Biên hoang truyền thuyết - tập 4

Hồi 21

Docsach24.com

ư Tuần đến ngoài cổng đại đường phủ thái thú Cối Kê, một tướng lĩnh trong Thiên Sư quân đi ngang qua lão, sau đó nhận ra bèn nhanh chóng hành lễ rồi mới bước đi.

Lư Tuần đi vào đại đường. Từ Đạo Phúc đang phân phó thủ hạ thu xếp công việc sau khi chiếm được Cối Kê. Lư Tuần không muốn làm phiền, chắp hai tay sau lưng đứng yên đợi.

Sau khi Từ Đạo Phúc cho thủ hạ ra ngoài bèn đến gần Lư Tuần nói: “Đệ rất muốn đánh vài trận khổ cực rồi mới lấy được Cối Kê, chứ thắng dễ dàng thế này chẳng thú vị gì. Thế gia đại tộc Kiến Khang nếu không phải vô cùng hủ bại, sao lại có tên Vương Ngưng Chi này?”

Lư Tuần điềm đạm hỏi: “Lúc ta đến gặp một kẻ vừa ra khỏi cửa là ai vậy?”

Từ Đạo Phúc cười đáp: “Sư huynh chú ý hắn rồi! Có thể thấy sư huynh đã có tinh tiến mới, vừa nhìn đã nhận ra. Kẻ đó tên là Trương Mãnh, đến từ thế tộc Lĩnh Nam, là kẻ có danh tiếng lớn nhất ở đó, võ công không kém hơn đệ. Đệ luận công ban thưởng, đề bạt hắn làm phó soái của đệ. Có người này về theo, lo gì đại sự không thành.”

Lư Tuần gật đầu: “Người này quả là nhân tài khó kiếm, chẳng những có phong phạm của cao thủ mà khí phánh còn nhiếp người, quả có tài đại tướng.”

Từ Đạo Phúc tựa như sợ người nghe thấy hạ thấp giọng hỏi: “Thiên Sư đã về Ông Châu rồi phải không?”

Lư Tuần đáp: “Ta đích thân tiễn người lên thuyền. Ài! Thiên Sư thay đổi nhiều quá, nhưng ta lại không nói ra được rốt cuộc người thật sự thay đổi ở điểm nào.”

Từ Đạo Phúc than thở: “Đệ cũng đang lo. Từ lúc trở về sau trận quyết chiến với Yến Phi, Thiên Sư trừ Yến Phi ra tựa hồ không còn hứng thú tới bất cứ việc gì, kể cả thiên thu đại nghiệp của Thiên Sư đạo ta. Ài! Hy vọng chuyện này chỉ là tạm thời.”

Lư Tuần cười khổ: “Yến Phi không biết là có ma lực gì vậy? Sau lần quyết đấu đầu tiên với Yến Phi, Thiên Sư đã mang hết chuyện của Thiên Sư đạo giao cho huynh đệ bọn ta. Sau lần quyết đấu thứ hai, Thiên Sư chẳng còn hứng thú nói năng gì nữa. Vừa rồi ta tiễn người lên thuyền, người chẳng có nửa câu dặn dò gì cả, làm ta không nhịn được phải hỏi. Thiên Sư mới bảo bọn ta phải củng cố thành quả, nhẫn nại tĩnh tâm, đợi phản ứng của Tạ Diễm, chuẩn bị tốt nhất để một đòn đánh bại Bắc Phủ binh. Như vậy Kiến Khang có thể dễ dàng lọt vào tay bọn ta.”

Từ Đạo Phúc gật đầu: “Thiên Sư vẫn luôn có trí tuệ siêu phàm, tính toán không chút sơ hở, đó quả thật là chiến lược tốt nhất.”

Lư Tuần vỗ vỗ vai Từ Đạo Phúc nói: “Hai sư huynh đệ bọn ta phải đồng tâm nhất trí. Đạo Phúc phụ trách chính trị và quân sự, ta phụ trách tuyên truyền thánh đạo, cho đến ngày Thiên Sư đạo của bọn ta đức trùm thiên hạ, hoàn thành mộng tưởng của bọn ta.”

Lưu Dụ trước lúc bình minh đã lên thuyền do Lưu Lao Chi an bài đưa gã đến Diêm Thành. Gã ngồi lặng ở đuôi thuyền nhìn về Quảng Lăng dần khuất đằng xa.

Buồm căng gió, thuận dòng đi về Đại Giang, Lưu Dụ trong lòng trống rỗng. Với việc quay lại Quảng Lăng, gã hoàn toàn không nắm chắc chút nào. Chiêu này của Lưu Lao Chi cao minh phi thường. Chỉ một câu mà ném gã vào tuyệt địa, chẳng những làm gã rơi vào uy hiếp tử vong của hải tặc duyên hải, còn làm gã biến thành mục tiêu ám sát rõ ràng của các phía.

Tiếng bước chân lại gần. Lưu Dụ ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải Lão Thủ đây sao?”

Lão Thủ đến trước mặt gã, vui mừng nói: “Không ngờ Lưu gia vẫn nhớ đến ta. Ngày xưa ta lái thuyền đưa Lưu gia, Yến gia cùng Thiên Thiên tiểu thư đến Biên Hoang tập, không ngờ ngày nay lại được đưa Lưu gia đến Diêm Thành nhậm chức. Hà! Ta vốn họ là Trương. Lão Thủ là do các huynh đệ gọi thôi.”

Vừa nói lão vừa ngồi xuống bên cạnh gã.

Lưu Dụ gác bỏ tâm sự trong lòng cười nói: “Ta lại thích gọi lão là Lão Thủ, vì nó gợi đến một đoạn hồi ức động lòng người. Vừa rồi sao ta không nhìn thấy lão nhỉ?”

Lão Thủ đáp: “Ta cố ý không để Lưu gia nhìn thấy đó, tránh để người ngoài hoài nghi. Thuyền ra khơi rồi thì không phải cố kỵ gì nữa. Trên thuyền toàn là huynh đệ theo ta nhiều năm có thể tin tưởng được. Ài! Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi...”

Lưu Dụ đáp: “Sẽ có một ngày Hoang nhân nghênh đón bọn họ trở lại Biên Hoang tập.”

Lão Thủ chán nản nói: “Chỉ còn cách nghĩ vậy mới có thể thấy thoải mái trong lòng.”

Sau đó lão hạ giọng nói nhỏ: “Lần này ta có thể được nhận nhiệm vụ là nhờ Khổng lão đại, Tôn gia và các huynh đệ khác bí mật đứng sau xuất lực.”

Lưu Dụ phát sinh cảm giác ấm áp, thấy mình không phải đơn độc tác chiến mà còn có sự ủng hộ bên trong và bên ngoài Bắc Phủ binh.

Lão Thủ bực tức nói: “Lần dùng người này, Thống lĩnh cương quyết ép Lưu gia lĩnh chức thái thú Diêm Thành, lại là tướng soái không quân. Mọi người đều cảm thấy ái ngại cho người.”

Lưu Dụ ngạc nhiên thốt: “Tướng soái không quân?”

Lão Thủ giải thích: “Ta vốn là người ở làng Lương Điền trong vùng phụ cận Diêm Thành, với tình hình các quận huyện duyên hải rõ như lòng bàn tay. Riêng năm nay ta đã ba lần đến các quận huyện phụ cận Diêm Thành. Vì vậy lần này Khổng lão đại mới đặc biệt nhờ cậy ta đưa Lưu gia đi để ta có thể nói rõ tình huống ở đó cho Lưu gia nghe.”

Lưu Dụ không nhịn được hỏi: “Sao Khổng lão đại lại rõ ta biết lão?”

Lão Thủ đáp: “Ta và Khổng lão đại vẫn bí mật làm ăn với nhau do chiến thuyền Bắc Phủ binh bọn ta đến đâu cũng không có ai dám tới làm phiền. Ngay khi ta quay lại sau khi đưa bọn Lưu gia tới Biên Hoang tập, Khổng lão đại đã tìm đến hỏi chuyện, rồi còn khen ngợi Lưu gia và Yến gia là anh hùng không sợ trời, không sợ đất.”

Sau đó lão ghé sát thầm thì: “Hiện tại Khổng lão đại và các vị huynh đệ đều nhận định Lưu gia là chân mệnh thiên tử sau này. Vì vậy đều đặt hết mọi hy vọng lên người Lưu gia, mọi người đều sẵn sàng chết vì Lưu gia.”

Lưu Dụ cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại biết rằng dù có phủ nhận cũng không thể cải biến được định kiến đã khắc sâu vào lòng người khác, chỉ có thể thu nhận, mặc nhiên công nhận chuyện đó.

Gã quay trở lại chủ đề chính: “Tình hình Diêm Thành hiện nay ra sao?”

Lão Thủ đáp: “Kiến Khang phái xuất Vương Thức đến dẹp hải tặc, có thể nói là đòn kiên quyết nhất. Nếu không vì Tiêu Liệt Vũ làm mọi người và thương lữ chuyển hướng thương thuyền ra hải ngoại buôn bán ảnh hưởng đến hàng hoá cung ứng và tiền thuế cho triều đình, triều đình cũng chẳng thèm lý tới. Triều đình của bọn ta thèm gì quan tâm đến chuyện sống chết của dân chúng ở duyên hải chứ, chỉ chăm chăm bảo vệ Kiến Khang và các thành trì phụ cận để cao môn hoàng tộc tiếp tục hàng đêm ca múa phè phỡn. ”

Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Dân chúng duyên hải không tự tổ chức các đội chống hải tặc hay sao?”

Lão Thủ đáp: “Nếu An công còn sống căn bản là sẽ không xuất hiện tình huống này. Từ khi Tư Mã Đạo Tử nắm quyền bèn bắt hết tráng đinh ở các quận huyện duyên hải tổ chức nên ”Nhạc Chúc quân” °°, nhằm tăng cường quân lực cho Kiến Khang, làm cho ở đó hoang phế tiêu điều, không có lực chống tại hải tặc. Mới đầu thủ hạ Tiêu Liệt Vũ chỉ có vài người, hai năm nay phát triển lên thành gần hai nghìn, toàn là do cẩu tặc Tư Mã Đạo Tử đó tạo nên.”

Lưu Dụ trong lòng tràn ngập phẫn nộ, làm gã vô cùng đồng cảm với dân chúng duyên hải. Gã bản thân xuất phát là bần nông, hiểu rất rõ nỗi khổ “cướp ngày là quan” của bách tính. Nói chuyện với Lão Thủ làm gã mới đầu chỉ coi đây là nhiệm vụ nhằm đưa gã vào bẫy, giờ gã lại nhìn nhiệm vụ này với con mắt khác. Gã tự nhủ phải gắng hết sức mình để phục hồi hoà bình và an ninh cho các quận huyện đang bị ách hải tặc.

Gã bèn hỏi: “Tiêu Liệt Vũ là thần thánh phương nào? Vương Thức sao cũng bị chết trong tay hắn?”

Lão Thủ đáp: “Tiêu Liệt Vũ vốn xuất thân là vọng tộc của Đông Ngô, bị thế tộc đến từ Bắc phương bài xích, làm hắn nhà tan người chết, uất ức ra biển trở thành hải khấu. Từ bé đã nổi tiếng giỏi võ, giỏi dùng trường côn, tính tình háo sát, đi đến đâu đến chó gà cũng không tha. Chiến lược của hắn có vẻ như bắt chước Nhiếp Thiên Hoàn. Quan binh thế lớn, hắn liền rút về hoang đảo trên biển, sau đó tìm cơ đột tập, làm quan quân sợ hắn như sợ hổ, chỉ cần nghe tin hắn đến đánh là bỏ chạy tứ tán. Quân lực phòng ngự hiện thời ở duyên hải chỉ có trên danh nghĩa. Giờ ai đến đó so với việc mang dê vào miệng cọp tịnh không phân biệt.”

Lưu Dụ nghe vậy hít vào một hơi khẩu khí thầm nghĩ tình thế so với tưởng tượng của mình ác liệt hơn rất nhiều. Câu nói “Tướng soái không binh” của Lão Thủ tuyệt không phải là nói quá.

Gã bèn cười khổ: “Vương Thức bị giết như thế nào?”

Lưu Dụ thầm kêu trời. Vương Thúc xấu tốt gì cũng là tướng lĩnh hàng đầu ở trong quân đội Kiến Khang, có kinh nghiệm nhất định. Nếu không Tư Mã Đạo Tử đã không để hắn gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Người này võ công chẳng những cao cường, còn có quân lính chính quy, với tất cả ưu thế như vậy, phối hợp với nhân lực vật lực của quan phủ ở địa phương mà còn lâm vào cảnh toàn quân bị diệt. Từ đó có thể thấy Tiêu Liệt Vũ tuyệt không phải là hải tặc tầm thường, chẳng những có trí có dũng mà còn có tài quân sự. Lão Thủ đã đánh giá thấp hắn.

Gã bèn hỏi: “Tình hình Diêm Thành như thế nào?”

Lão Thủ đáp: “Diêm Thành vốn là nơi đồn trú quân đánh hải tặc. Bất quá hiện tại quân đánh hải tặc ở đó chỉ có tầm trăm người, thêm vào bốn trăm quân thủ thành nữa tổng số tầm sáu trăm người, lương thực thiếu thốn, lính không có đấu chí, muốn chúng đi tìm hải tặc quả là trò đùa.”

Lưu Dụ trầm ngâm một hồi rồi hỏi tiếp: “Còn các thành khác thì sao?”

Lão Thủ đáp: “Không thể chống cự. Nếu Tiêu Liệt Vũ đến tấn công khẳng định là thua chạy. Ài! Ta quả thật không nói quá lên đâu. Hiện tại ở các thành duyên hải, bất kể quan phủ hay bách tính đều sống trong sợ hãi, chỉ có thể làm duy nhất một điều là cầu thần khấn Phật, hy vọng tặc tử bỏ qua bọn họ.”

Lưu Dụ hỏi: “Có xuất hiện làn sóng chạy tị nạn không?”

Lão Thủ đáp: “May là mấy tháng gần đây Tiêu Liệt Vũ tập trung cướp bóc các thương thuyền ngoại quốc ở Đại Hà, vì vậy dân chúng quận huyện duyên hải tạm thời dễ thở.”

Lữu Dụ nghĩ ngợi hồi lâu rồi nét mặt nở nụ cười nói: “Dạ dày ta hiện tại đang sôi ùng ục. Từ lúc đến phủ Thống lĩnh ta không dám ăn uống gì, chỉ uống hai ba ngụm nước trong giếng ở hậu viện. Có gì nhét tạm vào bụng không?”

Lão Thủ tán thêm: “Lưu gia cẩn thận thế là phải, không thể không để tâm được, đặc biệt với Thống lĩnh càng phải gia tăng đề phòng. Ha ha! Bất quá khi bọn ta nhận lệnh đưa Lưu gia đi, lương thực trên thuyền đã được phủ Thống lĩnh cung cấp đầy đủ. Đợi ta sai người làm gì đó cho Lưu gia ăn.”

Lưu Dụ trong lòng chợt động, gọi lão lại nói: “Ta còn vài câu nữa muốn hỏi lão.”

Lão Thủ lại ngồi xuống, vui vẻ đáp: “Chỉ cần là ta biết, sẽ trả lời Lưu gia.”

Lưu Dụ hỏi: “Lưu Lao Chi có biết lão làm việc cho Khổng Tĩnh không?”

Lão thủ đáp: “Đương nhiên là biết, bởi vì chuyện làm ăn của bọn ta và Khổng lão đại là do Huyền soái ban cho. Khi Lưu Lao Chi lên chức, Khổng lão đại lại tự thân đến yêu cầu Lưu Lao Chi, hy vọng được tiếp tục làm việc với bọn ta, bởi vì hắn rất tín nhiệm bọn ta.”

Lưu Dụ thở dài: “Lưu Lao Chi rất có thể để lão và mọi người bồi táng theo ta đó.”

Lão Thủ biến sắc hỏi: “Lưu gia nghĩ rằng lương thực có vấn đề sao? Ta lập tức sẽ đi xem.”

Lưu Dụ đáp: “Lão có biết một thân binh của Lưu Lao Chi tên là Trần Nghĩa Công không?”

Lão Thủ hoang mang lắc đầu: “Chưa từng bao giờ nghe đến tên người này.”

Lưu Dụ nói: “Hắn tự xưng là đội trưởng của một trong số mười đội thân binh của Lưu Lao Chi.”

Lão Thủ ngạc nhiên nói: “Mười đội trưởng thân binh của Lưu Lao Chi ta đều biết hết, không một ai có họ là Trần cả.”

Lưu Dụ lại nói: “Chỗ gạo đó không cần kiểm tra cũng biết đã bị người ta động thủ cước vào rồi. Thuốc độc là loại chậm tác động, đợi bọn ta liên tục ăn hai ba ngày mới phát huy tác dụng, làm chúng ta khó mà biết được. Lão đi lấy một bát đến đây cho ta xem.”

Lão Thủ đi rồi, Lưu Dụ thầm tính toán trong lòng.

Sáng nay khi gã biết Lưu Lao Chi sẽ phái thuyền đưa hắn đến Diêm Thành, gã đã nghi ngờ trong lòng. Bởi vì nếu để gã một mình lên đường, bằng vào bản lĩnh nhận địch, tránh địch của gã, chỉ cần gã không dùng ngựa mà xuyên rừng lội suối thì kẻ địch dù nhiều cũng không thể chặn được gã. Chỉ có đi theo đường thuỷ thế này mới làm gã thành mục tiêu bị công kích rõ ràng.

Lưu Lao Chi chắc đã gặp qua Trần công công, biết rằng việc truy sát gã ở trong rừng núi là không thể, nên mới nghĩ ra độc kế giết gã theo đường thuỷ thế này.

Mưu kế của Lưu Lao Chi quả là lợi hại phi thường. Hắn biết mối liên hệ giữa Lão Thủ và gã nên cố ý bắn tin cho Tôn Vô Chung, mượn lời Tôn Vô Chung chuyển tới Khổng lão đại. Làm Khổng lão đại phải gắng sức an bài cho bọn Lão Thủ nhận nhiệm vụ này. Sự thật là đã rơi vào gian kế của Lưu Lao Chi, để Lưu Lao Chi thuận tiện tiêu diệt luôn thế lực của Khổng lão đại trong Bắc Phủ binh và thế lực của Lưu Dụ.

Kế này quả là cao tuyệt vì bản thân gã tin tưởng bọn Lão Thủ, nên không tin Lão Thủ làm hại gã, lại càng tin tưởng vào bản lĩnh dùng thuyền của Lão Thủ ở Bắc Phủ binh. Trong tình huống bình thường trên sông to gió cả, căn bản không có ai có thể chặn được Lão Thủ.

Lưu Lao Chi hiểu rõ tính cách của gã, biết rằng khi bị tấn công, Lưu Dụ gã không bỏ rơi Lão Thủ và các huynh đệ mà vô sỉ tự đào sinh, nên chỉ còn cách chiến đấu tới chết.

Đây quả là độc kế không kẽ hở, khả năng lớn là do Lưu Lao Chi và Trần công công bàn bạc nghĩ ra. Bởi vì công việc này phải do người ngoài tiến hành, cũng có thể đổ rằng do Tiêu Liệt Vũ hạ thủ, truy cứu vô cùng khó khăn.

Lưu Dụ thầm kêu quá hiểm, khi đang thầm lau mồ hôi lạnh thì Lão Thủ đã mang một bát gạo tới.

Sắc mặt Lão Thủ vô cùng khó coi nói: “Quả nhiên có nhiều mùi rất lạ. Nếu không có Lưu gia đề tỉnh, khẳng định sẽ không nhận ra.”

Lưu Dụ đón lấy chiếc bát lão đưa cho, cúi xuống ngửi.

Chuyện kỳ lạ xảy ra. Chân khí trong người gã bỗng như tuỳ ý chuyển động, tụ tập lại trong kinh mạch ở mũi. Mùi vị trong gạo lập tức trở nên rõ ràng, tràn vào trong mũi. Kỳ diệu nhất là chẳng những ngửi rõ mùi, mà còn phân biệt được nồng độ. Gã nhận thấy trong đó có một mùi không phải có ở trong gạo mà là phủ ở bên ngoài hạt gạo.

Gã chưa từng nghĩ mũi mình lại có thể linh mẫn như vậy, không kìm được nghĩ đến khứu giác của loài chó, chắc cũng kiểu như vậy, rồi lại nghĩ đến Phương Hồng Sinh.

Gã nói: “Gạo này đã bị người ta tẩm độc, sau đó làm khô cho hơi ẩm bay hết, độc dược theo đó bám vào trên hạt gạo. Hạt gạo bị làm khô nên mới giòn như vậy.”

Gã đặt bát gạo xuống, quay sang nhìn Lão Thủ đang lộ vẻ kính phục.

Lão Thủ đã hồi lại, bực bội nói: “Lưu Lao Chi thật không phải là người, không ngờ lại đẩy bọn ta cùng chết.”

Lưu Dụ cười nhẹ: “Đấu tranh quyền lực luôn là như vậy, không bao giờ nói chuyện nhân nghĩa đạo đức, cũng không từ thủ đoạn nào để đạt mục đích.”

Gã nói tiếp: “Hiện tại lão vẫn có lựa chọn, đó là đưa thuyền vào bờ để ta lên, rồi quay lại Quảng Lăng phục mệnh, đổ hết mọi sự lên người ta, bảo ta kiên trì bỏ thuyền, lão không thể cản trở. Như vậy không ai có thể trách được lão.”

Lão Thủ lắc đầu kiên quyết nói: “Lão Thủ ta khi nhận nhiệm vụ này đã sớm thương lượng qua với anh em huynh đệ, quyết định mang tính mạng giao thác vào tay Lưu gia. Ta hiện tại càng hạ quyết tâm, chẳng những đưa Lưu gia tới Diêm Thành mà còn ở lại kề vai chiến đấu cùng Lưu gia, vì dân trừ hại.”

Lưu Dụ nghe vậy rất xúc động. Vì vậy mới nói không ai có thể làm được gì nếu không có đủ lực. Nên dù gã có ba đầu sáu tay, nhưng một mình đối địch được với hải tặc tung hoành trên biển, chỉ là nói đùa. Nhưng nếu có Lão Thủ là cao thủ dùng thuyền lại quen thuộc với tình hình ở đó giúp đỡ, thế của gã sẽ trở nên hoàn toàn khác trước.

Lão Thủ lại nói: “Bọn ta có thể dùng cớ là Tiêu Liệt Vũ phong toả hải khẩu của Đại Giang làm bọn ta không thể trở về được. Lưu Lao Chi cũng khó mà trị tội bọn ta.”

Lưu Dụ gật đầu khen: “Ý kiến hay!”

Thấy Lưu Dụ đồng ý, Lão Thủ vô cùng hưng phấn nói: “Trên Đại Giang này, kể cả Nhiếp Thiên Hoàn tự đến cũng không thể chặn ta lại được. Đừng có đánh giá thấp chiến thuyền nhỏ này. Khổng lão đại từng xuất ra hơn mười đỉnh hoàng kim cải tạo lại. Thân thuyền cực dày, đầu đuôi thuyền đều được bọc sắt. Ta vốn xuất thân từ nhà làm thuyền nên rất am hiểu chiến thuyền.”

Lưu Dụ nghĩ chắc Lưu Lao Chi phải lưu gã lại trong phủ Thống lĩnh một ngày một đêm chính là để cho Trần công công có đủ thời gian sắp xếp đối phó với gã.

Gã bèn nói: “Lưu Lao Chi tất nhiên biết rõ bản lĩnh của lão, vì vậy chẳng ngu ngốc gì làm chuyện chặn bắt trên Đại Giang như vậy, mà sẽ tìm kế để lên thuyền. Như phương pháp Vương Quốc Bảo làm với Hà đại tướng quân vậy. Thử nghĩ mà xem! Trong lúc chúng ta không phòng bị, bỗng nhiên gặp vài chiến thuyền của thuỷ sư Kiến Khang đến chặn hỏi bọn ta đi đâu, yêu cầu bọn ta cho xem văn kiện thông hành. Bọn ta khẳng định sẽ bị trúng kế.”

Lão Thủ hoàn toàn nể phục nói: “Lại là Lưu gia suy tính chu đáo. Không lạ khi Lưu gia luôn giành thắng lợi, Lưu Lao Chi phải sợ Lưu gia như vậy.”

Lưu Dụ vỗ vỗ vai Lão Thủ, tâm thần bay bổng đến tận Diêm Thành.

Lão Thủ hạ giọng nói: “Còn một việc chưa nói với Lưu gia, Khổng lão đại cho mang lên thuyền một hòm sắt, dặn phải để Lưu gia tự thân mở khoá xem. Như ta thấy khẳng định Khổng lão đại đưa quân phí cho Lưu gia chi dùng.”

Lưu Dụ trong lòng thấy cảm động, Khổng lão đại lại lần nữa đứng bên cạnh hắn trong lúc khó khăn, đồng thời cũng thấy hiệu quả ảnh hưởng kinh người của hoả thạch. Xem ra Khổng lão đại, Lão Thủ và các anh em huynh đệ đều tin chắc rằng Lưu Dụ gã không nghi ngờ gì chính là chân mệnh thiên tử. Vì vậy họ chẳng nghĩ ngợi đắn đo gì tới tình huống thật sự hiện tại của gã mà vẫn dễ dàng chọn quyết định đó.

Chỉ có gã mới biết rõ mình tuyệt không phải chân mệnh thiên tử gì đó.

---------------------------

Chú thích:

° Đắc đạo đa trợ: Xuất phát từ thành ngữ “得道多助,失道寡助” (đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ), nghĩa là người hiểu đạo lý của Trời, có đạo đức thì được nhiều ủng hộ, còn người không hiểu biết đạo lý Trời, thiếu đạo đức thì được ủng hộ ít. Ý tác giả chỗ này trỏ Lưu Dụ.

°° “Nhạc Chúc quân": Nghĩa đen là quân phục vụ việc giải trí ca hát. Ở đây là tên riêng của đạo quân mới do cha con Tư Mã Đạo Tử gây dựng, nhằm đối lại với Bắc Phủ binh.

°°°Tự thị quá cao: Tự cho mình tài giỏi hơn thực tế.