Biên hoang truyền thuyết - tập 4

Hồi 7

Docsach24.com

ến Phi và Lưu Dụ sánh vai đứng ở lưng chừng một ngọn đồi nhỏ phía bắc Biên Hoang tập. Dĩnh Thuỷ đang cuộn chảy bên phải họ. Đường thuỷ và đường bộ đều không một bóng người. Chỉ sợ phải một thời gian nữa mới có thể hồi phục lại tình hình khách thương qua lại tấp nập như trước. Vì thế, đại kế chấn hưng do Cao Ngạn nghĩ ra quả là đề nghị hay, xem bệnh bốc thuốc.

Lưu Dụ cười nói: “Lần thu phục Biên Hoang tập này xuất hiện một cục diện hoàn toàn mới. Nếu như ta đoán không sai thì vài năm tới, Biên Hoang tập sẽ đạt trạng thái hưng thịnh đến cực điểm sau khi bọn ta đoạt lại Thiên Thiên và Tiểu Thi về."

Yến Phi than: “Việc đó còn phải xem lão ca ngươi có thể ngồi lên bảo tọa đại thống lĩnh của Bắc Phủ binh hay không.”

Lưu Dụ ngạc nhiên: “Ngươi dường như không tin ta chút nào. Ài! Ta minh bạch rồi! Vì ngươi biết rõ cái huyệt động quỷ quái kia hoàn toàn không liên quan gì đến ta, nên ta không phải là chân mệnh thiên tử gì. Ngươi vì hiểu được chân tướng nên mới lo lắng cho ta. Ngươi không giống như những người khác, hiểu lầm cho rằng ta chính là chân mệnh thiên tử và là quái vật đánh không chết.”

Yến Phi nhún vai: “Con người ta không thể vĩnh viễn dựa vào vận khí được. Ngươi có là chân mệnh thiên tử hay không điều đó không quan trọng. Đao chém tới thì phải đỡ thôi. Nhưng câu dao ngôn: ‘Lưu Dụ một tiễn bắn chìm Ẩn Long, chính là lúc thiên thạch rơi xuống đất’ thì lợi chưa thấy đâu mà chỉ thấy hại. Nếu ngươi không nghĩ ra được biện pháp ứng phó thích hợp thì ta đảm bảo ngươi về Quảng Lăng sẽ không sống được mấy tháng đâu.”

Lưu Dụ không vội đáp lời chàng. Gã trầm mặc một lúc, đột nhiên thay đổi đề tài: “Tại sao ngươi kiên trì không cho Thác Bạt Nghi đi cùng đường với ngươi đến Thịnh Nhạc?”

Yến Phi cười khổ: “Đó là vấn đề ta không muốn trả lời ngươi, hiểu không?”

Lưu Dụ đáp: “Hiểu rồi.”

Yến Phi trầm giọng: “Thời đại của chúng ta là thời kỳ đại loạn trước nay chưa từng có tiền lệ, nơi nơi đầy đấu tranh và cừu sát. Ta và ngươi bất hạnh bị lôi kéo vào vũng bùn đại loạn này rồi, cần phải tận tâm suy nghĩ biện pháp cần thiết để sinh tồn. Nếu không sẽ gặp tai họa. Vì thế, ta đã nghĩ cho ngươi một biện pháp.”

Lưu Dụ kinh ngạc hỏi: “Chuyện đó mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp sao?”

Yến Phi khôi phục vẻ ung dung, cười nhẹ: “Chiêu này gọi là ‘Kim bài miễn tử’.”

Lưu Dụ như lạc vào đám sương mù hỏi: “Kim bài miễn tử? Phải chăng ngươi muốn nói đùa?”

Yến Phi đáp: “Ta nói đang có phần hứng thú nên khoa trương một chút mới làm ngươi có ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Ôi! Ta làm sao có tâm tình nói chuyện đùa. Thật ra ta đã làm liên lụy ngươi vì việc tam bội hợp nhất chính do một tay ta tạo ra. Thêm vào Lão Trác điên tô vẽ thêm, Hoang nhân hùa theo tát nước theo mưa làm ngươi hãm thân vào tình cảnh vô cùng bất lợi, biến thành đích ngắm của các bên. Bọn ta thì lại muốn giúp ngươi mà không được. Sau khi ngươi về Quảng Lăng rồi thì phải đơn thân tác chiến.”

Lưu Dụ nói: “Tình thế không ác liệt đến thế chứ? Những người ủng hộ ta ở Bắc Phủ binh đâu phải ít.”

Yến Phi nói: “Những người ủng hộ ngươi nhiều hay ít có khác biệt gì đâu. Vì ngươi vẫn phải nghe lệnh của Lưu Lao Chi mà hắn lại là một trong những người muốn giết ngươi nhất vì ngươi không những làm hắn mất mặt mà còn trực tiếp uy hiếp đến uy quyền của hắn ở Bắc Phủ binh. Hắn càng tỏ ra tán thưởng ngươi bao nhiêu thì càng cho thấy hắn sẽ ngấm ngầm thi triển thủ đoạn đối phó với ngươi bấy nhiêu. Bây giờ, Lưu Lao Chi với Tư Mã Đạo Tử cùng chung một phe nên hắn căn bản không cần động thủ đối phó ngươi mà chỉ cần tạo cho Tư Mã Đạo Tử một tình huống có lợi, để người của Tư Mã Đạo Tử đối phó ngươi. Do địch nhân hiểu rõ thực lực của ngươi nên không đến thì thôi, một khi đã đến nhất định sẽ lấy được mạng ngươi, ngươi sẽ không còn đường mà chạy.”

Lưu Dụ hít một hơi, gật đầu: “Ngươi là người bàng quan nên hiểu rõ. Ta lại không hề nghĩ được thấu triệt như ngươi. Ta có một chủ ý, chỉ cần có người trung gian có phân lượng như Hồ Bân hoặc Chu Tự thuyết phục Tạ Diễm, lão có thể đề xuất với Lưu Lao Chi điều ta về dưới cờ lão thì Lưu Lao Chi sẽ không có cách gì cự tuyệt.”

Yến Phi nói: “Biện pháp đó không sai, nhưng lại là hạ hạ chi kế. Trước tiên ngươi sẽ bị Hồ Bân và Chu Tự không coi trọng nữa. Hiện tại người nào cũng coi ngươi là chân mệnh thiên tử, ngươi chỉ còn cách chứng minh bản thân đúng là chân mệnh thiên tử không ai đánh chết được. Khi thời cơ đến, ngươi sẽ có cơ hội vượt lên.”

Lưu Dụ cười khổ: “Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, Lưu Dụ ta thật không phải là chân mệnh thiên tử như miệng mọi người đã nói, lại càng không phải là đánh không chết.”

Yến Phi cười: “Vì thế nên ta nghĩ ra chiêu ‘Kim bài miễn tử’ để ngươi biến thành người đánh không chết.”

Lưu Dụ than: “Ngươi càng nói ta càng hồ đồ. Trên thế gian này lại có người đánh không chết được ư?”

Yến Phi nói: “Đương nhiên ta đã khoa trương một chút. Nếu quả thực địch nhân có thể đường đường chính chính đến đối phó ngươi, ví dụ như xuất động hơn một, hai trăm người đến đánh ngươi thì dù là ta cũng chết chắc không sai. May là địch nhân tuyệt không dám ngang nhiên lộ liễu, chỉ còn cách sử dụng âm mưu thủ đoạn. Khi đó ngươi có cơ hội bằng tài trí võ công để vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Lưu Dụ hỏi: “Sao ngươi còn chưa nói ra ‘Kim bài miễn tử’ là cái quái gì thế?”

Yến Phi không trả lời trực tiếp gã, hỏi: “Ví dụ như ngươi biến thành Tôn Ân thì địch nhân có biện pháp nào thích sát ngươi không?”

Lưu Dụ nhíu mày: “Giả sử Tôn Ân chỉ cần giữ mạng đào tẩu thì chỉ sợ bất luận ngươi phát xuất bao nhiêu người đối phó lão nhưng cũng tay trắng ra về mà thôi. Ài! Nhưng ta tuyệt không phải là Tôn Ân, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể trở thành cao thủ như lão được.”

Yến Phi nói: “Không cần coi khinh mình như thế. Nói về võ công đao pháp thì trong thiên hạ này, người đơn đả độc đấu thắng được ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi lại có thể chất phi phàm, thêm vào khả năng cấp trí ứng biến lâm thời, chỉ cần có một đạo ‘Kim bài miễn tử’ nói không chừng có thể nhân họa được phúc, tăng thêm uy vọng ‘Chân mệnh thiên tử’ của ngươi đó.”

Lưu Dụ nói: “Nghe xong ta thấy trong lòng ngứa ngáy lắm rồi. Xem ra ngươi nói thật chứ không phải nói đùa cho ta vui vẻ mà thôi.”

Yến Phi hỏi: “Ngươi có phát giác khinh công của Cao tiểu tử có tiến bộ rất lớn không?”

Lưu Dụ đáp: “Cao tiểu tử quả thật tiến bộ rất nhiều. Lần trước ngươi dùng chân khí đả thông kinh mạch làm ta được lợi không ít, cảm giác giống như là được thoát thai hoán cốt vậy. Chỗ khác biệt lớn nhất là nội khí có thể liên miên bất tuyệt, lưu chuyển tự nhiên. Ài! Kình lực so với trước đây cũng mạnh hơn rất nhiều.”

Yến Phi nói: “Do năm đó khi ta chữa thương cho Tống đại ca và Huyền soái thì ta bắt đầu phát hiện chân khí có từ Đan kiếp của ta có khả năng cải biến thể chất người khác, có công hiệu kích phát những lực lượng tiềm tàng trong cơ thể con người. Đến khi ta từ An Thế Thanh học được bí mật của Thủy độc, đưa hai cỗ lực lượng của Đan kiếp và Thủy độc hợp lại làm một thì ta càng nắm chắc khả năng ở phương diện đó. Nhưng loại công pháp này tuyệt không phải ai cũng có thể tiếp nhận được. Nếu không cẩn thận sẽ biến thành thêm dầu vào lửa, không những vô ích mà ngược lại gây hại rất lớn. Như đối với Cao Ngạn, ta cũng chỉ thấy được là dừng, không dám toàn lực giúp hắn. Nếu không, nói không chừng hắn lại lăn quay ra chết mất.”

Lưu Dụ cuối cùng cũng minh bạch “Kim bài miễn tử” mà chàng nói là cái gì. Gã chấn động kịch liệt hỏi: “Ngươi muốn dùng phương pháp tốc thành, giúp ta tăng cường công lực sao?”

Yến Phi đáp: “Trên thế gian này tuyệt không có diệu pháp thần công nào chỉ chớp mắt là được. Tất cả còn phải xem nỗ lực của ngươi thế nào. Hai đêm qua, ta đã xem kỹ hai lần quyển bí lục Tham Đồng Khế do An Công tặng ta, cuối cùng đã tìm ra chỗ diệu dụng, có thể biến chân khí trong thể nội ngươi từ hậu thiên chuyển thành tiên thiên. Ta nói nhiều lời như thế là muốn ngươi không được khinh suất. Ta sẽ làm chân khí của ngươi hoàn toàn chuyển vận ngược lại, phương pháp hành công cũng khác hẳn với trước đây. Những kinh mạch yếu huyệt trước đây chừng như không quan trọng sẽ biến thành mạch huyệt chủ yếu. Quá trình này cần một thời gian thích ứng, sẽ giống như khi ngươi ở Kiến Khang trọng thương mới khỏi không thể động thủ với người khác. Nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏ. Bằng tài trí và thể chất của ngươi có thể ứng phó được.”

Lưu Dụ nghe xong nửa tin nửa ngờ, thở ra một hơi: “Phải chăng ngươi quá đề cao ta rồi? Việc đó chỉ cần một sơ suất nhỏ thì tiểu mệnh của ta không giữ được mà tổn hại đối với ngươi càng lớn.”

Yến Phi thản nhiên nói: “Nếu vậy thì phải thấy An Công đã ủy thác nhầm người. Chúng ta không thể không mạo hiểm. Đó là phương pháp duy nhất làm ngươi đột phá bản thân. Sau này cũng cần xem nỗ lực của ngươi nữa.”

Chàng lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Thật ra ta suy nghĩ như vậy chính là vì ngươi có thể chất khác thường. Ngươi có thấy bản thân mình học cái gì cũng dễ dàng giỏi hơn người khác không. Việc đó không liên quan đến vấn đề thông minh hay ngu xuẩn, mà là một khả năng trời phú. Ta không dám dùng thủ đoạn đó vì trước đây ta không nắm chắc. Nhưng việc Thiên Địa Tâm tam bội hợp nhất đã khai phá rất lớn cho ta. Bây giờ ta sẽ khai mở Tiên môn trong võ đạo cho ngươi, làm ngươi bước chân vào Động thiên phúc địa tồn tại trong thân thể mình. Còn việc ngươi có sở đắc thế nào phải xem nỗ lực bản thân lão ca ngươi và tạo hóa an bày ra sao nữa.”

Lưu Dụ khẩn trương: “Ngươi nói làm ta rợn cả người. Theo ta nghĩ thì quá trình cải tạo toàn bộ chân khí đó cần rất nhiều thời gian. Ta cần phối hợp thế nào?”

Yến Phi nói: “Ta tính chỉ cần năm sáu giờ thôi. Nhưng ngươi cần hoàn toàn tin tưởng vào ta, phối hợp làm theo mọi chỉ đạo của ta, quên hết tập quán hành công trước đây. Chuẩn bị xong chưa?”

Lưu Dụ ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đáp: “Ta có cảm giác đang phải thụ hình. Động thủ đi!”

Yến Phi chuyển ra sau lưng gã, một chưởng đánh mạnh vào yếu huyệt bối tâm.

Lưu Dụ toàn thân chấn động, lộ vẻ đau khổ khó chịu nổi, đau đến nỗi không nói nên lời được.

Yến Phi cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Lưu Dụ cười khổ: “Ngươi còn cười được ư. Lục phủ ngũ tạng của ta tưởng chừng đảo lộn hết cả lên, khó chịu muốn chết.”

Yến Phi bật cười: “Đó gọi là ‘phàm là người được thiên tướng giáng xuống trọng trách, trước hết cần khổ công tâm trí, lao lực gân cốt, ăn đói, mặc rách, thú vui là hành hiệp trừ loạn’. Đạo chân khí đó của ta chỉ là đá thử vàng, sau khi tiến vào nội thể ngươi, hai cỗ cực đoan tương phản là Thái Dương chân hỏa và Thái Âm chân thủy sẽ hợp thành chân khí chạy theo các kinh mạch ngược chiều với chân khí bản thân ngươi nên mới làm ngươi khó chịu. Khi cải tạo thành công thì chân khí của ngươi sẽ tự nhiên lưu chuyển theo phương thức ngược lại. Giả thiết ngươi chịu không nổi hay cơ thể ngươi bài xích đạo chân khí đó thì ta chỉ còn cách từ bỏ kế hoạch. Bây giờ thì ngươi đã qua cửa quan rồi.”

Lưu Dụ vui mừng: “Ta đương nhiên muốn có đạo ‘Kim bài miễn tử’ mà. Sau khi được cải tạo, chân khí của ta liệu có thể phân thành âm dương giống như ngươi không?”

Yến Phi đáp: “Đến ta còn không có bản lĩnh đó. Nhưng chân khí của ngươi sẽ biến thành chân hỏa chân thủy cùng lưu chuyển, tăng cường rất lớn uy lực của chân khí, khi đào tẩu lại càng đắc tâm ứng thủ vì chân khí tuần hoàn không ngừng nghỉ, sinh sinh bất tuyệt. Kể cả khi dùng hết chân khí thì ngươi cũng có thể hồi phục nhanh hơn trước đây rất nhiều. Chỗ tốt nói không hết được.”

Lưu Dụ cười: “Chỉ cần biến thành một nửa Yến Phi ngươi thì ta cũng vô cùng mãn nguyện rồi.”

Yến Phi nói: “Lưu Dụ vĩnh viễn vẫn là Lưu Dụ. Ngươi sẽ phát triển một loại võ công tâm pháp độc môn của ngươi. Cá tính của ngươi sẽ quyết định phương hướng phát triển trong tương lai của ngươi. Được rồi! Bây giờ mời ngươi tập trung toàn bộ chân khí vào đan điền nơi huyệt Khí Hải. Ta đầu tiên cần đánh tan toàn bộ chân khí của ngươi đã.”

Lưu Dụ kinh hãi: “Làm thế chẳng phải là phế hết võ công ta ư?”

Yến Phi đáp: “Vừa may là ngược lại. Ta chỉ khu động chân khí trong thể nội ngươi, đả thông và khai mở những kinh mạch và yếu huyệt mà trước đây ngươi chưa từng dùng đến. Đó gọi là đặt vào chỗ chết để tìm đất sống. Ta giống như thay thế vị trí chủ soái của ngươi, ra lệnh chỉ huy đại quân chân khí trong thể nội ngươi, dành thắng lợi toàn diện trên chiến trường trong mình ngươi. Ngươi không thể hấp thu chân khí hoàn toàn bất đồng của ta, nhưng có thể giúp lực lượng của ta tổ chức huấn luyện đại quân chân khí trong thể nội ngươi. Giống như là chân khí trong thể nội ngươi từ trước tới nay chỉ là một đạo quân ô hợp, qua tổ chức và huấn luyện sẽ trở thành đội hùng sư lợi hại không thể kháng cự. Cuộc cải biến này vô cùng bá đạo. Nếu không phải thể chất ngươi phi thường hơn người thì ta tuyệt không dám thí nghiệm.”

Lưu Dụ nói: “Mới nghĩ đã làm ta kinh hãi. Con bà nó! Ta chuẩn bị xong rồi. Động thủ đi! bọn ta sẽ đánh bạc con mẹ nó một ván! Xem xem rốt cuộc là ‘Kim bài miễn tử’ hay là phù chú đòi mạng đây.”

Khu vực phía đông Ba Lăng thành.

Trong một tòa trạch viện mà nếu chỉ nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không khác gì những trạch viện của dân thường khác, Nhiếp Thiên Hoàn ngồi trong thư trai im lặng trầm tư.

Lão vốn xuất thân từ thế gia vọng tộc phương Bắc, dưới vó ngựa xâm lăng của người Hồ, nhà tan cửa nát, hơn mười tuổi đã lưu lạc giang hồ. Lúc đó, lão quen biết Nhậm Dao. Khi đó lão hoàn toàn không biết tường tận Nhậm Dao, chỉ vì tính tình giống nhau, đều mang đại chí nên Nhậm Dao là một trong những bằng hữu trong số rất ít bằng hữu của Nhiếp Thiên Hoàn.

Đến năm mười chín tuổi, lão biết người Hán ngoài việc phụ thuộc vào người Hồ thì chẳng làm được trò trống gì ở phương Bắc nên lão mới một mình xuống thiên hạ phương Nam. Lão vốn muốn bằng xuất thân và tài trí võ công mình giành một chức quan trong triều đình Nam Tấn. Không ngờ không những không được gì mà còn bị kiều tộc phương Nam bài xích.

Nhiếp Thiên Hoàn không cam tâm làm người bình thường. Lão nhìn rõ mâu thuẫn giữa thế tộc và cường hào địa phương, nhân lúc Tấn Thất bận rộn đối phó kỵ binh người Hồ ở phương Bắc, bèn chọn Lưỡng Hồ là nơi thế lực quan phủ không với tới được, bằng đôi Thiên Địa Minh Hoàn và mưu lược của mình lập ra thiên hạ của Lưỡng Hồ bang.

Mục tiêu của lão tuyệt không chỉ là đại long đầu của một bang hội hùng bá nhất phương như vậy, mà còn muốn đứng đầu thiên hạ. Vì thế khi Nhậm Dao đến Lưỡng Hồ gặp lão, hai người liền dính chặt vào nhau. Đối với Nhiếp Thiên Hoàn mà nói, phương Nam càng loạn càng tốt nên lão không cần đề phòng hợp tác với Tôn Ân.

Nhưng Tôn Ân tuyệt không biết rõ giao tình giữa lão và Nhậm Dao, còn cho rằng họ chỉ kết hợp vì lợi ích. Tôn Ân giết Nhậm Dao làm lão phát sinh phản cảm rất lớn nên lập tức rút lui.

Có tiếng gõ cửa.

Thủ hạ bên ngoài báo cáo: “Nhậm tiểu thư đến!”

Nhiếp Thiên Hoàn từ từ đứng dậy nói: “Mời Nhậm tiểu thư vào.”

Cửa mở.

Nhậm Thanh Thị đi vào, thi lễ nói: “Thanh Thị xin vấn an Nhiếp đại ca.”

Nhiếp Thiên Hoàn cười nhẹ: “Là người nhà cả, không cần khách khí. Ngồi xuống uống chén trà rồi hãy nói.”

Nhậm Thanh Thị thần tình lãnh đạm ngồi xuống. Thị nữ dâng trà Hương Mính lên. Thị hớp một ngụm nhỏ, than: “Có thể muội đã tính sai rồi.”

Nhiếp Thiên Hoàn hỏi: “Muội nói đến Lưu Dụ?”

Nhậm Thanh Thị khẽ gật đầu, đáp: “Lưu Dụ chỉ qua một đêm không ngờ đã trở thành người nổi bật nhất phương Nam. Ài! ‘Lưu Dụ một tiễn chìm Ẩn Long’, việc đó có thật không?”

Nhiếp Thiên Hoàn không vui hỏi: “Muội từ xa đến đây chỉ để hỏi việc đó sao?”

Nhậm Thanh Thị điềm đạm đáp: “Muội không nghĩ sẽ mạo phạm Nhiếp đại ca. Chỉ muốn nắm rõ tình hình trước mắt rồi ra quyết định chính xác. Lúc này, phương Nam đang lâm vào cục diện hỗn loạn nhất kể từ khi Tấn Thất xuống phía nam. Chúng ta không thể phạm bất kỳ sai lầm nào, nếu không sẽ chết không có chỗ mà chôn.”

Nhiếp Thiên Hoàn than: “Xin lỗi! Mấy hôm nay tâm tình ta bị nha đầu Thanh Nhã làm rối loạn hết cả, nên có chỗ…. Ài! Ta vẫn không hiểu ý tứ của muội thế nào? Đó rõ ràng là Hoang nhân hý lộng truyền ra, chỉ có dân chúng vô tri mới tin được.”

Nhậm Thanh Thị cúi đầu khẽ cười. Hai bên má thị xuất hiện hai núm đồng tiền vô cùng khả ái, lập tức làm không khí vốn đang ngưng đọng thay đổi hoàn toàn, cả căn phòng tràn ngập xuân sắc. Cảm giác như thị thi triển pháp thuật vậy.

Nhiếp Thiên Hoàn thầm hô lợi hại. Mỵ thuật của nữ nhân này quá cao, đã đạt tới cảnh giới tông sư. Chỉ cần một nụ cười đã có thể hấp dẫn hoàn toàn tâm thần mình. Với tu vi của mình mà cũng suýt nữa không nhịn được thì trong thiên hạ này chỉ sợ không nam nhân nào có thể kháng cự được sự mê hoặc của thị.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhậm Thanh Thị đồng thời sáng long lanh, dịu dàng nói: “Muội chính là một phụ nữ vô tri như thế đó, cần phải đối chứng với sự thật mới dám phán đoán thật giả. Hai câu ca dao đó thì chỉ cần Nhiếp đại ca trả lời cho câu đầu tiên là có thể biết thật giả. Câu thứ hai thì cần đến Biên Hoang tận mắt chứng kiến huyệt động của thiên thạch mới được.”

Nhiếp Thiên Hoàn trừng trừng nhìn thị không chớp, trầm giọng: “Nếu như cả hai câu đều là thật thì sao? Phải chăng chúng ta nên thay đổi, ủng hộ Lưu Dụ?”

Nhậm Thanh Thị khẽ thở dài, nói: “Nhiếp đại ca tức giận rồi. Thật ra chân tướng của hai câu truyền ngôn đó vĩnh viễn không có cách gì chứng thực được. Hai việc đó xảy ra ở hai nơi xa nhau hơn trăm dặm, ai có thể biết chắc nó xảy ra vào cùng một thời điểm? Theo lập trường của chúng ta, đương nhiên cho là do Hoang nhân tạo ra để mê hoặc nhân tâm, nhưng cũng rất nhiều người lại tin rằng Lưu Dụ là chân mệnh thiên tử. Chúng ta cần đưa ra phán xét thật chuẩn xác đối với tình huống đó rồi hoạch định sách lược vạn toàn.”

Nhiếp Thiên Hoàn hỏi: “Muội có đề nghị gì hay không?”

Nhậm Thanh Thị đáp: “Nhiếp đại ca còn chưa nói ra việc ‘Lưu Dụ một tiễn chìm Ẩn Long’ rốt cuộc là thật hay giả?”

Nhiếp Thiên Hoàn ngưng thần nhìn thị, song mục thần sắc biến thành vô cùng lợi hại sắc bén. Ánh mắt Nhậm Thanh Thị lại đầy vẻ mong chờ nhìn lão.

Một lát sau, Nhiếp Thiên Hoàn gật đầu cười nói: “Tiêu Dao Công của Thanh Thị mỗi ngày một tiến bộ thực làm người khó tin. Chẳng lẽ cừu hận quả thực có thể tạo ra kỳ tích sao? Với hạ tầng võ công bậc thấp mà nói thì có thể đúng là như thế. Nhưng theo tu hành võ đạo thượng thừa mà nói, trong lòng có chuyện thì lại trở thành chướng ngại, có thể dẫn tới mối hoạ tẩu hoả nhập ma. Hơn nữa, luyện công tối kỵ nóng nảy luyện quá gấp, quan trọng nhất là pháp quyết ‘điều hoà’ nhàn nhã trong lúc vội vàng. Cứ theo ta biết, sau một thời gian qua lại với Nhậm huynh, thật không muốn thấy muội luyện công quá gấp mà sinh sự cố nên mới nhịn không được nói nhiều một chút.”

Nhậm Thanh Thị cười ngọt ngào, hoan hỷ nói: “Đa tạ Nhiếp đại ca quan tâm. Thanh Thị tuyệt sẽ không quên đề tỉnh của Nhiếp đại ca.”

Nhiếp Thiên Hoàn đột nhiên cảm thấy hoàn toàn không có biện pháp nắm bắt được thị.

Lão thân là bá chủ một phương, không muốn khi phụ thị lúc này đơn độc không nơi nương tựa. Càng quan trọng là lão biết rõ thị đang thi triển mỵ thuật với mình, nhưng vẫn không hoàn toàn khống chế được nên biểu hiện đối với thị vô cùng hân thưởng. Với tu vi của lão đương nhiên không dễ bị thị dụ hoặc, lại biết nữ nhân này là nhân vật nguy hiểm vô cùng. Nhưng thị lại có thân hình vưu vật trời sinh, đã in hình bóng trong lòng lão nên dù lão không cao hứng nhưng vẫn nhẫn nhịn thị, không muốn đường đột với giai nhân.

Lão thở dài nói: “Muội vẫn kiên trì muốn biết thì ta sẽ cho muội biết chân tướng. Ẩn Long đúng là bị Lưu Dụ dùng một cây hoả tiễn siêu cấp bắn trúng cột buồm chính rồi thiêu rụi. Bây giờ muội đã biết câu ca dao đó ít nhất cũng có nửa phần thật thì có tính toán gì?”

Tiếp đó, lão lại lạnh lùng nói: “Hoang nhân lần này khéo quá hoá vụng, ngược lại hại chết Lưu Dụ. Từ trước đến nay, Lưu Dụ luôn cầu tồn giữa sự giằng co của hai đại thế lực là Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử, lại được dư âm của Tạ Huyền bảo hộ, làm không một ai dám đường đường chính chính đối phó gã. Nhưng hai câu ca dao do Hoang nhân truyền ra đã đưa hắn vào cảnh vạn kiếp bất phục. Trừ khi gã vĩnh viễn trốn ở Biên Hoang tập, nếu không sẽ chết rất thê thảm.”

Nhậm Thanh Thị ngạc nhiên: “Không ngờ Hoang nhân lại phản công thành công sao?”

Nhiếp Thiên Hoàn đáp: “Sáng sớm nay ta nhận được một tin là ba ngày trước, Hoang nhân đã đại phá liên quân Tiên Ti và Khương nhân, đánh đuổi bọn chúng về phương Bắc. Giao thông thuỷ lục giữa Biên Hoang tập với phương Bắc vẫn bị cắt đứt, nhưng có một số người phương Nam đã đến Biên Hoang tập làm ăn.”

Nhậm Thanh Thị lộ vẻ phức tạp nói: “Lưu Dụ tinh hoa phát tiết, tuy nổi bật nhưng đối với gã chỉ có hại.”

Nhiếp Thiên Hoàn thần sắc lạnh lùng, ung dung nói: “Muội không cần phải đến Bạch Vân sơn nữa. Ta đã sớm phái người tới điều tra, quả thực có một động huyệt cực lớn do thiên thạch trên trời rớt xuống tạo thành. Ngoạ Phật tự vốn ở chỗ đó đã biến thành tro bụi, không còn lưu lại đến nửa điểm dấu vết. Được! Bây giờ đến lượt muội trả lời ta một vấn đề. Muội rốt cuộc có tình toán thế nào? Phải chăng muốn bỏ Hoàn Huyền mà theo Lưu Dụ?”

Nhậm Thanh Thị đến bên song cửa, lơ đãng nhìn ra bên ngoài, mục quang lấp loáng đầy vẻ cô đơn tịch mịch. Mỹ nữ kiêu ngạo này bỗng nhiên giống như là một nữ tử bạc mệnh cô khổ không nơi nương tựa, lang thang phiêu bạt làm người ta thương hại.

Một lát sau, ánh mắt Nhậm Thanh Thị quay về phía Nhiếp Thiên Hoàn nhẹ nhàng hỏi: “Muội thay huynh giết Lưu Dụ được không? Để chứng thực lời truyền ngôn chỉ là lời nói chơi của mấy tên Hoang nhân hiếu sự. Mất Lưu Dụ thì Đại Giang bang chỉ còn cách vĩnh viễn trốn ở Biên Hoang tập. Muội cũng có món nợ phải tính toán với Lưu Dụ. Việc này cũng để Thanh Thị báo đáp Nhiếp đại ca, cảm tạ huynh chiếu cố cho trong lúc muội thất vọng nhất. Được không?”

Với tài trí Nhiếp Thiên Hoàn mà cũng không cách gì đoán được lời này của Nhậm Thanh Thị là thật hay giả, chỉ còn cách nói: “Ta ở đây chờ tin tốt lành của muội.”

Nhậm Thanh Thị thi lễ rời đi.