*Mộ Dung Thùy và Kỷ Thiên Thiên cùng cưỡi ngựa lên đỉnh đồi, ngắm cảnh hoàng hôn mỹ lệ xa xa phía Tây nơi biên thùy, những khoảng sáng tối xen kẽ nhau trên bình nguyên. Tuyết tan khi xuân về thật là cảnh đẹp kỳ lạ.Đằng xa phía trước khoảng tám chín dặm là một thành trì. Kỷ Thiên Thiên đã thấy đại quân của Mộ Dung Thùy đi đến đâu thì bóng đen của chiến tranh và chết chóc bao trùm cả khu vực đó.Thành trì gối lên bóng núi chập chùng trong ánh chiều tà, trên băng tuyết còn lại của buổi đầu xuân vẫn còn một mảng tuyết trắng, yên bình và hiền hòa, hồn nhiên không biết đến những biến hóa của thế nhân.Kỷ Thiên Thiên âm thầm thở nhẹ. Đến lúc này nàng có thể khẳng định mục tiêu của Mộ Dung Thùy không phải là bằng hữu của Yến Phi là Thác Bạt Khuê. Từ khi rời khỏi Huỳnh Dương tiến về hướng bắc, nàng thường lo lắng về chuyện này.Đám thân vệ ở lại canh gác dưới chân đồi và Mộ Dung Thùy thần thái ung dung nhàn hạ, chỉ roi ngựa hướng về phía tòa thành nói: "Tòa thành đó tên gọi Nghiệp Thành, nằm phía Tây kinh đô Trường Tử nước Ngụy Yên của phản tặc Mộ Dung Vĩnh, là thành trì cực kỳ quan trọng."Kỷ Thiên Thiên nói: "Rặng núi lớn phía sau Nghiệp Thành có phải là Thái Hành Sơn không nhỉ?"Mộ Dung Thùy ngạc nhiên đáp: "Đúng là Thái Hành Sơn, rặng núi này kéo dài hàng trăm dặm tới tận Thấm Thủy phía Bắc, không ngờ Thiên Thiên lại hiểu biết rõ ràng về địa lý phương bắc như vậy."Kỷ Thiên Thiên nói: "Hoàng thượng định công hạ thành trì này?"Mộ Dung Thùy cười nhẹ nói: " Luận về binh lực hai bên lúc này, ta vẫn chưa bằng được Mộ Dung Vĩnh. Quân Ngụy Yên có mười hai vạn, quân Đại Yên của ta chỉ có sáu vạn. Nếu chính diện giao phong, Mộ Dung Thùy ta không sợ chúng đông người, nhưng chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, gây bất lợi cho hồng đồ đại kế về sau, bậc trí giả sẽ không làm điều này."Kỷ Thiên Thiên cảm thấy mưu trí của Mộ Dung Thùy thật khó lường, huy động đại quân ngày nấp đêm đi đến tận đây nhưng lại không có ý công thành, đó là thứ binh pháp gì?Mộ Dung Thùy điềm đạm nói: "Phía nam Thái Hành Sơn có một quan đạo nổi tiếng là đại lộ Thái Hành, có thể dùng để quân đi rất nhanh. Nếu công hãm Nghiệp Thành, có thể dùng đường này tiến quân về Trường Tử, dù cho hành quân chậm chạp thì cũng chỉ ba ngày là đến. Nếu Thiên Thiên là Mộ Dung Vĩnh, khi thấy ta tập kết quân tại phía Tây Nam Nghiệp Thành, nàng sẽ ứng phó thế nào?"Kỷ Thiên Thiên trong lòng tự hiểu nếu mình tỏ ra quá xuất sắc, Mộ Dung Thùy có thể sinh dạ cảnh giác, nhưng nếu biểu hiện tầm thường thì Mộ Dung Thùy sẽ không hứng thú để thảo luận về chiến lược. Nàng cần phải ứng xử thế nào mới hay đây!Kỷ Thiên Thiên khẽ cau đôi mày xinh đẹp: "Nếu ta là Mộ Dung Vĩnh, đương nhiên sẽ phái viện binh đến. Chỉ cần giữ vững Nghiệp Thành thì Hoàng thượng muốn tiến cũng khó. Bất quá Hoàng thượng đặc biệt nói rằng muốn tập kết quân đội tại phía Tây Nam Nghiệp Thành, bên trong chắc có huyền cơ, Thiên Thiên nghĩ không ra!".Mộ Dung Thùy hân hoan nói "Thiên Thiên quả nhiên thông minh sáng suốt, chẳng thế mới là thống lĩnh của Hoang nhân. Để ta giải thích cho nàng nghe sách lược để bình định Ngụy Yên, nàng có thể nhìn ra đầu mối và minh bạch dụng ý của ta."Thiên Thiên chợt cảm thấy có điểm ân hận, Mộ Dung Thùy tiết lộ càng nhiều về mưu lược, nàng lại càng hiểu rõ hơn về thủ đoạn quân sự của hắn, tương lai sau này dễ lợi dụng phương diện hiểu biết này để đối phó hắn. Thật ra thì lòng nàng không muốn như vậy, nhưng vì Tiểu Thi, vì Yến lang và vì cả bản thân mình nữa nên mới phải nén lòng phấn đấu cho đến thời điểm phá tù ngục mà thoát ra.Mộ Dung Thùy thản nhiên giải thích: "Từ khi Đại Tần giải thể, phương bắc rơi vào tình cảnh vô chủ chi cục, các thành trấn rơi vào tay tướng lĩnh hoặc thổ hào địa phương. Bất cứ ai muốn giành lấy thiên hạ đều phải thi hành những kế sách vừa mềm vừa cứng, lần lượt chiếm đất đoạt thành, biến thành một trò chơi phơi bày hết tính cách tham lam, cưỡng đoạt của người khác. Mặc dù ngoài khả năng nhưng vẫn muốn khuếch trương một cách mù quáng. Đó là tình huống trước mắt ở phương bắc."Kỷ Thiên Thiên trong lòng thầm run sợ. Có hiểu đúng được tính cách con người y mới nói như thế. Mộ Dung Thùy tự thuật tình huống không chỉ có thể ứng dụng trong khuếch trương quân sự mà các thương gia rất thường phạm vào sai lầm này. Thường khi thuận lợi thì phát triển một cách mù quáng, vượt quá khả năng của mình để đến khi gặp bất trắc thì bó tay chịu thua.Phù Kiên cũng mắc sai lầm như thế, nội bộ chưa yên ổn lại bị Tạ Huyền đánh bại tại bờ tây sông Phì Thuỷ, đất nước lập tức tứ phân ngũ liệt, không cách gì cứu vãn tình thế.Mộ Dung Thùy cười nhẹ nói tiếp: "Nói thẳng ra Thác Bạt Khuê đã giúp ta một việc lớn. Ta đang buồn vì không biết cách nào dụ được Mộ Dung Vĩnh ra khỏi Quan Trung, hắn lại đi chiếm lấy Bình Thành và Nhạn Môn. Ta lại vờ như mang toàn lực ra thảo phạt Thác Bạt Khuê, đem toàn bộ quân đội của Lạc Dương và Huỳnh Dương điều ra ngoài quan ngoại. Mộ Dung Vĩnh cho là thời cơ không thể bỏ qua, lập tức xuất binh chiếm lấy Trường Tử, lại mở rộng chiếm đóng ra các thành trì bốn phía xung quanh. Chỉ trong một tháng y đã công hạ đến mười sáu thành trì, kéo dài suốt từ phía bắc tới Thái Nguyên, liền với Nghiệp Thành, phía Tây tới Tây Hà, Hà Đông là đất đai của Ngụy Yên. Thái Nguyên vốn thích hợp hơn để làm thủ đô, nhưng vì Mộ Dung Vĩnh phải luôn luôn đối phó với quân Đại Yên của ta nên lại chọn Trường Tử, chỉ cách mấy chục dặm về hướng bắc của Lạc Dương làm thủ đô, thành trì này nói về khả năng phòng thủ thì kém xa Thái Nguyên."Kỷ Thiên Thiên nói: "Diêu Trường chẳng phải là đại địch lớn hơn của Bệ hạ hay sao? Hoàng thượng làm vậy, khiến Diêu Trường chiếm được Trường Tử dễ dàng, người không sợ Khương nhân lớn mạnh ư?"Mộ Dung Thùy gật đầu nói: "Thiên Thiên có cách nhìn nhận rất thực tế, nhưng nàng không hiểu rõ tình hình của tộc ta. Trong một tộc không thể nào có hai thủ lĩnh, đó là nội bộ của Mộ Dung Tiên Ti tộc chúng ta. Trước sửa bên trong sau đuổi giặc ngoài, chỉ cần thu thập được Mộ Dung Vĩnh thì toàn thể Mộ Dung Tiên Ti tộc đều sẽ hướng về ta, khiến ta thanh uy đại thịnh, lúc đó thiên hạ này còn ai có khả năng chống lại ta?"Kỷ Thiên Thiên trong lòng thầm kêu khổ, Mộ Dung Thùy xem ra đã có kế hoạch chu đáo, nắm chắc phần thắng, hắn càng mạnh, tình cảnh của Thác Bạt Khuê và Yến lang lại càng nguy hiểm, chuyện này phải làm sao? Truyện được copy tại TruyệnFULL.vnMộ Dung Thùy nhìn về phía chân trời phía tây lúc này bóng đêm đã thay thế cho hoàng hôn, nói: "Tình huống tứ phân ngũ liệt của Quan Trung lúc này còn hơn cả ngoài quan ngoại. Huống hồ con rết trăm chân, khi chết vẫn không nằm yên, Diêu Trường muốn thanh trừ thế lực của Đại Tần còn phải khổ chiến lâu dài, khi ấy chỉ cần ta lấy hết đất đai ở quan ngoại, Diêu Trường bằng vào cách gì đối địch với ta?"Kỷ Thiên Thiên nói: "Ta hiểu rồi, Hoàng thượng dồn quân tới đây chủ yếu là dụ cho Mộ Dung Vĩnh xuất quân cứu viện, giải cứu nguy cấp cho Nghiệp Thành."Mộ Dung Thùy nói: "Thiên Thiên mới chỉ hiểu một nửa thôi."Kỷ Thiên Thiên thắc mắc: "Chẳng lẽ Hoàng thượng còn có kỳ mưu dị sách gì nữa?"Mộ Dung Thùy đáp: "Thiên Thiên không biết rằng Mộ Dung Vĩnh rất uý kỵ ta. Tuy quân số có hơn ta nhiều lần y cũng không dám cùng ta chính diện giao phong trên chiến trường. Chỉ đến khi ta công chiếm Nghiệp Thành, hắn mới thông qua đại lộ Thái Hành cùng với quân trong Nghiệp Thành nội ngoại giáp công ta. Về mặt này, hắn quả là có sách lược tốt."Kỷ Thiên Thiên bừng tỉnh nói: "Vì vậy mà Hoàng thượng không chuẩn bị công đả Nghiệp Thành?"Mộ Dung Thùy cười nhẹ: "Ở phía đông nam Trường Tử có hai thành luỹ trấn thủ hai bên, cùng phối hợp phòng thủ. Sau khi Mộ Dung Vĩnh đoạt được Trường Tử, lại tăng cường thêm sức phòng thủ cho hai thành luỹ này, chiến lược này không có chỗ hở để phá. Phía đông là Thích Quan ngăn lối ra của đại đạo Thái Hành Sơn, còn mặt phía nam là Đài Bích, nếu muốn từ Lạc Dương đi lên phía bắc thì cũng phải qua quan ải này."Kỷ Thiên Thiên đồng ý: "Xem ra thì Mộ Dung Vĩnh cũng không phải tầm thường, trách gì đích thân Hoàng thượng phải đối phó với hắn."Mộ Dung Thùy thở dài một tiếng nói: "Thiên Thiên không biết rằng ta thật hy vọng có thể thân suất đại quân, lật đổ Thịnh Nhạc, chém chết tên nhãi Thác Bạt Khuê ăn cháo đá bát kia trên mình ngựa."Kỷ Thiên Thiên trong lòng tự nhủ may mà có Mộ Dung Vĩnh khiến hắn lo lắng tại đây.Mộ Dung Thùy hỏi: "Thiên Thiên đã hiểu cách ta đối phó Mộ Dung Vĩnh tại đây chưa?"Kỷ Thiên Thiên ra vẻ khổ sở, thành thật nhẹ giọng đáp: "Hoàng thượng có thần cơ diệu toán gì, làm sao Thiên Thiên có thể biết được chứ?"Mộ Dung Thùy hân hoan đáp: "Thiên Thiên không thấy hứng thú hay sao? Ta cho nàng ba ngày để phân tích. Tuy nhiên có thưởng và cũng có phạt, nếu như Thiên Thiên đoán không ra thì nàng phải hiến cho ta nụ hôn. Ngược lại, nếu đoán đúng, trẫm sẽ dẫn nàng đi du sơn ngoạn thuỷ các danh thắng của Thái Hành sơn, Thiên Thiên có thể thưởng thức suối nước nóng lừng danh trong núi."Kỷ Thiên Thiên cúi đầu, không trả lời.Mộ Dung Thùy cười khổ: "Thiên Thiên cảm thấy không công bằng ư?"Kỷ Thiên Thiên bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt tỏ ra không có gì sợ sệt, nói như không có chuyện gì: "Công bằng cũng tốt, không công bằng cũng tốt! Không phải là chuyện Thiên Thiên cân nhắc lúc này, Hoàng thượng có thể cho ta mượn một tấm bản đồ Trường Tử, Đài Bích, Thích Quan và Nghiệp Thành, ba ngày sau ta sẽ có câu trả lời."Mộ Dung Thùy tỏ vẻ hờ hững nói: "Còn một chuyện nữa thỉnh Thiên Thiên nói rõ."Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên nói: "Thỉnh Hoàng thượng cứ tùy tiện."Mộ Dung Thùy điềm đạm: "Hoang nhân lưu truyền một câu chuyện kỳ lạ rằng, Yến Phi đã bí mật đến Huỳnh Dương gặp nàng, việc này có thực không?"Kỷ Thiên Thiên hai mắt lộ vẻ xa xăm, nhẹ giọng trả lời: "Nếu không là Yến Phi Hoàng thượng đã không hỏi một cách khinh thị như vậy, có thể thấy được Yến Phi trong lòng Hoàng thượng rất có cân lượng. Khuya rồi, Thi Thi rất sợ tối, Thiên Thiên phải trở về bên nàng."Yến Phi đi đến gần lều trại của Thác Bạt Nghi, không may bị Cao Ngạn chặn lại giữa đường, bèn mặt mày nhăn nhó nói: "Bọn ta đã chẳng đồng ý rồi sao? Nhất thiết phải xong chuyện thu phục lại Biên Hoang tập rồi mới nói. Giờ ta đang có chuyện quan trọng, đừng chắn đường ta."Cao Ngạn quẫn bách như đang bị lửa thiêu, kéo chàng lại nói: "Vì ta, mọi chuyện ngươi phải bỏ hết, mau theo ta đi Lưỡng Hồ nào."Yến Phi thất thanh: "Ngươi đùa đấy à? Sắp phản công Biên Hoang tập, ngươi lại muốn ta cùng ngươi đi Lưỡng Hồ náo loạn à?"Cao Ngạn xuống giọng nhỏ nhẹ: "Ngươi nghe ta nói được không? Lưu gia nói rằng mười ngày nữa mới phát động tấn công, tức là ta có thời gian mười ngày. Bằng vào tuyệt thế khinh công của ngươi và ta, cả đi lẫn về chỉ mất tám ngày. Ta chỉ cần gặp Tiểu Bạch Nhạn trong một đêm, vẫn còn thời gian hơn một ngày để dự trữ mà, không ảnh hưởng đến đại kế quang phục đâu."Yến Phi cười khổ đáp:" Đi về như thế, hấp ta hấp tấp chỉ toi công, thật sự để làm gì?"Cao Ngạn kéo chàng sang một bên, song mục sáng lên: "Ta đã nghĩ kỹ rồi! Sắt phải rèn khi còn nóng, hiện tại ta và Tiểu Bạch Nhạn tình ý đang bốc cháy, để thêm mấy chục ngày nữa sự tình nguội lạnh đi, ai biết chuyện gì xảy ra nữa. Hì! Quan trọng là gạo sống nấu thành cơm, chỉ cần một tối để cho ta với nàng nam hoan nữ ái, bảo đảm rằng trong lòng nàng sẽ không bao giờ đổi thay, nói không chừng nàng còn cuốn gói theo ta cũng nên!"Yến Phi nhảy dựng lên nói: "Ngươi lại khéo đùa! Lưỡng Hồ là địa bàn của Nhiếp Thiên Hoàn, ngay dưới mắt của Nhiếp Thiên Hoàn mà ngươi đòi thâu hương trộm ngọc, phải ngươi chán sống rồi không? Ta sẽ không giúp người làm chuyện điên rồ này."Cao Ngạn bất mãn nói: "Rõ ràng là ngươi muốn từ chối thôi, với công phu của Yến Phi ngươi từng vào Huỳnh Dương gặp Thiên Thiên, Lưỡng Hồ bang tính ra thì cũng giống vậy thôi mà? Vấn đề là ngươi có muốn giúp ta không, mọi chuyện khác không vấn đề gì."Yến Phi nhìn hắn chằm chằm: "Tiểu tử này điên rồi chắc? Ái tình của ngươi với Tiểu Bạch Nhạn mong manh đến thế sao? Hơn mười ngày cũng không chờ được à?"Cao Ngạn buồn bã đáp: "Nếu ta chưa điên thì cũng sắp điên mất rồi, ta mở mắt thấy nàng, nhắm mắt thấy nàng, không có nàng ta không còn là người nữa, A! ngươi không chịu giúp ta, ta đành đi một mình vậy."Yến Phi khổ sở đáp: "Tiểu tử này, ngươi nói như vậy bằng ép ta. Ôi! Kiếp trước ta nhất định là nợ ngươi rồi."Cao Ngạn mở to hai mắt, nói vẻ không tin: "Ngươi nói thật chứ? Con bà nó! Chúng ta đi ngay thôi."Yến Phi đáp: "Cho ta nửa thời thần được không? Ta phải giải quyết mấy việc quan trọng."Cao Ngạn hoan hô một tiếng, nói nhanh: "Ta lập tức đi chuẩn bị hành trang."Nói rồi lộn ba vòng liên tiếp bỏ đi ngay.Trác Cuồng Sinh bước vào trong trướng, hướng về phía Lưu Dụ ngồi thẫn thờ trong trướng của Yến Phi nói: "Tiểu tử này làm sao hớn hở thế? Ồ, thì ra là Lưu gia. Tiểu Phi đâu?"Lưu Dụ đáp: "Lão nói Cao Ngạn phải không? vừa nãy hắn lộn nhào ra ngoài, bây giờ vẫn hưng phấn thế ư?"Trác Cuồng Sinh ngồi xuống bên cạnh nói: "Ta vừa mới thấy hắn vẫn đang lộn nhào đó."Lưu Dụ hỏi: "Tìm Yến Phi có việc gì vậy?"Trác Cuồng Sinh đáp: "Lão tử trổ hết tài miệng lưỡi vừa doạ nạt vừa hò hét mới buộc được tiểu tử Cao Ngạn khai ra hết quá trình cẩu hùng cứu mĩ nhân chói lọi của hắn. Con bà nó! Thì ra tiểu tử này gặp yêu nhân Di Lặc giáo. Theo như yêu nhân, yêu phụ đối đáp mới biết ni Huệ Huy chính thức giải tán Di Lặc giáo tại Ngoạ Phật Tự, tiếp đó Ngoạ Phật Tự bỗng nhiên biến thành tro bụi, hoá thành địa huyệt rộng những mấy chục trượng. Chuyện này chẳng nhiều thì ít có liên quan đến Yến Phi, hỏi hắn thì hắn lại không nói rõ, ngươi đã hỏi hắn về chuyện này chưa?"Lưu Dụ được Trác Cuồng Sinh nhắc lại trong lòng sinh ra vô vàn nghi vấn. Sự thật thì hắn cảm thấy Yến Phi chưa nói hết về trận quyết chiến với Tôn Ân. Chỉ vì hắn thấy Yến Phi bình an trở về nên vì vui mừng mà quên đi mọi chuyện, lại vì hắn vốn tin tưởng ở Yến Phi nên không truy cứu sâu xa.Vì sao Yến Phi phải giấu mình? Rốt cuộc thì có chuyện gì khó nói?Trác Cuồng Sinh nhìn kỹ nét mặt của gã, ngạc nhiên: "Thì ra cả ngươi cũng không biết chuyện này."Lưu Dụ cười khổ đáp: "Lão là người viết sử Biên Hoang, lão đi mà hỏi hắn."Trác Cuồng Sinh nói: "Ta mà chịu tha cho hắn sao? Khặc! Công việc làm ăn của ta ở Thuyết Thư quán càng ngày càng lớn. Dù sao thì gặp ngươi ta cũng muốn hỏi một chuyện."Lưu Dụ thờ ơ nói: "Nói đi!"Trác Cuồng Sinh nói: "Cho dù đem lời thuật lại của Cao tiểu tử trừ bớt đi phần lớn thì Tiểu Bạch Nhạn cũng không phải không có cảm tình với hắn. Vấn đề của ta thật đơn giản, Cao tiểu tử bằng vào cái gì khiến cho Tiểu Bạch Nhạn xiêu lòng?"Lưu Dụ chẳng có hứng thú gì tưởng đến chuyện giữa Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã, đành thuận miệng nói qua loa, hy vọng lão bỏ đi: "Chuyện trai gái căn bản là không dùng đạo lí thông thường để kiến giải, hoặc là do hai bên vừa mắt nhau, hoặc là do số phận oan nghiệt thôi mà!"Nói đến câu sau cùng lại không khỏi chạm đến niềm đau chôn sâu, gã không muốn nói tiếp nữa.Lần đầu khi gã gặp mặt Vương Đạm Chân ở hẻm Ô Y trong phủ Tạ gia, khi đó gã không nghĩ sẽ có cơ hội phát triển tình cảm với nàng, nhưng trước sau vẫn không thể nào quên được nàng. Sau đó ở Biên Hoang tập bị Kỷ Thiên Thiên làm xúc động đến khao khát của tình yêu, một khi đã bùng lên không thể nào thu lại được, mãnh liệt đến mức không ngừng mơ tưởng đến nàng. Ôi! Nếu không có lần gặp gỡ thứ hai, tình cảnh hiện tại đã khác đi, đã không thêm một vết thương vĩnh viễn không bao giờ lành. Tiếc thay tạo hoá trêu ngươi, trời già sao lại tàn nhẫn như thế!Chính là vì Vương Đạm Chân, gã hoàn toàn lao vào chiến dịch phản công Biên Hoang tập, bởi có vậy gã mới có thể trở về đoạt lấy binh quyền ở Bắc Phủ Binh. Chỉ có thể trở thành thống soái của Bắc Phủ Binh gã mới có thể hoàn thành di nguyện của Tạ Huyền, và triển khai đại báo phục toàn diện với Hoàn Huyền. Cuối cùng sẽ có ngày Vương Đạm Chân trở về với gã. Chỉ cần nàng trở lại, gã tuyệt không nhắc đến thời gian quá khứ ở với Hoàn Huyền vì gã hiểu hơn ai hết nàng tuyệt nhiên không muốn như vậy.Trác Cuồng Sinh dõng dạc nói: "Nếu nói cầm quân đánh trận thì ta không thể bằng Lưu gia nhưng luận về sách vở, ta dám nói một câu là ngươi chả biết gì. Thử tưởng tượng xem cứ mỗi lần ta nói đến chuyện nam nữ mà chỉ có một câu "Nhân duyên tiền định" để giải thích, vậy thì Thuyết Thư quán của ta chắc là bị người ta đánh sập và còn phải trả tiền lại cho đủ nữa. Người đến nghe kể chuyện cần có sự giải thích hợp tình hợp lý, đúng sai không thành vấn đề nhưng nói là phải hấp dẫn, đã hiểu chưa?"Lưu Dụ bị lão cho một bài chỉ biết ngẩn ra mà nghe.Trác Cuồng Sinh nheo mắt nhìn gã nói: "Muốn nghe không?"Lưu Dụ ngơ ngác hỏi: "Nghe cái gì?"Trác Cuồng Sinh tức tối nói: "Đương nhiên là Tiểu Bạch Nhạn sao lại để mắt đến Cao tiểu tử, chứ còn gì đáng nói nữa?"Lưu Dụ bất lực nói: "Ta đang nghe đây."Trác Cuồng Sinh nói: "Ngươi không quan tâm đến Cao tiểu tử ư?Chương mục nói đến ngươi ta nghĩ đã ổn rồi, gọi là "Lưu Dụ dũng mãnh nhất tiễn trầm Ẩn Long", ngươi nghĩ sao?"Lưu Dụ nói: "Nói về Cao tiểu tử đi."Trác Cuồng Sinh nói: "Cảm hứng rồi phải không? Mấu chốt là một chưởng đoạt mệnh tại Vu Nữ hà."Lưu Dụ ngẩn người: "Có quan hệ gì chứ? Cao tiểu tử đến giờ khắc này có chết vẫn không chịu thừa nhận rằng tại Vu Nữ hà một chưởng sau lưng suýt chết là do Tiểu Bạch Nhạn đánh."Trác Cuồng Sinh nói: "Đó mới là chỗ tuyệt vời nhất,Tiểu Bạch Nhạn đã đích thân thừa nhận, Cao tiểu tử cũng không tin."Lưu Dụ nói: "Xem ra Cao tiểu tử đã cúi đầu xưng thần dưới pho sử ngàn năm của lão và đã dâng lên toàn bộ câu chuyện rồi."Trác Cuồng Sinh nói: "Ai cũng đều vì người nghe chuyện của đời sau mà lo. Nghe đây! Tiểu Bạch Nhạn ám toán Cao Ngạn xong, không những không bồi thêm một chưởng mà còn tự mình bỏ chạy. Không phải là vì thị lần đầu giết người lại sợ bóng tối lẫn sợ quỷ. Mà chính trong lúc này trong lòng thị đã có Cao tiểu tử, cảm thấy không phải đối với hắn. Chỉ vì khi Cao tiểu tử trúng thương rớt xuống sông mà vẫn không quên giục ả chạy trốn đi. Hắc! Chính ở tâm trạng này mà khi thị phát giác ra rằng Cao tiểu tử không chết, tình yêu đã nhen nhóm trong trái tim của thị. Tuy không thừa nhận lại cho rằng Cao tiểu tử không phải là như ý lang quân trong lòng, nhưng ta biết chắc rằng tình yêu của Tiểu Bạch Nhạn đã như lửa cháy trên cánh đồng, không thể nào dập tắt được nữa. Mũi tên đã lắp, cánh cung đã giương, chỉ chờ bắn trúng hồng tâm mà thôi. Tuyệt vời chưa?"Nói xong cười lớn bỏ đi.