Biên hoang truyền thuyết - tập 4

Hồi 14

Docsach24.com

rước khi trời sập tối, Yến Phi và Thôi Hoành tìm đến được nguồn nước, để ngựa có thể gặm cỏ uống nước nghỉ ngơi.

Bọn y vội vã đi được hai ngày đường, Thái Nguyên đã nằm xa tít ở đằng sau, thẳng tiến tới Hà Sáo. Với đề nghị của Thôi Hoành, bọn y hai người sáu ngựa, mang hành trang nhẹ lên đường, luân phiên thay đổi chiến mã, chỉ trong hai ngày đã đi được sáu trăm dặm.

Hai người ngồi xuống cạnh bờ sông, nhâm nhi mấy miếng lương khô.

Yến Phi thuận miệng: "Thôi huynh đối với địa thế vùng này rành như lòng bàn tay, thật khiến người ta phải kinh ngạc."

Thôi Hoành cười nói: "Ta từ nhỏ đã thích ra ngoài xông xáo, đi khắp Bắc phương, cũng từng ghé qua Kiến Khang, muốn xem sau khi Tấn thất dời về Nam đã chấn chỉnh đến đâu."

Yến Phi hỏi: "Kết quả ra sao?"

Biểu tình Thôi Hoành hiện ra nét cay đắng, đáp: "Kết quả? Ài! Ta đã dùng tộc hiệu của Thôi gia, cầu kiến hơn mười cao môn hiển hách nhất ở Kiến Khang, nhưng chỉ có Tạ An khẳng khái tiếp kiến. An công thật xứng đáng là nhân vật lỗi lạc nhất xưa nay, chỉ tiếc là “một cây làm chẳng nên non”. Dưới áp chế của Tư Mã thị, căn bản khó có thể làm được chuyện lớn. Mà sự thật cuối cùng cũng chứng minh ta không nhìn lầm, đại thắng Phì Thủy lại mang tai họa đến cho Tạ gia. Tấn thất khí số đã tận, bại vong chỉ là vấn đề thời gian."

Yến Phi không cầm được nghĩ đến Lưu Dụ. Không biết gã đã đến Quảng Lăng chưa? Mình đã cải tạo thể nội chân khí của gã từ hậu thiên đổi thành tiên thiên, không biết có thể giúp gã vượt qua tử kiếp không? Bèn nói: "Thôi huynh đối với tình huống gần đây của Nam phương biết thật tường tận."

Thôi Hoành vui vẻ nói: "Thôi gia bọn ta đã trở thành đệ nhất đại tộc ở Bắc phương, có đệ tử ở khắp thiên hạ. Hơn nữa các tộc ở Bắc phương ít nhiều đều có quan hệ với bọn ta. Ta lại đặc biệt lưu ý tình thế biến hóa các nơi, bởi vậy so với người khác biết nhiều hơn một chút."

Trầm ngâm giây lát, lại nói tiếp: "Ta mời Yến huynh đến tệ bảo, nói chuyện tâm tình cũng là hy vọng có một ngày Yến huynh có thể dẫn ta diện kiến Đại chủ. Nào biết Yến huynh không những đáp ứng không chút do dự, lại còn muốn ta đi chung với huynh lên Bắc. thật sự là một đặc ân vượt quá sự trông đợi của ta. Không biết Yến huynh là hứng chí nhất thời, hay là đã sớm suy nghĩ cẩn thận?"

Yến Phi đáp: "Ta muốn hỏi ngược lại Thôi huynh, ở Bắc phương, khiến Thôi huynh bội phục nhất là nhân vật nào?"

Thôi Hoành không chút do dự đáp: "Người ta bội phục nhất là Vương Mãnh, y là Quản Trọng của Phù Kiên. Nếu như y vẫn còn tại thế, khẳng định sẽ không có thất bại ở Phì Thủy."

Yến Phi có chút ngạc nhiên, chàng vốn cho rằng người Thôi Hoành bội phục là Thác Bạt Khuê tay không dựng nước. Bất quá suy nghĩ kỹ lại, chuyện Thôi Hoành hân thưởng Vương Mãnh là hết sức hợp tình hợp lý. Chuyện này phải nhìn từ xuất thân của Thôi Hoành mới hiểu. Thanh Hà Thôi thị là long đầu và đại biểu cho đại tộc ở Trung Nguyên, ngang với Vương, Tạ hai nhà ở Nam phương. Mà Thôi Hoành lại trưởng thành từ vọng tộc Thanh Hà Thôi thị. Thế gia đại tộc hết sức coi trọng thân phận địa vị, đó là tập tính của người trong thế gia, không thể thay đổi. Bởi vậy, Thôi Hoành đối với Thác Bạt Khuê khởi lên từ mã tặc, thật khó sinh lòng kính phục.

Bất quá trong thời đại loạn lạc như bây giờ, thế gia đại tộc lưu lại ở Bắc phương, đều muốn kiếm một chỗ dựa dẫm, để bảo trì địa vị thế tộc của bọn họ, cũng như có thể phát triển hoài bão và lý tưởng chính trị của mình. Thôi Hoành chính là loại chí sĩ có triển vọng đó, bởi vậy sùng bái Vương Mãnh, lấy đó làm mục tiêu tối cao.

Gật đầu nói: "Ta hiểu rồi! Ta tuyệt đối không nhìn lầm Thôi huynh. Ta vốn nghĩ Thôi huynh vì có đạo tặc dòm ngó bên cạnh, muốn đợi ít lâu mới có thể khởi hành, nào biết Thôi huynh không chút do dự lập tức theo ta lên đường."

Thôi Hoành ngẩng lên nhìn trời đêm, song mục lấp loáng thần quang, nói: "Bởi vì đây là cơ hội mơ ước từ lâu của ta, là cơ hội mà ta trước giờ vẫn đợi. Ta tuyệt đối không lo đám đạo tặc. Nếu Thôi Hoành ta không thể tề gia, sao lại dám đến trước mặt Đại chủ hiến kế sách trị quốc bình thiên hạ. Trong khoảng mười dặm nơi thượng du của tệ bảo, còn có hai tòa sơn bảo cũng quy mô như vậy, được người gọi là "Thập Lý Tam Bảo". Hơn mười năm nay đã bị bọn ác đạo tặc binh quấy nhiễu không biết bao nhiêu lần, nhưng bọn ta chưa có lần nào thua cả. Hiện tại đã đến lúc tộc nhân của ta học tự lập, không còn ỷ lại vào ta nữa."

Yến Phi cảm thấy cùng với người này nói chuyện thật là một lạc thú. Thôi Hoành không những là trí sĩ kiến thức phong phú, mà còn là nhân vật siêu quần tinh thông binh pháp võ công. Có y trợ giúp Thác Bạt Khuê, khẳng định là như hổ thêm cánh.

Chàng cảm thấy thích thú hỏi: "Vì sao lại không chọn Mộ Dung Thùy? Người như Thôi huynh đây, bất cứ người nào chỉ cần nghe qua huynh nói chuyện, bảm đảo sẽ trọng dụng huynh."

Thôi Hoành đáp: "Nói ra nhiều có khi Yến huynh sẽ không tin. Cho đến giờ phút Mộ Dung Thùy công hãm Biên Hoang tập bắt đi mỹ nhân, y vẫn là tuyển chọn duy nhất trong lòng ta. Nhưng đây là sai lầm của y, y không nên đối địch với Hoang nhân. Ta từng đến qua Biên Hoang tập, hiểu rõ tiềm lực kinh người của Hoang nhân. Y đã làm ta thất vọng, lại nhìn không ra chỉ cần không chọc giận Hoang nhân, họ sẽ tuyệt đối không quản tới chuyện ngoài Biên Hoang. Trở thành công địch của Hoang nhân là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời."

Yến Phi ngây người thốt: "Huynh không phải là đánh giá quá cao bọn ta sao?"

Thôi Hoành cười đáp: "Chuyện Mộ Dung Thùy hai lần công hãm Biên Hoang tập, cũng hai lần bị đuổi ra khỏi Biên Hoang, là một sự thật không ai có thể phản bác. Đối với thực lực của Mộ Dung Thùy cố nhiên có ảnh hưởng nhất định, tổn thất đến danh dự lại càng không thể lường được. Nếu như lần này Mộ Dung Bảo viễn chinh phương Bắc lại đại bại trở về, sẽ làm dao động địa vị bá chủ Bắc phương của Mộ Dung Thùy. Biên Hoang tập lại tựa như mãnh thú đang ngủ say, hiện tại mãnh thú đã bị kinh động tỉnh dậy."

Yến Phi định thần nhìn y hồi lâu, nói: "Thập Lý Tam Bảo của Thôi huynh khẳng định có danh vọng rất cao ở vùng này. Khu vực này cũng đã từng rơi vào tay Mộ Dung Thùy một lần, y không chiêu dụ bọn huynh sao?"

Thôi Hoành đáp: "Ta muốn thỉnh giáo Yến huynh một vấn đề, ngàn lần mong Yến huynh thẳng thắn nói hết."

Yến Phi phì cười: "Huynh sợ ta không thành thật sao?"

Thôi Hoành vội nói: "Thôi mỗ nào dám? Bất quá vấn đề này tuyệt đối không dễ đáp. Đó là giả sử ta cáo tố với Yến huynh, ta quyết định cùng tộc nhân quay đầu về với Mộ Dung Thùy, Yến Phi có giết ta không?"

Yến Phi không ngờ y hỏi vậy đáp: "Một ngày huynh còn chưa thành người của Mộ Dung Thùy, chỉ là lời ở miệng mà thôi, ta sẽ không hạ thủ. Nhưng nếu huynh thật sự trở thành mưu thần đại tướng thủ hạ của Mộ Dung Thùy, thì sẽ là địch nhân của Yến Phi, ta sẽ hạ thủ không lưu tình."

Thôi Hoành không chút phản ứng hỏi tiếp: "Yến huynh là người có nguyên tắc, nhưng đổi lại là Đại chủ, người sẽ xử trí ta ra sao?"

Yến Phi ung dung đáp: "Không lạ là huynh sợ ta không dám nói lời thật. Ta có thể khẳng định nói cho huynh biết. Trước khi chuyện huynh trở về đầu phục Mộ Dung Thùy trở thành sự thật, y sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào đem Thôi gia của huynh nhổ tận gốc rễ, không có chuyện kiềm chế chỉ giết một người rồi thôi. Huynh đệ Thác Bạt Khuê của ta xem xét sự tình rất sâu sa, mà Thôi gia của huynh là long đầu thế tộc ở Bắc phương. Sự chọn lựa của bọn huynh sẽ ảnh hưởng đến nhân tâm của các đại thế tộc, bởi vậy Đại chủ tuyệt đối sẽ không để cho bọn huynh đầu phục phe địch nhân."

Thôi Hoành vui vẻ nói: "Đa tạ Yến huynh thành thật cho biết. Bây giờ đến phiên tại hạ hồi đáp câu hỏi lúc trước của Yến huynh. Mộ Dung Thùy đúng là đã từng phái người lại du thuyết bọn ta quy phục Đại Yên của y. Không những đó là chuyện sau khi Biên Hoang bị Hoang nhân quang phục, mà Mộ Dung Thùy lại không có chút nào thành ý. Điều đó càng làm ta tin tưởng nhận định của bản thân, là Mộ Dung Thùy không hề để các thế tộc Bắc phương bọn ta trong mắt."

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Huynh sao biết Mộ Dung Thùy không có thành ý?"

Thôi Hoành tỏ vẻ khinh thường đáp: "Trước tiên là Mộ Dung Thùy không đích thân lại gặp ta. Tiếp đến là ta đã đưa ra một câu hỏi với người tới, sứ giả lại ăn nói hàm hồ, né tránh câu hỏi của ta."

Yến Phi lại càng quan tâm hỏi: "Câu hỏi này của Thôi huynh khẳng định không dễ trả lời?"

Thôi Hoành đáp: "Đối với người có thành ý mà nói, chỉ là một câu hỏi đơn giản. Ta hỏi hắn, Đại Yên chi chủ có phải chuẩn bị giả bộ điều binh lên Bắc thảo phạt bộ tộc Thác Bạt, bỏ rơi thành trì ở vùng phụ cận bao gồm cả Thái Nguyên trong đó, thật ra chỉ muốn dẫn dụ Mộ Dung Vĩnh xuất quan thôi không."

Yến Phi động dung nói: "Thôi huynh nhìn thật chính xác."

Thôi Hoành giận dữ nói: "Mộ Dung Thùy chỉ là lợi dụng ta, dùng bọn ta kiềm chế Mộ Dung Vĩnh. Ha! Ta há là người dễ bị lợi dụng sao."

Yến Phi nghe thấy ngầm lo lắng trong lòng. Không những nhân tố có thể ảnh hưởng đến thành bại của Mộ Dung Thùy rắc rối phức tạp, mà còn nhiều phần chàng và Thác Bạt Khuê không thể khống chế, thậm chí không sao nắm bắt hoặc tiên đoán con người y được. Thôi Hoành trước mắt và sức ảnh hưởng của Thôi thị y lại có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi trong tình hình cuộc chiến. Nếu như Thôi Hoành đứng về phía Mộ Dung Thùy, lại theo Mộ Dung Bảo xuất chinh, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. May mắn bây giờ tình huống đó không xảy ra, Thôi Hoành đang cùng với mình kết bạn lên Bắc.

Thôi Hoành nói: "Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, ngàn lần mong Yến huynh ưng chuẩn."

Yến Phi thật sự không sao nhìn thấu nhân vật Thôi Hoành này. Không hiểu tại sao y lại đột nhiên đưa ra thỉnh cầu, thật ra là thỉnh cầu như thế nào. Chàng nói: "Thỉnh Thôi huynh nói ra, xem ta có thể làm được không."

Thôi Hoành nói: "Yến huynh đương nhiên là làm được. Đó là trước khi Đại chủ quyết định có dùng ta hay không, huynh không cần phải vì ta nói bất cứ lời tốt nào, cũng không cần tiết lộ xuất thân lai lịch của ta."

Yến Phi nhíu mày hỏi: "Vậy có thể nói ra danh tự của Thôi huynh không?"

Thôi Hoành đáp: "Chuyện đó đương nhiên là được."

Yến Phi cười: "Sao lại có phân biệt? Sao y lại có thể không biết đến nhân vật như huynh?"

Thôi Hoành mơ màng đáp: "Ta thật ra rất muốn biết có phải như vậy không. Hy vọng y sẽ không làm ta thất vọng!"

Lưu Dụ mở mắt ra, tất cả trời đất đều đã khác đi. Lúc gã bắt đầu tọa tức, mặt trời vừa vượt qua đỉnh đầu, nét đẹp của rừng hoang khiến người hoa mắt. Hiện tại lại là một trời đầy sao.

Gã chưa từng thử qua tọa tức chuyên chú đến mức độ đó, hoàn toàn quên hết thời gian trôi qua. Gã cho rằng chỉ vừa mới nhắm mắt, bồi dưỡng tinh thần, để ứng phó trên đoạn đường tối nguy hiểm trước khi về đến Quảng Lăng, nào biết ngồi luôn từ sau ngọ cho đến mãi đêm khuya.

Bản thân đích xác có tiến bộ, lại có thêm nhiều điểm xuất thần nhập hóa tuyệt diệu.

Trừ phi địch nhân, giống Nhậm Thanh Thị dùng lửa hiệu trên đường dẫn dụ gã đến gặp. Nếu muốn phục kích gã trên đường, căn bản không thể làm được, bởi vì không nắm được lộ tuyến trở về Quảng Lăng của gã.

Nhưng hiện tại trong đoạn đường còn cách Quảng Lăng chỉ có hai canh giờ, tình thế đó đã thay đổi. Chỉ cần địch nhân mai phục ngoài thành Quảng Lăng, mà gã lại lơ là coi thường, rất có thể sẽ rơi vào cạm bẫy do chúng dày công bố trí.

Bởi vậy gã cần phải nghỉ ngơi cho đủ, hồi phục tinh lực, cho tinh thần và thể lực lên đến đỉnh cao nhất, để vượt qua cửa ải này.

Lo lắng của gã rất hợp lý.

Đối với Lưu Lao Chi mà nói, tình huống lý tưởng nhất là khiến cho gã không còn sống mà trở về Quảng Lăng. Như vậy sẽ không bị mất mặt, lại có thể khi Lưu Dụ gã chưa làm được gì, trừ đi mầm họa có thể ảnh hưởng đến quyền lực của y. Thật là gọn gàng sạch sẽ.

Trước mắt có hai lựa chọn. Một là bằng vào sự thông thuộc vùng xung quanh Quảng Lăng của gã, bí mật trở về mà thần không hay quỷ không biết, đợi đến khi trời sáng nghênh ngang nhập thành. Gã tin rằng có thể dễ dàng làm được.

Một cách khác là đột kích đối phó mai phục. Đi trước một bước tìm hiểu tình hình địch nhân, sau đó dùng đòn sấm sét giết đối phương không còn một mảnh giáp, giải tỏa nộ hỏa trong lòng đối với Lưu Lao Chi. Như vậy sẽ trùng trùng đả kích y, để y biết rằng mình không phải loại hiền lành gì.

Chọn lựa thứ nhì thật hết sức hấp dẫn đối với gã, có thể coi là luyện võ thử đao, lại có thể tiên phát chế nhân, khuất nhục đám nhân mã của Lưu Lao Chi đang bí mật đối phó gã.

Như vậy có bộc lộ thực lực hiện tại của bản thân không? Sau đó còn phải xem gã thu xếp ra sao. Chỉ cần không giống như Yến Phi giết chết Trúc Pháp Khánh mà danh chấn thiên hạ, Lưu Lao Chi sẽ chỉ cho rằng thủ hạ vô tích sự thôi.

Nghĩ đến đó, Lưu Dụ búng người nhảy lên đi về hướng Quảng Lăng.

Cối Kê thành.

Tạ Đạo Uẩn toàn thân mặc đồ võ phục xuống ngựa ngoài đại môn phủ thái thú. Phó tướng phòng vệ Lý Tòng Nhân thần sắt hốt hoảng ra nghênh đón, hạ giọng bẩm báo: "Quân giặc ba ngày trước ở Tiếp Khẩu lên bờ, sau đó chia quân hai đường, một đội tiến tới Cú Chương, đội kia tiến về Cối Kê. Dư Diêu và Thượng Ngu đã lần lượt thất thủ, rơi vào tay quân giặc."

Tạ Đạo Uẩn bước lên thềm vào phủ, hướng tới Lý Tòng Nhân đang đuổi theo sau thắc mắc hỏi: "Cả hai tòa thành cũng không cầm được chân Thiên Sư quân chút nào sao?"

Những binh tướng khác đang theo sau lưng hai người, ai ai mặt cũng không còn giọt máu, vì hiểu rõ sự bế tắc của tình hình.

Dư Dao và Thượng Ngu là hai huyện thành lớn ở mặt đông Cối Kê, có sức phòng ngự cực mạnh, tuyệt đối không thể nào không đánh mà thua được.

Lý Tòng Nhân than thở: "Còn chưa giao chiến, Thiên Sư đạo trong thành đã ra tay trước tạo phản, tấn công quân ta, mở cửa nghênh tiếp Tôn Ân. Hiện tại lo nhất là tình huống này lại tái diễn ở đây, đại nhân người lại....ai...."

Tạ Đạo Uẩn xuyên qua đại sảnh, bước lên con đường trải sỏi dẫn đến hậu đường, trầm giọng hỏi: "Chúng ta hiện tại có bao nhiêu nhân mã?"

Lý Tòng Nhân cười khổ đáp: "Không quá hai ngàn người."

Tạ Đạo Uẩn kinh ngạc, dừng chân thất thanh: "Chỉ có hai ngàn người?"

Lý Tòng Nhân thở dài: "Từ khi tin Dư Diêu và Thượng Ngu thất hãm nối nhau truyền về, ở nơi này của chúng ta đã xuất hiện một loạt đào binh. Phần lớn binh sĩ tháo bỏ quân phục, vứt bỏ vũ khí, gia nhập đám dân lánh nạn bỏ chạy khỏi Cối Kê. Người bỏ trốn đã quá nhiều, bọn thuộc hạ không sao ngăn cản. Hai ngàn người là con số đếm được lúc trưa nay, hiện tại chỉ sợ không còn con số đó nữa."

Tạ Đạo Uẩn tiếp tục cất bước, mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân, hỏi: "Đại nhân thì sao?"

Lý Tòng Nhân miễn cưỡng đáp: "Thái thú đại nhân từ lúc hoàng hôn đã giam mình trong đạo phòng, lại ra nghiêm lệnh cho dù phát sinh ra bất cứ chuyện gì, đều không cho quấy nhiễu người. Ai phạm lệnh sẽ chém không tha."

Tạ Đạo Uẩn lãnh đạm nói: "Người nào phạm lệnh sẽ chém không tha ư? Ta cũng hy vọng ông ấy chém ta, như thế có khi lại đỡ khổ."

Lý Tòng Nhân hạ giọng: "Phu nhân ngàn vạn lần chớ có nản lòng, đây là cơ hội cuối cùng cho chúng ta. Cối Kê thành cao hào sâu, chỉ cần thái thú đại chân chịu hăng hái kháng địch, chúng ta có thể giữ được mười bữa nửa tháng, đợi thành trì phụ cận phái quân lại cứu viện, liền có thể ngăn chặn khí thế quân địch. Nhưng nếu như Cối Kê thất thủ, các thành phụ cận như Gia Hưng, Hải Diêm, Lâm Hải, Chương An, Đông Dương, và Tân An sẽ không thể giữ được, Kiến Khang cũng sẽ rơi vào thế nguy."

Tạ Đạo Uẩn nói: "Để ta thử lại xem sao."

Tống Bi Phong đang dốc hết tốc lực chạy về Cối Kê.

Lão vốn cỡi ngựa đi, nhưng đường đi bị nghẽn tắc vì dòng người chạy loạn, nên phải bỏ ngựa đi bộ, nhưng vẫn phải chọn đồng núi hoang dã mà đi.

Lấy Cối Kê làm trung tâm, tất cả các thành trì xung quanh đều rơi vào cơn cuồng loạn, tựa như địa ngục trần gian. Có thể thấy dân chúng ở khu vực này, phần lớn tuyệt không tín nhiệm Tôn Ân, đặc biệt là tín đồ sùng Phật.

Cuộc nổi dậy của Thiên Sư đạo đại diện cho tuyên cáo, trận quyết chiến giữa Thiên Sư đạo và Phật môn Nam phương đã bắt đầu.

Chỉ xem thái độ hung hăng ấy, cũng biết Kiến Khang kỳ này gặp nạn rồi.

Hiện tại hy vọng duy nhất của lão là trước khi Thiên Sư quân công đánh vào đến Cối Kê có thể tìm ra mẹ con Tạ Đạo Uẩn, kiếm cách bảo vệ bọn họ rời khỏi hiểm cảnh.

Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đi theo đại đội. Trên bình nguyên rộng lớn, kỵ binh ngày đêm không nghỉ thẳng tiến.

Binh lính của Mộ Dung Thùy vào lúc hoàng hôn đã nhổ trại khởi hành, đem đại quân chia thành hai đội. Ba vạn người lưu lại nơi đây, hai vạn chiến sĩ Đại Yên theo Mộ Dung Thùy lên đường, đương nhiên bao gồm cả chủ tì bọn họ trong đó.

Không có ai báo cho nàng đã xảy ra chuyện gì. Kỷ Thiên Thiên toàn bằng quan sát của mình đưa ra phán đoán, chẳng hạn như nhân số quân lính Mộ Dung Thùy cỡ khoảng bao nhiêu, có bao nhiêu loại binh chủng.

Bởi vì nàng từng nghiên cứu cẩn thận bản đồ Mộ Dung Thùy đưa cho, nên biết rằng toàn bộ đội kỵ binh hai vạn người này, đã rời khỏi lộ tuyến đến Đài Bích, chỗ đến phải là chỗ nằm giữa Trường Tử và Đài Bích.

Thủ pháp dụng binh của Mộ Dung Thùy đúng là nằm ngoài dự đoán của người ta, thâm sâu khó dò. Y không muốn công đánh Đài Bích đã bị rút đi binh lực ư? Sao lại muốn phân tán binh lực? Sau khi lần mò đi trong đêm tối một đoạn đường, nàng đã từ từ hiểu ra, thầm kinh ngạc trong lòng. Mộ Dung Thùy không phụ thịnh danh là đệ nhất đại gia về binh pháp ở Bắc phương, không lạ là mọi người đều úy kị y.

Mộ Dung Thùy đến Nghiệp Thành mà không công đánh, dẫn dụ Mộ Dung Vĩnh đem quân trú thủ Đài Bích điều đến Trường Tử, đã là một kỳ chiêu dụ địch hết sức cao minh. Sau khi Mộ Dung Vĩnh trúng kế, Mộ Dung Thùy lập tức bỏ Nghiệp Thành thẳng tiến đến lấy Đại Bích, càng làm cho Mộ Dung Vĩnh trận cước đại loạn.

Đài Bích là tòa thành trọng yếu nhất ở mặt nam Trường Tử. Một khi thất hãm, địch nhân có thể dùng Đài Bích làm cứ điểm kiên cường, trực tiếp công đánh Trường Tử, bởi vậy, không thể mất Đài Bích được. Chỉ cần Mộ Dung Vĩnh có thể giữ được Đài Bích, Trường Tử sẽ vững như Thái Sơn.

Mộ Dung Thùy chính là nhìn ra điểm này, biết Mộ Dung Vĩnh sẽ phái đại quân lại giữ Đài Bích, bởi vậy chia binh làm hai cánh.

Một cánh làm ra vẻ muốn công đánh Đài Bích. Sau khi đến Đài Bích, chặt cây làm thang, xe bắn tên, xe lôi mộc và các loại dụng cụ công thành. Kỳ thật mục đích lại không phải là Đài Bích.

Mưu kế chân chính là cánh quân đang bí mật hành quân này của Mộ Dung Thùy, sẽ mai phục trên đường từ Trường Tử đến Đài Bích. Khi viện quân của Mộ Dung Vĩnh đang vội vã kéo đến Đài Bích, Mộ Dung Thùy sẽ từ nơi ẩn nấp đánh ra, giết người của Mộ Dung Vĩnh đang luống cuống không kịp trở tay.

Tại một nơi không có tường thành bảo vệ, bên Mộ Dung Vĩnh đã đi một đoạn đường dài, người ngựa mệt mỏi, trong khi binh lính mai phục của Mộ Dung Thùy được nghỉ ngơi đầy đủ, nằm yên chờ đợi. Với tình huống như vậy, người của Mộ Dung Vĩnh càng không phải là đối thủ.

Mộ Dung Vĩnh khẳng định sẽ trúng kế, bởi vì y không có chọn lựa. Khi Mộ Dung Vĩnh điều đại quân đang chốt ở Thái Hành đại đạo đến Đài Bích, y liền bước lên con đường bại vong định mệnh.

Mộ Dung Thùy thật là lợi hại.