Biên hoang truyền thuyết - tập 4

Hồi 31

Docsach24.com

hi thể của nhóm sáu tên hải tặc bị quăng ra ngoài cửa thành. Phương Linh và Cúc Nương trên tay chân đều mang cùm, bị ép ngã ngồi riêng một bên và đầu bị vải đen bịt kín che phủ toàn bộ dung mạo của họ.

Lão Thủ cùng mười tên huynh đệ thay đổi quân phục của thủy sư Bắc Phủ binh, đứng dàn thành một hàng ngang phía sau Phương Linh và Cúc Nương, người người đều được vũ trang đầy đủ, toát ra khí thế uy phong lẫm liệt, bộ dạng đều giống nhau.

Một mình “Trĩ Triêu Phi” đào thoát tìm địa phương tốt để ẩn trốn. Bến thuyền chỉ còn lưu lại một chiếc thuyền mành lẻ loi trơ trọi.

Lưu Dụ bình tâm định khí đứng chắn bên ngoài Đông môn, Vương Hoằng đứng ở vị trí phía trái đằng sau gã, càng biểu hiện địa vị đặc biệt của y.

Trên thành lâu cao tới năm trượng, thấy chen chúc hơn hai mươi binh lính trấn thủ Diêm thành thần sắc tràn ngập sự sợ hãi và nghi hoặc, đang đợi đầu lĩnh Lý Hưng Quốc tới ra quyết định, có cho bọn hắn vào thành hay không.

Quân dân Diêm thành đang mang một sự sợ hãi rất lớn, nếu như không phải đã nhận ra Vương Hoằng thì sớm đã có một trận loạn tiễn đón chào bọn y.

Bỗng nhiên có náo động trên những lỗ châu mai của tường thành, hơn mười người xuất hiện. Một nửa không mang quân phục và xem thần thái bề ngoài cũng biết là người của các bang hội.

Trong đó có một trung niên hán tử mặc quan phục nhìn xuống thất thanh kêu lên: “Vương đại nhân không phải đã trở lại Kiến Khang sao?”

Vương Hoằng trả lời: “Chuyện này để sau khi khi gặp Lý đại nhân sẽ nói. Vị này là Bắc Phủ binh đỉnh đỉnh đại danh Lưu Dụ, Lưu đại nhân, phụng mệnh triều đình tới tiếp quản Diêm thành, có sắc điệp văn thư chính thức, còn không lập tức mở cửa thành nghênh đón.”

Trong thành nghe tới tên của Lưu Dụ liền vang lên những tiếng kinh hô không dứt.

Một người bận y phục bình thường reo lên: “Lưu Dụ cuối cùng người đã đến! Tiếc rằng đại ca lại không chờ được.”

Lưu Dụ nhìn thấy hắn thần tình bi phẫn, hai mắt đỏ ngầu, đã phần nào đoán ra thân phận hắn. Thở dài: “Đúng là tại hạ đã đến trễ một bước, may là chặn được hung thủ, thu hồi lại được đầu của Hà bang chủ. Huynh đài và Hà bang chủ có quan hệ như thế nào?”

Trên thành lại nhốn nháo ầm ỹ cả lên.

Người nọ nức nở nói: “Có thật là đã bắt được nữ ác tặc đó không? Bổn nhân Hà Nhuệ, là anh em ruột với Hà Phong.”

Lưu Dụ ra hiệu bằng mắt với Lão Thủ, Lão Thủ hét to: “‘Tiểu Ngư Tiên’ Phương Linh ở đây!” Tấm vải đen trùm đầu Phương Linh được kéo lên để lộ ra khuôn mặt đẹp và ánh mắt căm hờn oán độc của ả.

Trên thành, những tiếng chửi rủa quát mắng nổ ra, mọi người đều rất phẫn nộ.

Lý Hưng Quốc lớn tiếng quát: “Mở cửa!”

Lưu Dụ quát lớn cản lại: “Khoan đã!”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Lưu Dụ, trong đó có Vương Hoằng và cả Lão Thủ.

Lưu Dụ đứng bất động đợi cho mọi người bình tĩnh lại rồi mới từ tốn nói: “Ta biết Hà huynh hận không thể đem nữ tặc này ngũ mã phân thây, bất quá chúng ta phải lo nghĩ cho quân dân trong thành, lấy đại cuộc làm trọng. Nói cho cùng, Phương Linh chỉ là thủ hạ, kẻ đầu não tội đồ vẫn là Tiêu Liệt Vũ. Nếu Hà huynh muốn trả thù rửa hận, phải nghe theo lệnh của tại hạ mà hành sự, chỉ cần tiêu diệt được Tiêu Liệt Vũ, một dải thành trấn hương thôn này, mới có những ngày yên bình. Hiểu chứ?”

Hà Nhuệ thần tình không ngớt bi thương, một hồi lâu sau mới gật đầu đáp: “Mọi việc đều theo sự phân phó của Lưu đại nhân.”

Lưu Dụ vui vẻ thốt: “Mở cửa ra!”

Diêm thành. Tại phủ Thái Thú.

Trong phòng chính, Lưu Dụ lấy thân phận Thái Thú Diêm thành ngồi ở ghế đầu phía nam, những người khác chia nhau ngồi hai bên.

Ngồi ghế thủ tịch bên phải là Vương Hoằng, Lý Hưng Quốc và Lão Thủ. Bên trái là Hà Nhuệ, Trần Ngạn Quang và Tạ Xuân Minh. Hai người sau là các nhân vật cấp đường chủ của Đông Hải bang.

Hà Nhuệ đã chứng thực sự nghi ngờ của Lưu Dụ, tin tức Lưu Dụ đến Diêm thành làm Thái Thú đã sớm truyền khắp Diêm thành từ hai ngày trước.

Bang chủ Đông Hải bang Hà Phong lại được Lưu Nghị đặc biệt thông tri, cầu y toàn lực giúp đỡ Lưu Dụ, lại chỉ ra rằng Lưu Dụ là hy vọng cuối cùng của Đông Hải bang.

Việc Lưu Dụ đến đã đẩy nhanh cái chết của Hà Phong.

Tiêu Liệt Vũ đã sớm có kế hoạch hành thích Hà Phong, để Phong Linh giả trang làm kỹ nữ từ nơi xa đến bán nghệ, tiến vào trú ngụ trong thanh lâu bản địa, gây sự chú ý của Hà Phong. Phương Linh sử dụng thủ đoạn vừa cự tuyệt vừa chào mời với Hà Phong, khiến Hà Phong càng không cảnh giác. Theo suy đoán của người Đông Hải bang, Tiêu Liệt Vũ không có cách ngăn chặn Lưu Dụ, vì thế thông báo cho Phương Linh xuống tay thủ tiêu Hà Phong. Bởi vì nút thắt trong đó có liên quan đến sự háo sắc của Hà Phong, cho nên Hà Nhuệ chỉ đơn giản nói qua, không kể ra tình cảnh tỷ mỷ cụ thể.

Nước cờ này của Tiêu Liệt Vũ cực kỳ cao minh, chứng tỏ hắn là kẻ hữu dũng hữu mưu, không vì Lưu Dụ một mình đến nhậm chức mà coi thường. Phá hủy được Đông Hải bang, cũng như cắt đứt sự ủng hộ của địa phương mà Lưu Dụ có thể có được. Chỉ là Tiêu Liệt Vũ không nghĩ đến Phương Linh lại rơi vào trong tay Lưu Dụ, ngược lại khiến hắn rơi vào thế bị động.

Lý Hưng Quốc hỏi: “Vậy chúng ta hiện tại phải làm sao đây?”

Lưu Dụ hiểu nỗi sợ hãi của y.

Giả thiết người gã bắt sống không phải là Phương Linh mà là Tiêu Liệt Vũ, đương nhiên là cả thành ăn mừng, không ai sẽ phải lo sợ hậu quả.

Hiện tại đã động thổ trên đầu thái tuế, với tác phong hoành hành không sợ ai từ trước tới nay của Tiêu Liệt Vũ, khẳng định sẽ điên cuồng phản công báo thù, đem Diêm thành san thành bình địa, dùng tất cả mọi thủ đoạn đoạt lại người đàn bà mà hắn yêu thương.

Mang Phương Linh tới Diêm thành cũng giống như muốn toàn thành cùng với Lưu Dụ gã đùa với lửa. Nếu như gã không có khả năng khơi dậy đấu trí của quân dân trong thành, khẳng định người dân sẽ bỏ chạy để tránh nạn, cuối cùng chỉ còn lại tòa thành trống không.

Hà Nhuệ, Trần Ngạn Quang và Tạ Xuân Minh là ba vị lãnh tụ của Đông Hải bang mà cũng đã lộ ra thần sắc chú ý và chăm chú lắng nghe. Thể hiện họ quan tâm nhất tới vấn đề này, sẽ không giống như Lão Thủ mù quáng tin rằng gã là chân mệnh thiên tử tương lai. Đối mặt với sự lựa chọn sinh tử, bất kỳ lời đồn nào cũng không có tác dụng.

Lưu Dụ lộ ra dáng vẻ bình tĩnh như đã dự liệu trước, lãnh đạm nói: “Không biết các vị có nghĩ qua một vấn đề, chính là vì sao Đại Hải Minh chỉ giới hạn trong việc cướp bóc thương thuyền trên biển, nhưng lại không hề công thành chiếm đất, rồi tiếp đó xưng vương hay không?”

Hà Nhuệ với Lý Hưng Quốc nghe xong quay nhìn nhau, xem ra chưa hề nghĩ đến vấn đề này, cho nên nhất thời không cách nào đưa ra đáp án hoặc nhận xét.

Tạ Xuân Minh trả lời: “Có lẽ Tiêu Liệt Vũ không thiện về công thành, lại sợ khi công thành tổn thất quá lớn, cho nên về phương diện này mới đặc biệt cẩn trọng.”

Trần Ngạn Quang niên kỷ lớn nhất trong mọi người, có lẽ đã đến bốn mươi tuổi, có bộ râu rất đẹp, nhìn có vẻ như là một nhân sỹ túc trí đa mưu. Lúc này, ông ta lộ ra thần sắc suy tư, nói: “Tiêu Liệt Vũ từ lúc xuất đạo nhanh chóng đạt được thành tựu như hôm nay, chỉ bất quá là thời gian hai ba năm ngắn ngủi, căn cơ chưa ổn định, dựa vào chiến thuật của hải tặc là đi lại như gió. Nếu như chiếm giữ thành trì, thì sẽ mất đi ưu thế hành tung biến hóa, trở thành mục tiêu rõ ràng, dễ dàng dẫn đến bại vong.”

Lưu Dụ mỉm cười hỏi: “So với Nhiếp Thiên Hoàn và Tôn Ân, Tiêu Liệt Vũ như thế nào?”

Đồng thời liếc mắt ám thị về phía Vương Hoằng và Lão Thủ ý muốn họ không nói gì hết.

Lý Hưng Quốc hừ lạnh đáp: “Đương nhiên là kém xa, Tôn Ân sức hiệu triệu rất mạnh, tín đồ theo dưới chân tính đến mười vạn, chỉ cần lão giơ tay hô lên, thì có thể tập hợp tạo phản.”

Hà Nhuệ cũng nói: “Nhiếp Thiên Hoàn là Nam phương đệ nhất đại bang, lấy Lưỡng Hồ làm địa bàn, cùng dân chúng bản địa gần gũi liên kết, cùng chung lợi ích, căn cơ hùng hậu. Đến hôm nay, triều đình cũng khó có thể làm dao động một chút gì. Tiêu Liệt Vũ làm sao có thể so sánh?”

Vương Hoằng và Lão Thủ hiểu được, không khỏi bội phục trong lòng. Lý Hưng Quốc và Đông Hải bang đều sợ Tiêu Liệt Vũ như hổ, mặc cho Lưu Dụ hét vỡ cổ họng, phân rõ sự lợi hại, vẫn rất khó làm tan đi sự sợ hãi của họ đối với Tiêu Liệt Vũ. Chỉ có dẫn dắt để bản thân họ tự suy nghĩ, mới có thể khiến họ nhìn thấu khuyết điểm và sơ hở của Tiêu Liệt Vũ.

Lưu Dụ nói: “Nói tới điều này, nhược điểm của Tiêu Liệt Vũ là thực lực chưa đủ và không được lòng người, cho dù có cái tâm xưng bá, vẫn là sức chưa tới nơi tới chốn. Như vậy thì, tại sao hắn có thể không ngừng làm điều ác, uy chấn vùng Đông Hải?”

Hà Nhuệ cười khổ nói: “Bởi vì không một ai ở trên biển có thể chiến thắng được Khai Lãng chiến thuyền không bị hạn chế bởi chiều gió của chúng, như một kích không trúng, cũng có thể tránh ra xa ngàn dặm, muốn đánh muốn lui, hoàn toàn do bọn chúng quyết định.”

Lưu Dụ nói: “Giả sử chúng ta có thể dụ hắn tới công đánh Diêm thành, toàn bộ tình thế sẽ thay đổi hoàn toàn. Bây giờ, Phương Linh đang nằm trong tay chúng ta, hắn nếu muốn cứu người, thì phải tới công thành, chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, bố trí thật tốt, cơ hội giết Tiêu Liệt Vũ sẽ ở trước mặt.”

Đại đường trầm mặc hẳn xuống, lặng ngắt như tờ, không khí trầm trọng, sức ép đè nặng lên ngực của mỗi người.

Lão Thủ cuối cùng không nhẫn nại được, lớn tiếng nói: “Mỗi câu Lưu gia nói đều đúng, tại sao thái độ của các vị vẫn giống như có ẩn chứa điều gì khó nói vậy?”

Lý Hưng Quốc chán nản hỏi: "Thái Thú đại nhân trên đường tới đây có nhìn thấy người không?"

Lưu Dụ bình tĩnh trả lời: "Không phải sáng nay có người reo rắc tin đồn Hà bang chủ bị hành thích táng mạng, nên đã dẫn tới khủng hoảng trước mắt, phần lớn mọi người đều đi cả rồi hay sao?"

Hà Nhuệ, Lý Hưng Quốc, Trần Ngạn Quang và Tạ Xuân Minh đối với sự dự liệu thần kỳ của Lưu Dụ như nhìn thấy tận mắt, cảm thấy kinh ngạc.

Lý Hưng Quốc thở dài hỏi: "Thái Thú đại nhân sao lại đoán được như vậy?"

Lưu Dụ điềm nhiên nói: "Bởi vì Tiêu Liệt Vũ có ý muốn đoạt lấy Diêm thành."

Lần này cả Vương Hoằng cũng bắt đầu hồ đồ, hỏi: “Vừa rồi mọi người không phải đã nghiên cứu qua, Tiêu Liệt Vũ chưa từng tấn công bất cứ thành trì nào sao?”

Lưu Dụ nói: “Cái này gọi là lúc này lúc khác. Nếu như khiến Tiêu Liệt Vũ trở về hai năm trước bắt đầu làm lại từ đầu, ta dám cam đoan hắn sẽ không giết người bừa bãi, trái lại sẽ mua chuộc lòng người. Mặc dù hiện tại đã tạo thành sai lầm lớn, nhưng dưới chân có một đội thuyền chiến cực lớn, cùng với thủ hạ liều mình nghe theo mệnh lệnh, Tiêu Liệt Vũ tịnh không cam tâm chỉ là một tên trùm hải tặc. Nhất là đại thắng gần đây đã khiến hắn càng không coi triều đình vào trong mắt.”

Mọi người gật đầu đồng ý, bởi vì Lưu Dụ nói chính là biến hóa bình thường của lòng người, lòng tham không đáy là lẽ thường của con người.

Lưu Dụ tiếp tục nói: “Cơ hội cuối cùng đã đến, thứ nhất là Thiên Sư quân ở phương Nam làm loạn khiến Bắc Phủ binh và Kiến Khang quân không có lực lượng để trông nom phía đông. Tiếp đến là Tiêu Liệt Vũ biết Lưu Dụ ta đã đến đây, chỉ cần có thể giết chết ta thì hắn lập tức có thể dương danh thiên hạ, không còn là một tên đạo tặc uy danh bị giới hạn ở vùng Đông Hải nữa.”

Hà Nhuệ thở ra nặng nề, nói giọng khó khăn: "Lời của Lưu gia thật có lý, hiện nay Tiêu Liệt Vũ đúng là có ý đoạt lấy Diêm thành.”

Lưu Dụ hỏi: "Hiện tại trong thành còn bao nhiêu người có thể dùng được?"

Lý Hưng Quốc hiện ra thần sắc xấu hổ: "Binh thủ thành còn lại bảy mươi lăm người, bất quá chúng ta tịnh không phải là muốn kháng cự lại với bọn tặc tử, mà là phải xem xét tình huống thật rõ ràng rồi mới tính toán lại."

Mặc dù y không nói rõ, nhưng mọi người đều hiểu cái gọi là "tính toán" chính là tùy thời bỏ thành chạy trốn.

Hà Nhuệ không đợi Lưu Dụ hỏi, tự động cất tiếng: "Toàn bộ trẻ con, người già và phụ nữ trong bang ta đều đã rút hết, chỉ còn hơn một trăm huynh đệ đang xem sự phát triển của tình huống mà tùy cơ ứng biến."

Lưu Dụ mỉm cười: "Hai trăm người cũng đủ thủ thành phá giặc rồi."

Lý Hưng Quốc chấn động nói: "Nhưng binh lực của địch nhân đông hơn chúng ta gấp mười lần."

Lưu Dụ nói: “Vấn đề ở chỗ chúng ta có thể đoàn kết nhất trí, người người liều mạng hộ thành. Phù Kiên dùng trăm vạn quân nam tiến, không phải cũng nuốt hận ở trận Phì Thủy bởi tám vạn thủ hạ của Huyền soái đấy sao. Huống gì chúng ta có thành để thủ, lại có con tin trong tay, chuẩn bị thủ thành cũng đầy đủ, phải không?”

Lý Hưng Quốc gật đầu nói: “Hai năm nay, chúng ta không ngừng tăng cường phòng thủ Diêm thành, đầu tường thiết lập hơn ba mươi đài máy bắn đá, máy bắn nỏ cũng có hơn sáu đài, cung tên đầy đủ. Sau khi Tiêu Liệt Vũ phóng hỏa đốt thuyền, chúng ta cũng đã chuyển hơn trăm thùng vôi lên trên tường thành.”

Lưu Du vui mừng nói: “Hiện tại chỉ thiếu đấu chí và quyết tâm thủ thành. Bất quá, ta cũng có thể cho các vị một viên định tâm hoàn, ta đã đánh cược với Phương Linh, bức Tiêu Liệt Vũ tự mình xuất trận, cùng phân sinh tử thắng bại. Nếu như ta tài không bằng người, bại dưới côn của Tiêu Liệt Vũ, các vị vẫn có thể kịp thời rút lui.”

Bọn Lý Hưng Quốc, Hà Nhuệ nghe thấy thế đều kinh tâm động phách, không ai nói được lời nào.

Lưu Dụ đột nhiên cười ha hả, thấy ai cũng nhìn gã không hiểu, mới cười nói: “Được rồi! Được rồi! Trận chiến này chắc chắn thắng được.”

Mọi người càng mơ hồ nhìn gã, ngay cả Vương Hoằng và Lão Thủ cũng không biết với cái gì mà gã dự đoán cuộc chiến này sẽ tất thắng.

Lưu Dụ nói: “Ta hiểu được trong đầu các ngươi nghĩ gì, đều cho rằng Lưu Dụ ta không phải là đối thủ của Tiêu Liệt Vũ và hắn đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy, làm sao mà bỏ qua cơ hội này để giết chết ta?”

Lão Thủ hét lớn: “Ta cược Lưu gia sẽ thắng. Tiêu Liệt Vũ là cái gì? Lưu gia là Huyền soái thứ hai, còn là người ứng với hỏa thạch giáng xuống, không ai có thể làm hại tới cọng tóc của người.”

Bọn Lý Hưng Quốc vẫn không nói ra lời, nhưng bọn họ đều cảm nhận được sự tự tin và đấu chí tất thắng cực lớn của Lưu Dụ, không ai có thể lay động được.

Hà Nhuệ cuối cùng bị kích khởi quyết tâm, nắm chặt tay nói: “Thâm thù huyết hận của Đông Hải bang chúng ta và Đại Hải Minh, lấy hết nước Đại Giang rửa cũng không hết. Bây giờ Lưu gia chịu lấy mạng ra để đánh đổi, Đông Hải bang sao có thể làm con rùa rụt đầu? Đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta, bọn ta thề sẽ theo Lưu gia, cùng sống chết với Tiêu Liệt Vũ.”

Trần Ngạn Quang và Tạ Xuân Minh đồng thanh hô lớn, tỏ ý sẵn sàng quyết tử.

Mục quang Lưu Dụ dừng ở nơi Lý Hưng Quốc, chờ sự quyết định của y.

Lí Hưng Quốc cười khổ: "Ta còn nợ bọn họ nửa năm tiền lương, rất khó muốn họ bán mạng cho triều đình nữa."

Lưu Dụ phất tay ra hiệu cho lão Thủ.

Lão Thủ cầm lấy một chiếc rương sắt lại để ở bên cạnh, thần sắc như bừng dậy, sau đó đi thẳng đến trước Lý Hưng Quốc, mở rương sắt ra trước mắt y, sau đó lùi về chỗ cũ.

Lý Hưng Quốc nhìn vào trong rương, hai mắt lập tức sáng lên.

Lưu Dụ nói điềm nhiên như không: “Ở đây là hai trăm lượng hoàng kim, Lý đại nhân trừ ra khoản tiền lương còn thiếu, còn lại để sau khi đánh bại lũ tặc tử sẽ luận công ban thưởng. Tiêu Liệt Vũ sau khi bại vong, khoản thuế sẽ hồi phục lại bình thường, thì tất cả lại trở lại nề nếp, một dải quận huyện khu vực này sẽ có thể trở lại cuộc sống an bình.”

Lý Hưng Quốc lớn tiếng đáp: “Xin lĩnh mệnh!”

Cặp mắt Lưu Dụ đột nhiên ánh lên mạnh mẽ, chỉ thấy gã vừa đứng thẳng người lên, lập tức như thành một con người khác, sinh ra một khí thế khiếp người. Trầm giọng nói: “Lần này ta sẽ dạy Đại Hải Minh biết như thế nào là đến được mà về không được. Nếu như ta không đoán sai, Tiêu Liệt Vũ trước giờ Ngọ đã nhận được tin tức Phương Linh bị giam giữ tại nơi này. Hắn và thủ hạ nhân lúc trời sẩm tối sẽ dốc toàn lực tấn công, vào sáng mai Đại Hải Minh cũng sẽ bị xóa tên trên giang hồ, nỗi lo trộm cắp sẽ trở thành quá khứ.”

Vương Hoằng khó hiểu: “Cho dù Tiêu Liệt Vũ rơi đầu dưới đao của Lưu huynh, mà đám thủ hạ tặc tử điên cuồng công thành, nhưng mà nếu như công thành không được, tặc tử thấy tình thế không ổn, vẫn có thể đào tẩu về lại biển, chúng ta vẫn không làm gì được chúng.”

Bọn Hà Nhuệ đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cái nhìn của Vương Hoằng.

Lưu Dụ hơi mỉm cười nói: "So với binh pháp thâm sâu và kín kẽ của Diêu Hưng và Mộ Dung Lân, Tiêu Liệt Vũ nào được coi là cái gì? Thượng binh phạt mưu°, chúng ta cùng Tiêu Liệt Vũ đấu trí không đấu lực, cho dù quyền chủ động không nằm trong tay Lưu Dụ ta, thì ta vẫn có biên pháp lợi dụng tình thế, biến bị động thành chủ động. Huống chi Tiêu Liệt Vũ hiện nay đã bị chúng ta nắm mũi dắt đi."

Mọi người đều dụng tâm chăm chú lắng nghe, tưởng tượng ra lúc Lưu Dụ lãnh đạo Hoang nhân, đại phá liên quân phương Bắc với binh lực gấp ba lần binh lực Hoang nhân, trong lòng họ không khỏi nổi lên hùng tâm đấu chí.

Lưu Dụ dừng lại một lát, hai mắt thần quang sáng rực, hiển lộ ra công lực kinh người. Gã tiếp tục nói: "Nếu không phải là ta có kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh, lẽ nào lại muốn để các vị bồi táng cùng ta. Ta không những muốn thu được toàn thắng mà còn muốn một chiến thắng hùng tráng có thể so sánh với chiến thắng của Biên Hoang, giảm số người thương vong bên ta thấp nhất, thậm chí không để cho bất kỳ người nào hy sinh."

Mọi người đều hiện ra vẻ mặt khó tin.

Thần quang trong hai mắt Lưu Dụ dần thu lại, trở lại vẻ mặt bình thường. Biến hóa đó tạo ra sự tương phản cường liệt, người người nhìn thấy trong lòng sinh ra một cảm giác khác thường, càng lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Lưu Dụ cười nói: “Từ khi ta xuất đạo đến nay, người muốn giết ta có giơ cả mười ngón tay cũng tính không hết. Lúc ta trên đường về Quảng Lăng, hai lần gặp tập kích, ta đều ứng phó được, so với hai địch nhân này, Tiêu Liệt Vũ tuyệt không so sánh được. Trừ phi công phu Tiêu Liệt Vũ cao hơn bọn Tôn Ân, Yến Phi và Mộ Dung Thùy, nếu không lần này tất sẽ không may mắn thoát được, hy vọng các vị minh bạch điểm này.”

Mọi người đều biết Lưu Dụ không phải là hạng hữu dũng vô mưu, hơn nữa Lưu Dụ ngữ khí thành khẩn, tức thì lòng tin đại tăng.

Lưu Dụ thong dong nói: “Thừa dịp còn cách khi trời tối một thời gian dài, chúng ta phải làm tốt hai việc. Việc thứ nhất là tập trung tất cả người còn lưu lại. Ta sẽ nói chuyện với bọn họ, kích động sỹ khí bọn họ; đồng thời có thể ngăn chặn bên trong có gian tế của địch nhân, không để tiết lộ bất kỳ quân tình nào.”

Mọi người gật đầu đồng ý, yên lặng chờ Lưu Dụ nói ra phân phó thứ hai.

Lưu Dụ tiếp theo hướng đến lão Thủ nói: "Trọng trách canh phòng giao cho huynh đệ các ngươi phụ trách, quan trọng nhất là chú ý đến các tình huống trên biển. Tiêu Liệt Vũ khẳng định không để chúng ta vào mắt, không đến thì thôi, nếu đến tất sẽ theo đường biển hùng hổ ngang nhiên kéo đến đánh. Hà hà!"

Lý Hưng Quốc khâm phục một cách chân thành nói: "Thỉnh Thái Thú đại nhân nói ra điều thứ hai."

Lưu Dụ vui vẻ nói: "Làm phiền Lý đại nhân thu thập tất cả mấy thứ như dầu lửa, mồi nổ, hỏa tiễn yên hoa trong thành lại, ta muốn làm cho chiếc thuyền mành đậu ngoài bến kia biến thành một cái cạm bấy tử vong, bẻ đi hoàn toàn nhuệ khí của địch nhân, kích khởi hung tính của Tiêu Liệt Vũ.”

Mọi người trước tiên ngẩn ngơ không hiểu, sau đó đồng thanh khen hay.

Lưu Dụ thầm thở phào một hơi, biết sau khi thi triển hết nghệ thuật của bản thân, cuối cùng đã kích khởi được lòng tin chiến thắng của mọi người, đồng thời đoàn kết mọi người lại với nhau.

Gã phải tốc chiến tốc thắng giải quyết Tiêu Liệt Vũ, chẳng những gã muốn nhanh chóng trở lại Quảng Lăng giúp Tạ Diễm đối phó Thiên Sư quân, mà còn bởi gã không muốn nán lại lại Diêm thành vì bất cứ lúc nào địch nhân cũng có thể phái thích khách đến đối phó gã. Đây là biện pháp duy nhất để gã bảo toàn mạng sống.

Gã là rồng hay là rắn, còn phải trông vào đêm nay.

-------------

Chú Thích:

° Thượng sách của việc dùng binh là lấy mưu lược thủ thắng