ồ Phụng Tam lên tiếng trước: “Đổ tiên kiêm Thần y của bọn ta theo dòng Dĩnh Thủy đi nhận vũ khí lẫn dược phẩm do Khổng lão đại vận chuyển đến. Nhị Phiết gia dẫn một đội đi tuần tra, nhằm tiêu diệt bọn tình báo do địch nhân phái đến, vì thế nên vắng mặt.”
Mộ Dung Chiến nói: “Diêu Mãnh đã chuẩn bị cho chuyến xuất phát vào sáng sớm mai. Mỗi người chỉ mang theo lương thực và nước uống đủ dùng trong mười ngày, tất cả đều do Bàng đầu bếp của chúng ta tinh chế. Còn tên và hỏa khí đủ để chất đầy năm trăm con la.”
Lưu Dụ hướng về Trác Cuồng Sinh hỏi: “Kết quả việc chế tác và thử nghiệm vụ đăng° như thế nào rồi?”
Trác Cuồng Sinh cười đáp: “Hai ngày trước đã chế xong gần trăm cái vụ đăng, phương thức truyền tin bằng ánh đèn ta đã thuật lại rõ ràng. Việc kiểm tra lại chúng trong sương mù cũng đã làm, bảo đảm vạn lần không sai. Chỉ có kẻ ngốc mới có thể nhìn lầm đèn hiệu. Chỗ đặc biệt nhất trong chuyện này là tất cả những người cầm đèn đều do những nữ tướng am hiểu võ công phụ trách. Về phương diện này bọn họ có biểu hiện xuất sắc hơn cả nam nhân bọn ta. Ít nhất là tư thế lúc đánh đèn hiệu cũng khiến người ta lóa cả mắt.”
Mọi người nhịn không nổi cười lớn. Trác Cuồng Sinh thực sự là một người luôn có những đề xuất lập dị mới mẻ. Bất quá chính điều này lại khiến cho người ta không khỏi không bội phục sự gan góc cùng sáng kiến của lão.
Lưu Dụ nói: “Lão ca ngươi đã nói ra thì ai dám phản đối chứ. Việc phân phát người cầm đăng vụ và cắt cử họ cho mỗi bộ đội đều do ngươi phụ trách.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Đã sớm hoàn thành rồi.”
Hô Lôi Phương thở dài: “Ta biết là các ngươi rất tín nhiệm ta. Nhưng sau sự kiện về Lữ Minh, ta đối với thuộc hạ của mình cũng chẳng còn có lòng tin như trước nữa, nếu để bọn ta trực tiếp tham gia chiến tranh, e sẽ sinh biến.”
Giang Văn Thanh nói: “Chúng ta đã từng thảo luận vấn đề này rất nhiều lần và đi đến kết luận Lữ Minh chỉ là một trường hợp cá biệt. Những ai muốn đầu hàng thì đã nhân lúc Biên Hoang thất thủ mà quy hàng Diêu Hưng rồi. Trong tất cả mọi người ở đây, ai cũng đều kinh qua khảo nghiệm của thời gian rồi.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Trong thời đại chiến loạn như thế này, Biên Hoang Tập là địa phương tốt lành cuối cùng. Dạ Oa Tộc đã xóa đi ranh giới của các chủng tộc, là đại biểu cho một địa phương lý tưởng trong thời đại loạn. Mộng tưởng đó chỉ có thể thực hiện ở Biên Hoang, bất kỳ một ai đến đây, đều bị điểm đặc biệt độc nhất vô nhị của nó làm cho mê đắm. Ai dám không đồng tình với lời nói này của ta?”
Mọi người trong trướng đều im lặng không nói.
Lời nói của Trác Cuồng Sinh đã đánh động đến con tim của mỗi cá nhân.
Lưu Dụ cất tiếng nói phá tan sự im lặng: “Đây là cơ hội của Hô Lôi đương gia cùng tộc nhân, chứng minh sự trung thành với Biên Hoang Tập. Nếu không, sau khi Biên Hoang Tập quang phục trở lại, các ngươi tuyệt không có chỗ đứng đâu.”
Hô Lôi Phương gật đầu nói: “Hiểu rồi! Đa tạ các vị đã cho chúng tôi cơ hội này. Sau khi ta quay trở về sẽ trình bày rõ ràng mọi chuyện với tộc nhân của mình, rồi để bọn họ tự do lựa chọn là tham dự hay rút lui.”
Lưu Dụ quay sang Cao Ngạn hỏi: “Nhiệm vụ mà ta phái ngươi đi làm thế nào rồi?”
Cao Ngạn hãnh diện đáp: “Một trăm hai mươi thám tử thủ hạ của ta đã xuất động toàn thể, hình thành một mạng lưới trinh sát dày đặc lấy Biên Hoang làm trung tâm, bao phủ toàn bộ chu vi hàng trăm dặm. Dù là gió thổi hay cỏ lay đều không thể qua khỏi pháp nhãn của ta.”
Lưu Dụ tiếp tục quay sang nói với Hô Lôi Phương: “Thỉnh Hô Lôi đương gia cứ về nói rõ ràng tình huống hiện tại với tộc nhân của mình. Ta muốn biết là sẽ có bao nhiêu người tham gia.”
Hô Lôi Phương lĩnh mệnh lui ra.
Hồng Tử Xuân đối với cách xử lý này của Lưu Dụ tán thưởng phi thường, nói: “Vô luận chúng ta có tín nhiệm Hô Lôi Phương như thế nào đi nữa, nhưng việc này có liên hệ đến sinh tử tồn vong của Hoang nhân, cẩn thận như vậy đúng là sáng suốt.”
Trác Cuồng Sinh xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau: “Đi vào chính đề thôi, qua đêm nay sợ là sẽ không còn tâm tư an tĩnh để suy xét cẩn thận cơ hội này nữa đâu.”
Lưu Dụ mĩm cười: “Thỉnh Đồ quán chủ ban lệnh.”
Đồ Phụng Tam vui vẻ đáp trả: “Quán chủ của chúng ta có họ Trác. Còn Thích Khách quán của ta đã giải tán rồi.”
Vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ, bên trên có ghi Biên Hoang Đồ, hiển nhiên là bản đồ toàn bộ Biên Hoang Tập. Đây đương nhiên là tác phẩm do Trác Cuồng Sinh cẩn thận vẽ ra.
Đồ Phụng Tam đặt ngón tay vào vị trí lối vào của bí đạo ở Thịnh Phong Hải Vị phía đông đại nhai, mục quang bừng sáng nhìn vào mọi người, rồi trầm giọng nói: “Chỉ cần chúng ta có thể tấn công và chiếm lĩnh khu vực này, chúng ta sẽ có cơ hội đại thắng. Không chiến lược nào có thể tốt hơn.”
Cơ Biệt nhận xét: “Gần Thịnh Phong Hải Vị là Dạ Oa Tử. Muốn tấn công đến đó tất phải không chỉ đột phá lớp lớp phòng ngự của địch nhân, mà còn phải ứng phó với những đợt phản kích có sức mạnh vượt xa chúng ta. Điều này tuyệt đối không dễ dàng gì.”
Lúc này Tống Bi Phong cùng Bàng Nghĩa tiến đến, rồi cũng gia nhập vào buổi thảo luận.
Tống Bi Phong nói: “Nếu như chúng ta cường công Biên Hoang Tập, cho dù có hỏa khí hỗ trợ và thêm sự yểm hộ của sương mù dày đặc, nhưng binh lính tổn hại tất sẽ rất trầm trọng. Khi binh lực của chúng ta yếu kém hơn nhiều như thế thì dù có chiếm lĩnh được Chung Lâu đi chăng nữa, cũng không thể chế trụ được đợt phản công của địch nhân.”
Cơ Biệt đề tỉnh: “Mấy ngày nay ta gấp rút chế tạo hỏa khí, nên chỉ có thể sử dụng để chiến đấu một lần. Một khi bị địch nhân mạnh mẽ đánh văng ra khỏi Tập, thì chúng ta sẽ không thể phát ra đợt tấn công thứ hai.”
Cao Ngạn nói: “Chỗ kích thích chính là ở đó. Phải công thành một trận, không thành công thì cũng thành nhân. Bà nội nó chứ.”
Đồ Phụng Tam nói: “Nếu như bị địch nhân biết được mục tiêu quân sự của chúng ta, thì trận chiến này tất bại chứ không nghi ngờ gì nữa. Vì thế nên phải sử dụng thủ đoạn để lừa địch, bố trí nhân thủ ở nơi mà địch nhân không thể ngờ đến nhất. Chỉ như thế mới có khả năng đạt được mục tiêu quân sự. Thêm vào đó là sự phối hợp của quân cờ lợi hại Yến Phi, tại vòng phòng ngự cường đại của địch nhân mở ra một khe hở. Sau đó bắt đầu khoét rộng ra, chia cắt bọn chúng.”
Hồng Xuân Tử cau mày nói: “Nhân thủ ở nơi nào mà địch nhân không thể nghĩ đến?”
Mộ Dung Chiến kịch chấn nói: “Đương nhiên là nơi địch nhân có lực phòng ngự cường đại nhất rồi. Đó chính là nơi mà bọn chúng không ngờ đến nhất. Bất quá đó không phải là lấy cứng chọi cứng sao?”
Bàng Nghĩa nói: “Chiếu theo tình huống hiện thời, vòng phòng ngự của địch nhân mạnh mẽ đến không thể phá. Bất luận là tấn công từ hướng đông, tây, nam hay bắc đều gian khổ phi thường.”
Giang Văn Thanh nhìn sang Lưu Dụ, nhẹ nhàng nói: “Huynh chọn cách tiến công từ Đông môn à?”
Lưu Dụ cảm thấy nàng đang ngắm mình, đôi mắt chất chứa ma lực có khả năng nhiếp phách câu hồn. Lời nói vừa rồi cũng thể hiện trí tuệ cao siêu của nàng, đã phán đoán chính xác sách lược của gã và Đồ Phụng Tam.
Bàng Nghĩa thành thật đáp: “Tiến vào bằng Đông môn chẳng khác gì đưa đầu chịu chém. Một bên là Dĩnh Thủy hiểm trở, vùng ven bờ lại đầy rẫy ụ đất và tiễn lâu, mặt nam thì có cự mã trận cùng những tiễn thủ canh giữ. Nói không chừng còn có vài máy bắn đá. Chúng ta dù có dùng toàn lực cũng chưa chắc đến được Đông môn.”
Mộ Dung Chiến nói: “Nhưng nếu như có thể công hãm Đông môn, chúng ta có khả năng trực tiếp tiến thẳng vào bên trong. Địch nhân tất nhiên sẽ trận cước đại loạn, vì không thể rõ chúng ta rốt cuộc lại tấn công vào Đông môn hay là Tiểu Kiến Khang.”
Đồ Phụng Tam nói: “Vì thế bến cảng ở bờ Tây Dĩnh Thủy chính là mảnh đất cần phải phòng thủ của địch nhân. Ngược lại nếu như chúng ta tấn công vào ba cửa khác, địch nhân cũng có thể dụ chúng ta thâm nhập, sau đó từ Dạ Oa Tử xuất kích, đồng thời công kích chúng ta một cách mãnh liệt từ nhiều hướng.”
Hồng Xuân Tử lo lắng hỏi: “Việc tấn công Đông môn có thể sẽ khiến chúng ta phải trả một cái giá rất đắt, như thế có đáng không?”
Lúc này Thác Bạt Nghi đã quay trở lại, hứng thú gia nhập hội nghị.
Lưu Dụ sau khi hướng sang Thác Bạt Nghi giải thích tất cả mọi chuyện, cười nói: “Lực phòng ngự của Biên Hoang Tập ở hai bờ Đông Tây Dĩnh Thủy trông có vẻ rất mạnh nhưng thực sự lại yếu. Với sức mạnh của chúng ta muốn công chiếm thì cần phải hoàn thành hai điều kiện.”
Cơ Biệt hỏi: “Là điều kiện gì?”
Đồ Phụng tam nói: “Chính là phá hủy tiễn lâu ở phía bờ Đông và phá bỏ hàng rào đôi dùng để ngăn sông.”
Thác Bạt Nghi la lớn: “Chủ ý tốt! Chúng ta ai cũng biết rõ hơn bất cứ người nào khác, Biên Hoang Tập không có tường thành nên rất khó khăn khi đồng thời ứng phó với tiền hậu giáp kích. Khi các ngươi từ phía nam phát động thế công, ta có thể từ phía bắc gần Dĩnh Thủy áp bức địch nhân, khiến cho bọn chúng không thể tập trung lực lượng để chống lại các người.”
Âm Kỳ nói: “Tiễn lâu phía bờ Đông Dĩnh Thủy cứ giao cho ta. Có tiễn xa lại thêm hỏa khí hỗ trợ, việc tiêu diệt bọn chúng đích xác là dễ dàng chẳng khác gì việc cắt thịt thái rau. Địch nhân khẳng định là sẽ không thể dồn đại quân sang bờ Đông đâu.”
Lưu Dụ vui vẻ tiếp lời: “Chỉ tiền hậu giáp kích thì đã quá tiện nghi cho địch nhân rồi. Ta còn muốn lợi dụng sự yểm hộ của sương mù dày đặc mà từ bốn phương tám hướng cùng lúc tấn công địch nhân. Khi địch nhân đang bận rộn đối phó, thì chúng ta lại bất ngờ hướng sang vùng ven bờ phát động đợt tấn công mãnh liệt ngoài ý nghĩ của chúng. Việc này khiến cho đấu chí của chúng sẽ bị hạ thấp.”
Giang Văn thanh nhẹ nhàng hỏi: “Song Đầu thuyền của chúng ta có phải nhân tình huống ấy mà ra hết sức không?”
Đồ Phụng Tam quay sang đáp: “Có khả năng phá quan hay không, tất cả đều tùy thuộc vào sự tinh thông chiến thuật thủy chiến của đại tiểu thư đấy.”
Lưu Dụ trong lòng hàng trăm tư vị, tùy theo tình thế biến hóa của địch ta, duyệt đi duyệt lại những kế hoạch tác chiến có khả năng, rồi phương án cuối cùng cũng đã định. Hồi tưởng lại lúc trước, khi bắt đầu thì có rất nhiều ý tưởng đều chưa thành thục. Thông qua quá trình điều tra và đánh giá chiến lược lần này, gã đã học được kinh nghiệm trân quý của một chủ soái, khiến gã có cảm nhận sâu sắc rằng mọi người đối với mình đã có tín nhiệm. Đó là thứ tín tâm đối với lãnh tụ. Chiến thắng Hoài Thủy khiến cho trên dưới một lòng, người người đều vì mục tiêu chung của cộng đồng mà phấn đấu. Giả như có một ngày Bắc Phủ Binh xuất hiện tình huống giống như thế này, bất luận là Hoàn Huyền hay Tôn Ân, đều không có khả năng làm đối thủ của gã.
Giang Văn Thanh nói: “Minh bạch rồi! Ta căn bản không để tâm đến hàng rào đôi phòng vệ, chỉ cần lặn xuống đáy mà phá hoại. Sau đó ta có thể dùng đầu thuyền làm bằng sắt của Song Đầu thuyền tiến thẳng tới phá vỡ rào chắn, rồi trên mặt nước đánh cho địch nhân không kịp trở tay.”
Hồng Xuân Tử đại hỉ hỏi: “Ngược dòng mà cũng vẫn làm được sao?”
Giang Văn Thanh đáp: “Nhân lực cộng thêm lực đẩy của gió, thêm vào đó hàng rào đã có bộ phận dưới nước âm thầm phá hủy, tuyệt đối không thành vấn đề. Còn làm thế nào để khiến cho địch nhân không kịp trở tay, thì còn phải tùy thuộc vào việc phối hợp của chúng ta có hoàn hảo hay không thôi.”
Âm Kỳ tiếp lời: “Việc phá hủy rào phòng vệ do ta phụ trách. Trước đây khi Chấn Kinh hội bọn ta đối phó với Lưỡng Hồ Bang, đã huấn luyện một số lượng lớn chân tay chuyên thực hiện việc phá hoại từ dưới nước. Vấn đề này sẽ do bọn họ tiến hành, chắc chắn là dư sức.”
Giang Văn Thanh hân hoan cảm tạ: “Chúng ta hãy cùng kề vai tác chiến một lần nữa nào.”
Lưu Dụ thầm nghĩ chuyện này cũng lạ. Giang Văn Thanh và Âm Kỳ vốn khác nhau, dù là tính cách hay là tác phong đều tuyệt nhiên bất đồng. Nhưng do đã có lần cùng kề vai tác chiến đồng sinh cộng tử, nên đã kiến lập được giao tình sâu dày, cũng chính vì thế mà Âm Kỳ vui vẻ đề nghị hiệp trợ.
Lúc này gã tin tưởng sự phối hợp giữa Giang Văn Thanh và Đồ Phụng Tam sẽ có tác dụng. Nó hơn hẳn thực lực của hai bên cộng lại, bởi vì họ có thể bổ túc lẫn nhau. Vi diệu nhất là hai hình tượng đối lập. Do Giang Văn Thanh là nữ nhi của Giang Hải Lưu, nên đã nhận được sự tôn kính của các bang hội phương Nam. Còn Đồ Phụng Tam lại có ác danh vang vọng gần xa, là nhân vật mà người người đều kinh sợ. Hai người hợp tác, đương nhiên khiến cho người ta vừa tôn kính vừa úy kị.
Đồ Phụng Tam nói: “Hiện tại mọi người đều đã nắm rõ những trọng điểm trong đợt tấn công lần này, chỉ còn vấn đề là làm sao để phối hợp ăn ý thôi. May mà chúng ta còn có một ngày một đêm, chúng ta có thể cân nhắc thêm nữa.”
Trác Cuồng Sinh thêm vào: “Kế hoạch không cần phải quá chi li chặt chẽ, lâm trận thì cứ phát huy, có thể tùy cơ ứng biến. Đó mới là sách lược tốt nhất.”
Đồ Phụng Tam cười nói: “Lời nói của Trác quán chủ rất hợp lý, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”
“Hoang nhân thiện dùng hỏa khí, lần đầu tiên chúng ta tấn công Biên Hoang Tập đã từng nếm không ít khổ đau. Vì thế ta đã đặc biệt phái người tại phương Bắc thu thập hỏa khí, dĩ độc công độc, khiến cho Hoang nhân phải kinh ngạc một phen. Hắc hắc…”
Yến Phi ngấm ngầm nhận ra giọng nói của Mộ Dung Lân, trong lòng không khỏi băn khoăn là trong tay hắn ta rốt cuộc có hỏa khí lợi hại gì?
Biên Hoang tập là một thành trì không có tường và hào bảo vệ. Việc tấn công hay phòng thủ so với các thành trì khác đều bất đồng. Phải dựa vào hầm bẫy diệt địch, phối hợp với hỏa khí có lực sát thương cực đại, may ra mới có khả năng phòng thủ ổn thỏa. Trường đại chiến đầu tiên ở Biên Hoang tập đã thể hiện sức sáng tạo của Hoang nhân, viết nên một trang mới về cách công và thủ thành trì. Đồng thời cũng soi sáng cho địch nhân.
Một người khác nói: “Thái tử không cần phải lo lắng thế. Mớ Tây Qua Bì Pháo này có uy lực kinh nhân, lại nhiều đến hàng ngàn cái. Nếu như chúng ta tiến hành kế dụ địch, dụ đội chủ lực của địch nhân thâm nhập, khẳng định có thể nhất cử đánh tan địch nhân. Tuyệt đối không thể nói là do may mắn.”
Người đang nói là Tông Chính Lương.
Yến Phi cực kỳ kinh ngạc. Mộ Dung Lân và Diêu Hưng tựa hồ “hòa hảo như trước” vậy, không còn có lòng giới bị vì chuyện “Đạo Nhật Phong” nữa.
Mộ Dung Lân cao hứng nói: “Chính Lương! Vật đó là do ngươi tìm và mang về, hãy giải thích cho thái tử cùng Địch tướng quân đây được rõ tác dụng cùng uy lực của Tây Qua Bì Pháo đi nào.”
Bởi nhân mã càng lúc càng đến gần, nên thanh âm truyền đến càng lúc càng rõ ràng.
Tông Chính Lương nói: “Mớ hỏa khí này là do ta mua về từ xưởng hỏa khí Đông Lai. Hình dạng trông như một trái dưa hấu lớn, nên có tên là Tây Qua Bì Pháo. Bên ngoài được bao bọc bởi hai mươi lớp giấy, lại thêm hai lớp vải, bên trong thì có hỏa dược. Chỗ lợi hại của nó là mỗi cái đều chứa một trăm năm mươi cái thiết tật lê nhỏ xíu, trên đầu lại có gắn dây dẫn hỏa. Khi châm ngòi ném pháo đi, xác giấy và tật lê sẽ bắn tung tóe ra tứ phía, muốn phòng chống cũng không thể. Nếu địch nhân bị kích trúng mặt mũi, chúng có khả năng lập tức bị trọng thương.”
Diêu Hưng cười lớn nói: “Như thế thì có thể bổ túc cho nhược điểm của ‘Đạo Nhật Phong’ rồi.”
Diêu Hưng, Mộ Dung Lân, Tông Chính Lương, Địch Bá Hữu cùng hơn mười tướng lĩnh tiến vào vùng phụ cận Thịnh Phong Hải Vị ở phía đông đại nhai. Bọn chúng hãm ngựa dừng lại, rồi chuyển đầu ngựa, quay sang nhìn về phía Đông môn.
Có tiếng bánh xe từ xa tiến lại gần.
Yến Phi gạt bỏ ý định thích sát Diêu Hưng cùng Mộ Dung Lân của mình. Lý do là chàng chưa nắm chắc được sẽ đắc thủ. Trừ phi có khả năng đồng thời sát tử được Diêu Hưng và Mộ Dung Lân, nếu không thì tác dụng sẽ không lớn lắm. Nhưng điều này quả thực không có khả năng. Sợ nhất là đối phương sinh ra ý muốn rút lui, rồi triệt thoái toàn bộ theo sách lược tiêu thổ°°. Như thế không phải là khéo quá hóa vụng hay sao.
Đồng thời trong lòng cũng tự hỏi, địch nhân đích xác là đã dùng hết tâm lực để đối phó với đợt tấn công này của Hoang nhân. Chỉ nói đến sự lợi hại của hỏa khí thôi cũng đủ để phá tan mỹ mộng phản công của họ rồi. Nếu như sương mù dày đặc không buông xuống như dự đoán, thì lúc này đúng là điểm kết thúc của toàn quân Hoang nhân.
Bất quá cho dù sương mù dày đặc có buông xuống, nhưng địch nhân có hỏa khí trợ trận, lại thêm những lầu canh Dạ Oa Tử cao ngút được bày bố một cách dày đặc, bọn chúng cũng đủ để chiếm thượng phong rồi.
Mộ Dung Lân nói: “Binh lực của Hoang nhân thua xa chúng ta, vì thế bọn chúng chỉ có kế sách dụ địch thôi. Bọn chúng sẽ giả vờ như muốn công phá chúng ta từ khắp các phía, nhưng sự thật lại tập trung lực lượng ở một số điểm trong phòng tuyến của chúng ta mà tiến hành đột phá. Vì thế Chính Lương cứ vờ như bị hãm nhập vào trong kế dụ địch của chúng, đó mới đúng là kế sách cực hay. ”
Mộ Dung Lân vui vẻ nói: “Thái tử có cao kiến gì không?”
Diêu Hưng đi đầu kéo cương cho ngựa rẽ sang bên lề đường đối diện, nhường đường cho những xe hàng đang chất đầy Tây Qua Bì Pháo đi qua. Nhất thời trên con đường, thanh âm của bánh xe ma sát với mặt đất cùng tiếng vó ngựa của chiến mã đi theo bảo hộ vang lên dồn dập.
Những tạp âm hỗn loạn đó chẳng có chút ảnh hưởng nào đến khả năng nghe ngóng của đôi linh nhĩ của Yến Phi. Lòng chàng không khỏi trầm xuống, chiến thuật công kích của địch nhân đích xác là vững vàng không gì có thể lay chuyển, càng không thể phá giải. Vấn đề lớn nhất là binh lực của địch nhân nhiều hơn gấp nhiều lần binh lực của Hoang nhân, lại có chỗ hiểm dễ thủ, phòng ngự trùng trùng. Bên ta ngoại trừ dựa vào sương mù dày đặc ra thì rất nhiều phương diện đều không thể sánh với địch nhân.
Diêu Hưng nói: “Nếu như địch nhân thủy lục hai đường giáp kích Biên Hoang Tập thì thế nào? Trên thủy lộ thì chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của mười hai chiếc Song Đầu thuyền với sức chiến đấu cường thịnh của Đại Giang Bang.”
Mộ Dung Lân nói: “Ta thì một điểm cũng không hề lo lắng, còn mong bọn chúng dùng thủy lộ mà công đến. Phía bờ Tây của Dĩnh Thủy không chỉ có trọng binh của chúng ta, mà còn có ụ đất cùng tiễn lâu làm tăng thêm sức mạnh phòng ngự rất nhiều. Nếu như thái tử không yên tâm, thì tại Tiểu Kiến Khang và Đông môn chúng ta có thể phân ra hai cánh binh lực mang giáp nhẹ, phối hợp với việc phóng đá và bắn tên lửa, nhất định sẽ có khả năng sát địch khiến cho thuyền hủy nhân vong.”
Tông Chính Lương cũng nói: “Chúng ta chiếm hữu cái lợi trên thượng du, có thể xuôi theo dòng phóng ra hỏa thuyền mang theo vật dễ cháy tẩm dầu phá địch. Dù cho Song Đầu thuyền của bọn chúng có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng khó lòng chống đỡ.”
Diêu Hưng trầm giọng nói: “Bá Hữu nghĩ phương pháp này của chúng ta có thể phòng thủ được bến cảng không?”
Địch Bá Hữu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Binh lực của địch nhân thua xa chúng ta, dùng mạnh đánh mạnh, địch nhân tất bại chẳng sai. Còn nếu bọn chúng phân ra thủy lục hai đường tấn công đến, tất phải dùng chủ lực chiến đấu ở bờ Tây. Nếu thế thì chúng ta có thể dùng Tây Qua Bì Pháo cùng tinh binh để khắc địch. Đề nghị hỏa thuyền tuyệt diệu phi thường, chỉ cần địch nhân phá rào cản thành công, sau đó chúng ta dùng kế hỏa thuyền, phối hợp với sự tấn công ác liệt. Trận chiến này chúng ta tất thắng chứ không còn nghi ngờ gì nữa.”
Diêu Hưng nói: “Cứ quyết định như thế đi.”
Đợt xe vận hàng cuối cùng cũng đi qua, bọn Diêu Hưng điều khiển ngựa đi theo phía sau xa đội, đi vào Dạ Oa Tử.
Yến Phi thở một hơi dài, khiến cho đầu óc trở nên bình tĩnh trở lại.
Hiện tại vẫn chưa phải là lúc ly khai, bởi vì chàng còn có chuyện khẩn cần phải giải quyết. Đó là việc cần phải phá hủy toàn bộ mớ hỏa khí này.
Trước tiên, chàng ta cần phải tìm ra nơi địch nhân cất giấu Tây Qua Bì Pháo. Còn việc cần phải phá hủy như thế nào, rồi sẽ từ từ nghĩ cách.
Đợt phản công lần này vào Biên Hoang Tập tuyệt không dễ dàng, bởi địch nhân toàn là những chiến sĩ phong phú kinh nghiệm trên chiến trường, kế hoạch phòng thủ lại kín như bưng. Thêm vào đó là suy nghĩ chu đáo, một kẽ hở cũng không có. Hoang nhân không phải đến đây phản công mà đến để chịu chết.
Nghĩ đến đây, Yến Phi liền quay trở lại địa đạo.
° Vụ đăng: Đèn dùng trong sương mù
°° Sách lược tiêu thổ̉: phá́ hủy bất cứ cái gì có thể có ích cho quân địch đang tiến lên.
°°° Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu: Đây là một câu thơ của Đỗ Phủ, ý nói “Câu thơ không làm người kinh hồn thì chết không yên”. Ở đây Tông Chính Lương muốn nói Hoang nhân không làm bọn hắn kinh hồn thì họ chết cũng không yên.