hậm Thanh Thị thần sắc ngưng trọng nói: “Bản thân Lưu Dụ biến thành nhân vật nguy hiểm nhất Nam phương, muội dám nói một điều, chỉ cần Lưu Dụ còn sống nhiều hơn một ngày, không một ai có thể yên ổn ngồi trên bảo tọa Hoàng Đế.”
Nhiếp Thiên Hoàn ngồi đối diện không chớp mắt ngắm nghía kỹ càng gương mặt như hoa như ngọc của thị, không bỏ qua bất cứ một biểu hiện nhỏ nào. Nếu có người bàng quan nhìn thấy, sẽ tưởng rằng y bị sắc đẹp của Nhậm Thanh Thị thu hút, chỉ có người trong cuộc là minh bạch, y thực ra đang phân biệt mỗi câu nói của đối phương là thật hay giả.
Với loại nhân vật như Nhiếp Thiên Hoàn, không cần nói kinh nghiệm giang hồ phong phú, bởi vì ở vào tình thế cùng kẻ địch chu toàn trong thời gian dài, hiển nhiên có thuật nhìn người. Y có thể từ động tác lúc không để ý hoặc biểu tình của bất kỳ người nào, thậm chí một ánh mắt, cũng nhận ra đối phương đang đùa cợt giả mạo hoặc chân tâm thành ý.
Nhiếp Thiên Hoàn bình tĩnh hỏi: “Muội đã cùng gã giao thủ chưa?”
Nhậm Thanh Thị lãnh đạm đáp: “Muội giết gã không nổi.”
Tiểu đình trong biệt viện giữa một khu vườn này nằm ở phía bắc đảo, trên bốn cột có treo đèn lồng, hai người chia nhau ngồi hai bên bàn đá, uống trà nói chuyện. Tứ phía cây cối hoa cỏ bao quanh, ngoài tiếng côn trùng rỉ rả, hết thảy đều bình yên và tĩnh lặng. Thế nhưng chuyện hai người đàm luận lại quan hệ đến tương lai Nam phương và sự hưng suy của Hoàng triều.
Nhiếp Thiên Hoàn nhíu mày nói: “Với công phu của Nhậm hậu lại không đối phó nổi một Lưu Dụ nhỏ nhoi đó ư? Gã nhờ vào giảo kế thoát thân gì vậy?”
Đôi mắt mỹ lệ của Nhậm Thanh Thị chiếu ra thần sắc thê lương, đáp bằng một giọng than thở: “Nói ra khẳng định đại ca khó mà tin, bất quá đúng là sự thật chắc chắn, Lưu Dụ không phải là Lưu Dụ trước kia nữa, giống như đã thoát thai hoán cốt. Muội sử dụng hết mọi biện pháp vẫn không cách nào giết được nếu chẳng phải gã đối với muội có chút tình ý, muội sợ rằng khó mà toàn thân chạy thoát. Muội có một đề nghị, hiện tại muốn giết Lưu Dụ chính là thời cơ tốt nhất, bằng không nếu gã đã ngồi lên vị trí thống lĩnh Bắc Phủ binh, bang chủ sẽ có ngày phiền phức lớn đấy.”
Nhiếp Thiên Hoàn cười nhẹ: “Người giết Lưu Dụ lúc này đang kiêm trình ngày đêm đi gấp đến Diêm Thành. Mặc dù võ công gã có nhiều tiến bộ, chỉ cần rơi vào cạm bẫy ở bốn mặt khu vực Lưỡng Hồ và ở trong tình huống cô lập không người hỗ trợ, lần này gã khó mà thoát được số kiếp.”
Nhậm Thanh Thị nghi ngờ hỏi: “Gã đến thành Lâm Hải xa xôi làm gì nhỉ?”
Nhiếp Thiên Hoàn sau khi giải thích đầu đuôi, nói: “Chỉ một mình Tiêu Liệt Vũ gã đã ứng phó không nổi, hà huống còn có cao thủ do Hoàn Huyền phái đi. Hơn nữa gã đang là Thái Thú Diêm Thành, bề ngoài phong quang, thực ra là thống soái không binh lính chỉ tổ trở thành mục tiêu rõ ràng để ám sát.”
Nhậm Thanh Thị nhẹ giọng nói: “Bang chủ có nghĩ qua hay không, Lưu Dụ mà yên ổn ở Quảng Lăng, lại là chuyện rất không đơn giản, chứng tỏ rằng gã có khả năng tự bảo vệ. Bất luận là Lưu Lao Chi hoặc Tư Mã Đạo Tử, đều không muốn để gã quay lại Quảng Lăng nhưng gã thực sự đã làm được việc đó. Lưu Lao Chi điều gã đến Diêm Thành dẹp loạn là dùng kế mượn dao giết người, nhìn tưởng thông minh nhưng mà từ khéo hóa vụng, không may nếu bị Lưu Dụ đại phá Tiêu Liệt Vũ, bang chủ cho rằng sẽ có hậu quả như thế nào?”
Nhiếp Thiên Hoàn hơi kinh ngạc, lông mày nhăn tít nói: “Khả năng đó không nhiều! Đây tịnh không phải loại tranh hùng đấu thắng trên giang hồ mà là so về lực lượng, Lưu Dụ bằng vào cái gì mà tranh phong cùng Tiêu Liệt Vũ?”
Nhậm Thanh Thị cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Muội chỉ là lo lắng cho bang chủ, nếu mà bang chủ khinh thị Lưu Dụ như vậy, sẽ có một ngày phải chịu thiệt thòi lớn. Trong mắt bọn ngu dân Lưu Dụ đã biến thành chân mệnh thiên tử, sức hiệu triệu so với Tôn Ân chỉ hơn không kém chẳng qua là gã còn chưa biết lợi dụng ưu thế đó. Hơn nữa, gã còn được Hoang nhân hậu thuẫn, một khi làm chủ Bắc Phủ, trong thiên hạ sẽ không ai có khả năng chế ngự.”
Nhiếp Thiên Hoàn không hề cho sự phê bình của Nhậm Thanh Thị là hỗn láo, ngược lại hiện xuất thần sắc vui mừng tán thưởng, cười nhẹ nói: “Tin rằng hiện tại không ai dám không để Lưu Dụ trong mắt, Nhiếp Thiên Hoàn ta càng không mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng không đánh giá gã quá cao.”
Nhậm Thanh Thị ngẩng đầu đón nhận mục quang của y, như thể chịu nỗi oan khuất hỏi: “Giả như Lưu Dụ thực sự thu thập được Tiêu Liệt Vũ, bang chủ cho là mình đã đánh giá thấp Lưu Dụ hay là đánh giá gã quá cao?”
Nhiếp Thiên Hoàn châm trà cho thị, không đáp mà hỏi lại: “Muội nhìn nhận Lưu Dụ rất cao, sao không đứng về phía gã, giúp gã hoàn thành vương hầu bá nghiệp, tâm nguyện của muội chẳng phải có thể thành tựu sao?”
Nhậm Thanh Thị dõi theo dòng nước trà đang được rót vào trong chén, hơi nước bốc lên, ung dung trả lời: “Đạo bất đồng không thể cùng bàn bạc, gã thực ra không thể chấp nhận nguồn gốc xuất thân như thế này của muội. Gã muốn làm đại thống lĩnh của Bắc Phủ binh hoặc muốn làm Hoàng đế, trước tiên phải cùng muội phân rõ giới tuyến. Trong mắt tướng lĩnh Bắc Phủ binh và giới cao môn đại tộc Kiến Khang, Nhậm Thanh Thị muội chính là loại yêu nữ dâm loàn.”
Nhiếp Thiên Hoàn không tưởng được thị lại nói thẳng như vậy, ngây người ngơ ngẩn, để nước trà đổ cả xuống chiếc bếp lò nhỏ, không hiểu hỏi: “Thì ra là như vậy, tại sao lúc đầu muội lại cùng gã hợp tác?”
Nhậm Thanh Thị biểu lộ thần sắc cay đắng, nhẹ giọng đáp: “Nhân vì muội nhìn nhầm gã. Muội vốn dĩ muốn giúp gã nhân lúc Tạ Huyền mới chết sách động binh biến. Trước tiên, ở trong Bắc Phủ binh đoạt quyền, tiếp đó công nhập Kiến Khang, như vậy muội cùng gã đúng là sự phối hợp trời định. Nào hay gã đã khiến muội thất vọng, muội đối với gã không còn một chút huyễn tưởng nào nữa.”
Nhiếp Thiên Hoàn song mục chớp lên sáng ngời nhìn thị, hân hoan hỏi: “Hiện tại, quan hệ của muội và Lưu Dụ rốt cuộc là như thế nào?”
Nhậm Thanh Thị nhạt giọng đáp: “Bốn chữ ‘nhĩ ngu ngã trá’° có thể tả được hoàn cảnh của gã và muội. Thực ra định mệnh của muội là khắc tinh của Lưu Dụ, không một ai biết rõ gã hơn muội. Có ngày gã sẽ tìm cách trừ khử muội để xóa đi một đoạn hồi ức trong cuộc đời cũng chính là vết nhơ trong lòng gã. Trước khi tình huống như vậy xuất hiện, muội cần phải giết gã.”
Nhiếp Thiên Hoàn vui mừng nói: “Ta chưa hề nghĩ đến việc có thể cùng Nhâm hậu nói chuyện thẳng thắn thế này, được nghe những lời từ gan ruột của Nhâm hậu. Tâm tình của Nhâm hậu làm sao lại sa sút như vậy? Lưu Dụ hãy còn chưa làm nên trò trống gì, cái gì ‘Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long’ chính là trò xuyên tạc cộng thêm thổi phồng của Hoang nhân, Nhiếp Thiên Hoàn ta là người đầu tiên không tin. Nếu quả tình Nhậm hậu muốn vì ta xuất lực, Nhiếp Thiên Hoàn ta nhất định hậu đãi Nhâm hậu. Bá quyền Nam phương thuộc về ai đều là trông vào khả năng khống chế Đại Giang. Hiện tại, ta và Hoàn Huyền chia nhau khống chế trung thượng du Đại Giang, chiếm hết địa lợi, có thể tọa sơn quan hổ đấu°° theo dõi Hoàn Huyền, Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi ba phương đấu nhau ngươi chết ta sống, rồi ngồi đó làm ngư ông hưởng lợi. Một Lưu Dụ nhỏ nhoi thì khó mà thao túng đại cục, việc bại vong của Kiến Khang quân và Bắc Phủ binh chẳng chóng thì chầy.”
Nhậm Thanh Thị cười khổ: “Cùng loại người như Hoàn Huyền hợp tác, chẳng phải là đùa với lửa sao?”
Nhiếp Thiên Hoàn cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhõm, ngay cả bản thân cũng rất khó giải thích vì sao lại có cảm giác vui mừng. Trong toàn bộ quá trình đối thoại, Nhậm Thanh Thị không nhằm vào y thi triển thủ đoạn câu hồn đoạt phách, nhưng mà y lại không thích thị như vậy. Cái thực sự mê người nhất là thị giống như tình nhân bé nhỏ chung tình, ngoan ngoãn nghe lời nam nhân mà thị ngưỡng mộ và dựa dẫm thổ lộ hết tất cả tấc lòng. Lần đầu tiên y cảm thấy đối với thị bản thân không còn phòng bị nữa, nhân vì y phát giác Nhậm Thanh Thị không hề có nửa câu nói láo.
Cười nhẹ nói: “Hoàn Huyền chính là nhân tài có thể đoạt thiên hạ lại không phải minh quân trong thiên hạ. Hoàn Huyền có một nhược điểm trí mạng đó là háo sắc. Nghiêm khắc mà nói, y ngoài chuyện háo sắc, còn bị mê hoặc, gác cả chuyện đại nghiệp sang một bên. Theo ta được biết, y đối với nữ nhi của Vương Cung mê luyến sâu nặng, sau sự cố nàng tự tận thân vong thì hối hận ghê gớm. Nếu quả Nhâm hậu có thể lợi dụng thời cơ, mà với khả năng của Nhâm hậu, khẳng định có thể chiếm được sự sủng ái của y. Khi Nhâm Hậu đã biến thành quân cờ tối lợi hại của ta bố trí bên cạnh Hoàn Huyền, đối với Lưỡng Hồ bang của ta trong tương lai có thể đoạt thiên hạ từ tay y, đó là nước cờ tác dụng phi thường.”
Nhậm Thanh Thị cúi đầu xuống, giọng xa xôi: “Cái mà bang chủ gọi là hậu đãi Thanh Thị, có phải là sự việc đưa muội đến hiến thân cho loại nam nhân như vậy không?”
Với sự lão luyện của Nhiếp Thiên Hoàn, mà bị thị hỏi hai câu đó cũng ứng phó không kịp. Từ sâu thẳm trong lòng y, hai câu đó ngập đầy oán hận lại có sức dụ hoặc vô cùng, khiến cho con tim y đập lên thình thịch.
Không hiểu trong lòng nữ nhân này đang có chủ ý gì? Lẽ nào thị thực sự ngã lòng vì y?
Yến Phi và Thác Bạc Khuê quất ngựa chạy nhanh men theo bờ sông, bầu trời đêm đầy mây vần vũ, mây dày mà lại không mưa.
Thác Bạc Khuê dẫn đầu đến một dốc đá, ghìm cương dừng ngựa, bờ bên kia về phía hạ du mười dặm thấy có đèn đóm ẩn hiện, chính là doanh trại của Mộ Dung Bảo.
Thác Bạt Khuê cười ha hả: “Thống khoái thống khoái! Có Yến Phi ngươi bên cạnh ta, khiến cho lòng tin vào chiến thắng của ta gia tăng.”
Yến Phi cho ngựa chạy chậm lại, đến bên cạnh y, im lặng không nói.
Thác Bạt Khuê ngoảnh sang nhìn chàng, hân hoan hỏi: “Suy nghĩ trong lòng ngươi, phải chăng tương đồng với suy nghĩ của ta?”
Yến Phi hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Thân hổ của Yến Phi rúng động, gương mặt xuất hiện thần sắc kỳ dị, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi hiện tại đã có con vẫn không quên nhớ nhung nàng sao?”
Thác Bạt Khuê không hề phát giác thần thái dị thường của Yến Phi, mục quang hướng về khu doanh trại của Mộ Dung Bảo, thần tình u ám bi thương trả lời: “Ta vốn có chủ ý quay lại tìm nàng, tiếc là liên tiếp bị Phù Kiên phái tay sai đột kích bọn ta, từ đó bọn ta bắt đầu thời kỳ lưu lạc chân trời góc biển. Mỗi khi nhớ lại, càng thấy nàng quả đúng là người trong mộng xinh đẹp đến lay động lòng người, giống như giấc mộng biến mất vô tung, chẳng còn vết tích.”
Yến Phi không hề đáp lời.
Thác Bạt Khuê thở dài: “Nữ nhân không có được vĩnh viễn là người đẹp nhất, sau này tuy là ta không thiếu nữ nhân, trong lòng ta không một ai có địa vị khả dĩ sánh ngang với nàng. Nàng đúng là đóa hồng có gai, muốn chạm tay vào ai cũng bị đâm đến thụ thương, nàng chính là khiến người ta khó mà quên được.”
Yến Phi vẫn không nói gì.
Thác Bạt Khuê vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn chàng, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Yến Phi hỏi lại: “Sở Vô Hạ có thể thay thế nàng không?”
Nhãn tình Thác Bạt Khuê sáng lên, đáp: “Ngươi nghĩ thử xem, hy vọng không phải là đốt lửa tự thiêu chứ!”
Yến Phi cười khổ: “Chỉ mong ngươi có thể vĩnh viễn giữ được tỉnh táo như vậy.”
Mục quang Thác Bạt Khuê tra xét khắp mặt sông xa gần, không thấy bất kỳ bóng thuyền nào. Cuộc chiến giữa Đại Yên quốc và Thác Bạt tộc khiến cho giao thông trên sông bị gián đoạn, chẳng người nào dám đi qua đoạn thủy lộ hiểm yếu này.
Thác Bạt Khuê đột nhiên lắc đầu, thở ra một hơi dài, giọng đầy cảm xúc: “Ái tình chân chính có thể làm cho quên hết mọi thứ, tinh thần tập trung tuyệt đối, tình yêu càng mãnh liệt và hận thù càng điên cuồng. Giống như khi mưa bão đến, khiến cuộc sống của ngươi khó mà yên bình, ăn mất cả ngon, không nghe được người ngoài nói gì. Nếu mà so sánh quan hệ lợi hại, có còn hứng thú gì nữa?”
Yến Phi nói: “Ngươi nói vậy chính là tình huống cực đoan nhất, chính là loại ái tình có tính hủy diệt, đi ngược với chí hướng trong lòng ngươi. Ngươi có nguyện ý yêu một người như vậy không? Ngươi có chấp nhận loại nữ nhân có thể hủy hoại đại nghiệp hưng bang phục quốc của ngươi không?”
Thác Bạt Khuê cay đắng đáp: “Những lời ta vừa nói ban nãy, là do đang nghĩ đến Mỹ Nhân Nhi của tộc nhân thần bí trong lòng bọn ta. Ta thường cho rằng ái tình và tình bằng hữu chân chính, chỉ xuất hiện ở thời niên thiếu chân chất không có tâm cơ. Mối tình đầu giống như dòng nước lũ không có đê ngăn trở, đến dữ dội mà đi nhanh chóng, chớp mắt qua đi, quả thật chỉ có mối tình đầu là vĩnh viễn gạt không ra khỏi đáy lòng; Tình bằng hữu như dòng suối hẹp mà dài: vĩnh hằng bất diệt, giống như giao tình giữa ngươi và ta, bất luận tình thế biến hóa ra sao, mãi mãi không thay đổi.”
Yến Phi chợt nghĩ đến Kỷ Thiên Thiên, than: “Bất luận ngươi tuổi tác bao nhiêu, thực tế thay đổi ra sao, nhưng mà vào lúc nào đó ngươi gặp gỡ nữ tử khiến ngươi có cảm giác như mối tình đầu, ngươi có thể không phát cuồng sao?”
Thác Bạt Khuê trầm ngâm: “Lời nói đó của ngươi làm ta liên tưởng đến Mộ Dung Thùy, trước đó ta không hề nghĩ đến chuyện y có nhược điểm trên phương diện này, một nhược điểm đủ để hủy diệt y, vì y mà Đại Yên quốc bị kéo vào một tai nạn đáng sợ.”
Rồi quay sang chàng, hỏi: “Hãy nói thật cho ta biết, Kỷ Thiên Thiên có thể thay thế nàng không?”
Yến Phi trở nên trầm mặc, sau một hồi mới đáp: “Gặp được Kỷ Thiên Thiên chính là phúc phận của ta, hiện tại nàng là ý nghĩa duy nhất trong cuộc đời ta, ta tịnh không hề phóng đại.”
Thác Bạt Khuê gật đầu nói: “Ta hiểu ngươi. Cũng minh bạch nỗi thống khổ của ngươi khi mất nàng, bất quá ta có thể bảo chứng, chuyện đó đã thành quá khứ. Thời cơ thắng lợi đã đến tay bọn ta, chỉ cần bọn ta kề vai tác chiến, kiên trì bền bỉ, cuối cùng cũng có ngày Kỷ Thiên Thiên trở về bên cạnh ngươi, để ngươi hết sức yêu nàng, khiến nàng hạnh phúc khoái lạc.”
Tiếp theo ngửa mặt trông lên bầu trời đêm đen thẫm, nặng nề chậm dãi thở ra một hơi nói: “Ta rất muốn được như ngươi, có thể vì nghĩa không nhớ lại tình yêu đã mất với một người. Tình trạng của ta không giống với ngươi, ta trong lòng lúc nào cũng bị ngọn lửa cừu hận vì vong quốc thiêu đốt, một nỗi cừu hận thống khổ cháy lòng. Rèn luyện chính là một quá trình lâu dài mà phức tạp, nên đã bồi dưỡng cho ta tâm thái và thủ đoạn như hiện tại. Giữa tình cảm và lý tính, ta chỉ có thể chọn cái sau, ngươi minh bạch rồi chứ?”
Yến Phi hỏi: “Như vậy Sở Vô Hạ không có khả năng cải biến ngươi à?”
Thác Bạt Khuê không chút do dự đáp: “Tuyệt đối không thể. Thị chỉ là vật tô điểm cho cuộc sống của ta, điều hòa nếp sinh hoạt. Cùng với thị đùa giỡn trong một trò chơi ái tình tối nguy hiểm, tạm thời quên đi hết thảy, như một giấc mộng khiến người ta mê muội. Ta không bao giờ để thị nhúng tay vào công việc của mình, ngươi có thể yên tâm.”
Yến Phi cười khổ: “Hy vọng ngươi có thể làm được.”
Thác Bạt Khuê cụt hứng: “Nữ nhân rất có thể làm ngươi động tâm, nhất định là nữ nhân ngươi khao khát có được mà lại không có. Sở dĩ mãi cho đến hôm nay, ta vẫn vô cùng quý trọng kỳ ngộ trong rừng sâu của bọn ta, hai kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày, tự cho rằng bước chân tiểu tử đã giẫm lên khắp mặt đất, vừa mới gặp đã gục ngã xuống dưới chân Mỹ Nhân Nhi, rồi thì cả đời không thể quên. Ngươi đã tìm được Kỷ Thiên Thiên của mình còn ta vẫn tìm tìm kiếm kiếm. Sở Vô Hạ có thể thay thế nàng hay không? Ta chưa dám khẳng định, hoặc giả sau khi ta có được thị, thì cũng đá cho thị một cước, vui vẻ một mình thanh thanh tĩnh tĩnh.”
Lại cười nói: “Được rồi! Nói về nữ nhân thế là đủ. Có lợi cũng có hại, có Yến Phi ngươi ở bên cạnh ta, dù sao cũng khiến ta rũ bỏ sự việc chẳng muốn nhớ đến. Ôi! Một đoạn hồi ức vừa mỹ lệ vừa thống khổ thật khiến người ta phiền muộn. Loại tư vị như thế này ngay bản thân mình cũng không minh bạch.”
Yến Phi cảm thấy không thỏa đáng hỏi: “Ngươi chẳng bảo nói thế đủ rồi sao?”
Thác Bạt Khuê đáp: “Đích xác là nói đủ rồi. Bất quá nói thật với ngươi, nếu có người báo cho ta biết, nàng lúc này đang ở địa phương nào, ta rất có thể quăng hết mọi thứ để đi tìm nàng.”
Yến Phi cười nói: “Đừng có hồ ngôn loạn tưởng, ngươi thực sự sẽ không làm như vậy.”
Thác Bạt Khuê thở ra gật đầu nói: “Đúng! Ta chẳng phải điên cuồng như vậy. Hà huống tìm được nàng thì sao nào? Đã nhiều năm như vậy, nói không chừng nàng đã biến thành xấu xí, hoặc giả nàng đã lấy chồng, gặp gỡ nàng không khéo làm hỏng ký ức động lòng người trong lòng ta đối với nàng.”
Yến Phi nhẹ nhàng nói: “Không! Nàng vẫn còn mỹ lệ lay động lòng người như trước.”
Thác Bạt Khuê ngây người hỏi: “Ngươi đã gặp nàng rồi à?”
Yến Phi đáp: “Bọn ta nhất định phải nghĩ như vậy, minh bạch chưa? Không nói về nàng nữa! Bọn ta lại tỷ thí kỵ thuật nhé?”
Thác Bạt Khuê than: “Ta chẳng có tâm tình nào mà tỷ thí.”
Mục quang hướng về phía doanh trại địch nhân bên bờ đối diện, nói: “Mộ Dung Bảo thực sự đã bị bọn ta gạt rồi.”
Yến Phi nhắc: “Nói thế không sớm quá sao? Sau đây mấy ngày là thời điểm mấu chốt, nếu y vẫn dám qua sông tấn công, chứng tỏ y có ý thối lui đó!”
Thác Bạt Khuê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lạnh lùng nói: “Sắc trời khác lạ thế này, nếu mà y nghịch thiên hành sự, muốn tìm cái chết à?”
Yến Phi nói: “Tốt nhất ngươi nên nhân lúc mưa còn chưa rơi đốt lửa hiệu truyền đạt tin tức, bằng không trời mưa gần như liên tục, đến khi Mộ Dung Bảo nhận được những tin giả bắt buộc lui binh, chả lẽ ngươi ngồi đó mà nhìn y an nhiên ly khai?”
Thác Bạt Khuê cười: “Đúng! Cái gọi là trời có lúc mưa gió thất thường, ai mà nắm chắc được tâm ý lão Thiên gia. Giờ thì hai huynh đệ bọn ta đích thân nổi lửa, triệu tập đại quân đến.”
Nói xong hai người cho ngựa quay đầu, phi nhanh khỏi vách núi cao, nhằm hướng thượng du phóng tới như bay.
-----------------------------------
Chú thích:
° Lường gạt lẫn nhau
°° Ngồi xem hổ đấu: Không tham dự vào sự giành giật, sau đó lợi dụng đôi bên mệt mỏi mà cướp lấy thành quả
°°° Thần chăn nuôi