cháu thấy.” Gwydion quỳ xuống và vạch nhanh mấy đường trên đất. “Đây là rặng núi Đại Bàng.” Ông nói với một thoáng mong ước trong giọng. “Nó nằm trên vùng đất của ta ở phía Bắc. Đây là nơi dòng Đại Avren chảy qua. Cháu xem nó rẽ sang hướng tây trước khi chảy ra biển như thế nào. Có thể chúng ta sẽ phải vượt qua nó trước khi cuộc tìm kiếm này kết thúc. Và đây là sông Ystrad. Thung lũng của nó hướng về phía bắc, dẫn đến Caer Dathyl. Nhưng cháu hãy nhìn đây,” Gwydion nói tiếp, chỉ về bên trái cái vạch ông đã vẽ để chỉ sông Ystrad, “đây là núi Rồng và là lãnh địa của Arawn. Hen Wen sẽ tránh xa nơi này hơn hết thảy. Nó đã bị giam cầm quá lâu ở Annuvin; nó sẽ không bao giờ dám bén mảng đến gần đó nữa.”
“Hen đã ở Annuvin ạ?” Taran ngạc nhiên hỏi. “Nhưng làm sao…”
“Cách đây rất lâu rồi.” Gwydion đáp. “Hen Wen đã sống giữa loài người. Chủ của nó là một người nông dân không hay biết gì về những năng lực của nó. Và có lẽ nó đã phải sống hết đời như bất kỳ một con lợn tầm thường nào khác. Nhưng Arawn biết nó hoàn toàn không tầm thường chút nào. Nó quý giá đến nỗi hắn đã đích thân rời khỏi Annuvin là đi tìm bắt nó. Những điều khủng khiếp đã xảy ra khi nó bị Arawn giam giữ - tốt hơn hết là không nên nhắc đến chúng.”
“Tội nghiệp Hen.” Taran nói. “Chắc hẳn mọi chuyện đã rất kinh khủng với nó. Nhưng làm sao mà nó lại thoát được ạ?”
“Nó không tự trốn thoát,” Gwydion nói. “nó đã được giải cứu. Một chiến binh đã một mình xông vào chốn tận cùng Annuvin và đưa nó ra an toàn.”
“Thật là một hành động dũng cảm!” Taran reo lên. “Ước gì cháu…”
“Những ca sĩ hát rong ở xứ bắc vẫn còn hát về chiến công ấy.” Gwydion nói. “Tên của người chiến binh sẽ không bao giờ bị lãng quên.”
“Người đó là ai ạ?” Taran hỏi.
Gwydion nhìn cậu chăm chú. “Cháu không biết sao?” ông hỏi. “Dallben đã lơ là việc dạy dỗ cháu rồi. Đó là Coll,” ông nói, “Coll con trai của Collfrewr.”
“Coll!” Taran la lên. “Không phải là cùng một người…”
“Chính là cùng một người đấy.” Gwydion nói.
“Nhưng…nhưng…” Taran lắp bắp. “Bác Coll ư? Một vị anh hùng ư? Nhưng…nhưng bác ấy hói sạch đầu mà!”
Gwydion bật cười và lắc đầu. “Cậu bé Phụ - Chăn lợn ơi,” ông nói, “cháu có những ý niệm thật kỳ lạ về các vị anh hùng đấy. Ta chưa bao giờ thấy lòng cam đảm lại được đong đếm bằng độ dài mái tóc cả. Hay đúng hơn là dựa vào việc người đó có tóc hay không.”
Tiu nghỉu, Taran cúi xuống nhìn tấm bản đồ Gwydion đã vẽ và không nói gì nữa.
“Đây.” Gwydion nói tiếp, “cách Annuvin không xa lắm, là Lâu Đài Xoáy Ốc. Cả nơi này nữa, Hen Wen cũng sẽ tránh xa. Đó là nơi ở của nữ hoàng Achren. Mụ ta nguy hiểm không kém gì Arawn; xinh đẹp, song vô cùng độc ác. Nhưng có những điều bí mật liên quan đến Achren mà tốt hơn hết là không nên nói ra. Ta dám chắc là Hen Wen sẽ không đi về phía Annuvin hay Lâu Đài Xoáy Ốc. Từ những điều ít ỏi ta thấy đây thì nó đã chạy thẳng về phía trước. Nhanh lên, chúng ta sẽ cố lần theo dấu vết của nó.”
Gwydion quay Melyngar hướng về phía con dốc. Khi họ đến chân dốc, Taran đã có thể nghe thấy tiếng dòng Đại Avren cuồn cuộn chảy như tiếng gió rít trong một cơn bão mùa hè.
“Chúng ta lại phải đi bộ thôi.” Gwydion nói. “Dấu vết của nó có thể ở đâu đó quanh đây, vì thế tốt hơn hết là chúng ta nên di chuyển thật chậm và cẩn thận. Hãy theo sát sau lưng ta.” ông ra lệnh. “Nếu cháu vượt lên trước – và cháu có vẻ dễ làm thế lắm – thì cháu sẽ xoá hết mọi dấu vết nó để lại.”
Taran ngoan ngoãn đi theo sau ông vài bước. Gwydion không gây ồn ào gì hơn cái bóng của một con chim. Melyngar cũng bước thật nhẹ nhàng; gần nhưng không có một cành cây nào bị gãy dưới chân nó. Mặc dù rất cố gắng, Taran vẫn không thể đi lại lặng lẽ như thế. Cậu càng cố cẩn thận bao nhiêu thì lớp cành lá khô lại càng kêu lạo xạo và gãy răng rắc to bấy nhiêu. Dường như chỗ nào cậu đặt chân xuống cũng có một cái hốc hay một cành cây đáng ghét chìa ra để ngáng chân cậu. Ngay cả Melyngar cũng quay lại và ném cho cậu một cái nhìn trách móc.
Taran quá chăm chú cố không gây ra tiếng động đến nỗi chẳng mấy chốc cậu đã tụt lại phía sau Gwydion một đoạn xa. Khi lên dốc, Taran nghĩ mình đã trông thấy một cái gì đó tròn tròn màu trắng. Mong là người đầu tiên tìm ra Hen Wen, cậu rẽ sang bên, lách qua đám cỏ để rồi chẳng thấy gì hơn ngoài một tảng đá. Thất vọng, Taran vội bước để bắt kịp Gwydion. Trên đầu cậu, những cành cây xào xạc. Cậu vừa dừng lại và ngẩng đầu lên thì ở phía sau, một vật gì nhảy đánh uỵch xuống đất. Hai bàn tay khoẻ và lông lá bóp chặt lấy cổ cậu. Kẻ vừa túm lấy cậu phát ra những tiếng ăng ẳng và khụt khịt. Taran cố thét lên kêu cứu. Cậu ra sức vật lộn với địch thủ giấu mặt, vặn vẹo người, chân đá tứ tung và cố xoay mình từ bên này sang bên kia. Đột nhiên cậu lại có thể thở bình thường trở lại. Một hình thù bay qua đầu cậu và đập vào một thân cây. Taran ngã xuống đất và đưa tay lên xoa cổ. Gwydion đang đứng cạnh cậu. Nằm sóng soài dưới gốc cây là một sinh vật kỳ lạ nhất mà Taran từng thấy. Cậu không biết chắc đó là người hay là thú nữa. Cậu nghĩ nó là cả hai. Bộ lông của nó rối bù và phủ đầy lá đến nỗi trông nó y hệt một cái tổ cú đang cần được dọn dẹp. Nó có hai cánh tay dài, khẳng khiu, phủ đầy lông và đôi bàn chân cũng dạn dày và bẩn thỉu như hai bàn tay của nó vậy. Gwydion đang nhìn sinh vật ấy với vẻ nghiêm khắc và bực bội.
“Thì ra là mi.” ông nói. “Ta đã ra lệnh cho mi không được cản trở ta hay bất kỳ ai được ta bảo vệ kia mà.”
Nghe vậy, sinh vật nọ rên lên một tiếng thật to nghe hết sức thảm thương, trợn mắt lên và đập tay xuống đất.
“Đó chỉ là Gurgi thôi.” Gwydion nói. “Nó lẩn lút chỗ này chỗ khác. Nó không hung bạo như vẻ bề ngoài và cũng không dữ tợn bằng một phần như nó mong muốn, và thường chỉ gây phiền toái hơn là bất kì điều gì khác. Nhưng bằng cách nào đó nó có thể nhìn thấy phần lớn những gì xảy ra quanh đây và có lẽ nó sẽ giúp được chúng ta.”
Taran mới bắt đầu lấy lại hơi. Người cậu dính đầy lông của Gurgi, thêm vào đó lại còn cả cái mùi không lấy gì làm dễ chịu của một con chó săn ướt đẫm nước.
“Ôi Ông hoàng hùng mạnh.” Nó rền rĩ. “Gurgi rất hối tiếc; và giờ cái đầu yếu ớt khốn khổ của nó sẽ bị đập bởi bàn tay mạnh mẽ của ông hoàng vĩ đại, những cú đánh thật đáng sợ. Phải, phải, Gurgi khốn khổ luôn phải chịu đựng những điều ấy. Nhưng thật vinh hạnh biết bao khi bị đánh bởi người vĩ đại nhất trong số các chiến binh!”
“Ta không hề có ý định đánh đập cái đầu yếu ớt khốn khổ của mi.” Gwydion nói, “Nhưng ta có thể sẽ đổi ý đấy, nếu mi không thôi ngay những tiếng rên rỉ than vãn ấy đi.”
“Vâng thưa chúa công hùng mạnh!” Gurgi kêu lên. “Hãy xem nó vâng lời nhanh chóng ngay lập tức như thế nào!”
Nó bắt đầu bò quanh bằng đôi bàn tay và đôi đầu gối với vẻ hết sức nhanh nhảu. Nếu Gurgi mà có một cái đuôi thì Taran dám chắc là nó sẽ vẫy đuôi loạn lên.
“Sau đó thì hai vị anh hùng dũng mãnh này sẽ cho Gurgi cái gì đó để ăn chứ?” Gurgi nài xin. “Ôi, thật sung sướng biết bao khi được nhai gặm!”
“Để sau đã,” Gwydion nói. “Sau khi mi đã trả lời mọi câu hỏi của chúng ta.”
“Ôi, để sau ư!” Gurgi kêu lên. “Gurgi tội nghiệp có thể đợi lâu, thật lâu để được nhai gặm. Nhiều năm sau, khi các ông hoàng vĩ đại tiệc tùng trong lâu đài của mình - những bữa tiệc mới ngon làm sao – có lẽ các ngài sẽ nhớ tới Gurgi đói khát, khốn khổ vẫn đang chờ đợi các ngài.”
“Mi phải đợi được nhai gặm trong bao lâu,” Gwydion nói, “là phụ thuộc vào việc mi có nhanh chóng cho chúng ta biết điều chúng ta muốn biết hay không. Sáng nay mi có trông thấy một con lợn màu trắng không?”
Vẻ ranh mãnh loé lên trong cặp mắt nhỏ gần sát nhau của Gurgi. “Cũng đi tìm một cô lợn nhỏ là rất nhiều ông hoàng hùng mạnh trong rừng, cưỡi ngựa với những tiếng la hét thật đáng sợ. Họ sẽ không tỏ ra độc ác mà bỏ đói Gurgi đâu - ồ không - họ sẽ cho nó ăn…”
“Chúng sẽ cho đầu mi lìa khỏi cổ trước khi mi kịp nghĩ lại đấy.” Gwydion nói. “Có phải một tên trong số chúng mang chiếc mặt nạ có sừng không?”
“Vâng, vâng!” Gurgi đáp. “Những chiếc sừng vĩ đại! Ngài sẽ cứu Gurgi khốn khổ thoát khỏi những nhát đâm đau đớn chứ!” Nó lại hú lên một tiếng dài nghe phát sợ.
“Ta đang mất kiên nhẫn với mi rồi đấy.” Gwydion cảnh cáo. “Thế con lợn đâu?”
“Gurgi nghe thấy những kỵ sĩ hùng mạnh ấy.” con vật nói tiếp. “Ồ vâng, lắng nghe rất thận trọng sau những thân cây. Gurgi rất nhẹ nhàng và tinh khôn, và chẳng ai để ý đến nó cả. Nhưng nó đã nghe thấy! Những chiếc binh vĩ đại ấy nói họ đã đi đến một nơi nào đó nhưng đám cháy lớn đã khiến họ phải bỏ chạy. Họ không vui vẻ chút nào và họ vẫn phải đi tìm một cô lợn nhỏ, với những tiếng la hét và những con ngựa.”
“Gurgi,” Gwydion nghiêm khắc nói, “thế con lợn đâu?”
“Cô lợn nhỏ ấy ư? Ôi cơn đói cào xé mới khủng khiếp làm sao! Gurgi không nhớ nổi nữa. Có một cô lợn nhỏ không nhỉ? Gurgi đang xỉu đi và ngã vào bụi rậm, cái đầu yếu ớt khốn khổ của nó chỉ còn toàn không khí từ cái dạ dày rỗng không.”
Taran không còn kiềm chế nổi sự nôn nóng của mình nữa. “Hen Wen đâu rồi cái đồ ngu ngốc lông lá kia?” Cậu hét lên. “Nói cho bọn ta biết ngay! Sau khi nhảy xổ vào ta như thế thì mi đáng bị đánh vào đầu lắm!”
Với một tiếng rên rỉ, Gurgi nằm lăn ra và vùi mặt vào hai cánh tay. Gwydion nghiêm nghị quay sang Taran.
“Nếu cháu làm đúng theo lời ta thì cháu đã không bị nhảy xổ vào. Hãy để nó cho ta. Đừng làm nó hoảng sợ thêm nữa.” Gwydion cúi xuống nhìn Gurgi. “Được rồi.” ông bình thản nói, “Thế nó đã chạy đi đâu?”
“Ôi, cơn thịnh nộ mới đáng sợ làm sao!” Gurgi sụt sịt, “Cô lợn đã lõm bõm bơi qua sông rồi.” Nó ngồi dậy và đưa cánh tay lông lá chỉ về phía dòng Đại Avren.
“Nếu mi nói dối,” Gwydion nói, “thì ta sẽ phát hiện ra ngay. Đến lúc đó thì chắc chắn ta sẽ trở lại với một cơn thịnh nộ thật sự đấy”
“Bây giờ thì được nhai găm chưa ạ, thưa ông hoàng hùng mạnh?” Gurgi lí nhí hỏi với một tiếng thút thít.
“Như ta đã hứa.” Gwydion đáp.
“Gurgi muốn nhai đứa bé kia.” Con vật nói, cặp mắt nhỏ và sáng liếc nhìn Taran.
“Không, không được.” Gwydion nói. “Cậu bé này là một Phụ - Chăn lợn và cậu ta sẽ rất không đồng tình với mi đấy.” Ông mở túi yên, lấy ra mấy miếng thịt khô và ném cho Gurgi. “Đi đi. Nhớ là ta không muốn mi giở trò gì nữa đâu đấy.”
Gurgi vồ lấy chỗ thức ăn, nhét vào giữa hai hàm răng rồi vội vã trèo lên một thân cây và chuyền từ cây này sang cây khác cho đến khi nó biến khỏi tầm mắt.
“Thật là một con quái vật gớm ghiếc.” Taran nói. “Đồ xấu xa kinh tởm…”
“Ồ, trong thâm tâm thì nó không phải là kẻ xấu đâu.” Gwydion nói. “Nó sẽ rất muốn trở nên độc ác và đáng sợ đấy, mặc dù nó không thể làm nổi điều đó. Nó tự thương thân đến nỗi thật khó mà không nổi nóng với nó được. Nhưng nổi nóng thì chẳng đem lại ích lợi gì hết.”
“Liệu nó có nói thật về Hen Wen không nhỉ?” Taran hỏi.
“Ta nghĩ là nó nói thật đấy.” Gwydion nói. “Đúng như ta đã lo ngại. Vua Sừng đã đến Caer Dallben.”
“Và hắn đã đốt cháy nó!” Taran kêu lên. Mãi cho đến lúc này, cậu hầu như không nghĩ gì đến quê nhà. Giờ thì ý nghĩ về căn nhà tranh quét vôi trắng bị thiêu rụi, ký ức về bộ râu của thầy Dallben, về cái đầu hói của bác Coll anh dũng khiến lòng cậu nhói đau. “Thầy Dallben và bác Coll đang gặp nguy hiểm!”
“Chắc chắn là không đâu.” Gwydion nói. "Dallben là một ông già tinh khôn. Một con bọ bay vào Caer Dallben cũng không lọt khỏi mắt ông ấy. Không, ta chắc chắn rằng đám cháy đó là do Dallben dựng lên để đón những vị khách không mời. Chính Hen Wen mới đang gặp nguy hiểm. Cuộc truy tìm của chúng ta giờ càng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết.” Gwydion vội vã nói tiếp. “Vua Sừng đã biết nó chạy mất. Hắn sẽ đuổi theo nó.”
“Nếu thế thì chúng ta phải tìm ra nó trước hắn!” Taran kêu lên.
“Chú bé Phụ - Chăn lợn ạ,” Gwydion nói, “đó là lời đề xuất hợp lý nhất của cháu từ trước đến giờ đấy.”