Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 101: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc ! (2)

« A, cứu mạng ! »

« A ! »

Liên tục có những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Tại thuồng luồng nhất mạch một tộc, lúc này máu nhuốm đỏ, cả một vùng biển xanh ngắt liên tục có những chấm đỏ li ti xuất hiện.

« Uông Minh Kì ! Ngươi mau đem một nhóm hậu bối cầu cứu thế lực Long cung, bất cứ thế lực nào. Nếu có khả năng, tốt nhất cứu được bao nhiêu tộc nhân thì cứu ! »

« Vâng thưa trưởng lão ! »

Kẻ được gọi là Uông Minh Kì kia vội cúi đầu, hắn sau đó thu mình biến thành một chấm nhỏ lưu động trong làn nước.

Còn bản thân kẻ được gọi là trưởng lão kia, chính là một lão giả y sam cẩm phục. Đầu tóc rồi bời, căm căm nhìn xuống thân ảnh đang hư thoát sức mạnh khủng bố dưới kia. Kẻ tạo ra tất cả chuyện này, kẻ diệt chủng không gớm tay.

Nhất mạch ba vị đồng tộc trưởng đều không chịu nổi một kích của kẻ này, vậy thì không có lý do gì một kẻ như lão ta có khả năng chống lại. Nhìn cừu địch đang thản nhiên giết tộc nhân mà không thể làm gì. Lão giả chỉ biết giật giật đôi con ngươi. Lão đi tới phía trước, lập tức biến thành bản thể to nhất. Lão biết làm như vậy là tự sát, thế nhưng lão làm như vậy là hoàn toàn có lý do. Câu dẫn ánh mắt cừu địch, cho đám hậu bối cuối cùng của thuồng luồng tộc một cơ hội sống sót.

Lão chỉ luôn than thở, không ngờ thuồng luồng tộc một đời dưới sự rìu rắt của ba vị đồng tộc trưởng. Luôn luôn tránh nặng tìm nhẹ, hết sức cúi mình. Cuối cùng kết quả vẫn bị xuất hiện cừu nhân, hơn nữa còn là cừu nhân khủng bố đến mức như thế này. Kẻ này sợ rằng tứ đại Long Vương, e rằng cũng không có áp chế được hắn.

« Uồm, uồm ! »

Lòng biển cả bỗng xuất hiện một con cự thuồng luồng, to đến cả mấy chục trượng. Đang liên tục rít gào, không lâu sau, theo nó là một đám thuồng luồng nhỏ hơn liên tục hiện ra. Chúng dãy dụa, liều mạng lao về phía thân ảnh màu vàng kim. Thế nhưng mặc cho chúng điên cuồng thế nào chăng nữa, chúng chỉ vừa bị thân ảnh màu vàng kim kia trông thấy, đã lập tức biến mất trên cõi đời, như chưa từng tồn tại.

« A, ta giết ngươi ! »

« Hừ, giết ta, với thực lực của ngươi ? »

Thân ảnh màu vàng kim khống chế cự đại thuồng luồng to lớn nhất. Dùng một cỗ lực lượng thật lớn bao bọc nó lại, lăn lộn thuồng thuồng đó trong tay, muốn đùa giỡn nó. Cảm giác như một người đang nắm giữ một con kiến trong tay, liên tục vần vũ nó, bất lực làm sao.

Lúc này đám nhân loại mấy ngàn người, trong chốc lát được khôi phục tự do. Ai nấy đều có cảm giác không tin vào mắt mình, thế nhưng cũng chẳng lâu. Trong mắt họ đã dần ánh lên cặp mắt căm thù. Cả thuồng luồng tộc náo loạn, là đến lúc nhân loại ở chốn địa ngục này quật khởi.

« Giết, giết ! »

Tiếng kêu kích thích hiếu sát vang lên, người huynh đệ thân tình Tạ Đình.

Triệu Kim Nam vần vũ cự đại thuồng luồng trong tay, liên tục mắng chửi, đến một lúc tay hắn bóp nghẹt. Thuồng luồng kia liền máu thịt tung tóe, Kim Nam ánh mắt vẫn tràn đầy thù hận, nhưng có chút gì đó trấn tĩnh hơn.

Cuộc chém giết vẫn tiếp tục, rất dài rất lâu.

Xạ Nham hải vực, thánh địa một thời của thuồng luồng nhất tộc hùng cường. Lúc này sau giao tranh yên ả lạ thường, loạt loạt thân ảnh tràn đầy ánh mắt kích độc, có khóc có cười, có sự thỏa mãn, tất cả đều hiển hiện.

« Đi thôi ! »

Triệu Kim Nam khẽ nói, tức thì loạt loạt thân ảnh lại cúi đầu, kèm theo âm thanh phấn khích :

« Tuân mệnh ! »

…..


Ô Diên Thành, trải qua hai mươi mấy năm vật đổi sao dời. Lý Nam Đế lúc này đã là một lão giả râu tóc bạc phơ, vẻ mặt khắc khổ. Triều đại Nam Thiên lúc này đã chia làm năm phe cánh. Gọi là Ngũ Hùng, Triệu Kim Nam có chết cũng không ngờ rằng, bản thân Lý Nam Đế đã được mình dự tính kĩ càng, càng về già lại càng bất lực.

Lý Nam Đế bây giờ chẳng khác nào Tần Hoài Công năm xưa, bị người trong thiên hạ nắm trong tay. Chỉ có điều năm xưa Tần Hoài Công bị nắm giữ bởi thế lực tu tiên, còn bây giờ Lý Nam Đế lại bị nắm giữ bởi chính thế lực mà ông ta có khả năng kiểm soát, phàm nhân.

« Đế quân ! »

« Có chuyện gì ! »

Một tên thái giám cận thần có chút sốt sắng, chỉ thấy hắn muốn nói gì nhưng nhìn khuôn mặt khắc khổ của Lý Nam Đế, hắn lại không dám nói ra.

« Phiên Trung thượng đại thần, Nguyên Thừa Vũ, hôm nay muốn mời Đế Quân đến dự tiệc chúc mừng hắn xây dựng được thêm một biệt cung ! »

« Biệt cung, ha ha, hay cho biệt cung, khi nào thì hắn tiếp tục tự xưng làm hoàng đế đây ! »

« Đế quân, xin nén bớt đau thương, hãy lấy đại cục làm trọng ! »

Lý Nam Đế lại thở dài, vuốt chòm râu bạc của mình nói :

« Ta chỉ thật không ngờ rằng, năm xưa chỉ vì muốn mở rộng thêm quốc thổ, vậy mà không ngờ rằng lại dẫn đến hậu hoạn ngày hôm nay ! »

« Đế quân làm như vậy, cũng chỉ là vì vinh quang của Nam Thiên, người đời có ai dám lăng mạ ! »

« Ha ha, vinh quang ư ! »

« Nếu đó thực sự là vinh quang, vậy trẫm không cần ! Vì huy hoàng của đế quốc, tất cả cũng chỉ là để thỏa mãn dục vọng của cá nhân mà thôi ! Một đất nước càng lớn càng khó nắm bắt, càng có nhiều tranh đầu mưu quyền ! »

« Thị phi đầy rẫy, quản chi cho bận lòng ! »

« Trẫm không có muốn quản, nhưng phàm là sự việc trước mắt, há lại có thể bỏ qua ! »

« Đế quân !... »

« Đủ rồi, ngươi lui ra đi ! »

Lý Nam Đế cảm giác bất lực lắc lắc đầu phẩy tay.

« Chậm đã ! »

Bỗng lại xuất hiện một tên thái giám khác, hắn câng mặt bước đến, căn bản không coi Lý Nam Đế ra gì. Phẩy tay đuổi tên thái giám đang bồi chuyện kia, khiến hắn mặt mày đỏ bừng tức giận muốn hét lên. Thấy thái giám kia cứng đầu không muốn đi, tên thái giám hống hách lạnh giọng hỏi :

« Hôm nay đế quân ăn gì ? »

« Hỗn xược, đế quân ăn gì, cũng cần ngươi quản hay sao ? »

« To gan, giám lớn giọng trước mặt bổn thái quân, bổn thái quân được đích thân Trung Thị thượng đại thần, Khâm Thiên Sử Cơ phong nhiệm. Vậy mà ngươi không coi bổn thái quân ra gì ? »


« Người đâu, vả vỡ miệng hắn cho ta, sau đó cho hắn nhịn đói ba ngày ! »

« Tuân mệnh thái quân ! »

Mấy tên thái giám phía sau tỏ vẻ phấn khích lao tới, cái túm chặt tay tên thái giám bồi chuyện Lý Nam Đế lôi đi. Kẻ được gọi là thái quân kia chính là tay sai đắc lực của quyền thần Khâm Thiên Sử Cơ. Một trong năm ngũ hùng của đế quốc Nam Thiên.

« Đế quân, thần vẫn nên khuyên ngài an phận thì hơn ! »

Tên Thái Quân kia nở nụ cười sắc lạnh. Chỉ thấy Lý Nam Đế cười nhạt nói :

« Cái tự xưng là thần kia, thử hỏi có mấy phần tôn trọng thật sự bổn quân ? »

« Nghe ra ý của đế quân, có vẻ vẫn khỗng cảm thấy thỏa mãn với công sức của ngũ hùng. Thứ cho thần nói thẳng, nếu không có ngũ hùng, còn có Nam Thiên rộng lớn như ngày nay hay sao ? Ngay cả Đại Mông đế quốc năm xưa hùng cường đến như vậy, cuối cùng cũng phải ra nhập quốc thổ Nam Thiên chúng ta. Chẳng hay đế quân lại không có vui mừng ! »

« Hừ, nực cười ! »

« Ha ha, thần còn cảm thấy đế quân như ngài rất rất nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng, làm chủ cả một đế quốc rộng lớn đến như vậy. Phồn hoa như vậy, thịnh hôi đến vậy ! »

« Ha ha, bổn quân thấy hay cho câu rộng lớn lắm. Rộng đến mức bổn đế quân muốn quản cũng không được ! »

« Cài này, chỉ trách đế quân ngài… »

Tên Thái Quân đang nói đến đây, trong mắt bỗng dưng xuất hiện sự kinh ngạc cực độ. Không gian lúc này bỗng có một điểm nhộn vang. Xa xa truyền tới tiếng âm thanh đinh tai nhức óc, sấm nổ vang trời.

Chưa dừng lại ở đó, bỗng lúc này có một giọng nói âm vang, lúc nhỏ rồi lại to dần :

« Một mình hồi cố hương, chẳng biết đế quân còn nhớ thần hay không ? »

« Âm thanh này ! »

Lý Nam Đế vừa nghe thấy đã hét lên, khóe miệng lắp bắp, ẩn hiện vui mừng thái quá. Tên Thái Quân đứng bên dưới vừa khó hiểu kinh ngạc, vừa hốt hoảng vì âm thanh, bật giọng nói hỏi :

« Đế quân, kẻ này là kẻ nào ! »

Giọng nói của tên thái quân có đôi phần hỏi dồn, căn bản là không coi Lý Nam Đế ra gì. Nhân vật tạo ra âm thanh kia, tuy có làm hắn có đôi chút sợ hãi. Thế nhưng khi hắn thầm nghĩ lại chỗ dựa vững chắc sau lưng mình là Khâm Thiên Sử Cơ. Nên căn bản hắn coi rằng không kẻ nào có thể hại được mình.

Chỉ thấy hắn vừa cất lên câu hỏi ấy, đã thấy âm thanh kia gầm gào tức giận hét tới :

« Hỗn xược, ngươi thân là một thái giám mà có thái độ như vậy với đế quân ! Xem ta hôm nay trừng trị ngươi ! »

« Bớt giả thần lộng quỷ đi, mau lăn ra đây cho bổn thái quân ! »

« Ha hả, còn dám tự xưng là bổn thái quân, hử… »

Một cơn gió lạnh thổi quét đến, kèm theo âm thanh của âm cuối cùng khiến tên thái quân không chịu nổi phải ngã lăn ra.

Chớp mắt một thân ảnh anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt băng sượng lạnh lẽo xuất hiện, ánh mắt một tia chẳng đáng nhìn vào tên thái quân. Rồi thân ảnh ấy vội vã bước tới trước mặt Lý Nam Đế, hai chân khẽ nhúc nhích, rồi chẳng chần chừ, rụp một cái khấu tạ hô vang :

« Tham kiến đế quân ! »

Lý Nam Đế mồm miệng lắp bắp không nói ra lời :

« Quốc… quốc… ! »

Thân ảnh nhoẻn miệng cười, tạ thêm một khấu đầu rồi đứng dậy. Băng lạnh bước về phía tên thái quân, xốc cổ hắn lên gằn giọng nói :

« Ngươi rốt cục là kẻ nào mà lại dám lộng hành giữa chốn cấm cung ? »

« Tiên… tiên nhân !!! »

Tên thái quân á khẩu bấy lâu chỉ cố sức dãy dụa, lúc này cố phun ra được một câu.