ến Phi đề cao cảnh giác đến cực hạn, giám sát toàn bộ tình hình của tiểu Kiến Khang.
Tất cả dường như không có gì khác thường. Xe la vận chuyển hàng hóa vẫn qua lại không ngừng, chiến sĩ thì buông vũ khí làm phu khuân vác, đem lương thực hàng hoá xuống bố trí trong các ngôi nhà. Trong đó tổng đàn Yết bang và Hung Nô bang có sức phòng thủ rất cao nên hàng được gửi nhiều nhất. Nếu như hai nhà kho tạm thời này có thể chứa đầy lương hàng, thì sẽ đủ để hơn ba vạn đại quân địch ăn đủ trong nửa năm.
Thỉnh thoảng có địch quân cưỡi ngựa tuần tiễu, lại không giống như đặc biệt gia tăng phòng bị, khác xa với bầu không khí khẩn trương bày trận chờ địch.
Nhưng trong lòng chàng có cảm giác bất an, không xua tan được.
Cảm giác này bắt đầu từ lúc trong lòng hiện lên hình bóng Tông Chính Lương. Lúc ấy trong chàng đã có dấu hiệu cảnh báo, trực giác phản ứng nhìn về phía Chung lâu, cứ nghĩ là hắn ở trong đội nhân mã hỗn độn đang từ Chung lâu chạy tới, càng làm bản thân sinh ra cảm ứng. Hốt hoảng nên chàng không dám dùng khinh công phóng đi trên cao, chỉ dám ngầm đi trong phố nhỏ ngõ hẹp.
Nhưng cảm giác bất an lại không giảm mà còn tăng lên mãnh liệt hơn. Hừ! Có thể chàng đã bị địch nhân phát hiện hành tung, và người đã thấy chàng chính là Tông Chính Lương.
Người này là thích khách nổi tiếng ở phương Bắc, chẳng những võ công cao cường, mà còn có mỹ danh "Tiểu Hậu Nghệ". Kẻ thiện xạ nhãn lực đặc biệt tốt, huống chi là tay thần tiễn như Tông Chính Lương. Nước cờ này của địch nhân đúng là cao minh, để gã Tông Chính Lương này ở nơi cao nhất của Chung lâu làm "Chung lâu quan viễn", đặt cả Biên Hoang tập dưới sự giám thị của cặp mắt sắc bén lão luyện của y, Yến Phi chàng cũng vì vậy mà bại lộ hành tung, thất bại vô cùng oan uổng, nhưng không thể không phục. May mắn là chàng còn có bản lĩnh linh ứng siêu phàm, nếu không đến chết cũng không hiểu đầu cua tai nheo tại sao.
Bây giờ chàng nên xoay xở thế nào? Chỉ cần để cho địch nhân chặn đường về trong tập, mười Yến Phi chàng cũng chết không sai, còn quyết liệt phá vây thì tuyệt đối ra không nổi.
Bí đạo của Thái Hoa cư có cũng như không, bởi vì lối ra vẫn ở trong tập, hơn nữa chàng không thể tiến vào bí động mà không kinh động người nào.
Còn bí thất dưới Lạc Dương lâu thì sao? Đi vào chẳng khác gì tự đưa mình vào tuyệt địa, rất trái ngược với bản ý chuyến đi này của chàng.
Tại thời khắc này, chàng nhớ tới phương pháp suy nghĩ đặt mình vào hoàn cảnh người khác của Lưu Dụ.
Giả như bản thân mình biến thành Tông Chính Lương, đột nhiên trên quan viễn đài phát hiện sự xâm nhập của Yến Phi, rồi lại mất đi tung ảnh của chàng, sẽ có hành động gì?
Y sẽ lập tức phi báo cho Diêu Hưng và Mộ Dung Lân, bí mật điều động nhân thủ, phong tỏa toàn Biên Hoang tập, đặc biệt là bến sông của Dĩnh Thủy, vì nơi này tình hình hỗn loạn nhất, là địa phương rất dễ dàng bị đột vây. Hành động của địch nhân phải im hơi lặng tiếng bí mật tiến hành. Khi bố trí xong, sẽ tới bắt ba ba trong rọ, chỉ cần bắt giết được Yến Phi, đả kích đối với Hoang nhân sẽ không thể tưởng tượng được.
Địch nhân sẽ tạo thành một đơn vị "Bộ Yến đội"°, giống như kiểu dùng đối phó Hoa Yêu để lùng bắt chàng. Đội ngũ cao thủ tinh nhuệ này, trước tiên sẽ suy đoán mục đích Yến Phi lẻn vào Biên Hoang tập, đương nhiên sẽ không tưởng tượng được chàng đến tìm "Đạo Nhật Phong", chỉ phỏng đoán ra hai loại nhiệm vụ là chàng đến để thích sát hoặc phá hoại mà thôi.
Mục tiêu thích sát không ngoài Diêu Hưng hoặc Mộ Dung Lân hai người, còn phá hoại thì chẳng ngoài việc thiêu rụi kho chứa lương.
Nghĩ tới đây, Yến Phi biết lần này sống hay chết, hoàn toàn dựa vào việc có tìm thấy "Đạo Nhật Phong" hay không, đó là sinh lộ duy nhất của chàng. Lại phải tìm được trước khi địch nhânhoàn tất mọi thứ, nếu không chàng chỉ có thể ra sức đột vây, toàn lực liều mạng, giết một thì hòa vốn, giết hai thì có lời.
Yến Phi từ nơi ẩn mình chạy ra, lướt về phía hậu viện của tổng đàn Hung Nô bang, linh giác cảm ứng được đề cao đến trạng thái đỉnh điểm.
Nội đường Hoàn phủ, thành Giang Lăng. Hoàn Huyền ngồi trên chiếu, thần tình như được phủ bởi một màn sương.
Hầu Lượng Sinh ngồi hầu một bên, Hoàn Tu và Can Quy đều không dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau Hoàn Huyền lên tiếng một cách hờ hững: “Cả lũ cùng trông một người cũng không xong, liệu có đáng chết hay không?”
Bọn ba người Hầu Lượng Sinh nghe xong, trong lòng đều sợ hãi, chẳng biết người mà Hoàn Huyền nói tới chỉ vào ai? Trong ba người bọn họ ai sẽ gặp đại nạn lâm đầu?
Người ta nói làm bạn vua như đánh đu với hổ, cảm giác của Hầu Lượng Sinh thì lại giống ngủ chung với độc xà, có trời mới hiểu được khi nào nó đớp mình một phát.
Hoàn Huyền nói vẻ mệt mỏi: “Theo lệnh ta đem tỳ nữ tùy tùng của Đạm Chân từng người một thắt cổ cho chết hết, đó là trừng phạt mà bọn chúng đáng được hưởng”.
Hoàn Tu lĩnh mệnh một tiếng, muốn mượn việc này thừa cơ thoát thân. Chợt Hoàn Huyền đưa tay ngăn cản gã, từ từ nói: “Việc này để Can Quy đi làm”.
Hoàn Tu chỉ còn cách ngồi xuống, nhìn Can Quy rời đi.
Hầu Lượng Sinh sống lưng toát mồ hôi lạnh, hắn kinh sợ ngữ điệu lạnh lùng điềm nhiên như không của Hoàn Huyền với thái độ xem mạng người như cỏ rác.
Cái chết của Vương Đạm Chân chỉ có thể oán trách Lưu Lao Chi, hoặc oán trách bản thân Hoàn Huyền, nhưng y lại trút giận lên đám tỳ nữ vô tội. Trong hành lý tùy thân của Vương Đạm Chân có giấu độc dược, hiển nhiên đã sớm có lòng tìm cái chết, có thể thấy được cái chết của Vương Đạm Chân, Hoàn Huyền phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Ánh mắt của Hoàn Huyền hướng về Hoàn Tu, giống như đã quên mất cái chết của Vương Đạm Chân, nhẹ nhàng: “Vừa rồi Dương Toàn Kỳ đến gặp ta, nói Ân Trọng Kham muốn dâng thư cho triều đình, yêu cầu khôi phục nguyên chức thứ sử Kinh Châu. Nói dễ nghe là muốn xin ý kiến của ta, nói khó nghe là bày tỏ thái độ với việc này. Ngươi có ý kiến gì không?”
Hoàn Tu giờ mới biết nguyên nhân Hoàn Huyền muốn lưu hắn ở lại, vội đáp: “Mọi việc đều do Nam quận công tác chủ, thuộc hạ không có ý kiến”.
Hoàn Huyền cười nói: “Không trở thành thứ sử Kinh Châu, ngươi không tiếc sao?”
Hoàn Tu vẫn chỉ một câu như thế, đáp: “Mọi việc do Nam quận công quyết định”.
Ánh mắt Hoàn Huyền dừng ở trên người Hầu Lượng Sinh, hỏi: “Ta nên làm thế nào? Nếu như ta không chịu gật đầu, Ân Trọng Kham có dám dâng thư lên Kiến Khang không?”
Hầu Lượng Sinh cung kính đáp: “Đây là thủ đoạn phân hóa chúng ta của Tư Mã Đạo Tử, Nam quận công minh xét."
Hoàn Huyền cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết là âm mưu quỷ kế của Tư Mã Đạo Tử sao? Bất quá việc này ta lại muốn cảm tạ hắn, giúp ta dò xét ra tâm ý của Ân, Dương hai người, còn làm Toàn Kỳ lộ ra cái đuôi hồ ly của y.Hừ!”
Hai người không dám nói gì nữa.
Hoàn Huyền trầm ngâm: “Ta sẽ cùng dâng tấu chương yêu cầu khôi phục nguyên chức cho Ân Trọng Kham. Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn các ngươi giám thị chặt chẽ hai người bọn họ, không được có bất cứ sơ suất gì, hiểu chưa?”
Hai người vội vàng đáp ứng.
Thời gian đột nhiên trở nên trọng yếu, nếu chàng chọn nhầm, lại một lần nữa đoán sai nơi cất giữ "Đạo Nhật Phong"thì nhiệm vụ của chàng sẽ coi như hoàn toàn thất bại, thậm chí có thể vì thế mà mất mạng.
Nếu Diêu Hưng muốn đem "Đạo Nhật Phong" giấu ở trong địa khố của một căn nhà nào đó trong tập, tổng đàn Thiết Phất bộ Hung Nô ở tiểu Kiến Khang là lựa chọn hàng đầu. Diêu Hưng có thể từ nơi Hách Liên Bột Bột biết rõ tình hình chuẩn xác của các tòa nhà, mới không cần lo lắng còn có bí thất và bí đạo chưa được phát hiện. Thí dụ Diêu Hưng không hiểu rõ Lạc Dương lâu mà mình đang ở cũng tồn tại bí thất.
Biên Hoang tập bị thất thủ dưới tay của Mộ Dung Thùy và Tôn Ân, tù binh Hoang nhân bị địch nhân tập trung tại tiểu Kiến Khang, cũng lấy tổng đàn của lưỡng bang làm chủ. Ngày đó bố trí phản công, bọn Yến Phi cũng thông qua bí đạo, đem vũ khí lương thực lén vận chuyển vào tiểu Kiến Khang, giấu trong bí thất dưới đất của lưỡng bang. Cho nên Yến Phi đối với tình hình dưới đất của tổng đàn Hung Nô bang, rõ như lòng bàn tay.
Nhô cao trong tường vườn, có hơn chục tòa nhà lớn nhỏ bất đồng, mặt của toà nhà chính hướng về phía đường Kiến Khang, gồm ba nhà nối với nhau, quy mô to lớn, giống như tòa thành trì, cũng là kiến trúc kiên cố nhất của tổng đàn Hung Nô bang. Lần đầu phản công Biên Hoang tập thành công, Đồ Phụng Tam đã muốn đem nó làm tân thích khách quán của y.
Bí thất và bí đạo đều ở trong tòa nhà chính, giờ cũng là nơi bận rộn nhất, người qua kẻ lại, hàng hoá lương thực không ngừng được áp tải tới, sau đó phân ra an trí đến các phòng xá khác.
Mục tiêu của Yến Phi lại là căn nhà kho lẻ loi ở góc đông bắc của hậu viện, phía dưới nó có một kho lương, không có bí đạo nối liền, là nơi thích hợp nhất để cất giấu đồ vật.
Mượn sự yểm hộ của cây cối phòng xá, Yến Phi đi vào hoa viên bên ngoài kho, ngồi trong một bụi cỏ, quan sát tình hình.
Cả tổng đàn cũ của Hung Nô bang xôn xao náo nhiệt, duy chỉ có một góc lại yên lặng vô thanh, không ai đặt chân nửa bước tới. Yến Phi thiếu chút nữa quay lại nhà chính, đi tìm vận khí ở nơi khác. Nhưng chàng lại quyết định vào xem một chút vì trên phương diện thời gian vẫn cho phép chàng chạy loạn xung quanh, quan trọng hơn là chàng nghĩ đến một mấu chốt trong đó.
Nhìn bề ngoài, Diêu Hưng cùng Mộ Dung Lân là hợp tác vui vẻ, sự thật thì giữa hai người khẳng định không khỏi nghi kỵ lẫn nhau. Trong chuyện "Đạo Nhật Phong" Diêu Hưng có nhiều khả năng giấu diếm Mộ Dung Lân, loại độc hỏa khí này có thể giữ bí mật thì càng phát huy hiệu quả kỳ diệu. Có trời mới hiểu được Diêu Hưng sau khi thu thập Hoang nhân có quay mũi giáo đối phó Mộ Dung Lân hay không. Lúc đó "Đạo Nhật Phong" sẽ phát huy tác dụng to lớn, làm Diêu Hưng có thể lấy ít thắng nhiều. Hoặc là Diêu Hưng sợ Mộ Dung Lân có ý đồ độc chiếm Biên Hoang tập, cố ý lưu lại một nước cờ, tránh để có lúc không có lực hoàn thủ.
Bất luận từ góc độ nào mà nghĩ, Diêu Hưng che giấu chuyện "Đạo Nhật Phong" là hợp tình hợp lý, nên cố ý không phái người đến coi giữ, tránh làm cho người khác chú ý, lại bỏ qua Thái hoa cư và Lạc Dương lâu lấy kho lương làm nơi cất giấu "Đạo Nhật Phong".
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Yến Phi nào dám do dự, từ bóng tối chạy ra, đi vào cửa lớn nhà kho, rồi mở cánh cửa kho không bị khóa.
Những gì đập vào mắt làm chàng phải nhíu chặt mày.
Trong kho xếp chồng chất các bao gạo cao đến nóc kho chỉ cách có vài thước, gần cửa chỉ còn một khoảng hẹp đủ cho vài người đứng.
Đây có thể nói là cách phòng vệ tốt nhất, không di dời hàng trăm bao gạo, thì đừng hòng có thể vào bí đạo.
Yến Phi không kinh mà lại vui mừng, chàng bây giờ ít nhất có tám phần nắm chắc, xác định Diêu Hưng đem đồ vật giấu ở mật thất phía dưới.
Được cứu rồi. Yến Phi nhanh như chớp tiến vào, khép cửa kho lại.
Vân Long hạm đang chạy trên Động Đình hồ, Nhiếp Thiên Hoàn đứng tại đầu thuyền, chắp tay nhìn lên bầu trời sao, thần tình nghiêm túc.
Hác Trường Hanh đi tới phía sau y, chắp tay cung kính: “Bang chủ triệu Trường Hanh lại có chuyện gì phân phó?”
Nhiếp Thiên Hoàn hỏi: “Trường Hanh phải chăng đối với thất bại Hoài Thủy vẫn canh cánh trong lòng?”
Hách Trường Hanh chán nản: “Trường Hanh cảm thấy rất hổ thẹn đã có lỗi với bang chủ, phụ lòng hậu ái của bang chủ đối với Trường Hanh”.
Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, cái quan trọng nhất là đạt được thắng lợi cuối cùng. Xảy ra việc ngày đó, tịnh không phải do ngươi, mà là bị Hoàn Huyền làm liên lụy, vì hắn quản không được Lưu Lao Chi mà để tình thế nghịch chuyển. Ngươi và Nhã nhi có thể an toàn trở về là ta đã mãn ý lắm rồi”.
Hách Trường Hanh thở dài: “Nhưng chuyện đánh mất lương thuyền, thuộc hạ lại khó tránh được tội”.
Nhiếp Thiên Hoàn mỉm cười: “Đổi lại là ta, cũng sẽ phạm phải sai lầm như thế, cùng Diêu Hưng giao dịch là chính xác, vấn đề là tại chúng ta đã đánh giá thấp Hoang nhân. Biên Hoang là địa phương của bọn chúng, gió thổi cỏ lay đều không dấu được bọn chúng. Cho nên các ngươi thất lợi tại Hoài Thủy, lương thuyền tự nhiên rơi vào trong tay bọn chúng, không có gì phải tự trách”.
Hách Trường Hanh cảm động: “Bang chủ”.
Nhiếp Thiên Hoàn vui vẻ hòa nhã: “Ngươi cho ta là Hoàn Huyền sao? Có chuyện gì sai sót là đổ lên đầu người khác để trút giận, không xem xét là sai lầm như thế nào, vấn đề ở đâu. Nhiếp Thiên Hoàn ta tung hoành Lưỡng Hồ hơn chục năm, chưa có kẻ nào so được với ta, vì ta có nhiều bè bạn trung thành sẵn sàng chết thay vì ta, sẽ không ai phản bội ta”.
Hách Trường Hanh nói với vẻ trung thành: “Chỉ cần một câu của bang chủ, Trường Hanh nguyện phục vụ đến chết”.
Nhiếp Thiên Hoàn thong dong: “Sự thật là Lưỡng Hồ bang chúng ta, chưa bao giờ có tình thế tốt hơn hiện nay, Giang Hải Lưu đã chết, Đại Giang bang chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ cần chúng ta gấp rút khống chế Đại Giang và các nhánh sông lớn nhỏ, Đại Giang bang sẽ vĩnh viễn không có hy vọng ngóc đầu dậy”.
Y dừng một chút rồi lại tiếp: “Lần này Hoàn Huyền công đánh Kiến Khang vô công quay về, Tư Mã Nguyên Hiển càng hiển lộ bản sắc của mãnh tướng, thật là ngoài ý liệu của mọi người, sợ rằng cả Tư Mã Đạo Tử cũng không nghĩ tới, người con trai ngày xưa mê đắm tửu sắc lại trở thành lãng tử hồi đầu mà còn có được bản lĩnh như vậy”.
Hách Trường Hanh tiếp lời y: “Hoàn Huyền sẽ bị bức bách phải dựa vào chúng ta, chúng ta có thể tiến từng bước một mở rộng thế lực, khống chế các bang hội hai bờ Đại Giang. Không có sự phê chuẩn của chúng ta, ai cũng không được cùng Đại Giang bang làm ăn”.
Nhiếp Thiên Hoàn cắt ngang: “Đó chỉ là cách làm tiêu cực, các thành thị của khu vực Kiến Khang và hạ du Kiến Khang đều ở ngoài phạm vi thế lực của chúng ta. Ta phải công chiếm Biên Hoang tập mới có thể trảm thảo trừ căn, tiêu diệt dư nghiệt của Đại Giang bang. Trong chuyện này, ta phải cùng Hoàn Huyền hợp tác, chỉ bằng lực lượng của chúng ta thì không có cách gì làm được”.
Hác Trường Hanh kinh ngạc hỏi: “Trong cuộc chiến phản công Biên Hoang tập lần này, bang chủ lại không xem trọng Diêu Hưng và Mộ Dung Lân sao?”
Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ: “Liên quân của bọn Diêu Hưng gấp bội Hoang nhân, lại chiếm được địa lợi, có tập để thủ, lại dĩ dật đãi lao, nhưng ta coi Hoang nhân cao hơn một bậc. Nhìn Yến Phi xem, nhân tài như vậy, đến đâu mới tìm được? Dưới tình hình ác liệt như vậy, vẫn có thể xuất thủ, quấy loạn làm chúng ta nhếch nhác rồi nghênh ngang mang Cao Ngạn đi. Chúng ta không thể không thừa nhận Hoang nhân tập trung nhiều nhân tài tinh anh có sinh lực và tinh thần mạo hiểm nhất Nam Bắc, ai đánh giá thấp bọn chúng mà không chịu thiệt thòi chứ?”
Hác Trường Hanh chấn động: “Bang chủ”.
Hai mắt Nhiếp Thiên Hoàn sát khí đại thịnh, chầm chậm nói: “Ta không phải là đề cao chí khí của người khác, mà muốn nói rằng tuyệt không thể đánh giá thấp Hoang nhân. Trận chiến phản công Biên Hoang tập lần thứ hai, thắng bại sắp rõ sẽ có thể minh chứng ta có nhìn lầm Hoang nhân hay không”.
Hác Trường Hanh muốn nói nhưng không đủ lời.
Nhiếp Thiên Hoàn mỉm cười: “Hoang nhân càng lợi hại càng tốt, kẻ địch càng mạnh, càng có thể khích lệ lòng phấn đấu của chúng ta. Lúc trước chúng ta có Giang Hải Lưu, không phải cũng cúi đầu trước phi hoàn của bổn nhân hay sao? Cuộc sống phải có đối thủ tương đương mới có lạc thú, ngươi mới biết coi trọng thành bại. Trường Hanh phải vĩnh viễn ghi nhớ lấy những lời này của ta”.
Hách Trường Hanh nói: “Trường Hanh sẽ vĩnh viễn không quên”.
Ánh mắt Nhiếp Thiên Hoàn biến đổi, hiện ra thần sắc từ ái: “Con nhỏ Nhã nhi ra sao rồi?”
Hác Trường Hanh cười khổ: “Muội ấy lại nổi cáu, tự nhốt mình trong thương phòng. Ôi, chúng ta ép lên thuyền, muội muội sao có thể cao hứng chứ? May mắn là muội ấy vẫn chưa hiểu rõ chuyện của Cao Ngạn và Yến Phi, nếu không thật không biết nàng sẽ đập phá bao nhiêu đồ vật”.
Nhiếp Thiên Hoàn lại nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi và nó gần đây có quan hệ tốt, theo ngươi thấy, nó có thật sự thích tên tiểu tử Cao Ngạn đó không?”
Hách Trường Hanh cung kính trả lời: “Nếu như trước kia bang chủ hỏi thuộc hạ chuyện này, đáp án của thuộc hạ khẳng định là không thể. Cao Ngạn tiểu tử này cái gì cũng tệ, tham tài thích gái, miệng lưỡi ngon ngọt xảo trá, khoác lác mà không nháy mắt, chính là loại thiếu niên khinh bạc mà Thanh Nhã ghét nhất, không thưởng cho hắn vài cái bạt tai đã là rất khoan dung hắn rồi. Nhưng..... Ôi! Lần này sau khi trở về Lưỡng Hồ từ Biên Hoang, người mà nàng để ý, lại là một kẻ như Cao Ngạn, còn không chịu tiết lộ cùng Cao Ngạn lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Thật làm người ta lo lắng.”
Nhiếp Thiên Hoàn hỏi: “Ngươi cưới Nhã nhi được không?”
Hách Trường Hanh thất thanh: “Cái gì?”
Nhiếp Thiên Hoàn thản nhiên: “Đây là biện pháp tốt nhất, đầu xuôi đuôi lọt. Nhã nhi thời gian qua đối với ngươi có hảo cảm. Luận mỹ mạo nhan sắc, Nhã nhi khẳng định là đệ nhất mỹ nữ của Lưỡng Hồ bang, đợi nó thuần tính hơn một chút, sẽ là một hiền thê lương mẫu. Ôi. Hiền thê lương mẫu, ta thật sự hy vọng như thế, điều đó còn phải xem bản lĩnh dạy vợ của ngươi.”
Hách Trường Hanh thở gấp: “Bang chủ. A. Bang chủ. Thuộc hạ...”
Nhiếp Thiên Hoàn không vui hỏi: “Ngươi ghét bỏ Nhã nhi sao?”
Hác Trường Hanh vội đáp: “Thuộc hạ sao dám có tư cách ghét bỏ muội ấy? Vấn đề là thuộc hạ thời gian qua xem nàng như muội tử, nàng cũng xem thuộc hạ thân như huynh đệ, chưa bao giờ đề cập tới tình ái nam nữ. A. Bang chủ có thể thu hồi mệnh lệnh được không? Theo thuộc hạ thấy nàng và Cao Ngạn chỉ là chơi đùa thôi, sẽ không lấy thế là thật”.
Nhiếp Thiên Hoàn cười khanh khách: “Tiểu tử nhà ngươi vừa nghe được phải cưới Nhã nhi, lập tức thay đổi cách nói, Nhã nhi đáng sợ như vậy sao? Yến Phi con mẹ nó, lần này thật sự đã hại ta thê thảm rồi. Nói tóm lại ai cưới Nhã nhi đều được, nhưng gã Cao Ngạn bẻm mép đó thì không thể được, ngươi mau thay ta nghĩ ra biện pháp, nếu không ngươi sẽ phải cưới Nhã nhi”.
Hác Trường Hanh bàn: “Chỉ cần bang chủ nói rõ ý nghĩ trong lòng cho Thanh Nhã, Thanh Nhã sẽ nghe theo lời của bang chủ”.
Nhiếp Thiên Hoàn nhíu mày: “Ta chẳng lẽ phải nói cho nó việc đánh cuộc với Yến Phi sao? Ai biết được nó sẽ phản ứng thế nào? Hơn nữa.. Hừ. Tính cách không nghe lời của nó thì ta và ngươi đều rõ như nhau mà".
Hách Trường Hanh gật đầu nói: “Được. Thuộc hạ sẽ nghĩ cách”.
Nhiếp Thiên Hoàn có vẻ hài lòng: “Bất luận dùng biện pháp gì cũng được, chỉ cần tên tiểu tử Cao Ngạn đó mộng đẹp không thành, nhưng cũng không thể để Nhã nhi không vui. Những thuyết thư kia có cái gì mà tỷ võ chiêu thân, nếu thực làm một lôi đài luận võ, khẳng định ở hiệp thứ nhất Cao Ngạn sẽ sớm bị người khác hạ lôi đài. Thật không rõ Cao Ngạn có cái gì để làm Nhã nhi để ý chứ”.
Hác Trường Hanh lo lắng: “Thanh Nhã sao sẵn lòng để cho chúng ta bày bố chứ, nếu như nàng muốn làm chủ đài, sợ rằng không có bao nhiêu người dám thượng đài, vạn nhất nàng cố ý để thua Cao Ngạn, thì chúng ta xem như đã tự mua dây trói mình rồi”.
Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ: “Ta chỉ nêu lên một thí dụ thôi, quan trọng nhất là nghĩ được biện pháp tốt, nếu nó thực muốn lấy Cao Ngạn, ta lại không thể rút lời được thì khẳng định sẽ giận đến hộc máu”.
Hác Trường Hanh không có gì hay hơn để nói, vội gật đầu: “Thuộc hạ đã hiểu. Trường Hanh sẽ nghĩ ra biện pháp tốt thập toàn thập mỹ.”